Tại tổng bộ Khải Hoàn công hội, vì công hội đã thăng lên cấp hai nên nơi đây trông khá khang trang.
Trong đại sảnh rộng rãi, mấy trăm cái ghế mà chỉ có hai người đang ngồi chăm chú theo dõi trên màn hình, người ngồi ghế chủ tọa chính là Phá Thiên, người còn lại, Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu đều biết, đó chính là Trần Bác.
Bọn họ đang theo dõi diễn biến tại Hắc Diễm rừng rậm, hình ảnh do bọn Sấu Cẩu truyền về.
Trần Bác mặt đỏ như gà đá, nghiến răng nghiến lợi nhìn chăm chăm màn hình, hắn hận Nhiếp Ngôn, hận Đường Nghiêu, hai người đã khiến hắn hoàn toàn mất mặt trước bọn Vũ Lam cùng Yểu Yểu, đến nỗi hắn phải rời bỏ đội ngũ, hắn hận không thể một quyền đánh chết hai người.
- Bọn hắn chết chắc rồi!
Trần Bác nói một cách vui sướng.
Bên kia, Phá Thiên mặt mày bình tĩnh, hắn không những muốn Nhiếp Ngôn chết, mà còn muốn một thân trang bị của Nhiếp Ngôn hoàn toàn rớt hết, trở về vạch xuất phát. Không có Nhiếp Ngôn, không có Đường Nghiêu, hắn muốn biết một Ngưu Nhân Bộ Lạc chân ướt chân ráo kia làm thế nào mà phát triển?
- Cũng là nhờ ngươi cung cấp không ít tin tốt!
Phá Thiên nhấp ngụm trà, tán thưởng Trần Bác.
- Thật lòng tôi phải cảm ơn Phá Thiên lão đại đã cho tôi cơ hội mới đúng.
Trần Bác tranh thủ vuốt mông, hắn cũng biết trước mặt chính là đại nhân vật hùng bá một phương.
- Tốt nhất ngươi nên gia nhập công hội chúng ta.
- Cảm ơn lão đại.
Trần Bác mừng rỡ nói, hắn không ngờ mình may mắn như thế.
Hai người nhìn lên màn hình, một người trong đoàn đội Vũ Lam đang ngâm xướng ma pháp, trên tay hắn liền ngưng tụ một đoàn áo thuật hỏa diễm.
Hết thảy đều đúng như tính toán của Phá Thiên.
Sấu Cẩu cùng Minh Vực Chi Hỏa đang nói chuyện với ai? Tâm niệm vừa động, ánh mắt Nhiếp Ngôn đã quét qua từng người bọn Vũ Lam, cuối cùng hắn phát hiện một Áo pháp tên là Hương Tiêu, thần tình phức tạp, rõ ràng là đang nói chuyện trong kênh riêng với ai đó.
Ngay lập tức, Nhiếp Ngôn hiểu được, những người còn lại trong bọn Vũ Lam hoàn toàn vô tội. Đây chính là trong đống khoai lang có lẫn củ khoai từ, đa số đoàn đội, dù nhỏ đến mấy, thường thường đều tồn tại một hai tiểu nhân lẫn lộn. Hương Tiêu chính là loại người này, cho dù hắn có ray rứt bao nhiêu, sự thật hắn bán đứng đoàn đội Vũ Lam cũng không thể thay đổi!
Hương Tiêu đã bị mua đứt, trở thành tay trong của Khải Hoàn công hội, cho nên chúng mới có thể thành công vây khốn Nhiếp Ngôn chỗ này.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay Hương Tiêu, một đoàn áo thuật hỏa cầu chậm rãi hình thành, sau đó hướng bọn Khải Hoàn bắn đi.
- Hương Tiêu, ngươi làm cái quái gì thế?
Một người bên cạnh kinh hãi hét lên.
Mắt thấy Hương Tiêu hành động khác lạ, Nhiếp Ngôn nhanh chóng giải tán đội ngũ, nhưng vẫn không kịp, Hương Tiêu phóng thích ma pháp quá nhanh. Áo thuật hỏa cầu đã nổ tung trên người một tên Khải Hoàn
Nhiếp Ngôn vẫn chậm một bước!
Sấu Cẩu cúi nhìn nhìn tin tức hệ thống thông báo.
Hệ thống: đội ngũ của ngài bị ngoạn gia Hương Tiêu trong đội ngũ Niết Viêm công kích. Đội ngũ của ngài có 30 phút phòng ngự chính đáng.
Hắn tươi cười đắc ý, dữ tợn quát:
- Giết!
Tức thì chùm chùm ma pháp hướng bọn Nhiếp Ngôn bắn tới.
Lúc này bọn Nhiếp Ngôn đã mất quyền lợi phòng vệ.
Bạch Khai Thủy mặt mày phẫn nộ, một kiếm chém tới Hương Tiêu, Liệt Diễm Trảm, Hương Tiêu lập tức về thành. Hắn không ngờ huynh đệ bấy lâu nay kề vai sát cánh, phút chốc trở thành một tên phản bội.
- Xông lên, các huynh đệ! Chúng ta đưa Niết Viêm cùng Diêu Tử huynh đệ thoát đi.
Hắn tiên phong mở đường, dẫn dắt các đội viên cố gắng mở một thông đạo, sát theo sau là mấy người Vũ Lam, Nhiếp Ngôn cùng Đường Nghiêu.
Bên Khải Hoàn ma pháp phóng như mưa, ánh sáng ma pháp chiếu sáng một góc trời, hệt như pháo hoa ngày hội.
Mấy đội viên chắn trước Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu lãnh đủ, oành oành oành, ma pháp từ không trung oanh kích nổ chát chúa, liền sau đó năm đạo bạch quang bay lên.
Vừa rồi hãy còn cười nói, mới đó chết rồi, chiến tranh, dù tình huống thế nào cũng đều gây mất mát!
- Mẹ nó!
Đường Nghiêu mắng lớn một tiếng, Áo thuật hỏa cầu lìền đó phun ra, liên miên không dứt, hắn phát huy hết công suất, người chơi xung quanh chỉ có nước nuốt nước bọt sợ hãi.
Một hỏa cầu nổ tung trên người một tên Khải Hoàn, lửa bắn tung tóe, một trị số thương tổn khủng bố bay lên, tên kia liền cúp. Oành oành sau đó, bọn Khải Hoàn lại cúp 5 tên.
Hồng danh Đường Nghiêu lập tức biến thành đỏ rực, hắn giết Khải Hoàn mỏi cả tay!
Bạch Khai Thủy là người đầu tiên xông tới vòng vây của Khải Hoàn, một chiêu Thuẫn Kích, đẩy lùi mấy Chiến Sĩ Khải Hoàn, bọn kia vừa bị đẩy lùi, lập tức một nhóm Chiến Sĩ khác xông lên.
"Giết"
Hai mươi người, chỉ còn mười mấy người, bị vây quanh bởi gần 300 tên, Bạch Khai Thủy có mạnh mẽ cỡ nào, dù hắn có thể liên tục Thuẫn Kích cũng không làm được biến đổi nào.
Nhiếp Ngôn nhiệt huyết cũng sôi trào, nếu hắn còn không ra sức, chính là có lỗi lớn với những huynh đệ đã vì hắn mà chết.
Thiên Thần Trọng Tài!
Máu Nhiếp Ngôn lập tức tăng thêm 500 điểm, từng cái hộ thuẫn màu lam xuất hiện quanh người hắn. Phía trước một Thuẫn Chiến Sĩ xông tới, phía sau lại có hai Pháp Sư đang chuẩn bị phóng thích ma pháp, tốc độ Nhiếp Ngôn lập tức bạo tăng, chủy thủ trong tay hóa thành một đạo điện quang, nhanh như chớp đâm tới tên Chiên Sĩ.
Một tiếng trầm đục vang lên, thân thể tên thuẫn giáp chiến sĩ bị điện quang xuyên thấu.
- xxx máu (Zap: chỗ này lỗi số liệu)
Hắn cạn máu, hai mắt mất sinh cơ, từ từ ngã xuống.
Hắn có chết cũng không thể tin, một Đạo Tặc chỉ với một chiêu liền giết chết một Thuẫn Chiến Sĩ như hắn.
Tổ hợp kỹ năng của hai vật phẩm tàn phiến, Tự Do chương và Dũng Khí chương quả thật đáng sợ, Nhiếp Ngôn vơi người chơi cùng cấp mà nói, chính là một chiêu một mạng!
Hai tên Pháp Sư phía sau chưa kịp phóng thích ma pháp, chứng kiến cái chết của Thuẫn Chiến Sĩ liền ngốc trệ ra đó. Không có Chiến Sĩ, bọn hắn đứng trước Đạo Tặc như cừu non trước sói, trong khi bọn hắn còn đang ngâm xướng ma pháp, không cách nào dừng lại chạy trốn.
Nhiếp Ngôn cũng không bắt bọn này chờ lâu, một chiêu Kích Vựng, làm cho một tên choáng váng, sau đó một chiêu Yếu Hại Công Kích, chủy thủ xẹt qua cổ họng tên Pháp Sư máu tươi bắn tung tóe, đưa hắn về thành.
Ám Sát
Nhất Kích
Tên kia còn chưa kịp kinh hãi, Nhiếp Ngôn đã như tia chớp tiếp cận hắn, tên đó thấy vậy liền muốn chạy, Nhiếp Ngôn liền một cái Muộn Kích, Bối Thứ rồi Dịch Cốt về phía lưng hắn, xé toạt lưng hắn ra. Tên Pháp Sư đó còn chưa hoàn thành động tác nữa đã nằm sải lai trên đất.
Mắt thấy một đám đông nghịt phía trước, Nhiếp Ngôn lấy một phân Thiểm quang trần ném ra, lập tức ánh sáng chói lọi như mặt trời trước ngọ đột ngột xuất hiện. Ánh sáng cường độ cao khiến mắt của gần năm mươi tên Khải Hoàn quanh đó bị mù tạm thời.
Hoàng Hôn cũng phóng ra công kích cao nhất, hắn không quan tâm tới hồng danh, cũng không quan tâm tới trang bị trên người chết sẽ rớt ra bao nhiêu, cứ thế từng đạo Áo thuật viêm bạo phun ra, đưa hai tên Khải Hoàn về thành báo cáo, pháp thương của hắn thực không thấp.
Bọn Khải Hoàn lần nữa phóng ra ma pháp, mang đi năm sáu mạng bên đoàn đội Vũ Lam, trên chiến trường vỏn vẹn còn 9 đội viên, nhưng vẫn không ngừng xung phong liều chết, hướng bên ngoài đánh ra.
- Giết! Giết con mẹ nó! (tg không tục mà mình tục!)
Đường Nghiêu phát điên, hai mắt đỏ ké, không quản đến thân mình, uống một bình hồi máu cấp thấp, lập tức ngâm xướng ma pháp quần công Thiên Vẫn.
Có Áo thuật tinh linh, Đường Nghiêu chỉ cần 3 giây để phóng thích Thiên Vẫn.
Bất quá chiến trường ác liệt, trong 3 giây thời gian, thành công hay thất bại cũng thật khó nói.
Thấy Đường Nghiêu sắp phát ra Thiên Vẫn, Nhiếp Ngôn lại thêm một phân Thiểm quang trần ném ra, bọn Khải Hoàn xung quanh Đường Nghiêu lập tức mất đi thị lực, nhất thời không thể ngăn cản hăn phóng thích Thiên Vẫn.
3 giây trôi qua, từng đạo hỏa cầu từ thiên không rơi xuống, dày đặt như mưa, rơi trên đầu đám Khải Hoàn đông nghịt chen chúc.
Tầng tầng lớp lớp thương tổn bay lên, Bên Khải Hoàn không một ai có thể chống lại pháp thương Đường Nghiêu. Dưới công kích Thiên Vẫn, hơn hai mươi tên chết như ngả rạ, thây người đầy đất. Một hồi, Thiên Vẫn qua đi, mặt đất còn trơ một mảnh cháy đen, hố to chi chít.
Tại đại sảnh tổng bộ, Phá Thiên chứng kiến một màn trước mắt không khỏi phát run, Đường Nghiêu một đợt ma pháp tước đi hơn 20 người của hắn, lại toàn là tinh anh! Bọn chúng trang bị rất tốt, không ngờ dưới pháp thương của Đường Nghiêu, không chịu nổi một lần công kích. (lạ thật, TV dù sao cũng là quần công ma pháp mà - Zap: tại nó pháp thương cao ) )
Nhiếp Ngôn liên tục dùng Thiểm quang trần quấy nhiễu ánh mắt địch nhân, hắn thu hoach cũng không it, Khải Hoàn tên nào bị hắn nhắm, xem như về thành sớm. Hắn nhanh chóng tiến đến sau lưng một người, chủy thủ nhanh như sao xẹt, không qua vài giây hắn lại mà tới sau lưng người khác.
Cho tới bây giờ, chưa thấy qua Đạo Tặc nào công kích khủng bố như thế!
Nhiếp Ngôn giết qua sáu người, ngoại trừ Âm ảnh vũ bộ và Tiêu thất, các kỹ năng còn lại đều đóng băng.
Đạo Tặc bạo phát thật kinh người, nhưng chỉ có thể trong thời gian ngắn, sau khi dùng hết kỹ năng, liền như lão hổ không nanh, chỉ có thể chạy trốn.
Một Đạo Tặc hướng trán Nhiếp Ngôn đánh tới.
Kích vựng!
Nhiếp Ngôn nghiêng người tránh thoát, Đạo Tặc kia liền đưa lưng ra, chủy thủ trong tay phải Nhiếp Ngôn nhắm đó mà lao vào.
Kích vựng thất bại, Đạo Tặc kia chưa kịp sửng sốt, trên lưng truyền đén đau đớn, hắn phát hiện mình mất 180 máu.
Ta mặc dù không còn kỹ năng, nhưng đùa chết ngươi thật quá đơn giản!
Oành oành oành, ba đạo ma pháp nổ tung trên người Nhiếp Ngôn, công kích bị sinh mệnh hộ thuẫn hấp thu hơn nữa, còn lại vẫn lấy đi của hắn hơn 200 máu. Nhiếp Ngôn nghiến răng chịu đựng, chủy thủ trong tay không ngừng vung lên, liên tục lấy máu tên Đạo Tặc trước mặt, bất ngờ ra bạo kích, tên kia hết máu, mau chóng ngã xuống.
- Tám thằng!
Nhiếp Ngôn nhịn không được liếc nhìn bảng trạng thái của mình, hồng danh đỏ chói như máu!
Hồng danh lợi hại nhất không phải là Nhiếp Ngôn, mà là Đường Nghiêu và Hoàng Hôn, hai người công kích trên diện rộng nên gặt hái không ít mạng Khải Hoàn, hồng danh đã muôn chuyển thành màu đen!
Nhiếp Ngôn nhìn lại phe mình, còn có 6 người kể cả hắn, Đường Nghiêu, Hoàng Hôn, Yểu Yểu, Vũ Lam và Nguyệt nhi, Bạch Khai Thủy vì hấp dẫn đại bộ phận hỏa lực đã sớm chết. Chỉ còn 6 người, ai nấy cũng sứt mẻ, vô pháp xoay sở!
Ngay cả Nhiếp Ngôn, dù có sinh mệnh hộ thuẩn, thêm Thiểm quang trần quấy rối, do hắn là mục tiêu chính nên hấp dẫn đa số công kích, HP chỉ còn có 20%.
Trong khi địch nhân còn khoảng hai trăm, hết lớp này đến lớp khác, như sóng tràn không dứt.
Chỉ còn một khả năng, làm cho Áo thuật tinh linh tự bạo, mở một con đường máu!
- Giết! Giết!
Đường Nghiêu luôn mồm kêu giết, hắn điên thật rồi, có Tinh Linh bên cạnh, ma pháp hắn không hao tổn nhưng máu còn lại cùng không nhiều, Nhiếp Ngôn liền cho hắn cái chiến đấu băng vải.
+20 +20 +20
Áo thuật tinh linh cũng trúng chiêu không ít, máu cũng sắp cạn.
- Tái kiến!
Đường Nghiêu không nhịn được, nước mắt chảy xuống, đây là sủng vật đầu tiên của hắn, cũng là hắn yêu thích nhất, ngàn lần hắn cũng không muốn làm cho Áo tinh linh tự bạo. (đây chính là bản sắc anh hùng, không phải gian hùng!)
- Các huynh đệ, giết!
Bên ngoài chiến trường đột nhiên vang lên tiếng hò hét, mọi người nhất thời bị hấp dẫn, tay chân có chút đình trệ.