Sáng hôm sau, Bạch Ngọc Đường thức dậy, thấy Triển Chiêu đang ngồi bên cửa sổ, xung quanh là đại gia đình mèo, trong tay cầm tư liệu thật dày, còn rất chăm chú.

Bạch Ngọc Đường vươn tay nhu mi tâm, vừa định ngồi dậy, bên tai liền truyền đến tiếng hỏi, “Cậu tỉnh rồi?”

Bạch Ngọc Đường cả kinh, lập tức bật dậy, chỉ thấy Triệu Tước đang ngồi xếp bằng trên thảm, trên đùi là sư tử con đang nằm, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Sao chú lại ở đây?”

Triệu Tước giơ chân quơ quơ đôi dép, “Con mèo nhà cậu bảo tôi tới.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, xuống giường đánh răng rửa mặt, hỏi, “Mới sáng sớm hai người đã nghiên cứu cái gì vậy?”

Triệu Tước nói, “Hôm nay mấy đứa phải tới trường đi học!”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, đảo mắt nhìn ông, “Đi học?”

“Ừ.” Triệu Tước gật đầu, “Cậu với Tiểu Bạch làm học sinh chuyển trường, con mèo với Công Tôn làm thầy giáo. Đúng rồi, còn cái tên Triệu Hổ nhìn ngốc ngốc đó làm thầy thể dục được đó, sau đó…”

“Chờ chút.” Bạch Ngọc Đường vô cùng bình tĩnh, súc miệng, đặt cái ly xuống, bước ra hỏi Triệu Tước, “Tôi làm học sinh?”

“Ừ.” Triệu Tước gật đầu, chậc chậc hai tiếng, “Chứ sao nữa, loại hình con trai này rất nhiều đứa ghét a, thể dục tốt, học cũng giỏi, đẹp trai nữa, thành tích lại tốt, còn thích con trai…”

“Khụ khụ…” Triển Chiêu đang uống cà phê, nghe tới đó liền ho khan không ngừng, ngẩng đầu nhìn Triệu Tước, “Trường đại học?”

Triệu Tước gật gật.

“Tôi không đồng ý.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

Triệu Tước đánh giá hắn một chút, “Rất nhiều học sinh trung học trông còn già hơn cậu nói chi là đại học, cho nên sẽ không bị phát hiện đâu.”

“Không phải vấn đề này.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, “Cái trường kia quỷ dị như vậy, tôi không thể để hắn đi một mình.” Vừa nói, vừa vươn tay chỉ Triển Chiêu.

Triển Chiêu đang nhai bánh ngọt, phồng má lên.

Triệu Tước nhìn thoáng qua, lắc đầu bĩu môi, tựa hồ rất bất mãn, “Ân ái cái gì chứ, đắc ý vừa thôi.”

“Hay là, tôi với hắn đều làm sinh viên, như vậy cũng dễ tiếp ứng với Bạch Trì hơn, nếu không Triệu Trinh cũng sẽ lo lắng.”

Triệu Tước hơi khó xử, vuốt cằm, “Ân… Vậy chẳng phải thiếu một thầy giáo sao!”

“Để Mã Hán làm đi, thuận tiện để hắn chiếu cố Công Tôn luôn, nếu không anh hai sẽ căng thẳng lắm.” Triển Chiêu cũng biết đám sinh viên kia chẳng phải hạng vừa, thầy giáo khó tra được gì lắm.

Triệu Tước ngồi một bên nhỏ giọng thì thầm, “Ân, tay súng bắn tỉa kia… Thật ra cũng được a, nói không chừng còn phát hiện điều gì đó.”

Triệu Tước và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cùng hỏi Triệu Tước, “Còn chú làm gì?”

Triệu Tước nheo mắt, cong khóe miệng, “Ta là phụ huynh!”

Mí mắt hai người đều đồng thời giật giật.

“Đúng rồi.” Triển Chiêu đột nhiên có nghi vấn, “Sao lại có thể tùy ý an bài sinh viên với giáo viên, chú quen hiệu trưởng à?”

Triệu Tước nâng cằm, “Bởi vì Cẩm Đường mua cái trường đó luôn rồi, dù sao cũng là tư nhân, giám hiệu đương nhiên có quyền định đoạt!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẽ rút khóe miệng, cuối cùng, Triển Chiêu thở dài, “Anh hai sao lại chịu làm hiệu trưởng…”

“Chậc chậc, ai nói để hắn làm đâu.” Triệu Tước tựa hồ bất mãn.

“Vậy là ai?” Hai người đồng thanh nói, Triệu Tước chỉ mũi mình, “Đương nhiên là ta rồi, há há! Hiệu trưởng Triệu!”

Triệu Tước nói xong, ra ngoài ăn điểm tâm, Triển Chiêu nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu có cảm thấy….”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu — Tại sao anh hai lại hợp tác với Triệu Tước? Hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?

Triển Chiêu chỉ có thể nhún vai, “Hay là đi hỏi ảnh đi?”

“Ngày hôm qua tôi đã muốn hỏi rồi, mà bị manh mối của Triệu Tước đưa cắt ngang.” Bạch Ngọc Đường thay quần áo, “Ẩn núp vào trường… Sao tôi lại có cảm giác như mò kim đáy bể thế này? Cụ thể là muốn bắt ai?”

“Cũng không biết nữa.” Triển Chiêu đưa tư liệu cho Bạch Ngọc Đường, “Cái trường này đúng là loạn.”

Bạch Ngọc Đường mở hồ sơ ra, phát hiện bên trong đều là tư liệu của giáo viên và sinh viên.

“Gì mà tùm lum vậy?” Bạch Ngọc Đường thấy khó tin, “Cái trường này thuộc dạng quý tộc, nhưng mà trong đây dạy cái gì?”

“Lúc trước đã nói rồi, bối cảnh gia đình của bọn họ đều thuộc dạng tương đối giàu có, vào trường này sẽ được học ngôn ngữ, xã giao, lễ nghi, năng lực sinh tồn, tất cả mọi phương diện, sau đó trực tiếp đề cử cho các trường danh tiếng ở nước ngoài, được nhận thì học.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, “Cái này có được tính là đánh cắp tài nguyên xã hội không?”

“Thế giới này vốn đã không công bằng.” Triển Chiêu lật tư liệu, “Nhưng mà hôm qua Triệu Tước cho chúng ta xem ba tấm hình kia, bọn họ đều có mặt ở ngôi trường này.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, “Giỡn hả? Ba người kia đều là tội phạm giết người!”

“Bọn họ đều là giáo viên, tên đầu bạc bây giờ có tên là Anthony, là giáo viên dạy tiếng Nga. Sát thủ Tuyết Nhạn tên là Triệu Tuyết Diễm, dạy môn số học, hình tượng rất hợp ha?” Triển Chiêu còn rất hưng trí, “Còn tên có vết sẹo này là Vương Húc, làm bảo vệ.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Mấy người này tụ tập ở đây làm gì?”

“Đám người đó làm chuyện gì đều có lý do.” Triển Chiêu cười lạnh, “Cắm cọc trong trường lâu như vậy, nhất định là đang âm mưu gì đó. Trường học này mới xây cách đây không lâu, hẳn là không có bảo tàng linh tinh gì đó nhỉ? Trường học thì có cái gì? Học sinh!”

“Ý của cậu là, bọn họ muốn âm mưu lấy đồ từ đám sinh viên? Tiền?”

“Bắt cóc ở đây tỉ lệ xảy ra rất cao, nhưng mục tiêu cơ bản là học sinh nhỏ tuổi, hơn nữa, còn ở mức độ kiểm soát được.” Triển Chiêu lắc đầu, “Chuyện tử vong ngoài ý muốn với bị thương, rất ít xảy ra ở trường đại học!”

“Vậy thì tại sao? Ba người cùng tìm một chỗ ở ẩn ư?” Bạch Ngọc Đường có chút muốn cười.

“Lần này Triệu Tước bảo chúng ta đi bắt Ghost, mà mấy người này…”

“Bọn họ cũng là…?” Bạch Ngọc Đường được Triển Chiêu nhắc mới bừng tỉnh, lập tức hiểu ra, “Gần giống mục đích của Triệu Tước, chú ta được anh hai giúp đỡ, vận dụng tài lực đi tìm Ghost, mà đối phương chỉ có thể dùng người? Để lại ba người đều xem là nhân vật ngoan độc, có khi nào lại muốn diệt khẩu hơn là bắt người không?”

Triển Chiêu cười tủm tỉm sờ sờ sau gáy Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, năng lực từ một suy ra ba đúng là càng ngày càng kinh người nha.”

“Cái tên Ghost đó rốt cuộc là ai?” Bạch Ngọc Đường lầm bầm, “Là sát thủ giết chết Eleven trong truyền thuyết, hay là người quan trọng cần phải bắt giữ?”

“Cái này chỉ có Triệu Tước biết, nhưng mà ổng lúc nào cũng thừa nước đục thả câu, chả chịu nói.” Triển Chiêu bất mãn.

“Hay là hỏi ổng đi?”

“Ổng nói mới lạ á, hay chúng ta đi hỏi anh hai?”

Hai người đang thương lượng, đột nhiên thanh âm của Triệu Tước truyền tới, “Ai bảo ta không chịu nói?”

Hai người cùng nhau xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn ông, “Chú chịu nói?”

Khóe miệng Triệu Tước khẽ rút, “Hai đứa nhóc tì tụi bây, muốn cái gì thì hỏi đi, bộ hỏi xong hai đứa chết hả? Còn lòng và lòng vòng.”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, Triển Chiêu lập tức chạy tới kéo Triệu Tước vào, “Ghost rốt cuộc là ai vậy? Là sát thủ?”

“Hắn đúng là sát thủ, nhưng không phải sát thủ bình thường, mà là sát thủ độc nhất vô nhị!”

Triển Chiêu khó hiểu, “Độc nhất vô nhị?”

“Có khuôn mặt của con nít…”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường bị sặc nước, kính nể nhìn Triệu Tước.

“Nói thiệt!”

“Là nữ?!” Triển Chiêu kinh ngạc không thôi.

“Xác thực mà nói, là một nữ sinh.” Triệu Tước chấp hai tay lại nhẹ nhàng vái lại, “Một nữ sinh rất dễ thương a.”

Triển Chiêu và Triệu Tước thở dài, cho tới bây giờ, Triệu Tước vẫn luôn không đứng đắn như vậy.

“Chú nói là một nữ sinh, vậy năm nay bao nhiêu tuổi?”

“10 tuổi?” Triệu Tước vươn tay sờ cằm, “Nhưng mà thoạt nhìn thì khoảng 16, 17 lận. Tóm lại là đẹp!”

“Chú nói một tay súng bắn tỉa 10 tuổi có khả năng cực mạnh, nói giỡn hả?”

Lúc này, Mã Hán tới gọi mọi người ra ăn sáng, tựa bên cửa, Triệu Hổ bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, “Thiệt hay giả? Chẳng lẽ mới có mấy tuổi đã đi giết người? Chẳng lẽ tập kích bất ngờ?!”

Triệu Tước hơi cong khóe miệng, “Là một cô gái có nét đẹp vĩnh hằng.”

Tất cả đều sửng sốt.

“Rất lâu trước kia, cô ta thoạt nhìn khoảng 16, 17 tuổi, cho đến bay giờ, vẫn thoạt nhìn khoảng 16, 17 tuổi.” Triệu Tước nói xong, nhịn không được chậc chậc hai tiếng, “Trang điểm bảo dưỡng đều là mây bay! Bề ngoài mười mấy tuổi, bên trong là khuôn mặt già nua, bên trong vẻ thiên sứ là một bà phù thủy, vẻ ngoài nữ sinh nhưng suy nghĩ của bà già bốn mươi tuổi.”

“Sát thủ kia không già đi, cho nên vẫn giữ được vẻ thanh xuân, giống như ba người kia?” Từ sáng sớm Triển Chiêu đã bừng bừng hứng trí về ngôi trường kia, bây giờ càng thêm hứng trí bừng bừng.

“Giống như bọn họ?” Triệu Tước bỗng nhiên nở nụ cười, “Lúc nãy ta đã nói, cô ta là độc nhất vô nhị.”

“Có ý gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Trước mắt, cô ta là người duy nhất còn tồn tại trong thí nghiệm đời thứ ba.” Triệu Tước hơi nhướn mày với Triển Chiêu, “Ta đã để lại cho nhóc nhiều tư liệu mà ha?”

Sắc mặt lúc này của Triển Chiêu là vô cùng phức tạp, phức tạp nhất từ trước tới nay.

Đời thứ ba! Trong những tư liệu nghiên cứu mà Triệu Tước cho hắn, hắn đã giải được một phần nội dung, trong đó có viết một báo cáo quan trọng về thí nghiệm nghiên cứu đời thứ ba.

Lúc trước, Triển Chiêu bọn họ đã tra ra, có một tổ chức thần bí, đang âm thầm sử dụng con người để làm thí nghiệm. Theo manh mối tra được ở mấy vụ trước, lịch sử của tập đoàn này có thể ngược dòng tới thế chiến thứ hai, là một tổ chức nghiêm mật lại có cơ cấu tương đối thần bí.

Giống như Lạc Thiên, nhiều năm qua, bọn họ đã tiến hành vô số thí nghiệm, về phần mục đích, vẫn không có ai biết, kết quả chế tạo đủ loại thiên phú dị bẩm chính là làm con người bị biến dị. Kết hợp những manh mối từ những lần trước với lần này, tựa hồ có rất nhiều thực nghiệm đã làm chậm lại sự phát triển của con người, làm cho thời gian giống như “dừng lại”. Đương nhiên còn có một số khác, ví dụ như Lạc Thiên là loại nâng cao năng lực công kích, hoặc một số sự kiện quỷ dị liên quan tới uống máu người. Tóm lại, tư liệu rất hỗn độn, Triển Chiêu vẫn đang trên đường sửa chữa.

Nhưng mà, cụm từ đời thứ ba này, đúng là đã chạm vào dây thần kinh của Triển Chiêu. Thực nghiệm sinh vật loại này, có thật có giả, có thành công cũng có thất bại, đương nhiên cũng sẽ có biến dị phát sinh ngoài ý muốn. Nếu là thực nghiệm giai đoạn đầu, sẽ càng dễ mắc sai lầm. Mà một lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó sẽ ảnh hưởng đến nhóm đối tượng thực nghiệm thứ ba, nhóm người kia được xưng là đời thứ ba… Bọn họ được đánh số thứ tự là PTW3, tổng cộng có bảy đối tượng thực nghiệm, đủ mọi lứa tuổi. PTW hình như là tên viết tắt của một nhà khoa học hoặc một tổ chuyên gia thực nghiệm, Triển Chiêu phát hiện hắn là người phụ trách chủ yếu các thực nghiệm, hơn nữa phần lớn đều rất điên cuồng.

Thực nghiệm đời thứ ba, căn cứ theo kết quả báo cáo, trong quá trình có xảy ra đột biến, cuối cùng quyết định tự bạo! Cái gọi là tự bạo, chính là phương pháp để người ta tiêu diệt hoặc tự bản thân tiêu diệt mình, thần không biết quỷ không hay làm cho nhóm người đó biến mất. Nghe nói đời thứ ba tương đối đáng sợ, không thể khống chế, đây chính là điểm chí mạng! Về phần cấp độ biến dị, trong tư liệu cũng không nói rõ.

Triển Chiêu khó hiểu hỏi Triệu Tước, “Không phải nói đã tự bạo hết rồi sao?”

“Tự bạo?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đây là thuật ngữ chuyên nghiệp gì a?

“Đây chẳng qua là PTW tự bóp méo tư liệu để lừa gạt ông chủ của hắn thôi.” Triệu Tước mỉm cười, “Tiểu tử kia giữ lại một tên, ình một con đường lui, chính là Ghost!”

“PTW là ai?” Bạch Ngọc Đường tò mò, “Quái nhân nghiên cứu khoa học linh tinh?”

Triệu Tước mỉm cười, “Hắn là người biết rất nhiều bí mật, cho nên… lần này, chúng ta muốn hắn sống, còn đối phương lại muốn hắn chết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng gật đầu, “Mấu chốt để tìm được PTW chính là tìm Ghost. Nếu là một cô gái có bộ dáng xinh đẹp, chú xác định cô ta đang ẩn núp trong trường, giả trang thành sinh viên?”

Triệu Tước gật đầu, “Mấy đứa phải phỏng tay trên của ba người kia, tìm được Ghost, đương nhiên còn phải dự phòng các tình huống bất ngờ xảy ra, tóm lại phải tìm được PTW trước. Mặt khác… Cô gái xinh đẹp kia, cũng phải cẩn thận. Tư liệu về cô ta cơ hồ là trắng tinh, nghĩa là không ai biết diện mạo của cô ta thế nào, chỉ biết cô ta là một người cực kì đáng yêu. Nhưng mà, cô ta chính là một vũ khí chí mạng, nguy hiểm vô cùng, là sát thủ cao cấp nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play