Sự có mặt của Hàn Linh làm thế cục sáng sủa hơn hẳn.
Triển Chiêu đã suy đoán ra tình tiết vụ án, bước phát triển tiếp theo và mục đích của mọi người.. Thế nhưng sự tình năm đó quả thật rối rắm, nên cũng muốn người có liên quan giải thích một chút.
Vì vậy Triển Chiêu rất muốn hỏi Hàn Linh chân tướng hoàn chỉnh.
Thế nhưng Hàn Linh lại bảo mọi người, “Không còn kịp rồi, phải rời thuyền!”.
Triển Chiêu và mọi người người hai mặt nhìn nhau..
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Rời thuyền gì cơ?”.
“Con thuyền này phải đi ra ngoài!” Hàn Linh nghiêm túc nói, “Chúng ta phải đổi thuyền mới đến được hòn đảo.”
Mọi người đều lơ mơ không rõ, Triển Chiêu chợt khẽ vỗ tay một cái, “A.. Tôi hiểu rồi, do trở ngại về hải lưu và tốc độ gió, PT đã trở thành một con thuyền tuần tra!”.
Hàn Linh có chút ngoài ý muốn nhìn Triển Chiêu, lại quay đầu nhìn Triệu Tước..
Triệu Tước nhún vai, ý là Triển Chiêu cũng không biết toàn bộ mọi chuyện..
Hàn Linh có chút bội phục nhìn Triển Chiêu, “Cậu quả là không phải thông minh bình thường a, chuyện này cũng có thể nghĩ ra? Cậu cũng là sản phẩm thí nghiệm?”
Triển Chiêu nheo mắt —— phải trả lời sao nhỉ? Chính anh cũng không biết mình có phải sản phẩm thí nghiệm không nữa.
“Cậu ta đương nhiên không phải sản phẩm thí nghiệm.” Triệu Tước cười hì hì.
Triển Chiêu liếc mắt qua.
Triệu Tước nâng cằm, ngón tay khẽ vuốt phần hõm vào dưới môi, thần bí phán một câu, “Cậu ta là thần tích.. Thần linh chơi đùa một chút, tạo ra được những hai kỳ tích.”.
“Khụ khụ.”.
Đầu kia của điện thoại truyền đến tiếng ho khan của Bạch Diệp và Bao Chửng, gần như là cùng một lúc, thanh âm vang lên mang theo chút ý tứ cảnh cáo.
Triệu Tước khẽ mếu máo, dựa vào bàn tiếp tục vẽ tranh, Tiểu Mễ hiếu kỳ vươn người nhìn qua.
“Cái gì là trở ngại vì hải lưu?” Triệu Hổ khó hiểu hỏi Triển Chiêu, “Thuyền ma sao lại biến thành thuyền tuần tra?”.
Triển Chiêu như đang sắp xếp lại từ ngữ để giải thích cho những người còn lại hiểu được ý tứ trong đó thì Bạch Ngọc Đường đã đáp thay, “Những con thuyền năm đó đều gặp chuyện không may ở đây, kể cả PT và thuyền của Lâm Nhược, đều là do hải lưu. Bruce chọn hòn đảo này làm căn cứ thí nghiệm, có thể bởi vì tính chất biển ở đây khá đặc biệt, không bao giờ có bất cứ sự xâm nhập nguy hiểm nào. PT đi lạc vào chỗ này, dưới tình huống không thể tự mình di chuyển, chỉ có thể xuôi theo dòng hải lưu đi vòng vòng quanh hòn đảo, trong lúc đi vòng quanh thì gặp được Lâm Nhược bọn họ.. Lâm Nhược lại thành công rời khỏi con thuyền, là vì cái tọa độ kia! Chỉ có một chỗ, chính là đường thông vào hòn đảo mới an toàn, những chỗ khác có lẽ có đá ngầm, dễ mắc cạn hoặc bị lạc. Tọa độ là thứ then chốt để ra vào hòn đảo, nên bọn họ bắt cóc Lâm Nhược, bởi vì chỉ có anh ta mới có thể tìm được đường vào đảo! Còn về thuyền tuần tra, có lẽ thuyền Emilia vẫn canh giữ lối vào, muốn đi vào chỉ có một chỗ đó, vào sai đường cũng không có kết cục tốt.”.
Mọi người nghe xong, cùng nhau xoa cằm, “À.”.
Triển Chiêu liếc xéo Bạch Ngọc Đường —— cướp danh tiếng của tôi!.
Bạch Ngọc Đường khoanh tay nhìn Hàn Linh, “Muốn đi vào hòn đảo kia, nhất định phải qua cửa con thuyền PT này, thật không?”
Hàn Linh gật đầu..
“Chờ chút chờ chút!” Triệu Hổ với tư cách là đại diện của nhóm người bình thường, với chỉ số thông minh cùng năng lực lý giải của cậu, đã hiểu được những gì Bạch Ngọc Đường nói, vì vậy liền mở miệng, “Ý của anh là, con thuyền PT kia còn đang ở trên biển phải không? Chính là cái vẫn vòng quanh hòn đảo kia, trước trên thuyền có hai Emilia, một đã bị sét đánh chết, về phần chết thật hay chưa thì không ai biết, nhưng có lưu lại một người, bây giờ vẫn còn đang ở trên thuyền? Công việc của hai người đó là bảo vệ con đường tiến vào, đảm bảo cho không ai có thể lên đảo?”.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu, “Chứng cứ logic với suy luận thì là hợp lý a!”.
“Hợp lý?!” Triệu Hổ gãi đầu cảm thấy không thể nào hiểu nổi, “Một người sống trên thuyền một năm thôi cũng đã khó tin rồi, thế nào lại sống được nhiều năm như vậy a?”.
“Có vấn đề gì a?” Triệu Tước hỏi lại, vừa nhìn sang Lạc Thiên, “Cậu sống trong cống thoát nước bao lâu?”
Lạc Thiên ngẩn người, Triển Chiêu trừng Triệu Tước.
Triệu Tước đưa tay khẽ gõ gõ lên môi, “Bởi vì ái tình.. hoặc là thân tình!”.
Lạc Thiên nhíu mày —— đích xác, nếu là vì Dương Dương, anh có thể tiếp tục sống trong đường dẫn nước ngầm cả đời, Emilia kia, chẳng lẽ là vì Bruce, tình nguyện sống ở trên thuyền cả đời?.
“Không phải đâu..” Triệu Hổ nhíu mày, ngẫm lại thì những sản phẩm thí nghiệm này đều là con trong một gia đình bình thường, bởi vì các loại nguyên nhân mà bị bắt đi, sau khi sinh ra mới trở thành sản phẩm thí nghiệm. Những đứa trẻ giống vậy hoặc sẽ dưới sự sủng ái vô điều kiện của cha mẹ vô ưu vô lự lớn lên, hoặc sẽ một mình chịu đựng đủ loại cực khổ..
“Lần cuối cùng tôi gặp tiến sĩ, ông ấy có nhắc đến chuyện muốn quay về đảo, trên đảo có thứ quan trọng gì đó, ông ấy cũng muốn đi tìm Emilia.” Hàn Linh nhíu nhíu mày, “Nếu như Lâm Nhược bọn họ tiếp cận tọa độ đó, gặp được Emilia. Tôi dám cam đoan tất cả người trên thuyền đều phải chết!”.
“Lợi hại như vậy?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy không thể tin nổi.
“Sức chiến đấu của Emilia theo tuổi tác của ả không ngừng tiến hóa!” Hàn Linh cười khổ, “Đừng quên năm đó hai ả đã giết chết nguyên một thuyền hải tặc, còn đem toàn bộ nhét vào trong phòng chứa đồ, các cậu hẳn đã nghe Lâm Nhược nói qua.”
“Bruce còn một mình ở trên đảo a?” Triệu Tước vuốt cằm, “Hừm.”.
Hàn Linh gật đầu, “Không biết ông ấy cụ thể đang làm gì, nhưng ông ấy rõ ràng đã thí nghiệm thành công, nhưng vẫn khăng khăng muốn dừng hẳn kế hoạch.”
Vừa nói, hắn vừa đi ra ngoài..
Bạch Ngọc Đường ra hiệt cho Lạc Thiên và Triệu Hổ đi giúp hắn một tay, xem đến tột cùng “rời thuyền” của hắn là như thế nào.
Hàn Linh quen thuộc đi tới đuôi thuyền, mở cánh cửa sắt tiến vào một lối đi vừa dài vừa nhỏ, cuối cùng mở ra cánh cửa cuối cùng.
Hoá ra con thuyền này cấu tạo có phần giống thuyền chở hàng, phía sau có một cánh cửa lớn, sau khi mở ra, con thuyền nhỏ nọ có thể trực tiếp từ phía đuôi lao ra ngoài.
“Con thuyền này so với tưởng tượng thì nhỏ hơn một chút a.” Lạc Thiên nhìn khắp nơi, bên ngoài là biển khơi đen kịt.
Hàn Linh ấn ấn vài cái nút, những chiếc móc cố định lỏng ra, chiếc thuyền nhỏ bên trong theo độ dốc trượt xuống mặt biển đang gầm gừ sóng cuộn. Lúc này tiếng sóng biển rất vang dội, thuyền lớn lại đang mải chạy nhanh. Thuyền nhỏ đi theo phía sau, hầu như vô thanh vô tức..
Lạc Thiên nhíu mày, hỏi Hàn Linh, “Anh xác định như vậy sẽ không bị phát hiện?”.
“Không nhanh thế đâu.” Hàn Linh chuyển đà.. Thuyền chạy sang một hướng khác, bởi vì không có bật đèn, với cảnh tối lửa tắt đèn ngoài biển khơi, ai cũng không nhìn thấy ai, hơn nữa thân tàu tuy rằng bên trong là thuần trắng, nhưng bên ngoài là một màu xám tro ám trầm, cũng gần như là nhìn không thấy.
Lạc Thiên trong lòng biết rõ tách thuyền ngay trên biển không phải là chuyện đùa, lần này lại không đèn không tín hiệu, xác định là không có vấn đề sao?.
Anh há to miệng nhìn Hàn Linh..
Hàn Linh cũng cười cười, “Yên tâm đi, không có việc gì.”.
Lúc này, Triển Chiêu cũng đã lên boong thuyền, đứng đó nhìn ra xa..
“Oa..” Triệu Hổ ghé vào lan can nhìn bên ngoài, “Thực sự là đen kịt một mảng a, em lần đầu tiên nhìn thấy biển vừa đen kịt vừa sóng to thế này đó!”
“Chúng ta lệch khỏi quỹ đạo an toàn rồi!” Tần Âu nhìn tin tức phản hồi từ hệ thống định vị, “Chiếc thuyền lớn kia cũng sắp lạc mất rồi, không sao chứ?”
Từ đầu bên kia, Bao Chửng cũng mở miệng hỏi, “Mấy người đang làm trò quỷ gì thế?”.
“Tìm ra Emilia và tiến sĩ Bruce trước đám tinh anh kia.” Hàn Linh nói..
Tất cả mọi người chưa hiểu rõ lắm, Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Stephen bọn họ đông hơn chúng ta đúng không?”
Hàn Linh cười gật đầu, “Thông minh!”.
“Kế hoạch ban đầu của hai người là thế nào?” Triển Chiêu hỏi Hàn Linh, “Muốn nhìn Stephen bọn họ với Emilia giết nhau ngươi chết ta sống, sau đó trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?”.
Hàn Linh gật đầu, “Nhưng không nghĩ tới nửa đường lại đụng phải một đám khác, biến cố lần này thực sự là bất ngờ!”
“Thế nhưng chỉ vài người có lẽ không đủ.” Hàn Linh nhíu mày, “Tôi nghe Tiểu Vĩ nói, trạng thái tinh thần của Emilia năm đó không quá ổn định, đã qua vài năm có lẽ ả đã biến hóa nhiều hơn, sức chiến đấu của chúng ta không biết có đủ hay không.”.
Triển Chiêu nghe xong nhíu nhíu mày, vụ án lần này đã không còn thấy rối rắm nữa, anh đã suy nghĩ cẩn thận hết rồi, thứ anh thắc mắc nhất lúc này chính là, Bruce đến tột cùng đang làm gì trên đảo?.
“Emilia kia đang ở cấp mấy a?” Triệu Tước đưa tay giật lấy ống nghe đang trên tai Bạch Ngọc Đường, nhìn sóng biển cuồn cuộn ngoài khơi xa, hỏi Bạch Diệp ở đầu bên kia.
Bạch Diệp trầm mặc một lát, trả lời, “Khoảng cấp 7, lực sát thương rất mạnh.”.
“Lợi hại vậy?” Triệu Tước có chút ngoài ý muốn, “Vậy cô ta nên đoản mệnh mới đúng chứ, xác định bây giờ vẫn còn sống?”
“Hay là Bruce đang len lén nghiên cứu lại về phương diện này.” Bạch Diệp chần chờ một chút, “Tôi không yên tâm lắm, cậu kêu Hàn Linh nói toạ độ cho tôi biết, tôi lên thuyền cứu Lâm Nhược, các người cách xa con thuyền đó ra một chút.”.
Triệu Tước đưa ống nghe cho Bạch Ngọc Đường..
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhận lấy, Bạch Diệp nói lại một lần..
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chú cũng không phải cảnh sát..”.
“Thứ kia là quái vật, chờ cháu lớn thêm đã.” Lời nói của Bạch Diệp làm Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt tưởng ông cụ Bạch Duẫn Văn nhà mình đang mở miệng giáo huấn. liền theo bản năng không đáp lại.
Triển Chiêu vuốt cằm ở một bên tỉ mỉ quan sát Bạch Ngọc Đường —— ai nha! Giống hệt kiểu tự biết mình là đại cẩu hay tiểu cẩu nha.
Bạch Ngọc Đường trừng Triển Chiêu —— ít phân tích tâm lý đi!.
Hàn Linh đem số liệu chính xác nói cho liễu Bạch Diệp, lúc này, chợt thấy Tiểu Mễ cầm búa đi lên.
Triệu Tước lấy đi búa của cô bé, “Lần này không cần bé động thủ đâu.” Tiểu Mễ chớp chớp mắt nhìn Hàn Linh..
Hàn Linh lại thở phào nhẹ nhõm, “Nếu như mấy người bọn tôi đều ở đây, cũng không chắc có thể giải quyết Emilia, vốn còn muốn chờ bọn họ tự giết nhau.”.
“Cá heo.”.
Lúc này, Triệu Tước đột nhiên đưa tay chỉ ra một chỗ nào đó ngoài khơi xa đen kịt.
Triển Chiêu trắng mắt liếc ông ta, “Tối om tối mò mà chú cũng thấy được cá heo?”.
“Như vậy.. tàu biển sao?” Triệu Tước đưa tay chỉ về phía trước.
Mọi người theo hướng tay ông ta chỉ nhìn qua, nương theo ánh sáng yếu ớt, tại một nơi rất xa, dường như có một đường viền màu sẫm, hình như là một hòn đảo nhỏ? Bởi vì thiếu mất vật tham chiếu rất khó xác định được khoảng cách chính xác, ở phía trước hòn đảo đen kịt đó, có một con thuyền màu trắng.
“Đó là..” Triển Chiêu lấy ảnh chụp ra nhìn một chút, “PT?”.
Những người khác cũng lấy ống nhòm ra xem. đúng là có một con thuyền lớn màu trắng đang chậm rãi trôi nổi.
“Thân thuyền rất chắc chắn.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có người!”.
“Thực sự?” Triển Chiêu nhìn qua.
Bạch Ngọc Đường đưa ống nhòm cho anh.
Triển Chiêu nhìn một hồi, thực sự thấy ở đầu kia của con thuyền có một người đang đứng, thấy không rõ lắm đường nét, nhưng hẳn là một cô gái. Cô ta đưa lưng về phía mọi người, đang nhìn về thứ gì đó ở một hướng khác, mái tóc dài màu đen ở trong gió đêm bay bay phiêu tán.. có một loại cảm giác rất đặc biệt, quỷ mị mà tịch mịch.
“Nhìn bên kia!” Mã Hán dùng ống nhòm nhìn thấy gì đó, lập tức chỉ cho Bạch Ngọc Đường, “Hướng ba giờ.”
Bạch Ngọc Đường nhìn theo. là hướng nhìn của cô gái đó, có một con thuyền khác đang đi tới.
“Đó là con thuyền đã bắt cóc Lâm Nhược?” Triển Chiêu hỏi.
“Hẳn là nó..” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, chỉ thấy con thuyền đó đang chậm rãi tới gần PT.. so ra thì hình thể PT có lớn hơn một chút..
Lúc này, chỉ thấy cô gái váy trắng kia đột nhiên đứng ở mũi thuyền..
“Cô ta vừa nhảy lên lan can thế nào vậy?” Triển Chiêu trong lúc nháy mắt không nhìn được rõ ràng.
“Động tác thật nhanh!” Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được tán thán, lúc này có thể tinh tường nhìn thấy bóng lưng của cô ta. Mái tóc đen, chiếc váy trắng, chân để trần, người gầy như que củi, đứng ở trên lan can nhỏ hẹp, trong tay, là một thanh búa thật dài.
Đột nhiên, cô ta nhảy xuống, không biết là nhảy vào trong biển hay nhảy đi đâu, nói chung là không thấy nữa.
Mọi người đang tìm kiếm bóng lưng nọ thì từ bên thuyền bọn họ, có một chiếc ca nô của cảnh sát biển lướt qua với tốc độ xé gió. tiến thẳng đến nơi hai con thuyền đang gặp nhau.
Bạch Ngọc Đường thấy được trên thuyền có hai người cảnh sát đang lái ca nô, trên đó chở theo một người nữa, chính là Bạch Diệp.
Bạch Diệp mặc một thân đồ đen, phía sau lưng có một vật gì đó, giống như một cái hộp dài.
“Ông ấy đeo theo cái gì vậy?” Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường..
Bạch Ngọc Đường lắc đầu —— chưa thấy qua..
Triệu Tước khẽ cười một tiếng, lầm bầm một câu, “Tên dã man.”.
Mọi người chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy Bạch Diệp đưa tay túm lấy cái hộp ra phía trước, từ bên trong lấy ra một thứ gì đó.
“Đao?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Thật lớn, gươm chỉ huy sao?”.
“Hắn sao dùng được thứ có đẳng cấp thế.” Triệu Tước hai tay nâng cằm, tựa ở trên lan can, “Con dao bạo lực ấy tự hắn làm đó.”.
“Làm như thế nào?” Mọi người đồng thanh hỏi, “Bạch Diệp trước đây từng đúc đao sao?”
Triệu Tước nháy mắt mấy cái, sau đó “phụt” một tiếng, “Con gián sắt thép!”.
..
Trong khoang thuyền, sự yên tĩnh vốn có trong cơn rung lắc kịch liệt bị phá vỡ hoàn toàn.
Lâm Nhược vốn đang ngủ, thế nhưng bị một trận này làm cho choàng tỉnh, anh có chút mê hoặc mở hai mắt —— thuyền đã lên bờ hay là bị mắc cạn vậy?.
Lúc mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt si mê của Ngả Lệ Á.
Ngả Lệ Á vẫn nâng mặt ngắm nhìn Lâm Nhược khi ngủ, mà bộ dáng anh lười biếng tỉnh lại cũng làm cô ta ngắm đến như si như túy. Thấy Lâm Nhược tỉnh, cô ta vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên.. Bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thảm thiết..
Tiếng kêu vô cùng kinh khủng, doạ cho Tương Nam ngồi bật dậy.. Chỉ thấy một thứ gì đó lăn lông lốc vào trong phòng.
Thứ đó từ cửa lao tới, đập vào chân Ngả Lệ Á.
Lâm Nhược cúi đầu nhìn, lập tức hít một hơi lạnh.
“A!” Tương Nam đã trấn tĩnh lại cũng nhịn không được kinh hô lên một tiếng, thứ lăn tới đó chính là một cái đầu người bê bết máu. là của người vừa phụ trách canh cửa phòng, tài xế của chị, Tiểu Cố..
Không biết có phải ảo giác không, Tương Nam cảm giác đôi mắt của Tiểu Cố chẳng khác nào khi chưa chết, có thể do quá đột ngột nên đã kinh hoàng mở to hai mắt, tuyệt vọng nhìn vào hư vô..
Tương Nam hai tay che miệng, Lâm Nhược cũng đứng lên..
Ngả Lệ Á đột nhiên lao tới đóng cửa lại, cùng lúc đó, chợt nghe “ầm” một tiếng. Trên cửa sắt xuất hiện một lỗ thủng, một nửa cán búa kẹt lại, lưỡi búa dừng ngay trước mặt Ngả Lệ Á.
Ngả Lệ Á hơi lùi lại, nhưng vẫn cố sức đứng ở cửa phòng..
Trên cánh cửa, búa bị rút ra, từ khe hở xuất hiện một con mắt đang đảo tròng quan sát bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT