Nguyễn Văn Cao được an trí dưới ngọn đèn trong căn phòng thẩm vấn bị cố tình làm cho hôn ám.
Tại cửa, tất cả thành viên SCI xúm lại xem, ngoại trừ Triệu Hổ và Mã Hán đã đưa Lâm Nhược đi gặp Hàn Vĩ.
Ngay cả Triệu Trinh và Bạch Cẩm Đường cũng tới để nhìn xem ông trùm buôn thuốc phiện trong truyền thuyết lại bị oán quỷ nhập xác Nguyễn Văn Cao, đến tột cùng là ở cái dạng gì.
Lần này, Bạch Ngọc Đường không vào, chỉ cùng mọi người đứng bên ngoài lớp thuỷ tinh ngăn phòng thẩm vấn.
Triển Chiêu và Triệu Tước đều ở bên trong.
Triển Chiêu ngồi đối diện Nguyễn Văn Cao, Triệu Tước thì đứng nghiên cứu đống camera trên tường.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, Triển Chiêu đưa tay túm lại y phục Triệu Tước, ý bảo ông ta —— vào chuyện chính thôi.
Triệu Tước quay đầu lại, ngồi xuống, nâng cằm nhìn Nguyễn Văn Cao phía đối diện.
Nguyễn Văn Cao lúc này không khác vừa nãy là mấy, Bạch Ngọc Đường ở ngoài nhìn vào, xác định gã lúc này chính là Emilia, vì từ gã tản ra một cổ âm khí làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị..
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Không chạy nữa sao?”.
Nguyễn Văn Cao mỉm cười, “Còn sớm.”.
“Chà.” Triệu Tước hứng thú vạn phần vuốt vuốt cằm..
Nguyễn Văn Cao bỗng nhiên nhìn ông ta, “Thật ra. ông không chỉ đơn giản là bác sĩ của một bệnh viện tâm thần như vậy.”
Triệu Tước tiếp tục vuốt râu, toàn bộ SCI đều đối với bộ râu của ông ta có chút cảm giác là lạ không thể thích ứng, càng cảm thấy không có cách nào tập trung lực chú ý.
Bạch Trì vuốt cằm rất nghiêm túc, “Để râu cũng có phong vị đàn ông phết nha?”.
Triệu Trinh bất đắc dĩ xoa xoa đầu cậu, “Em không hợp đâu, thật đó.”.
..
“Trên người ông có mùi giống tôi.” Nguyễn Văn Cao nheo mắt nhìn Triệu Tước, nhãn thần tối dần, thanh âm cũng trầm thấp, “Mùi của ma quỷ!”.
Triệu Tước vẫn nâng cằm như cũ, khẽ vuốt râu quan sát gã, đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, cực kỳ giống con mèo đang quan sát con chuột, có một chút tính toán, cũng có một chút không hảo ý..
Triển Chiêu nhìn Triệu Tước một chút, như là hỏi —— chú muốn làm gì a?.
Khoé miệng Triệu Tước bỗng nhếch lên, dí sát vào mặt Triển Chiêu, “Nhóc đã từng tạo ác mộng cho ai chưa?”.
Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Triệu Tước..
Triệu Tước chớp mắt, ngón tay khẽ điểm điểm lên môi, “Ta thích nhất là giáo huấn mấy tên tiểu quỷ không chịu nghe lời.”
Triển Chiêu khóe miệng giật giật, ngu ngốc, giả vờ khí suất gì chứ, râu ria đúng là không vừa mắt!.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, ấn microphone, “Hai người đùa giỡn cái gì? Thẩm vấn đi?”.
Triệu Tước tháo tai nghe, đứng lên, đi tới đối diện tường thuỷ tinh.
Hai bên gương đều là Triệu Tước, một bên Triệu Tước nhìn chính mình, một bên Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Tước..
Triệu Tước đột nhiên đưa tay kéo rèm lại.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
Đã thấy Triệu Tước vươn tay, ngón tay tinh tế thon dài khẽ đặt lên môi, phun ra một tiếng “suỵt” không ai không quen thuộc. Hơi cúi đầu, khóe miệng mang theo dáng tươi cười, ngẩng lên, hai mắt tràn ngập tà ác trước nay chưa từng thấy.
Bạch Ngọc Đường lại nhíu mày —— ánh mắt này, vẻ mặt này của Triệu Tước, anh cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua..
Mọi người theo bản năng sửng sốt, “xoẹt” một tiếng, Triệu Tước kéo rèm lại.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng, hỏi Triển Chiêu..
“Không sao.” Triển Chiêu nói rồi, tắt microphone cùng camera đi..
Tương Bình cầm lấy ống nghe liếc Ngọc Đường, “Đội trưởng, không hợp quy củ.”.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đang do dự có nên mở cửa đi vào không.
Lại nghe phía sau có một giọng nói truyền đến, “Để cậu ta làm đi.”.
Mọi người quay đầu lại, thì thấy Bao Chửng không biết từ lúc nào đã tới, đang đứng ở cửa lớn bên ngoài phòng thẩm vấn, một thân tây trang màu xám, tay đút túi quần, miệng nói như đang lẩm bẩm, “Đã lâu chưa thấy qua.”.
“Thấy gì cơ ạ?” Triệu Trinh đang tựa ở cửa hiếu kỳ..
“Cái suỵt kia sao?” Bạch Trì hỏi.
“Là biểu tình đó.” Bao Chửng đốt một điếu thuốc, “Xem ra cậu ta rất hưng phấn, thật lâu không ai có thể làm cậu ta hài lòng như vậy.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, quay đầu lại nhìn ông, “Ngài xác định là ông ta hài lòng?”.
Bao Chửng cười cười, “So với Triệu Tước, tiến sĩ Triển kia của các cậu còn non lắm.”.
Tất cả mọi người nhìn Bao Chửng..
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, biểu thị nghe không hiểu.
Bao Chửng cười nhún vai, “Để cậu ta có thêm kiến thức chút cũng tốt, cậu ta thông minh như vậy, có thể học hỏi được đấy, có điều nghìn vạn lần đừng học cái xấu.” Nói xong, xoay người đi..
Tất cả mọi người sững sờ đứng bất động nghĩ xem lời kia của Bao Chửng rốt cuộc có ý gì.
Lúc này, Bạch Cẩm Đường giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, mở miệng, “Năm phút rồi, còn hai phút nữa.”.
Công Tôn không hiểu, “Là sao?.”.
“Bảy phút.” Bạch Cẩm Đường nói, “Triệu Tước đã từng nói, bảy phút quý giá, cho ông ta bảy phút, ông ta có thể triệt để cải biến một người, từ trong ra ngoài, làm người đó ngay cả chính mình là ai cũng không rõ.”.
Công Tôn nhíu mày căn dặn, “Anh sau này tránh xa lão ra một chút!”.
Bạch Cẩm Đường hơi nhướn mày, đưa tay khẽ xoa xoa sau tai Công Tôn, mỉm cười..
Mọi người yên lặng quay đầu lại —— không thấy gì hết a không thấy gì hết.
Mã Hân đếm ngược, “Còn ba mươi giây nữa là tròn bảy phút.”.
Còn chưa dứt lời, lại “xoẹt” một tiếng, rèm cửa bị giật ra.
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra, Triển Chiêu đi tới, lắc lắc đầu, vẻ mặt dở khóc dở cười..
Bạch Ngọc Đường không rõ tình huống bên trong, xuyên qua lớp thủy tinh, chỉ thấy Triệu Tước hai tay nâng cằm, mỉm cười nhìn Nguyễn Văn Cao đối diện.
Mà trạng thái của Nguyễn Văn Cao lúc này rất thú vị, gã cứng ngắc ngồi trên ghế, biểu cảm khuôn mặt vô cùng kinh khủng, nhưng vẫn cùng Triệu Tước đối thoại.
“Tình huống gì đây a?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu..
Triển Chiêu nhìn trời, “Tôi cả đời này chưa thấy ai buồn chán như vậy.” Nói xong, tiếp tục đi vào phòng thẩm vấn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau..
Thấy Triển Chiêu mở microphone lên, mọi người xúm vào nghe ngóng.
Chỉ thấy Nguyễn Văn Cao cứng ngắc ngồi đó, biểu tình trên mặt là sự thống khổ không gì sánh được, mà giọng nói phát ra cũng trở nên sắc sảo, có chút giống phụ nữ, “Ông làm gì đây a? Thả tôi ra! Thả tôi ra a!”.
Triệu Tước nâng má, cười đến mặt mày loan loan, “Khoá bà cả đời trong đó nha?”.
“Ai cứu mạng a, ông là đồ điên, thả tôi ra!”.
Tần Âu nhăn tít hai hàng lông mày, “Tôi thấy thế nào cũng không thể hiểu được.”.
Lạc Thiên cũng bó tay lắc đầu..
Tất cả mọi người nhìn về phía Bạch Ngọc Đường..
Bạch Ngọc Đường thở dài, mở microphone hỏi, “Hai người ai giải thích chút gì coi?”.
Triển Chiêu rốt cuộc mở miệng, “Ông ta nhốt Emilia vào một cái lồng sắt, rồi thuận tay ném xuống nước.”
Tất cả mọi người vẫn nhìn Bạch Ngọc Đường, như là nói —— phiên dịch thành tiếng Trung cho anh em đi~?.
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc lâu, “Phỏng chừng chính là ý trên mặt chữ.”.
Triển Chiêu không nói gì nhìn Triệu Tước bên cạnh đang đùa giỡn vô cùng hài lòng, “Chú một vừa hai phải thôi, coi chừng đùa chết người đó.”.
Triệu Tước nhún vai, “Dù gì bà ta cũng chẳng nói gì đâu, không bằng hỏi người khác.”.
Triển Chiêu nhíu mày, “Người khác?”.
Đang nói chuyện, Triệu Tước đột nhiên đưa tay búng một cái trước mặt Nguyễn Văn Cao.
Một tiếng “tách” thanh thuý vang lên.
Người ngồi đối diện đột nhiên chấn động toàn thân, ngồi thẳng dậy, quay đầu lại nhìn hai tay mình đang bị khoá trên ghế, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu và Triệu Tước..
Ngoài cửa sổ, Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Biến nam rồi.”.
Bạch Cẩm Đường vuốt cằm, “Thú vị a, ánh mắt cũng thay đổi.”.
Triệu Trinh tựa ở bên tường, thò đầu qua nhìn chăm chú, “Như vậy cũng được?”.
Triển Chiêu xoay mặt, nhìn Triệu Tước..
Triệu Tước cười xấu xa liếc mắt với anh, “Nhóc còn non lắm, ngoan, học hỏi đi.”.
Bạch Ngọc Đường chợt nghĩ mình có nên vào túm Triển Chiêu ra đây không, để tránh việc cậu ta nhảy dựng lên đập Triệu Tước..
Tại cửa phòng thẩm vấn, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, phỏng chừng muốn trở mặt, Triệu Tước đang khiêu khích kìa.
Trong lúc mọi người vô cùng khẩn trương, thì Triển Chiêu lại không hề tức giận, còn vô cùng bình tĩnh, anh nhìn Triệu Tước một hồi, đột nhiên nâng cằm tựa ở trên bàn, ngón giữa tay phải thon thả ở trên bàn gõ nhẹ hai cái, sau đó đưa lên, ở trước mặt Nguyễn Văn Cao búng “tách” một tiếng.
Nhìn sang Nguyễn Văn Cao, lại trở nên cứng ngắc không động đậy.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lại thành nữ rồi.”.
Song song đó, Nguyễn Văn Cao hét lên, “Thả tôi ra, tôi không thở được! Cứu mạng a!”.
Nói còn chưa xong, Triển Chiêu lại duỗi tay “tách” cái nữa, Nguyễn Văn Cao lại giống như chấn động ban nãy, an tĩnh dần, vẻ mặt mờ mịt.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nam rồi.”.
Bạch Cẩm Đường khóe miệng giật giật, “Loại phương pháp này có khi nào đùa con người ta đến chết không?”.
Công Tôn cũng gật đầu, “Đúng vậy, so ra thật biến thái, đổi tới đổi lui, biến nam biến nữ.”.
Triệu Tước vẫn đang nhìn Triển Chiêu, nhưng tiếu ý trên mặt đã không còn, một lúc lâu sau mới nhướn mày, “Được đó.”
Triển Chiêu thần sắc như thường, “Tôi học được rất nhanh.”.
Triệu Tước khóe miệng nhếch lên, “Tiểu quỷ..”.
“Hai người xong chưa?”. Bạch Ngọc Đường ấn microphone, hạ giọng..
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái —— ai nha, giọng nói rất không vui vẻ a.
Triệu Tước nâng cằm nháy mắt với Triển Chiêu —— ghen tị đó mà!.
Triển Chiêu nhìn thoáng qua tấm thuỷ tinh.
Bạch Ngọc Đường mở miệng, “Hỏi gã một chút chuyện năm đó, tranh thủ bây giờ gã còn là nam a.”.
Triển Chiêu cùng Triệu Tước thu hồi tâm tư ngoạn nháo, nghiêm túc hỏi Nguyễn Văn Cao, “Nguyễn Văn Cao?”.
Lúc này, Nguyễn Văn Cao cúi đầu, hình như đang suy tư gì đó, hơn nữa có vẻ vô cùng uể oải..
“Tôi vì sao lại ở đây?” Một lúc lâu, Nguyễn Văn Cao mở miệng hỏi, “Các người là ai?”.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, Triệu Tước cũng nâng cằm bĩu môi, như có gì đó khó giải quyết.
Triệu Trinh hiếu kỳ, “Có phải bị giỡn đến điên rồi không?”.
Bạch Trì cũng lo lắng, “Không thể nào..”.
Đang nói chuyện, chợt thấy Triển Chiêu và Triệu Tước bỗng nhiên cùng nhau đứng lên, bốn con mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Văn Cao, sau đó, hai người quay qua nhìn nhau, trên mặt kinh ngạc tràn ngập.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường buồn bực..
Triển Chiêu và Triệu Tước rời khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài phòng thẩm vấn.
“Ký ức người này xảy ra vấn đề.” Triệu Tước nói, rồi chỉ chỉ Công Tôn, “Đề nghị cậu chụp cắt lớp não cho gã xem đầu gã có bị tổn thương gì không.”.
Công Tôn khẽ nhíu mày, “Trên bệnh án của gã ta không có nhắc tới chuyện đại não bị tổn thương.”.
Triệu Tước nói tiếp, “Có thể đã bị che giấu rồi, gã không có nói dối, cũng không bị thôi miên, không ai phong bế ký ức của gã, thế nhưng gã cái gì cũng không nhớ rõ.”.
Công Tôn nhìn Triển Chiêu..
Triển Chiêu gật đầu, đồng ý với cách nói của Triệu Tước.
“Vậy cho biến thành nữ rồi hỏi.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triệu Tước đạm đạm cười, “Kẻ bên trong đó căn bản không phải Emilia chân chính.”.
Triển Chiêu cũng gật đầu..
“Là sao?” Bạch Cẩm Đường nghe không hiểu lắm.
“Nói cách khác Nguyễn Văn Cao chỉ là một quân cờ, chứ không phải người khởi xướng thực sự.” Triển Chiêu giải thích, “Hơn nữa, mọi người nhìn cánh tay gã ta xem, tôi vừa mới nhìn thấy.”.
Bạch Ngọc Đường xuyên qua tường thuỷ tinh nhìn vào, chỉ thấy tay áo của Nguyễn Văn Cao bởi vì giãy dụa mà bị kéo cao lên tận khuỷu tay, trên cánh tay gã, có một con dấu hình tròn màu xanh, hình vẽ bên trong có thể lờ mờ nhìn ra, là một thanh đao.
“Lúc Lâm Nhược bị giết xong, sẽ dùng đao tự sát à?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu..
Triển Chiêu gật đầu, “Nhân cách của Emilia trong đầu gã kia cũng không hoàn chỉnh.”.
“Không hoàn chỉnh là sao ạ?” Bạch Trì buồn bực..
“Nói cách khác cũng giống như người Tương Nam nhìn thấy kia, chỉ là sản phẩm của tưởng tượng.” Triển Chiêu cười cười, “Vừa lúc ký ức của Nguyễn Văn Cao cái gì cũng không có, người không có ký ức rất dễ bị vây trong bất an cực độ; rất yếu đuối, rất dễ dùng nhân cách Emilia để bắt gã làm tù binh, lúc chiếm được ý thức của gã rồi, thì Nguyễn Văn Cao thật kia đã bị nhốt lại.”.
“Tỉnh lại cũng không thể dùng.” Triệu Tước nhàn nhạt phun ra một câu, “Não bộ đều tổn thương, vĩnh viễn không có khả năng nhớ lại.”
Công Tôn an bài người đưa Nguyễn Văn Cao đi làm kiểm tra.
Bạch Ngọc Đường thở dài, chưa vui mừng được bao lâu.
“Kỳ thực cũng không đến nỗi.” Triển Chiêu hình như nhìn ra tâm tư của Bạch Ngọc Đường, “Thứ Lâm Nhược biết có khi còn nhiều hơn cả Nguyễn Văn Cao.. Còn có vị Hàn Vĩ kia.”.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, xoay người, “Đi, đến bệnh viện.”.
Triển Chiêu cười cười gật đầu, Triệu Tước cũng muốn đi theo, đến cửa thang máy rồi, Triển Chiêu đá đá ông ta, “Chú đi theo làm gì? Không có chú bớt đi vài chuyện thị phi đó.”.
Triệu Tước hai mắt nheo lại, mạnh mẽ theo vào thang máy, đứng đối diện Triển Chiêu.
Triển Chiêu tuy rằng vừa rồi không rơi vào thế hạ phong, tiếp tục cùng Triệu Tước tranh đấu, thế nhưng trong lòng vẫn có chút kiêng kỵ, vừa rồi nếu không nhanh trí, thật sự đã bị Triệu Tước ăn sạch, người này, đích thật xứng với cái danh thiên tài..
Triển Chiêu ngẩng đầu, thì thấy Bạch Ngọc Đường đang nhìn mình.
Triển Chiêu xoay mặt nhìn sang chỗ khác.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu..
Triển Chiêu ôm cánh tay nghĩ, Bạch Ngọc Đường so với Triệu Tước còn bí ẩn hơn, người này một điểm tâm lý học thường thức cũng không có, thế mà thuật đọc tâm so với ai khác đều lợi hại hơn!.
..
Lúc này, trong bệnh viện, Triệu Hổ và Mã Hán đang đứng ở cửa phòng bệnh.
Vừa rồi bọn họ đưa Lâm Nhược vội vã tới đây, thấy Hàn Vĩ dưới sự trợ giúp của Hà Doanh cùng các bác sĩ y tá đã tỉnh lại hoàn toàn, hiện tại bác sĩ đang bận rộn làm đủ loại kiểm tra cho hắn.
Ý thức của Hàn Vĩ hình như đã thanh tỉnh, ký ức cũng bình thường, nhưng tạm thời còn chưa nói được, cũng không thể nào nhúc nhích, dù sao cũng đã nằm nhiều năm như vậy, các cơ cũng cần có sự thích ứng dần.
Lâm Nhược đi vào trong phòng bệnh, Hàn Vĩ cũng nhìn thấy anh ta, hai mắt như sáng lên, người cũng có tinh thần thêm không ít.
Lâm Nhược vẫn còn ướt nhẹp, tóc tai đều lộn xộn, vị công tử này có lẽ từ khi sinh ra tới giờ chưa từng chật vật như vậy, có điều khi ngồi trên sô pha bên giường nhìn Hàn Vĩ tiếp nhận kiểm tra, dáng tươi cười trên mặt Lâm Nhược hiện ra rất rõ ràng, nhưng cũng xem lẫn chút ưu sầu nhàn nhạt, tạo nên một biểu tình rất khó hiểu.
Triệu Hổ khẽ huých Mã Hán, “Anh thấy thế nào?”.
“Cái gì thấy thế nào?” Mã Hán hỏi lại.
“Hai người bọn họ xứng đôi không?” Triệu Hổ hỏi vô cùng nhàm chán.
“Em hỏi chuyện nghiêm túc mà.” Triệu Hổ biểu tình đúng là rất nghiêm túc, “Anh thấy xứng đôi không? Phân tích từ góc độ của một cặp tình nhân nha.”
Mã Hán nhíu mày, quay đầu lại nhìn một chút.. Nói như thế nào nhỉ, Lâm Nhược thì hiện tại ướt như chuột, nhưng vẫn không giấu được nét ưu việt của mình cùng sự quý khí từ trong xương cốt. Nhưng Hàn Vĩ.. nên nói hắn quá bình thường hay quá tầm thường nhỉ? Hai người hoàn toàn đến từ hai thế giới khác nhau, dùng từ không xứng đôi để hình dung cũng còn quá nhẹ.
“Chân tình thực lòng hay là hư tình giả ý? Giấu diếm che đậy hay thẳng thắn rõ ràng?” Triệu Hổ lần đầu tiên trong đời dùng một loạt nhiều thành ngữ cụm từ như vậy.
Mã Hán trầm mặc trong chốc lát, “Tôi ngay cả Nguyễn Văn Cao cũng nhìn thành phụ nữ, cậu đừng hỏi ý kiến của tôi.”.
“Di..” Triệu Hổ nhe răng, “Tiểu Mã ca, cái này gọi là trực giác của dã thú.”.
Mã Hán thấy cậu ta cợt nhả cũng chẳng thèm hùa theo, chỉ tựa ở cửa tiếp tục nhìn hai người bên trong đang trao nhau ánh mắt, khẽ nhíu mày.
“Nè, có vấn đề gì thế?” Triệu Hổ nhạy cảm phát hiện ra Mã Hán hình như có thấy gì đó, lập tức hỏi anh.
Mã Hán suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Không thể nói rõ a.”.
“Tiểu Mã ca, anh không thể như vậy a!” Triệu Hổ bỗng nghiêm mặt, “Anh đã bị cản trở cơ mặt rồi, không thể bị cản trở ngôn ngữ luôn chứ.”.
Nói còn chưa dứt lời, Mã Hán một cước đạp qua.
Triệu Hổ nhanh chân né được.
Lúc này, hai người lại nghiêm túc hẳn.
Nhìn nhau một hồi, hai người đều cau mày tiếp tục quan sát tình huống bên trong.