Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đường bị tiếng đồng hồ đánh thức, ngồi dậy thấy toàn thân đau nhức. Hôm qua con mèo kia nhéo anh ròng rã một đêm, bức anh đem chuyện năm đó kể ra. Con chuột nào đó một lòng nêu cao tinh thần yêu nước, nghiêm hình khảo vấn thế nào cũng không chịu khuất phục, luôn trong tư thế cậu đánh chết tôi cũng không nói. Cuối cùng con mèo nào đó mệt quá ngã xuống vù vù ngủ mất, cũng không quên lẩm bẩm, “Con chuột thối, cắn chết cậu!”.
Bạch Ngọc Đường xoa xoa cái cổ đau nhức, xoay mặt lại, thấy Triển Chiêu vẫn còn ôm chăn ngủ ngon lành, liền híp mắt tới gần, nắm cằm hôn một cái...
Triển Chiêu rúc sâu thêm vào đống chăn, nhỏ giọng nói thầm, “Phiền.”.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, cởi vạt áo Triển Chiêu ra hôn lên bụng cậu..
“A…” Triển Chiêu bị hôn, mơ mơ màng màng mở mắt đã bị Bạch Ngọc Đường chặn miệng..
Mất khoảng ba mươi giây để tỉnh táo, lại thấy được vẻ mặt thỏa mãn của con chuột, Triển Chiêu liền tức giận nhấc chân đạp hắn ra …..
Sắp tới giờ đi làm, hai người đang định đại chiến ba trăm hiệp đành phải rời giường đi rửa mặt thay quần áo, lái xe xuất môn. Tại cửa hàng bánh ngọt dưới lầu, Bạch Ngọc Đường mua hai phần sandwich cùng trà sữa, ấn vào miệng con mèo nào đó vẫn còn ghi hận ở trong xe, rồi trong tiếng cáo biệt nhiệt tình của các cô gái trong tiệm bánh ngọt khởi động xe chạy tới cảnh cục..
“Cậu thực sự chuẩn bị đi xem nhà ma kia a?” Triển Chiêu vừa gặm sandwich vừa hỏi, “Thấy Ách đại thúc kia khả nghi sao?”
Bạch Ngọc Đường cau mày, “Án tử năm đó có nhiều điểm đáng ngờ, lần này Lưu Mai lại không biết chính xác là chết ở chỗ nào, tôi nghĩ sao cũng thấy Ách đại thúc kia là lạ.”..
“Thế à.” Triển Chiêu dùng miệng giữ lấy miếng sandwich của mình, rồi đem túi bánh của Bạch Ngọc Đường mở ra, lấy miếng sandwich đưa qua. Bạch Ngọc Đường cúi đầu cắn một ngụm, vừa nhai vừa nói, “Tiện thể đi đến trường học tìm hiệu trưởng trước đây hỏi thăm một chút, xem có thêm đầu mối không.”..
“Tôi thấy hứng thú với pháp y kia hơn.” Triển Chiêu buông sandwich, đem trà sữa cắm ống hút vào, một ly tự mình cầm uống, một ly giơ đến bên miệng Bạch Ngọc Đường...
“Cậu nói Kiều Vĩ Minh?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Nhìn y cũng khá đĩnh đạc, nhưng cậu để ý không, từ lời nói của Công Tôn thì hình như không phải vậy?”..
Triển Chiêu gật đầu, “Ngữ khí của Công Tôn, hình như đối với y cũng không quá hài lòng, hơn nữa y năm đó rời đi hình như không phải bởi vì cắn rứt lương tâm này nọ.”..
“Tương Bình hẳn là có thể tìm được tư liệu của y.” Bạch Ngọc Đường đem xe chạy đến bãi đậu, “Xem y hiện tại đang làm gì.”
Xe vừa dừng lại, đã thấy một chiếc xe màu đen đang tiến đến, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau —— là xe của Bạch Cẩm Đường.
Xe đậu ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường bọn họ, Bạch Cẩm Đường xuống xe, rồi đi qua mở cửa cho Công Tôn..
“Anh hai.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa chào hỏi, vừa liếc mắt —— Công Tôn thật giỏi a, anh hai đều là người khác mở cửa xe cho, hôm nay dĩ nhiên lại đi mở cửa xe cho người khác, quả nhiên đã bị thuần phục sao..
Công Tôn cầm trong tay một quyển sách dày cùng vài chồng tư liệu, từ trong xe chui ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút giật mình.
“Công Tôn, anh ôm cái gì thế? Nhiều như vậy.” Bạch Ngọc Đường tò mò hỏi
“Một ít tư liệu về hỏa hoạn.” Công Tôn nói, “Tôi sáng nay đến thư viện mượn, ngày hôm qua xem báo cáo khám nghiệm tử thi, thấy cái chết của những sinh viên đó rất khả nghi.” Đang nói chuyện, Bạch Cẩm Đường đã từ trong tay anh tiếp nhận tư liệu, cùng Công Tôn đi lên lầu.
“Anh hai?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Anh cũng đi a?” Trong lòng tự hỏi, không phải là để giúp mang tư liệu lên đó chứ? Mình giúp cũng được mà.
Bạch Cẩm Đường nhìn một chút vẻ mặt hiếu kỳ của Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mỉm cười, “Nghe nói các cậu hôm nay muốn đi thăm nhà ma, anh vừa lúc nghỉ ngơi, nên tới tham gia một chút hoạt động.” Nói xong, một tay ôm sách cùng tư liệu, một tay ôm vai Công Tôn đi tới thang máy, ấn nút.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau bất đắc dĩ —— tra án bị anh hai cho thành hoạt động tiêu khiển..
Mọi người đang chờ ở trước thang máy thì thấy bên ngoài một chiếc xe jeep chạy tới, xe dừng lại, Triệu Trinh mở cửa chui ra, thấy mấy người đang chờ thang máy liền cười cười chào hỏi, tất cả mọi người đều biết cậu ta tới là để đón Bạch Trì..
Cửa thang máy mở, Bạch Trì kết thúc phiên trực đêm chui ra, thấy bốn người ngoài cửa, Bạch Trì liền lễ phép chào.
“Sao chỉ có một mình em?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Lạc Thiên đâu?”..
“Anh ấy nói buồn ngủ, nên đã vào phòng nghỉ ngủ một giấc rồi, với lại buổi chiều còn phải đến đây, anh ấy lười về nhà.” Bạch Trì ngáp một cái, hỏi Triệu Trinh, “Đưa Dương Dương đi học chưa?”..
Triệu Trinh gật đầu, Bạch Trì đi về phía hắn, chợt nghe Bạch Ngọc Đường hỏi, “Trì Trì, vậy nhà ma kia em có đi không?”
“Ách…” Bạch Trì sửng sốt, vừa định nói không đi, chợt nghe Triệu Trinh đang rất hứng thú hỏi, “Nhà ma?”
Bạch Trì sắc mặt chuyển trắng, biết không ổn rồi, liền túm lấy tay Triệu Trinh lôi lên xe, “Không có, cái gì cũng không có…”
Bạch Trì trừng hắn, “Anh ngày nào chả nghỉ ngơi?!”.
Triệu Trinh ngăn Bạch Trì lại, ngẩng đầu nhìn bốn người đang ở cửa thang máy, chợt nghe Công Tôn nói, “Nga… Có một trường học vài năm trước xảy ra án mạng năm người chết, ký túc xá này đã phủ bụi lâu năm, gần đây lại xảy ra vài sự kiện kỳ quái.”.
Triệu Trinh liền trở nên vui vẻ, “Tôi đột nhiên đối với trò ảo thuật mới rất có linh cảm…” Nói xong, lôi kéo Bạch Trì lên xe, “Trì Trì, về nhà rồi ngủ đi, đến chiều chúng ta đi tham quan nhà ma!”.
“Chỗ đó Bạch Trì biết, bọn tôi đi trước, các cậu đi sau đi a!” Bạch Ngọc Đường nhân lúc thang máy chưa đóng lại nháy mắt với Triệu Trinh.
Triệu Trinh vươn tay đóng cửa xe, Bạch Trì nổi giận, “Muốn đi thì tự mình đi đi.”.
Triệu Trinh khởi động xe, nói với Bạch Trì, “Chiều nay đi thăm nhà ma, nếu có gặp được, anh sẽ mang đạo cụ chiêu hồn vào, nhìn xem còn sống hay không, sau đó bắt một con về nuôi.”..
Bạch Trì oán hận nhìn vẻ mặt hưng phấn của Triệu Trinh, nghĩ cách làm sao lừa được hắn, chắc là cứ trốn ở trong chăn giả bộ ngủ là được rồi..
....
Cửa thang máy cạnh phòng làm việc của SCI mở ra, Bạch Ngọc Đường vừa vào thì thấy tất cả mọi người đều tụ tập bên trong, đều là người trẻ, đối với chuyện ma quỷ rất có hứng thú nên tụ nhau lại thảo luận..
Bạch Ngọc Đường vào phòng, tất cả mọi người quay đầu lại, “Đội trưởng, tiến sĩ Triển …” Sau đó thấy Bạch Cẩm Đường, “Đại ca.” Lại nhìn thấy Công Tôn, mọi người cảm giác được một trận hàn khí bức người, Công Tôn sát khí mười phần, trên mặt lại mang theo ý cười, xem ra đã phát hiện ra cái gì đó thú vị.
Bạch Cẩm Đường cười cười, xem ra tâm tình cũng không tệ, hắn không muốn quấy rối mọi người làm việc, nên đi đến sô pha trong phòng làm việc của Triển Chiêu nằm, đêm qua bận rộn đến khuya, hôm nay lại vì nhà ma kia mà theo Công Tôn tới đây, nhân lúc này nên ngủ đi một chút..
“Đều đến phòng họp đi.” Bạch Ngọc Đường gật đầu với mọi người, tất cả cùng nhau đi vào phòng họp..
“Đội trưởng!” Tương Bình đưa ra vài tờ giấy, cùng vài quyển sách, “Nhìn cái này! Đúng ngạc nhiên a.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường tiếp nhận đống văn kiện Tương Bình đưa, vừa nhìn liền nhíu mày, Triển Chiêu cầm lấy mấy quyển sách xem, thấy cả ba quyển đều có cùng một tác giả là Tội Phạm Thứ Mười Một, ba quyển sách chính là 《hạ nhất cụ thi thể 》,《hạ nhất cá thụ hại giả》cùng《hạ nhất chủng tử pháp》...
: cỗ thi thể tiếp theo
: người bị hại tiếp theo
: kiểu tử vong tiếp theo
“A…” Bạch Ngọc Đường đưa tư liệu đưa cho Triển Chiêu, “Kiều Vĩ Minh chính là Tội Phạm Thứ Mười Một? những quyển sách này đều do y viết?.”
“Cái gì?!” Triển Chiêu cũng bị kinh sợ, nhận lấy tư liệu nhìn nửa ngày, có chút dở khóc dở cười nhìn mọi người,”Mọi người nghĩ sao? Là ý trời à?”..
Biểu tình trên mặt mọi người cũng không khác Triển Chiêu là mấy, đều cúi đầu khó hiểu..
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút rồi lật ra mặt sau của quyển sách, hỏi Tương Bình, “Tìm được địa chỉ không?”.
Tương Bình cau mày, “Tôi bí mật hack cái nhà xuất bản kia của y, tra ra được tài khoản của y rồi, tôi liền mò theo cái ngân hàng đó một chút, tên này thật ra rất nghèo a.”..
“Không có khả năng a.” Triển Chiêu nói, “Sách của y bán chạy như thế, còn tổ chức ký tặng sách này nọ, không thể không có tiền a.”
Tương Bình đưa ra một tờ giấy khác, “Thu nhập của y rất cao, thế nhưng nợ cũng vô cùng nhiều a.”
“Ồ…” Triệu Hổ cầm lấy nhìn một chút, “Mỗi lần nhuận bút là được cả trăm vạn, không đến nửa năm đã xài hết, xài sao hay vậy?”
“Y hiện tại có đi làm gì nữa không?” Triển Chiêu hỏi, “Hay là chỉ viết sách thôi?”.
Tương Bình nhún nhún vai, “Y ngoại trừ tham gia viết sách, cũng không đi làm gì khác, lâu lâu có vài tạp chỉ mới hắn viết ít bài, hình như là tạp chí y học.”..
Triển Chiêu gật đầu, liếc Ngọc Đường...
“Đã có địa chỉ, lát nữa chúng ta đi thăm hỏi y một chút.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Tôi cảm thấy rất hứng thú, sinh hoạt của cái người cả ngày chỉ viết loại sách này sẽ thế nào a.”..
Tất cả mọi người gật đầu, Triển Chiêu sực nhớ ra quay lại hỏi mọi người, “Sách này sao mà có?”
Mọi người quay đầu lại nhìn Lạc Thiên...
“Anh tối hôm qua là đọc cái này sao?” Triển Chiêu hỏi..
Lạc Thiên gật đầu, “Mấy ngày hôm trước đưa Dương Dương tới nhà sách thì thấy.”
“Ba quyển đều mua?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Rất thích sách của y sao?”
Lạc Thiên lắc đầu, “Tôi đã từng giết người, lật qua vài trang, thấy tác giả này giống như cũng từng giết người rồi, cảm giác đặc biệt kỳ lạ, cho nên mua cả về.”..
Tất cả mọi người liếc nhau, Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Lạc Thiên, “Này cũng có thể nhìn ra sao?”.
Lạc Thiên nhún nhún vai, “Không biết, là cảm giác của tôi thôi.”.
Mọi người trong SCI đều trải qua vài trận chiến, nói thật, mỗi người đều đã từng giết người, thế nhưng, mọi người quay lại nhìn nhau, có lật hết quyển sách cũng không có cảm giác này, toàn bộ đều trưng ra bộ mặt khó hiểu nhìn Lạc Thiên.
Lạc Thiên cười cười, “Để cứu người mà giết người, cùng với cố ý muốn giết một ai đó, cảm giác không giống nhau.”
“Ừm.” Triển Chiêu cũng lật lật quyển sách, gật đầu, “Sách này trước tôi cũng xem qua, đúng là có một cảm giác tương đối quỷ dị, lời Lạc Thiên vừa nói, rất chuẩn xác.”..
“Trước hết đừng đoán bậy.” Bạch Ngọc Đường ngăn cản vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, “Tôi cùng Miêu Nhi đi xem một chút, Lạc Thiên, anh còn buồn ngủ không?”..
Lạc Thiên lắc đầu, “Không, tôi cũng đi.”..
Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại nghe Công Tôn bên cạnh nói, “Tôi cũng đi.”.
Tất cả mọi người giật mình nhìn hắn, “Anh cũng đi?” Rồi không tự chủ được xoay mặt lại nhìn Bạch Cẩm Đường đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc, tiếng lòng chỉ có một —— Công Tôn không ở đây, Bạch Cẩm Đường tỉnh dậy lại nổi điên thì làm sao bây giờ? ~~.
“Công Tôn, đối với pháp y kia rất hứng thú sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn sang báo cáo khám nghiệm trên tay Công Tôn, “Phát hiện ra cái gì khủng khiếp ah?”..
Công Tôn gật đầu, nghiêm mặt nói, “Năm đứa nhóc này, tuyệt đối là bị mưu sát!”
Tất cả mọi người nhíu mày, kết luận này ngoại trừ chỉ rõ pháp y kia nói dối, còn có rất nhiều sự tình nghiêm trọng khác, cảnh cục lúc đó vì sao lại giấu diếm, lại nói, hung thủ giết năm hài tử kia giờ đang ở đâu..
Công Tôn cười cười, “Đừng nóng vội.” Hắn lấy ra một quyển sách, đưa ọi người. Đó là một quyển sách về những loại chất bắt lửa, còn có các phân loại các kiểu bỏng cũng vết bỏng...
Công Tôn bày những ảnh chụp trong báo cáo ra bàn, “Năm sinh viên đã chết này, có bốn người chết ở trên giường, một người chết trên mặt đất, giống như là tỉnh dậy rồi muốn chạy đi cầu cứu.”..
Tất cả mọi người gật đầu..
Công Tôn nói tiếp, “Các cậu xem ở đây… mặt trước của bốn cỗ thi thể này hầu như bị cháy xém hết cả, nhưng ở lưng lại bỏng không nghiêm trọng lắm, nói cách khác, là nằm thẳng trên giường mà cháy, nên mới cháy mỗi nửa mặt trên, chứ hỏa hoạn bình thường tuyệt đối không có khả năng vừa không tổn hại căn phòng vừa đốt thi thể thành cái dạng này được!” Công Tôn vừa nói vừa mở ra bản mục lục các loại chất dễ cháy, “Là dùng chất oxy hóa, hơn nữa mục đích rất rõ ràng, chính là muốn thiêu chết người.”
Mọi người nhìn nhau, đều gật đầu...
“Thế nhưng thi thể nằm ở dưới đất, toàn thân đều bị thiêu rụi.” Triển Chiêu cầm lấy tấm ảnh quan sát.
Công Tôn cười nói, “Không sai.”..
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nói cách khác, bốn sinh viên này nằm ngửa rồi bị đổ chất oxy hóa lên người, sau đó bị chết cháy mà không kịp phản kháng … Chỉ có người thứ năm này, là bị đổ chất oxy hóa lên toàn thân, bị thiêu ngay khi còn sống?”
Công Tôn gật đầu, hướng mọi người nói, “Nếu như là do người ngoài gây nên, vì sao lại đối với người này có ưu ái đặc biệt?”.
Triển Chiêu đột nhiên nhìn Công Tôn, “Ý của anh là, do chính người này gây ra?”
Tất cả mọi người hít một ngụm lãnh khí...
Công Tôn nhướn mày, “Cửa chính khóa, cửa sổ đóng, thành mật thất.”.
“Nói cách khác, năm sinh viên này là, đốt chết bốn người trước, sau đó tự thiêu?” Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn.
Công Tôn nhún nhún vai, “Rất có khả năng.”.
Triển Chiêu nhíu mày, “Nếu là như vậy, nhà trường cùng cảnh sát giấu diếm, người nhà cũng không truy cứu…, vậy giữa các sinh viên trong lúc đó, chắc chắn xảy ra bất đồng gì đó không tầm thường.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT