Vụ án thứ 2: Trại huấn luyện sát thủ

Cơn mê ngủ ở trong tôi đứt quãng

Tri giác phục hồi sau tiếng sét vang

Như một người bị thức bằng sức mạnh.

Đảo cặp mắt vừa được nghỉ, nhìn quanh

Tôi đứng thẳng và mắt nhìn chằm chặp

Cố hiểu ra nơi đang ở của mình.

Hai chúng tôi đang đứng trên bờ vực

Thung lũng thảm sầu ở dưới bàn chân

Nơi có vô vàn tiếng kêu khủng khiếp.

Vực thẳm sâu, vực mờ mịt, đen ngòm

Tôi chăm chú nhìn xuống sâu tận đáy

Nhưng tất cả đều mờ mịt, tối đen.

– Tầng địa ngục thứ nhất

Đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng khóc và tiếng la hét, mở mắt ra, trong bóng tối mù mịt, những thanh âm đáng sợ đã biến mất không chút dấu vết.

Thở phào một cái, rời giường đứng dậy, từng cơn chóng mặt kéo tới.

Lảo đảo đi tới cửa sổ, hai tay kéo mở tấm rèm nặng nề qua một bên… Ánh mặt trời thật chói mắt.

Mở cửa sổ, một luồng không khí trong sạch và lạnh lẽo tràn vào, xua tan cái ẩm mốc lởn vởn trong phòng.

Xoa thái dương đang ê ẩm, xoay người nhìn vách tường trắng nhạt, những vết máu loang lổ đã khô lại, dưới ánh nắng mặt trời trở nên rực rỡ như hoa… Quả nhiên, cho dù là những thứ khó coi đến mấy, được ánh mặt trời chiếu vào đều có thể trở thành thứ thanh khiết thánh thiện.

Cầm lấy chai rượu mạnh, ngồi trước cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ánh mặt trời, mãi cho đến lúc mặt trời ngả về phía tây, những tia sáng trắng biến thành màu cam, màu cũng từ từ đậm dần…

Quay đầu lại, nhìn những đốm máu trong ánh trời chiều, chúng như lấy lại được sự sinh động như lúc chảy trong lồng ngực… cuồn cuộn lao nhanh về phía trước, trông thật xinh đẹp.

Trời bắt đầu xẩm tối, rượu cũng bắt đầu thấy đáy.

Di

~Màn hình máy tính đột nhiên bật lên, một phong thư bay vào.

Cứng nhắc đứng dậy, đi tới trước máy tính, vươn bàn tay đang run rẩy cầm lấy chuột, click mở.

Chỉ có những chữ ngắn ngủi:

Đã đến giờ rồi, hãy đánh thức ác ma dậy! Từ giờ trở đi, ngươi không còn là ngươi nữa!

Triển Chiêu vội vã chạy từ hội trường thành phố S ra, “Xong rồi, xong rồi! Bị muộn rồi!!”

Anh vừa mới nghe một buổi diễn thuyết rất quan trọng, người diễn thuyết là tiến sĩ Wilson Brown, nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới, còn đề tài là “Rối loạn nhân cách con người”.

Tiến sĩ Wilson không hổ là người có uy tín trong lĩnh vực này, toàn bộ buổi diễn thuyết rất tuyệt vời, Triển Chiêu ngồi nghe mê mẩn đến độ quên mất một chuyện quan trọng — đêm nay, anh phải đi dự dạ tiệc chiêu đãi buổi ra mắt của tập đoàn Bạch gia.

Thời gian khai tiệc là 7 giờ tối, hiện tại đã là 6 giờ rưỡi, anh ngay cả đồ cũng chưa thay, “Chết rồi — Bạch gia đại ca chắc chắn muốn oánh người!”

“Tiến sĩ Triển!”

Triển Chiêu trong lòng đang nóng như lửa đốt thì bị người gọi lại, ngẩng đầu, thấy một người đang tươi cười đi tới, đó là một thanh niên mặc bộ vest được ủi phẳng phiu, tướng mạo có chút lạnh bạc, mũi ưng, lông mi dài, cằm nhọn, da rất trắng, lộ ra một vẻ chẳng tử tế gì cho lắm — không biết là ai.

Triển Chiêu có hơi chút ngẩn người, người thanh niên cười: “Thực sự là tiến sĩ Triển – Triển Chiêu? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”

Lễ độ vươn tay ra: “Tôi là Bàng Dục.”

“A– Chào cậu.” Triển Chiêu cũng chìa tay ra đáp lại, nghĩ nghĩ, hình như đã nghe qua tên này ở đâu, nhưng mà sao lại không nhận ra… Bỏ đi!

Vốn định mau đi ra chỗ khác, ai ngờ Bàng Dục lại chặn lại, nói: “Tôi lần trước có nghe buổi tọa đàm ‘Nguyên nhân gây ra sự đa nhân cách ở con người’ của anh, rất đặc sắc!”

“Quá khen quá khen…” Triển Chiêu đang cực sốt ruột, “Chết chắc rồi, tự nhiên gặp phải cục ngưu bì đường…”

Còn đang muốn bước đi thì Bàng Dục lại nói: “Anh cũng tới nghe diễn thuyết của tiến sĩ Wilson sao?”

Triển Chiêu nghĩ trong lòng: “Nói vớ vẩn, không thì tôi đến đây làm trò gì? Người này đang kiếm cớ loanh quanh!”

Đang muốn nói với hắn “Tôi đang vội” thì phía sau truyền đến tiếng còi ô tô, quay đầu lại…

Một chiếc xe thể thao mầu bạc trông cực khoa trương đang đậu bên lề đường, Bạch Ngọc Đường thò đầu ra hét: “Miêu Nhi!”

“Thật ngại, tôi đang vội, lần sau sẽ nói chuyện tiếp.” Triển Chiêu vội vàng trốn Bàng Dục đang nhây mình, chạy vọt ra xe.

“Có biết mấy giờ rồi không? Anh hai đã muốn nổi bão rồi đó!” Bạch Ngọc Đường đợi anh mở cửa xe, ném ột bộ vest màu chàm.

“Tôi quên mất thời gian, cậu thế nào mà giờ cũng tới?” Triển Chiêu đóng cửa xe, cởi áo khoác, mặc bộ vest vào.

“Thấy đồ của cậu còn nằm trong cục, biết ngay là cậu đã quên.” Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo lại cổ áo, “Phải biết cách mặc áo chứ.”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn anh, một bộ vest thuần trắng, cà-vạt màu bạc, toàn bộ toát lên vẻ công tử nhà giàu xuất sắc, trắng đến độ không còn gì có thể trắng hơn… Con chuột này, tính cách và tướng mạo khác hẳn nhau!

Hai người vội vã chạy tới khách sạn năm sao hàng nhất của thành phố S thì đã gần 7 giờ.

Trước cửa đậu đầy xe hơi xa hoa có rèm che cửa sổ, thảm đỏ trải dài đường vào, hai bên vây đầy nhà báo, khiến cho cả con đường như ngập trong ánh sao.

Hai người xuống xe, chọn một con đường nhỏ tương đối vắng vẻ, ít người để ý mà chui vào.

“Tại sao lại biến thành thế này?” Triển Chiêu nhíu mắt thưởng thức, “Rốt cuộc công ty của anh hai là gì a?”

“Hình như là kinh doanh khách sạn.” Bạch Ngọc Đường nhức đầu nhìn xung quanh, “Từ chỗ này vào được không ta?”

“A

~” Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu cao vút của các cô, các chị.

Bạch Ngọc Đường theo phản xạ, tay sờ vào súng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên “đại lộ danh vọng”, một người nước ngoài tóc vàng mặc bộ vest màu đen đi qua.

“Ai thế?” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu bên cạnh.

“Ờm…” Triển Chiêu lắc đầu, có chút lo lắng nhìn đám sinh vật thuộc giống cái đang hét muốn bể cổ.

“Jon King, một ngôi sao Hollywood nổi tiếng.” Phía sau có người đỡ lời, giọng nói giống như đúc mà ăn nhịp cũng không chê vào đâu được.

“Đại Đinh, Tiểu Đinh?” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy cặp song sinh đứng ở phía sau, vẻ mặt như anh cả nhìn em nhỏ.

“Sớm đoán chắc hai người sẽ tới muộn!” Cặp song sinh nhún nhún vai, “Đi thôi, đại ca kêu bọn này ra đón hai người vào cửa sau!”

……………

Đi theo sau cặp song sinh, “Anh hai mở khách sạn thôi phải không? Làm gì mà mời ngôi sao tới làm gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

Đại Đinh, Tiểu Đinh quay đầu lại, thương hại thở dài: “Ai

Tập đoàn Bạch Thị chủ yếu kinh doanh trong lĩnh vực khách sạn, nhà hàng cùng điện ảnh và truyền hình giải trí, hôm nay lại có lễ ký hợp đồng với công ty điện ảnh truyền hình, Jon King kia chính là diễn viên hợp đồng của Bạch Thị đó.” (tập đoàn Bạch Thị = Tập đoàn thuộc nhà họ Bạch chứ không phải tên là “Bạch Thị”)

“A

” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đổi lấy hai cái trợn mắt của cặp song sinh: “Lão đại tốt xấu gì cũng là anh hai cậu, làm sao mà anh hai mình làm gì cũng không biết là thế nào?”

“Hóa ra anh hai không phải là mafia nha?” Triển Chiêu chạy lên nói với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vội vã bịt miệng anh lại: “Đồ mèo chết, muốn giết tôi à?!” Sau đó, lén lút nhìn nhanh bốn phía.

“Diễn viên kia rất nổi tiếng sao?” Triển Chiêu tò mò hỏi cặp song sinh, “Tại sao đến giờ không nghe nói qua anh ta?”

Cặp song sinh nhấn nút thang máy lên tầng cao nhất, liếc mắt nhìn hai người: “Hai cậu bình thường không xem TV hay tạp chí sao?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, ngửa mặt nhìn trời…

Cửa thang máy mở tại tầng đang mở dạ tiệc, trong đại sảnh chật ních những nhân vật nổi tiếng trong trang phục lượt là, tuy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chẳng biết ai, nhưng nhìn là biết đây toàn là người nổi tiếng… Ai cũng sáng chói a…

Bốn người ra khỏi thang máy làm cho không ít người chú ý, bề ngoài Bạch Ngọc Đường tương tự với Bạch Cẩm Đường cũng hai ba phần, thành ra làm nổi lên một trận xì xào nho nhỏ.

Bị nhìn như vậy nên cảm thấy không thoải mái, Bạch Ngọc Đường quay sang hỏi cặp song sinh: “Anh hai đâu, tôi cùng Miêu Nhi qua chào một tiếng rồi về.”

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường ghét nhất là loại xã giao với giao tiếp kiểu này, cũng liền gật đầu theo, tối nay anh còn muốn đọc hết cuốn sách, bận rộn quá nha!

“Dám à?!” Bên người vang lên một câu hung dữ, Bạch ngọc Đường và Triển Chiêu theo bản năng rụt cổ lại, quay đầu, thấy Bạch Cẩm Đường không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.

Bạch Cẩm Đường đêm nay mặc một bộ vest màu đen đẹp đẽ. Thật hoàn mỹ nha! Thật quý phái nha! Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng thở dài trong lòng: “Thấy chưa? Đây mới là kim cương thật hiệu “Vương Lão Ngũ” a! Kim cương của kim cương đó!” (Vương = vua, Lão Ngũ = Bạch gia đời thứ 5)

Lúc này bên người “Vương Lão Ngũ” đang kề sát một mỹ nhân có thân hình nóng bỏng, tay cầm ly rượu, tò mò nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

“Hai đứa đứng đây cho tới lúc tiệc tàn cho anh!” Bạch Cẩm Đường trừng mắt.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không dám cãi lời, ngoan ngoãn gật đầu.

“Ai là em trai của anh?” Mỹ nhân bên cạnh đột nhiên đặt câu hỏi.

“Cả hai đứa.” Bạch Cẩm Đường tung một câu không mấy hòa nhã, xoay người đi chào hỏi những vị khách khác, mắt thỉnh thoảng mất tự chủ liếc về một góc của phòng khách.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái, ý nói: “Anh hai làm sao vậy? Tâm tình không tốt a?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nhìn cặp song sinh bên cạnh chờ câu trả lời.

Đinh Triệu Huệ và Đinh Triệu Lan hướng qua phía mà Bạch Cẩm Đường vừa nhìn, trều trều môi, ý bảo hai người tự nhìn đi.

Nhìn qua góc đấy, thấy Công Tôn tay cầm ly rượu, ưu nhã ngồi trên sô-pha, đang trò chuyện cùng một cô gái mặc trang phục đoan trang, khuôn mặt lúc nào cũng sầm sầm, giờ đang nở nụ cười dịu dàng.

“Sao Công Tôn cũng tới?” Bạch Ngọc Đường giật mình hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu mày lắc đầu: “Rõ ràng tôi thấy anh ấy xé nát thiệp mời trong WC nha.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Đúng nha, còn nói cái gì mà có chết cũng không tham dự cái loại tiệc tùng của nhà giàu mới nổi…”

Đại Đinh và Tiểu Đinh cùng hít một hơi, nhìn Bạch Cẩm Đường phía trước âm sầm quay người lại: “Anh ấy nói vậy thật à?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tự giác ngậm miệng lại.

“Ai da, Miêu Nhi, có muốn uống gì không?”

“Được đấy… Tôi cũng hơi khát rồi.”

……………… Hai người cố gắng lái đề tài sang chỗ khác.

Bạch Cẩm Đường đen mặt, xoay người đi chào đoàn người trong đại sảnh.

Đinh Triệu Lan nhỏ giọng nói: “Công Tôn bị Bao Cục trưởng bán.”

“Là sao?” Triển Bạch hai người không hiểu.

“Bởi vì lão đại tặng cho Cục cảnh sát của hai người nguyên bộ thiết bị kiểm nghiệm pháp y tốt và tiên tiến nhất, lại còn cả bộ điều hòa nhiệt độ thông minh nữa, điều kiện chính là Bao Cục trưởng phái Công Tôn đêm nay đến dự tiệc.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, thầm nghĩ: “Đê tiện nha! Đê tiện nha!”

“Nhưng mà!” Đinh Triệu Huệ nói một cách thần bí, “Công Tôn lại trò chuyện với cô gái kia rất ăn ý.”

“Hơn nữa!” Triệu Lan bổ sung, “Hai người họ hình như biết nhau đã lâu, nhưng nhiều năm không gặp mặt.”

Hai người liếc nhau, lắc đầu, kết luận: “Đi trộm gà còn mất nắm gạo.”

…………

“Cô ấy tên Phương Tĩnh.” Vị mỹ nhân bên cạnh đột nhiên chen vào, “Là người quản lý tài sản của tôi, nghe nói cô ấy và vị tiên sinh tên Công Tôn kia là bạn học.”

“A

” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng giương mắt liếc Bạch Cẩm Đường, thấy anh lại tiếp tục nhìn về phía góc nào đó……

“Đây là lần liếc mắt thứ 23 trong đêm nay rồi đấy.” Vị mỹ nhân cầm ly rượu, xoay người rời đi.

Đại Đinh và Tiểu Đinh lại bắt đầu: “Cô nàng tên Trần Giai Di, cũng là diễn viên ký hợp đồng, vóc người tốt nhở?”

Lúc này, số khách quý đến dạ tiệc cũng đã gần đủ, Triển Chiêu kinh ngạc phát hiện, tiến sĩ Wilson diễn thuyết chiều nay ở hội trường cũng có mặt ở đây. Ông ta đang nói chuyện cùng ngôi sao Jon.

Wilson cũng phát hiện ra Triển Chiêu, lập tức nhiệt tình gật đầu chào anh.

Do tôn trọng bậc trên cùng địa vị trong học thuật, Triển Chiêu cũng chủ động đi lên bắt tay chào hỏi, Bạch Ngọc Đường tuy mù mờ nhưng vẫn đi theo.

“A! Triển, thật vui được gặp lại cậu!” Wilson mặc dù đã gần sáu mươi tuổi, nhưng vẫn có sự niềm nở và hoạt bát điển hình của người Mỹ, hiển nhiên ông rất thích Triển Chiêu, nên bắt tay thật mạnh, mặt mày cười hớn hở.

Triển Chiêu đang muốn nói thì trên trán của tiến sĩ Wilson, đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ…

………!………

“Nguy hiểm!” Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh là người đầu tiên phản ứng khi chấm đỏ xuất hiện, anh đẩy mạnh Wilson qua một bên.

Cùng lúc đó, trên vai của người đứng sau Wilson xuất hiện lỗ máu, máu đỏ tuôn ra không ngừng, người nọ thống khổ hét thảm một tiếng rồi bưng vai ngã xuống đất.

“A a

” Đại sảnh tiệc lập tức một trận rối loạn, các vị khách nữ kinh hoàng thét lên, đoàn người xô đẩy nhau chạy trốn.

Bạch Ngọc Đường lại nhìn thấy chấm đỏ ma quái bò lên trán Jon trong chớp mắt, đáng tiếc anh lại đang đứng cách Jon quá xa…

“Nằm sấp xuống!” Triệu Huệ từ bên cạnh lao ra, kéo Jon xuống.

“Bụp” một tiếng, trên thảm xuất hiện một lỗ đen ngòm bốc khói.

“Núp sát vào tường!” Bạch Ngọc Đường hét to, xoay người rút súng.

Bên ngoài sân thượng, trong màn đêm tối đen, xuất hiện một chấm đỏ sắc nét, lập lòe trên đỉnh tòa cao ốc đối diện, nhìn ước chừng, có lẽ khoảng cách hơn 50 mét…

Giơ súng nhắm vào điểm đỏ, sau đó nâng họng súng lên 45 độ.

Súng nổ “đoàng”… tiếng viên đạn xuyên thủng thủy tinh truyền đến, sau mấy giây, một cây súng bắn tỉa rớt xuống từ nóc tòa cao ốc đối diện, cây súng rớt xuống đất rồi nảy lên, vỡ tan tành……

Thần Khúc (La divina media) là trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri (1265-1321), là một trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và thế giới. Thần Khúc gồm 100 khổ thơ với 14.226 câu thơ, được chia làm ba phần, mỗi phần bao gồm 33 khổ thơ: Địa ngục (Inferno), Luyện ngục (Purgatorio) và Thiên đường (Paradiso). Tác phẩm được xếp vào hàng những bản trường ca vĩ đại nhất của nền văn học thế giới.

Bài thơ được viết sử dụng ngôi thứ nhất: tôi, kể lại cuộc du hành của Dante qua ba thế giới bên kia, diễn ra tại thời điểm Ba ngày lễ Phục sinh thiêng liêng mùa xuân năm 1300. Nhà thơ La Mã Virgil dẫn ông đi qua Hỏa Ngục và Luyện Ngục; trong khi nàng Beatrice, người phụ nữ mà Dante coi là lý tưởng, dẫn ông qua Thiên đường. Beatrice là người phụ nữ thành Florence, người mà ông biết đến từ thời thơ ấu, và mang lòng ái mộ.

Thần khúc Dante tay cầm bản Thần khúc, bênh cạnh là cổng vào Địa ngục, bẩy tầng Núi Luyện Ngục, và thành phố Florence, với thiên cầu Địa Đàng phía trên, trong bức họa của Michelino

Tầng địa ngục thứ nhất

Ở đây có những người chưa được rửa tội và những người vô thần nhưng có đức hạnh, tức những người không phạm tội lỗi gì, nhưng không nhìn nhận Jesus là chúa của mình. Họ tuy không bị đọa đày, nhưng cũng không được lên Thiên đường, vì không được gần Chúa trời, không có hy vọng được cứu rỗi.

Bên ngoài tầng địa ngục thứ nhất, tất cả những người có tội phải bị xét xử bởi vua Minos, người phán quyết mỗi linh hồn xuống một tầng địa ngục sâu hơn bằng cách cuộn đuôi của mình bằng số lần tương ứng. Các tầng địa ngục sâu hơn được kết cấu dựa theo ý niệm của Aristote về đức hạnh và sự đồi bại, nên có thể chia ra làm tội không kiềm chế dục vọng, bạo lực và lừa gạt. Tội không kiềm chế dục vọng – yếu đuối trong việc kiểm soát ham muốn và đòi hỏi tự nhiên – là tội nhẹ nhất.

Tranh khắc của Gustave Doré Khổ 5, dòng 4: vua Minos phán xử các linh hồn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play