Dưới sự quấy rối của Triệu Tước, Bạch Ngọc Đường vẫn không rõ ràng thân phận thật sự của PTW thần bí kia, ngay cả giới tính cũng không biết, đã để đối phương trốn mất.

Hắn muốn đuổi theo, nhưng Triệu Tước lại nói cho hắn biết, có trò hay để xem.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, “Xem trò gì? Vừa rồi vẫn còn chưa đủ?”

Triệu Tước giơ ngón tay nhẹ nhàng đặt trước môi, ý bảo Bạch Ngọc Đường đừng nói gì cả, sau đó xoay người hướng về cửa chính, bước đi.

Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại nhìn ba cỗ thi thể, khẽ nhíu mày. Lúc ra ngoài, hắn lại thoáng ngoái đầu lại, tựa hồ có chút chần chờ, hắn đang suy nghĩ có nên gọi người tới thu dọn thi thể không, cứ để thế này, có cảm giác không phải người chết, mà là chó chết mèo chết, ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cũng không có.

Triệu Tước thấy hắn không theo kịp, liền xoay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng trên bậc thang, ngoái đầu nhìn vào trong nhà thờ, ánh trăng sáng ngời bao lấy thân thể hắn, hai mắt nhìn dưới mặt đất, có lẽ bởi vì ánh trăng quá sáng, trong mắt Bạch Ngọc Đường hiện ra vệt sáng lốm đốm, giống như phản quang lại nhu hòa.

Bình thường mà nói, trong mắt một người kiên định, khi họ do dự lại càng thêm mê người.

Triệu Tước thấy Bạch Ngọc Đường có chút khó xử, nhịn không được nở nụ cười.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn ông.

Trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, Triệu Tước bỗng nhiên nhớ tới một câu mà người kia từng nói — Nếu cả đời này, cuộc sống đối với ngươi là tàn khốc không ngừng lặp lại, như vậy ngươi cũng có chết cũng chẳng tiếc nuối, kiếp sau, ông trời nhất định sẽ đi tìm ngươi, sau đó cưng chiều ngươi gấp bội. Câu nói kia, chính là văn bia khắc trên mộ của bọn họ, cũng chính là lý do duy nhất tàn phá cả cuộc đời bọn họ.

Triệu Tước rất vừa lòng ánh mắt lúc này của Bạch Ngọc Đường, trong mắt có thương xót, có bất đắc dĩ. Chỉ có người hạnh phúc mới hiểu được sự thương xót, bởi vì biết mình may mắn, nên mới có thể cảm thụ bất hạnh của người khác, do đó rất thông cảm.

Triệu Tước ngẩng mặt lên, nhìn về cây thánh giá chói mắt trên bức tường, giống như xuyên qua lỗ đạn nhìn ra thế giới bên kia, mà bên kia chính là Bạch Diệp đang đứng trên sân thượng.

Bạch Diệp tựa hai tay vào song sắt, nhoài nửa thân ra ngoài, nhìn về khe núi dưới ánh trăng phía xa, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Triệu Tước, vô ý xoay đầu nhìn thoáng qua nhà thờ. Nếu như bên trong nhà thờ là quang ảnh cây thánh giá xinh đẹp, thì bên ngoài chính là vách tường bị vết đạn tàn phá. Triệu Tước đứng ở bên kia, giống như mặt trong của chiếc gương, rõ ràng có thể chạm vào, nhưng lại vĩnh viễn tương phản, có làm thế nào cũng không làm người kia bước ra khỏi chiếc gương.

Bạch Diệp khẽ cong khóe miệng, cười rất nhạt, vô cùng nhạt, nhạt đến nỗi Triển Chiêu đứng bên cạnh quan sát, nhìn nụ cười này thưởng thức ra một tia bất đắc dĩ. Giỏi về phân tích tâm lý như hắn, cũng rất khó phán đoán tâm tình lúc này của Bạch Diệp là gì, đối mặt với món quà điên cuồng như vậy, Bạch Diệp kinh nhiều hơn hay hỉ nhiều hơn?

Mã Hán ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn bốn phía.

“Sao vậy?” Triệu Hổ tò mò.

“Ách… Hình như…” Mã Hán còn chưa dứt lời, chợt nghe một loạt thanh âm “Phành phạch” truyền tới, bên trong khe núi xa xa, giống như có cái gì đó kinh động đàn điểu.

Đàn điểu đông nghịt trong khe sâu bay lên cao, rất nhanh bay về phương xa.

Bạch Diệp nhíu chặt mày, “Mở ra ư…”

“Mở ra?” Triển Chiêu tò mò, “Cái gì mở?”

“Nghe đi…” Bạch Diệp nhắc nhở.

Triển Chiêu bọn họ hơi sửng sốt, chợt nghe một thanh âm kì lạ truyền tới, thanh âm này chỉ có thể dùng hai từ cổ quái để hình dung, hơn nữa không chỉ có một âm mà là một tổ hợp.

Có một thanh âm như kim loại ma xát, lại có chút giống như tiếng chuông gió, lại có chút như gõ trống, rồi lại như tiếng thổi sáo vo ve, đồ thập cảm à? Nhưng tổng thể, vẫn là một loại rất trầm trọng làm cho người ta không thể hiểu, một cảm giác rất thê lương, đại khái có liên quan đến bối cảnh của khe núi.

Triển Chiêu liền hỏi Bạch Diệp, “Là cái gì vậy?”

Bạch Diệp trầm mặc một lát, Bạch Ngọc Đường cũng hỏi một câu y chang với Triệu Tước, cả hai đồng thời cùng trả lời — Phần mộ.

Triển Chiêu hoài nghi.

Triệu Hổ dùng khuỷu tay nhẹ nhàng chọt Mã Hán, “Tiểu Mã ca, phần mộ gì vậy?”

Mã Hán trầm mặc một lát, nhíu mày, “Hình như có tiếng cửa kim loại mở ra, bởi vì tiếng vọng nên mới tạo ra hiệu quả thế này, còn có…”

“Còn có xương cốt rơi xuống, cùng với không khí loãng đột nhiên biến hóa tạo thành gió, thổi vào những bộ xương rỗng, hơn nữa còn có thanh âm đàn điểu kinh hách bay lên.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triệu Tước, “Chẳng phải khe núi đó là di tích cổ ư? Vì sao lại nói là phần mộ?”

Triệu Tước vỗ tay, “Lợi hại quá trời nha, vậy mà cũng nghe được, có lực cảm âm tuyệt đối? Triển Tiểu Miêu còn nói cậu âm si, quả nhiên là có gien đột biến!”

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Chú rốt cuộc muốn cái gì?”

Đôi mắt Triệu Tước hơi lặng đi, bước về khu nghĩa địa.

Bạch Ngọc Đường hoang mang đi theo, nhìn những bia mộ từng tảng lớn trước mặt, mới ý thức ra, thì ra có nhiều người hy sinh tới vậy. Hắn không khỏi liên tưởng tới ba thi thể trong nhà thờ, đi giết người với bị người giết, đều bi ai như nhau.

“Nơi này vốn là một đống hoang tàn.” Thanh âm của Triệu Tước không mang mùi vị gì, không cao cũng không thấp, hai mắt nhìn về một bia mộ màu trắng.

Bạch Ngọc Đường thấy tiểu thiên sứ quen thuộc — Là bia mộ của Tân Tân, một đứa bé bị lãng quên, bó hoa bách hợp đặt trước mộ trông còn rất mới, cùng với không khí trầm lặng lại trở nên rực rỡ.

Triệu Tước chậm rãi vươn tay, một tay đặt trước ngực, tay kia giữ khuỷu tay, ngón tay thon dài hơi cong lại, chậm rãi đặt lên dưới cằm, nhẹ nhàng mở miệng, dùng ngữ khí kể chuyện cười nói với Bạch Ngọc Đường, “Chuẩn bị xong chưa?”

Bạch Ngọc Đường không trả lời, chỉ hơi cúi đầu nhìn chăm chú vào bia mộ, thong thả bước về phía trước vài bước, sau đó đột nhiên nắm cánh tay Triệu Tước kéo qua, hai người vừa trốn vào sau một bia mộ liền nghe thanh âm đấu súng chói tai vang lên.

Bạch Ngọc Đường giữ súng, nhìn thoáng qua Triệu Tước đang bịt chặt hai lỗ tai, nhăn nhó nhìn mình.

“Nghe…”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, chợt nghe tiếng chuông vang lên.

Bây giờ khoảng chín giờ tối, Bạch Ngọc Đường chau mày, trừng Triệu Tước.

Triệu Tước giơ ba ngón tay, lại giống như ra hiệu ok, nháy mắt với Bạch Ngọc Đường, trong lòng hắn sáng tỏ, nếu thí nghiệm năm đó của PTW còn trữ hàng, vậy phải là bảy người, vừa rồi có một người chạy thoát, ba người bị Mã Hán bắn chết, nói như vậy, chỉ còn lại ba người.

Chuông nhà thờ sẽ vang lên chín tiếng, vì thế…

Trong đầu Bạch Ngọc Đường xuất hiện một suy nghĩ, rất xứng với nụ cười giảo hoạt của Triệu Tước, từ đó tới giờ hắn vẫn luôn nhã nhặn nhưng vẫn nhịn không được mắng chửi một câu thô tục.

Triệu Tước cười thoải mái, nhìn Bạch Ngọc Đường chợt nhảy sang núp sau một bia mộ khác, tiến về phía người sát thủ đầu tiên, lúc tiếng chuông thứ ba vang lên cũng là lúc bóp cò, sau đó hắn xông vào rừng cây rậm rạp.

Nối gót tiếng chuông chính là tiếng súng.

Xa xa, Triển Chiêu đứng trên sân thượng, nhìn về phía nhà thờ, nhíu mày, “Hy sinh bạn đồng hành?”

“Bọ ngựa bắt ve.” Bạch Diệp thản nhiên nói một câu, “Vốn là dùng để đối phó với tôi.”

“Nhưng Triệu Tước đã đổi chú thành Ngọc Đường.” Triển Chiêu hơi nheo mắt lại, “Là vì càng nắm chắc phần thắng?”

Bạch Diệp cười như không cười nhìn Triển Chiêu, “Có thể nói như vậy.”

Triển Chiêu xoay đầu lại, đáy mắt lộ ra bình tĩnh và đắc ý, “Cậu ấy mạnh hơn chú.”

Lại một tiếng súng nữa vang lên.

“Người thứ ba hẳn là đã giải quyết xong rồi.” Bạch Diệp lầm bầm, nghe thấy tiếng chuông thứ tám vang lên, nhịn không được gật đầu, “Rất nhanh.”



Triệu Tước không nghe thấy động tĩnh, vừa định liếc nhìn thăm dò, đột nhiên có người từ phía sau túm lấy, xoay đầu lại, là Bạch Ngọc Đường, hắn một tay túm lấy ông, chạy như điên ra ngoài.

“Ái da!” Triệu Tước bị Bạch Ngọc Đường quẳng ra ngoài bức tường, rơi xuống mặt cỏ rắn chắc, Triệu Tước xoa mông mắng chửi, Bạch Ngọc Đường nhảy ra ngoài, kéo lấy ông tiếp tục chạy.

Hai người chạy ra khỏi khu vực nhà thờ, tiếng chuông thứ chín đồng thời vang lên.

Sau đó chính là một trận nổ kinh thiên động địa, Bạch Ngọc Đường đứng lại, xoay đầu nhìn về phía nhà thờ.

Triệu Tước bị hắn kéo đi, ngồi chồm hổm ở một bên vỗ ngực, ngẩng mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, không biết là do vấn đề góc ngắm, hay vì dáng người Bạch Ngọc Đường cao ráo, một thân áo trắng trong đêm quả thật rất chói mắt.

Tóm lại là rất động lòng người — Tại sao lại có nhiều người muốn tuổi trẻ, sức mạnh, mỹ mạo, thiên phú, trí tuệ… Rồi bởi vì tất cả những điều tốt đẹp đó trở nên điên cuồng.

Theo tiếng nổ, cả tòa giáo đường cùng nghĩa địa giống như bị phá nát, nổ tung, bụi mù bay lên bốn phía, trong bụi bay mù mịt, có những mảnh đá văng ra tứ tung.

Xa xa, Triệu Hổ mở miệng, “Không phải chứ…”

Bạch Diệp nhíu mày, “Quả nhiên có mai phục.”

“Nguy rồi, đội trưởng bọn họ…” Triệu Hổ sốt ruột, lập tức lấy điện thoại ra.

Triển Chiêu thấp giọng nói, “Yên tâm đi, Ngọc Đường và Triệu Tước sẽ không sao đâu.”

Mã Hán buông súng ngắm, vừa rồi theo kính ngắm hắn nhìn thấy Bạch Ngọc Đường ném Triệu Tước ra ngoài, đồng thời cũng phóng ra chạy đi, thân ảnh màu trắng trong đêm, giống như con báo trắng, tràn ngập mỹ cảm của sức mạnh.

“Bọn họ không sao.” Mã Hán xoay đầu lại, chỉ chỉ kính ngắm, ý bảo mình đã nhìn thấy.

“Đây là chim sẻ đứng đằng sau.” Triển Chiêu đút hai tay vào túi bước xuống lầu, “Muốn tính kế với Triệu Tước à? Quá ngây thơ.”

Mã Hán và Triệu Hổ nhìn nhau, cùng hướng về Bạch Diệp đang nhìn khe núi xa xa, “Món quà đó rốt cuộc là gì?”

Bạch Diệp trầm mặc thật lâu, chậm rãi xoay người lại, mở miệng, “Đại khái là trấn hồn khúc.”

Triệu Hổ mở to hai mắt, đơn giản thả súng, cũng không muốn hỏi, đứng lên, nhặt áo khoác của Mã Hán lên, lấy ra gói thuốc lá, phát hiện bên trong còn ba điếu, hắn liền rút một điếu ình, một điếu cho Mã Hán và một điếu cho Bạch Diệp.

Bước tới lan can bên cạnh Bạch Diệp, Triệu Hổ vươn tay giữ song sắt, “Gia thích ~”

Triểu Chiêu bước xuống dưới lầu, xoay đầu nhìn lên trên, chỉ thấy trên đó có ba người đàn ông, cúi đầu đốt thuốc, ánh lửa đỏ sáng lấp lánh, sương khói vẽ ra ba hình ảnh khác nhau, bay lên giữa không trung đêm tối, dị thường phù hợp.

Triển Chiêu cười cười lắc đầu, bước về phía trước, đột nhiên có một chiếc xe màu trắng phóng như bay tới, dừng trước mặt hắn.

Bạch Ngọc Đường mở cửa xe, Triển Chiêu bước lên.

Triệu Tước ngồi ở phía sau, hứng trí bừng bừng, tựa vào lưng ghế nhìn hai người, “Tiết mục sắp bắt đầu!”

Triển Chiêu nhấc mi, “Tôi rất mong chờ.”

Bạch Ngọc Đường khởi động xe, hướng về khe núi kia phóng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play