Một quyển nhật kí bị thiếu hiện ở đâu?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai người song song đi ra ngoài.

Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu biết không?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Cũng đoán được một chút.”

“Chúng ta tìm chỗ nào trước đây?” Triển Chiêu dường như muốn thử Bạch Ngọc Đường.

“Cậu là muốn hỏi riêng tôi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu hơi chọn mi, “Loại chuyện này hẳn là cậu so với tôi hay Triệu Tước phải sớm đoán được mới đúng chứ.”

Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói có chút khó hiểu, “Như thế nào?”

“Vì cái này liên quan tới tình cảm.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Tôi với Triệu Tước phương diện này không bình thường, nhưng cậu so ra thì vẫn bình thường hơn.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, xoa xoa đầu Triển Chiêu, “Sao lại không bình thường?”

Triển Chiêu mở cửa xe, an vị ghế phó lái, “Án tử này thực đặc biệt.”

Bạch Ngọc Đường lái xe đi, một bên gật đầu, “Án tử này, một mặt chúng ta có cơ hội ngăn cản hung thủ gây án nhưng mặt khác nếu như chậm trễ tìm ra nạn nhân trước hắn thì ngược lại, chúng ta hoàn toàn thua và chỉ còn nước trơ mắt nhìn người khác bị giết.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tìm ai?

Bạch Ngọc Đường trước gọi điện cho Mã Hán, hỏi Nhiễm Thiếu Thất có phải đang ở cạnh anh cùng Trần Giai Di hay không?

Mã Hán gật đầu, nói Trần Giai Di lo lắng Nhiễm Thiếu Thất tâm tình không ổn định cho nên chở ông về nhà, quan tâm ông.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi Mã Hán, “Cậu giúp tôi hỏi Nhiễm Thiếu Thất, nếu Thường Ngôn phải giấu một phong thư viết cho ông ấy thì cô ấy sẽ giấu ở nơi nào?’

Mã Hán không hiểu lắm nhưng vẫn đi qua hỏi Nhiễm Thiếu Thất.

Nhiễm Thiếu Thất đang ngồi cầm chén trà, nghe xong trầm mặc một lúc lâu rồi nhẹ nhàng thở dài, “Cô ấy sẽ giấu bên trong tường đá cổng thành Tây Môn ở công viên trên đỉnh núi Tây Sơn.”

Bạch Ngọc Đường nghe được đáp án, nhíu máy – Tây Sơn……

“Xa thật a.” Triển Chiêu cũng nhăn mày.

“Lái xe cũng phải mất một giờ, đi lên đến đỉnh núi tìm ra cái cổng công viên ấy cũng thêm một tiếng.” Bạch Ngọc Đường thở dài, “Xem ra là cần có thể lực tốt a.”

“Làm sao vậy?” Mã Hán hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Không có gì.” Bạch Ngọc Đường nghe thanh âm của Mã Hán tựa hồ có chút bất đắc dĩ, ngại anh biết rồi lại buồn, người khác tra án, anh ấy chẳng có việc gì làm, hẳn là không thể thoải mái cho được. “Đúng rồi, cậu cảm thấy Nhiễm Thiếu Thất là người tốt hay người xấu?”

Mã Hán ngẩn người, ngay cả Triển Chiêu ở một bên nghe được cũng liếc mắt qua.

Mã Hán nghĩ nghĩ, hỏi, “Đứng ở lập trường nào thì đáp trước?”

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Tùy cậu.”

Mã Hán trầm mặc chốc lát, có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng đóng cửa phía bên kia truyền tới.

Mã Hán đóng cửa phòng, ra tới hành lang không có ai liền trả lời, “Tôi không có thiện cảm với loại đàn ông này.”

Triển Chiêu nghiêng người ghé vào điên thoại, “Nga? Vì cái gì? Ông ấy là quốc bảo nghệ thuật gia đó.”

Mã Hán đi đến bên cửa sổ, châm điếu thuốc, chậm rãi trả lời, “Ông ta ngoại trừ đánh đàn còn có mặt giá trị nào khác sao?”

“Oa…………..Đánh giá vô cùng thấp nha!” Triển Chiêu tấm tắc cười, “Anh thích nghe Thường Ngôn hát không?”

“Nghe không hiểu.” Mã Hán nhìn ra ngoài cửa sổ tĩnh lặng, biệt thự của Nhiễm Thiếu Thất xung quanh có rất nhiều cây cối, tầm mắt bởi thế cũng khuất đi nhiều.

“Cô ấy hát bằng tiếng Trung đấy chứ!” Triển Chiêu nhắc nhở.

“Tôi ưa âm nhạc của nhóm người Tề Nhạc hơn.” Mã Hán trả lời.

“Nga?” Triển Chiêu cảm thấy rất thú vị, muốn nghiên cứu tâm lý của Mã Hán một chút, bất quá chưa gì đã bị Bạch Ngọc Đường chen ngang, “Hung thủ nói hắn sẽ chỉ giết toàn người xấu, nếu cậu cảm giác về ông ta như vậy thì………..”

Triển Chiêu xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, rất hiếu kì, “Cậu cảm thấy người hung thủ muốn giết đầu tiên chính là Nhiễm Thiếu Thất? Có căn cứ gì không?”

Bạch Ngọc Đường cúp máy trước, rồi nói, “Cảm giác mà thôi.”

“Nga? Trực giác?” Triển Chiêu hưng phấn, trực giác của Bạch Ngọc Đường là đề tài hấp dẫn nhất mà cậu vẫn muốn được nghiên cứu.

“Tôi chỉ cảm thấy nếu tôi là người say mê âm nhạc của Thường Ngôn thì Nhiễm Thiếu Thất là chính người tôi muốn giết.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói.

“Vì sao?” Triển Chiêu cười hỏi, “Hạ tình địch ư?”

“Không phải, mà là đưa hắn xuống bầu bạn với Thường Ngôn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu như tình yêu có cái giá ngang nhau thì một mạng đối một mạng, thực bình thường!”

Triển Chiêu chống cằm.

“Xem ra Mã Hán cũng không coi tình yêu của Nhiễm Thiếu Thất là đáng giá.” Bạch Ngọc Đường bình thản nói, “Ông ta yêu nhất là âm nhạc, yêu nhì mới đến Thường Ngôn nhưng ngược lại số một trong lòng Thường Ngôn lại là Nhiễm Thiếu Thất, cái thứ hai mới màng đến tính mạng của mình. Cho nên nếu đặt tôi vào vị trí của một người thực lòng yêu mến Thường Ngôn, tôi nhất định sẽ tiến Nhiễm Thiếu Thất đi theo cô ấy, trả lại chút công bằng.”

Triển Chiêu chăm chăm nhìn anh, “Trực giác cùng cảm tình a……Phương thức suy luận của cậu thực khác biệt.”

“Cái này cần gì suy luận.” Bạch Ngọc Đường bật cười,”Chính là từ cảm nhận của người bình thường thôi mà. Cũng giống như hiện tại nếu như những người hâm mộ Thường Ngôn mà biết khi còn sống cô ấy vì Nhiễm Thiếu Thất đã trả giá như thế nào, Nhiễm Thiếu Thất trái lại từ đầu tới cuối nhất nhất không dám công khai tình cảm giữa hai người họ ra làm sao, hẳn sẽ nóng máu mà rủa xả một câu [Nhà ngươi sao không chết theo cô ấy cho rồi?], nhưng người thường nói thì nói vậy chứ không có ai thực sự dám ra tay.”

“Vậy cậu căn cứ vào đâu mà biết Thường Ngôn giấu nhật kí, còn biết gọi cho Nhiễm Thiếu Thất để hỏi?” Triển Chiêu vấn.

“Thế cậu biết những điều đó như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Suy luận rất đơn giản, Thường Ngôn khi còn sống cơ bản mọi thứ đều xoay quanh người thầy của mình, cho nên nếu có giấu vật gì đó quan trọng thì nơi giấu nhất định sẽ cùng với người đó có liên quan, cho nên tìm từ Nhiễm Thiếu Thất sẽ có được manh mối.” Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường cười cười, không nói.

“Cười cái gì? Suy luận của tôi có nhầm lẫn?”

“Không, suy luận của cậu vẫn chính xác như thế.” Bạch Ngọc Đường đáp, “Có điều, một chút cũng không lãng mạn.”

“Lãng mạn!?!” Triển Chiêu nheo mắt, “Cái này trìu tượng quá, không có lý trí, tâm lý học không có cách giải nghĩa từ này, đây là một trong những từ không ưa thích của tôi.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.

Triển Chiêu chọt chọt anh, “Cậu tiếp tục nói a, lãng mạn trong suy luận nghĩa là như thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Trước cậu cũng từng nói, trong nhật kí của Thường Ngôn toàn bộ đều viết một dạng giống với thuật việc không có xen lẫn tình cảm cá nhân đúng không………….Đại khái là bởi suốt cuộc đời mình, cô ấy gần như không có cái gì luyến hay không không luyến, cho nên không đáng để mà viết. Có điều, Giai Di cũng nói, trong khoảng thời gian cùng Nhiễm Thiếu Thất vun đắp tình cảm, cô ấy thực vui vẻ, nên tôi nghĩ cô ấy đã cố ý rút ra một quyển để trong đó chỉ đơn thuần là lưu lại đoạn luyến ái đương thời.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Không hề có cơ sở để suy đoán a…….”

“Cho nên tôi mới nói là đoán.” Bạch Ngọc Đường nói, “Cô ấy biết mệnh mình không thọ, nếu tôi là Thường Ngôn, tôi cũng sẽ đem đoạn tình ái ấy từng phút từng phút ghi lại rồi đặt ở một nơi chỉ mình Nhiễm Thiếu Thất có thể tìm ra. Như vậy, đợi ột ngày nào đó Nhiễm Thiếu Thất vô tình phát hiện được……Nhật kí đó sẽ gợi lại kí ức một thời, giống như chính mình còn bên cạnh hắn. Dùng phương pháp này trao nhật kí cho người đó chẳng phải so với đưa tận tay lãng mạn hơn nhiều sao.”

“Cậu cho rằng ngày ấy Thường Ngôn viết nhật kí giống như viết thư tình nhắn gửi Nhiễm Thiếu Thất cho nên kẻ đầu tiên hung thủ muốn hạ sát là ông ấy……” Triển Chiêu nhíu mày, “Có ý này.”

“Cậu tin tưởng trực giác của tôi không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nâng cằm, “Tuy rằng tôi vẫn không thể giải thích nhưng xem ra phần nhiều là cậu có lý, Triệu Tước nói cậu có di truyền huyết thống của dã thú ứ sai!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu cười, “Không sai đâu, vẫn là đi tìm nhật ký trước, có suy luận của cậu bảo chứng mà.”

“Nhiễm Thiếu Thất bên kia có muốn tăng thêm người bảo vệ không?” Triển Chiêu hỏi.

“Yên tâm đi, có Mã Hán ở đó, đối phương cũng nói thời gian phát sinh án là sau ba ngày.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tìm nhật kí xong rồi tính.”

Triển Chiêu gật đầu, nghĩ nghĩ, lẳng lặng sờ soạng người Bạch Ngọc Đường để tìm di động, nhắn một cái tin.

Bạch Ngọc Đường đang lái xe nhưng khóe mắt vẫn liếc liếc nhìn theo hành động của con mèo, khó hiểu, “Cậu nhắn tin cho ái đó?”

Triển Chiêu liếc anh, “Cẩn thận lái xe đi!”

Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi lại, tập trung tăng tốc tiến tới Tây Sơn.

Triển Chiêu nhắn tin cho ai đây?

Người nhận tin là Triệu Tước, [Chú đoán trong nhật kí kia viết cái gì?]

Trong nháy mắt, Triệu Tước gửi tin đáp lời, [Cậu xem xong rồi?]

[Không, còn chưa thấy nhật kí, chú đoán trong đó là cái gì?] – [*lè lưỡi*] -Triển Chiêu gửi kèm một biểu tượng

Rất nhanh, Triệu Tước lại nhắn về, cũng chèn biểu cảm phản hồi, [>3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play