Bạch Ngọc Đường vì câu chuyện theo như lời của Triển Chiêu mà vô cùng xúc động, khó hiểu hỏi, “Thật có loại chuyện này sao?”

“Ừ, không lịch sử nào có khảo chứng.” Triển Chiêu nhún nhún vai, “Bất quá thời Trung cổ là một thế kỷ hắc ám, trong lịch sử nhân loại phàm là quý tộc nắm giữ quyền lợi và thời kì quân đội thì tất nhiên là hắc ám. Tại lúc đó, ruộng đất, nhân dân và nông nô đều thuộc về quý tộc. Bởi vậy quý tộc là có quyền xử tử người trong phạm vi mình quản lý, huống gì địa vị Bathory hiển hách như vậy, bởi vậy trong đó hình như có ẩn tình gì đó, đương nhiên, cũng có chút quan hệ với đạo Tin Lành cải cách sau này. Bất quá có một bộ phận khá lớn học giả cho rằng đây căn bản là bịa đặt ra, chủ yếu là bởi vì hoàng thất lúc đó thèm khát tài sản của Bathory.”

“Vậy trường sinh bất lão là chuyện gì xảy ra?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Ngược lại cũng không phải nói trường sinh bất lão, mà là thanh xuân vĩnh hằng… Cái này thì thật sự là không làm rõ được, tương truyền phu nhân Bathory lúc hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn chỉ có hai mươi mấy tuổi, trẻ trung xinh đẹp.”

“Vậy Triệu Tước còn đáng đề cập hơn cả bà ta.” Bạch Ngọc Đường nói, “Năm mươi mấy tuổi thoạt nhìn như hơn ba mươi tuổi… À, hình như cũng không đáng nói cho lắm.”

“Ừ…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Đúng vậy.”

“Vậy sau đó?” Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh Triển Chiêu dụi dụi, vươn ngón tay nhẹ nhàng mà chọc chọc mông sư tử con.

Sư tử con xoay mông mấy lần, dùng móng vuốt xoa xoa, điều chỉnh tư thế một chút rồi tiếp tục ngủ.

“Cậu nói bá tước Bathory a?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ.”

“Hắn để hút máu người sống, phát minh một bộ công cụ.” Triển Chiêu hơi thần bí chớp mắt mấy cái.

“A…” Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, “Chính là bộ công cụ mà ma cà rồng dùng sao? Thảo nào gọi là vinh quang của hắn…”

“Bá tước Bathory khéo léo vận dụng một thủ thuật che mắt.” Triển Chiêu nói, “Lúc đó rất nhiều người đều đang truy sát người trong gia tộc Bathory, mà gần như toàn bộ hành tung của thành viên gia tộc đều đã điều tra rõ, duy độc không có tìm được, chính là tiểu thư Paris của Bathory gia tộc? Bathory. Sau đó, mọi người từ lá thư Bathory viết ột người bạn tốt, tìm được đầu mối thế này ‘Tháng năm đầu tháng giêng, khi xuân về hoa nở, tôi mất đi đứa con gái tôi yêu nhất, con bé bỏ tôi mà đi. Ba ngày sau, tôi tận tay, mai táng vinh quang của tôi, để cho con bé đeo gia huy thập tự tượng trưng cho gia tộc Bathory tôn nghiêm, rời bỏ cái thế giới khiến kẻ khác buồn nôn, đến một thế giới, mênh mông và tràn ngập sức sống hơn.’ “

“À…” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Hắn chỉ nói tận tay mai táng vinh quang của hắn, nhưng không nói tận tay mai táng con gái hắn! Rời bỏ và mất đi cũng không có nghĩa là con gái hắn đã chết.”

“Chính là thế.” Triển Chiêu gật đầu, còn có, “Cậu đoán, ‘Thế giới mênh mông và tràn ngập sức sống hơn’ là chỉ đâu?”

“Bên ngoài Châu Âu đại lục.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Ừm.” Triển Chiêu gật đầu, “Sau đó công tước Bathory bị truy sát, trốn tránh khắp nơi, không lâu sau đã bị bắt được, thực thi hoả hình. Sau đó vài năm, dần dần hậu duệ gia tộc công tước Bathory bị bắt rồi xử tử, người hậu duệ cuối cùng của gia tộc bởi vì liên tục phạm án mà bị xử tử, chết vào năm 1913.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, cười nói, “Thế nhưng năm 1914 Thế chiến thứ I bắt đầu, hành động truy đuổi hậu nhân khẳng định không thể tiến hành tiếp, bởi vậy gia tộc Bathory chưa hẳn bị diệt sạch.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Nên ở đây người viết còn nhiều ý tại ngôn ngoại, xem ra có ý khác.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Một thời kì là thời tỷ lệ chiến loạn phát sinh cao, đầu thế kỷ 19, cũng chính đoạn thời gian sau khi Thế Chiến thứ I kết thúc, trên báo chí ở Bắc Mỹ và Nam Mỹ, có đưa tin ma cà rồng xuất hiện đả thương người, đồng thời có ghi chép nói lúc đó bắt được một người đàn ông trẻ tuổi đeo mặt nạ tập kích người, sau đó tất cả mọi người nói hắn là ma quỷ, thiêu sống hắn. Lúc đó người đàn ông đó nói mình tên là… Bathory.”

“Chạy thẳng đến Nam Mỹ?” Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Còn đủ sức chạy a.”

“Cái này cũng chưa tính, một lần ghi chép gần đây nhất, là nước Đức năm 1938.” Triển Chiêu nói, “Thế nhưng…”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “1939 Thế chiến thứ II bùng nổ.”

“Tác giả cuối cùng viết chính là, nếu như Thế chiến thứ II không bùng nổ, như vậy trong lịch sử nhân loại năm 1938, có thể so với năm 1888, càng máu tanh hơn.” Triển Chiêu cười cười, “Làm sao a?”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, nói, “Ý là, tên hung thủ cần truy đuổi kia, so với đồ tể Jake còn hung tàn hơn?”

“Đúng.” Triển Chiêu lại chui vào chăn, sư tử con trong lòng bị toàn bộ kéo vào trong chăn, hình như có chút khó chịu, ra sức ngoi lên vài ba lần, rốt cục lộ ra một cái mũi ở bên ngoài, sau đó tiếp tục ngủ, toàn bộ quá trình mắt cũng không mở ra, nỗ lực mà ngủ.

Triển Chiêu thấy dễ thương, đưa tay bóp tai nó.

“Ai, lúc Thế chiến thứ II người tài giỏi như thế phỏng chừng đều về vào Đảng Quốc xã.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Sau đó chuyển tới Trung Quốc… Bất quá, hai người trẻ tuổi mà thôn dân từ trên núi cứu… Là người Trung Quốc.”

“Ai, cậu đừng quên, bá tước phu nhân Bathory là người phương Đông, bởi vậy gia tộc bọn họ có họ huyết thống phương Đông.”

“Nói ngược lại.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, có chút hiếu kỳ, “Người trong gia tộc Bathory hình như rất si mê con gái Đông Phương a.”

“Ừ.” Triển Chiêu cười nói, “Có lẽ là bởi vì tóc đen và mắt huyền. Khá là gần với dung nhan hắc ám, đối với hậu duệ gia tộc Bathory tự nhận là là ma cà rồng mà nói, hẳn là có đủ lực hấp dẫn, có thể sinh sôi nảy nở đến tận cùng, đã rất giống người Trung Quốc.”

“Nói như vậy, thật ra cơ bản có thể nửa đoán nửa ngờ mà biết được thân phận lai lịch của họ, thế nhưng có quan hệ gì với Trương Dĩnh và Từ Thiên, vì sao Trương Dĩnh đã có cái gia huy gia tộc này, thế nhưng vẫn bị tập kích… Cô ta không già đi, có phải cũng là nói lên cô ta chính là hậu nhân của gia tộc Bathory, đây là điểm đặc biệt của gia tộc bọn họ không?” Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Ai da, không nghĩ ra a, lại cảm thấy đây thật đúng là đau đầu.”

Đang nói, chợt nghe cái đồng hồ treo tường lớn ở tủ đứng trong phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng chuông “đinh đinh đinh”, gõ mười hai tiếng.

“Sớm ngủ đi, sáng mai hỏi lại Triệu Tước về vụ án, sau đó trở về cục cảnh sát.” Triển Chiêu nói, “Còn có danh sách tên mà Trương Dĩnh đưa chúng ta cần điều tra đó.”

“Ai…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nghĩ lại suy nghĩ một chút, nói, “Lý Hạo… Miêu nhi, cậu đoán đại ca có biết nguồn gốc của mình không?”

“Cậu đến lúc đó hỏi một chút không phải là được sao?” Triển Chiêu đáp.

“Hiện tại hỏi luôn đi.” Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy điện thoại.

“Ê, cậu hiện tại gọi hỏi, anh ấy nếu như đang ngủ bị cậu đánh thức, sẽ mắng đó.” Triển Chiêu nhỏ giọng nói thầm, “Cậu cẩn thận bị đánh đó!”

“Nên mới nói cậu gọi.” Bạch Ngọc Đường đưa điện thoại cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhận điện thoại mà nhăn mặt nhăn mũi, nói, “Tự cậu gọi đi, sao nói tôi?”

Bạch Ngọc Đường cười, “Anh ấy sẽ không làm dữ với cậu, còn có a, thuận tiện giúp tôi thôi miên anh ấy, hỏi một chút xem anh ấy có biết một người giống như đúc với tôi hay không, bất quá nói lại, tôi và đại ca khá giống nhau, tôi nếu không phải con ba tôi, vậy anh ấy chắc chắn cũng không phải.”

Triển Chiêu khóe miệng rút trừu, vẫn không muốn gọi, thế nhưng Bạch Ngọc Đường liền đơn giản ấn gọi đi, ném cho Triển Chiêu. Triển Chiêu dở khóc dở cười tiếp được, thở dài.

Điện thoại reo một lúc lâu, đầu kia vẫn không có ai tiếp, Triển Chiêu liếc Ngọc Đường —— xong đời rồi, chắc chắn là đang ngủ.

Bạch Ngọc Đường thờ ơ cười xấu xa, “Ngủ đã tốt, nếu như đang cùng Công Tôn thì mới đúng là xong đời.”

Triển Chiêu trừng anh, “Biết thế cậu còn hại tôi? Tôi không gọi nữa.” Nói, đã định cúp điện thoại.

Nhưng ở phía sau, đầu kia điện thoại lại thông, truyền đến một giọng cuốn hút mà lười biếng “Alo?”

Triển Chiêu đúng Bạch Ngọc Đường chớp mắt mấy cái —— giọng đại ca thật gợi cảm!

Bạch Ngọc Đường hung hăng liếc mắt trừng anh —— giọng anh ấy ợ còn gợi cảm hơn cậu có muốn nghe không?

Triển Chiêu chẹp chẹp môi, nói, “Đại ca.”

Bạch Cẩm Đường hôm nay đến đón Công Tôn nhưng đến rồi mới biết cần tăng ca, vốn muốn cướp người đi, thế nhưng thấy Công Tôn đứng ở cửa phòng pháp y vẻ mặt hưng phấn. Đi qua nhìn… Chỉ thấy trong phòng pháp y có hai phần mộ hoàn chỉnh, còn có một đống n thây khô xếp thành núi nhỏ, cái cổ vừa dài vừa mảnh, làm hại Bạch Cẩm Đường thiếu chút nữa hỏi ra câu, “Đây là vịt nướng chỗ nào, sao lại lớn như vậy?”

Công Tôn và Mã Hân vẻ mặt hưng phấn kiểu cuồng sát nhân biến thái, chuẩn bị suốt đêm khám nghiệm tử thi, dọa tất cả mọi người của cục cảnh sát không dám tới gần bọn họ trong vòng ba bước. Bạch Cẩm Đường nghĩ chờ đợi thêm có thể ảnh hưởng giấc ngủ của mình và chất lượng sinh hoạt vợ chồng sau này, liền đơn giản để lại cặp song sinh vẻ mặt đồng dạng hưng phấn xung phong nhận việc phụ giúp để hỗ trợ, một mình về nhà. Về đến nhà rồi, Bạch Cẩm Đường uống một ly rượu Vodka tự an ủi, sau đó trên giường ngủ.

Thật vất vả mới dẹp hết đám vịt nướng tán loạn trong đầu mà tiến vào mộng đẹp ôm Công Tôn bắt đầu ngủ, thì đột nhiên chuông điện thoại reo, Bạch Cẩm Đường nhíu mày —— không nghe.

Reo được mười tiếng rồi vẫn còn reo, Bạch Cẩm Đường cắn răng —— xem mày có thể reo được bao lâu!

Lại reo thêm mười tiếng nữa, vẫn tiếp tục reo, Bạch Cẩm Đường đột nhiên nghĩ đến có thể là Công Tôn hay không, cầm lấy điện thoại vừa nhìn, điện báo biểu hiện là —— em trai.

Bạch Cẩm Đường một bụng oán khí tiếp lên nghe, nhủ thầm, nếu như là Bạch Ngọc Đường thì ngày mai gặp không cho nó ăn đập không được, là Triển Chiêu thì thôi, là Bạch Trì… Hẳn là sẽ không phải Bạch Trì, thằng bé không có gan gọi đến, có là nó gọi thì cũng là do hai đứa kia xúi giục!

Một tiếng alo rồi, khiến Bạch Cẩm Đường tiếc chính là, gọi đến là Triển Chiêu.

Bạch Cẩm Đường không giận nữa, trở mình một cái, dùng giọng càng thêm gợi cảm cộng thêm lười biếng hỏi, “Làm sao vậy?”

Triển Chiêu ấn loa ngoài, chớp chớp mắt với Bạch Ngọc Đường, “Thực sự rất gợi cảm nha.”

Bạch Ngọc Đường không thèm nói nữa.

“Anh, anh có biết Lý Hạo hay không a?” Triển Chiêu hỏi.

“…” Bạch Cẩm Đường hình như sửng sốt một hồi, sau đó cũng tỉnh lại, hỏi, “Lý Hạo làm sao?”

“Anh có biết hay không a?” Triển Chiêu hỏi.

“Biết.” Bạch Cẩm Đường gật đầu, đơn giản ngồi xuống, dùng vai giữ điện thoại, đưa tay lấy gói thuốc trong tủ đầu giường, rút ra một điếu bỏ lên bật lửa châm, hỏi, “Hắn làm sao vậy?”

“Bọn em có án đặc biệt, trên người hắn có chút đầu mối.” Triển Chiêu hỏi, “Người này thế nào a?”

“À.” Bạch Cẩm Đường phun khói trong miệng ra, cười nhạt một tiếng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— là người xấu!

“Hắn có làm ăn bất chính hay không?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

Bạch Cẩm Đường rít một hơi nói, “Hắn làm ăn đứng đắn lúc nào?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau —— tệ như thế a?!

“Hắn không phải mở một triển lãm mỹ thuật sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Đó là dùng để rửa tiền thôi.” Bạch Cẩm Đường nói, “Với lại đầu cơ tác phẩm nghệ thuật, đều là lãi kếch sù.”

“Hắn có buôn lậu thuốc phiện không?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời nghĩ tới án buôn thuốc phiện của Tô Mậu, đồng thanh hỏi.

“Hai cậu bắt được hắn đang bán thuốc phiện?” Bạch Cẩm Đường bật cười, “Vậy nhanh chóng bắn chết hắn đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nói được gì, lại hỏi, “Vậy hắn là mối buôn lậu thuốc phiện?”

“Thành phố S buôn lậu thuốc phiện tổng cộng có ba thế lực, hắn có lẽ tính là đứng thứ hai.” Bạch Cẩm Đường không nhẹ không nặng nói, “Súng ống đạn được hắn thật ra không dính dáng, trước đây Trầm Tiềm làm rất nhiều, bất quá sau đó đã chết. Mặt khác di vật văn hóa và tác phẩm nghệ thuật cũng coi như qua tay hắn không ít, còn có bất động sản vân vân.”

“Vậy đại ca anh thì làm cái gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi một tiếng.

Bạch Cẩm Đường cười, “Anh là người làm ăn đứng đắn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cùng hí mắt —— gian xảo! Làm bộ mãi.

“Còn hỏi cái gì không?” Bạch Cẩm Đường nhả khói, “Lý Hạo còn có mấy người bạn.”

“Nói tên cho bọn em với.” Triển Chiêu nói.

“Anh không nhớ rõ nữa.” Bạch Cẩm Đường nói, “Cậu nếu như muốn tài liệu về họ, ngày mai anh nói cặp song sinh gửi qua cho các cậu một phần ghi chép, hai người bọn chúng bình thường rất thích thăm dò những thứ này, bảo đảm ngay cả cỡ giày của người tình ông cậu nhà hắn cũng biết.”

“Tốt lắm a.” Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Đại ca, Lý Hạo với anh có thù oán a, nhiệt tình thế?”

Bạch Cẩm Đường cười gượng hai tiếng, “Đều là ở thành phố S mà, cậu san bằng bọn họ cho anh một mình độc quyền, việc buôn bán cũng tiện cho anh.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, “Nếu vậy anh cung cấp thông tin đi.”

Bạch Cẩm Đường dập tắt điếu thuốc, nói, “Cung cấp thông tin không thể làm không, trả phí đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt đáp một câu, “Không có tiền.”

Bạch Cẩm Đường khóe miệng rút trừu, “Vậy cho Công Tôn nghỉ một tháng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiếp tục trả lời, “Không có quyền.”

Bạch Cẩm Đường khóe miệng lại rút trừu, “Anh đây cần hai cậu có ích lợi gì? Hai cậu còn có cái giá trị gì tồn tại nữa?”

Lúc này đến phiên Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khóe miệng rút, lại liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nói, “Vậy ba ngày được không, quyền của em chỉ đủ cho nghỉ ba ngày.”

“Ừ, vậy cậu sau này đừng xưng Bạch đội trưởng nữa, xưng Bạch Tam Thiên (ba ngày) đi.” Bạch Cẩm Đường trêu chọc nói.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt —— đại ca lại còn nói giỡn, tâm tình tốt a, chẳng lẽ vừa cùng Công Tôn làm à? Hay chỉ đơn giản bởi vì Lý Hạo bị kéo xuống mà tâm tình tốt?

“Còn việc gì không?” Bạch Cẩm Đường hỏi.

“À…” Hai người đồng thời do dự một chút, Bạch Ngọc Đường chọc chọc Triển Chiêu —— cậu hỏi đi.

Triển Chiêu lắc đầu —— loại chuyện này, tự cậu hỏi đi.

Bạch Ngọc Đường trừng mắt —— hỏi không, không hỏi không cho cậu ăn nữa!

Triển Chiêu liếc mắt lườm, bất quá dân dĩ thực vi thiên (miếng ăn vẫn là nhất), Triển Chiêu không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng hỏi, “À, đại ca, Ngọc Đường có phải con ruột của bác Bạch hay không a?”

Bạch Cẩm Đường sửng sốt nửa ngày, mới hiểu được Triển Chiêu hỏi, nhíu mày, “Cái gì?”

“À… Anh không biết a? Bác Bạch có nhắc tới qua với anh không, Ngọc Đường có phải con ruột của bác ấy hay không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Cẩm Đường sờ sờ mũi, nói, “Việc này hỏi mẹ anh sẽ rõ ràng hơn, xem bà ấy ngoại trừ ba anh ra còn có người đàn ông khác hay không.”

“A…” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời hít ngược một ngụm lãnh khí, hỏi tuyệt đối sẽ bị đánh, hơn nữa là cầm chổi lông gà đánh đó.

“Ấy… Quên đi.” Triển Chiêu nói.

“Chờ một chút.” Bạch Cẩm Đường nói, “Sao lại hỏi cái này? Gặp phải gian phu đến nhận thân hả?”

“Không có!” Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đồng thanh.

Triển Chiêu nói, “Nằm mơ thấy!”

Bạch Ngọc Đường nói, “Thuận miệng hỏi một chút.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lại nói:

“Thuận miệng hỏi một chút.”

“Nằm mơ thấy!”

Bạch Cẩm Đường trầm mặc một lát, kết luận —— gặp phải gian phu rồi.

“Không sao, anh thay các chú hỏi cho.” Bạch Cẩm Đường nói, “Vậy tên gian phu ấy dáng vẻ thế nào? Có giống anh không? Để anh tiện đường hỏi một chút xem anh có phải con ruột của hắn hay không luôn.”

Triển Chiêu đang cầm điện thoại di động há miệng nói không ra lời, Bạch Ngọc Đường ôm gối khóc không ra nước mắt —— người này bị thần kinh gì a?! Loại phản xạ ngược căn bản không giống với người bình thường!

Cuối cùng, Bạch Cẩm Đường không đợi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nói, đã cúp điện thoại, sau đó gọi số bà Bạch.

… Màn đêm buông xuống…

Bạch Ngọc Đường vùi trong chăn nghe điện thoại của mẹ, bà Bạch khóc hai nháo ba đòi thắt cổ mắng Bạch Ngọc Đường đến mức lâm li bi đát, Triển Chiêu dùng giấy ăn nhét tai, ôm sư tử con ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play