“Ưm …”

Sắc trời đã tối dần, Công Tôn lười biếng dựa vào giường lục a lục … mò a mò … sờ tới sờ lui.

“Kính của em đâu.” Cuối cùng, Công Tôn không thể nhịn được nữa, đẩy đẩy Bạch Cẩm Đường đang nắm chặt lấy tay mình, “Đừng nháo, kính của em!”

Bạch Cẩm Đường nằm tựa người vào đầu giường, bàn tay vẫn lôi kéo Công Tôn không tha, “Bộ dáng em không đeo kính, mắt hơi nheo lại để nhìn, anh thích nhất đó.”

Công Tôn rất muốn độp lại vài câu, đáng tiếc hiện tại mệt muốn chết, chỉ biết giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, “Chiều nay không phải anh có việc …”

“Hả?” Bạch Cẩm Đường cúi đầu hôn cổ tay Công Tôn, “Chịu thôi … chính sự quan trọng hơn.”

“Cái này gọi là chính sự?” Công Tôn tựa vào vai anh, tay chọc chọc bờ ngực anh, “Đúng rồi, em vẫn luôn thắc mắc.”

“Thắc mắc cái gì?” Bạch Cẩm Đường đưa tay lấy một điếu thuốc trên đầu giường, lại thuận tay mò phải một cái hộp, giờ mới nhớ ra a … thiếu chút nữa quên mất.

“Anh vì sao không có lông ngực?” Công Tôn hiếu kỳ.

… Bạch Cẩm Đường trầm mặc một lúc, “Có thứ đó rất ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt X! Vì thế anh không để.” Nói rồi, vươn tay lấy cái hộp xuống đưa cho Công Tôn.

“Cái gì thế?” Công Tôn cầm cái hộp nhìn một chút, nhìn rất có phong cách cổ xưa a, mở ra nhìn, thì thấy bên trong là một con dao nhỏ vô cùng tinh xảo anh ánh sắc xanh, “Đây là?”

“Đồ cổ đào từ dưới đất lên.” Bạch Cẩm Đường đốt điếu thuốc, vừa hít một ngụm đã bị Công Tôn đoạt đi ngậm vào miệng mình, anh lấy con dao ra xem hoa văn khắc bên trên thì thấy đó là vài dòng cổ văn giống hệt giáp cốt văn … lại nhìn đến chất liệu cùng trọng lượng của nó, “Chà, đồ cổ thật hả?”

*giáp cốt văn: chữ khắc trên mai ruà và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên

“Ừ, Nghe nói là con dao dùng để giải phẫu đầu tiên trong lịch sử.” Bạch Cẩm Đường lấy điếu thuốc từ môi Công Tôn đặt vào môi mình, rồi giúp Công Tôn chỉnh lý lại đầu tóc một chút.

“Tặng dao giải phẫu cho em?” Công Tôn nhào tới cọ a cọ làm chăn trượt xuống dưới, trên vai với lưng còn lưu lại ấn ký rất rõ ràng làm Bạch Cẩm Đường vô thức ho khan một tiếng, vội đưa chăn kéo lên, che khuất lưng Công Tôn đi, để tránh lát nữa mất công lại hóa thân cầm thú.

“Rất sắc a, anh nhờ người mài qua rồi?” Công Tôn hỏi Bạch Cẩm Đường.

“Không a.” Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Lúc anh vừa thấy nó cũng tưởng chỉ là đồ dỏm, bất quá sau có tìm chuyên gia giám định thì người ta nói là chính phẩm.”

“Vậy tính là quốc bảo rồi, anh làm vầy có sao không đó?” Công Tôn giật mình.

“Ừ.” Bạch Cẩm Đường mỉm cười, “Khoét một lỗ, đeo vào làm móc khoá thế nào?”

“Hảo biến thái.” Công Tôn dở khóc dở cười, rồi lại đưa tay nhéo nhéo cằm anh, “Nhưng em thích.”

Bạch Cẩm Đường ngẩn người, Công Tôn dĩ nhiên lại nói thích với mình … Ngoại trừ lần kết hôn kia ra… Công Tôn vẫn chưa chịu nói thêm lần nào.

“Em thích dao, hay thích…” Bạch Cẩm Đường chỉ chỉ chính mình.

Công Tôn rướn người ấn anh xuống trên giường, “Anh nói xem?”

Vì vậy… Bạch Cẩm Đường dù không muốn cũng phải hoá thân thành cầm thú lần hai.



Khác với Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn tranh thủ lúc rảnh rỗi phong lưu khoái hoạt, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại đang sứt đầu mẻ trán.

Bọn họ để Lạc Thiên Tần Âu thẩm vấn lại Hứa gia Tam Hổ, để Tương Bình phân tích lai lịch của đồng tiền kia, còn bản thân hai người thì chạy tới Liêm gia. Bọn họ muốn lục soát xem Liêm Thiển Trung có tàng trữ súng tự lắp ráp không, cái này thứ nhất là trái với qui định quản lí súng đạn. Hơn nữa nếu thực sự tìm được súng, chỉ cần tiến hành so sánh đường đạn sẽ chứng minh được viên đạn trên người Liêm Thiển Nghĩa có phải từ khẩu súng đó bắn vào không, Liêm Thiển Trung hiện tại là kẻ tình nghi mưu sát em trai … Mà những người khác của Liêm gia cũng có thể tiếp xúc với cây súng này, vì vậy toàn bộ đều là kẻ tình nghi, cần điều tra từng người một.

Liêm Đồng Lý với Bao Chửng dù sao cũng là chỗ bạn bè nhiều năm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thật ra có phần hơi bối rối.

Lúc đến nhà Liêm gia, thật trùng hợp ở đó đang tổ chức tiệc … Cũng không biết là loại tiệc gì. Nói chung trong sân đèn đóm sang choang, xe cộ chật ních, vừa nhìn đã biết toàn nhân vật nổi tiếng tập hợp.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không khéo vậy chứ, tình huống này thì xấu hổ chết. Cầu cho đừng là thọ yến hay hỉ yến này nọ, nếu không đi vào bắt người ngày mai sẽ chiếm hết mấy trang nhất mất.

Đang chuẩn bị vào cửa thì phía sau có một chiếc xe màu đen dừng lại, người bên trong mở cửa xe bước xuống, “Chiêu? Ngọc Đường?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn lại, thì ra là Triển Khải Thiên.

“Ba ba?” Triển Chiêu cũng là ngẩn người, vì sao Triển Khải Thiên ở chỗ này, mà song song đó, cửa xe ở bên phó lái cũng mở ra, Bạch Duẫn Văn bước xuống, sau khi thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thì sửng sốt không thôi.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút xấu hổ, đã lâu không gặp mặt a.

Triển Chiêu khẽ huých Bạch Ngọc Đường, không quên chào hỏi, “Chú Bạch.”

Bạch Duẫn Văn gật đầu, Bạch Ngọc Đường cũng chào một tiếng, “Ba ba, chú Triển …”

“Hai đứa cũng đến đây mua đồ sao?” Triển Khải Thiên cười cười đóng cửa xe, “Lúc Cẩm Đường nói cho bọn ta biết nơi này có bán thứ tốt, cũng không nói hai đứa cũng đến a.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người —— anh hai nói sao?

Triển Chiêu thấy sắc mặt Bạch Duẫn Văn có vẻ không tệ, mới hỏi, “Mua gì thế ạ?”

Triển Khải Thiên gật đầu, “Những thứ kia tốt nhất không nên mua, bọn ba tới điều tra.”

“Hai người không phải cảnh sát vì sao phải điều tra?” Bạch Ngọc Đường thốt ra, bất quá nghĩ đến thân phận của hai vị này thì hỏi câu khác, “Bọn họ đang bán cái gì?”

Lúc này đến phiên Bạch Duẫn Văn cùng Triển Khải Thiên hai mặt nhìn nhau, rồi đồng thanh hỏi, “Hai con không phải đến mua đồ sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, bất quá anh cùng Triển Chiêu cũng yên tâm một chút, hoá ra Liêm Đồng Lý không phải mở tiệc mà là đang bán đồ a, anh đưa lệnh bắt cùng lệnh lục soát đưa cho Bạch Duẫn Văn Triển Khải Thiên xem, thấy hai người nhíu chặt lông mày, “Mưu sát và tàng trữ súng ống?!”

“Vâng, bọn con đi vào trước.” Bạch Ngọc Đường đi vào trong, Triển Chiêu để anh vào trước, còn mình ở lại cửa nói chuyện với Triển Khải Thiên.

Chờ Bạch Ngọc Đường vào rồi, Triển Chiêu hỏi, “Ba, hai người đến điều tra cái gì?”

“Nga, hai ngày trước, Cẩm Đường có tặng cho bọn ba vài thứ.” Triển Khải Thiên nói rồi từ trong xe lấy ra hai thứ gì đó, Triển Chiêu nhìn kỹ, thì thấy đó là một thanh kiếm cổ và một thanh đao cổ, vừa nhìn đã biết là thứ tốt, nồng đậm khí chất cổ xưa.

“Ở đây nghe nói có bán một lượng lớn đồ giả, nhưng Cẩm Đường đã tìm người giám định qua.” Bạch Duẫn Văn mở miệng, “Đều là chính phẩm!”

“Chính phẩm?” Triển Chiêu cầm thanh cổ đao đó lên lật qua lật lại, “Bằng đồng a, cái này mà ở thời Đường thì là bảo bối đó.”

“Nói ra chắc cháu không tin, cuối nhà Hán đó.” Bạch Duẫn Văn nói ra một câu làm Triển Chiêu giật mình buông nó ra luôn, “Quốc bảo từ trước nhà Minh không ai dám động vào đó, Liêm Đồng Lý này không muốn sống nữa hay sao mà ở chỗ này đầu cơ trục lợi đồ cổ?!”

“Hắn hình như nói với mọi người đó là hàng giả chất lượng cao, hơn nữa bán với giá không phải là quá đắt.” Triển Khải Thiên lắc đầu, “Bởi vậy ba nghĩ có lẽ hắn thiếu tiền, hoặc là có ý đồ khác. Dù sao cũng là quen biết đã lâu, nên giờ muốn đến xem, nếu là có gì khó khăn có thể nói, nhưng trái pháp luật thì tội không thể tha.”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu cũng đồng tình, lại cảm thấy án tử này thật rắc rối phức tạp, hình như có chỗ nào đó không hợp với lẽ thường.

“Chiêu.” Triển Khải Thiên khẽ chọc chọc Triển Chiêu, nhỏ giọng hỏi, “Ngọc Đường gần đây tâm tình thế nào?”

“A?” Triển Chiêu ngẩn người.

Bạch Duẫn Văn thả hai món cổ vật lại trong xe, rồi nói với Triển Khải Thiên, “Hai người từ từ trò chuyện, tôi vào xem bán cái gì.” Nói xong, bước nhanh vào trong.

Triển Khải Thiên cười lắc đầu, “Thực sự là… rõ ràng là người muốn biết nhất.”

“Nga… di truyền nhiều quá a, tính cách không được tự nhiên y hệt Tiểu Bạch.” Triển Chiêu cảm khái.

“Ngọc Đường vẫn còn đang giận bọn ba sao?” Triển Khải Thiên nhịn không được hỏi.

“Cũng không phải tức giận, chỉ là không hiểu rõ, hai người lại không chịu nói thật, cậu ấy có phần nóng ruột!” Triển Chiêu cũng nói xong cũng bất đắc dĩ, “Ba, mọi người vì sao thà rằng để anh hai mất đi ký ức, cũng không muốn anh ấy nhớ lại a?”

Triển Khải Thiên không nói lời nào, một lúc lâu mới khẽ thở dài, “Chiêu ba hỏi con, con nếu ở bên ngoài bị thương, có bao giờ nói cho ba mẹ biết đầu tiên không?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không nha, sẽ bị mắng chết.”

“Chỉ vì sợ mẹ con mắng?”

… Triển Chiêu lắc đầu, “Không muốn hai người lo lắng nữa.”

“Thói quen của con nít là hay làm nũng với người lớn, đến khi không làm nũng nữa mà giấu diếm này nọ, chỉ có một nguyên nhân, đó là không muốn đối phương lo lắng.” Triển Khải Thiên vỗ vỗ vai Triển Chiêu, “Con nghĩ ba với chú Bạch con sẽ không có chừng mực đến mức đi làm bậy sao? Thật sự là chưa đến lúc để giải thích.”

Triển Chiêu gật đầu ý bảo đã hiểu.

Chính lúc này, Bạch Ngọc Đường bước nhanh ra, phân phó người lục soát mọi ngóc ngách, trên tay còn đang cầm một khẩu súng tự chế hình dạng cổ quái.

“Thực sự tìm được rồi?” Triển Chiêu lại có chút ngoài ý muốn, “Có tên hung thủ ngốc đến mức đem hung khí để trong nhà sao?”

Bạch Ngọc Đường đặt súng vào trong hộp đựng vật chứng, “Liêm Thiển Trung không ở trong phòng, tôi hỏi Liêm Đồng Lý, ông ta nói vừa rồi còn thấy mà, không biết chạy đâu rồi, quay lại nhìn thì thấy cửa sổ phía sau đang mở … có thể là chạy trốn từ đó.”

“Không thích hợp a!” Triển Chiêu lắc lắc đầu, “Nếu như súng đúng là của Liêm Thiển Trung, hắn có thể viện cớ là súng từng bị mất, có lẽ ai đó đột nhập vào nhà lấy đi, sau lại thì tìm lại được, Liêm Thiển Nghĩa bị thương hắn cũng có thể chối bay. Nhưng hiện tại lại chạy trốn như thế, lập tức biến thành chạy án, tội danh cứ thế đã được chứng thực a!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, gọi điện thoại cho đội Hình sự, để bọn họ phát lệnh truy nã toàn thành Liêm Thiển Trung, thông tri cho bên quản lý xuất nhập cảnh nghiêm ngặt kiểm tra người muốn xuất cảnh, bởi vì Liêm Thiển Trung có máy bay tư nhân loại nhỏ, hắn rất có thể sẽ dùng nó để thoát đi, nên cũng phải theo dõi nghiêm ngặt các sân bay lớn.

Lúc này, Bạch Duẫn Văn cũng đi ra.

“Thế nào?” Triển Khải Thiên hỏi, “Bán đồ thật hay đồ giả?”

“Bán xen lẫn nhau.” Bạch Duẫn Văn nói, nhún nhún vai, “Bất quá cũng có một vài dân đầu cơ người nước ngoài, phần nhiều đều có dụng ý khác.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều thở dài.

Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại cho Bao Chửng, hỏi ông, “Liêm Đồng Lý bị tình nghi đầu cơ trục lợi văn vật, ngài có muốn bắt ông ta về không?”

Bao Chửng sau khi ngẩn người, đáp lại một câu, “Giải quyết theo công việc.”

… Vì vậy, những người có liên quan đều bị đưa đến cảnh cục, án tử này trở nên rất lớn, các phương diện liên quan cũng quá rộng, Bạch Ngọc Đường nghĩ nên đưa người của bộ Văn hoá đến điều tra thật giả, tiến hành giám định xong mới quyết định có khởi tố hay không.

Triển Chiêu đứng một chỗ nhìn chúng cảnh viên đang bận rộn thu thập kho tàng, đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, Liêm phu nhân với tiểu thiếu gia đâu?”

Bạch Ngọc Đường tìm người giúp việc của Liêm gia đến hỏi thăm, đáp án là —— xuất ngoại nghỉ dưỡng rồi.

“Không thích hợp a.” Triển Chiêu kinh ngạc, “Là trùng hợp hay vội vội vàng vàng trốn đi?”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, một nhà Liêm Đồng Lý này đến tột cùng đang làm trò quỷ gì vậy? Lập tức gọi điện cho Tương Bình tra xem hai mẹ con nhà họ đi đâu.

“Không cảm thấy lạ à?” Lúc này, Triển Khải Thiên đột nhiên nói một câu, còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Bạch Duẫn Văn bên cạnh vỗ vỗ vai ông, “Kế tiếp không phải chuyện của chúng ta, để đó cho cảnh sát đi.” Nói, vào xe, Triển Khải Thiên bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Triển Chiêu, rồi cũng chui vào xe.

Sau khi xe quay đầu, Bạch Duẫn Văn liếc Ngọc Đường, “Đừng quên gọi điện ẹ đó, thằng con hư hỏng!”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật —— con hư á …

Người đi, Triển Chiêu tiếp tục câu hỏi của Triển Khải Thiên, “Không cảm thấy lạ à?”

“Người nhà này hình như rất vội vã muốn nhận tội, vội vã muốn ngồi tù, thật làm cho người ta thấy bất khả tư nghị!” Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng, “Đống đồ cổ này được bắt đầu bán cách đây không lâu, có người ngốc cũng biết đồ qu‎ý phải giao dịch ngầm, đằng này lại bày ra buôn bán công khai, còn bán cho anh trai của cảnh sát … Hắn có khi thực sự vô cùng muốn bị chúng ta bắt đó.”

Triển Chiêu nghe đến đó, nở nụ cười, “Cảnh cục đối với phạm nhân mà nói, có cái gì hấp dẫn đây?”

“Khẳng định không phải là thức ăn.” Bạch Ngọc Đường đùa một câu, Triển Chiêu lắc đầu.

Hai người nhìn nhau, trong đầu đều nảy ra một ý niệm —— ở lại cảnh cục, còn có một nhân tố rất trọng yếu, đó là sự an toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play