Mẹ của Trần Tiểu Phi cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong văn phòng nói chuyện, Trần Tiểu Phi y như con kiến bò trên chảo nóng ở bên ngoài xoay vòng vòng, mà những người khác thì vây quanh Bạch Trì, xem “vụ án trộm cướp” mà cậu tra được.
Bài báo Triển Chiêu nói Bạch Trì tra là tài liệu cũ, Tiểu Bạch Trì mượn một đống báo từ thư viện đem đến, vừa xem vừa chịu mối mọt cắn, vò đầu bứt tai cũng vẫn không tìm được manh mối Triển Chiêu cần.
Vốn Tiểu Bạch Trì cảm thấy như mò kim đáy bể, nhưng ai mà ngờ, trong khi tiến hành quét thông tin diện rộng sau đó, thật sự tìm ra!
Bạch Trì tìm được một mẩu tin nhỏ trên báo về một vụ án trộm cướp nào đó, tuy rằng chỉ có một nhúm như miếng đậu phụ khô vậy, nhưng cơ bản tương xứng với miêu tả Triển Chiêu đưa cho cậu tra, mấu chốt là còn hình minh hoạ!
“A!” Triệu Hổ cầm báo xem bức hình kia.
Công Tôn tìm đến tài liệu vụ án mười năm trước, so sánh với bức hình......
So sánh cái gì? Là một nút thắt!
“Đây là nút thắt xuất hiện trong vụ án vườn bách thảo mười năm trước chưa giải quyết.” Công Tôn nói, “Lần tôi thấy tử thần.”
Trần Tiểu Phi nghe được từ “Tử thần”, liền đi lại xem.
“Vụ án trộm cướp này, thời gian phát án là năm mươi năm trước.” Bạch Trì nói, “Lúc ấy một bảo tàng lâu đời ở thành phố S bị trộm, cảnh sát không tìm được manh mối, ngày hôm sau người quản lý bảo tàng tự sát, treo cổ tự tử, nhưng cái chết rất khả nghi! Bởi vì xà ngang của nhà bảo tàng rất cao, vị quản lý kia cứ như vậy bị treo giữa không trung, quần áo chỉnh tề, không có vật đỡ nào có thể dung để trèo lên, ảnh chụp trên báo cung cấp là ảnh nút thắt, có lẽ là nhân viên điều tra cũng thấy nút thắt đó đặc biệt, năm đó còn treo giải thưởng, trọng thưởng cho người cung cấp manh mối.”
“Gần như y hệt vụ án vườn bách thảo mười năm trước!” Công Tôn kinh ngạc.
“Cũng là ý chỉ số 6 sao?” Bạch Trì hỏi Triệu Hổ.
Triệu Hổ lắc lắc đầu, “Trên báo là chín!”
“Có khác nhau ư?” Lạc Thiên cảm thấy không khác gì mấy.
“Đây là chống đảo ngược.” Triệu Hổ nói, “Thoạt nhìn thì khá giống, nhưng thủ pháp thắt nút lại khác nhau.”
Công Tôn hỏi Trần Tiểu Phi, “Cậu có từng thấy ba cậu dùng loại này nút thắt chưa? Hoặc là trong mấy thứ để lại cho cậu có?”
Trần Tiểu Phi lắc đầu, “Không có, ba tôi tay lóng ngóng lắm, biết thắt loại nút này mới là lạ!”
“Oáp a ”
Đang lúc mọi người thảo luận về mấy bản án cũ, Triệu Tước ngủ gật trên sô pha đột nhiên trở mình, ngáp một cái ngồi dậy, xem ra đã tỉnh ngủ.
Mọi người soạt một tiếng xoay mặt nhìn.
Triệu Tước trừng mắt ngó lại, cảm thấy nhóm người này động tác giống một nhóm động vật quần cư nào đó, liền hỏi, “Các cậu đang làm gì?”
Triệu Hổ đột nhiên hưng trí, đi qua hỏi, “Tước gia, ngài không gì không biết không gì không thông phải không?”
Triệu Tước khóe miệng nhoẻn lên, mỉm cười nhìn Triệu Hổ, ánh mắt đó, mọi người đứng ngoài nhìn lại một lần nữa gật đầu —— tuyệt đối là ánh mắt nhìn một con Husky.
Công Tôn cầm bức ảnh chụp nút thắt cho Triệu Tước xem, hỏi, “Có từng gặp qua cái này chưa? Biết ý nghĩa không?”
Triệu Tước liếc mắt nhìn bức ảnh một cái, không cử động, hình như là đang ngẩn người, lại hoặc là còn chưa tỉnh ngủ.
Triệu Hổ cười tủm tỉm, bộ dáng rất muốn ăn đập, ý là —— cũng có kiến thức Triệu Tước không biết, nhưng mình biết nha.
Đang lúc Triệu Hổ đắc ý, Triệu Tước đột nhiên vỗ tay một cái, “A!”
Triệu Hổ bị giật mình, phản ứng đầu tiên là —— đây là không phải thủ pháp thôi miên mới nào đó nữa chứ.
Triệu Tước lại nhìn nhìn Trần Tiểu Phi, “Khó trách cảm thấy có chút quen mắt!”
Tất cả mọi người khó hiểu, “Quen mắt?”
Triệu Tước ngoắc ngón tay với Triệu Hổ, nói, “Ảnh mấy cậu chụp ở trong cái nhà ma kia đâu? Bức hình ông nội nhóc này ấy, lấy đến đây!”
Công Tôn rút ra một bức di ảnh ông nội Trần Tiểu Phi trong một đống ảnh chụp.
Triệu Tước cầm lấy vừa nhìn, liền cười, “Không thấy là người này có chút quen mắt sao?”
Mọi người nhìn nhau —— quen mắt? Giống ai cơ?
Công Tôn nhìn nhìn Trần Tiểu Phi, lại nhìn nhìn bức ảnh kia, xoa cằm, “Ừm......”
Tần Âu liếc nhìn một cái, nói, “Tôi cảm thấy có chút giống Trần Mật.”
“Phần mắt đúng là giống......” Mã Hân lấy tay che đi phần mũi, chỉ để lại phần mắt cùng trán, “Thấy giống Trần lão không này?”
“Đúng nhở!” Triệu Hổ cũng gật đầu, “Giống ông nội của nhà Trần Du!”
Trần Tiểu Phi khó hiểu nhìn mọi người, “Các anh đang nói cái gì a?”
“Trần Hưng Long cha của Trần Mật và Trần Du là đạo tặc thế kỷ.” Công Tôn hỏi, “Bất quá niên đại hình như không cùng thời điểm với vụ án bảo tàng mất trộm!”
“Có chút bản lĩnh, đặc biệt là bản lĩnh kinh thiên động địa, đều là do di truyền, đời F2 không di truyền, rất có thể đời F3 sẽ di truyền.” Triệu Tước mỉm cười, “Nhóc này so với Trần Du nhỏ hơn vài tuổi, như vậy ông nội nhóc nếu còn sống, hẳn là cũng cùng tuổi với Trần lão, các cậu đều biết con trai Trần lão là vua trộm, thế có biết, cha Trần lão cũng là vua trộm không? Một người cả đời chưa từng bị ai bắt được, vua trộm truyền kỳ đó.”
Mọi người hít ngược...... Không phải chứ!
“Đều họ Trần, chẳng lẽ là thân thích?” Công Tôn kinh ngạc.
Bạch Trì giơ báo hỏi, “Vụ án trộm bảo tàng này, chẳng lẽ là do cha của Trần lão thực hiện?”
Trần Tiểu Phi nghiêng đầu, nghe xong còn chưa hiểu rõ, “Ý là..... Ông cố của tôi?”
Lúc này, chợt nghe một giọng nữ truyền đến, “Đúng, chính là ông cố của con.”
Mọi người soạt một tiếng quay đầu lại, thấy cửa phòng Bạch Ngọc Đường mở, mẹ Trần Tiểu Phi đi ra, vừa rồi trả lời mọi người, chính là bà.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xem ra là từ chỗ bà Trần lấy được không ít manh mối, Triển Chiêu cầm trong tay chút tài liệu, phỏng chừng cũng là bà Trần cung cấp.
Trần Tiểu Phi há to miệng, kinh ngạc không thôi.
“Tôi trước đây có nghe cha nó nhắc tới, ông nó có một người anh em, thất lạc từ nhỏ, vẫn không gặp lại.” Bà Trần bất đắc dĩ lại vỗ vỗ đầu thằng con, nói, “Ông cố của con đúng là một đạo tặc, nhưng là một nhã gia, chuyên trộm tác phẩm nghệ thuật. Mặt nạ này......”
Nói xong, bà Trần giơ tay cầm lấy cái mặt nạ, nói, “Trộm được mặt nạ này rồi, ông cố con liền mất tích, trước khi đi, ông cố tách hai người con trai đưa đến chỗ bạn bè gửi nuôi, để lại cho mỗi người một thứ giống nhau, để ngày sau nhận thức, ông nội con giữ bên người chính là mặt nạ này, đáng tiếc ông nội con mất quá sớm, đến cuối cùng cũng không được đoàn tụ anh em.”
Bà Trần nói lời cảm ơn với cùng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nói Trần Tiểu Phi lưu lại phối hợp điều tra, rời đi.
Trần Tiểu Phi kinh ngạc, “Mẹ mình vậy mà lại không nói cho mình biết lịch sử huy hoàng như thế của tộc mình......”
Nói còn chưa dứt lời, Triệu Hổ chụp đầu cậu ta, “Não nhóc cũng phẳng nhể, tổ tiên là kẻ trộm mà còn lịch sử huy hoàng?”
Trần Tiểu Phi híp mắt, “Robinhood cũng là kẻ trộm đấy thay! Ông nội của ba tôi chắc chắn là cướp của người giàu chia cho người nghèo......”
Nói còn chưa dứt lời, mọi người cầm cái mặt nạ tử thần cho cậu ta xem, ý là —— trộm cái thứ khủng bố như vậy, lại còn cướp của người giàu chia cho người nghèo?
“Còn liên lụy thêm hai cọc án mạng!” Công Tôn nhắc nhở cậu ta, “Hai lần có nút thắt xuất hiện, hai lần án ngụy trang tự sát, một lần hiện trường có ông cậu, một lần hiện trường có ba cậu hư hư thực thực đó!”
Triển Chiêu xem bản tìn Bạch Trì tìm được, gật đầu, nói Tương Bình tra bảo tàng năm đó, trưng bày cái gì.
Bạch Ngọc Đường đi đến sô pha ngồi xuống.
Triệu Tước thuận tay lấy qua cái mặt nạ, đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vốn khiết phích, biết mặt nạ này là nguyên khuôn mặt người thật rồi liền không muốn đụng, nhíu mày nhìn Triệu Tước —— làm gì?
Triệu Tước mỉm cười, “Đeo thử xem.”
Mọi người nhìn trời —— chịu mang mới là lạ!
Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt ghét bỏ.
“Cảm nhận một chút, nói không chừng giống như siêu nhân sẽ biến hình đó!” Triệu Tước vô tâm vô phế cười khẩy.
Triệu Hổ không kiêng kỵ gì, lấy đến đeo thử thật.
Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày —— không biết vì sao, cái mặt nạ có một loại cảm giác âm trầm khủng bố, tính cách Triệu Hổ như ánh mặt trời sáng lạn, đeo cái mặt nạ vào rồi, lập tức làm cho người ta cảm giác thật khủng bố.
Trần Tiểu Phi cũng xoa cằm nghiên cứu, “Tôi vẫn luôn tự mình đeo, lần đầu tiên nhìn thấy người khác đeo, ra là khủng bố như vậy a!”
Triệu Hổ tháo mặt nạ, lắc lắc đầu, “Không có cảm giác gì a.”
Triệu Tước liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, “Đeo thử xem?”
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, vì sao nhất định phải là mình đeo?
Lúc này, ngoài cửa Bạch Diệp đi đến, tới sô pha ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường.
Trần Tiểu Phi tò mò liếc nhìn Bạch Diệp, lại nhìn trộm Bạch Ngọc Đường, tự nhủ, hai người này là anh em? Gen di truyền thật thần kỳ!
Bạch Diệp nhận cái mặt nạ, đưa cho Bạch Ngọc Đường, nói, “Đeo thử xem.”
Động tĩnh bên này, cũng khiến cho Triển Chiêu chú ý, anh quay đầu nhìn lại đây.
Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Diệp cũng kêu mình đeo, phỏng chừng không phải trò đùa dai của Triệu Tước, vì thế giơ tay nhận.
Sau khi nhận mặt nạ Bạch Ngọc Đường liền nhíu mày.
Triệu Tước hỏi, “Có cảm giác gì?”
“Cái mặt nạ này thật khiến người ta chán ghét!” Bạch Ngọc Đường nói thầm một câu, không cam lòng không tình nguyện đeo mặt nạ vào, nhưng vào thời khắc mặt nạ sắp tiếp xúc với mặt anh, Bạch Ngọc Đường đột nhiên giật mạnh ra, nhíu mày nhìn chằm chằm cái mặt nạ.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu tò mò.
“Ảo giác sao......” Bạch Ngọc Đường lầm bầm, rồi lại đưa mặt nạ tới gần mặt, lần này thì không có cảm giác gì khác thường.
Đeo được một chút, Bạch Ngọc Đường tháo ra trả lại cho Triệu Tước, nói, “Không có cảm giác gì.”
Triệu Tước mỉm cười, cũng không nói, nhận lại mặt nạ.
Bạch đội trưởng nhanh chóng đứng lên chạy đi toilet rửa mặt.
Mở vòi, đứng ở trước gương, Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vòi nước đang xoát xoát xả, ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương. Vừa rồi không biết có phải thật sự là ảo giác hay không, trong nháy mắt lần đầu tiên tiếp xúc mặt nạ, có một luồng lạnh lẽo hung ác từ lòng bàn chân dâng lên, bên tai còn nghe được một giọng quỷ dị, như là hơi thở ma quỷ trong mấy phim kịnh dị vậy. Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay không tin mấy thứ đó, nhưng tự mình cảm nhận rồi, cái loại cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ gây bất an này, cũng quá thật đi?
Trong văn phòng SCI, Triển Chiêu đã đi tới, cầm lấy cái mặt nạ xem, cũng thử đeo một chút, không phát hiện gì không ổn, liền hỏi Triệu Tước, “Ngọc Đường làm sao vậy?”
Triệu Tước nhún vai, “Tiểu lão hổ nhà cậu khá là mẫn cảm, a ha.”
Triển Chiêu nghi ngờ nhìn.
Lúc này, kết quả điều tra từ Tương Bình bên kia đã có, “Tra được bảo tàng kia rồi, bất quá niên đại đã xưa lắm, triển lãm năm đó cũng không có bản ghi chép máy tính.”
“Bảo tàng vẫn còn?” Bạch Ngọc Đường rửa xong rồi mặt trở về, nghe được lời Tương Bình, liền hỏi.
“Ở đây!” Tương Bình lôi ra địa chỉ cho Bạch Ngọc Đường xem, là một bảo tàng tư rất nhỏ, tọa lạc trong nội thành cũ, nhưng vẫn làm ăn như trước.
“Bảo tàng này vẫn luôn trưng mấy thứ kì kỳ quái quái.” Tương Bình lắc đầu, “Gần đây còn đang tổ chức một triển lãm tranh liên hoàn sát thủ, nghe nói trong tất cả các bức tranh lý đều có tin tức ám chỉ......”
“Thú vị vậy?” Triển Chiêu cùng Triệu Tước đồng thời vây lại, mắt sáng lấp lánh.
Bạch Ngọc Đường nhìn địa chỉ, chuẩn bị lát nữa đi xem thử.
Lúc này, cặp song sinh gọi điện thoại tới, hai người e sợ thiên hạ bất loạn chuẩn bị thừa dịp tốt này muốn tổ chức lễ kỷ niệm mười năm tập đoàn Bạch thị thành lập, thời gian hoạt động liên tục dài đến một tháng, buổi tối ngày kia phải tổ chức tiệc tối thương giới trước, nhóm Triển Chiêu nếu cảm thấy được thời gian ổn thỏa, bọn họ liền phát thiệp mời.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy sắp xếp không tồi, vì thế cặp song sinh hoan hoan hỉ hỉ đi chuẩn bị yến tiệc cùng hoạt động.
Vừa mới cúp điện thoại, cửa thang máy mở, Triệu Trinh đi ra, phía sau Lisbon biếng nhác đi theo.
Phía sau Lisbon, còn có Tề Nhạc và Trần Du cùng đi, hai người đeo nhạc cụ, mang kính râm lớn, nhìn như là vừa mới diễn xong, mười phần siêu sao.
Trần Tiểu Phi đang đi thăm thú SCI đầu tiên là bị Lisbon dọa mất mật, sau đó lại kêu lên một tiếng thảm thiết, trốn vào phòng pháp y.
Trong phòng pháp y, Công Tôn cùng Mã Hân còn có Hạ Thiên đang dùng mấy máy móc tiên tiến gọi không ra tên quét hình cái mặt nạ, thấy Trần Tiểu Phi vẻ mặt kinh hoàng, đều có chút khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường vừa rồi gọi điện thoại nói qua cho Trần Mật một chút, Trần Mật nói lát nữa đưa Trần lão đến, Trần Du tới trước, phỏng chừng là tới nhận thân, có điều Trần Tiểu Phi lại chạy mất.
Triển Chiêu nghi hoặc theo sát đến phòng pháp y, hỏi Trần Tiểu Phi, “Cậu sao vậy?”
“Tôi, tôi thấy được thần...... thần tượng!” Trần Tiểu Phi kích động, “Vừa rồi hai người kia có phải Tề Nhạc Trần Du không! Áaaa! Các anh quen sao? Tôi có thể xin kí tên không?”
Tất cả mọi người dở khóc dở cười, tính cách pha trò của cậu này thật ra so với Trần Du cùng Trần Mật càng giống Trần lão.
Mã Hân ngoắc, “Tiểu Du, em họ ở trong này này!”
Trần Du cùng Tề Nhạc lập tức chạy tới cửa phòng pháp y.
Trần Du vào cửa liếc mắt một cái nhìn thấy Trần Tiểu Phi, chạy tới ôm lấy mặt cẩn thận nhìn.
Trần Tiểu Phi kinh ngạc ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tề Nhạc cũng đến cùng nhìn.
Thật lâu sau, Trần Du đại khái là xem xét xong, gật đầu, “Phân nửa bộ phận trên mặt rất giống ông nội với anh mình! Quả nhiên là cái trán gia tộc di truyền!”
“Ông nội em đến đây sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Anh em vừa rồi gọi điện thoại nói sẽ nhanh đến.” Trần Du kích động, ôm Trần Tiểu Phi, bắt cậu ta gọi tiếng chị.
Trần Tiểu Phi đỏ mặt nhận chị, cũng coi như trong họa được phúc, tuy rằng bị SCI bắt tại trận, lại tìm được anh họ chị họ thất lạc nhiều năm, lại trùng hợp, chị còn là siêu sao mà mình thích.
Triển Chiêu hỏi Trần Du, “Ông nội em có đồ gia truyền gì không?”
Trần Du vuốt cằm nghĩ nghĩ, “Đồ gia truyền...... Hình như ông cố em rất sớm đã qua đời, có đồ gia truyền gì đó......”
Tề Nhạc đến hỏi, “Cái móc chìa khóa kia có tính không a?”
Tất cả mọi người buồn cười —— cái móc chìa khóa làm đồ gia truyền? Thực sự giống phong cách Trần lão.
“Cái đó đã xưa lắm rồi!” Trần Du nói, “Một cái mặt dây chuyền hình chữ nhật màu đen, cỡ cái bật lửa, ông nội vẫn luôn treo cùng chìa khóa, cho tới bây giờ cũng không đổi, em có hỏi ông là cái gì, ông nói là ông cố để lại, làm kỷ niệm, phỏng chừng cũng chỉ có cái đó à.”
“Chất liệu gỗ giống thế này sao?” Ở cửa, Bạch Ngọc Đường đi vào, cầm mặt nạ cho hai cô xem.
Hai cô nương bị dọa nhảy dựng, “Oa, đây là cái gì mà gớm vậy!”
Phía sau Bạch Ngọc Đường, Triệu Tước thăm dò, “U, siêu sao.”
“Đại thần!” Tề Nhạc Trần Du nhìn thấy Triệu Tước thì rất vui vẻ, tặng Triệu Tước vé show diễn, còn nói có thể giống lần trước ra phía sau sân khấu chơi nữa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái —— đây là thân thiết từ lúc nào vậy trời? Hai cô nương này không biết vị kia là nhân vật nguy hiểm sao?
Công Tôn làm cho hai cô sờ cái mặt nạ, xem có giống không, đương nhiên sẽ không nói đây là mặt người thật.
“Cảm giác có chút giống.” Trần Du nói, “Cái móc chìa khóa của ông nội giống thế này, mặt trên có rất nhiều hình, giống như là tự phù.”
Trần Du nói tới đây, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm cô.
“Em nói cái gì?” Triển Chiêu tò mò hỏi, “Mặt trên có hình?”
Trần Du trừng mắt nhìn, “Có a!”
Tề Nhạc ôm cánh tay nói, “Em vẫn nói mãi là không có, nó lại nói có.”
“Thật sự có mà!” Trần Du xem ra không chỉ tranh luận có lần này, mếu máo, “Anh hai cùng ông nội đều nói không có!”
Trần Tiểu Phi cũng nói không có.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lắc đầu —— không có phát hiện hình.
“Ừm......” Công Tôn xem xét mắt Trần Du một chút, xoa xoa cằm, “Có chút thú vị, hẳn lại là một trường hợp đặc biệt kỳ diệu của di truyền.”
Nói xong, Công Tôn nói Mã Hân đến khoa giám định mượn camera về.
Lát sau, Mã Hân cầm một cái camera cỡ lớn còn có rất nhiều màn ảnh chạy lên.
Công Tôn đổi các tấm chắn màu sắc sặc sỡ trước màn ảnh, cuối cùng chọn một cái, chụp lại cái mặt nạ, đem thẻ nhớ của camera nhét vào máy tính, nhìn lại hình lớn, mọi người kinh ngạc phát hiện...... Lúc này, màu sắc mặt nạ đã sắp biến thành màu xanh biếc, nhưng là trên mặt nạ xuất hiện rất nhiều hình màu đen vốn không có, vô cùng rõ ràng.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hình ảnh, Mã Hân chọn lựa hình ra, “Ký hiệu rất kỳ quái, cảm giác không giống như văn tự cổ đại.”
Công Tôn đem hình ảnh truyền cho Tương Bình, nhờ tìm một chút.
Tương Bình tìm cả nửa ngày, không tìm được cái gì tương tự, “Hẳn là không phải văn tự nào đó có bản ghi chép đâu!”
“Chỉ có Tiểu Du thấy được sao?” Tề Nhạc cảm thấy thật thần kỳ.
“Ừm! Như thế cũng không bất ngờ. Mắt mỗi người đều khác nhau, căn cứ vào cảm quang khác nhau của mắt, có vài thứ tất cả mọi người có thể nhìn đến, có một vài thứ có thể nhìn ra màu sắc sai lệch, mà có một vài thứ, chỉ có một bộ phận người có thể nhìn được, phần khác nhìn không thấy. Trường hợp của Trần Du xem như khá hiếm có, có lẽ...... Ông cố em ấy cũng có thể nhìn thấy!” Công Tôn phỏng đoán, “Cho nên ông ấy mới đi trộm cái mặt nạ thoạt nhìn chả có chút giá trị gì thế này.”
Đang nói, cửa thang máy mở ra, Trần Mật cùng Trần lão đi đến.
So sánh với Trần Du cùng Trần Mật tương đối bình tĩnh, Trần lão lại rất kích động, nhìn thấy Trần Tiểu Phi, liền nói cậu ta rất giống ông nội cậu, lại biết được cha cùng ông nội cậu ta đều đã tạ thế, còn thấy được di ảnh của người anh em mình, ông lão bắt đầu khóc.
Tất cả mọi người tụ tập vào văn phòng SCI, chờ Trần lão bình phục cảm xúc, Bạch Ngọc Đường cho ông xem cái mặt nạ, Triển Chiêu hỏi về chuyện của cha ông.
Trần lão quả nhiên lấy ra một cái móc chìa khóa, đưa cho nhóm Triển Chiêu, nói, “Ta còn nhớ rõ lúc chia tay anh trai, cha ta để lại cho chúng ta hai thứ khác nhau.” Nói xong, ông nhẹ nhàng vuốt cái mặt nạ, “Ta lúc ấy cảm thấy mặt nạ này thật đáng sợ, vì thế anh ta lấy, cái kia nhỏ hơn và đỡ hơn, để lại cho ta.”
“Ông cố vì sao lại mất tích?” Trần Mật khó hiểu.
Trần lão thở dài, “Ta không biết, vốn đang tốt, đột nhiên liền nói phải đi. Chỉ nhớ ông ấy trước khi chia tay có báo cho chúng ta, hai thứ đó nhất định phải giấu kỹ, không được để ai thấy. Ông ấy còn nói...... Ông ấy đã cầm đi thứ không nên lấy, phải đi nghĩ biện pháp cứu vãn, có thể không về được, dặn chúng ta đừng tưởng niệm.”
Nghe đến đó, tất cả mọi người cẩn thận nhìn cái hộp hình vuông giống như cái bật lửa kia, nhìn từ ngoài, hình như là một khối gỗ thật, nhưng là cảm giác sức nặng lại không đúng lắm, khuynh hướng cảm giác đúng là tương tự như cái mặt người kia, chẳng lẽ cũng là bộ phận cơ thể người nào đó?
Công Tôn chụp X quang thứ đó, phát hiện, bên trong có cái gì đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT