Hà Doanh hai tay nâng cằm, nhìn Tương Bình mở phần mềm ghép ảnh ra.
“Cái này?”.
“Không giống.”.
“Cái này?”.
“Ừm …”.
“Cái này?”.
“Chậc …”.
“Này, tiểu thư.” Tương Bình thử hình thử đến sáu bảy chục lượt, cuối cùng bất đắc dĩ nhìn Hà Doanh, “Cô đến tột cùng có nhớ hay không a?”.
Hà Doanh vò đầu, “Tôi không biết… nhìn cái nào cũng thấy giông giống.”.
“Cô bị mù à?” Tương Bình nóng nảy, “Rõ ràng tấm nào cũng khác nhau, giống chỗ nào hả?!”.
Hà Doanh nâng cằm lé mắt nhìn cậu ta, một lúc lâu, phun ra hai chữ, “Trạch nam!”.
Tương Bình khóe miệng giật giật, nhìn Hà Doanh một lúc lâu, mở miệng, “Thặng nữ.”.
….
“Ai nha!”.
Phòng bệnh bên này đang nói về chiếc nhẫn Linh Hồn Xanh, chợt nghe thấy một trận ầm ĩ ở phòng bên cạnh, sau đó thấy Tương Bình ôm đầu vọt vào, Hà Doanh giơ một cái gối đầu trên giường bệnh, đang chạy theo phía sau đập cậu.
Triệu Hổ vội chạy lại ngăn cản, “Oa… Cô nương bình tĩnh một chút a, đánh cảnh sát tội rất nặng đó, còn có a, cô em không phải vừa rồi còn mất máu quá nhiều sao, hồi máu nhanh vậy?”.
Hà Doanh tức giận đến mức thở gấp, chỉ vào Tương Bình, “Không tha cho anh.”.
Tương Bình trốn phía sau Bạch Ngọc Đường, cậu ta là kỹ thuật viên, đương nhiên không giống với những thành viên khác của SCI, trạch nam tiêu chuẩn không thể rèn luyện, cũng giống với Triển Chiêu Công Tôn đều thuộc về kiểu người động khẩu không động thủ. Nhưng mà, Công Tôn có cái lưỡi độc, then chốt còn có thể phi dao giải phẫu. Triển Chiêu không động khẩu thì thôi, hễ động một chút có thể đoạt mệnh người trong phạm vi vài trượng. Tương Bình thì tương đối thê thảm rồi, đưa cậu bàn phím để cậu xâm nhập lầu năm góc còn được, những thứ khác đều vô ích a.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Tương Bình, “Sao cậu lại trêu chọc cô ấy?”.
Tương Bình bĩu môi, “Làm nửa ngày ngay cả một khuôn mặt cũng không xác định được.”.
Triển Chiêu hơi ngẩn người..
Bạch Ngọc Đường nhìn Hà Doanh..
Hà Doanh xìu xuống, nhíu mày, “Em không biết có phải bị đánh ngã bất tỉnh không, nghĩ mãi không ra hình dáng khuôn mặt nọ, rõ ràng trước đó em nhớ rất rõ ràng.”.
Triển Chiêu nghe xong khẽ sờ sờ cằm, quay đầu lại nhìn Triệu Tước..
Triệu Tước như không để ý tựa lưng vào ghế sô pha, ngón tay gảy gảy bó dạ lan hương màu lam ở trên bàn.
Triển Chiêu lại nhìn sang bó dạ lan hương, khẽ nhíu mày..
Triệu Tước trên mặt xuất hiện một dáng tươi cười, khẽ hé miệng, cho Triển Chiêu một khẩu hình.
Triển Chiêu nhìn ra khẩu hình của ông ta, đó là hai chữ —— mèo ngoan..
Triển Chiêu quay đầu lại, trong lòng nghĩ —— chẳng lẽ Triệu Tước đang muốn bắt chước mình?.
Chính lúc này, Bạch Ngọc Đường nhận được điện thoại của Bao Chửng.
“Cục trưởng Bao?” Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài tiếp điện thoại, một lát sau, thấy anh bình tĩnh quay về.
Triển Chiêu rất quen thuộc với biểu tình này của Bạch Ngọc Đường, đây là biểu tình chứng tỏ cậu ấy vô cùng mất hứng cũng vô cùng bất đắc dĩ ….
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường nói nhỏ vào tai Triển Chiêu, “Cục trưởng Bao gọi điện, nói em gái của Stephen tỉnh rồi, đã xác nhận là Nguyễn Văn Cao tập kích cô bé và quản gia, ông ấy hối thúc chúng ta kết án.”.
“Giục chúng ta kết án?” Triển Chiêu có chút buồn cười, “Sao lại giục?”.
Bạch Ngọc Đường hơi nhướn mày, “Có mấy gia tộc đều cùng cảnh sát cấp cao lui tới thân mật.”.
“Cục trưởng Bao sẽ không như thế.” Triển Chiêu nhíu mày.
“Ông ấy đúng là sẽ không như thế, nhưng hiện tại cũng không có lý do để không kết án.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Lẽ nào lại nói với gia đình người ta rằng kẻ tình nghi là một con quỷ?”
Triển Chiêu nhíu mày, đúng là nói không nên lời, có nói bọn nó cũng sẽ không tin..
“Làm sao vậy?” Lâm Nhược hỏi.
“Ách…” Triển Chiêu nhìn Lâm Nhược một chút lại nhìn Hàn Vĩ trên giường một chút, rồi khẽ liếc Bạch Ngọc Đường..
Bạch Ngọc Đường thở dài —— chuyện Nguyễn Văn Cao muốn tập kích Lâm Nhược có thể xem là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, như vậy kết án gã là chuyện hợp tình hợp lý, còn bệnh nhân tâm thần tập kích Lâm Nhược vừa rồi, hoàn toàn có thể lấy lý do qua loa tắc trách để cho qua.
“Stephen bọn họ đang gấp cái gì chứ?” Triển Chiêu buồn bực, “Vì sao muốn vội vã kết án?”.
“Bởi vì ảnh hưởng không tốt đó.”.
Mọi người ngẩn người, quay đầu lại, thì thấy Hà Doanh đang đứng một bên nói thầm..
“Cái gì ảnh hưởng cơ?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi..
Hà Doanh trừng mắt nhìn, “Đừng nói là các anh cũng không hay đọc mấy tin tức bát quái chứ?”.
Mọi người hai mặt nhìn nhau..
Tương Bình buồn bực, “Cái gì bát quái?”.
“Sao các người ai cũng không xem a.” Hà Doanh nhờ hai y tá khác đến phòng trực ôm hai chồng tạp chí lớn trở về, lật ra ọi người xem, thì thấy mấy bài viết trong đó còn ly kỳ hơn cả tiểu thuyết, viết về sự kiên “huyết án vườn hồng” nọ..
“Huyết án vườn hồng?” Triển Chiêu nhíu mày, “Là vụ án xảy ra trong hoa viên nhà Stephen?”.
Bạch Ngọc Đường lật lướt qua, sau đó kinh ngạc vạn phần, “… Là ai viết? Cái gì mà gia tộc tình cừu, tin tức từ đâu mà có đây?”
“Thật sự là rất khả nghi a!” Triển Chiêu cũng gật đầu, “Dĩ nhiên còn biết Stephen trước đây từng có 6 người bạn gái, vì sao chúng ta không điều tra ra nha!”.
Hà Doanh nhìn trời, “Tạp chí lá cải đương nhiên là viết bậy a.”.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người, quay sang nhìn cô, “Viết bậy?”.
“Đúng vậy, nhưng bình thường ngoại trừ cảnh sát ra ai đọc cũng tin hết á, thỉnh thoảng cũng có cảnh sát tin nữa.” Hà Doanh cười hì hì, “Đợt báo này của ngày hôm nay còn chưa ra, lát tan tầm ra tiệm báo hỏi là có rồi đó.”
“Bài này lại không hề nhắc đến Emilia, xem ra chỉ là căn cứ trên một ít tin tức mặt ngoài rồi đoán ra, nhưng cũng viết đến mức quá chân thật đặc sắc rồi.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nhìn Triển Chiêu, “Tạp chí này trang trí rất bắt mắt, tiêu đề giật kinh người, còn liên quan đến cừu phú, tiền tài bất nghĩa, làm giàu các loại, tương đối nhạy cảm.”.
Triển Chiêu ôm cánh tay, “Mọi người thích đọc những thứ này à, năm nay sao lại phổ biến cái kiểu suy diễn thế hệ thứ hai thì trái ngược với thế hệ thứ nhất thế nhỉ, viết thành dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không ngừng vươn lên, nhã nhặn hữu lễ, gia giáo thậm nghiêm này nọ?”.
Bạch Ngọc Đường buông tạp chí xuống, “Được đấy, một lý do để anh ta muốn kết án thì phải kết án.” Nói rồi, nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cái cớ này khá ổn đó!”.
“Ừm …” Triển Chiêu vuốt cằm suy nghĩ.
Chợt nghe Triệu Tước phía sau chậm rì rì phun một câu, “Nguyễn Văn Cao cũng chỉ là một con thỏ trong lồng sắt, nhóc muốn gã nói cái gì mà chẳng được, bảo gã một ngụm cắn chết chủ mưu phía sau không phải là ổn sao.”.
Triệu Tước cười hì hì tiếp tục sờ a sờ dạ lan hương..
Triển Chiêu khóe miệng giật giật, thật muốn đạp cho lão hai cước, hướng về cái cằm có râu của lâu đạp xuống là hay nhất!.
“Đúng rồi.” Triển Chiêu hỏi Lâm Nhược, “Nếu Hàn Vĩ đã tỉnh, anh không cần phải tiếp tục tiến hành kế hoạch hạ thuỷ Emilia phải không?”.
Lâm Nhược nghe xong, lộ vẻ bất đắc dĩ, “Tôi chưa từng có kế hoạch gì gọi là cho Emilia rời bến a, là Stephen bọn họ…”
“Anh không có cách nào làm kế hoạch đó biến mất sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Chiếc thuyền đó mà rời bến trên 50% sẽ xảy ra chuyện.”
“Trước tôi đã từng nói vấn đề này với Stephen, nhưng lần này đầu tư quá lớn, nếu thủ tiêu sợ rằng sẽ tổn thất rất nặng, cậu ấy không thể ăn nói với đám người đầu tư cũng như cổ đông. Mặt khác…” Lâm Nhược dừng lại một chút, “Biết vì sao Stephen muốn hối mọi người nhanh kết án không?”.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, trầm mặc một lát, trong lòng ngầm hiểu.
Triệu Hổ nghe một hồi vẫn chẳng hiểu gì, liền dùng tay huých huých Mã Hán, “Vì sao a?”.
“Nga…” Triệu Hổ đã hiểu ra, gật gù, “Đám công tử quý tộc đó nuốt không trôi mối hận này, nên muốn ra tay làm thịt hung thủ.”
“Bọn họ biết chuyện của anh cùng Hàn Vĩ không?” Triển Chiêu hỏi Lâm Nhược..
Lâm Nhược nhìn Hàn Vĩ một chút, “Biết thì có biết…”.
“Tôi không quen theo chân bọn họ.” Hàn Vĩ thấy Lâm Nhược có phần bối rối thì đỡ lời, “Bọn họ không quá thích tôi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu rõ —— quả nhiên không phải là người trong cùng một thế giới.
“Đúng rồi.” Hàn Vĩ đột nhiên hỏi Lâm Nhược, “Cậu với bọn họ mấy năm nay vẫn tốt chứ?”.
Lâm Nhược cười khổ một tiếng, cũng không nói cho Hàn Vĩ biết dạo này liên tiếp phát sinh án mạng chết người, nói với cậy ấy mấy thứ đó làm gì a.
Về chuyện của “Emilia”, Lâm Nhược đã kể lại rất rõ ràng, đương nhiên, ngoại trừ Triển Chiêu và Triệu Tước ra, ai cũng cảm thấy đó là một cố sự kinh khủng.
Bạch Ngọc Đường muốn hỏi xem Triển Chiêu có phải đã phát hiện ra cái gì không, có điều còn chưa mở miệng thì từ cửa có âm thanh hỗn loạn truyền đến.
Mọi người đảo mắt nhìn ra, thì thấy mấy người mặc áo vest đen cao to đứng chắn ngoài cửa.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày..
Lúc này, một ông lão xuất hiện trước mắt mọi người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhận ra, đó là quản gia nhà Lâm Nhược.
Quản gia sắc mặt tương đối ngưng trọng, “Thiếu gia.”.
Lâm Nhược vừa nhìn thấy lão liền biến thành mặt khổ qua, vò đầu..
“Thiếu gia, lão gia đã biết chuyện cậu bị tập kích, cũng biết…” Vừa nói, quản gia vừa liếc sang Hàn Vĩ, sau đó nói, “Lão gia lệnh ngài nhanh chóng về nhà.”.
Lâm Nhược nhìn tư thế của đám người mặc áo đen đằng sau lão một chút, xem ra lão ba ở nhà đã ra lệnh, anh không chịu về liền trực tiếp trói về.
Lâm Nhược đứng lên, lúc đi qua Bạch Ngọc Đường thì thấp giọng nói, “Trong khoảng thời gian này phiền cậu giúp tôi chiếu cố Hàn Vĩ, tôi có thể sẽ mất một thời gian không ra ngoài được.”.
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, gật đầu..
Lâm Nhược quay đầu lại vỗ vỗ vai Hàn Vĩ, Hàn Vĩ dường như cũng hiểu rõ, gật đầu chào tạm biệt bạn mình.
Lâm Nhược theo quản gia đi về, chung quanh là vài vòng vệ sĩ, nhưng nhìn qua cũng thấy rất khí phái..
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— thu được tin tức nhanh vậy sao?.
Đang buồn bực, Triển Chiêu chợt để ý thấy Triệu Tước đã từ sô pha xáp đến bên giường Hàn Vĩ, tìm một cái ghế ngồi xuống, tò mò, “Lão ba cậu ta không thích cậu à?”.
Hàn Vĩ thở dài thấp giọng nói, “Bác trai không quá thích Lâm Nhược qua lại với tôi.”.
“Vì sao?” Triệu Tước hiếu kỳ..
Triển Chiêu cảm thấy kỳ quái —— Triệu Tước sao lại thích thú với mấy chuyện này?.
“Bác trai yêu cầu rất cao với tương lai của Lâm Nhược.” Hàn Vĩ thản nhiên nói, “Đối với những người không giúp được gì cho cậu ấy, ông cho rằng kết giao chỉ lãng phí thời gian.”.
“Chà.” Triệu Tước gật đầu, híp mắt, “Quả nhiên muốn thành công phải có giá trị quan.”.
“Mấy thứ đại loại như thành công, chỉ là tương đối mà thôi.” Hàn Vĩ hàm hàm hồ hồ lầm bầm một câu, rồi không nói thêm gì nữa, quay sang hỏi bác sĩ vừa đi vào về phương pháp phục kiện cùng vật lý trị liệu, hình như rất muốn nhanh chóng khôi phục thân thể..
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắp xếp một chút, sau đó từ biệt Hàn Vĩ, để lại hai cảnh viên phụ trách an toàn, Hàn Vĩ cũng đã có người chăm sóc do Lâm Nhược an bài từ trước.
Mã Hán và Triệu Hổ đem tên bệnh nhân tập kích Lâm Nhược kia mang về cảnh cục, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường leo lên xe, Triệu Tước cũng chui vào ghế sau, tựa người vào lưng ghế yêu sách, “Ta đói bụng muốn chết, đi ăn a!”.
Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng, Triển Chiêu đã hỏi anh, “Hàn Vĩ không có người nhà sao?”.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Có vẻ không ai quan tâm đến sống chết của hắn.”.
“Ý của Hàn Vĩ là cha của Lâm Nhược vì bọn họ tầng lớp bất đồng mà phản cảm con trai cùng hắn lui tới?” Bạch Ngọc Đường lái xe, cau mày, “Cảm thấy không quá hợp lý.”.
“Sao lại không hợp lý?” Triển Chiêu hứng thú hỏi, “Giác quan thứ sáu của cậu lại nói gì hả?”.
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Tôi thấy thái độ Lâm lão gia tử đối với quản gia, vệ sĩ và người giúp việc trong nhà đều vô cùng hiền lành, không giống kiểu người thực dụng như thế, hơn nữa dựa theo tính cách của Lâm Nhược mà suy ra, từ nhỏ cũng không giống kiểu được bồi dưỡng như một quý tộc mà lớn lên.”
“Này!” Triệu Tước trừng mắt, “Ta đói!”.
Triển Chiêu nâng cằm suy nghĩ một chút, liếc Ngọc Đường, “Stephen bọn họ sao có thể khẳng định hung thủ sẽ lên thuyền nhỉ?”
“Hiển nhiên bọn họ có đầu mối chúng ta không có, thậm chí cả Lâm Nhược cũng không có nốt, tôi vẫn cảm thấy đám người này có liên quan đến sự kiện năm đó.” Bạch Ngọc Đường đáp xong, Triệu Tước từ phía sau đột nhiên chồm lên che mắt anh lại, “Ta chết đói rồi!!!”.
….
Phía sau Mã Hán và Triệu Hổ nhìn thấy cảnh xe của Bạch Ngọc Đường phía trước lượn thành một hình chữ S hoàn mỹ, nhướn mày —— đội trưởng đã lâu không lái xe vậy nha.
Triển Chiêu gạt Triệu Tước ra, Bạch Ngọc Đường mới ổn định cái xe lại, tránh cho hậu quả xe hủy người tiêu.
Triển Chiêu trừng mắt với Triệu Tước, “Đói chết lão đi!”.
Triệu Tước ôm cánh tay, “Tiểu tử thối dám lơ ta, không nói cho biết Linh Hồn Xanh là cái gì!”.
….
Triệu Hổ và Mã Hán giật mình nhìn xe của Bạch Ngọc Đường phía trước đột ngột dừng lại.
“Mẹ ơi!” Triệu Hổ hét một tiếng, Mã Hán vội đạp phanh xe, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe nhà sếp rồi.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Triệu Tước vừa dựa người lại vào ghế, “Chú biết Linh Hồn Xanh là cái gì? Chú biết lai lịch của cái nhẫn đó?”
Triệu Tước bĩu môi, xoa ót, “Ta muốn thứ gì đó ăn được.”.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, quay qua Triển Chiêu..
Triển Chiêu nhẫn nại hỏi, “Chú muốn ăn gì?”.
Triệu Tước cười tủm tỉm nhìn anh, “Vậy nhóc nhận sai trước cho ta nghe chút nào.”.
Triển Chiêu mí mắt giật giật, đưa tay vào túi quần, lấy điện thoại di động ra.
Triệu Tước nghiêng đầu tò mò, “Làm gì á? Gọi thức ăn nhanh sao? Ta không ăn đâu nha, ta muốn vô quán ngồi cơ.”
“Nga.” Triển Chiêu chậm rãi nói, “Hôm trước Bạch Diệp có cho tôi một dãy số, dặn nếu chú quấy rối, có thể …”.
Triển Chiêu nói chưa dứt lời, Triệu Tước đã chồm lên đè điện thoại anh xuống, trừng mắt, “Thằng nhóc phản bội!”.
Triển Chiêu rút tay về, “Rõ ràng tôi với Bạch Diệp cùng một chiến tuyến ngay từ đầu, ai thèm cùng chú thông đồng làm bậy chứ!” Nói rồi, lại muốn ấn số gọi đi.
“Ta muốn ăn cơm hải sản, còn muốn ăn lưỡi vịt, còn muốn ăn kem sầu riêng, còn muốn bánh bao đậu …” Triệu Tước lui xuống, “Còn có, không được gọi điện cho tên ôn thần kia!”
Triển Chiêu tưởng tượng đến thứ khẩu vị hỗn tạp kia một chút, bĩu môi nói thầm, “Đau bụng chết lão đi!”.
Nhưng không có biện pháp a, Bạch Ngọc Đường đành kêu Triệu Hổ bọn họ áp tải người về trước, còn chính mình lái xe … tới một nhà hàng buôn bán khá thuận lợi của Bạch Cẩm Đường.
Bạch Ngọc Đường đến đó đặt một gian phòng, cho Triệu Tước ăn thứ ông ta muốn.
Triển Chiêu thấy Triệu Tước được ăn tâm tình tốt hơn không ít, liền hỏi, “Chú biết Linh Hồn Xanh?”.
Triệu Tước một thìa cơm hải sản một thìa kem ly hàm hồ mở miệng, “Thứ trang sức đó, vô giá.”.
“Nói cách khác, chuyện năm đó Logan dùng chiếc nhẫn nọ lừa Emilia không phải là truyền thuyết, mà là có thật sao?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Ha hả.” Triệu Tước lại gặm một ngụm bánh bao đậu, “Nếu thực sự thứ trang sức đó có tồn tại, như vậy có thể giải thích, Emilia này không hề phẫn nộ ngay từ đầu, mà là có nguyên nhân khác.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT