Trên một cái gối màu đỏ, bày một khẩu súng lục màu đen, bên cạnh khẩu súng lục có một tấm ảnh chụp, đã bị xé thành hai nửa, trên tấm ảnh đặt một cái kính mát màu rượu đỏ... Bên cạnh cái kính là một cái điện thoại di động màu đỏ.

Tiếng điện thoại ong ong rung truyền đến, có một bàn tay trắng nõn nhọn dài, móng tay sơn màu đỏ tươi vươn qua, tiếp điện thoại.

“Alo?” Thanh âm ngọt ngào mà có chút mệt mỏi, mang theo một tia mê hoặc nói không nên lời.

Đầu kia điện thoại là một người đàn ông, khá kiệm lời, nhưng lại khiến cho người bên này phát ra tiếng cười êm tai.

Cuối cùng, người đàn ông hình như là ưng thuận một hứa hẹn gì đó.

“Ừ... Lát nữa gặp.” Tiếng của cô gái lộ ra một nỗi hạnh phúc phảng phất, “Anh nói phải giữ lời đó nha.”

...

Cúp máy, bờ môi đỏ mọng nhếch lên hơi hướng về phía trước cũng khôi phục nguyên dạng, vui sướng trên mặt thay bằng một vẻ lạnh lùng, buông điện thoại, đưa tay cầm súng lên, bỏ vào trong cái túi xách màu đỏ tinh xảo đắt tiền.

Nhìn thoáng qua hình ảnh mình trong gương, xoay người ra khỏi cửa, để lại một căn phòng tịch mịch màu đỏ tươi.

Trước cửa một khách sạn ở trung tâm thành phố S, đường niêm phong của cảnh sát được kéo thật dài, xe cảnh sát và xe cứu thương ngừng ở đó không ít, còn có xe săn tin của cánh nhà báo vừa đánh hơi được đến phỏng vấn, cùng với người đi đường vây xem.

Bạch Ngọc Đường dừng xe ở ngoài đoàn người, cùng Triển Chiêu xuống xe.

“Sếp.” Triệu Hổ từ sau đường niêm phong ló ra nửa người, vẫy vẫy tay với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Hai người đi đến, vượt qua đường niêm phong, cùng nhau đi vào khách sạn tráng lệ kia.

“Tình huống thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Một người chết, giống như là liên hoàn sát thủ làm.” Triệu Hổ vừa nói, vừa ấn nút thang máy lầu 7.

“Liên hoàn sát thủ?” Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, “Liên hoàn sát thủ gần đây có xuất hiện sao?”

“Mới lộ mặt.” Triệu Hổ nói, “Hẳn là truyền thông sẽ cảm thấy rất hứng thú với loại hình này.”

“Hả?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hỏi, “Loại hình gì?”

“Bọn họ gọi cô ta là sát thủ môi đỏ.” Triệu Hổ cười, cho tới bây giờ ba người đàn ông đã chết, người nào cũng như nhau, chết ở trên giường khóe miệng có mang theo nét cười, ngực trúng một phát súng, nhanh gọn lẹ, bên cạnh có một cái card, trên đó có một dấu son môi màu đỏ.

“Hung thủ là phụ nữ?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Trừ phi là đàn ông mà bôi son, thì hôn mới ra dấu son môi.” Triệu Hổ cười.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— thật buồn nôn!

Tới cửa phòng 704, thấy bên trong người của khoa giám định đang ở thu chứng, Công Tôn đã kiểm tra thi thể sơ bộ.

“Sếp.” Lạc Thiên và Bạch Trì đang ở một bên thẩm vấn người phục vụ của nhà hàng phát hiện hiện trường đầu tiên.

“Bọn họ nói không biết rõ, người đàn ông này tên là Vương Thủ Cần.” Bạch Trì nói, “Là một nhà kinh doanh, rất giàu, nhà hắn không ở thành phố S, nên vẫn ở cố định trong phòng này.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Hắn ở một mình sao? Không có ai khác?”

Người phục vụ của khách sạn lắc đầu, hành động của hắn không rõ ràng, bất quá có thấy qua hắn ở cùng một cô gái y phục đỏ rất rất đẹp.

“Cô gái y phục đỏ?” Triển Chiêu có chút hiếu kỳ, hỏi, “Lần gần đây nhất là lúc nào?”

“Đêm qua.” Người phục vụ trả lời.

“Mã Hán đi lấy video từ phòng an ninh.” Lạc Thiên nói, “Xem ai là người cuối cùng tiếp xúc với nạn nhân.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc này, Công Tôn đi ra.

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Chết tối hôm qua.” Công Tôn nói, “Phát đạn chí mạng, vẻ mặt của hắn có chút kỳ lạ, có thể là trước khi chết dùng thuốc gì đó, phải về làm thêm một bước giải phẫu mới có thể biết được, mặt khác...” Nói đến đây, Công Tôn lấy ra một túi vật chứng, bên trong có một tấm card màu trắng, ở trên có một dấu son môi màu đỏ tươi, “Cái này tôi sẽ cầm về phân tích thành phần.”

“Vân môi là độc nhất vô nhị phải không?” Triển Chiêu hỏi, “Có xảy ra vụ án thế này trước đây chưa?”

“Tôi cầm về đối chiếu một chút.” Công Tôn thu hồi vật đó, nói, “Vụ án vừa chuyển qua, trước đó họ hình như cho rằng đây là báo thù, hiện tại mới liên hệ đến nên cho là liên hoàn sát thủ làm.”

“Báo thù?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Có đối tượng nghi vấn sao?”

“Bởi vì mấy nạn nhân, cũng không phải là người tốt gì.” Vương Triều cầm một phần tài liệu đi ra, nói, “Người chết đầu tiên là Lưu Cường, là một kẻ từng bị tố vì tội cưỡng hiếp, nhưng mà sau đó không biết làm sao mà nạn nhân lại đổi lờik hai, hắn mông còn ngồi chưa nóng chỗ trong nhà giam đã được thả. Người thứ hai tên Tiễn Trọng Hữu, nổi danh là Casanova, chuyên môn dụ dỗ phu nhân các vị quyền cao chức trọng “ăn mảnh sau lưng chồng”… Sau đó vơ vét tài sản hoặc lợi dụng điểm yếu để uy hiếp... Tiếng xấu như cồn. Còn tên Vương Thủ Cần này vừa mới ly hôn với người vợ trước, sau đó cùng một nữ sinh mười lăm tuổi yêu đương.

“Mười lăm tuổi?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có chút kinh bỉ liếc nhìn nạn nhân trong phòng.

“Ừ.” Vương Triều khép lại tài liệu, gật đầu, “Cha mẹ cô bé vốn định tố cáo hắn dụ dỗ cưỡng gian, bất quá tên này rất giàu, hình như xử trắng án. Tôi vừa gọi điện thoại hỏi vợ hắn một chút, cô ta nói Vương Thủ Cần là một tên biến thái luyến đồng (thích đối tượng nhỏ tuổi), định làm nhục cả con gái mình nhiều lần, cho nên mới chịu không nổi ly hôn với hắn.

Mọi người nhìn nhau, Triển Chiêu đưa tay nhận túi vật chứng trong tay Công Tôn, nhìn hai vệt son môi đỏ hoàn mỹ trên tấm card, nói, “Xem ra hung thủ là vì tất cả những cô gái trên đời thanh trừ những kẻ thù này.”

Bạch Ngọc Đường hai tay đút túi, bất đắc dĩ nói, “Vào xem thử.”

Sau đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đeo găng tay chuyên dụng, đi vào trong phòng.

Gian phòng rất sạch sẽ, khách sạn này là năm sao, ở đây mà thuê bao trọn cả năm một phòng, có thể thấy được nạnh nân có rất nhiều tài sản.

“Này, Tiểu Bạch.” Triển Chiêu dùng vai đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng hỏi, “Khách sạn này không phải của đại ca đó chứ?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nói, “Không phải... Nếu đúng thế, vậy phỏng chừng anh ấy sẽ nổi trận lôi đình đó.”

Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, xoay mặt nhìn thi thể trên giường. Nhìn chằm chằm thi thể một lúc lâu, khẽ nhíu mày, Triển Chiêu xoa cằm, lẩm bẩm, “Kỳ quái a.”

“Kỳ quái ở đâu?” Bạch Ngọc Đường đi qua nhìn.

“À, vừa nghe Vương Triều miêu tả, đây là một kẻ phạm tội tày trời tội ác cùng cực.” Triển Chiêu đưa tay chỉ chỉ khuôn mặt lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt của người chết, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu nhìn vẻ mặt của hắn kìa.”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Vẻ tươi cười có điểm gì đó hiền lành a, Phật tổ có biểu cảm này đó.”

“Em lúc vừa thấy biểu cảm của hắn, cũng nghĩ hắn là một rất người tốt.” Bạch Trì đi qua nói, “Thực sự tưởng tượng không ra một tên bại hoại lại cười như vậy.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường của người chết, mở ra nhìn một chút, khẽ nhíu mày, nói với Triển Chiêu, “Miêu nhi, hắn trước khi chết hình như đang ấn gọi cùng một số.”

“Đây là số điện thoại của vợ người chết.” Triệu Hổ nói, “Bọn em có tra qua rồi, hơn nữa vợ hắn cũng nói, đúng là nhận được rất nhiều cuộc gọi của hắn, thế nhưng cô ta đang giận hắn, nên một cuộc cũng không tiếp, ngược lại còn tắt điện thoại.”

“Sếp.” Giữa lúc mọi người nói chuyện, Mã Hán cầm đĩa CD đi đến, nói, “Camera thu được, thực sự có ghi lại cảnh một cô gái tới, cô ta sau khi rời đi thì nạn nhân không thấy đi ra nữa.”

Bạch Trì cầm laptop tới, Mã Hán gắn đĩa CD đẩy vào CD-ROM... Rất nhanh, trên hình xuất hiện một cô gái y phục đỏ, mặc một bộ đồ màu đỏ tươi rất đẹp, cô gái đó mái tóc đẹn được buộc lên, đeo kính mát màu đỏ. Cũng khó trách người phục vụ khách sạn kia lại nói đó là một cô gái vô cùng vô cùng xinh đẹp, đúng là không còn gì để bàn, vóc người không thể xoi mói, khuôn mặt tuy rằng bị kính mát che đi hơn phân nửa, thế nhưng mũi, khuôn miệng và cằm vẫn rất đẹp.

“Người này...” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đưa tay vuốt cằm nghĩ.

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Cậu biết cô ta?”

“Tôi không chắc lắm.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nhưng mà có chút giống cô gái tôi gặp vừa nãy trong quán bar, hơn nữa hiện tại nhớ tới, hành động của cô ta đúng là có chút quái dị.”

“Cậu chắc chứ?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Có chút giống, bất quá nhìn không thấy mắt, hơn nữa video cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà khí chất và cảm giác thì rất giống.”

“Cô ta tìm cậu làm gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Ờ...” Bạch Ngọc Đường thấy mọi người cũng đều nhìn chằm chằm mình, bèn nói, “Tôi buổi chiều không phải ở trong quán bar chờ cậu đó sao? Cô ta hỏi tôi có muốn cùng cô ta uống một chén gì đó hay không.”

“Ra là thế ~~” Mọi người hiểu rõ, nhướn mày liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, nói, “Sao nào? Tôi cũng đâu có đi với cô ta... Sau đó cô ta rời đi, bất quá lúc tôi đi mua mấy thứ cô ta có lái xe theo, sau đó cậu đến, lúc chúng ta cùng đi vào quán bar, cô ta mới lái xe đi thật.”

“Cậu là nói, cô ta ở trước cửa quán bar đợi chừng đó thời gian luôn?” Triển Chiêu có chút giật mình.

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Không sai biệt lắm.”

“Sếp, anh sao không đi với cô ả a?” Triệu Hổ hỏi, “Wow... Anh nếu như đi với cô ta, nói không chừng là gặp ả liên hoàn sát thủ kia, như vậy không phải thuận tiện sao... Ai nha.” Nói còn chưa dứt lời, trên đầu đã trúng một cốc của Mã Hán.

Triệu Hổ sờ sờ đầu, quay đầu lại nhìn, “Tiểu Mã ca, sao lại đánh em?”

Mã Hán trừng lớn mắt, “Nếu như là liên hoàn sát thủ thật thì thuận tiện, vậy nếu không thì sao?”

“Á...” Triệu Hổ trừng mắt nhìn, nói, “Đúng ha, vậy là phiền phức rồi.”

Bạch Ngọc Đường bất lực liếc mắt nhìn Triển Chiêu, thấy anh đang híp mắt nhìn mình, có chút bất lực nhìn trời, nói với mọi người, “Chứng cứ thu thập xong rồi thì về đi, chúng ta lấy mấy vụ án lúc trước ra cùng điều tra!”

“Rõ.” Mọi người đều tản đi.

Bạch Ngọc Đường lôi Triển Chiêu một đường, “Đi nào Miêu nhi.”

Triển Chiêu liếc mắt lườm Bạch Ngọc Đường, miệng đầy vị chua bị kéo đi.

Vừa đi ra khỏi khách sạn, điện thoại của Bạch Ngọc Đường lại reo, tiếp máy, liền nhíu mày.

“Lại xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Bao cục gọi tới.” Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, nói, “Nói là lại có người chết trong hoa viên của một biệt thự, kiểu chết này giống với bốn người kia, trên người cũng có card.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó tin.

“Ả sát thủ động thủ quá nhiều lần nha.” Triển Chiêu hình như có chút nghĩ không ra, “Liên hoàn sát thủ cũng không cần ngày nào cũng giết người a.”

“Đến hiện trường nhìn kỹ hơn xem.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cùng Triển Chiêu lên xe, mọi người một tốp đi gửi vật chứng về, một tốp khác theo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, chạy tới hoa viên khu biệt thự thành phố S.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play