Mọi người giương mắt nhìn theo hướng tay Triển Chiêu chỉ, lướt qua rừng cây, đường xá, dưới bầu trời xanh, chỉ có một vật thể rõ ràng —— vòng đu quay khổng lồ.
Bao Chửng khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi Triển Chiêu, “Cái đu quay đó? Cậu xác định?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Đó là hướng của công viên trò chơi … Viện nghiên cứu lịch sử lúc trước chúng ta tới điều tra cũng là ở đó.”
Triệu Hổ cũng góp lời, “Chính là cái viện nghiên cứu trưng bức tượng Vợ và Con gái đấy á?”
Triển Chiêu khóe miệng khẽ nhếch, “Chính là nó.”
Bao Chửng để đội đặc công áp giải toàn bộ người bắt được về cảnh cục, những người còn lại cởi bỏ vũ trang, cùng nhau lái xe về hướng công viên trò chơi.
Triển Chiêu ra hiệu ọi người dừng lại trước cổng viện nghiên cứu rồi cùng xuống xe.
Lúc Bạch Ngọc Đường xoay người đóng cửa xe, thấy phía đối diện có một chiếc xe ngừng lại.
Đó là xe của Bạch Cẩm Đường, lái xe là Đại Đinh.
Cửa sau mở, Tiểu Đinh nhảy ra, chạy sang bên kia mở cửa xe.
Mọi người nhìn theo thì thấy Tần Nghiên Phân từ trong xe bước ra, trong tay cầm một cái hộp, trên mặt có chút hoang mang.
Bạch Ngọc Đường biết, người là mới rồi Triển Chiêu ở trong xe điện thoại gọi tới, cặp song sinh giúp đưa đến cổng viện nghiên cứu lịch sử.
Bao Chửng buồn bực, “Sao cô ta lại tới?”
“Để cô ấy giúp nhận mặt ạ.” Triển Chiêu vẫy tay.
Tần Nghiên Phân đi tới.
Đoàn người cùng nhau đi vào tòa nhà màu trắng của viện nghiên cứu.
Ở đây ban ngày không lạnh như ban đêm, cũng có một vài nghiên cứu sinh đi qua đi lại, thoạt nhìn tổng thể thì thật giống những thư viện ở gần trường đại học, khuôn viên rợp bóng cây, còn có tiếng chim hương hoa.
Mọi người theo đường lớn đi vào, tới được trước cửa lớn.
Vừa lúc gặp được Tống Giai Giai đang ôm một chồng sách dày đi ra.
Tống Giai Giai vừa nhìn thấy mọi người liền trưng ra vẻ mặt tội nghiệp, “Sao các anh lại tới?”
Tất cả mọi người rất vô tội nhìn cô.
Tống Giai Giai thở dài, “Lần này lại là yêu ma quỷ quái nào chạy ra giết người ạ?”.
Triển Chiêu lại hỏi cô, “Luận văn làm đến đâu rồi?”
“Chuẩn bị gì a, sắp cuốn gói rời đi rồi này.” Tống Giai Giai rất không được tự nhiên, “Cái viện nghiên cứu này xảy ra chuyện quá nhiều lần, mấy nhà tài trợ đều rút cả, không có tiền thì phải sửa hạng mục kinh doanh, không làm bên lịch sử nữa. Sau hôm đó giáo sư Tào gọi điện thoại nói, đoạn sau của Diệp Hạ Lan chú trên bức tượng Vợ và Con gái đã được chứng thực là giả, ngài ấy vốn muốn nhận em về làm trợ thủ, nhưng lại ngâm nước nóng rồi.”
“Vậy phải tìm đường mưu sinh khác rồi?” Triển Chiêu có chút quan tâm.
Tống Giai Giai khóe miệng giật giật, “Luận văn tiến sĩ của em làm còn chưa đến đâu, cho dù có qua được thì phỏng chừng cũng không vào được viện nghiên cứu lịch sử nào tốt, bản tiểu thư thế nhưng đã từng làm mất bảo vật quốc gia đó, chắc cả bảo tàng cũng không muốn thu lưu quá … Có lẽ tìm một trường nào đó đi dạy học thôi … Huhuhu.”
Mọi người dở khóc dở cười nhìn cô nàng nghiên cứu sinh đang không ngừng kể khổ.
“Hay là viết sách đi.” Triển Chiêu đề xuất ý kiến, “Tư liệu sống phong phú, anh đề cử nhà xuất bản cho.”
Tống Giai Giai trừng mắt nhìn Triển Chiêu, “Viết sách?”
Triển Chiêu gật đầu, tiếp tục đi vào trong viện nghiên cứu, “Luận văn của em chắc chắn sẽ được thông qua, anh đảm bảo em sẽ có một phần luận văn thành công nhất, viện nghiên cứu lịch sử lớn xếp hàng tùy em chọn lựa.”
Tống Giai Giai hiếu kỳ đi theo, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau —— theo Triển Chiêu đi vào viện nghiên cứu.
Bao Chửng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu biết cậu ta định làm trò quỷ gì không?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, trả lời, “Đại khái biết một chút …”
Mọi người “soạt” một cái nhất tề quay lại liếc Ngọc Đường, ý là —— cầu spoil!
Triển Chiêu quay lại liếc Bạch Ngọc Đường —— dám spoil tôi sẽ cào cậu!
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhún vai, vô thức đưa tay sờ sờ cổ.
Triển Chiêu thấy động tác này của Bạch Ngọc Đường xong, khẽ cười cười.
Mọi người hoàn toàn không biết hai người đang thần thần bí bí cái gì, nhưng viện nghiên cứu chỉ còn cách một cánh cửa thủy tinh, đẩy cửa ra hẳn là biết được chân tướng nhỉ?
Cửa lớn của viện nghiên cứu mở ra, mọi người nối đuôi nhau mà vào.
Ông bác trông cửa ngẩng đầu nhìn thấy mọi người lập tức chau mày, “Sao lại là các cậu a?”
Tống Giai Giai cũng gật đầu đồng ý.
Triển Chiêu đi tới trước cửa phòng trực, nhìn cánh cửa không tính là quá phức tạp, cùng với ông lão đang xem báo ở bên trong.
Ông bác kia cũng ngẩng đầu, nhìn mọi người.
Đường nhìn của Triển Chiêu từ mặt ông bác trượt dần xuống, cuối cùng dừng lại ở vị trí cổ, sau đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười.
Đường nhìn của Bạch Ngọc Đường cũng lưu lại ở cổ của ông bác kia, khẽ nhíu mày, đưa tay cầm lấy máy tính bảng trong tay Tương Bình, mở một tấm hình ra nhìn sơ qua, rồi ngẩng đầu đối mặt với ông cụ.
Tống Giai Giai trái nhìn phải ngó, có chút tò mò —— mọi người đang làm gì nhỉ? Xem tướng cho bác bảo vệ sao?
Mà lúc này, tập thể SCI đang đồng loạt nhìn tấm hình trong máy tính Bạch Ngọc Đường cầm trên tay —— là hình chụp một cô gái.
Đó là nữ nhiếp ảnh gia đã bốc hơi khỏi nhân gian mà mọi người vẫn một mực tìm kiếm. Con gái của hoạ sĩ Royce, chị em song sinh của cô con gái trong tác phẩm Vợ và Con gái, người phụ nữ thần bí mà Trình Mộc đuổi theo tới tận Romania, người đã đưa Bánh xe Đức phật loại nhỏ cho Tần Nghiên Phân, từ đó kéo theo những đợt điều tra liên tiếp sau đó.
Bé gái trong ký ức của Tần Nghiên Phân cũng không lớn thế này, sau khi Công Tôn nghiên cứu qua tấm hình cũng khẳng định người này đã chỉnh dung, nhưng mà … Tần Nghiên Phân đã thông qua một điểm, để nhận ra cô gái trong tấm hình này —— trên cổ cô có một nốt ruồi.
Mọi người nhìn thoáng qua cái nốt ruồi trong tấm hình, lại ngẩng đầu, nhìn lên cổ ông bác đang ở trong phòng trực … Cũng có một nốt ruồi, vị trí gần như y hệt, trạng thái cũng giống như đúc.
Mà lúc này, nét cười trên mặt ông bác kia đã không còn.
Bạch Ngọc Đường xoay máy tính bảng lại, đưa ảnh chụp về phía hắn, “Tháo lớp hóa trang ra được chứ?”
Ông bác nhìn chằm chằm mọi người một hồi, mỉm cười hỏi, “Sao các cậu phát hiện ra?”
Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.
Tiểu Bạch Trì vuốt cằm ngửa mặt, nhớ lại xem lần đầu tiên nhìn thấy ông cụ này, trên cổ có nốt ruồi hay không? Phải là máy quét hình phiên bản người đến trình độ nào mới có thể nhớ kỹ từng chi tiết đến mức này, đồng thời liên hệ hai người đó với nhau a?
Tần Nghiên Phân cũng nhíu mày nhìn ông bác kia, “Ông là hóa trang sao?”
Ông bác đứng lên, vươn tay ra phía sau đầu, sờ soạng một hồi, cuối cùng tìm được gì đó, rồi giống như bóc vỏ trứng, luồn tay vô phía trong làm cả khuôn mặt biến hình, sau đó lột cả mặt nạ và tóc giả xuống.
Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày.
Bạch Trì trước có đi theo Triệu Trinh đi lưu diễn, từng gặp qua mấy chuyên gia hoá trang nên cậu biết với kỹ thuật hóa trang như hiện nay, muốn giả thành một ông cụ rất dễ dàng, bởi vì lớp hóa trang đều rất mỏng, trước tiên dùng một cái khung hình mặt người mài khắc theo đường nét khuôn mặt muốn có, sau khi hoàn thành hầu như giống mặt thật y đúc, muốn làm biểu tình kiểu gì cũng được … Chỉ là, cảm giác nhìn thấy tận mắt người ta lột da mặt trong nháy mắt thế này còn khó chịu hơn cả trước đây nhìn Bạch Ngọc Đường lột da thây khô kia.
Phía dưới mặt nạ là khuôn mặt của một người phụ nữ.
So với trong tấm hình thì có vẻ đã chỉnh dung thêm, hình dạng có một chút biến hóa, nếu tính tuổi ra thì khoảng 30-40 rồi nhỉ? Nhưng vì thân hình thon gầy, da cũng không xấu, nên cảm thấy còn rất trẻ tuổi.
Bạch Ngọc Đường không hiểu sao có chút hiếu kỳ, hỏi cô ta, “Vì sao không xóa nốt ruồi đó đi? Giữ lại đặc điểm rõ ràng như thế không phải càng thêm phiền phức sao?”.
Người phụ nữ đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bạch Ngọc Đường, chợt nghe Triển Chiêu nói, “Cái đó không thể tẩy đi được, nó là tiêu ký!”
Tất cả mọi người hỏi lại, “Tiêu ký?”
Triển Chiêu cười cười, “Đối với một người sắp trăm tuổi, mắt mờ là chuyện bình thường. Đối với một người trẻ tuổi nhưng hay tiếp xúc với chất nổ và chất độc, thị lực suy yếu cũng rất bình thường. Đối với một người già mắc chứng hoang tưởng và chứng rối loạn sau sang chấn nghiêm trọng thì rất có thể sẽ bị mù. Bởi vậy, nếu như bản thân đã trải qua phẫu thuật thay đổi khuôn mặt, muốn được bậc cha chú đã lớn tuổi nhận ra, lưu lại tiêu chí để phòng ngừa quan trọng đến cỡ nào? Tựa như in chữ nổi trên tiền mặt vậy.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, song song đó, cũng dậy lên hiếu kỳ —— rốt cuộc những người này có quan hệ gì với nhau a?
Một lúc lâu sau, người phụ nữ nọ mỉm cười, gật đầu, “Từng có người nhắc nhở tôi, nhất định sẽ bại trong tay các cậu.”
Triển Chiêu vô thức nhìn sang Tần Nghiên Phân.
Tần Nghiên Phân bị Triển Chiêu nhìn không kịp trở tay, trong mắt hiện lên một tia khác thường, sau đó bất đắc dĩ nhìn lại Triển Chiêu.
Triển Chiêu không nói gì quay đầu lại, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Toàn bộ quá trình đều bị Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, đội trưởng Bạch khẽ nhíu mày, hình như cũng có chút suy nghĩ.
Nhưng mọi người ở đây hiển nhiên không chú ý tới chút biến hóa khuôn mặt nho nhỏ của mấy người họ, Bao Chửng đi tới hỏi Triển Chiêu, “Stephen ở đâu?”
Triển Chiêu nhìn về phía cái bàn phía sau phòng trực … Trên đó có một chuỗi chìa khóa. Triển Chiêu lại ngẩng đầu nhìn người phụ nữu kia, khi chạm vào ánh mắt cô ta, Triển Chiêu cười.
Bạch Ngọc Đường đi vào phòng, từ trong túi lấy ra một cái chìa khóa nhỏ.
Tất cả mọi người đều nhìn nó.
Đây là chiếc chìa khóa lúc nãy cậu pháp y Vương Hạ Thiên chạy xuống lầu đưa cho Bạch Ngọc Đường, lấy được từ trên người Trình Mộc, nhìn qua thì giống đồ chơi hoặc dây cót gì đó, nhưng nói chung vẫn chưa tìm được chỗ có thể sử dụng nó. Nhưng hiện tại thì …
Lúc này, ánh mắt mọi người đều rơi vào hàng loạt cánh cửa nhỏ phía sau phòng trực.
Vì toàn bộ cầu dao đèn điện trong viện nghiên cứu đều ở chỗ này, nên có không ít ngăn nhỏ để phân loại những cầu dao này. Mỗi ngăn đều có khóa, hình dạng ổ khóa hoàn toàn ăn khớp với chiếc chìa khóa kia. Trước nhóm Triển Chiêu ở trong viện nghiên cứu đuổi theo “bóng quỷ” kia, chính là “ông bác trong phòng trực” dùng chìa khóa này khởi động nguồn điện.
Nhưng có một dãy các ngăn nhỏ như vậy, mỗi ổ khóa đều na ná nhau, chỉ phân biệt bằng dãy số ở trên mặt, là cái nào đây?
Bạch Ngọc Đường cầm lấy chuỗi chìa khóa ở trên bàn, nguyên chùm có hơn 10 chiếc chìa khóa, so sánh một chút, trong đó có chìa của ngăn thứ “11″ có vẻ giống cái trong tay Bạch Ngọc Đường nhất.
Bạch Ngọc Đường cắm chiếc chìa khóa đó mở ngăn số 11 ra … Bên trong không có cầu dao điện, chỉ có một cái chìa khóa. Khác hẳn với nguyên chùm kia, đây là một cái chìa khóa xe.
Bạch Ngọc Đường cầm lên, đi xuống bãi đỗ xe dưới lầu.
Triển Chiêu và mọi người theo sau, Lạc Thiên còng tay người phụ nữ kia lại, cũng dẫn theo xuống dưới.
Bãi đỗ xe tầng hầm có rất nhiều xe. Vì viện nghiên cứu còn một vài khu vực còn đang thi công, nên có không ít xe lớn và xe tải loại nhỏ.
Bạch Ngọc Đường đi tới giữa bãi đỗ xe, ấn chiếc chìa khóa … Ở trong một góc phía xa có tiếng tiếp nhận tín hiệu, một chiếc tải loại nhỏ đang chớp đèn.
Bạch Ngọc Đường đi qua.
Triệu Hổ và Mã Hán tới cửa xe, vừa định mở ra thì Tần Âu ngăn lại ra hiệu ọi người đừng gấp.
Sau đó anh đi tới, cầm đèn pin quan sát sợi dây xích thoạt nhìn như có thể nát bấy sau một phát súng, rồi lắc đầu với mọi người, “Là bom.”
Tất cả mọi người nhíu mày.
Bạch Trì đi ra xe lấy cho Tần Âu thùng dụng cụ mà anh hay sử dụng.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường để ý thấy, hóa ra cái thùng mà Từ Liệt xem như bảo bối giấu ở trong nhà là cùng loại với thùng dụng cụ này —— đây là tiêu chuẩn của tổ Phá Bom, Trần Mật hẳn là cũng có.
Hai người nhìn nhau liếc mắt, có chút buồn cười.
Quả bom này dưới tay nghề của Tần Âu, không được quá 5 phút đã nghe thấy “lách cách” một tiếng, bị giải trừ.
Xe của tổ Phá Bom cũng đã tới, tổ viên dùng thùng chống nổ để quả bom rồi mang đi tiêu hủy.
Mã Hán và Triệu Hổ mở cửa xe…
Ánh đèn pin sáng lóa mắt chiếu vào, trong xe là một không gian trống, chỉ có một cái giường bệnh.
Trên giường bệnh, là một ông lão khoảng 70, trên người còn cắm vài cái ống, bốn phía là máy móc để duy trì sinh mệnh.
Ông cụ này không hề có chút phản ứng nào với ánh đèn chói mắt, chứng thực suy đoán của Triển Chiêu ——đã bị mù.
Có lẽ do nghe được tiếng mở cửa, hắn run rẩy nhấc một tay lên, cánh tay khô quắt lơ lửng trên không trung, ngón tay như đang tìm kiếm cái gì đó.
Tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày.
Triển Chiêu khẽ nhún vai, nhìn Bao Chửng.
Cục trưởng Bao bất đắc dĩ lắc đầu, trên thế giới này căn bản không tồn tại ác ma thực sự, một người, cho dù có làm chuyện ác cỡ nào cũng không thể chống cự lại sức mạnh của tự nhiên mà vĩnh viễn bất tử như ác ma thực sự … Cùng lắm là một trăm năm sau, rồi cũng phải chết! Vì thế F tìm cách lưu lại hậu nhân để nối nghiệp mình sao? Đáng tiếc, dừng ở đây thôi!
Đưa toàn bộ những người có liên quan về cảnh cục.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra đến cửa viện nghiên cứu, ánh nắng chiếu rọi toàn bộ tòa kiến trúc màu trắng và làm phát sáng những mảnh tường thủy tinh.
Tống Giai Giai ôm sách đứng ở cửa trò chuyện với Tiểu Bạch Trì về vụ án lần này, rốt cuộc cô cũng hiểu Triển Chiêu nói cô có thể đi viết sách là có ý gì.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng trên bậc thang nhìn từng chiếc xe cảnh sát rời đi.
Tần Nghiên Phân trở lại, giao chiếc hộp cho Tống Giai Giai, còn có một ít tư liệu nghiên cứu năm đó.
Tống Giai Giai mở hộp, thấy được Bánh xe Đức Phật loại nhỏ kia, cũng lật xem ghi chép của Royce, kinh ngạc, “Bánh xe Đức Phật với Vợ và Con Gái dĩ nhiên đều là tác phẩm nghệ thuật.”
Triển Chiêu gật đầu, “Vì thế cũng không tính là em đã đánh mất quốc bảo của người ta được.”
Có những tư liệu này, Tống Giai Giai hoàn toàn có thể hoàn thành một bản luận văn tuyệt vời, cô nàng nghiên cứu sinh sau khi kinh hãi quá độ thì bạo phát, nắm chặt tay, “Lão nương sắp nổi tiếng! Những luận văn khác đều sẽ bị nghiến nát trong tay ta! A a a a a a!”
…
Mọi người đi rồi, Triển Chiêu để Tần Nghiên Phân lên xe của cặp song sinh, tiếp tục nhờ hai người họ đưa bà trở về.
“Sự uy hiếp của F đã được giải trừ.” Triển Chiêu chúc mừng bà, “Có thể nhận Trần Du và Trần Mật rồi.”
Nhưng mà, nét mặt Tần Nghiên Phân không chút hưng phấn nào, trái lại là sự lo lắng, bà nhìn Triển Chiêu, “Các cậu … không về sao?”
Triển Chiêu vỗ nhẹ lên vai bà, “Bọn cháu còn có chuyện phải xử lý.”
Tần Nghiên Phân khẩn trương, nhưng lại như có chuyện mà không thể nói thành lời.
Lúc này, có lẽ do ánh mặt trờ quá mãnh liệt, Bạch Ngọc Đường đeo kính râm vào, ngẩng mặt nhìn lên nóc viện nghiên cứu.
Trên đó, xuất hiện liễu một bóng người.
Bạch Ngọc Đường đi vào trong, vô thang máy, hiển nhiên là lên lầu.
Tần Nghiên Phân túm Triển Chiêu đang muốn chạy theo lại, trong mắt có van xin, “Buông tha ông ấy đi … Ông ấy đã chết rất nhiều năm rồi, ông ấy chưa từng hại người tốt.”
Triển Chiêu nhìn bà một hồi, mỉm cười, “Bọn cháu có thể làm gì với một người đã chết rất nhiều rất nhiều năm chứ?”
Tần Nghiên Phân sửng sốt, như vừa thở phào một hơi.
Triển Chiêu nói, “Chỉ tâm sự một chút thôi, cô trở lại nhận con đi, Trần Mật có lẽ đã nói mọi chuyện với Trần Du và lão Trần rồi.”
Tần Nghiên Phân gật đầu.
Cặp song sinh khởi động xe.
Tần Nghiên Phân ngồi ở ghế sau ngửa đầu, xuyên qua cửa kính xe nhìn lên nóc nhà.
Trên đó, có một người đứng bên lan can, nhìn theo chiếc xe dần biến mất.
Cửa dẫn lên sân thượng bị mở, Bạch Ngọc Đường đi ra, nhìn thấy người đứng ở bên lan can.
Nhìn bóng lưng, vóc người cân xứng cao gầy, vừa nhìn đã biết thân thủ không tồi, thực sự rất khó liên hệ với người đã trên 50 tuổi. Nhưng ngẫm lại cục trưởng Bao với lão ba nhà mình, Bạch Ngọc Đường thật ra cũng có thể tiếp thu, phỏng chừng đến 60 tuổi vẫn có thể bảo trì được thế này, kiên trì vận động là được.
Người nọ mặc một thân đen tuyền, mái tóc cắt ngắn, đầu hơi chếch hướng sườn mặt về phía Bạch Ngọc Đường, có để râu, không dài, nhưng hầu như chiếm gần nửa khuôn mặt, nhìn tang thương nhưng không có vẻ chán chường, khí chất rất lợi hại, nhưng cũng có chút bóng dáng của một người đã có con.
Triển Chiêu cũng đã lên tới nơi, vừa đi ra vừa gật đầu, “Mũi và mắt có thể liên hệ đến Trần Mật, nhà chú con gái giống mẹ con trai giống cha sao?”
Người nọ nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo ý cười, “Hậu sinh khả uý.”
Bạch Ngọc Đường nhận ra bóng dáng này … Ngày đó khi anh và Triển Chiêu đi ra từ phòng bệnh của Trầm Bác có thấy một bóng người ở hành lang trên lầu phía đối diện, chính là người này.
“Trần Hưng Long …” Bạch Ngọc Đường quan sát thật kỹ vị đạo tặc thế kỉ hình như có quan hệ gì đó với bậc cha chú nhà mình, một nhân vật truyền kỳ đáng ra đã chết.
Trần Hưng Long quay đầu lại, đưa lưng về phía Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hai mắt nhìn về phía trước, hỏi, “Hai cậu sao tra ra tôi?”
“Trên bộ thây khô trong nhà Phương Hữu tìm được một ít mẩu vân tay.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chú cũng biết khoa học kỹ thuật hiện tại đã khác xa so với 20 năm trước, từ vân tay có thể lấy được DNA, đi so với DNA của Trần Du và Trần Mật, bọn tôi phát hiện ra có quan hệ trực hệ.”
Trần Hưng Long không nói gì.
“Năm đó là chú giết Phương Hữu?” Triển Chiêu hỏi.
Trần Hưng Long trầm mặc một lúc lâu rồi nói, “Tôi chỉ dùng cách của mình để bảo vệ vợ con.”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Chú vẫn âm thầm bảo vệ người nhà ngần ấy năm sao? Hiện tại sự uy hiếp của F đã được giải trừ, chú định làm gì tiếp theo?”
“Cả nhà đoàn viên có lẽ khó khăn đây.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nhà giam X có lẽ vẫn còn phòng trống.”
Trần Hưng Long quay đầu lại mỉm cười, nói với hai người, “Tôi chỉ tới để nói lời từ biệt mà thôi, anh bạn nhỏ.”
Nói xong, ông chú nọ bật người qua lan can, nhảy thẳng xuống dưới.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy đến bên lan can, thấy trên lan can có cột một sợi dây thừng.
Lúc này, Trần Hưng Long đã xuống bên dưới, tháo chốt giữ sợi dây ra, bước nhanh xuống bậc thềm.
Vừa xuống tới nơi, một chiếc xe Bingley trắng dừng trước mặt ông ta.
Trần Hưng Long ngẩng đầu nhìn lên, làm động tác chào tạm biệt với hai người, rồi lên xe.
Nhìn chiếc Bingley trắng vọt đi.
Triển Chiêu khóe miệng giật giật, “Lại bị Triệu Tước đào tường.”
Bạch Ngọc Đường tựa vào lan can lắc đầu.
Triển Chiêu huých huých tay người ta, “Nè, đội trưởng Bạch, sao không lấy súng bắn lủng lốp nó a?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn lại, “Có thể làm gì với một người đã chết chứ?”
Triển Chiêu cười cười, lười biếng tựa vào lan can, “Ánh nắng thật không tồi a.”
Bạch Ngọc Đường vươn tay nhéo nhéo gáy người ta, “Đi, về cảnh cục thẩm vấn rồi còn kết án.”
“Để bọn họ làm đi.” Triển Chiêu muốn ở lại phơi nắng, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đưa tay kéo người lên, lôi xuống lầu, quay về cảnh cục.
….
Hai người trở lại cảnh cục, vừa ra khỏi thang máy thì liếc mắt thấy Từ Liệt đang cho Giẻ Lau đi tè.
Đại minh tinh một tay bịt mũi, một tay cầm túi nước tiểu lại chỗ thùng rác.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút đồng tình nhìn cậu ta —— chưa từng thấy vị minh tinh nào xui xẻo như tên này.
Trong phòng làm việc, lão Trần đang vui vẻ mời mọi người đi ăn.
Trần Mật ngồi trên sô pha ngượng ngùng gãi đầu, Trần Du ôm lấy Tần Nghiên Phân khóc nhè, Mã Hân và mọi người đều hóng hớt xung quanh, Tề Nhạc vội vã nhận mẹ nuôi, tâm tình cực kỳ tốt.
Tần Nghiên Phân thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một mình trở về, không áp tải thêm người nào khác, cũng thở phào một cái.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn ý không đề cập bất cứ cái gì về chuyện Trần Hưng Long, xoay người đi về phía phòng thẩm vấn.
Lúc này, ngoài cửa vây không ít người, đều đang xem biên bản thẩm vấn.
“Nhanh vậy?” Triển Chiêu nhìn nhóm Mã Hán đang làm bản kết án.
Mã Hán gật đầu, “Tiến sĩ Stephen sau khi được đưa đến bệnh viện đã chết, những người khác cũng không phản kháng gì, đều đã nhận tội.”
“Thuận lợi dữ?” Triển Chiêu khẽ nhíu mày, mở biên bản thẩm vấn ra xem.
Sự tình ngược dòng về rất nhiều năm trước, sau khi tiến sĩ Stephen bắt cóc 5 đứa trẻ thì bắt đầu huấn luyện bọn họ trở thành F mới. Chứng hoang tưởng và chấn thương tâm lý sau sang chấn khiến vị tiến sĩ tâm lý học này biến thành một ác ma chế tạo người, hắn đã thành công tạo ra năm F. Tất cả những phát triển này đều giống như những gì Triển Chiêu bọn họ suy đoán và Tần Nghiên Phân điều tra được. Nhưng thứ không ai biết chính là, tiến sĩ Stephen ngoại trừ 5 đứa trẻ kia, còn khống chế được con gái của Royce, cũng chính là người phụ nữ đã hóa trang thành ông bác trực ở cửa viện nghiên cứu, ở ngay bên cạnh giám sát tất cả, còn điều khiển cả Trình Mộc.
Người phụ nữ này tên thật là Angelo, sau khi Royce bị điên thì cho rằng mình chỉ có một đứa con gái, vì thế Angelo bị bỏ rơi như một đứa con không tồn tại. Vì vậy… tiến sĩ tâm lý F sau khi khống chế được Royce đã thu dưỡng cô ta khi cô ta còn chưa ghi chép lại mọi chuyện.
Angelo, chính là người kéo dài F.
Trước tiên nhắc tới những người thu dưỡng Angelo và nhà sưu tầm đã chết oan vì tác phẩm Vợ và Con gái. Kỳ thực, tất cả những chuyện này đều là Angelo và Stephen phối hợp gây nên. Nuôi trẻ nhỏ thành ác ma cần phải có tài chính hùng hậu.
Trong những đứa trẻ của Stephen, năm F đều là hắn nửa đường bắt về, nên không hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ có cô gái này, là hắn nuôi từ khi còn bé mới hoàn toàn cải tạo được, trở thành ác ma thuần chủng.
Hai mươi năm trước Angelo đã tìm được Tần Nghiên Phân, bắt bà điều tra về Bánh xe Đức Phật, bởi vì năm F kia làm phản, bọn họ bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của Stephen, dựa theo suy nghĩ của chính mình để kinh doanh F.
Theo sự già đi của Stephen, năm 5 càng lúc càng thoát ly khỏi sự quản chế của hắn, đồng thời cướp đi tài nguyên Stephen nhiều năm tích lũy. Vì vậy, Angelo bắt đầu truy sát những F này. Đầu tiên, Trầm Bác đá Tần Nghiên Phân đã nghiên cứu được hơn phân nửa ra khỏi nhóm, tự mình làm tiếp, nhưng sau lại tra được Bánh xe Đức Phật căn bản là một âm mưu. Để bảo vệ mình và những thành tựu học thuật, Trầm Bác che giấu sự thật năm đó.
Vì bị ngừng lại ở chỗ Trầm Bác, năm F thành công chạy trốn, mấy năm nay mai danh ẩn tích.
Những năm gần đây, Angelo một mực truy lùng tung tích mấy F này.
Từ Chuẩn và Lưu Vũ đều là những mối làm ăn vãng lai của tiến sĩ Stephen. F bị Angelo truy đến cùng đường, nên hai bên đều muốn mượn cảnh sát để diệt trừ lẫn nhau.
Từ Chuẩn sau khi bị cảnh sát bắt, Angelo có nguy cơ bị bại lộ, nên đãgọi Trình Mộc về giết người diệt khẩu. Cô ta vẫn ẩn nấp bên cạnh Trầm Bác, muốn thông qua ông ta tìm được tung tích của 5 F, việc ẩn thân trong viện nghiên cứu giúp cô ta biết được nhóm của Tống Giai Giai đang điều tra về Bánh xe Đức Phật.
Lợi dụng sự kiện đó, Angelo cung cấp đầu mối về F cho SCI, muốn thông qua Trình Mộc dẫn SCI tìm được F, đồng thời diệt trừ đối phương, ngồi một chỗ là ngư ông thu lợi.
Mà 5 F cũng sợ mình bị lộ, bọn họ vừa muốn ẩn mình, vừa muốn giết nhân chứng, vì thế sắp xếp để giết Trầm Bác, đồng thời nhắm vào Tần Nghiên Phân, bọn họ vẫn cho rằng Tần Nghiên Phân biết chỗ ẩn thân của Stephen, muốn giết hắn để diệt trừ tận gốc.
Mà Trình Mộc sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại trở thành kẻ bỏ đi, bị Angelo giết chết.
“Mười năm qua Trình Mộc trải qua chuyện gì, cô ta không nói sao?” Triển Chiêu hỏi Lạc Thiên, “Trình Mộc hình như vẫn luôn bị lừa gạt, có vẻ hắn không biết Angelo và Stephen là một người, mấy năm nay đều bị lợi dụng, đến khắc cuối cùng mới nghĩ đến.”
Lạc Thiên nói, “Cô ta không nói gì về Trình Mộc cả, chỉ nói mọi chuyện đã kết thúc.”.
Triển Chiêu khép tư liệu, bước nhanh vào phòng thẩm vấn.
Trong phòng, Angelo mỉm cười ngồi một chỗ, trong miệng đang ngâm nga một bài nhạc nào đó.
Triển Chiêu tỉ mỉ xác định một chút, nhíu mày —— là một khúc hát ru!.
“Mã Hân.”
Triển Chiêu đột nhiên hướng ra bên ngoài kêu lớn.
Mã Hân mở cửa chạy vào, “Tiến sĩ.”
Triển Chiêu chỉ chỉ Angelo, “Kiểm tra xem cô ta đã từng sinh con chưa.”
Mã Hân ngẩn người, lại gần kiểm tra Angelo xong, gật đầu, “…Từng sinh.”
“Mấy đứa?” Triển Chiêu hỏi.
“Không thể xác định.” Mã Hân nhíu mày, “Thân thể của cô ta hẳn đã trải qua nhiều lần sinh sản.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Angelo, “Cô đang bồi dưỡng F mới?”
Triển Chiêu nhíu mày, “Trong đó có con của Trình Mộc sao? Vì thế hắn mới cam lòng để cô phó thang đạo hỏa, bất nhân bất quỷ?”
Angelo cười, thều thào nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Con của ta, mới là con của ác ma chân chính. Mới là F chân chính!”
Nói xong, trên mặt cô ta lộ ra nét cười quỷ dị, khóe miệng bắt đầu có máu chảy ra.
“Nguy rồi!” Mã Hân vội lại gần, Angelo đã bắt đầu co giật.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tình huống giống y hệt Trình Mộc.”
Triển Chiêu đứng một bên, cúi đầu nhìn Angelo.
Angelo trên mặt có nét cười thắng lợi, trong miệng ngậm một búng máu, nói với Triển Chiêu, “Chờ bọn chúng lớn lên, chúng mày đã già, nói không chừng đã chết, ha ha ha.”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Angelo đã tắt thở vẫn mang theo biểu tình dữ tợn.
Mã Hân dò mạch của cô ra rồi ngẩng lên lắc đầu, đã chết rồi.
Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Trầm Bác lúc sắp chết nói xin lỗi F, hẳn là tất tần tật các F đi, vô luận là trong quá khứ hay tương lại.”
Triển Chiêu gật đầu, “Nếu năm đó ông ta không hám lợi, vì thành tựu học thuật mà giấu diếm kết quả điều tra, F sẽ không thể kéo dài đến mức này.”
Ở cửa, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Nói cách khác, có thể lúc này, ở một căn phòng nào đó trên thế giới này, có vài F nhỏ đang được hình thành, hai mươi năm sau, lại một lần nữa đột kích, gây tai họa cho nhân gian.
Thấy mọi người đều mặt ủ mày chau, cục trưởng Bao đập tư liệu xuống bàn.
“Rầm” một tiếng.
Mọi người ngẩng đầu.
Bao Chửng vô tư nói, “Cũng không phải chỉ có đời sau của ác ma, lo lắng cái rắm a.”
Nói xong, lưu lại một câu, “Kết án!” rồi ra ngoài.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn cục trưởng Bao vô cùng tiêu sái đi về phía thang máy.
Cửa thang máy mở ra.
Dương Dương và Tiểu Dịch tan học đeo cặp sách chạy tới tìm ba ba, nhìn thấy Bao Chửng thì cùng nhau cười toét miệng, “Chào ông Bao ạ ~~”
Bao Chửng thoả mãn gật đầu, vỗ vỗ đầu hai đứa nhóc, rồi vào thang máy đi lên lầu.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— cũng đúng, ác ma sắp ra lò, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện những người mới có thể đuổi bọn chúng về địa ngục, đúng là không có gì đáng lo, bọn họ chỉ cần phụ trách bắt ác ma hiện tại, là được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT