Hôm nguyên đán, cảnh cục tổ chức một hoạt động liên hoan nhỏ. Toàn thể nhân viên và người nhà đều được tham gia.
Vì đặc trưng của ngày Nguyên đán nên các hoạt động được tổ chức ra đều phải có bóng hoặc thứ gì đó hình tròn, chuỗi chương trình với tên gọi —— ngày hội thể thao trứng tròn xoe ….
Nhưng muốn tổ chức một ngày hội thi đấu như thế, từng phòng ban phải chuẩn bị một hạng mục hoạt động mang tính chất thể thao, đồng thời, phải trang trí cho phòng làm việc thật sống động. Vì thế toàn bộ cảnh cục đều bận rộn hẳn lên. Nghe nói hoạt động chuẩn bị ảnh hưởng trực tiếp đến số lượng tiền thưởng nhân dịp nguyên đán, nên tất cả các phòng ban đều không dám lơ là.
Bạch Trì phụ trách làm gián điệp đi tìm hiểu tin tức, cậu chạy quanh cảnh cục một lượt, từng phòng tổ chức ra cái gì đều dò xét được —— nhưng mà vấn đề phát sinh sau đó là, những hạng mục thông thường đều đã được giành phần làm hết trơn rồi. Tỷ như bóng rổ, những năm phòng tổ chức, bóng đá cũng không ít, bowling, bóng chày, tennis vân vân đều đủ cả..
Mọi người trong SCI hai mặt nhìn nhau, Triển Chiêu rất thích phần thưởng giành cho giải nhất kia, cũng không phải là tiền bạc gì mà là một cái đồng hồ nhỏ mô phỏng theo hình dạng một nhóc Altman phiên bản Q mỗi khi ấn nút sẽ kêu lên “Hạt pháo, phóng ra!”..
Từ khi Triển Chiêu nhìn thấy cái đồng hồ báo thức kia xong vẫn lẵng nhẵng bám riết Bạch Ngọc Đường không tha, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Miêu Nhi … Ngày hội thể thao chứ có phải đấu trường đâu, tôi không chắc có thể thắng hết cho cậu được a.”
Vì vậy, ánh mắt Triển Chiêu trở nên u ám..
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, chỉ còn cách động viên SCI cố gắng hết sức, dù sao tiền thưởng cũng đủ để kéo nhau đi làm một bữa no nê, mà Altman thì có thể dùng để giải trừ oan hồn tên Triển Chiêu kia, tránh việc oán khí quá nặng rồi đi gây rối lung tung.
Bước đầu tiên là —— lựa chọn hạng mục!.
Toàn bộ SCI, ngoại trừ Triển Chiêu, Công Tôn và trạch nam Tương Bình, những người khác đều vận động OK. Bạch Trì vẫn rất nỗ lực luyện tập, hiện tại có thể vật lộn đơn giản, chạy bộ cũng rất lợi hại.
“Lần này là thi đấu tích điểm! Một mặt, người phòng khác sẽ tới phòng chúng ta chơi, nếu thắng trên sân nhà có thể tích điểm. Mặt khác, phải phái người đến tham gia các hoạt động của các phòng bạn, thắng cũng có thể tích điểm. Cứ thế đến cuối cùng, ai có điểm tích luỹ cao nhất thì giành phần thắng, có ba giải cao nhất. Đương nhiên …” Triển Chiêu vẫn tâm tâm niệm niệm con Altman mà chỉ có giải nhất mới có được.
Triển Chiêu nhìn bốn phía một chút, cảm thấy thế đan lực cô sao sao ấy, nên đã quyết định —— tìm cứu viện!.
Vì vậy, Bạch Cẩm Đường, Triệu Trinh, cặp song sinh, còn có Dương Dương với Tiểu Dịch đều bị kéo tới..
Trước tiên là dựa vào điểm mạnh của từng người, Triển Chiêu chia họ đi các phòng để kiếm điểm, vì muốn có nhiều điểm nên đã phái toàn bộ đi, chỉ giữ lại Bạch Ngọc Đường để cố thủ trong nhà..
Bạch Ngọc Đường há miệng nhìn Triển Chiêu, “Con mèo cậu muốn hại tôi mệt chết à?”.
Triển Chiêu nhướn mày, “Giành được Altman tôi thưởng cho.”.
“Thực sự?” Bạch Ngọc Đường có chút mừng rỡ..
Triển Chiêu gật đầu, vươn người tới trầm giọng, “Vì vậy nhất định phải thắng!”.
“Chúng ta làm gì đây?” Công Tôn tựa ở sô pha vừa lật xem một quyển tạp chí thể thao, vừa hỏi Bạch Cẩm Đường bên cạnh.
“Golf đi.” Bạch Cẩm Đường trả lời, mọi người kín đáo dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh —— đào đâu ra gậy đánh golf..
“Anh kêu cặp song sinh mang đồ chuyên dụng đến ấy cậu.” Bạch Cẩm Đường vừa định lấy điện thoại ra liền bị Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngăn lại —— cảnh cục nghiêm cấm khoe của!.
Bạch Cẩm Đường nhún nhún vai..
Công Tôn đột nhiên cười nói, “Hay là chúng ta làm nhà ma?”.
Triển Chiêu nhìn trời, “Công Tôn, phải có bóng hoặc đồ vật hình tròn!”.
Công Tôn đưa tay khẽ đẩy gọng kính, “Đầu người nè! Cũng là hình cầu đó thôi, tôi có thể đảm bảo sẽ hạ gục từng người bước vào!”
Mã Hân lập tức hưng phấn hẳn, hai người lao vào thảo luận chi tiết cho căn nhà ma, sau đó quyết định chạy về phòng pháp y làm một cái, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đỡ trán bất lực..
Triển Chiêu thấy Dương Dương với Tiểu Dịch ở một bên chơi yoyo liền hỏi, “Hai đứa có đề nghị gì không a?”.
Dương Dương cùng Tiểu Dịch tay cầm yoyo nhìn nhau, rồi lại nhìn Triển Chiêu..
Tương Bình góp lời, “Hay là đánh bi-a?”.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, “Sao mấy loại vận động cậu thích đều ở trong nhà vậy a?”.
Tương Bình đưa tay chỉ vào bộ trò chơi siêu cấp tiên tiến của mình, “Ở trong đó muốn chơi gì chẳng được a, hay là ọi người chơi ảo đi?”.
“Ừm …” Bạch Cẩm Đường hình như rất hứng thú với bộ trò chơi của Tương Bình, anh gần đây đang chuẩn bị tạo một sân chơi ảo cỡ lớn, phải gọi Tương Bình đến giúp phát triển thêm mới được, sẵn sàng ra giá cao để mua bản quyền luôn, hơn nữa còn phải sản xuất trang bị để chơi nữa, chi phí nói ra chắc hù Tương Bình ngất xỉu mất.
“Đội trưởng!”.
Lúc này, Mã Hán đã trở về, trong tay cầm theo thẻ tích điểm, anh đã hoàn thành nhiệm vụ..
Mã Hán nhún nhún vai, “Đội ngắm bắn tổ chức chơi phi tiêu.”.
“Phi tiêu?” Mọi người nhíu mày —— nga, đúng rồi! Cái bia để phi không phải là hình tròn sao! Mã Hán nghe nói đã thắng liên tiếp ba hiệp, thắng lợi trở về, lấy thẻ tích điểm ra giao cho Bạch Ngọc Đường, đây là chiến lợi phẩm đầu tiên!.
“Chúng ta tổ chức gì thế?” Mã Hán thấy mọi người còn đứng trong phòng, chưa thấy làm cái gì cả thì hiếu kỳ hỏi..
Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Còn đang suy nghĩ!”.
“Đội trưởng.”.
Lúc này, Lạc Thiên cũng đã trở về, cầm trên tay một thẻ tích điểm..
“Cậu cũng thật nhanh nha.” Triển Chiêu buồn bực, “Chơi gì á?”.
“Khụ khụ.” Lạc Thiên ho khan một tiếng, “Cử tạ…”.
Mọi người không biết nên nói gì..
Rất nhanh, Triệu Trinh, Bạch Trì cũng trở về, trên tay đều có thẻ tích điểm..
Triển Chiêu kinh ngạc vì Bạch Trì cũng dễ dàng giành thắng lợi, liền hỏi, “Em chơi gì vậy a?”.
Bạch Trì cười trộm, “Anh, bên khoa kinh tế chơi cờ vây, em chạy vào tham gia luôn!”.
Triển Chiêu bọn họ nhịn không được giật giật khóe miệng —— cờ vây cũng tính là vận động thể thao? Cái đó thuộc về trí não chứ nhỉ?
Triển Chiêu đột nhiên quay đầu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hay là chúng ta chơi nhớ bài đi? Tìm một cái bàn hình tròn là được.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Miêu Nhi, cũng mệt cậu nghĩ ra đó!”.
Rất nhanh, người được phái đi đều đã trở về, tất nhiên, toàn bộ thẻ tích điểm trong cảnh cục đều bị bọn họ đoạt mất. Sau đó, bỗng nghe từ dưới lầu có tiềng bước chân “rầm rầm rầm”, sau đó là Triệu Hổ lao vọt vào đóng cửa lại..
“Mẹ ơi!” Triệu Hổ lau mồ hôi, chợt nghe bên ngoài có người phá cửa, “SCI đâu! Mở cửa ra!”.
Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người, “Sao vậy?”.
Tần Âu đưa tấm thẻ trên tay cho Bạch Ngọc Đường, “Hiện tại toàn bộ thẻ tích điểm đều nằm trong tay SCI, bọn họ phải đến đoạt lại chứ sao?”.
“Ai nha!” Bạch Trì khẩn trương, “Vậy bọn họ muốn đánh hội đồng a, chúng ta phải chuẩn bị một trò gì đó tuyệt đối không thua mới được a!”
Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu, mà lúc này, Triển Chiêu đang cau mày tựa bên cửa sổ, hình như đang suy nghĩ..
Cuối cùng … Anh cười nhạt một tiếng, chạy lại nói nhỏ vào tai Bạch Cẩm Đường vài câu..
Bạch Cẩm Đường ngẩn người, vẻ mặt bội phục nhìn Triển Chiêu, “Có sao không đó?”
“Không đâu mà!” Triển Chiêu nheo mắt, ra vẻ tình thế bắt buộc!.
Bạch Cẩm Đường lấy điện thoại ra đưa cho Triển Chiêu, “Tự cậu nhắn tin cho song sinh kêu bọn họ làm cho.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, giờ mới phát hiện cặp song sinh không có ở trong phòng, chẳng lẽ bị kẹt ở ngoài chưa vào được?.
Triển Chiêu rất nhanh gửi đi một tin nhắn, không lâu sau, ở cửa có một chiếc xe tải lớn dừng lại, cặp song sinh mang theo một đám người khiêng hòm to hòm nhỏ đi vào. Thật vất vả mới lọt vào được phòng làm việc SCI, Bạch Ngọc Đường Triệu Hổ mở cửa ra, nghênh đón mọi người tiến vào..
Toàn bộ cảnh viên trong cảnh cục đều đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào người ở bên trong..
“SCI các người chuẩn bị gì thế?”.
Triển Chiêu cười, đưa tay xốc tấm vải lớn phủ trên bàn lên..
Mọi người nhìn vào thì thấy đó là một cái bàn để đánh bạc, bên trên là một cái đĩa quay Roulette, Triển Chiêu cười, “Thấy mọi người đông đảo quá nên tôi muốn một lần giải quyết cho xong luôn, Vì vậy, chúng ta chơi Roulette ha!”.
Triển Chiêu vừa nói xong, toàn thể chúng cảnh viên cười ngất..
Đương nhiên, cuối cùng Triển Chiêu cùng với cái đĩa quay Roulette của mình đã như nguyện thu được giải nhất, chiếm được cái đồng hồ báo thức kia.
Triển Chiêu ôm đồng hồ báo thức trở về phòng làm việc, chợt thấy Dương Dương với Tiểu Dịch dùng ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào Altman.
Tiểu Dịch cảm thán, “Oa, thật đáng yêu!”.
“Đúng vậy.” Dương Dương nhỏ giọng nói với Tiểu Dịch, “Nhưng cái đó là của tiến sĩ Triển a, Tiểu Dịch, hôm nào chúng ta vào cửa hàng đồ chơi xem có không đi.”.
“Nga…” Tiểu Dịch nghe xong thì ngờ vực nhìn Triển Chiêu một chút rồi ghé vào tai Dương Dương hỏi, “Dương Dương a, tiến sĩ Triển lớn như vậy rồi còn muốn chơi đồ chơi sao, tớ nghe ba ba nói chỉ số thông minh của chú ấy rất à!”.
Dương Dương che miệng lại, nhỏ giọng nói, “Cái kia… chắc là sở thích đặc biệt đó.”.
“Chúng ta đi mua luôn đi?” Tiểu Dịch lôi kéo cánh tay nhỏ nhắn của Dương Dương, “Tớ rất thích nó nga.”
Triển Chiêu đứng cách đó không xa nghe thấy toàn bộ thì thấy hơi nhồn nhột..
Bạch Ngọc Đường bưng cà phê đứng ngay bên cạnh nghiêng người qua thấp giọng nói vào tai anh, “Miêu Nhi, cậu không thấy xấu hổ hả?”
Triển Chiêu nhìn lại Altman kia một chút, cầm còn chưa nóng tay mà..
“Miêu Nhi …” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói, “Đừng để mấy đứa nhóc chê cười a.”.
Triển Chiêu giãy dụa, “Ngày mai tôi đến cửa hàng đồ chơi tìm cho chúng một con là được mà.”.
“Cái này số lượng có hạn.” Bạch Cẩm Đường đột nhiên lật một trang báo vừa nói, “Còn có thể ghi âm, toàn thế giới chỉ phát hành năm mươi con.”
Triển Chiêu thấy tim đau như vỡ vụn.
“Không còn đâu a…” Tiểu Dịch nghe thấy thể thì ủ rũ hẳn, Dương Dương sờ sờ đầu nhóc, “Tiểu Dịch ngoan, tiến sĩ Triển thực sự rất thích nó.”
“Ừ, tớ biết mà.” Tiểu Dịch gật đầu, không thể làm một đứa trẻ hư đi đoạt đồ chơi với người khác được..
Triển Chiêu nhìn trời, cảm thấy lương tâm cắn rứt vô cùng, hơn nữa nếu truyền ra ngoài chuyện một tiến sĩ tâm lý học nổi tiếng, chuyên gia tâm lý học tội phạm hàng đầu đi giành đồ chơi với một đứa nhóc mới mười tuổi —— chẳng phải sẽ bị cười đến rụng răng mất sao, đặc biệt là cái kẻ tên Triệu Tước kia!.
Hít sâu một hơi, Triển Chiêu làm bộ chưa nghe thấy gì cầm món đồ chơi đến bên Tiểu Dịch và Dương Dương, nhẹ nhàng hỏi, “Dương Dương, cháu thích không a? Altman này cho cháu nhé?”.
Tiểu Dịch vừa mừng vừa sợ, há to miệng hỏi Triển Chiêu, “Thực sự a? Nhưng tiến sĩ Triển chú không phải rất thích sao?”
“Đúng vậy.” Dương Dương cũng cảm thấy không tốt, chú Triển đã mất nhiều công sức vậy mới lấy về được mà..
“Không có nha!” Triển Chiêu vội lắc đầu, cười đến thản nhiên, “Chú lớn thế này rồi sao còn thích chơi đồ chơi, ha ha.”.
Người trong SCI đồng loạt nhìn trời, Lạc Thiên và Tần Âu đều có linh cảm không tốt, đang muốn chạy tới ngăn lại thì thấy Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu với mình, có vẻ đang có dự định gì khác..
Cuối cùng, Tiểu Dịch hân hoan nhận lấy Altman béo lùn chắc nịch kia cùng chơi với Dương Dương, Triển Chiêu đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, bưng ngực —— nội thương a!.
Giờ cơm tối, mọi người cầm tiền thưởng đi ăn một bữa say sưa. Về đến nhà rồi, Triển Chiêu vẫn ỉu xìu xìu.
Bạch Ngọc Đường tắm rửa xong đi ra thì thấy Triển Chiêu đang tựa trên giường dùng điều khiển đổi loạn kênh TV, anh đi đến bên cạnh, mở tủ đầu giường, lấy ra một cái hộp đưa sang..
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, ngẩng mặt liếc Ngọc Đường, “Cái gì a?”.
“Dù sao cũng là thứ tốt, mở ra xem.” Bạch Ngọc Đường lau tóc..
Triển Chiêu mở hộp nhìn vào trong ….
“A!”.
Bạch Ngọc Đường thấy vị kia nhà mình vẻ mặt hưng phấn, cũng cười lắc đầu..
Triển Chiêu từ trong hộp lấy ra một chiếc đồng hồ hình Altman phiên bản Q y hệt cái kia, kinh ngạc hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu sao lại …”
“Ngày trước cậu xem tạp chí xong thì yêu thích thứ này, nên tôi cố ý nhờ anh hai mua về dùm.” Bạch Ngọc Đường cười cười sấn đến, “Đêm nay tôi có được thưởng không a?”.
Triển Chiêu sảng khoái gật đầu, “Đương nhiên là có!”.
Bạch Ngọc Đường mỹ mãn… Chính lúc này, Triển Chiêu mở bao bì ra, ấn nút, Altman kia lập tức phát ra thanh âm, “Miêu Nhi, năm mới vui vẻ!”
Là giọng của Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ngẩn người, lại ấn ấn thêm mấy lần, vẫn là cái câu kia, “Miêu Nhi, năm mới vui vẻ!”.
Triển Chiêu chậm rãi quay đầu, Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng, “Miêu Nhi, năm mới vui vẻ.”.
Triển Chiêu ai oán, “Sao không phải là ‘hạt pháo, phóng ra!’?”.
“Ách… Tôi mua nó để làm quà năm mới cho cậu, nên mới …” Bạch Ngọc Đường vội muốn xuống giường nhưng Triển Chiêu đã phẫn nộ nhào tới, “Tôi muốn hạt pháo phóng ra cơ
!!! Cậu mau đổi lại cho tôi, đổi lại cho tôi
!!!!”.
Ban đêm, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ ngồi ở đầu giường niệm, “Hạt pháo, phóng ra~~.”.
Sau đó đảo mắt nhìn Triển Chiêu..
Triển Chiêu tấm tắc hai tiếng lắc đầu, “Không giống a!”.
Bạch Ngọc Đường nhìn trời… Hai người lăn qua lăn lại đến qua nửa đêm, Triển Chiêu cuối cùng cũng thấm mệt, nằm ở trong chăn mơ mơ màng màng.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ buông Altman kia ra, đưa tay đắp lại chăn cho Triển Chiêu, sau đó tắt đèn nằm xuống, bỗng cảm thấy Triển Chiêu đang giật giật tay áo mình.
“Muốn ghi âm nữa sao Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bất đắc dĩ, “Ngủ đi…”.
“Ai bảo cậu ghi đâu?” Triển Chiêu thì thầm, “Cậu không phải muốn thưởng sao?”.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, lập tức tiêu tan mọi mệt mỏi, mỹ mãn tận hưởng món quà năm mới mà Triển Chiêu dành ình.
….
Ngày kế, Triển Chiêu vui tươi rạo rực mang theo con Altman kia xuống lầu, nghĩ bụng, có thêm câu nói “Hạt pháo, phóng ra!” do chính Bạch Ngọc Đường nói chơi sẽ thích lắm đây.
Đặt Altman lên bàn trà, anh ngồi xuống ghế xem tạp chí, Công Tôn rất hứng thú cầm Altman kia lên xem, “Y hệt con kia?”
“Phải.” Triển Chiêu cười ha hả gật đầu..
Công Tôn liền ấn xuống cái nút phát tiếng, thanh âm truyền ra thật sự là ….
“Oa!” Cặp song sinh từ trong phòng bếp đi ra, “Ai mới sáng sớm đã đóng phim cấp ba rồi a? Hảo cởi mở nha!”
Công Tôn cầm lấy Altman đang không ngừng phát ra thanh âm đỏ mặt kia, run rẩy trả lại cho Triển Chiêu, “Cái này… so với tiếng cười của đầu lâu khô còn quỷ dị hơn a.”.
Triển Chiêu mặt đã sớm đỏ tới tận mang tai, cầm lấy Altman lập tức tắt đi, đứng lên thình thịch bước lên lầu, “Bạch Ngọc Đường, cậu tối hôm qua ghi âm phải mấy thứ không liên quan rồi nè!!! ”.
Bạch Ngọc Đường đang ở trong phòng tập thể dục khẽ sờ sờ cằm —— không biết Altman kia có chức năng dẫn dắt (động dục) không nhỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT