Bạch Ngọc Đường mặc áo blouse trắng vào xong thì biến thành một chàng bác sĩ hào hoa phong nhã. Anh cầm văn kiện trên tay, vừa đi vừa ghi chép, vừa quẹo vào góc thì thấy có một cảnh viên đang mặc đồng phục đứng ở đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, trong mắt toát ra một tia nghi hoặc, “Chưa thấy anh lần nào.”
“Nga.” Cảnh viên nọ cười cười, “Tôi đi trực dùm, cậu đồng nghiệp kia có việc nên xin nghỉ rồi.”
“Nga.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, xoay người vừa muốn đi, lại suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp, “Đúng rồi, vị bác sĩ tâm lý học kia tên là gì?”
“A?” Cảnh viên nọ ngẩn người, “Cái gì?”
“Nga, cái người đang nói chuyện phiếm với bệnh nhân đó, một cảnh sát rất nhã nhặn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nói cái gì bảo tàng, ký ức... Nếu như không phải nhà tâm lý học, vậy án tử cảnh sát mấy anh điều tra gần đây cũng quá thú vị đi ấy nhỉ?”
“Nga...” Cảnh viên nọ cười gượng hai tiếng, “Thật không? Đúng rồi, trong phòng đang nói gì thế?”
“Ừm.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Thần thần bí bí, còn kêu cảnh sát bên ngoài để cửa mở nữa.”
“Nga... Đúng vậy là thần bí nhỉ, không biết đang tra cái gì ha?”
Bạch Ngọc Đường cũng nhún vai, ý bảo ai biết được, rồi xoay người rời đi.
Chờ Bạch Ngọc Đường xuống lầu, cảnh viên nọ nhìn thoáng về hướng phòng bệnh, chỉ thấy hai cảnh viên mặc thường phục khép lại cánh cửa đang mở rồi rời đi, tới phía cuối hành lang tựa bên cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Cảnh viên nọ nấp trở về tường, đưa tay lấy súng từ trong ngực ra, cẩn thận giấu ở sau lưng, vút cái lao ra, đi nhanh về phía phòng bệnh.
Hai cảnh viên mặc thường phục hoàn toàn không chú ý, cửa phòng bệnh đang khép hờ, hắn cẩn thận xông vào, giơ súng ra muốn bắn, nhưng lại phát hiện ra trong phòng không một bóng người.
Hắn ngây ngẩn cả người, lúc này, phía sau có người xuất hiện, đưa tay đoạt được súng của hắn rồi cười lạnh một tiếng, “Làm sát thủ mà ngay cả địa điểm cũng không rõ ràng, anh thật đúng là thất bại.”
Cảnh viên nọ giật mình mạnh mẽ quay đầu lại, thì thấy Bạch Ngọc Đường đang đứng phía sau lưng, hai cảnh viên mặc thường phục nọ cũng vào, nhận lấy khẩu súng trong tay Bạch Ngọc Đường, còng tay tên cảnh viên kia lại, “Bạch đội trưởng thật giỏi a, không đánh mà thắng lại lấy được cả tang vật, thật lợi hại!”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, gọi cảnh sát đến áp tải sát thủ trở về.
Về tới phòng của Liêm Thiển Nghĩa, Triển Chiêu đã kết thúc cuộc trò chuyện với Liêm Thiển Nghĩa. Lúc này anh đang đứng ngay bên cửa sổ nhìn xuống lầu, cảnh viên đang áp giải tên sát thủ giả trang cảnh sát kia vào trong xe. Còn có một viên cảnh sát bị chụp thuốc mê được đỡ ra, giờ đang ở cửa thở dốc.
“Hỏi xong rồi?” Bạch Ngọc Đường đi vào hỏi Triển Chiêu.
“Chiêu này hẳn là chiêu lén đổi hiện trường a.” Triển Chiêu quay đầu lại nhìn người kia một chút, mỉm cười, “Cậu phát hiện có người giả mạo cảnh sát trà trộn vào trong, Vì vậy âm thầm kêu hai người cảnh sát mặc thường phục mở cánh cửa phòng bệnh bên cạnh ra, đồng thời đứng canh giữ nó. Sau đó chính mình cầm văn kiện, làm bộ từ trong gian phòng đó đi ra, tên sát thủ kia lập tức chủ quan phán đoán đó chính là phòng bệnh của Liêm Thiển Nghĩa. Sau đó cậu lại đi tới bắt chuyện với hắn. Việc làm này là để nói cho hắn biết bệnh nhân cậu vừa kiểm tra xong chính là Liêm Thiển Nghĩa... Vì vậy tên ngu ngốc kia đã bị cậu lừa đẹp chui vào một căn phòng trống không. Cậu lại bám đuôi hắn, bởi vì lúc hắn đánh lén lực chú ý đều đặt ở hai cảnh viên trước mặt kia mà không bận tâm đến phía sau mình!” Triển Chiêu nói xong, nhịn không được vỗ vỗ tay, “Nếu như đoạn tường thuật vừa rồi được truyền ra ngoài, có thể trở thành tài liệu giảng dạy cho các khoá đào tạo vệ sĩ đó nha, Bạch đội trưởng.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhướn mày, cũng không có thêm biểu hiện gì.
“Thật thông minh a.” Liêm Thiển Nghĩa cũng nghe được, cảm khái nói, “Quả nhiên vật họp theo loài, trở thành một cặp bài trùng thông minh quả thật không có khả năng chỉ dựa vào một người.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý bảo —— hỏi xong chưa?
Triển Chiêu gật đầu, quay sang nói với Liêm Thiển Nghĩa, “Hảo hảo dưỡng thương đi, chúng tôi đi trước liễu... Đúng rồi.” Lúc ra đến cửa, Triển Chiêu quay đầu lại nói với cậu ta, “Đừng chạy trốn nga!”
“A, sao thế được.” Liêm Thiển Nghĩa cười cười, tiếp tục nằm xuống ngủ ngon.
Bạch Ngọc Đường an bài thêm người đến bảo vệ cậu ta rồi cùng Triển Chiêu trở về.
“Nghe được chuyện gì thú vị không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Ừm...” Thần tình trên mặt Triển Chiêu khá phức tạp, “Nói như thế nào nhỉ... Nếu nói thú vị, thà rằng nói không thú vị còn hơn.”
“Vậy nói thẳng ra là không thú vị sao, không cần trả lời nghiêm túc thế chứ?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy buồn cười.
“Thế nhưng “không thú vị” không đủ để khái quát cảm giác của tôi a.” Triển Chiêu bắt chéo chân, có chút thất vọng nói, “Tình huống của Liêm Thiển Nghĩa cũng không phải là ký ức di truyền... Cái gọi là ký ức di truyền, bất quá chỉ là một âm mưu mà thôi, âm mưu này để che giấu chuyện cậu ta bị chứng tư duy hỗn loạn, hay để che giấu bộ mặt thật của cậu ta thì còn cần được kiểm chứng.”
“Nga?” Bạch Ngọc Đường cũng không biết nên an ủi thế nào, “Chuyện này có phần làm người ta thất vọng nha.”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu sờ sờ mũi, lộ ra biểu tình thất vọng, thở dài, “Ghét nhất là đang xử lý án kiện thì gặp phải tình huống này, lòng tin tràn đầy tin tưởng đó là sự kiện lớn, không nghĩ tới chỉ là một khúc nhạc đệm, còn là khúc dạo đầu.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi, “Khẳng định Liêm Thiển Nghĩa không phải ký ức di truyền quá vậy?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Vô cùng khẳng định.”
“Nói cụ thể chút nào, lý do là gì?” Bạch Ngọc Đường kêu Triển Chiêu giải thích ình, Triển Chiêu suy nghĩ một chút, rồi nói, “Cậu biết cậu ta hồi ức đến đời nào không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ông cố của cậu ta?”
“Hừ hừ, tính cả cậu ta nữa, tổng cộng là bốn đời!” Triển Chiêu trả lời.
“Sau đó?”
“Sau đó chính là không có khả năng a!” Triển Chiêu phiền muộn, “Đại não của con người hiện nay chỉ có thể sử dụng cùng lắm là 5%. Bất cứ thứ gì trong cơ thể chúng ta từ lục phủ ngũ tạng, hệ thống tư duy, hệ thần kinh, đến từng bộ phận nhỏ, đều thích ứng với 5% này, chỉ cần 6% thôi cũng làm cho người đó muốn phát điên rồi, huống chi là bốn đời, chính là tứ bội đó, là những 20%... Nếu thật thế thì về mặt sinh lý, tất cả cơ quan trong cơ thể cậu ta đều nhân lên gấp ba!”
“Và tất cả những nơi còn lại đều có thể bị như vậy, di truyền càng xa biến hoá càng lớn!” Triển Chiêu nhún nhún vai, “Nhưng xem qua báo cáo kiểm tra toàn diện của Liêm Thiển Nghĩa, đặc biệt là chức năng thần kinh của cậu ta... Phải nói thế nào nhỉ, giống y hệt người bình thường, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra nếu cậu ta thực sự được di truyền bốn đời ký ức khổng lồ! Huống chi cậu ta còn không cần bất kì sự trợ giúp bên ngoài nào mà tự mình chữa bệnh ình! Vì vậy chắc chắn không phải!”
“Vậy là cái gì?”
“Siêu nhân!” Triển Chiêu như đinh đóng cột trả lời, “Cậu ta nếu thật sự có thể làm được, chúng ta căn bản không có khả năng bắt cậu ta! Bởi vì chỉ số thông minh của cậu ta sẽ gấp hai, thậm chí gấp ba chúng ta!”
Bạch Ngọc Đường nhịn không được khẽ đằng hắng một tiếng, “Nói cách khác, nếu có người nói hắn bảo lưu ký ức mấy nghìn năm trước thì nhất định là giả sao?”
“Nếu chỉ bảo tồn một đời thì có khoảng 0. 00000001% khả năng xảy ra, nếu bảo tồn ký ức nhiều năm như vậy, người đó không phải lừa gạt cũng là bị điên!” Triển Chiêu xoa xoa cổ, “Cũng như cái hoá thi thuỷ gì đó của Công Tôn chỉ có trong phim ảnh ấy!”
* Hoá thi thuỷ có lẽ là thi thể biến thành nước, trong phim chưởng Tung Của đầy ra í
Bạch Ngọc Đường bật cười, nhìn ra Triển Chiêu trong lòng không được thoải mái, đương nhiên cũng có thể lý giải được sự mất mát của cậu ta.
Đem xe đậu vào tầng hầm cảnh cục, Bạch Ngọc Đường mở cửa xe thì liếc thấy Cẩm Đường đang đứng tựa vào xe hút thuốc, bên cạnh là Triệu Hổ cùng Mã Hán cũng đang hút thuốc.
“Theo dõi tình huống thế nào?” Bạch Ngọc Đường đóng cửa xe, hỏi Mã Hán và Triệu Hổ.
“Đội trưởng, nhân thủ đều đã an bài xong, tuyệt đối không đả thảo kinh xà, đại lý vé số kia đúng là có chút vấn đề!”
“Vấn đề gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi.
“Ông lão đó ở có một mình, nhưng mua rất nhiều phần cơm, sau đó hộp cơm cũng không được đưa ra ngoài, đằng sau nhà có một thùng nhựa đường, mỗi ngày đều đốt một hồi.” Triệu Hổ cười hắc hắc, “Còn có... mỗi ngày nhất định sẽ có vài người người đến mua vé số rồi đi tới đi lui ở khi vực bán vé số với chỗ đang khảo cổ!”
“Ừm...” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau —— cơ bản có thể xác định được chỗ ẩn náu của Liêm Thiển Trung rồi.
“Đúng rồi, anh hai...” Triển Chiêu liếc Cẩm Đường, “Sao anh lại ở đây?”
“Anh tìm Công Tôn đi ăn.” Bạch Cẩm Đường nhún nhún vai, “Bất quá có khi đêm nay phải đến tiếp lương thực rồi.”
“Anh hai, anh gầy đi phải không?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Công Tôn thời gian làm việc bất định, nhưng từ khi Mã Hân đến đây, tủ lạnh nhỏ trong phòng pháp y lúc nào cũng đầy đồ ăn, anh ấy sẽ không đói bụng, anh đừng theo chân anh ấy nhịn đói đó.”
Bạch Cẩm Đường cười cười, Triển Chiêu cũng nhìn qua tỉ mỉ phân tích, “Đúng nga! Có vẻ gầy đi nè, mặt hơi hóp vào nhìn càng giống Tiểu Bạch thêm vài phần, bất quá anh so với Tiểu Bạch cao...”
Nói còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường đã dùng tay chọt chọt anh mấy cái, đối với chuyện chiều cao của mình ít hơn của Bạch Cẩm Đường, Bạch Ngọc Đường rất không vui, đương nhiên, Bạch Cẩm Đường đúng là cao quá khổ rồi.
“Cậu về nhà chưa?” Bạch Cẩm Đường dụi tắt điếu thuốc, hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gãi gãi đầu, “Đã gọi ẹ rồi, cuối tuần này em về.”
Bạch Cẩm Đường thoả mãn gật đầu, “Nói với Công Tôn anh trở về xử lý công việc, hắn xong việc thì gọi cho anh, anh tới đón về.” Nói xong, lên xe rời đi.
“Nhớ phải ăn đó a!” Bạch Ngọc Đường ở phía sau hô lên.
Bạch Cẩm Đường đưa tay ra vẫy a vẫy, ý bảo đã biết.
“Chậc chậc.” Triệu Hổ vuốt cằm ở phía sau nhìn chằm chặp.
“Này, cậu lại bị sao vậy?” Mã Hán khó hiểu nhìn sang.
“Này, Tiểu Mã ca!” Triệu Hổ khoác tay lên vai Mã Hán, nói, “Nếu như được hỏi, trong SCI... không không phải, là trong những người đàn ông em quen, người nào có phong vị đàn ông nhất, vậy nhất định là Bạch đại ca nha!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn cậu ta, Mã Hán bật cười, “Vậy xin hỏi cậu đã gặp qua người nào không có phong vị đàn ông?”
“Phụt...” Triệu Hổ nhịn cười, “Tiểu Trì Trì, phong vị nam hài!”
“Hắt xì...” Trên lầu, Bạch Trì hắt hơi một cái rõ to, đang tựa ở sô pha nóng ruột chờ Công Tôn bọn họ đi ra.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đang đi lên lầu, đã sớm nghe thấy Công Tôn phát hiện được thứ tốt, đều hiếu kỳ.
Vào phòng làm việc, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trước tiên đi coi video giám sát.
“Đó là cái gì vậy? Người hả?” Triển Chiêu cảm thấy bóng trắng kia nhìn có chút không giống người lắm, nhưng hành vi cử chỉ lại hoàn toàn là của con người.
“Có thể do tia hồng ngoại trong camera làm sai lầm về thị giác!” Tương Bình lắc đầu, “Em đang tìm video ở các máy khác, trên lầu cũng đã thu thập bằng chứng xong, chỉ không rõ là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đi lên mái nhà mà không bị ai phát hiện... cái này không dùng phi cơ trực thăng thì cũng phải dùng thứ gì đó để bay lên chứ, người thường hẳn là không có loại trang bị này cũng không có khả năng tiến hành loại nghiên cứu này đâu nhỉ?”
“Đúng vậy.” Triển Chiêu gật đầu, “À, Công Tôn bên kia sao rồi?”
“Còn đang khám nghiệm tử thi, vật lộn với đống thịt vụn bự chảng!” Tương Bình hướng về phòng pháp y làm một mặt quỷ, “Lạc Thiên với Tần Âu chắc cũng muốn nôn mửa lắm rồi.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bật cười, đeo khẩu trang, cùng nhau mở cửa phòng pháp y.
Công Tôn đang tháo khẩu trang ra, quạt lớn trong phòng vẫn không ngừng thổi gió, xem ra đã kết thúc.
Mã Hân đang ở ngồi bên máy vi tính ghi chép lại, Tần Âu với Lạc Thiên chạy ào ra cửa, đứng bên ngoài hành lang hít sâu, xem ra cũng đã chịu đủ rồi.
“Thế nào?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn.
“Đều ở bên kia.” Công Tôn chỉ chỉ bàn giải phẫu, “Màu trắng là xương đã được thanh lý, bịt kín trong hộp chính là thịt vụn.”
“Ít như vậy?” Triển Chiêu có chút buồn bực, “Ba thân thể người mà chỉ cần ba cái hộp thôi sao?”
“Mỡ đều hoá lỏng rồi, nước cũng bốc hơi.” Công Tôn nói, lắc đầu, “Thi thể hoàn chỉnh bị phá hỏng gần hết, hiệu quả so với hóa thi thủy không sai biệt lắm, nước xì ra đọng ở đáy hộp ấy.”
“Do con người làm ra sao?” Triển Chiêu khom lưng, nhìn chằm chằm vào đống thịt vụn, “Ừm... Hung thủ phá hư thi thể để làm gì? Mấy cỗ thi thể này đều đã được kiểm tra toàn bộ, vì sao còn muốn phá hỏng a?”
“Không sai.” Công Tôn đi tới, “Ban đầu tôi cũng không có bất cứ manh mối gì, mấy cỗ thi thể này căn bản không có gì đặc biệt hết, hung thủ vì sao lại muốn phá hư.”
“Sau đó anh nghĩ ra cái gì hả?” Triển Chiêu hỏi.
“Tôi nghĩ ra một chuyện!”
“Chuyện gì a?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.
“Đúng rồi, các cậu đã từng chơi điệp tiên chưa?” Công Tôn đột nhiên hỏi một vấn đề hoàn toàn không có liên quan.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngớ người một hồi mới có phản ứng, “Chưa... Nhưng đã nghe nói qua.”
“Điệp tiên có lịch sử tồn tại rất lâu rồi, là một loại kĩ xảo lừa gạt mà mấy nhân sĩ thông linh thời cổ đại hoặc phù thuỷ này nọ thường dùng để giả thần giả quỷ.” Mã Hân vừa gõ bàn phím ghi lại báo cáo, vừa giúp giải thích.
“Nghe nói là thả sâu ở bên trong, đúng không?” Triển Chiêu hỏi.
“Không sai!” Mã Hân gật đầu.
“Sau đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, “Cái đó với mấy thi thể này có quan hệ gì?”
“Ừm, nếu như nói toàn bộ án kiện chỉ là một hồi âm mưu.” Công Tôn cười, đưa tay chỉ chỉ đống xương trên giường, “Như vậy những thi thể này đã bị đặt lên cái đĩa đầy sâu, mánh khoé bịp người càng thêm hoàn mỹ!”
———–
Chú thích:
Điệp tiên: (Điệp ~ đĩa, tiên ~ thần tiên, tạm dịch là chiếc đĩa thần kỳ =))) một kiểu bói toán bằng đĩa của TQ. Khi bói phát hiện thấy đĩa di động, hỏi 1 vấn đề đĩa lại di động khác nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT