Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trên bàn làm việc của Từ Minh tìm được một bưu thiếp đến từ “G”.

Bưu thiếp là từ một nước nào đó ở Đông Nam Á gửi tới, căn cứ theo dấu bưu kiện, Tương Bình tìm được nơi được chụp trong tấm hình, là một thác nước ở trong rừng, cũng không phải danh lam thắng cảnh nổi tiếng gì.

“Từ Minh có vẻ rất thích thác nước?” Bạch Ngọc Đường nhìn màn hình máy vi tính của Từ Minh, phát hiện đó là hình thác nước Iguazu.

“Thích thác nước a…” Triển Chiêu vừa nhìn màn hình vừa nhìn tấm bưu thiếp.

Trên bưu thiếp cũng không có mấy lời hỏi thăm chúc sức khỏe như thông thường, mà là một chuỗi số kỳ quái.

Bạch Trì nhìn chằm chằm dãy số đó đã lâu, bộ não nhỏ của cậu nãy giờ để tiến hành N kiểu giải mật mã, nhưng cũng chưa ra được kết luận nào hợp lý.

“Ừm …”

Khó có lúc thấy được thiên tài như cậu nhóc vì một đề số học mà nhíu mày, những người khác đều nhìn Triển Chiêu —— dù sao cũng là mật mã G lưu lại.

Triển Chiêu nhắc nhở Bạch Trì, “Đừng quên 9:45.”

Bạch Trì đơ ra một lúc, sau đó hai mắt sáng ngời, “A!”

Mọi người chợt thấy Bạch Trì cầm lấy giấy bút trên bàn, viết xuống một dãy ký tự —— là một địa chỉ trang web.

“Cái này làm sao giải ra được?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.

Bạch Trì hài lòng trả lời, “Đây là một đề toán đơn giản, thời gian chụp hình nếu là buổi sáng, thì dựa vào ánh nắng chiếu trong hình có thể suy ra cụ thể vị trí chụp hình. Vị trí này là tọa độ của người chụp hình. Mà chữ số trên bưu thiếp là các tổ tọa độ khác nhau, căn cứ vào nguyên lý tương tự có thể suy ngược ra thời gian. Những thời gian này ở trên đồng hồ sẽ ở những vị trí khác nhau. Nếu như 9:45 biểu thị chữ cái G, như vậy căn cứ vào đó có thể tính ra những thời gian khác là để ám chỉ những chữ cái nào, nếu số nào không suy ra được chữ cái thì dò vị trí của số đó trên bàn phím, sẽ ra được một ký tự đặc biệt, cuối cùng kết luận đó là một địa chỉ web.”

Người của SCI đồng loạt há hốc mồm liếc Bạch Trì —— đứa nhỏ này rốt cuộc định nghĩa thế nào về hai chữ “đơn giản” vậy?

Ngoại trừ người của SCI ra, ở đây còn có vài cảnh viên khác, Hiệu trưởng và vài giáo viên có quan hệ với Từ Minh, tất cả mọi người vẫn duy trì trạng thái ngốc đơ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Trì.

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mi tâm, không muốn suy nghĩ thêm cái gì mà góc chụp tọa độ chữ số chữ cái … Chỉ đơn giản đưa tờ giấy có địa chỉ web đó giao cho Tương Bình.

Tương Bình mở trang web đó ra … Chờ tải hoàn toàn, tất cả mọi người đều nhíu mày.

Chỉ thấy trang giao diện vô cùng đơn giản, một nền đen được chia làm bốn màn hình nhỏ, trong mỗi màn hình có một chuỗi chữ số màu xanh, đang ở tình trạng đếm ngược thời gian.

Lần lượt là:

2:16:23

5:37:11

18:33:32

27:22:29

Thời gian đang từng giây từng giây giảm xuống …

“Là sao đây?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cảm thấycó chút không ổn, hỏi Tương Bình, “Đó là trang web gì?”

Tương Bình lắc đầu, “Trang bình thường thôi, bất luận người nào cũng có thể làm được thời gian đếm ngược ở ngoài giao diện như thế này. Lấy điện thoại di động đăng kí không cần cung cấp thông tin cá nhân, số điện thoại dùng để đăng ký trang web này loại dùng một lần, đã ngừng hoạt động.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm màn hình máy tính một hồi, thò tay, ấn ctrl A … Chỉ thấy trên màn hình được chọn, đã hiện lên một vài nội dung bị ẩn dưới màu nền.

“A!” Tương Bình hiểu ra, “Hóa ra là dùng chữ màu đen trên nền màu đen!”

Bị ẩn đi là từng chuỗi từng chuỗi chữ số.

“Đây là số gì?” Triển Chiêu hỏi, “Mật mã?”

“Nhìn như địa chỉ IP thôi.” Tương Bình cấp tốc tra tìm mấy địa chỉ IP này, “Đều ở thành phố S!”

“Dãy đếm ngược còn khoảng hai tiếng đồng hồ đó là địa chỉ của ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ở trong nội thành…” Tương Bình tra ra địa chỉ, “Quán cà phê gần công viên Tân Giang.”

“Quán cà phê …” Bạch Trì còn đang khó hiểu, Bạch Ngọc Đường đã túm Triển Chiêu ra khỏi ký túc xá trường.

Ở ngoài cổng, Bạch Diệp đang tựa bên một cái xe hút thuốc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua A Mạc vẫn còn ngồi trong xe thì thoáng yên tâm một chút.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu mọi người lên xe, chạy tới quán cà phê kia.

Đi trước để mục địa, Triển Chiêu xem đồng hồ, “Chạy đến Tân Giang mất bao lâu?”

“Một giờ.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Vậy thời gian còn lại cũng chỉ có khoảng một tiếng đồng hồ.” Triển Chiêu nhíu mày, “Có thể nào tình huống cũng giống như Từ Minh không?”

“Quản hắn tình huống gì, nói chung sẽ không phải chuyện tốt.” Bạch Ngọc Đường nói, trong bộ đàm truyền đến giọng nói, là của tuần cảnh đã chạy tới quán cà phê.

Bạch Ngọc Đường vừa gọi tuần cảnh của tiểu khu đó tới trước kiểm tra xem có gì nguy hiểm phát sinh hay không, tuần cảnh xem ra đã kiểm tra qua, báo lại với Bạch Ngọc Đường —— quán cà phê đó là kiểu phục vụ 24h, bên trong có vài người khách, rất an tĩnh, không có gì khác lạ.

Triển Chiêu cảm thấy không hợp lý, “Vì sao lại có quán cà phê 24h? Đến nửa đêm còn ai đi uống cà phê nữa!”

“Tỷ như phải đuổi bản thảo chẳng hạn.” Bạch Ngọc Đường đá lông nheo với Triển Chiêu, “Dù sao không phải ai cũng có thể thôi miên biên tập để sửa ngày nộp bản thảo …”

Triển Chiêu mếu máo —— không còn gì để phản bác!

Triệu Tước ở phía sau “Ha ha ha…” cười.

Triển Chiêu trừng ông ta qua kính chiếu hậu.

“Bạch đội trưởng!”

Bạch Ngọc Đường mở bộ đàm, bên trong là giọng của tuần cảnh anh vừa liên lạc hồi nãy.

“Có tình huống?” Bạch Ngọc Đường lập tức hỏi.

“Ách… Có một việc kỳ quái.” Tuần cảnh ở đầu bên kia trả lời, “Vừa rồi có một bà cụ mặc áo ngủ đi vào quán cà phê.”

Bạch Ngọc Đường cũng thấy kỳ quái, “Bà cụ? Lúc này?”

“Đúng vậy.” Tuần cảnh gật đầu, “Vừa từ tiểu khu đối diện đi tới, đã vào thẳng trong quán.”

Triển Chiêu nhìn đồng hồ, hiện tại đã là hừng đông, liền hỏi, “Bà cụ đó nhìn khoảng bao nhiêu tuối? Kiểu dáng áo ngủ thế nào?”

“Bà ấy rất lớn tuổi rồi, nhìn khoảng 80, tóc đã bạc trắng, mặc áo ngủ phổ thông, rất đơn bạc, hình như mới từ trên giường đứng lên.” Tuần cảnh trả lời, “Hơn nữa bà ấy còn đi dép lê.”

“Bà ấy có cầm theo vật gì không?” Triển Chiêu hỏi.

“Có cầm một cái hộp cỡ cái gối, để tôi qua xem …” Tuần cảnh nọ còn chưa dứt lời, mọi người đột nhiên nghe thấy “ầm” một tiếng nổ.

Thông tin gián đoạn…

Hầu như cùng lúc, điện thoại của Bạch Ngọc Đường reo lên.

“Đội trưởng!” Điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Tương Bình, “Mấy dòng thời gian kia đột nhiên thay đổi!”

“Dòng đầu tiên đã biến thành số 0!” Tương Bình nói.

“Đột nhiên biến thành 0…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Triển Chiêu nhớ tới nội dung email trong hòm thư của Từ Minh —— trò chơi một lần nữa bắt đầu ….

“Những dòng khác thì sao?” Triển Chiêu hỏi Tương Bình, “Cái đếm ngược gần nhất là địa chỉ của người nào?”

“Cái khác…” Tương Bình nói, đột nhiên ngừng lại.

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường cũng sốt ruột, “Xảy ra chuyện gì?”

“Ách… Ba dòng khác đều dừng lại rồi!” Tương Bình nói, “Không đếm nữa!”

“Dừng a?” Triển Chiêu cảm thấy rất hoang mang.

Tương Bình lo lắng nhìn Bạch Trì bên cạnh đang múa bút thoăn thoắt, nhỏ giọng nói, “Sau đó Trì Trì như phát điên ấy … Không đáng lo chứ a?”

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc, “Bạch Trì làm sao vậy?”

“Cậu nhóc có lẽ đang tính quy luật.” Triển Chiêu nói, “Hai mốc thời gian, sau khi trò chơi bắt đầu lại đều có thay đổi, trong đó sẽ có quy luật.”

“Có thế nào thì khẳng định vẫn là đề số học.” Tương Bình nhìn Tiểu Bạch Trì sau gáy đầy mồ hôi, đang hí hoáy viết số ra đầy một tờ giấy.

“Bảo cậu nhóc dừng thôi, chỉ có hai tổ chữ số không tính ra được đâu! Khả năng xảy ra quá nhiều.” Triển Chiêu nói, “Có lẽ đâu chính là lý do những dòng số khác tạm thời dừng lại! Nếu có ba tổ, Bạch Trì chắc chắn có thể tính ra.”

“Cho nên thật sự là có quy luật sao?” Tương Bình hỏi.

“Quy luật…” Triển Chiêu đột nhiên lẩm bẩm, sau đó dùng ngón tay khẽ gõ cằm, “Quy luật!”

Đang lẩm bẩm, Triển Chiêu đột nhiên quay lại nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước trên mặt không có nhiều biểu tình lắm.

Triển Chiêu nhíu mày, “Ông đã biết từ đầu?”

Triệu Tước nhún vai.

“Ông biết sao không nói!” Triển Chiêu tức giận.

“Hai người ai giải thích cho tôi được không?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được cắt ngang, lúc này, xe của anh đã tiến vào tiểu khu Tân Giang, ở phía trước, có xe cứu hỏa và xe cảnh sát đậu, ở vị trí quán cà phê khói đặc cuồn cuộn bốc lên.

“G ở trên bưu thiếp không phải là G!” Triển Chiêu có chút ảo não, “Chúng ta quá mức quan tâm tên G kia, nhưng đó chỉ là một chữ cái mà thôi!”

“Cho nên chữ ký ở trên bưu thiếp gửi cho Từ Minh không phải là G mà chúng ta biết, chỉ là hung thủ trùng hợp viết ra chữ G đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Cái chữ G đó đại biểu cho cái gì căn bản không quan trong! Chúng ta quá mức quan tâm G, trái lại bỏ qua bản thân hung thủ!” Triển Chiêu nói với Tương Bình, “Tra ở thành phố S toàn bộ người có IQ trên 120, là sinh viên khoa Số học hoặc người làm công việc có liên quan đến số học, có liên quan đến Từ Minh hoặc những sinh viên bị tập kích.”

Tương Bình bắt đầu tìm tin tức.

Bạch Ngọc Đường dừng xe, mọi người đi xuống.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Số học?”

“Từ phân tích hành vi đơn giản nhất mà nói, hung phạm đứng phía sau màn này hoàn toàn không phù hợp với đặc tính của G, có thể nói tuyệt đối không phải một người. Đặc thù rõ ràng nhất là hung thủ này là một người rất có quy luật! Mà G là một người không hề có chút quy luật nào, hai người bọn họ căn bản bất đồng! Nếu dùng đến từ ngữ Sinh học để diễn đạt, thì hai người bọn họ chẳng cùng một loài! Một là động vật có vú một là côn trùng!” Triển Chiêu nói, “Chúng ta hẳn là có thể thông qua bằng chứng trước mắt tìm ra hung thủ, sau đó sẽ biết hắn và G có quan hệ gì không!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, phía sau, Triệu Hổ cũng theo tới đang hỏi Mã Hán, “Em hình như lại nghe không hiểu rồi … Từng từ một thì hiểu, nhưng ghép thành câu lại không hiểu nữa!”

Mã Hán vừa định nói gì đó, ánh mắt lại bị một điểm ở phía xa hấp dẫn, nhìn chằm chằm về một hướng ở phía sau Triệu Hổ.

Triệu Hổ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách dây hoàng tuyến mà cảnh sát giăng lên không xa, có dừng một chiếc xe thể thao… Nhìn vô cùng quen mắt.

“Đó là xe của Eleven.” Triệu Hổ nói.

“Hắn tới làm gì?” Mã Hán đi về phía chiếc xe.

“A …” Triệu Tước muốn đi chào hỏi Eleven, Triển Chiêu lại chỉ vào A Mạc ở trong xe, “Ở lại trông xe a!”

“Xe có cái gì đẹp mà phải trông!” Triệu Tước bất mãn.

Triển Chiêu híp mắt nhìn ông ta.

Triệu Tước lại cười, “Ác? Tôi không nhắc nên cậu giận à? Chậc chậc, cậu từ khi nào bắt đầu gửi gắm hi vọng ở tôi a~?”

Triệu Tước nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã đạp ông ta một cước.

Triệu Tước xoa chân tức giận nhìn theo Triển Chiêu đã quay lưng đi về phía hiện trường.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước trút giận lên anh, “Nhìn cái gì?!”

Bạch Ngọc Đường thật ra cũng không tức giận, chậm rãi nói, “Chú giống như đang sợ bọn tôi không ghét chú.”

Triệu Tước híp mắt.

Bạch Ngọc Đường hình như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, quay người đuổi theo Triển Chiêu.

Bạch Diệp nhíu mày nhìn Triệu Tước, “Em vì sao không nhắc bọn chúng?”

Triệu Tước nhìn Bạch Diệp, phản vấn, “Hình tượng của tôi trước giờ đều là người xấu mà? Cái này gọi là rèn luyện tính chuyên nghiệp!”

Bạch Diệp bó tay.

Triệu Tước chỉ chỉ phía trước, nói, “Đi thông khí.”

Bạch Diệp nhìn ông ta, do dự một chút, có điều vẫn đi tới.

Triệu Tước thấy Bạch Diệp đi thì trở về mở cửa xe, ngồi xuống, an vị bên cạnh A Mạc.

Trong xe Bạch Ngọc Đường, ở dãy ghế sau, hai người cứ thế an tĩnh mà ngồi.

Triệu Tước ngồi một hồi, đột nhiên quay sang nhìn A Mạc, “Nên mới nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ngươi nói đúng không?”

Đôi mắt trắng của A Mạc vẫn nhìn về phía trước, biểu tình mờ mịt mà bất lực vẫn duy trì trên mặt cũng dần dần biến mất. Hắn chậm rãi quay đầu về phía Triệu Tước, khóe miệng xuất hiện một nụ cười nhạt, “Cậu không để cho bọn họ chờ mong gì ở cậu là đúng.”

Triệu Tước vẫn không đổi sắc mặt.

A Mạc quay lại đầu, nhìn về phía trước, nét cười trên mặt biến mất, dùng ngữ điệu lạnh lẽo mà nói, “Như vậy khi cậu chết, bọn họ sẽ không khổ sở hay tiếc nuối.”

Triệu Tước khẽ nhướn mi, đưa tay ôm ngực, như thể ở đó vừa trúng một mũi tên.

A Mạc cười nhạt một tiếng, “Bất quá hôm nay đúng là tôi đã thấy hắn!”

“Gặp được hắn cũng không có gì lạ, thời gian không còn nhiều đương nhiên phải tích cực tự cứu.” Triệu Tước nhìn quán cà phê còn đang bốc khói, hỏi, “Đây là người di truyền thứ mấy bị giết rồi?”

“Cộng thêm lần này nữa, là năm!” A Mạc trả lời.

“Nói cách khác, trừ cậu ra, là còn ba người?” Triệu Tước hỏi.

A Mạc cũng lắc đầu, “Không … Là bốn người mới đúng!”

Triệu Tước kinh hãi, “Còn có một? Năm đó không phải có chín người sao?”

“Còn một người luôn bị giấu kĩ!” A Mạc nói, “Tôi vẫn biết còn có một! Nhưng không biết là ai, hắn bị nhốt trong phòng sát vách tôi.”

Triệu Tước có chút suy nghĩ, “Vì sao lại giấu đi một người?”

A Mạc gật đầu, “Nhất định là bởi vì hắn đặc biệt.”



Xa xa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi qua cảnh giới tuyến, thấy Bao Chửng đã đứng ở phía trước, nhìn chằm chằm vào bãi phế tích của quán cà phê.

Triển Chiêu nhíu mày, “Cả đêm xảy ra hai vụ án chết thật nhiều người …”.

“Ừm.”

Triển Chiêu nói chưa xong, lại nghe thấy phản ứng của Bạch Ngọc Đường có chút kỳ quái, liền nhìn anh —— quả nhiên, sức chú ý của Bạch Ngọc Đường không ở chỗ này, mà ở phía sau hai người.

Bạch Ngọc Đường như đang có tâm sự gì đó.

“Này.” Triển Chiêu vỗ nhẹ một cái, “Làm sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường ra hiệu anh nhìn về phía sau, Triển Chiêu nhìn qua, thấy Bạch Ngọc Đường đang để ý chính là Bạch Diệp, phía sau Bạch Diệp là xe của bọn họ.

“Bạch Diệp làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Vị trí Bạch Diệp đứng vừa lúc ngăn cửa sau của xe tôi.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Cậu nghĩ Bạch Diệp cố ý ngăn trở đường nhìn của chúng ta để chúng ta không thấy được tình huống ở băng ghế sau trong xe?”

“Tôi đang nghĩ Triệu Tước giống như có quen A Mạc.” Bạch Ngọc Đường nói, “Bọn họ chỉ làm bộ như lần đầu tiên gặp.”

Triển Chiêu nghi hoặc, “Hai người bọn họ có cái gì không thích hợp sao? Tôi không thấy a…”

“Hai người bọn họ không có gì hành vi gì không thích hợp, nếu có hẳn là cậu đã phát hiện.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu với Triển Chiêu, “Tôi chỉ là trực giác.”

“Trực giác?” Triển Chiêu nghe vậy cảm thấy rất đáng tin, lại quay đầu nhìn.

“A Mạc biểu hiện có chút sợ Triệu Tước đúng không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu.

“Thế nhưng tôi nghĩ trên thực tế hắn không hề sợ Triệu Tước! Hắn căn bản không sợ bất kỳ ai.” Bạch Ngọc Đường trả lời, “Chỉ bằng một người mù như hắn mà có thế né tránh bốn sát thủ chuyên nghiệp đuổi bắt, đợi được chúng ta đến cứu viện… Chỉ riêng điểm này đã không bình thường rồi.”

Triển Chiêu nghe đến đó, dừng bước.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn anh.

Chỉ thấy Triển Chiêu đột nhiên quay lại nhìn Bạch Diệp.

Bạch Diệp vừa lúc ngẩng đầu, hai bên trừng mắt nhìn nhau.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Diệp ba giây đồng hồ, quay đầu lại, tức giận gật đầu với Bạch Ngọc Đường, “Trực giác của cậu đúng!”

Đầu kia, Triệu Tước đang cùng A Mạc trò chuyện, thấy Bạch Diệp lui lại mấy bước, tò mò, “Anh làm gì vậy?”

Bạch Diệp ngữ điệu bình tĩnh trả lời, “Bọn nhỏ phát hiện rồi!”

Triệu Tước sửng sốt một hồi, vỗ chân, “Sơ suất! Đã quên tiểu lão hổ Bạch gia có trực giác không phải của nhân loại!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play