Triển Chiêu nói xong, mắt lấp lánh nhìn mọi người với vẻ mặt “Mọi người hiểu không? Thấy đúng không? Thú vị đúng không?” đầy hưng phấn, chờ phản ứng đồng tình của người ta, nhưng mà…

Chỉ thấy tất cả mọi người trợn tròn mắt chăm chăm nhìn lại anh. Hai bên nhìn nhau phải tới nửa phút, rồi ánh mắt của mọi người chuyển hướng về phía Bạch Ngọc Đường, mặt ai cũng viết mấy chữ “Xin anh giảng giải.”

“Khụ…” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, cầm một dải giấy trên mặt bàn giơ trước mặt cả đội, hỏi, “Đây là cái gì?”

“Tờ giấy.” Tất cả đồng thanh.

Bạch Ngọc Đường lại nhặt thêm một dải nữa, chập vào nhau thành hình chữ thập, “Còn bây giờ?”

“Số mười*.” Triệu Hổ ngơ ngác trả lời.

[*Ở đây là hình “十”, số mười của Trung Quốc, không phải X là số mười La Mã.]

“Thập tự giá?” Tưởng Bình nghiêng đầu, “Quỷ hút máu?”

“Bác sỹ.” Bạch Trì nói, “Bệnh viện.”

“Miếng gỗ xếp hình.” Lạc Thiên trả lời.

Bạch Ngọc Đường hỏi hết một vòng, lại thay đổi góc độ hình chữ thập kia một chút, trở thành hình chữ X, “Vậy còn cái này?”

“Chữ X.” Triệu Hổ tiếp tục ngây ngốc đáp lời.

“X Men.” Tưởng Bình gãi đầu, “Wolverine?”

“Dấu nhân.” Bạch Trì nói, “Trong môn Số học.”

“Dấu gạch bỏ.” Lạc Thiên ngẫm nghĩ, “Tiêu diệt.”

Bạch Ngọc Đường nhìn một lượt những người trong phòng, tách hai dải giấy ra, đặt trên hình đầu sói rồi hỏi, “Trong đầu mọi người có còn nghĩ tới chữ thập và chữ X vừa rồi không?”

Tất cả gật đầu, “Có.”

Bạch Ngọc Đường gật gù, chỉ vào hình đầu sói, hỏi, “Nhìn hình này, mọi người nghĩ tới cái gì?”

Triệu Hổ đáp, “Sói.”

Tưởng Bình nói, “Cái chết.”

Đáp án của Bạch Trì, “Sợ hãi.”

Còn Lạc Thiên, “Trừng phạt.”

“Ừm, các cậu có hình thái tư duy rất thú vị.” Triển Chiêu ngồi bên vuốt cằm, “Triệu Hổ là hình đường thẳng, Tưởng Bình là đường chéo hướng xuống, Trì Trì là đường chéo hướng lên, Lạc Thiên là đường cong.”

Ánh mắt cả hội ngay lập tức biến thành hình xoắn ốc, vội vàng liếc Bạch Ngọc Đường cầu cứu. Bạch Ngọc Đường chỉ Triệu Hổ, “Ngốc.” Chỉ Tưởng Bình, “Hư hỏng.” Chỉ Bạch Trì, “Đáng yêu.” Lại chỉ Lạc Thiên, “Kỳ quái.”

“Ồ…” Mã Hán nãy giờ không tham gia, chỉ đứng ngoài hóng hớt vỗ tay, “Thật là sâu sắc!”

Triển Chiêu bĩu môi đứng một bên, ném Bạch Ngọc Đường một cái nguýt dài.

Bạch Ngọc Đường lại xáo trộn tất cả những dải giấy cong xếp hình đầu sói thành một đống giấy hỗn độn, rồi hỏi, “Nhìn thế này các cậu có còn nhớ tới hình đầu sói khi nãy không?

Tất cả mọi người sửng sốt — Trước mặt họ rõ ràng là một đống giấy lộn xộn, nhưng đường nào là cái tai, đường nào là cái mũi sói… Những nét giấy cong không ngừng gợi lên trong ký ức mỗi người một dáng hình đầu sói.

“A!” Bạch Trì kinh hãi thốt lên, “Em hiểu rồi, những đường cong lộn xộn cũng có thể làm hình ảnh đầu sói hiện lên trong óc… Trước đó họ nhất định đã được cho xem hình đầu sói, sau đó mỗi ngày bị nhốt trong không gian khép kín, phải nhìn những nét cong màu trắng kia, nên càng mường tượng rõ ràng hình ảnh đầu sói. Cách làm này so với việc cho xem hình ảnh thật hay tiếp xúc với sói thật còn có tác dụng hơn nhiều!”

“Chính xác!” Triển Chiêu gật đầu liên tục, “Đây là cách ám thị gián tiếp, giống như nói xấu sau lưng thay vì chửi thẳng vào mặt người ta vậy!”

Anh vừa dứt lời, liền thấy tất cả mọi người căm phẫn nhìn mình, “Anh nói vậy ngay từ đầu có phải là dễ hiểu hơn không?!”

“Thì ra là thế, đây chính là chỗ thâm ảo của ám thị.” Tất cả gật gù bàn tán. Bạch Ngọc Đường xếp gọn mấy dải giấy, lại thấy Triển Chiêu đứng bên bàn, ngón tay chọc chọc bức tranh vẽ vòng tròn.

“Miêu Nhi, làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường nhìn anh, chỉ thấy Triển Chiêu bày ra vẻ mặt không cam lòng, nhân lúc mọi người không chú ý liền giơ chân đạp Bạch Ngọc Đường một cái thật đau.

“Ai da…” Cái đuôi chuột nãy giờ vểnh lên vì đắc ý bị đạp trúng rồi!

Tất cả mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt giác ngộ chân lý, chỉ có Triệu Hổ vuốt cằm hỏi Mã Hán bên cạnh, “Tiểu Mã ca, chửi người ta ngay trước mặt với nói xấu sau lưng không phải đều là nói xấu người ta sao? Có gì khác nhau?”

Mã Hán lắc đầu, vỗ vai Triệu Hổ, “Quên đi Hổ Tử ạ, đừng nghĩ ngợi nhiều, tư duy của cậu là đường thẳng, những vấn đề như thế này không thích hợp với cậu đâu.”



Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Lư Phương đột nhiên đi tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, “Nguy rồi.”

“Có chuyện gì vậy?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau một cái. Sắc mặt Lư Phương không tốt, nhất định là có chuyện lớn rồi.

“Đây là băng tư liệu mà Cảnh sát quốc tế mới gửi tới cho chúng ta sáng nay.” Lư Phương nói, “Nghe nói TVA đã chia rẽ, một bộ phận thành lập tổ chức mới gọi là WOLF.”

“WOLF?” Triển Chiêu nhíu mày, “Sói sao?”

“Tổ chức này ngay từ nhiệm vụ đầu tiên đã làm chấn kinh cả Châu Âu rồi.” Lư Phương vừa nói vừa cắm một chiếc USB vào máy tính của Tưởng Bình.

Tưởng Bình phát hình ảnh lên máy chiếu, để mọi người cùng nhìn qua màn hình lớn.

Chất lượng hình ảnh vô cùng rõ nét, góc quay cũng rất chuẩn, giống như cố ý quay phim lại. Trên màn hình là ba người mặc đồ đen cầm đao, họ lao vào một bang hội, chém giết toàn bộ người có mặt tại đó bằng những nhát chém hung hãn. Động tác cực nhanh, thủ đoạn tàn nhẫn, không khỏi làm người ta liên tưởng đến hình ảnh dã thú săn mồi. Mà kinh khủng nhất chính là sau khi toàn bộ người trong băng đảng kia đã bị tiêu diệt sạch, ba kẻ mặc áo đen ngẩng đầu, hướng tới bầu trời tru lên từng hồi, tiếng tru không khác gì tiếng sói.

“Con mẹ nó cái này là trình diễn X Men hả?” Tưởng Bình nhăn mặt, “So với Wolverine còn lợi hại hơn nữa!”

Mặt những người khác cũng đã trắng bệch. Chỉ cần nghĩ tới những vụ án mới phát sinh ngay trong thành phố cũng đủ làm ai nấy đều lạnh cả người.

Cuối cùng, giữa màn hình xuất hiện một hình đầu sói… Giống hệt hình xăm trên người cặp nam nữ vừa bị bắt, cũng không khác hình đầu sói xếp từ những dải giấy khi nãy chút nào.

Mọi người nhìn nhau… Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xoay người bước tới phòng thẩm vấn. Vào tới nơi, Bạch Ngọc Đường hỏi người phụ nữ, “Rút cuộc ‘WOLF’ là cái gì?”

Người phụ nữ cười cười, ngước mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Thực ra sói mới là sinh vật vĩ đại nhất trong giới động vật.”

Triển Chiêu chau mày, “Tôi thấy chó so với bọn nó còn vĩ đại hơn.”

“Ha ha…” Cô ta phá lên cười, “Sói đứng đầu chuỗi thức ăn! Sói không có thiên địch, không biết sợ hãi! WOLF sớm muộn gì cũng sẽ chiếm lĩnh tinh cầu này!”

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, rồi lại hỏi cô ta, “Thủ lĩnh của WOLF là ai?”

Người đàn bà nhếch miệng đầy quỷ dị, “Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là ‘Wolf” rồi!” Dứt lời, cô ta chợt rống lên một tiếng, lao người định phi thẳng tới chỗ họ. Bạch Ngọc Đường giật Triển Chiêu lại, người đàn bà kia bị cố định trên ghế thép, không thể động đậy được, nhưng vẫn liều mạng vươn tới phía trước, vùng vẫy điên cuồng. Còng tay va chạm với ghế thép, không ngừng ma sát, tạo nên những tiếng vang rợn người.

Thế rồi, cô ta ngẩng đầu tru lên từng tiếng, làm sao còn giống con người? Nhìn thế nào cũng không khác một con sói.

“Thật biến thái.” Bạch Ngọc Đường lôi Triển Chiêu ra khỏi phòng, nhìn nhìn anh, “Miêu Nhi, không bị dọa sợ chứ?”

Triển Chiêu ném cho tên kia một cái liếc trắng mắt, “Cậu cho tôi là trẻ con hả, chừng này có gì mà sợ?”

“Cậu không phải mèo sao?” Bạch Ngọc Đường nửa đùa nửa thật trêu chọc, “Động vật họ mèo không phải sợ các loại chó sói ư?”

“Còn có tâm tư nói đùa nữa à?” Triển Chiêu trừng mắt, “Kẻ mang tên ‘Wolf’ kia, xem ra chính là người lợi dụng chúng ta ngăn chặn ZJ, đánh lạc hướng cảnh sát quốc tế, cũng là kẻ muốn quyết đấu với Karula ở TVA… Hắn không hề đơn giản chút nào.”

“Cậu nói rõ ra xem?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Bình thường trong quá trình ám thị một người, đều cần chính người ám thị dẫn dắt từng bước. Vậy nhưng hắn ta có thể lý thuyết hóa quá trình này, hình thành một phương pháp cố định từ hình thức tới cách thực hiện… Từ đó có thể thấy hắn đã tiến hành không ít thực nghiệm rồi.”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, rồi mở miệng hỏi, “Miêu Nhi, vì sao chúng lại muốn dùng những người dân bình thường để tiến hành những thực nghiệm khoa trương như vậy chứ?”

Triển Chiêu lắc đầu, hít một hơi, “Cậu đã nghe bà sói khi nãy nói gì rồi đó – ‘‘WOLF’ sẽ chiếm lĩnh cả tinh cầu.’”

“Ra thế…” Bạch Ngọc Đường khinh thường bĩu môi, “Hắn thật sự coi những người bình thường đều là đồ ngu sao? Cứ thế mà để ột lũ súc sinh chiếm lĩnh hành tinh?”

“Có điều việc làm ăn của TVA và ZJ bị cướp thì lại là có thực đấy.” Triển Chiêu cười cười.

“À…” Bạch Ngọc Đường cũng bật cười, “Leonard lo cái này chứ gì? Thế nên lần trước mới tìm cậu phải không?”

“Tiểu Bạch, cậu biết điểm khác biệt lớn nhất giữa sói và sư tử không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nếu ột con sư tử đầu với một con sói, sư tử chắc chắn mạnh hơn sói rất nhiều; nhưng nếu hai đàn đấu nhau, lực sát thương của bầy sư tử không thể so sánh với một đàn sói được.”

“Chính xác.” Triển Chiêu gật đầu, “Một bầy sư tử đặt nặng việc khống chế quyền lực, cả một đàn sư tử trưởng thành chỉ có một sư tử đực mà thôi… Vậy nên quy mô một đàn lớn tới mức nào cũng không thể vượt quá hai mươi, ba mươi con. Nhưng sói coi trọng thượng tầng kiến trúc của hệ thống khống chế quyền lực hơn nhiều, hơn nữa còn có sự dân chủ nhất định, bởi vậy một đàn sói có thể đạt tới quy mô hàng ngàn, thậm chí hàng vạn cá thể sói. Vài thập niên trở về trước, nếu gặp một đàn sói trong khu vực Tây Tạng – Mông Cổ, quân đội trang bị súng hạng nặng đi nữa cũng chẳng làm gì được chúng.”

“Ừm.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có điều giờ ở đó sói cũng bị tiêu diệt gần hết rồi.”

“Năm đó chiến dịch diệt sói ban đầu là tách bầy sói ra, giải quyết từng phần ngay tại chỗ, dùng cả bom cháy, súng tự động, tới lựu đạn cũng mang ra.” Triển Chiêu nói, “Giờ những đàn sói có quy mô lớn như vậy gần như tuyệt chủng cả.”

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên lên tiếng, “Cậu lại nghĩ tới cái gì rồi?”

Triển Chiêu xoa cằm, “Wolf hiện tại là một con sói đầu đàn, có điều vẫn là một cá thể sói đơn độc mà thôi, đàn sói của hắn chưa đủ lớn mạnh.”

Bạch Ngọc Đường cũng hiểu ý, “Ra vậy, có nghĩa là việc hắn đang làm là tập hợp một đàn sói lớn mạnh?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Một khi lý thuyết người ám thị đặt ra trở thành hình thức truyền giáo, giống như loại thánh kinh bị bóp méo tới mức lệch lạc của những phần tử khủng bố… Khi ấy không cần người đó đi tận nơi truyền giáo, những giáo điều đó sẽ tự truyền đi, giáo hội sẽ phát triển ngày một lớn mạnh. Tới lúc đó giống như đã gieo hạt xong xuôi, chỉ cần đi thu hoạch vậy.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày thật sâu, “Đúng vậy. Trước mắt có thể WOLF chỉ là tổ chức hành động trong khu vực Châu Âu, nhưng với hình thức tăng trưởng theo cấp số nhân của hắn, chẳng mấy chốc sẽ lan rộng ra toàn thế giới.”

Triển Chiêu ngẫm nghĩ, nói, “Tôi nghĩ…”

“Phải gọi cho Âu Dương!” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đi, “Trước tiên chúng ta phải báo cho cục trưởng Bao!”

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường lôi xềnh xệch, ấm ức, “Vì sao tôi nói gì cậu cũng hiểu, thậm chí chưa nói ra câu cậu đã hiểu, thế mà người khác nghe mãi cũng chẳng thông?”

“Không phải là tôi hiểu, họ không hiểu.” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại sửa lời Triển Chiêu, “Phải nói là ngoài tôi ra, toàn bộ thế giới chẳng ai hiểu cả.”

Triển Chiêu vô cùng không phục, đạp Bạch Ngọc Đường một cái, “Nói linh tinh, học sinh của tôi đều hiểu cả!”

“Đám học sinh của cậu toàn đến để ngắm cái mặt đẹp đẽ của cậu. Cậu nói cái gì, có ai dám phản bác không?” Bạch Ngọc Đường lôi Triển Chiêu lại sát người, đề phòng lại bị người ta đánh lén, “Hơn nữa, cậu toàn lấy những lý thuyết hố đen vũ trụ, thuyết lượng tử đem ra làm ví dụ cho người ta, càng giải thích càng khó hiểu. Trừ Hawking hay Darwin, người bình thường có mấy người có thể nghe hiểu được?”

“Vậy tại sao cậu có thể hiểu?” Triển Chiêu ai oán hỏi.

“Đó là đương nhiên.” Bạch Ngọc Đường quay sang, thì thầm bên tai Triển Chiêu, “Tôi đã đi vào cậu, dĩ nhiên là biết bên trong cậu cấu tạo như thế nào rồi.”

“Á!” Triển Chiêu mặt đỏ bừng, giơ chân đạp Bạch Ngọc Đường, “Hạ lưu! Cậu học mấy thứ này từ ai hả! Đồ chuột chết, không biết học điều tốt gì hết!”

Hai người cãi nhau ầm ĩ tới tận văn phòng Bao Chửng, vào tới nơi cũng vừa lúc Bao Chửng buông điện thoại. Thấy hai người, ông gật đầu: “Tôi cũng đã nắm được tình hình rồi.”

“Cục trưởng, chúng ta tham gia chứ?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, rồi hỏi Bao Chửng, “Tình huống lần này vô cùng nghiêm trọng, nếu không hành động ngay, hậu quả sẽ rất khó lường.”

“Vừa rồi Âu Dương gọi sang, muốn mời các cậu qua hỗ trợ điều tra.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghe vậy đều rất hài lòng, “Âu Dương coi như cũng là người giữ lời.”

“Còn nữa.” Bao Chửng đưa cho Triển Chiêu một hộp đồ, “Vừa rồi có chuyển phát nhanh quốc tế gửi tới chỗ tôi, nói có thứ này giao cho cậu.”

Triển Chiêu nhận lấy, nhìn một hồi, đôi mày tự dưng cau lại, hỏi Bao Chửng, “Là ai gửi tới vậy ạ?”

Bao Chửng nhướn mi, “Cậu nói xem?”

“Triệu Tước?!” Triển Chiêu trợn mắt, “Ngoài ông ta ra còn có ai có thể dùng cách này nữa chứ.”

“Hình như cậu ta cũng đã gửi một phần tới cảnh sát quốc tế.” Bao Chửng nhỏ giọng, “Lần hành động này quy mô không nhỏ, cảnh sát quốc tế phải mời những nhà tâm lý học giỏi nhất thế giới tới trợ giúp.”

“Họ mời những ai?” Triển Chiêu hỏi.

Bao Chửng trầm mặc chốc lát, “Có cậu… và Triệu Tước. Họ muốn hai người hợp tác, cùng chế tạo ra một loại “thuốc đặc hiệu” có thể kháng lại WOLF.”

Triển Chiêu nhìn qua phần tư liệu một lát, rồi ngẩng đầu lên, “Cũng không thể phủ nhận, ông ta đúng là một thiên tài.”

“Cậu đồng ý hợp tác cùng Triệu Tước?” Bao Chửng ngạc nhiên hỏi lại.

“Đương nhiên.” Triển Chiêu đóng tập tài liệu, “Đây là giải quyết việc công!” Nói xong, kéo Bạch Ngọc Đường đi thẳng, “Đi thôi, Tiểu Bạch, dọn hành lý chuẩn bị xuất phát nào!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, vừa ra tới cửa văn phòng, đã nghe thấy tiếng rống hung hãn của Bao Chửng truyền ra, “Làm việc hết sức cho tôi! Lần này là hợp tác quốc tế, các cậu dám làm xấu mặt cục cảnh sát thành phố S, tôi cho các cậu đi cọ WC hết cả lũ!!!!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau cười.

Quay về văn phòng SCI, Bạch Ngọc Đường phát lệnh, “Tất cả đi chuẩn bị hành lý, sáng mai lên máy bay, tới Châu Âu!”

Chú thích:

*Khống chế quyền lực: Trong bản Quick Trans là “khống chế quyền lợi”, nhưng mà mụ Nhã gõ sai đấy =.=|| tại “lực” và “lợi” đều phát âm là ‘lì’, Nhã gõ theo phiên âm, nên là… =)))))

*“Thượng tầng kiến trúc”: Kiến trúc thượng tầng hay Thượng tầng kiến trúc là một khái niệm trong chủ nghĩa duy vật lịch sử của Marx và Engels đưa ra dùng để mô tả toàn bộ hệ thống kết cấu các hình thái ý thức xã hội cùng với các thiết chế chính trị – xã hội tương ứng, được hình thành trên một cơ sở hạ tầng nhất định. Theo đó, kiến trúc thượng tầng là toàn bộ những quan điểm chính trị, pháp quyền, triết học, đạo đức, tôn giáo, nghệ thuật, v.v. cùng với những thiết chế xã hội tương ứng như nhà nước, đảng phái, giáo hội, các đoàn thể xã hội, …

Tóm lại, ý Triển Chiêu muốn nói, Sư tử coi trọng việc nắm giữ quyền lực trong tay mình – nhất là sư tử đực, nên chỉ có thể chấp nhận “nước chỉ có một vua”, một sư tử đực duy nhất trong bầy. Còn Sói, tuy rằng cũng coi trọng việc nắm giữ quyền lực, nhưng coi trọng việc duy trì một hệ thống “chính quyền”trong bầy hơn – chúng chấp nhận có những con đầu đàn – Alpha – đứng đầu, sau đó dần dần quyền lực giảm tới cuối như một quân đội, một nhà nước thực thụ. Chính điều đó đã tạo nên sức mạnh của đàn sói.

*Những chữ “giáo hội”, “thánh kinh” không viết hoa, là để tránh nhầm lẫn với Giáo hội và Thánh Kinh của đạo Thiên Chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play