Công Tôn cầm miếng da Triển Chiêu đưa, đi giám định thành phần, thử dùng kỹ thuật phân tích nhóm nhỏ, tìm phương thức chế tác.
Những người khác thuộc S.C.I. chia nhau giải mấy tên dám xông vào cục cảnh sát đến phòng thẩm vấn.
Triển Chiêu cau mày ngồi trên sofa, suy nghĩ một lát rồi nói với Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, chúng ta phải tìm Lư Phương, tôi muốn anh ấy giúp làm gấp vài chuyện, còn nữa, cậu tốt nhất nên liên lạc với…”
“Liên lạc với Hàn Chương đúng không?” Bạch Ngọc Đường không đợi Triển Chiêu nói xong, liền cười tiếp lời.
“Thông minh.” Triển Chiêu vỗ vai anh.
Không lâu sau, Lư Phương nhanh chân tới.
Triển Chiêu bảo anh liên lạc với giới truyền thông tạp chí lớn, xem ngày mai có phải Thương Lạc hẹn phỏng vấn hay thu hình với chủ đề về bộ sưu tập đồ cổ từ nền văn minh Tusti của hắn không.
Lư Phương có chút khó hiểu, nhưng vẫn lần lượt gọi điện cho tòa soạn và các đài truyền hình, nhận được câu trả lời – Thật sự là có.
“Tiểu Triển, sao cậu biết?” Lư Phương ngạc nhiên hỏi, “Đúng là hôm qua Thương Lạc có liên lạc với mấy tòa soạn và đài truyền hình, muốn làm một chương trình chuyên về vật phẩm từ nền văn minh Tutsi, quảng cáo cho bộ sưu tập của hắn, nhưng hắn lại vừa gọi điện hủy bỏ.”
Triển Chiêu gật đầu: “Như vậy không sai.”
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường cũng chạy lại, “Vừa rồi Hàn Chương báo cáo, gần đây có một cuộc giao dịch ngầm khá lớn, người bán chính là Thương Lạc, đồ bán là xác ướp, hẹn nửa tháng nữa bán, không biết vì sao lại đột nhiên đổi thời gian thành ngày mai, chưa biết địa điểm.”
“Thương Lạc xem ra đang luống cuống!” Triển Chiêu cười lạnh, “Hắn vốn muốn tương kế tựu kế, không tính tới chuyện trộm gà không thành, tiền mất tật mang.”
“Tiểu Triển, nói rõ đi.” Bao Chửng, suốt từ nãy tới giờ chẳng nói câu nào, không nhịn được nữa ngắt lời anh.
“Kỳ thật, lần này Thương Lạc đã sớm nghi ngờ cháu sẽ nhân cơ hội thử hắn, cho nên hắn muốn lợi dụng thời cơ dụ nhóm Ngọc Đường đến, sau đó phái người ẩn vào S.C.I. trộm rương thi, nhưng lại không tính tới chuyện anh hai tới đúng lúc, kết quả là bị bắt sống.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đặc biệt, trước khi đi Miêu Nhi đã nói riêng với Thương Lạc, chúng ta có bắt sống được vài tên du côn, hắn luống cuống ngay, biết rõ sự tình giấu diếm không được bao lâu nữa, nên chuẩn bị tẩu tán hết hàng trong tay, lên kế hoạch chạy trốn.”
“Vậy còn giới truyền thông?” Lư Phương xen vào, “Tôi không rõ cái này có quan hệ gì!”
“Mọi người không để ý lần này hành động quá thuận lợi sao?” Triển Chiêu hỏi lại, “Xét tình thế của Thương Lạc, hắn chắc hẳn là rất không muốn cảnh sát đến nhà hắn, nhưng lại chủ động mời tôi. Có thể thấy tôi đến có lợi cho hắn.”
“Em hiểu rồi!” Tiểu Bạch Trì đang đứng một bên chăm chú nghe đột nhiên nói, “Thương Lạc cố tình giả thần giả quỷ, là để tăng sự thần bí của văn minh Tutsi. Hắn hẹn giới truyền thông đến thực hiện phóng sự, vừa vặn có thể dùng chuyện này làm chứng cứ, đến lúc đó diễn một màn xiếc, nói rằng: tiến sĩ Triển của S.C.I. cũng tận mắt chứng kiến. Không nghi ngờ gì, đó sẽ là chuyện rất có giá, càng đáng tin.”
“Đúng là rất hợp với tính háo thắng của Thương Lạc.” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Sắp đặt bày kế, ngay từ đầu mượn tay cảnh sát, dựa hơi danh tiếng. Nếu hôm nay anh hai không tới, hắn nhất định được việc, lúc đó thì quả đúng một mũi tên trúng hai con chim.”
“Người tính không bằng trời tính.” Triển Chiêu nhướn mi, “Người có trăm mưu ngàn kế, cũng không bằng ý trời a.”
Đang nói, Triệu Hổ đột nhiên chạy xồng xộc vào, rống to: “Sếp, nguy rồi, mấy tên lâu la kia sắp bị anh trai sếp đánh chết. Em với Mã Hán không giữ nổi anh ấy.”
Bạch Ngọc Đường cả kinh: “Sao lại phát đại hỏa như vậy?”
“Mấy thằng nhãi không có mắt, nói Thương Lạc sai bọn nó không những trộm rương thi, còn muốn tiện tay bắt luôn Công Tôn về.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, hiểu rồi —- Thảo nào
~~ Bạch Ngọc Đường ngoắc Triệu Trinh đang co chân trên sofa hóng trò vui, “Đi… Mình tôi không đủ sức.”
Triệu Trinh vui vẻ đứng dậy theo Bạch Ngọc Đường đi “can ngăn.”
………………
Đến khi Triển Chiêu dẫn được Công Tôn đến cửa phòng thẩm vấn, đã thấy Bạch Ngọc Đường và Triệu Trinh mỗi người một bên, túm lấy cánh tay Bạch Cẩm Đường kéo ra.
Triển Chiêu tiến lên hai bước, ngó vào trong thăm dò, nhíu mày —- Mấy tên du côn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, mà Bạch Cẩm Đường bị kéo ra rồi vẫn chưa nguôi giận, vẫn muốn giẫy ra ~~ Triệu Trinh dùng hết sức ghì anh xuống, kêu ca với Bạch Ngọc Đường bên cạnh: “Trời ạ, sức anh ta còn khỏe hơn cả Lisbon.”
Công Tôn bước tới vài bước, đạp một cước vào cẳng chân Bạch Cẩm Đường, “Cậu lên cơn động kinh hả?!”
Quay lại thấy Công Tôn, sắc mặt Bạch Cẩm Đường mới thoáng dịu xuống. Mã Hán vội vàng đóng cửa phòng thẩm vấn.
Bạch Ngọc Đường và Triệu Trinh cũng thở phào nhẹ nhõm, buông tay.
Chỉnh trang lại, Bạch Cẩm Đường lại quay người muốn đi, Công Tôn nghiêng người cản đường, “Đi đâu?”
“…” Bạch Cẩm Đường nhướn mi, “Tôi đi xử Thương Lạc…”
“Xử cái đầu cậu!” Công Tôn trừng mắt, đưa tay túm lấy cà vạt của Bạch Cẩm Đường, kéo người vào phòng pháp y.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thở ra, hỏi Triệu Hổ, “Sao anh hai lại ở phòng thẩm vấn?”
Triệu Hổ ngại ngùng: “Vốn tưởng để anh ấy ở đây thì mấy tên đó sợ, nhất định hỏi gì khai nấy. Không ngờ quả hỏi gì khai nấy thật, nhưng mới nói được một câu đã bị đánh đến hết đường khai ạ.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Còn hai tên bên Vương Triều thẩm vấn thì sao?”
“Hỏi mãi cũng không được gì.” Mã Hán có chút ủ rũ, “Đều là mấy tên quá láu cá, nên em mới nảy ra chủ ý này. Sếp, em sai rồi, sếp phạt em đi, không liên quan gì đến Hổ Tử.”
“Quên đi…” Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, “Dẫn chúng nó đi trị thương cái đã…”
“Từ từ ~~” Triển Chiêu đột nhiên cắt lời, “Đừng lãng phí a.”
Mọi người khó hiểu nhìn anh, “Lãng phí cái gì?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào hai cái mặt du côn sưng to hơn đầu heo kia, lại gần nói vài câu với Mã Hán và Triệu Hổ.
Hai người nín cười gật gật đầu.
Trong phòng thẩm vấn khác, Vương Triều và Trương Long lại đang nhức đầu. Hai tên bị thương trước mặt đều là tay cáo già, hỏi mãi cũng không được gì, đúng là lợn chết không sợ nước sôi.
Đúng lúc đó, cửa đột nhiên mở ra. Mã Hán và Triệu Hổ kéo hai tên đã bất động tiến vào, nhìn nhìn hai đứa kia, lại hỏi Vương Triều cùng Trương Long, “Hai cậu vẫn chưa xong? Để đó cho chúng tôi, đưa hai tên này đến bệnh viện đi.”
Vương Triều và Trương Long há hốc mồm kinh ngạc, nhưng hãi hùng nhất lại là hai tên du côn kia. Chứng kiến tình trạng “thảm thương” của đồng bọn, trong lòng tự nhủ: Ai da, khó trách có người nói S.C.I. không dễ chọc, thật sự là đánh đến gần chết a
~~ Sau đó, cả hai tên, chẳng cần hỏi nữa, ngoan ngoãn khai sạch.
Triển Chiêu cũng đi vào hỏi bọn chúng mấy vấn đề, hỏi xong đi ra ~~ Thấy Bao Chửng đứng ở đầu hành lang, gay gắt giáo huấn Bạch Ngọc Đường. Mã Hán và Triệu Hổ đứng đó chỉ biết lo lắng.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu khó hiểu hỏi hai người.
“Sếp chịu tội thay cho bọn em, nói là sếp bảo em tìm Bạch Cẩm Đường vào thẩm vấn. Bạch Cẩm Đường bị kích động mới không khống chế được ~~” Triệu Hổ hỏi Triển Chiêu, “Làm sao bây giờ a?”
Triển Chiêu quay lại, Bạch Ngọc Đường đứng quay lưng về phía anh, bắt tay vòng sau lưng ngoắc ngoắc —- Giang hồ cứu cấp a
~~ Bất đắc dĩ lắc đầu, Triển Chiêu thì thầm vài câu với Triệu Hổ và Mã Hán. Hai người gật đầu lén chuồn.
Bao Chửng giáo huấn đang hăng, không ngờ mọi người trong S.C.I. nháy mắt đã tụ tập trước mặt ông, cùng nhao nhao, “Là chủ ý của em ~~”
Bao Chửng mặt tái đi, nhìn cả đám xung quanh, rống: “Làm gì vậy? Tạo phản a?”
Lại trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường: “Cậu bảo vệ anh cậu, cấp dưới cậu bảo vệ cậu? Các cậu là cảnh sát, hiểu luật còn phạm luật a?”
Tất cả mọi người im lặng.
Lúc này, Triệu Trinh nhàn việc rỗi hơi đột nhiên xen mồm vào: “Kể ra, đêm nay không có chuyện gì hết, may mắn có Bạch Cẩm Đường ~~”
Bao Chửng sửng sốt.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn trời tự nói: “Đúng vậy, khó trách mọi người đều bảo cảnh sát qua cầu rút ván ~~”
Bao Chửng nói lý không lại, cuối cùng thở dài, hung hăng trừng Bạch Ngọc Đường: “Còn ba ngày là hết tuần thôi đấy, các cậu phá được án coi như xong. Còn không thì… “
“Cọ WC tập thể ~~” Mọi người cùng đồng thanh, “Chúng em hiểu rồi ạ.”
Bao Chửng há mồm hồi lâu mới khép lại, lắc đầu, quay người, dở khóc dở cười bước đi
~~ Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Bạch Ngọc Đường chỉ tay về phòng họp, nói: “Đi thu thập tài liệu liên quan, chờ có báo cáo pháp y của Công Tôn rồi họp ngay, trong ba ngày phải phá án!”
Thấy mọi người hân hoan vội vàng tản đi, Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường: “Thật khó tưởng tượng nổi, Bạch đội trưởng cũng có ngày vì tình riêng mà phạm pháp a.”
Bạch Ngọc Đường nhếch mép cười, lại gần nói: “Chuyện lần này có thể tha a ~~ Nếu người bọn chúng muốn bắt là cậu, tôi sẽ trực tiếp đánh chúng nó đến nỗi má nó cũng nhận không ra!”
Triển Chiêu với tay túm lấy áo khoác tên kia, “Hai anh em nhà cậu đều là tình thánh, được rồi ~~ Đi thôi, họp!”
Bạch Ngọc Đường bị túm đi, cười ha hả.
Nửa giờ sau, Công Tôn hoàn thành báo cáo pháp y, tất cả mọi người tập hợp đến phòng họp.
“Thế nào?” Triển Chiêu hơi vội vàng hỏi Công Tôn: “Thành phần lớp ngoài của xác ướp và rương thi?”
Công Tôn gật đầu: “Giống y hệt nhau.”
Trên mặt mọi người đều có nét hưng phấn.
“Còn có một điểm giống nữa, cho các cậu xem.” Công Tôn lấy một tấm ảnh để ra trước mặt mọi người, “Đây là khuôn mặt của rương thi sau khi phục hồi… Nhìn xem có quen không?”
Triển Chiêu chăm chú quan sát một lúc, thấy có liên quan tới đống ảnh sợ hãi do Tanaka chụp, lần trước tìm được tại nhà Carlos.
Mọi người đều kinh ngạc —– Tuy rằng đều đang nhắm mắt, nhưng gương mặt đúng là cực giống!
Bạch Ngọc Đường cau mày nói: “Mấy cỗ thi thể mới này đều là người mẫu của Tanaka sao?”
Công Tôn gật đầu: “Xét nghiệm tử thi đều thấy có thành phần của dương địa hoàng.”
“Xem ra Tanaka không đơn giản hù dọa họ như vậy.” Triệu Hổ cười lạnh nhìn tấm ảnh, “Trước tiên cho bọn họ ăn dương địa hoàng, rồi hù dọa, thúc đẩy cho bệnh tim bọn họ phát tác, cứ thế bị doạ sợ đến chết, sau đó lại chụp lại khoảnh khắc bọn họ sợ hãi khủng hoảng trước khi chết.”
Mã Hán cũng lắc đầu: “Còn nói là nhà nhiếp ảnh thiên tài. Căn bản là biến thái.”
“Đại khái quá trình là như thế.” Công Tôn gật đầu đồng ý.
“A?” Bạch Trì đột nhiên lên tiếng, chỉ vào ảnh, hỏi Công Tôn, “Vì sao sắc mặt thi thể lại thay đổi?”
Triển Chiêu cũng nói: “Đúng vậy, sắc mặt mấy cỗ rương thi như vàng và đen hơn so với lúc mới đưa về.”
Công Tôn gật đầu: “Đó là bởi vì lớp cứng bên ngoài thi thể có thủy ngân, từ từ oxy hoá, làm thi thể biến đen, mấy tháng sau bay hơi hết, màu sắc sẽ như rương thi với xác ướp, còn có thể sáp hóa, thật giả khó phân biệt.”
“Mấy cỗ thi thể này hẳn là hàng thanh lý.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bởi vì đã không ít người xem qua ảnh chụp của Tanaka, khó tránh khỏi sự phát hiện của chúng ta.”
Mọi người gật đầu — Chắc hẳn là định thiêu hủy đi ở phòng làm việc của Tanaka.
“Có thể điều tra được chỗ sản xuất hay chứa hàng không?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn, “Dù sao để vận chuyển rương thi cũng rất phiền toái, Thương Lạc khả năng giấu chúng ở đâu đó trước khi tiến hành giao dịch.”
Công Tôn cười cười, đáp: “Số cũng may, tôi tìm được một ít phấn hoa hồ điệp (hoa păng-xê).”
“Hoa hồ điệp là hoa cảnh chỗ nào chả có…” Trương Long nhíu mày, “Đầy cả đường mà ~~”
“Nhưng quanh bãi xe phế liệu thì không nhiều…” Triển Chiêu nói.
“Thông minh!” Công Tôn cười, “Những rương thi này đều phải dùng lực cơ giới để gấp, có thể ép thi thể thành khuôn vuông vuông vắn, chỉ có thể là dùng máy ép xe phế liệu cỡ đại.”
“Tôi vừa tra bản đồ quy hoạch thành phố.” Tưởng Bình, vừa vội vàng từ nhà tới, lấy ra một bản đồ, trên đó đã đánh dấu tròn vài địa điểm,”Thành phố S tổng cộng có 4 địa điểm thu lấy ô tô phế thải, đều ở vùng ngoại thành, trong đó có trạm thu lấy K gần đường cao tốc, nửa năm trước có xây một bồn hoa lớn, chính là trồng hoa hồ điệp.”
“Chính là chỗ đó.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Chủ bãi là ai?”
Tương Bình cười: “Sếp hỏi đúng mấu chốt nhé —— Là Carlos.”
Tất cả mọi người sững sờ.
“Thì ra là thế…” Triển Chiêu bật cười, “Xem ra Carlos ngoài phụ trách chuyện cất chứa và quảng cáo ra ngoài, còn phụ trách xử lý thi thể… Nói như vậy, hắn cũng chết theo chính cách hắn hại người.”
“Bằng chứng buộc tội bọn Thương Lạc cấu kết làm giả rương thi, vì tiền mà mưu sát cùng lừa đảo là vô cùng xác thực.” Vương Triều có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Nhưng gây ra nhiều án mạng như vậy… Còn cả truyền thuyết Tutsi kia… Tôi không hiểu, nghĩ thế nào cũng không hiểu.”
Những người khác cũng gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, có phải cậu đã biết rõ rồi không?”
Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu, “Bọn Thương Lạc phạm những tội ác này, không nhiều, cũng không ít ~~ Bọn chúng là dây nổi.”
“Dây nổi?” Tất cả mọi người cùng suy nghĩ về hai từ này.
“Ý cậu là, còn có dây chìm?” Công Tôn xoa cằm, “Thủ phạm giết người là một người khác, không phải bọn Thương Lạc ra tay thanh trừng?!”
Triển Chiêu gật đầu, “Trước tiên bóc dây nổi ra, phần dây chìm bên trong sẽ nằm trong tay chúng ta ~~” Nói xong, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Đừng quên, chúng ta còn có một thuộc cấp ở đó.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đặt tài liệu xuống, nói với mọi người: “Liên lạc nhờ các bộ phận khác phối hợp, đêm nay đến nhà máy kia mai phục. Toàn bộ S.C.I. ra quân. Chúng ta trước tiên lôi dây nổi Thương Lạc này ra, một lưới tóm sạch!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT