“Bắt được người này, có thể biết được ý nghĩa của đồng tiền xu.” Triển Chiêu cầm đồng xu nhìn một chút, “Chỉ cần hắn còn sống tôi sẽ có cách để hắn mở miệng!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Yên tâm đi Miêu Nhi, giao cho cậu khẳng định là một người sống.”
Chờ Lương Nhạn giả kia tới được cửa cuối cùng, thuốc nổ trên người cũng đã dùng hết, hình dạng có chút chật vật, thậm chí ngay cả áo khoác cũng đã cởi ra.
Bạch Ngọc Đường liếc qua Triệu Trinh, “Tới phiên cậu.”
“Nga.” Triệu Trinh đi ra ngoài.
“Cầm lấy này.” Bạch Trì cầm ba thanh phi đao Triệu Trinh vẫn dùng giao cho hắn, “Lo trước khỏi hoạ.”
“Trên tay hắn chẳng còn gì đâu …”
“Chưa chắc.” Triển Chiêu nói, “Trên trái đất này có một thứ gọi là bom body.”
“Không phải chứ?” Triệu Trinh mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, “Tiểu tử này không lẽ đã từng qua Trung Đông huấn luyện?”
“Được rồi.” Triển Chiêu đẩy đẩy hắn ra ngoài, “Đi mau, bom body phải có thiết bị điều khiển, nơi này tín hiệu đều bị nhiễu rồi, chính hắn tự điều khiển không được sẽ động thủ, vũ khí lạnh so với vũ khí nóng có hiệu quả hơn đó.”
“Không nguy hiểm thế chứ a.”Triệu Trinh bị đẩy ra ngoài, Bạch Trì cũng muốn đi theo, Triển Chiêu kéo cậu lại, “Nè nè, Trì Trì ở lại cho anh, em là then chốt đó, lát nữa anh cho ra mới được ra.”
Bạch Trì theo Triển Chiêu tới sát vách, cửa phòng khép hờ.
Bạch Ngọc Đường đứng một bên, chợt thấy Công Tôn ôm cánh tay dựa vào tường thấp giọng cười.
“Sao thế?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn.
Công Tôn hạ giọng, ý bảo anh nhìn Triển Chiêu, “Cậu ta hình như rất hưng phấn.”
Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.
“Cậu ta quả thật có tính nết của một con mèo, thích đem mọi thứ khống chế thật tốt, ví như lần hành động này, mỗi một bước đều dựa theo sự chỉ huy của cậu ta, tất cả mọi người đều bị khống chế trong lòng bàn tay.” Công Tôn uống một ngụm rượu, liếc Ngọc Đường, “Đương nhiên.. Trừ cậu ra.”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu cười cười, “Rất giống một người?”
“Ừ.” Công Tôn lắc lắc cái ly trong tay, “Tôi đang nghĩ, nếu như năm đó, chính mình cũng có chỉ số thông minh cùng năng lực như vậy, nếu không làm xằng làm bậy, thì quả thật rất buồn chán.”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn, “Anh muốn nói gì a?”
Công Tôn buông ly xuống đút tay vào túi áo, “Phương pháp tốt nhất để một người thông minh làm xằng làm bậy chính là ―― khiến hắn buồn chán.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, đảo mắt nhìn hắn, “Ý anh là … vì lý do này, năm đó mới đem Triệu Tước nhốt lại?”
Công Tôn nhún vai, “Tôi chỉ nhìn Triển Chiêu rồi nghĩ ra thế thôi, cũng không có một căn cứ nào cả.”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, nhìn Triển Chiêu đang cùng Bạch Trì nhìn chằm chằm tình hình bên ngoài … Đích thật là vẻ mặt hưng phấn.
Con mèo này tuy rằng trời sinh tính tình thích tĩnh không thích động, nhưng nếu không cho cậu ta động não, cậu ta khẳng định sẽ buồn chết. Cách hay nhất khiến một người thông minh làm ác chính là khiến hắn thấy buồn chán sao… Nói không chừng lời của Công Tôn vừa rồi chính là điểm mấu chốt a.
“Hắn tới cửa rồi.” Tương Bình thong qua màn hình theo dõi nắm giữ hành tung của Lương Nhạn giả, thấy hắn đã tới phòng chăm sóc đặc biệt, đang vươn tay chậm rãi đẩy cửa ra.
Triệu Trinh đang nằm ở trên giường, trên tay bưng một phần ăn khuya…
Đây là Bạch Trì làm cho hắn, Triệu Trinh kết thúc tuần diễn vẫn đang nghỉ ngơi, Bạch Trì đang muốn vỗ béo hắn. Chỉ là Triệu Trinh thường ngày lười biếng hệt một quý tộc xuống dốc, cơm không đút không ăn, cũng không dợ đói bụng mà chết. Cuối cùng Bạch Trì không có cách nào khác đành mỗi ngày buộc hắn ăn sáu bữa, đa số đều tự mình đút cho. Bạch Trì vẫn nghĩ, người này kiếp trước khẳng định là một hoàng đế, chứ không sao lại khó hầu hạ vậy a.
Vừa nãy Triệu Trinh ồn ào kêu đói bụng, không thèm sơn trân hải vị gì, chỉ thích ăn mì nấu rau, mì xào trứng các loại của Bạch Trì …
Sau khi đẩy cửa ra, Lương Nhạn nhìn tình huống Triệu Trinh trước mắt hiển nhiên ngây ngẩn cả người…
“Hắn hình như bị kích thích rất lớn a.”Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
“Đúng vậy, vì trong ấn tượng của hắn Triệu Trinh phải đang sống đời sống thực vật mới đúng, hắn chuẩn bị đến cùng Triệu Trinh chết mà.” Triển Chiêu thấp giọng nói với Bạch Ngọc Đường, “Thế nhưng hiện tại không giống với kế hoạch của hắn, Triệu Trinh nếu không chết mà lại đang sống sờ sờ ra thế kia … Điều này không phải muốn lấy mạng của hắn sao?! Đây là phương pháp tốt nhất để đối phó vớ ingười mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, biết rõ hắn muốn 3, liền đem thứ đó xếp thành 2, hắn nhất định sẽ bực đến phát rồ!”
“Nga.”Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Công Tôn ở phía sau nhìn, lắc đầu … hai người này, thật giống hai đứa con nít đang cùng nhau chơi trò chỉnh người khác.
“Anh …”
Lương Nhạn giả không thể tin được nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh mỉm cười đưa tay, nhẹ nhàng ấn xuống một cái nút bên cạnh, “Hoan nghênh quang lâm…”
Nói xong, chợt nghe “thình thịch” một tiếng, lại một chiếc lồng sắt khác rơi xuống, chặt chẽ nhốt hắn vào bên trong.
“A!” Người nọ đột nhiên rống to, như muốn phát điên rồi, toàn thân trên dưới lục lọi thứ gì đó để có thể mở khoá lồng. Nhưng mà lồng sắt lần này không hề có khoá, trọng lượng lại kinh người, cũng không phải loại hắn có thể nhấc bỏ.
“Anh … Anh gạt tôi?!” Lương Nhạn giả quay về phía Triệu Trinh rít gào, “Tôi yêu anh như vậy nhưng anh lại gạt tôi! Chết đi! Tôi và anh cùng chết a!”Nói rồi, hắn ấn một cái nút trong tay …
Triệu Trinh cầm thanh đao lên … Lương Nhạn giả không hề phòng bị, tay bị trúng một đao, lại dùng đến tay kia, rồi tiếp tục bị thương.
Mắt thấy cái nút rơi xuống mặt đất… Triệu Trinh cảm thấy không tốt, lập tức xoay người nấp vào một bên giường… May là, ở đây song vô tuyến điện đều bị nhiễu, bất cứ thứ gì phát tín hiệu đều không có tác dụng, nên không nổ.
Người nọ muốn nhấc chân đạp lên cái nút, nhưng luận về tay chân, ngay cả kẻ trộm giỏi nhất trên đời so ra vẫn kém Triệu Trinh. Hắn dễ dàng dùng một mảnh dây kẽm mảnh câu cái nút kia ra… Ném về phía đầu giường.
“Hô…” Triệu Trinh đứng lên, thấy Lương Nhạn giả còn đang phát rồ, đành mở miệng, “Này, cậu đừng ồn nữa được không hả!”
“Tôi muốn anh chết! Tôi yêu anh như vậy, tôi cái gì cũng có thể cho anh …”
Triệu Trinh nhìn trời, xoay mặt về phía cửa hông.
Lúc này, Triển Chiêu vỗ nhẹ vào vai Bạch Trì, “Tới phiên em, thành hay bại đều phụ thuộc và biểu hiện của em đó!”
“Vâng.” Bạch Trì còn có chút khẩn trương, trong tay cầm đồng xu Triển Chiêu đưa cho, khẽ bước ra ngoài.
Triệu Trinh còn chưa dứt lời, Bạch Trì đã nâng mặt hắn lên hôn một cái.
Tất cả mọi người giật mình.
Lương Nhạn mở to hai mắt, sau đó bắt đầu kích động đập mạnh đầu vào thành lồng.
Rồi thấy Bạch Trì thay đổi 180 độ, chẳng thấy vẻ nhu thuận thành thật đâu nữa, thay vào đó đang đắc ý nhìn Lương Nhạn giả kia, rồi nâng tay đưa khối tiền xu ra.
Nhìn sang sắc mặt Lương Nhạn, lúc này đã trắng như một cái xác, “Mày … Mày là người của bọn họ?!”
Bạch Trì nhướn mày, “Tôi và cậu bất đồng, cậu chỉ là đồ bỏ đi, bọn họ căn bản chỉ lợi dụng cậu thôi.”
“Tao muốn giết hết lũ chúng mày!” Lương Nhạn giả càng rống to hơn, “Chúng mày mới là đồ bỏ, chúng mày đều là đồ bỏ!”
Thấy hai mắt hắn trở nên hung tàn, tâm tình kích động, Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Thế nào?”
Triển Chiêu gật đầu, “Thời cơ không sai biệt lắm, làm đi!”
Bạch Ngọc Đường cầm khẩu súng gây mê trên bàn … Nhắm vào Lương Nhạn đang kích động không ngớt, bóp cò.
Lương Nhạn trúng đạn ngã xuống đất, sau một lát, lập tức hôn mê.
Lúc này, Lạc Thiên bọn họ đều tới, trên chiếc xe màu trắng còn có hai người, đều bị bắt sống.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gọi bác sĩ đến.
Tần Âu cùng bác sĩ khiêng Lương Nhạn giả vào phòng giải phẫu, trước tiên chiếu X quang để xác định vị trí, sau đó lấy thứ khả nghi trong người hắn ra, quả nhiên trong dạ dày của hắn có một loại bom nhỏ uy lực cực mạnh, là được nuốt vào.
Tần Âu vừa phá quả bom này vừa giảng giải cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Tuy rằng chỉ là một khối bom rất đơn giản, nhưng lực sát thương tương đương với một quả lựu đạn.”
Mặt khác, bác sĩ từ trong người hắn lấy ra một con chip. Bạch Ngọc Đường đem thứ đó về cho Tương Bình phân tích … Trong thời gian ngắn, mọi tầng canh gác được giải trừ.
Bao Chửng cũng truyền đến tin tức tốt, có một đội lính đánh thuê cùng vài thanh niên tập kích nhà của Triệu Trinh, mưu toan ăn cắp đống vàng. Bởi vì lọt vào phục kích của đội đặc công, bắn chết tại chỗ năm người, những kẻ khác toàn bộ bị sa lưới!
Lần này hành động, đại thắng trở về!
Trong cơ thể phần đông đám thanh niên kia đều có con chip. Tương Bình đem đống chip đó đi phân tích, đó chỉ là hệ thống phân biệt thân phận bình thường, thứ đó vốn có chức năng định vị GPS, nhưng hiện tại tín hiệu xác định đã biến mất, chứng tỏ chẳng ai quan tâm đến bọn họ, bọn họ đã bị trục xuất, là những kẻ bỏ đi chân chính.
Lợi dụng đồng tiền xu kia, Triển Chiêu đại khai sát giới.
Mọi người thấy Triển Chiêu vừa rồi như làm ảo thuật vậy, chỉ dùng một ít tiểu xảo rất đơn giản, để đám người đó khai ra toàn bộ ―― mà cái then chốt trong kỹ xảo đó chính là ―― đồ bỏ!
Lạc Thiên ngồi ở một bên quan sát, Mã Hân cũng ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, “Có khó chịu không? Về nhà nghỉ ngơi trước nhá? Các anh trong khoảng thời gian này đều rất khổ cực.”
Lạc Thiên lắc đầu, “Không sao … Anh chỉ không rõ vì sao bọn họ lại để ý thân phận đồ bỏ của mình vậy.”
“Anh không ngại chuyện bị vứt bỏ sao?” Mã Hân hỏi.
Lạc Thiên bật cười, “Anh đã từng không dưới một lần cảm thấy thật may mắn, may mắn vì mình là một kẻ bỏ đi, may mắn vì bị quên lãng, mới có thể trốn thoát.”
“Bởi vì sở cầu bất đồng mà thôi.”
Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã thẩm vấn xong đẩy cửa đi ra.
“Đội trưởng, tiến sĩ Triển.”Lạc Thiên đứng lên, hỏi, “Thế nào?”
“Đều khai rồi.” Bạch Trì ôm một quyển sổ thẩm vấn thật dày, “Lần này hỏi được không ít a!”
“Cái gì gọi là sở cầu bất đồng a?”Mã Hân truy hỏi.
“Vốn nhóm người này, không giống Lạc Thiên bị bắt về làm thí nghiệm… Bọn họ là tự mình tìm tới nương tựa tổ chức này!” Bạch Ngọc Đường tung a tung miếng đồng xu, “Bởi vậy khi bị vứt bỏ, bọn họ rất không cam lòng!”
“Tự nguyện tìm đến nương tựa?” Lạc Thiên cảm thấy bất khả tư nghị.
“Bọn họ đa phần đều không được thừa nhận, thế nhưng lại có người có năng lực đặc thù!” Triển Chiêu mỉm cười, “Lần này nắm giữ rất nhiều đầu mối.”
Lúc này, mọi người tụ tập ở SCI, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đem vụ án từ đầu đến cuối, trình bày lại một lần.
Đồng xu nọ, gọi là Khí Ưng. (con chim ưng bị vứt bỏ)
Trong nhóm của Lương Nhạn năm đó, tổng cộng có 51 đứa trẻ tham gia vào đợt tuyển chọn.
Đa số bọn họ đều là những đứa trẻ nghèo đói, thậm chí có đứa không có nhà để về, chỉ có chút tài cán đặc biệt.
Lý Dĩnh là người đứng ra tổ chức lần đó.
Trong 51 đứa trẻ, chỉ chọn ra 15 đứa tiến hành huấn luyện đặc thù, trong đó có Lương Nhạn, Lương Nhạn giả, cùng vài đứa trẻ khác.
Nhưng mà vào một khoảng thời gian nào đó cùng năm, hình như gần lúc Lạc Thiên trốn đi, kế hoạch kia đột nhiên bị gác lại, thế là những thiên tài ưu tú nhất kia, trong một đêm trở thành đồ bỏ đi.
Những đồ bỏ này mỗi người được nhận một huân chương Khí Ưng, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng chính mình đã giống như quân nhân dự bị, tuỳ thời có thể được cử đi hành động. Nhưng không lâu sau, bọn họ bị đuổi đi, cuối cùng mới biết đó là thân phận của một đồ bỏ.
Năm đó Lương Nhạn tập hợp đám đồ bỏ ấy lại, dùng Khí Ưng làm dấu hiệu, Lương Nhạn lúc đó mê luyến Tần Âu, cuối cùng chết đi, tất cả mọi thứ đều được đám người đó ghi vào trong óc.
Những kẻ bỏ đi này không cam lòng việc cứ như vậy bị quên đi, bọn họ quyết định phải có được hai thứ ―― tiền, và thành quả nghiên cứu của Triệu Tước.
Mà nói ra lại có chút sai lầm, chính là Lương Nhạn giả kia yêu Triệu Trinh.
Nói đến đây cũng có chút thú vị, trong đám bỏ đi này, có rất nhiều Lương Nhạn giả. Bọn họ tựa hồ rất ỷ lại vào dung khí Lương Nhạn mang đến cho bọn họ, có thể bởi vì trong số bọn họ có rất nhiều người lớn lên cùng với Lương Nhạn.
Một Lương Nhạn giả nào đó tiếp cận Tiểu Dịch, cho thằng bé một con búp bê, búp bê này trong tổ chức ai cũng đều có … Mục đích là để dẫn dụ Tần Âu, bọn họ muốn Tần Âu đến giúp bọn họ phá bom, chỉ là không nghĩ tới Triệu Tước lại thò một chân vào, việc này coi như thất bại.
Mà vị fan siêu cấp kia của Triệu Trinh lại làm bọn họ một lần nữa dấy lên hi vọng.
Người nọ đích xác bởi vì Triệu Trinh năm đó giúp hắn giải vây mà tâm sinh mê luyến.
Cuối cùng bị Triệu Trinh phát hiện ra, lại nhìn thấy tướng mạo thật, bởi vậy mới phải đi phẫu thuật chỉnh hình … Mà những thành viên khác trong Khí Ưng, cũng muốn mượn án kiện lần này để tìm ra số vàng.
Làm tất cả mọi thứ, mục đích của bọn họ rất đơn giản ―― trả thù tổ chức đã vứt bỏ bọn họ, chứng minh chính mình không phải đồ bỏ đi, cũng giống như Lương Nhạn, làm nên chuyện đại sự.
Vì vậy, một loạt âm mưu oanh oanh liệt liệt diễn ra.
Đầu tiên là thuê xe mướn người lợi dụng u đột kích người bên cạnh Triệu Trinh. Sau đó lại dùng bom dẫn dụ Tần Âu cùng Trần Du, làm cảnh sát khơi ra nhiều bản án cũ, do đó cũng đối chọi gay gắt với Lý Dĩnh đã vứt bỏ bọn họ.
Bọn họ biết không ít về bí mật của tổ chức kia, đặc biệt là tư liệu nghiên cứu của Triệu Tước.
Án tử này rắc rối phức tạp, là bởi vì đối phương không phải một kẻ biến thái thông minh, mà là một đám biến thái thông minh.
Đám người biến thái thông minh này có năng lực, có dã tâm, chủ yếu vẫn là bọn họ hoàn toàn tách biệt với xã hội, hành vi cùng mục đích hoàn toàn không thể dùng phương pháp thông thường để suy đoán. Giống như là, vì năm mươi đồng tiền mà giết người còn có thể hiểu được, nhưng vì một đôi dép lào mà giết người thì thật sự không thể tưởng tượng nổi, nhưng đó lại là phương thức tư duy của đám biến thái này. Cuối cùng, chân chính dẫn đến thất bại của bọn họ, chính là hai chữ “chấp nhất “.
Chấp nhất việc chứng minh năng lực của chính mình.
Chấp nhất với người mình yêu mến.
Chấp nhất việc trả thù tổ chức đã vứt bỏ chính mình.
Mỗi một sai lầm đơn giản chỉ vì dẫm lên sai lầm lúc trước, bị nắm được đầu mối, cuối cùng toàn bộ sa lưới.
Bất quá với cách nói của Bao Chửng thì là, chấp nhất gì gì đó đều là thứ yếu, then chốt chính là, đối phó với biến thái, sẽ có một thiên tài so với bọn họ còn biến thái hơn gấp bội, đương nhiên cũng thông minh hơn gấp bội, lời khen này đối với Triển Chiêu là hoàn toàn xứng đáng.
Án kiện chân tướng rõ ràng, một đoàn phạm nhân bị đưa vào nhà giam đặc biệt.
SCI dùng tròn một tuần lễ để viết báo cáo, báo cáo dày đến mức có thể đem xuất bản thành một quyển tiểu thuyết trinh thám.
Nhưng mà, Bao Chửng sau khi nhận được báo cáo câu đầu tiên hỏi Triển Chiêu lại là, “Cháu hoàn toàn không tiết lộ một chút đầu mối nào về tổ chức kia à?”
Triển Chiêu thành thật lắc đầu, rồi lại giảo hoạt cười, “Sử dụng câu trước khi mọi người thẩm vấn Lý Dĩnh … Đây là án tử của bọn cháu.”
“Ách, thằng nhóc này…”
Triển Chiêu nhìn trời, anh đương nhiên hỏi ra được một ít đầu mối trọng yếu, anh còn muốn lợi dụng những đầu mối này, giải ra đống mật mã kia của Triệu Tước. Bao Chửng bọn họ muốn biết có thể dung đầu mối có được từ Lý Dĩnh để trao đổi a.
Bao Chửng cũng không có biện pháp, ai bảo ông bị kẹt lại giữa hai thế hệ làm chi, lúc này cũng lười chẳng thèm quản nữa.
Vài ngày sau khi án kiện được phá, mọi người trong SCI có hai sự kiện lớn.
Một là tổng kết lại án kiện, hai là, giúp Tần Âu dọn nhà.
Tần Âu đã bán căn nhà cũ đi, mua một căn nhà lớn hơn, rất gần với nhà Lạc Thiên, bởi vì hắn quyết định sẽ đưa Tiểu Dịch về nuôi nấng, Tiểu Dịch cùng Dương Dương trở thành bạn học, mỗi ngày cùng đi học rất tiện, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Dương Phàm khôi phục lại công tác, bởi vì bệnh viện rất gần nhà Tần Âu, bởi vậy Tiểu Dịch kiên quyết yêu sách vòi vĩnh, cuối cùng Dương Phàm cũng xuôi theo, cùng Tần Âu ở cùng một nhà, tiện thể chiếu cố Tiểu Dịch.
Triển Chiêu giúp Tần Âu tiến hành một khoá trị liệu tâm lý.
Một tháng sau, SCI lại nghênh đón một thành viên mới, Tần Âu.
Từ hôm đó, Tần Âu và Lạc Thiên cùng nhau ra ngoài làm việc, Bạch Trì hoàn toàn chuyển về làm văn chức, cậu đã từ công việc trong SCI tìm ra mục tiêu của chính mình.
Bạch Trì cuối cùng cũng nhận ra, lúc còn nhỏ lấy Bạch Ngọc Đường làm mục tiêu cho chính mình không thực tế đến mức nào, Triển Chiêu mới là mục tiêu lý tưởng để cậu phấn đấu không ngừng nghỉ. Hiện nay, dưới sự chỉ đạo của Triển Chiêu, cậu đang đọc một lượng lớn sách về tâm lý học, đồng thời thành công thi đậu vào làm nghiên cứu sinh tâm lý học của trường quân đội X, đương nhiên, người hướng dẫn của cậu chính là Triển Chiêu…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT