“Tôi hơi sợ.” Tương Nam hình như có chút bối rối, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn chị ta miêu tả đoạn trải nghiệm kinh khủng đó, thế nhưng đây là thứ chị ta nghĩ tới lập tức muốn quên, sao còn dám nhớ lại?

Triển Chiêu cũng không ép buộc, chỉ rót cho chị ta một ly trà nóng để bình tĩnh một chút, sau đó chạy đi kêu Bạch Trì mang ipad của cậu lại, không biết muốn tìm cái gì.

Bạch Ngọc Đường cũng không nói, ở một bên kiên nhẫn chờ, những người khác đều bận rộn.

“Chị có biết không …” Triển Chiêu cắm một đầu tai nghe vào tai phải, hình như đang chọn bài hát trong ipad của Trì Trì, “Thật ra Emilia do chính chị tưởng tượng ra.”

Tương Nam nghi hoặc, “Không phải do thôi miên tạo thành sao?”

Triển Chiêu vừa chuyên tâm chọn lựa nhạc, vừa gật đầu, “Kỳ thực thôi miên không phải là ảo thuật, không ai có thể không có cơ sở nào mà nhào nặn ra một nhân vật, đều là dựa vào tư liệu, đầu mối, tưởng tượng, hình ảnh, hoặc biến hóa tâm lý vân vân để chắp vá thành. Kỳ thực thứ ban đầu thứ khiến tôi nảy sinh nghi ngờ với chị, chính là cách chị chọn nhạc.”

Tương Nam suy nghĩ một chút, “Nhạc đó, có vấn đề gì a?”

“Âm nhạc là thứ có thể dễ dàng thay đổi tâm tình nhất, cũng là cách tốt nhất để biểu đạt một loại tâm tình nào đó của con người, nghệ thuật là loại ngôn ngữ thứ hai của con người, theo tôi thấy, hội họa nhiếp ảnh các loại là kiểu nghệ thuật hình ảnh, giống như biểu cảm của con người và ngôn ngữ tứ chi, tâm tình biểu đạt ra chẳng khác nào xem một vở kịch câm, hình ảnh thì thấy, nhưng âm thanh thì phải tự tưởng tượng ra. Mà ngược lại, âm nhạc và tiếng ca lại giống như ngôn ngữ con người, tâm tình biểu đạt ra giống như nghe một đoạn đối thoại, tiếng thì nghe được, nhưng hình ảnh lại phải tưởng tượng ra. Nhưng mà trong hoàn cảnh sinh tồn thông thường của một người bình thường, thì tiếng và hình cùng tồn tại, rất khó tìm được một khoảng thời gian nào hoàn toàn không có tiếng chỉ có hình, hay hoàn toàn không có hình chỉ có tiếng.”

Tương Nam gật đầu, Triển Chiêu nói rất rõ ràng, tuy rằng không biết cậu ta cụ thể là muốn biểu đạt cái gì, nhưng mà lời này nghe hiểu được.

Bạch Trì quay lại phía Triệu Trinh chớp mắt mấy cái —— có vẻ vốn từ phổ thông của anh ấy được nâng cao rồi!

Triệu Trinh khóe miệng giật giật —— đúng là bình dân hóa đi rất nhiều.

“Đối phương sử dụng thủ pháp thôi miên, dùng nội dung nói cho chị tưởng tượng ra hình ảnh, lại dùng hình ảnh để khiến chị tưởng tượng ra âm thanh, nói cách khác, chỉ có một phần hình ảnh cùng âm thanh là chị tự tưởng tượng ra, những âm thanh và hình ảnh còn lại đều là giả, là đối phương cho chị thấy, nên trên thực tế, chị không thấy được gì hết! Mà cái tôi cần biết, là đối phương đã nói với chị cái gì, đã cho chị xem cái gì, quá trình này chị không cần theo kịp tư duy của tôi, cũng không cần hiểu rõ hành vi của tôi, chỉ cần trả lời vấn đề tôi hỏi là được.” Triển Chiêu nói xong, đưa tai nghe cho Tương Nam, “Nghe thử xem.”

Tương Nam không hiểu dụng ý của Triển Chiêu lắm, nhưng vẫn nhận lấy tai nghe nghe một chút.

“Có thích không?” Triển Chiêu hỏi.

“Hả, là sao?” Tương Nam đang nghe một ca khúc giọng nam, nhạc chậm rãi thư thả, hình như đã từng nghe qua, là tác phẩm của một người ca sĩ trứ danh.

“Thích không?” Triển Chiêu hỏi, “Cứ đơn giản trả lời là được.”

“À… Không thích.” Tương Nam lắc đầu, “Nhưng hình như nó rất nổi tiếng…”

“Tôi không biết đâu.” Triển Chiêu mỉm cười, “Nên chị không cần phải để ý xem nó có nổi hay không, hoặc có được nhiều người thích hay không, cứ nói cho tôi cảm xúc chân thực của chị là được.”

“Không thích.” Tương Nam quyết đoán hơn vừa rồi một chút.

“Lý do?”

“Giọng hát không phải thứ tôi thích.”

Triển Chiêu khẽ cười cười, gật đầu, lại thay đổi một bài khác cho chị ta.

Liên tục nghe xong vài bài, Tương Nam lắc đầu, “Đều không thích.”

Bạch Trì xấu hổ đưa tay gãi đầu, gu thưởng thức của mình và thần tượng khác biệt rất lớn a.

Mà toàn bộ lý do Tương Nam quy kết lại đều chỉ có một ——không thích giọng, không phải khẩu vị của tôi.

Tất cả mọi người yên lặng liếc mắt nhìn nhau —— hóa ra Tương Nam bị khống chế bằng giọng nói!

Triển Chiêu lại ngẩng đầu nói với Bạch Cẩm Đường đang dựa vào bên tường xem náo nhiệt, “Anh hai, nói một câu nghe chút đi.”

Bạch Cẩm Đường ngẩn người, “Hả?”

“Câu nói á.” Triển Chiêu mỉm cười, “Ví dụ như ‘Công Tôn thật gợi cảm’ các loại ấy.”

Bạch Cẩm Đường vốn không có hứng thú, bất quá sau khi nghe thế liền nhướn mày, mở miệng, “Công Tôn thực sự gợi cảm.”

Công Tôn đến xem náo nhiệt ở bên cạnh mặt không đổi sắc nhai sandwich.

Triển Chiêu hỏi Tương Nam, “Thích giọng nói này không?”

Tương Nam gật đầu, “Rất dễ nghe.” Nói rồi, chị ta quay đầu lại chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường, “Kỳ thực tôi thích giọng cậu ấy nhất.”

Triển Chiêu hơi nhướn mày, “Thật tinh mắt! À không phải… tinh tai!”

Bạch Ngọc Đường không nói được gì, Triển Chiêu lúc nào rồi còn đùa giỡn a?

Triển Chiêu dùng ipad mở một tấm hình của một ngôi sao nam đưa tới cho Tương Nam xem, “Đẹp trai không?”

Tương Nam khẽ nhướn một bên lông mày nhướn lên, “Đẹp con khỉ.”.

Triển Chiêu cười tủm tỉm đổi một cái khác, “Cái này?”

Tương Nam lắc đầu, “Chấp nhận được…” Nói rồi, chỉ chỉ Triệu Trinh, “Cá nhân thích loại tướng mạo kiểu này.”

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Trinh.

Triệu Trinh hơi khom người, biểu thị tôi rất vinh hạnh.

Tương Nam hình như cũng khá hưởng thụ, gật đầu tán thưởng, Bạch Trì đứng bên cạnh mếu máo, kéo Triệu Trinh ra xa một chút.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, đưa tay nâng cằm Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Nam, “Đẹp trai không?”

“Đẹp.” Tương Nam gật đầu, “Thế nhưng mà… đẹp quá …, không phải khẩu vị của tôi.”

Triển Chiêu chỉ chỉ chính mình, “Tôi thì sao?”

Tương Nam trầm mặc một lúc lâu, “Rất đáng ghét!”

Triển Chiêu hết hồn, “Vì sao?”

Mọi người cũng giật mình.

Tương Nam mở miệng, “Tôi ghét người trắng hơn tôi, thon thả hơn tôi, đẹp hơn tôi, có bạn trai đẹp trai hơn bạn trai tôi!”

Một bên Mã Hân vỗ tay, “Tiếng lòng a!” Nói rồi, thuận tiện liếc ngang qua sếp Công Tôn một chút.

Công Tôn ăn xong sandwich, ực ực uống cà phê đá, trạng thái xa rời nhân thế

~~Triển Chiêu khóe miệng giật giật, thấy mọi người xung quanh đều đang nhịn cười, tiện thể lén kìm lại khóe miệng đang nhếch lên.

Triển Chiêu phục hồi một chút tâm lý bi thương, chỉ chỉ Bạch Cẩm Đường, “Anh ấy thì sao?”

Tương Nam ngẩng đầu nhìn liếc Cẩm Đường, lắc đầu, “Ừm … Một người đàn ông tốt, nhưng vẫn không phải khẩu vị của tôi.”

“Lâm Nhược?” Triển Chiêu hỏi.

“Thích!” Tương Nam gật đầu, nói rồi chỉ chỉ Triệu Trinh, “Hai người bọn họ khí chất rất giống nhau.”

Mọi người lại yên lặng liếc mắt nhìn nhau —— thích kiểu quý công tử nhã nhặn a.

“Vậy phụ nữ thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Với những người xung quanh thì ai có tướng mạo mà chị thích?”

Tương Nam không hề nghĩ ngợi đáp, “Như Trần Giai Di a.”

“Chị thích kiểu xinh đẹp lạnh lùng a?” Mã Hân hỏi.

“Còn giọng nữ?” Triển Chiêu hỏi tiếp, “Trong những người chị quen có ai không?”

“Ừm, tôi và cô ấy không quen, nhưng tôi rất thích bài hát của cô ấy.” Tương Nam nói, “Nhóm trưởng của ban nhạc rất nổi tiếng, tên là Tề Nhạc.”

Triển Chiêu gật đầu, “Chị thích giọng khàn?”

“Phải.” Tương Nam gật đầu, “Tôi thích loại giọng nữ thê lương này, rất cổ điển lại từng trải, giọng cũng là loại rất hoàn mỹ.”

Mọi người yên lặng liếc mắt nhìn nhau —— rõ là bị điều khiển bằng giọng nói!

Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ hỏi Bạch Trì bên cạnh đang kiểm tra bài hát trong ipad, thuận tiện xem lại gu thẩm mỹ của mình, “Con bé Tề Nhạc đó hát tốt lắm hả?”

Bạch Trì nhướn mày, “Không phải chứ anh! Cô bé được mệnh danh là giọng hát trăm năm mới có đó.”

“Thật không?” Bạch Ngọc Đường bình thường đều không thích nghe nhạc, đặc biệt không thích các loại nhạc rock gì đó, quá ầm ĩ. Hơn nữa anh thấy giọng Tề Nhạc còn át cả tiếng cồng…

Ở cửa, cặp song sinh xa xa giơ hình chữ “V” với anh —— không có đẳng cấp a! Cô gái nhỏ át tiếng cồng đó lại là cây hái tiền đó!

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Giọng phụ nữ và đàn ông chị thích tồn tại sự khác nhau rất lớn nga, giọng Ngọc Đường là thuộc về kiểu từ tính mà khêu gợi.”

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mũi, “Quá khen.”

Tương Nam lắc đầu, “Tôi không có tỉ mỉ nghiên cứu qua, chỉ là cảm giác.”

“Nhưng về chất giọng trầm thì lại giống nhau.” Triển Chiêu hỏi tiếp, “Tính cách thì sao? Tính cách phái nữ, gu thẩm mỹ của chị có yêu cầu gì không?”

“Ừm.” Tương Nam gật đầu, “Độc lập một chút.”

“Chỉ như vậy?” Triển Chiêu hỏi, “Không cần tâm địa thiện lương hay chín chắn?”

Tương Nam mỉm cười lắc đầu, “Trước hết phải độc lập.”

Triển Chiêu tiếp tục gật đầu.

“Tam quan cũng không quá quan trọng, nhỉ?” Tương Nam hỏi.

Triển Chiêu mỉm cười, “Chị căn bản coi thường mấy cái loại tam quan này, có thể sống sót, mới là tôn chỉ của chị.”

Tương Nam thoả mãn gật đầu, “Không hổ là nhà tâm lý học giỏi nhất.”

Triển Chiêu đứng lên, tới bên cạnh Tương Bình, “Giúp tôi làm bản phác họa.”

“Rõ.” Tương Bình mở phần mềm tạo hình ra, Triển Chiêu bắt đầu chọn hình mắt mũi gương mặt vân vân, đặt lên…

Mọi người nhìn nhau.

Tương Nam hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu ấy đang làm cái gì?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Phá án.”

Tương Nam bất đắc dĩ ngồi trở lại tiếp tục chờ.

Một hồi sau, Triển Chiêu cầm tấm ảnh màu mè đi qua, quay mặt trái vào phía Tương Nam, “Cho chị xem thứ này.”

Tương Nam ngẩng mắt nhìn mặt trái tấm ảnh trên tay Triển Chiêu, “Cái gì vậy?”

“Chị trước hết phải hít thật sâu, hình ảnh có chút dọa người.” Triển Chiêu nhắc nhở, “Hãy đảm bảo tâm tình được ổn định.”

Tương Nam nở nụ cười, “Cậu e sẽ làm tôi sợ sao? Tôi ngay cả ma cũng đã gặp qua, còn có thể sợ cái gì?”

“Ok” Triển Chiêu gật đầu, lật tấm ảnh lại, quay mặt phải vào chị ta.

“Á!” Tương Nam đột nhiên hét lên một tiếng, đứng lên lùi về sau một bước, rồi đụng vào một cái ghế ngã sấp xuống, may là Bạch Ngọc Đường sớm có chuẩn bị nên tiến đến giúp đỡ chị ta.

Tương Nam thở dốc, bưng ngực, nhìn Triển Chiêu, “Tại… Tại sao có thể như vậy?”

Triển Chiêu nhìn tấm ảnh trong tay, “Đây là hình dáng hồn ma Emilia khi chị ở trong trạng thái bị thôi miên nhìn thấy đúng không?”

Tương Nam hít sâu mấy hơi, gật đầu, vẻ mặt không tin vào mắt mình, “Không thể tin được, giống như đúc! Thực sự giống như đúc! Chỉ là hồn ma kia tái nhợt hơn chút, môi cũng là màu tím, không khí trầm lặng hơn, thế nhưng tướng mạo thực sự là…”

“Nói chậm một chút.” Công Tôn cầm một cái túi giấy qua đưa cho Tương Nam hít sâu, cố gắng không nên kích động lại.

Lúc này, những người khác cũng đều đi đến vây xem chân dung hồn ma “Emilia”.

Cô gái trong ảnh, khoảng 17-18 tuổi, rất trẻ, cũng rất dễ nhìn, nhưng không phải vẻ mỹ lệ trực quan, cũng không thanh tú, hai hàng lông mày thẳng, phần đuôi mày còn thoáng có chút cong xuống, nhìn có chút đáng thương, hai mắt tương đối đờ đẫn, tướng mạo giống như người lai Âu Á, mũi rất cao, đôi môi rất mỏng.

“Ừm …” Triệu Trinh đưa tay, che đi nửa phần trên khuôn mặt trong bức hình, “Khuôn miệng là của Tề Nhạc.”

“Đúng nga!” Bạch Trì gật đầu.

“Mũi giống của chị Giai Di.” Mã Hân tinh mắt nhận ra.

“Gương mặt…” Bạch Trì nghiêng đầu.

“Toàn bộ đường nét vốn rất đẹp, nhưng xương má hơi lớn một chút, phá hủy sự mượt mà của cả khuôn.” Công Tôn mở miệng, “Thế nhưng loại thẩm mỹ này chỉ duy nhất có ở người phương Đông, thẩm mỹ của chúng ta, đặc biệt là đối với phụ nữ, phần đa đều bị giới hạn ở mặt trái xoan cằm nhọn mới là hoàn mỹ, nên nếu phụ nữ một khi xương má lớn, sẽ làm người ta cảm thấy mỹ cảm của khuôn mặt bị tổn hại. Nhưng trên thực tế, rất nhiều vùng đã thoát ly được giới hạn thẩm mỹ của bản thân, đều lấy xương má lớn, cằm lớn làm chuẩn mực.” Công Tôn cầm bức hình bình luận một chút, “Đôi mắt rất trống rỗng, thế nhưng không khó nhìn, hai con mắt chỉ khẽ mở, có vẻ không đặc biệt thông minh, cặp lông mày đều, thẳng đến mức có chút dựng ngược là nét đặc biệt nhất.”

“Đặc biệt ở đâu ạ?” Bạch Trì truy hỏi.

“Diễn viên chính trong phim《 The pianist 》tên là gì nhỉ?” Công Tôn hỏi.

“Adrien Brody.” Bạch Trì đáp lời, đây là một trong những bộ phim điện ảnh cậu yêu thích, đối với nam diễn viên cũng ấn tượng sâu sắc.

“Người diễn viên đó có hai hàng lông mày đều, thẳng và hơi ngược.” Công Tôn mỉm cười, “Lông mày ngược với xương mày cao đối với nam giới ngoại quốc kỳ thực rất thông thường, bởi vì viền mắt con người vốn là một vòng tròn; mà người có lông mày kiểu này kết hợp với kiểu đều, thẳng, một khi giương mắt lên, sẽ bày ra thần tình ưu thương; loại ánh mắt này không cần diễn viên diễn quá nhiều cũng đã là công cụ tốt nhất để giải thích những bi kịch dẫn đến nỗi buồn.”

Tương Nam gật đầu, “Đúng vậy.”

“Ừm …” Bạch Trì cầm bức phác họa nhìn nửa ngày, “Người này chẳng tạo cảm giác kinh khủng chút nào a.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Lúc này, Tương Bình giúp Triển Chiêu in ra một tấm ảnh khác.

Bạch Ngọc Đường tiện tay nhận lấy, nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày, đưa ra ọi người xem, “Cái này mới kinh khủng.”

Bức họa hiện ra trước mắt, tất cả mọi người nhịn không được cau mày.

Tương Nam lại bắt đầu thở dốc, Công Tôn vừa cho chị ta hít sâu, vừa nói, “Khuôn mặt này thật kinh khủng.”

“Rõ ràng là hai người giống nhau, vì sao tấm này lại có cảm giác kinh khủng nhiều như vậy?” Bạch Trì lật qua lật lại nhìn tấm ảnh.

“Bởi vì nó hoàn toàn đối xứng, đúng không?” Triệu Trinh hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, “Là do hai phần gương mặt bên phải hợp lại mà thành.”

Triển Chiêu đưa tấm ảnh chụp để tới trước mắt Tương Nam, “Kỳ thực Emilia này đã thông qua sự lý giải của chị đối với cô ta, trải nghiệm của bản thân chị, thẩm mỹ cơ bản của chị cùng với chút ám thị đối phương tạo cho chị… Tổng hợp các nhân tố lại tạo nên một người. Mà thứ khiến cho chị sản sinh cảm giác kinh khủng, là một loại tâm lý sợ hãi theo bản năng của con người, giống như người ta có đôi khi lại sợ hãi chính mình trong gương, nhất là khi hình ảnh trong gương bị biến dạng.”

Tương Nam khẽ gật đầu, “Ra là như vậy…”

Triển Chiêu đặt tấm ảnh kinh khủng đằng sau tấm ảnh bình thường, sau đó kéo Bạch Ngọc Đường qua, để anh đối mặt với Tương Nam.

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống.

Triển Chiêu dùng ảnh chụp chắn trước mặt Bạch Ngọc Đường, đánh mắt với Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường hai tay ấp vào lưng ghế dựa, cách một lớp ảnh nên không thể nhìn thấy biểu cảm của Tương Nam, nhưng anh hiểu được dụng ý của Triển Chiêu, bắt đầu khéo léo dẫn dắt, “Lúc Emilia ở cùng chị đã nói những cái gì?”

Tương Nam cảm giác giọng Bạch Ngọc Đường như có một ma lực nào đó, không còn sợ nữa, hình Emilia trước mắt cũng không còn kinh khủng, chậm rãi mở miệng, nói ọi người biết, trong khoảng thời gian ngắn ngủi Emilia cùng chị ta ở chung, đã xảy ra chuyện gì.



Tại bến tàu, trên chiếc du thuyền thật lớn, một người đứng ở đầu thuyền, ngoài khơi đen kịt cùng bóng tối đan vào một chỗ. Gió biển bắt đầu thổi, ngẩng mặt lên là khoảng không đêm tối, mây đen che hết những vì sao.

Chậm rãi mở miệng, âm thanh trầm thấp lại mang theo sự u oán truyền ra, theo gió thổi chìm vào dòng nước biển…

“Emilia, kế tiếp là ai?”



“Được, nghe lời cô.”

Tiếng súng chói tai vang vọng cả bầu trời đêm… Sóng biển theo cơn lốc đột kích, dần dần bắt đầu cuộn trào mãnh liệt, tựa như một con cự thú đang gào rú, há cái mõm đen lớn, sóng biển trong vòm họng của nó là vô số oan hồn nặng nề chìm và lòng biển, tất cả mọi thứ ở biển, đều là bữa tiệc lớn của chúng, hận thù dâng trào, trốn cũng không thoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play