”Cái gì tắc kè hoa cơ?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại hỏi Bạch Diệp..

“Nhanh qua đó đi.” Bạch Diệp nói, “Có thể đã xảy ra chuyện.”.

Bao Chửng phái vài viên cảnh sát dùng ca nô tới gần chiếc thuyền đó, sau khi đội viên đội đặc công lên thuyền đã báo về một tin tức kinh người, “Đều đã chết.”.

“Cái gì?”

Mọi người mục trừng khẩu ngốc, lập tức đổi thuyền chạy đến chiếc du thuyền nọ … Leo lên trên, một cỗ máu tươi dày đặc trong không khí làm tất cả mọi người nhịn không được nhíu mày.

“Tại sao lại như vậy?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó tin, “Có người tới gần con thuyền này sao?”.

“Camera ghi hình chỉ quay được một con thuyền khác tới gần, chúng ta đều thấy mà, chẳng lẽ là nội đấu?” Tần Âu coi lại clip theo dõi một lần nữa … Mọi góc độ đều có thể nhìn thấy, chẳng có ai khả nghi lên thuyền cả.

Thế nhưng tình cảnh trước mắt đúng là làm cho người ta khó hiểu —— Stephen bọn họ … bao gồm cả mấy tay vệ sĩ áo đen, toàn bộ đều chết trong khoang thuyền, một súng giữa trán, hoàn toàn không có phản kháng!.

“Vừa mới chết.” Công Tôn kiểm tra thi thể một chút, “Trong vòng nửa tiếng đồng hồ!”.

Triển Chiêu cảm thấy khó tin, nhưng trong đầu bất chợt hiện ra lời Triệu Tước vừa nói với Bạch Diệp —— tắc kè hoa.

“Tắc kè hoa là gì vậy?” Triển Chiêu đến cạnh Triệu Tước, “Đừng nói mấy chú lại thí nghiệm ra người tàng hình người đổi màu gì nha?”.

Triệu Tước bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, “Thằng nhóc cậu bị lậm Harry Porter hả?”.

“Vậy là gì a?” Triển Chiêu không hiểu.

“Là sát thủ.” Bạch Diệp nói..

“Sát thủ…” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Mã Hán từ trên sàn thuyền nhặt lên hai cái vỏ đạn, nói với Triển Chiêu, “Là bắn tỉa bằng súng trường.”.

“Bạch Ngọc Đường đi tới bên thuyền nhìn về phía xa xa, ở đó cũng chỉ là đại dương mênh mông đen kịt, tuy vậy nhưng tầm nhìn cũng không thấp, biển lại bao la như thế căn bản không thể nhìn thấy đội thuyền.” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, “Toàn bộ đều là một phát ngay mi tâm, sát thủ nào mà mạnh vậy a? Tắc Kè Hoa còn lợi hại hơn cả Eleven sao?”.

“Eleven chưa phải người giỏi nhất, không thể chịu nổi nhiều người đâu.” Bạch Diệp cười, “Bọn họ sẽ chạy hết mất.”

“Xem ra đám nhóc này biết không ít chuyện nên bị diệt khẩu a.” Triệu Tước cảm thấy mất hứng..

Nhưng mất hứng nhất phải kể đến Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, hung thủ thật sự chết mất rồi còn đâu! Vụ án này ngay từ đầu đã chỉ có thể dựa vào suy luận, giờ không thể nghe được bọn họ thuật lại sự thật rồi, càng then chốt hơn là, ai đã giết bọn họ?! Trong án có án a.

“Trên tay Stephen hình như có thứ gì đó.”.

Cùng lên thuyền nhưng Lâm Nhược khác với mọi người, anh kỳ thực không quá quan tâm đến kết quả, chỉ tương đối hiếu kỳ nguyên nhân. Thi thể nằm trên mặt đất kia làm anh cảm thấy rất xa lạ, rất khó tưởng tượng đó chính là những người bạn đã sớm chiều ở chung với mình bao lâu nay. Hiện tại ngồi xổm xuống nhìn từng thi thể lạnh lẽo mới có cảm giác quen thuộc không gì sánh được … Nhiều bạn bè như vậy, thoáng cái đều đã không còn.

Lâm Nhược tỉ mỉ xem xét từng thi thể một … Phát hiện ra trong tay Stephen, có nắm một thứ gì đó.

Công Tôn mở tay thi thể ra, phát hiện đó là một chiếc điện thoại di động..

“Điện thoại di động?” Công Tôn có chút buồn bực, đưa sang cho Bạch Ngọc Đường..

“Sắp chết rồi còn muốn gọi điện thoại?” Bạch Ngọc Đường mở nó lên … Nhíu mày, lại là điện thoại trí tuệ quái đản.

Lúc này, thuyền của cảnh sát cũng đã chạy đến tập hợp với bọn họ, Tương Bình lên thuyền, nhận lấy chiếc điện thoại loay hoay một chút, rồi nói, “Đội trưởng, trong này có rất nhiều tư liệu.”.

“Tư liệu gì?” Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn..

Tương Bình chuyển tư liệu qua máy vi tính sau đó ọi người xem.

“Không hề ít báo cáo nghiên cứu, một phần là về Emilia, một phần là về ngọc bích, một phần về xây dựng nhân cách, còn có vài nghiên cứu về phương diện tâm lý học, còn có…”.

Tương Bình click vào một phần văn kiện cuối cùng, “Như là báo cáo y học, thật dài a.”.

“Báo cáo y học?” Công Tôn hiếu kỳ chạy lại coi, bên trong là rất nhiều sơ đồ giải phẫu trái tim.

“A?” Công Tôn xem lướt qua phần báo cáo dài ngoằng đó, rồi bất chợt ngẩng đầu, có vẻ như đã đã rơi vào trầm tư..

“Sao thế a?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn..

“Phần báo cáo y học này nghiên cứu thứ gì đó vô cùng đáng sợ, cũng có phần không thực tế.” Công Tôn nghiêm túc nói, “Bobbie năm đó có lẽ cũng không làm loại nghiên cứu điên cuồng này.”.

“Cuối cùng là nó nghiên cứu cái gì?” Bạch Ngọc Đường giục Công Tôn.

“Ừm, làm sao giải thích cho các cậu nhỉ …” Công Tôn có vẻ đang sắp xếp một chút ngôn ngữ nhân loại để mở lời, “Các cậu biết vận động viên đua xe đạp với vận động viên bơi lội thường được huấn luyện trong hoàn cảnh thiếu dưỡng khí cao không?”.

Mọi người đều gật đầu, như vậy có thể tăng cường hiệu quả huấn luyện a.

“Kỳ thực thể lực của con người chủ yếu được quyết định bởi độ khoẻ của tim, người nào trái tim càng khoẻ thì thể lực càng dư thừa, có thể đạt tới cực hạn, sức bật này nọ kinh người!”.

Tất cả mọi người gật đầu, “Tiếp tục a?”.

“Phần báo cáo này là một nghiên cứu tiến hành dưới biển, thông qua kê đơn thuốc làm tăng độ khoẻ của tim, làm thể lực con người đại tới một cực hạn nào đó.” Công Tôn nhún vai, “Nhưng nghiên cứu này khá nguy hiểm! Ở trên mặt đất và ở dưới đáy biển là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Thành phần thuốc ở đây có thể gây nghiện, đồng thời sản sinh những tác dụng phụ cực kì nghiêm trọng dẫn đến suy tim mà chết… uhm …”.

Nói đến đây, Công Tôn hình như có nghĩ đến gì đó, liền hỏi Tương Bình, “Có sẵn báo cáo khám nghiêm thi thể của mấy nhà thám hiểm người nước ngoài sau khi chết đuối có hiện tượng bị luộc qua ở đó không?”.

Tương Bình từ trong máy tính lấy báo cáo ra cho Công Tôn.

Công Tôn kiểm tra một chút, “Quả nhiên, luộc thi thể là để ngăn cản chúng ta phát hiện ra biến đổi của chúng, cùng với thành phần thuốc bên trong thân thể!”.

“Bức thư tôi nhận được lúc trước, cái gì mà trái tim rốt cuộc có thể chịu đựng được bao nhiêu, lẽ nào có liên quan đến phần báo cáo này?” Lâm Nhược kinh ngạc há to miệng, “Những nhà thám hiểm đó là Stephen bọn họ giết chết?”.

“Không chỉ những người này.” Công Tôn nói, “Em gái của Stephen, hẳn cũng là một vật hi sinh để thí nghiệm.”

“Có ý gì?” Lâm Nhược không rõ..

“Em gái của Stephen sau khi bị tập kích thì máu bị rút đi hơn phân nửa, sau đó lại đưa một lượng máu mới vào.” Công Tôn nói, “Trước Dương Phàm có nói qua bệnh tình của em gái hắn cho tôi, cô bé này sau đó đã bị di chứng nghiêm trọng, bởi vì lượng máu được truyền lại vào cơ thể có chứa một vài thành phần thuốc.”.

Mọi người giật mình..

Triển Chiêu nhíu máy, “Nói cách khác, là tiến hành thay máu cho cô bé sao?.

“Không sai, bởi vì nội tạng và não có hiện tượng thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, thí nghiệm này tương đối mạo hiểm, những loại thuốc đó là để tăng cường sinh mệnh. Nói cách khác, Stephen dùng em gái mình để thí nghiệm xem thay máu trong thời gian dài có thể dùng thuốc để kéo dài sinh mệnh được không. Kết quả rõ ràng đã thành công, nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng. Dương Phàm từng nói hung thủ này bị điên rồi, chẳng biết làm thế vì mục đích gì, hiện tại xem ra, Stephen đang cấp thiết tiến hành thí nghiệm để có được cơ thể người hạng nhất.”.

“Vấn đề là ở những bộ gien kém chất lượng a.” Triệu Tước đột nhiên nở nụ cười, “Bởi vậy mới vội vã đi tìm Bruce, tiếc là chính Bruce cũng khó tự bảo vệ mình.”.

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu, cầu giải thích a ~ cầu phiên dịch a ~.

Triển Chiêu có vẻ đã hiểu được, “Trước hết cần phân tích trong các cặp song sinh đâu là phẩm chất tốt đâu là phẩm chất kém …”

“Công Tôn anh làm gì thế?”.

Không đợi Triển Chiêu nói xong, mọi người đã thấy Công Tôn lôi dao giải phẫu ra tiến hành xử lý thi thể Stephen ngay tại chỗ.

Mọi người lập tức di chuyển đường nhìn, Lâm Nhược đỡ trán … Sao lại phát triển thành vầy a?.

“Nội tạng có dấu hiệu suy kiệt.” Công Tôn lạnh lùng khám phá cả nửa ngày mới ngẩng mặt lên nói với mọi người, “Quả nhiên thân thể không thể thừa thụ loại gánh nặng này.”.

“Gánh nặng?” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Nói cũng phải, thí nghiệm của Bruce chỉ khống chế tâm tình, đề cao năng lực, nhưng lại không tăng cường về mặt sinh lý, trong thời gian dài sẽ trở thành siêu gánh nặng!”.

Triệu Tước gật đầu, “Không sai!”.

“Báo cáo này rất chi tiết, xem ra hắn đã tìm ra những loại thuốc mới có khả năng trì hoãn sự suy kiệt của bọn họ, nhưng trị được ngọn không trị được gốc, thuốc đang trong quá trình phát triển cần rất nhiều thí nghiệm để cung cấp số liệu.” Công Tôn đã xem xong báo cáo nọ, thở dài, “Năng lực đặc biệt khiến nhịp tim của bọn họ chậm hơn của người bình thường hơn phân nửa, so với trạng thái khi lặn xuống nước không khác là bao, cho nên cần thí nghiệm thuốc mới, đối tượng tốt nhất là nhà thám hiểm hoặc những người chuyên làm việc dưới đáy biển.”.

Lâm Nhược trầm mặc một lát, “Những người bạn này của tôi Stephen bọn họ đều có quen, có lẽ đã âm thầm kết giao.”

“Vậy Lâm Nhược có bị bọn họ cho thử thuốc không?” Hàn Vĩ có chút lo lắng..

“Yên tâm, Stephen sao nỡ làm thế.” Triển Chiêu khoát khoát tay, “Mấy nhà thám hiểm này bị lừa làm chuột bạch, mãi đến khi Lâm Nhược tìm được một rương đầu lâu trong chiếc thuyền Emilia bị chìm thì án liên hoàn Stephen bọn họ tỉ mỉ bày ra mới chính thức bắt đầu.”

“Nói như vậy, những đầu lâu tôi tìm được …” Lâm Nhược nhíu mày..

“Có thể là Stephen bọn họ trước đó đã chuẩn bị để anh phát hiện ra a.” Triển Chiêu nói, “Bức thư cũng thế, những điểm đáng ngờ đều được khéo léo dẫn dắt đến con thuyền Emilia trong truyền thuyết.”.

“Đáng tiếc Hàn Vĩ Hàn Linh và Ngả Lệ Á đã làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ.” Triệu Hổ hỏi Hàn Vĩ, “Anh tỉnh lại lúc nào á?”

Hàn Vĩ và Hàn Linh nhìn nhau, còn chưa kịp mở miệng, Triển Chiêu đã nói, “Năm năm trước nhỉ?”.

Hàn Linh và Hàn Vĩ gật đầu..

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Là lúc nữ quỷ xuất hiện trong bệnh viện sao?”.

“Lần đó là giả tạo, đúng không?” Triển Chiêu hỏi Hàn Linh..

Hàn Linh thở dài, “Nói ra thì thật trùng hợp, năm năm trước tôi đến bệnh viện khám bệnh, đột nhiên có một y tá nhìn tôi chằm chằm, còn hỏi tôi có phải người nhà của bệnh nhân đang sống thực vật ở tầng cao nhất không. Tôi lúc đó rất hiếu kỳ, không lẽ trùng hợp như vậy, mới len lén chạy đến nhìn, dĩ nhiên lại phát hiện ra Tiểu Vĩ.”.

Mọi người cũng gật đầu —— đúng là trùng hợp.

“Từ ngày đó tôi thường tới thăm Tiểu Vĩ, đương nhiên là len lén đến, sau đó thật may, Tiểu Vĩ tỉnh lại.” Hàn Linh nói, “Hơn nữa ký ức của cậu ấy cũng khôi phục, cậu ấy kể cho tôi chuyện của Stephen, tôi mới đi điều tra một chút, phát hiện bọn họ đang kiến tạo thuyền Emilia và điều tra lại chuyện năm đó, tôi liền biết bọn họ đang có dự định khác. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu đổi thân phận âm thầm điều tra, đồng thời động tay động chân vào con thuyền đang thi công một chút, chuẩn bị phản kích.”.

Hàn Linh nói đến đây thì thở dài, “Tôi đưa Tiểu Vĩ đến gặp những người anh chị em năm đó bị ly tán, đồng thời để Tiểu Mễ đến đóng vài cảnh ma quái trong bệnh viện để hỗ trợ cho bọn tôi ra ngoài làm việc, nhưng sau khi Tiểu Vĩ nhìn thấy Tiểu Mễ thì phát hiện ra một việc.”

“Phát hiện ra cô bé cùng nàng hầu bên trong nhà Lâm Nhược giống nhau như đúc, vì thế đã suy ra một đầu mối khác?” Triển Chiêu hỏi.

Hàn Linh gật đầu, “Trong quá trình điều tra, chúng tôi bị Stephen bọn họ phát hiện … rồi bị truy đuổi phải trốn đông trốn tây, cuối cùng mới nhớ ra nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!”.

“Vì thế mới trốn trong thuyền Emilia tiếp tục điều tra?” Triển Chiêu gật đầu, “Đây đúng là một cách tuyệt diệu.”

“Chỉ là trong quá trình thực hiện, ngoại trừ tôi với Tiểu Mễ, những người khác đều bị phát hiện rồi giết chết, Đinh Nguyên, Ryan khéo léo lợi dụng thi thể của người anh em song sinh của mình để thoát thân, gỡ bỏ hiềm nghi, ngụy trang thân phận.”.

“Hung thủ giết chết đám Kim Lương không thể tìm ra, bởi vì đó là “kẻ đã chết”, Đinh Nguyên và Ryan?” Bạch Ngọc Đường nhìn thi thể trên mặt đất một chút, “Lúc Nguyễn Văn Cao giết Lâm Nhược bị bọn tôi tóm được, vì thế trở thành bia đỡ đạn thay, kết thúc vụ án. Nếu không có chuyện Lâm Nhược và Tương Nam bị bắt cóc, bọn họ đã theo kế hoạch tìm được thuyền Emilia, đồng thời lên đảo tìm kiếm Bruce.”

“Đám người này thật ra cũng rất ngây thơ.” Bạch Diệp nhàn nhạt nói một câu, “Một mình nữ quỷ nọ có thể giết sạch bọn họ.”

“Chưa chắc.” Mã Hán từ một bên lôi ra một thiết bị gì đó thật lớn ọi người xem.

“Máy phát điện?” Bạch Ngọc Đường tỉ mỉ nghiên cứu cái máy phát điện đã bị cải biên kia và đống dây nhợ bên trên nó, thoạt nhìn có chút nguy hiểm nha.

“Bọn họ muốn dùng điện giật chết Emilia?” Triệu Trinh nhướn mày, “Cách hay đó!”.

“Cũng đúng, ngay cả cá heo bị điện giật cũng chết nữa là con người, ả còn lại trước kia không phải cũng chết vì sét đánh đó sao.” Bạch Cẩm Đường lắc đầu.

“Người phục vụ kia thì sao ạ?” Bạch Trì hỏi Triển Chiêu..

“Có lẽ Stephen kêu cậu ta vào bụi hoa tìm gì đó, dặn cậu ta nếu bị phát hiện lập tức chạy đi … vì thế đã tặng không tính mạng của mình.” Triển Chiêu thở dài, “Chết vài người như thế là có thể thành công dựng lên án giết người liên hoàn rồi, lựa chọn nạn nhân rất bừa bãi còn gì, cậu Trần Phi thầm mến Lâm Nhược kia cũng bởi vì muốn thiết lập quan hệ với Emilia mà phải chết.”.

“Vậy xe của Cẩm Đường không khống chế được cũng là do bọn chúng làm?” Công Tôn hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Bọn họ hẳn đã biết người lái xe hôm đó không phải là Lâm Nhược.”.

Bạch Cẩm Đường suy nghĩ một chút, “Anh đang ở sân golf, người gọi đến hẹn đi bàn chuyện làm việc ở công ty có liên quan đến xí nghiệp của Stephen, hạng mục cũng có chút quan hệ đến bọn họ, hoàn toàn có thể là Stephen sắp xếp.”.

“Sai lầm duy nhất ở đây chính là Tương Nam.” Triển Chiêu nói, “Nhóm Stephen có lẽ không muốn Tương Nam bị phát hiện, vì sẽ làm cảnh sát chú ý đến con thuyền Emilia bọn họ đang tạo ra, chỉ là bọn hắn tính không được chuyện đêm đó Tương Nam đột nhiên đến diễn kịch rồi bị Triệu Trinh phát hiện, kể cả chuyện Bạch Trì tìm ra báo cáo thiết kế con thuyền nữa.”.

Tất cả mọi người nhìn mấy cỗ thi thể trên mặt đất một chút —— tiêu chuẩn của việc tự làm bậy không thể sống là đây sao?.

“Bọn em ngày đó phát hiện ra Lâm Nhược cũng là vì thấy được chiếc xe độc nhất vô nhị của anh ấy ở bệnh viện nha.” Triệu Hổ hiếu kỳ hỏi Lâm Nhược, “Sao hôm đó anh lại đi cái xe đó?”.

“Stephen nói một người bạn của cậu ta muốn mượn nó để đi đám cưới.” Lâm Nhược nói, “Tôi hàng tuần đến ngày đó sẽ đi thăm Tiểu Vĩ nên tiện đường lái nó đi luôn, không nghĩ tới việc sẽ gặp được các cậu ở đó.”.

“Stephen bọn họ đã tính toán rất cẩn thận, Mã Hán Triệu Hổ sẽ không đi theo Lâm Nhược mà chỉ thông tri cho Ngọc Đường, sau đó hai cậu ấy sẽ tìm ra Hàn Vĩ. Hàn Linh lúc đó đang thay Hàn Vĩ sắm vai người thực vật phát hiện chúng ta đến thì giả vờ tỉnh lại, sau đó kêu Tiểu Mễ tập kích Hà Doanh, nhắc nhở chúng ta về kế hoạch Blue Doll, bởi vì lúc đó người cùng phe đã chết cả, tiếp tục đơn phương độc mã hành động là không thể, vì vậy đã muốn dẫn dắt chúng ta đến phá án.” Triển Chiêu nhún vai, “Vụ án xâu chuỗi thành công, cũng đã phá xong, chỉ tiếc hung thủ đã chết, tư liệu nghiên cứu không tới tay, không biết trên đảo có còn căn cứ thí nghiệm hay thứ gì đó …”.

Triển Chiêu còn chưa nói xong, chợt nghe “oành” một tiếng.

“Tiếng gì thế?” Triệu Hổ giật mình.

Mọi người nhìn thấy trên hòn đảo phía xa, hỏa quang tung trời, hình như xảy ra vụ nổ lớn.

Triển Chiêu thở dài, “Lại chậm chân rồi.”.

“Tắc Kè Hoa sau khi giết Stephen thì hủy diệt căn cứ trên đảo sao? Xem ra đạn không phải từ trên biển bắn tới, mà là từ trên đảo.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, lệnh cho cảnh sát biển chuẩn bị đi dập lửa, có lẽ chẳng thu hoạch được gì nhưng vẫn muốn lên đảo nhìn một chút a.

“Đống tư liệu đó căn bản không quan trọng.” Triệu Tước thấy Triển Chiêu sa sút tinh thần thì mở miệng nói một câu, “Tư liệu đại gia ta đưa cho nhóc mới là báu vật độc nhất vô nhị, cái thứ núp lùm hẻo lánh rừng rú này chẳng cần để ý tới làm gì.”.

Triển Chiêu liếc mắt khinh bỉ, tâm nói —— lúc ông an ủi người khác có cần muốn đập như thế không?.

“Vụ án kết thúc, về viết báo cáo chi tiết cho tôi.” Bao Chửng thấy án đã phá xong liền chuẩn bị quay về.

“Đội trưởng, trong điện thoại còn có một đoạn video a.” Tương Bình nói với Bạch Ngọc Đường.

Mọi người chạy tới xem, thì thấy đoạn video nọ có tên là —— di thư..

“Cha.” Triệu Tước hào hứng, “Tình thú phết.”.

Mọi người liếc mắt bất lực..

Tương Bình mở đoạn video lên, thì ra đó là một đoạn độc thoại của Stephen dành cho Lâm Nhược.

Trong đoạn di ngôn, Stephen thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội cùng với thân phận là sản phẩm thí nghiệm của mình, đồng thời bày tỏ với Lâm Nhược một chút, người xem đều nổi một thân da gà. Nguyên cái clip ngập tràn cảm giác ác độc biến thái, sau khi nghe xong lập tức nhìn ra được Stephen là một con người vô cùng ích kỉ, khác hoàn toàn với vẻ ngoài ôn hòa mà nhiệt tình. Mặt khác, bên trong không hề đề cập đến vị hôn thê thanh mai trúc mã mà hắn chuẩn bị cầu hôn rồi cưới về kia! Tiếc nuối nhất đời này của Stephen chính là chưa thể nghiên cứu thành công loại thuốc có thể giúp mình bất tử. Có thể thấy được, lúc thu đoạn di ngôn này, Stephen dự đoán mình sẽ bị suy kiệt mà chết chứ không phải là chết trong tay một sát thủ thần bí.

“Giết nhiều người để diệt khẩu như vậy, chính hắn cuối cùng cũng bị kẻ khác diệt khẩu.” Triển Chiêu nhíu mày.

“Bọn họ nhất định đã biết cái gì đó.” Triệu Tước nhắc nhở Triển Chiêu, “Tắc Kè Hoa chưa bao giờ tuỳ tiện xuất động, vì đám nhóc này nóng nảy mới phải dùng đến đòn sát thủ, cũng coi như biện pháp cứu mạng cuối cùng đi.”.

….

Trên đường quay về, Triển Chiêu chăm chú nghiên cứu báo cáo nghiên cứu trong điện thoại Stephen.

Bạch Ngọc Đường định chuẩn bị đưa quân đến nhà đám người đã chết đó lục soát tư liệu, nhưng thuyền vừa cập bờ thì nhận được điện thoại báo nhà của nguyên đám Stephen gặp hoả hoạn, cháy sạch không còn một mảnh ngói.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Hủy thi diệt tích sao.”.

“Có nơi nào khác bị hoả hoạn không?” Triệu Tước đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi đồng thanh, “Ý chú là ổ thí nghiệm thuốc của Stephen?”

Triệu Tước nhìn trời, “Hai đứa đừng thông minh quá như vậy được không hả? Để lão nhân gia ta thỉnh thoảng tự sướng một chút thì mất miếng thịt nào sao?!”

Bạch Ngọc Đường không thèm cùng ông ta múa mép khua môi, lập tức gọi điện thoại về cảnh cục kêu người tra tìm, thế nhưng đêm nay ngoại trừ mấy nhà giàu đó gặp hoả hoạn ra không còn nơi nào khác, kể cả hai thành phố sát bên cũng vậy.

“Stephen sợ chết như vậy, lại hay nóng ruột, phòng nghiên cứu nhất định ở gần thành phố S.” Triển Chiêu lẩm bẩm, “Nếu như muốn hủy thi diệt tích, phòng thí nghiệm đó hẳn là đối tượng đầu tiên, nhưng cái gì cũng không có… chứng tỏ phát hiện có giá trị của Stephen bọn họ ở ngay trên thành phần thuốc!”.

“Có khi giải phẫu thi thể xong thu được một ít đầu mối cũng không chừng, dù sao thi thể Stephen bọn họ cũng không bị luộc chín.” Công Tôn đề nghị.

Triển Chiêu lại cùng Triệu Tước lắc đầu, “Sai phương hướng rồi.”.

Công Tôn không giải thích được..

“Vì hủy thi diệt tích mà đốt cả nhà, thì sao để lại thi thể được?” Triển Chiêu thở dài, “Nếu những thi thể đó thực sự có giá trị thì vừa rồi đã bị thiêu huỷ luôn rồi.”.

Mọi người suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý..

Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đưa Lâm Nhược về nhà, hai vị phụ huynh nhà họ Lâm cuối cùng cũng được yên lòng..

Triển Chiêu dáo dác tìm hai anh em Hàn Vĩ Hàn Linh nhưng chẳng thấy đâu.

Triển Chiêu tìm được hai cảnh viên phụ trách theo sát hai anh em họ với Tiểu Mễ, phát hiện bọn họ đã lâm vào trạng thái ngây ngốc.

“Triệu Tước hỗn đản!” Triển Chiêu giờ mới lo tìm Triệu Tước với Bạch Diệp, nhưng làm gì còn ở đây a?.

Cuối cùng Triển Chiêu gọi điện thoại cho Triệu Tước, “Lão hói đầu! Lão mang người đi đâu rồi hả?”.

Triệu Tước trầm mặc một lát, “Nhóc dám gọi ta là lão hói đầu?!”.

Nói còn chưa xong, điện thoại đã bị Bạch Diệp đoạt đi, “Mấy người này còn có ích, bọn tôi nghiên cứu chữa bệnh nhân tiện điều trị cho họ luôn, có phát hiện sẽ liên lạc với mấy cậu!” Sau đó ngắt máy.

Triển Chiêu chợt nghe thấy đầu dây bên kia còn có tiếng ầm ĩ vọng lại, hình như là Triệu Tước đang phẫn nộ mắng anh là con mèo ngốc.

Sự kiện thuyền ma khiến cho toàn thành phố sôi sục cuối cùng cũng bị bóc trần, công khai toàn bộ sự thật cho truyền thông thì không tốt lắm, cũng không thể nói ọi người biết có những sản phẩm thí nghiệm vẫn sống xung quanh họ, như thế thiên hạ sẽ đại loạn mất.

Triển Chiêu cùng mọi người chỉnh lý xong xuôi vụ án đã là chuyện của nửa tháng sau.

Trong nửa tháng này, Triển Chiêu hầu như mỗi ngày đều đến thăm Bruce đang tiếp thu trị liệu trong bệnh viện … Lão cả ngày chìm đắm trong trạng thái điên loạn, suốt ngày lảm nhảm cái gì mà mật mã, thiên tài các loại ….

Bruce ở trong bệnh viện được 18 ngày thì ngừng thở..

Dương Phàm lúc lắc đầu nói cho Triển Chiêu biết nguyên nhân lão chết, “Người này bị chết già, y như một gốc cây già khằng bị mọt đục rỗng, chết rất triệt để, toàn bộ đều cạn kiệt, cạn đến mức không thể cạn hơn!”.

“Aizz …” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường về đến nhà, cuối cùng đành tạm thời buông vụ án vừa tốn kém, mất thời gian, lại rắc rối phức tạp này ra, có chút cảm khái —— trí tuệ của con người tuyệt đối là chìa khoá tạo nên sự phồn vinh, nhưng song song đó cũng có thể là chiếc hộp Pandora* hủy diệt sự tồn tại của con người. Vì tò mò mà mở ra, kết quả là không thể khống chế.

*Hộp Pandora: Theo thần thoại Hy Lạp, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “ hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường cảm khái với Triển Chiêu, “Kỳ thực thí nghiệm tồn tại đã lâu, người khởi xướng cũng không phải là Triệu Tước, chỉ là ông ta quá mức thông minh, lại quá mức hiếu kỳ, đã mở phải cánh cửa không nên mở.”.

Triển Chiêu bật cười, “Chính xác a, mở cửa này ra, phía sau còn có cửa khác, vì thế từng cánh từng cánh một được mở, lại không thể biết cánh cửa cuối cùng là dẫn đến thiên đường hay địa ngục. Cửa một khi đã mở ra thì muốn đóng cũng không đóng được.”

— KẾT ÁN —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play