Nguyễn Văn Cao ngẩng đầu, nhìn về phía ban công Bạch Ngọc Đường bọn họ đang đứng, có lẽ bởi vì ánh mặt trời khá chói mắt, bởi vậy gã giơ quyển sách đang cầm trên tay lên che đi khuôn mặt.
Nương theo ánh nắng, Triển Chiêu thấy được quyển sách đó, là một phiên bản tiếng Anh của Kafka.
Triển Chiêu hơi nhướn mày.
Triệu Tước nhỏ giọng nói, “Gã hôm qua đọc Harry Potter, hôm nay thì đọc Kafka, ta nhớ hôm nọ gã có đọc sách của Haruki Murakami, hôm trước nữa lại đọc Doraemon.”.
Triển Chiêu nghe xong, trầm mặc không nói, hơi híp mắt nhìn Nguyễn Văn Cao dưới ánh nắng chói loà, nên nói thế nào nhỉ, không biết có phải do Bạch Ngọc Đường vừa nói ra không mà anh thấy tư thế gã cầm sách che mặt thế này dĩ nhiên lại có phần “thục nữ”, tao nhã mà lịch sự, cùng vóc người vừa thấp bé vừa chắc chắn của gã thực sự đối nhau chan chát.
Bạch Ngọc Đường nhìn một hồi, cũng đột nhiên hỏi Triệu Tước, “Nơi này có chỗ nào để gã có thể vận động kịch liệt không?”
Triệu Tước nháy mắt mấy cái, “Cái gì mà vận động kịch liệt?”.
“Tập thể hình bơi lặn các loại á.” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triệu Tước khóe miệng giật giật, “Sao có khả năng, cậu còn xem chỗ này là trại an dưỡng không a, bọn họ mỗi ngày có vận động mạnh nhất cũng chỉ là tản bộ thôi.”.
Bạch Ngọc Đường nghe xong, thần sắc lộ ra một tia nghi hoặc..
Triển Chiêu nhìn thấy liền hỏi, “Thế nào?”.
Bạch Ngọc Đường nhìn Nguyễn Văn Cao thu hồi sách, đang chuẩn bị quay trở về phòng, trả lời, “Gã bảo trì rất khá.”
Triển Chiêu chẳng hiểu gì cả.
“Vóc người như thế bình thường mỗi ngày đều phải rèn luyện, đồng thời tuân theo những nguyên tắc nhất định mới có thể có được, chiều dài cánh tay rõ ràng cùng thân thể không cân xứng, chi trên phát triển, có thể do gã quanh năm bám vịn trên thuyền mới thành vậy. Lại nhìn đến độ dày của ngực lưng vai, kỹ năng bơi lội hẳn là vô cùng tốt, nếu không phải mỗi ngày đều luyện tập, không thể nào duy trì tốt như vậy.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi Triệu Tước, “Gã một ngày có bao nhiêu thời gian ở một mình, nằm ngoài phạm vi giám thị?”.
“Buổi tối a.” Triệu Tước suy nghĩ một chút, “Đa phần ban ngày của gã đều là trị liệu, những lúc khác thì đọc sách, buổi tối ngủ, sinh hoạt rất có quy luật.”.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gọi điện cho Tương Bình, để cậu bí mật mang một bộ camera theo dõi qua.
Triển Chiêu hiếu kỳ, “Cậu muốn giám sát sinh hoạt buổi tối của Nguyễn Văn Cao?”.
“Tôi nghi gã mỗi buổi tối chí ít dành ra 3 tiếng để rèn luyện cơ thể.” Bạch Ngọc Đường đạm đạm cười, “Luyện cơ thể để bảo trì vóc người thì không có vấn đề, nhưng len lén làm thì rất kỳ quái. Hơn nữa vận động cường độ cao như vậy cũng quá a, thực sự thì chỉ có thủy thủ… hoặc hải tặc mới cần đến, người bình thường căn bản không cần.”.
“Khó trách ta thấy thân hình gã có chút dị dạng.” Triệu Tước vuốt vuốt vài sợi râu lún phún, “Nhưng bởi vì thoạt nhìn rất gầy, nên cũng không gây chú ý.”.
“Gầy có lẽ vì gã hạn chế ăn uống.” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, “Có thực đơn hàng ngày không?”.
Triệu Tước gọi y tá chuyên phụ trách chiếu cố sinh hoạt của Nguyễn Văn Cao tới, kêu cậu ta cầm bản ghi chép hoạt động cùng bữa ăn của Nguyễn Văn Cao đến. Bạch Ngọc Đường lật xem liễu một chút, nhíu mày, “Đây là thực đơn cho bộ đội đặc chủng.”.
Triệu Tước và Triển Chiêu kinh ngạc không ngớt.
“Gã đó chắc là xuất thân từ quân đội, nên mới nghiêm khắc với bản thân a?” Triển Chiêu chọc chọc Bạch Ngọc Đường, “Cậu bình thường cũng rất chú ý đến mấy cái đó mà, gì mà hạn chế a, rèn luyện a…”.
Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Tôi muốn bắt trộm đương nhiên phải bảo trì cho tốt, gã lại không giống vậy.”.
Ba người đã đi xuống tới sảnh lớn dưới lầu, Triển Chiêu khắp nơi nhìn một chút, “Bệnh viện này trang hoàng không tồi a.”
“Đúng a, chủ nhân có tiền mà.” Triệu Tước tấm tắc hai tiếng..
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nhạy cảm hỏi, “Chủ là ai a?”.
Triệu Tước nhếch miệng cười đến đặc biệt hài lòng, râu khẽ run a run, Triển Chiêu tâm lại bắt đầu ngứa ngáy, ở đâu có dao cạo râu hả trời?
Triệu Tước dẫn hai người đi qua hành lang sáng sủa, có vài y tá đi ngang qua, đều tủm tỉm cười hô “Bác sĩ Triệu.”
Triệu Tước nghiêm trang phóng điện vèo vèo, đến mức mấy cô y ta nhỏ đều trở nên ngây ngất.
Triển Chiêu túm Bạch Ngọc Đường nháy nháy mắt mấy cái —— cùng lão ta so xem ai phóng điện mạnh hơn đi!.
Bạch Ngọc Đường không nói gì lắc đầu —— cách cả hai thế hệ rồi không nên gây hận thù.
Đi tới cuối hàng lang, ở góc phải có một cánh cửa lớn, đẩy cửa đi vào, dĩ nhiên là một phòng đọc vô cùng sáng sủa rộng rãi, bên trong có rất nhiều giá sách..
Đằng trước giá sách không phải bàn dài bày báo chí các loại thường thấy, mà là một chiếc sô pha mềm mại, có vài người đang ngồi đọc sách, cũng có y tá đang ở trong trông chừng.
Phòng đọc vô cùng an tĩnh..
Sau khi Triệu Tước đi vào, hai tay đút túi đi về hướng giá sách, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đi theo.
Ba người một đường tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng Nguyễn Văn Cao đâu.
Triệu Tước nhức đầu, “Chẳng lẽ không tới đây?”.
Triển Chiêu lui ra sau vài bước, nhìn nhìn chiếc xe đựng sách vừa được trả mà một y tá đang đẩy đi sắp vào giá. Trên xe có quyển Kafka vừa rồi.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhanh chân chạy khắp nơi, nhưng toàn bộ phòng đọc căn bản không hề có bóng dáng của Nguyễn Văn Cao. Song song đó, Bạch Ngọc Đường phát hiện một chi tiết —— một cánh cửa sổ trên mái phía cuối căn phòng đã được mở ra —— vị trí cánh cửa rất cao, kích thước vừa đẹp để một người có thể chui ra chui vào.
Bạch Ngọc Đường cấp tốc nhìn lên bốn phía nóc nhà, phát hiện trên cửa có cameras, hẳn là có thể quay đến vị trí chiếc cửa sổ.
Triệu Tước cấp tốc đi tới ấn chuông báo động, cầm lấy bộ đàm, “Đóng cửa lớn lại, có bệnh nhân nguy hiểm rời khỏi phạm vi giám thị.”
Theo tiếng chuông vang lên, nhân viên bảo an trong bệnh viện bắt đầu bài tra, ở cửa có bảo vệ trấn thủ, bệnh nhân đang tản bộ bên ngoài đều được đưa vào trong..
Nhưng qua nửa giờ lục soát, vẫn không thể tìm được Nguyễn Văn Cao.
Ở cửa, Tương Bình cầm máy móc chạy tới ngơ ngác bị chặn lại bên ngoài, sau khi được thả vào trong, việc đầu tiên làm là đi kiểm tra thiết bị theo dõi.
Mấy nhân viên bảo an phụ trách theo dõi camera cũng rất bất đắc dĩ, bọn họ tuy rằng có xem, nhưng phạm vi quá rộng, căn bản xem không kịp, cũng chẳng rõ có ai đào tẩu hay không.
Tương Bình dựa theo thời gian Bạch Ngọc Đường bọn họ suy tính để xác định phạm vi kiểm tra, tỉ mỉ tua lại hình.
Nguyễn Văn Cao quả thật có xuất hiện trong phòng đọc, gã đặt sách xuống, thong thả đi về phía đằng sau mấy kệ sách, động tác nhìn có vẻ hiền lành lại chậm chạp. Gã lẳng lặng đi tới phía sau, không hề khiến bất cứ ai hoài nghi, dù sao thì ngày nào gã chẳng đi như vậy.
Thế nhưng ngay khi gã biến mất đằng sau giá sách khoảng ba mươi giây thì Bạch Ngọc Đường đột nhiên hô, “Giảm tốc độ.”
Tương Bình thao tác làm tốc độ trình chiếu chậm lại.
Mọi người liền thấy một bóng đen, trông y chang một con khỉ, rất nhanh lẻn đến cửa sổ phía trên mái nhà, chui ra khỏi đó rồi biến mất.
“Oa…” Triệu Tước nhịn không được tán thán, “Động tác thật chuyên nghiệp a!”.
Bạch Ngọc Đường lệnh Tương Bình, “Chiếu lại bằng tốc độ bình thường.”.
Tương Bình điều chỉnh lại tốc độ chiếu rồi ấn cho đoạn phim chạy, mọi người rốt cuộc đã hiểu vì sao không ai phát hiện ra, bởi vì tốc độ Nguyễn Văn Cao thoát ra khỏi cửa sổ thực sự quá nhanh, gần như trong nháy mắt đã biến mất, cái này căn bản không phải thứ người thường có thể làm được.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, xem ra Bạch Ngọc Đường nói không sai, Nguyễn Văn Cao đúng là có kiên trì vận động, rèn luyện khí lực, nên thân thủ rất mẫn tiệp.
“Không phải mỗi ngày đều luyện tập là để đào tẩu chứ?” Triệu Tước gác tay lên vai Triển Chiêu, cau mày tấm tắc hai tiếng, “Cũng không đúng a, sớm không trốn muộn không trốn, lại nhằm đúng ngày hôm nay, lại ngay lúc thấy được hai đứa. Chẳng lẽ gã có ý định tránh né hai đứa a?”
Mọi người lại hỏi thăm những y tá phụ trách quản lý phòng đọc, các cô đều nói Nguyễn Văn Cao hôm nay đến sớm, bình thường đều phải chạng vạng mới tới đây.
Hỏi xem Nguyễn Văn Cao có nói gì không, thì một y tá nhớ là khi đi lướt qua thì có nghe gã lẩm bẩm gì đó, nhưng cụ thể là gì thì không rõ, không để ý..
Dù sao cũng là một bệnh nhân tâm thần cực độ nguy hiểm, Bạch Ngọc Đường phát lệnh tìm kiếm Nguyễn Văn Cao toàn thành, Triển Chiêu thì vào phòng của Nguyễn Văn Cao tìm kiếm đầu mối..
….
“Tiểu Mã ca.”.
Trong một bệnh viện nào đó của thành phố S, Mã Hán cầm giấy kiểm tra đi xuống thang máy, cau mày..
Triệu Hổ chạy lại, “Thế nào a?”.
“Mắt rất khỏe.” Mã Hán đưa giấy cho cậu ta nhìn.
“Sau đó?” Triệu Hổ theo Mã Hán ra khỏi cửa bệnh viện, chợt thấy anh đột ngột dừng lại, liền hỏi, “Không về à?”
Mã Hán đứng bất động tại chỗ, như là đang đờ ra..
“Không phải anh muốn đi tra thêm chút đầu mối sao?” Triệu Hổ chọc chọc anh, “Đi, qua chỗ Kim Lương tìm Trương Long bọn họ.”
Mã Hán đột nhiên hỏi Triệu Hổ, “Ngày trước cậu có nói với tôi, biểu tượng giống một cái cánh, xe đó gọi là gì?”
Triệu Hổ nháy mắt mấy cái, “Aston Martin?”.
“Ừ.” Mã Hán gật đầu, “Lâm Nhược cũng có một chiếc đúng không?”.
“Đúng vậy, màu bạc.” Triệu Hổ gật đầu..
“Có phải chiếc đó không?” Mã Hán đột nhiên đưa tay chỉ một chiếc xe đậu trong một hẻm nhỏ tương đối kín đáo ở phía xa. Biển số xe đã bị khuất một nửa, Triệu Hổ nhìn thấy chạy đi, rồi vui vẻ chạy về báo cáo, “Đúng là nó a!”.
Hai người nhìn nhau, Mã Hán nhíu mày, “Lâm Nhược đang trong bệnh viện sao?”.
“Không phải đâu.” Triệu Hổ ôm cánh tay nhìn một chút, “Đây là bệnh viện công, con nhà giàu đến làm gì a? Hay là xe gặp tai nạn? Không đúng a, trông còn tốt lắm, bóng loáng đến chói mắt.”.
Mã Hán nhíu mày, “Lái một chiếc xe như vậy rất dễ gây chú ý đúng không?”.
“Chậc … Lâm Nhược bình thường không phải rất khiêm tốn sao, chiếc xe này lúc trước một mực đậu ở trong ga ra, nếu không phải ngày đó kiểm tra hệ thống an ninh nhà anh ta thì chắc cũng chẳng biết là có nó.” Triệu Hổ nói, rồi lấy điện thoại ra, “Có một biện pháp giải quyết!”.
Mã Hán khó hiểu nhìn cậu ta.
Chỉ thấy Triệu Hổ lục tìm số của Lâm Nhược, ấn gọi đi, sau đó bịt mũi, “A lô? Xin hỏi là chủ của chiếc LR phải không? Có người báo xe của anh đậu trước cổng bệnh viện cản trở xe cứu thương, mong anh mau chóng đem xe đi chỗ khác.”.
Nói xong, Triệu Hổ cúp điện thoại, vươn hai ngón tay về phía Mã Hán —— đối phó!
….
Hai người nấp vào một chỗ kín đáo, chờ đợi.
Quả nhiên, một hồi sau, từ hướng cửa lớn của bệnh viện, Lâm Nhược một thân áo sơ mi quần jean vội vội vàng vàng chạy đến. Vừa ra cửa thì nhìn về phía chiếc xe của mình, lại nhìn nhìn con đường vắng hoe, vò đầu có chút khó hiểu, xe cứu thương ở đâu ra?
Đang nghi hoặc, anh ta nhận được một cuộc điện thoại, nói vài câu, rồi lên xe rời khỏi.
Triệu Hổ vỗ vỗ Mã Hán, “Có muốn đi theo không?”.
“Đi theo làm gì?” Mã Hán kéo người lại, “Xe anh ta nổi bật thế, tùy tiện hỏi thăm cũng ra được tung tích, thằng cha này hành vi khác thường, mình gọi điện hỏi tiến sĩ Triển đã.”.
Triệu Hổ gật đầu, “Ý kiến hay.”.
….
Triển Chiêu quan sát phòng của Nguyễn Văn Cao xong thì trong lòng tràn đầy nghi hoặc, mới vừa quay về phòng đọc thì nhận được điện thoại của Mã Hán, sau khi nghe xong trầm ngâm nửa ngày rồi mở miệng, “Cậu đi khám mắt thật à?”.
Mã Hán nhìn trời, Triệu Hổ ở phía sau nhịn cười.
“Hai cậu vào trong hỏi xem Lâm Nhược đi thăm ai.” Triển Chiêu nói, “Anh ta đã tới đó, khẳng định là có mục đích.”
Mã Hán gật đầu, cúp máy, cùng Triệu Hổ đi ngược vào trong bệnh viện..
Bạch Ngọc Đường ở một hướng khác cúp điện thoại, đi tới nói với Triển Chiêu và Triệu Tước, “Các lối ra, đường đi ở xung quanh đều đang tìm, không thấy tung tích Nguyễn Văn Cao đâu, gã mặc đồ bệnh nhân hẳn sẽ không hành động thuận lợi đến vậy, tôi vừa gọi cho đội cảnh khuyển.”.
Đang nói chuyện, chợt thấy ngoài cửa có người thò đầu vào dáo dác nhìn quanh..
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn lại, thì thấy Bạch Trì lưng đeo ba lô tay ôm một tập văn kiện.
Bạch Trì hiển nhiên thấy Triệu Tước để râu cũng kinh ngạc không ngớt, há to miệng chạy vào tham quan..
Triệu Tước đưa tay vò vò đầu cậu, “Ai nha, nhóc cũng không dễ dàng a, nhiều năm như vậy chưa từng thấy nhóc cao hơn hay người lớn hơn gì cả.”
Triệu Tước vừa mở miệng, một mũi tên chuẩn xác bắn trúng nỗi lòng của Bạch Trì, quả nhiên, Tiểu Bạch Trì đã bắt đầu mếu máo.
Triệu Tước chọc ghẹo Bạch Trì xong, lại quay sang chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường đang vội vã liên lạc với các khu để hợp tác tìm Nguyễn Văn Cao.
Triển Chiêu đưa tay khoác lên vai Bạch Trì, “Trì Trì, đừng để ý đến lão, lát nữa chúng ta liên thủ tìm cách cạo sạch râu của lão!”
Bạch Trì ngẩng mặt, “Cạo râu á?”.
“Trì Trì, em tới đây là gì?” Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại rồi tiện tay đẩy Triệu Tước ra, đi tới hỏi Bạch Trì.
“Nga.” Bạch Trì nói, “Hoá ra Kim lương kia, mỗi lần làm việc đều lưu lại một ít tài liệu chi tiết, rất tiện để điều tra. Em vừa xem một chút, các anh đoán xem, một tháng trước ai đến gặp gã?”.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tò mò, “Ai?”.
“Lâm Nhược!” Bạch Trì lấy bản ghi chép trong bao công văn ra đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, “Hai anh xem xem Lâm Nhược tìm gã để làm gì.”.
Triển Chiêu lật a lật bản ghi chép, nhíu mày, “Lâm Nhược tìm gã để đuổi ma sao?”.
Bạch Trì gật đầu..
“Không giống tính cách của Lâm Nhược a.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Trước cũng không nghe anh ta nhắc tới chuyện này, anh ta đụng phải quỷ sao? Hay là trong nhà có chuyện kỳ quái?”.
“Mấy thằng cha này, cứ thần thần bí bí, hẳn đang giấu không ít sự tình.” Triển Chiêu cười nhạt một tiếng, đưa quyển sổ lại cho Bạch Trì.
“Đội trưởng.”.
Tương Bình từ ban công đi vào, “Đội cảnh khuyển tới rồi.”.
Một y tá cầm đồ dùng của Nguyễn Văn Cao cho đội cảnh khuyển, để cảnh viên dắt theo cảnh khuyển đi tìm tung tích của Nguyễn Văn Cao, cảnh khuyển ngửi mùi rồi một đường nghiêm túc tìm kiếm … Nguyễn Văn Cao thực sự đã ra khỏi bệnh viện, nhưng chỉ đuổi theo được một lúc thì bởi vì trên đường người xe quá nhiều mùi vị hỗn tạp, cảnh khuyển không còn tìm được nữa.
“Cũng không phải biện pháp hay.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Cậu vừa ở trong phòng của Nguyễn Văn Cao có tìm ra đầu mối gì không?”
“Thật ra là có.” Triển Chiêu gật đầu, “Phát hiện ra gã cùng một người nào đó có quan hệ.”
“Ai?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Không bằng cậu tự mình tới phòng gã xem?” Triển Chiêu mỉm cười, “Có khi cậu còn phát hiện ra nhiều hơn đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT