Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường người đầy gió bụi, mệt mỏi chạy tới sân bay thì đã là 1 giờ sáng. Toàn bộ đại sảnh sân bay vắng vẻ, hai người đi lòng vòng mấy lần vẫn không phát hiện bóng dáng Bạch Cẩm Đường.
“Người đâu?” Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh.
“Có khi nào tự mình về trước không?” Triển Chiêu hỏi.
“Không thể, anh hai từ trước vẫn luôn đợi tôi tới.”
“Vậy cậu trước đây có bao giờ muộn quá 12 tiếng đồng hồ chưa?”
“…… Không có……” Bạch Ngọc Đường nhức đầu, “Kỷ lục lần trước là khoảng 8 giờ.”
“Vậy anh ấy đi đâu?” Triển Chiêu nhìn đồng hồ, “Tôi nhớ anh ấy còn một cái nhà ở đây phải không?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Ảnh một năm cũng chỉ về một hai lần, thành ra đều ở ký túc xá của tôi.”
“Có khi nào đi tìm cậu không?”
“Vậy thì càng toi, anh ấy siêu mù đường.”
“Gọi điện thoại cho anh ấy?”
“Anh không mang theo điện thoại di động… Bình thường đều là thủ hạ bên dưới cầm hộ…”
“Thủ hạ? Tôi có bao giờ thấy anh ấy đem theo ai đâu?”
“Anh ấy về nước thì không mang theo thủ hạ.”
Triển Chiêu vô lực: “Vậy phải báo cảnh sát thôi…”
“Hình như… Tôi là cảnh sát…”
………………
Giữa lúc hai người đang đầu óc rối mù thì điện thoại di động của Bạch Ngọc Đường “meo~~” một tiếng — Tin nhắn?
Lấy điện thoại ra, Triển Chiêu cũng chồm qua nhìn, tin nhắn của Vương Triều gửi tới, chỉ viết: “Cháy rồi……”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu: “Ý gì đây?”
Triển Chiêu không giải thích được, lắc đầu…
Lại “meo~~” thêm một cái.
Tưởng Bình nhắn: “╥﹏╥ …… Về mau!”
Hai người lại quay qua nhìn nhau…… Linh cảm có chuyện bất an……
Cục cảnh sát lầu 17, trong phòng pháp y.
Dao giải phẫu sáng loáng hạ xuống, hàn quang thoáng lóe lên, khớp xương, huyết quản, bắp thịt, mỡ bị cắt thành từng khối.
Cầm lấy phần bộ phận cơ thể đang máu thịt lẫn lộn, bỏ vào trong dung dịch trắng như sữa.
Châm đèn cồn, tăng nhiệt độ lò, đổ chất lỏng màu vàng dễ bắt lửa vào trong.
Vớt phần bộ phận dính dính nhớp nhớp lúc nãy ra, bỏ vào trong chất lỏng đang nổi bong bóng, “Xèo” một tiếng, khói bốc lên.
Một lát sau, vớt phần bộ phận cơ thể đã chuyển thành màu vàng ra khỏi lò đang nóng hừng hực, bỏ chất lỏng màu hồng dính dính sền sệt vào, đảo một chút… Sau đó thêm hành băm vào, đổ hết vào trong cốc đo lường.
Công Tôn cầm trên tay một phần bản báo cáo khám nghiệm tử thi, tựa trước bàn giải phẫu, vừa xem báo cáo, vừa dùng nhíp gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng.
Mọi người đứng ở cửa đều che miệng phóng vào toilet.
Bạch Cẩm Đường vẫn giữ vững bình tĩnh đứng ở ngoài cửa. Công Tôn ngẩng đầu liếc mắt phía anh, cái nhíp gõ gõ vào cốc đo lường: “Có muốn thử một chút không?”
Hít sâu một hơi, Bạch Cẩm Đường xanh mặt, bình tĩnh lạnh lùng nói: “Tôi không ăn đồ ngọt.”
“Tôi có làm đậu hũ rán sốt cay đấy, muốn thử không?”
…… Bình tĩnh lắc đầu……
“Ọe
~” Mọi người mới từ toilet đi ra, vừa vặn nghe được… Đều quay đầu, phóng trở về toilet.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang trên ô tô quay trở lại.
“Meo~~” một tiếng báo tin nhắn mới.
“Mèo, xem đi!” Hai tay Bạch Ngọc Đường đang cầm tay lái, ý bảo Triển Chiêu lấy điện thoại trong túi anh ra.
Lần này là Trương Long nhắn. “>口< @@@@@@@ Mau đến cứu mạng a!”
“Meo~~” Còn nữa?
Mã Hán nhắn: “-O-
Mau về cứu mạng!”
Triển Chiêu nhìn tin nhắn, mờ mịt: “Này nghĩa là sao?”
Bạch Ngọc Đường thở dài: “Để tôi tăng tốc!”
Mọi người ngừng nôn mửa ra khỏi toilet, thấy Bạch Cẩm Đường ngây người ngồi trên đống hộp quà lớn.
Triệu Hổ sốt sắng chạy lại nói: “Ông anh, vào trong chờ đi, để em giúp anh xách hành lý vào.”
Bạch Cẩm Đường đứng lên, Triểu Hổ với tay định bưng hộp quà lớn nhất.
Một tay, nhấc không lên… Hai tay, cũng nhấc không lên!
“Để tôi cầm cho, cậu bưng cái hộp nhỏ kia đi.” Bạch Cẩm Đường một tay dễ dàng nhấc hộp qua to đùng kia lên.
………………………
“Meo
”
Triệu Hổ nhắn tin: “@ 口 @ ………… Tại sao?”
“Cậu đoán xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Triển Chiêu tò mò nhìn đống tin nhắn trong điện thoại di động.
Bạch Ngọc Đường nhấn ga: “Miêu Nhi nắm chặt!”
………………………
Triệu Hổ lòng đang bị đả kích, đành đi bưng một hộp quà nhỏ, đó là một cái hộp hình chữ nhật màu đen, mặt trên có đục vài cái lỗ nhỏ.
Đột nhiên, cái hộp nhảy giật lên.
Triệu Hổ kỳ quái, trong này có cái gì vậy? Cúi đầu nhìn kỹ…… Hình như có một cái chốt, thò tay mở…
“Vụt” một tiếng, một vật thể có lông xù toàn thân từ bên trong chạy vọt ra.
“A
”
Triệu Hổ thét lên một tiếng chói tai, mọi người chỉ thấy một con giống như gấu trúc Mỹ lao ra khỏi hộp.
“Bắt nó mau!” Bạch Cẩm Đường nhanh chân chạy đến.
Chỉ có thể nói Bạch Cẩm Đường không hổ danh là anh trai của Bạch Ngọc Đường, nói đúng hơn là anh rất có uy đại ca, ra lệnh một tiếng, ngoại trừ Công Tôn, tất cả mọi người đều lao về phía con “gấu trúc Mỹ”.
Trong nháy mắt, ở cửa hành lang S.C.I. có một đống hỗn loạn.
Chính lúc này, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở. Bên trong là một người trung niên uy phong lẫm liệt, màu da ngăm đen…
Bao Chửng nhìn khung cảnh ngoài cửa thang máy: Triệu Hổ cùng Trương Long đều bò trên mặt đất, Vương Triều cùng Mã Hán đang dính trên tường, Tưởng Bình tay cầm chổi lông gà quơ quơ…
Trầm mặc mười giây đồng hồ, Bao Chửng lạnh lùng nhấn nút đóng cửa thang máy.
………………………
“Meo
”
Triển Chiêu một tay nắm lấy tay cầm trên trần xe, một tay mở điện thoại, “Cậu đoán xem ai nhắn?”
Trên màn hình hiện rõ, người gửi: Bao Chửng.
Bạch Ngọc Đường chớp mắt: “Vậy thì đừng xem”
Triển Chiêu lườm anh một cái, nhấn nút mở: “╰_╯╬ ╬ ╬ ╬ Lăn về đây cho ta!”
Bạch Ngọc Đường đánh xe vào bãi đỗ, hai người nhanh chóng đóng cửa xe rồi vọt vào trong tòa nhà.
Thang máy mở ở tầng 17, vừa định ra cửa đã thấy một cục lông xù lao tới trước mặt.
Triển Chiêu theo bản năng đỡ lấy, vật nhỏ nhân cơ hội chui vào lòng Triển Chiêu, chọn một góc thoải mái, kêu lên một tiếng “Meo
”
Triển Chiêu liếc Ngọc Đường: “Vẫn còn tin nhắn à?”
Bạch Ngọc Đường chỉa chỉa thứ trong lòng anh: “Hình như là nó kêu.”
Triển Chiêu cúi đầu, thấy trong lòng là một con mèo trông cực giống gấu trúc Mỹ — “Mèo Ragdoll?”
“Meo
” Chú mèo có vẻ rất thích triển Chiêu, nên cọ cọ trên cổ anh vô cùng thân thiết, còn quay đầu liếm cằm Triển Chiêu.
“Này!” Bạch Ngọc Đường túm lấy phần sau cổ của con mèo, nhấc bổng nó lên.
“Ngoéo!” Con mèo vung chân đạp lung tung, muốn cào người.
“Sếp! Đừng cho nó chạy!” Triệu Hổ cầm cái hộp chạy đến thang máy.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thấy văn phòng S.C.I. một đống hỗn độn, đội viên chật vật ngã trái ngã phải… Rống giận: “Con mèo này là thế nào?”
Xách con mèo vừa đi ra ngoài, chợt nghe bên trong có thanh âm rất hấp dẫn truyền đến: “Con mèo đó gọi là Lỗ Ban, giống Ragdoll của Myanmar, quà cho Tiểu Chiêu.”
Bước chân của Bạch Ngọc Đường lập tức dừng lại.
Nghe giọng nói là biết Bạch Cẩm Đường hiện tại có bao nhiêu tức giận, loại ngữ khí này… Anh ngày hôm nay ngồi suốt 11 tiếng trên máy bay, thêm 12 tiếng chờ ở sân bay, vừa rồi S.C.I. cũng một trận rối mù…… Nói cách khác, anh trai mình đã tròn 24 tiếng đồng hồ không được nghỉ ngơi, thiếu ngủ sẽ làm cho người ta cực kỳ bạo lực.
“Mèo, bắt này!” Bạch Ngọc Đường cấp tốc lui về phía sau, ném con mèo vào lòng Triển Chiêu, vươn tay đóng cửa thang máy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: “Mau trốn!”
Nhưng mà, trong tích tắc cửa thang máy sắp khép kín, một đôi tay chặn cái “ầm” ở cửa thang máy.
Triển Chiêu ôm chặt con mèo, thối lui đến một góc, Bạch Ngọc Đường liều mạng đóng cửa, nhưng mà…
Đôi tay mạnh mẽ đã kéo cho cửa thang máy tách ra, Bạch Cẩm Đường thò mặt vào, miệng tươi cười một cách âm trầm: “Ngọc Đường… Đã lâu không gặp a.”
“Anh hai… Anh bình tĩnh một chút…” Bạch Ngọc Đường thối lui đến bên cạnh Triển Chiêu, “Miêu Nhi, nói gì đi!”
Triển Chiêu ôm con mèo chạy đến bên kia, chỉ vào Bạch Ngọc Đường và nói với Bạch Cẩm Đường đang lửa giận bừng bừng: “Này không liên quan đến em! Cậu ta ở đây này!”
“Đồ mèo chết… Đồ vong ân phụ nghĩa!” Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Cẩm Đường đi vào thang máy, hoảng sợ, cảm giác như cảnh này đã thấy qua ở bộ phim kinh dị nào đó…
“Tiểu Chiêu, chú ra ngoài đi!” Bạch Cẩm Đường đem Bạch Ngọc Đường vây ở một góc thang máy, nhường đường cho Triển Chiêu đi ra.
Triển Chiêu ôm con mèo bỏ chạy ra ngoài, quay đầu lại nói: “Anh hai! Em giúp anh đóng cửa” Nói rồi ấn nút đóng thang máy.
“Miêu Nhi! Đừng! A—–” Cửa thang máy đóng, cả cục cảnh sát đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Bạch Ngọc Đường.
Nhân viên S.C.I. hóa thành đá đứng tại chỗ, Công Tôn tựa ở cửa phòng pháp y ăn miếng sườn xào cuối cùng.
Triển Chiêu xoa con mèo, chợt nghe tiếng kêu thảm trong thang máy lại tiếp tục, áy náy nho nhỏ nổi lên trong lòng…”Lão Thử, cậu hãy yên giấc ngàn thu.”
Trong văn phòng cục trưởng, Bao Chửng ngồi day trán, bất đắc dĩ lắc đầu, với tay mở ngăn kéo bàn làm việc.
Ngăn kéo trống trơn, trong đó chỉ có một khung ảnh đã cũ.
Bao Chửng châm một điếu thuốc lá, dựng khung hình kia lên.
Khói thuốc lượn lờ trong không khí, bốn người thanh niên trong ảnh chụp đang cười rất tươi…
Gấu trúc Mỹ
Mèo giống Ragdoll
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT