Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chạy vào phòng cấp cứu, bắt gặp năm cỗ thi thể đang đắp vải trắng nằm đó. Ben ngồi trên giường, tay băng bó, Mã Hân chính là người giúp anh ta xử lý vết thương. Bao Chửng đứng bên cạnh, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Cục trưởng Bao.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại gần Bao Chửng, “Sao lại có thể như vậy ạ?”

“Thủ phạm là bọn ZJ.” Ben đột nhiên mở miệng, vành mắt đỏ hoe, trông như vừa mới khóc. Cũng khó trách, người hy sinh đều là những đồng đội lâu năm, ai mà không thương tâm cho được?

“Anh không sao chứ?” Triển Chiêu cảm thấy tình trạng của Ben không ổn.

Ben ngẩng đầu liếc qua Triển Chiêu, lạnh lùng trả lời, “Muốn gì cứ nói.”

Triển Chiêu sửng sốt, không khỏi cảm thấy khó xử. Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nhưng nghĩ Ben đang trong cơn kích động lớn nên cũng không so đo, bèn nhìn sang Triển Chiêu —— Miêu Nhi, bỏ đi, anh ta đang ở trạng thái kích động.

Triển Chiêu giương mắt tỉnh queo —— Tôi đâu có dễ giận như vậy.

“Thủ phạm là tổ chức ZJ?” Bạch Ngọc Đường nhìn sang Bao Chửng.

Bao Chửng lại nhìn Ben, “Cậu hãy kể rõ hơn xem.”

Ben bước qua chỗ các cỗ thi thể, lật tấm vải phủ màu trắng lên, chỉ vào vết súng trên ngực trái của người chết, “Đều là một phát đoạt mạng.” Sau đó chỉ vào cổ người chết, “Chiêu thức mà bộ đội hải quân ưa dùng nhất, bẻ gãy xương cổ… Ngực trúng đạn là đã cầm chắc cái chết, nhưng chúng vẫn tung thêm một đòn trí mạng để không bỏ sót sơ hở nào.” Đoạn lại chỉ vào cằm người chết, ở đó có một vết ngấn, nhìn tựa như hai chữ cái ZJ.

“Làm thế nào để đánh dấu được thế này?” Triển Chiêu thắc mắc.

“Người của ZJ đều đeo cùng một loại đồng hồ hoặc vòng tay chạm nổi hoa văn ZJ, đeo ở mặt trong cổ tay, vậy nên khi siết cổ ai đó, mặt chạm đồng thời sẽ ép vào phần da cổ của nạn nhân, bởi thế sẽ lưu lại một dấu hiệu của ZJ, từ đó chúng ta mới dùng hai chữ ‘ZJ’ để gọi tổ chức sát thủ này.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, ra là vậy.

“Chúng có bao nhiêu thành viên?” Bạch Ngọc Đường có điểm khó hiểu, “Tại sao giết các anh?”

Ben thở dài lắc đầu, “Bí mật quân sự, tôi không thể nói.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn Bao Chửng, Bao Chửng gật đầu với hai người, “Đây không phải chuyện đùa, nhưng việc lại phát sinh ở ngay trong cảnh nội, đương nhiên chúng ta phải chịu trách nhiệm phá án và bắt giam hung thủ. Tuy nhiên, vì những nạn nhân đều là thành viên của tổ chức cảnh sát quốc tế, nên phía bên kia sẽ cử người tới đây điều tra cùng chúng ta.”

“Cử ai ạ?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau.

“Lần trước các cậu đã hợp tác với anh ta – Âu Dương Xuân.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cảm thấy vậy cũng tương đối ổn, Âu Dương Xuân rất có khả năng, và nhất là không có thái độ kiêu ngạo tự đắc của cảnh sát quốc tế.

“Cục trưởng Bao.” Bạch Ngọc Đường liếc sang Bao Chửng, “Vậy tức là chừng nào Âu Dương Xuân và đồng nghiệp chưa đến thì chúng ta còn chưa thể bắt đầu điều tra?”

Bao Chửng gật đầu, “Tôi đã cho phong tỏa hiện trường, sáng mai Âu Dương Xuân sẽ đến, các cậu cùng xem xét là tốt nhất, lần điều tra này phải phối hợp với nhau cho ổn thỏa.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi lại kỳ quái nhìn Bao Chửng, giống như đang hỏi —— Vậy giờ này chú kêu bọn cháu tới làm gì?

Sắc mặt Bao Chửng hơi thay đổi, thoáng vẻ khó xử, “Tối nay, chúng ta phải bảo đảm an toàn cho Benjamin… Tôi đã sắp xếp cảnh sát bảo vệ cậu ta… Nhưng cậu ta lại khăng khăng muốn cậu bảo vệ.” Ông đưa mắt về phía Bạch Ngọc Đường.

“Cháu?” Bạch Ngọc Đường nhăn mặt, quay sang Ben.

“Tôi không tin những người khác.” Ben nói với Bạch Ngọc Đường, “Ở đây tôi chỉ tin tưởng cậu… Trừ cậu ra, tôi không thể đảm bảo được năng lực của những người khác như thế nào.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu. Bao Chửng cho là anh đã đáp ứng, vừa định mở miệng lại nghe Bạch Ngọc Đường lên tiếng, “Vấn đề này thật ra rất dễ giải quyết… Anh tin tưởng tôi, vậy để tôi giúp anh sắp xếp cảnh sát bảo vệ; anh không thể bảo đảm năng lực của những người khác, vậy để tôi lựa chọn cho anh những người có năng lực xuất chúng; anh cảm thấy nhân số không đủ, chúng tôi có thể giúp anh chuẩn bị một đội ngũ bảo vệ… Dù thế nào cũng mạnh hơn một mình tôi, huống chi tôi còn phải phá án.”

Đừng nói đến Benjamin, Bao Chửng và Triển Chiêu nghe thế đều không khỏi câm nín. Trong tình huống thế này, người bình thường từ chối được sao? Cách nói của Bạch Ngọc Đường thực thẳng thừng, cực tổn thương, dứt khoát, chẳng chừa một tia hi vọng cho đối phương.

Ben cười bất lực, “Cậu chẳng thay đổi gì. Được rồi, cậu cứ quyết định, tôi nghe theo cậu.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Bao Chửng, “Nếu đã không thành vấn đề, vậy cháu đi sắp xếp người.”

Bao Chửng gật đầu, Bạch Ngọc Đường bèn ra ngoài làm việc. Triển Chiêu cũng gật đầu với Bao Chửng, cùng ra ngoài với anh. Thấy Bạch Ngọc Đường bận rộn, Triển Chiêu vào trong phòng nghỉ của nhân viên, bắt gặp Mã Hân đang đọc sách. Anh gõ cửa, “Hân Hân?”

Mã Hân ngẩng lên, mỉm cười với Triển Chiêu, “Tiến sỹ Triển, anh rảnh rỗi tới mức phải đến gặp em ạ, hay là có gì muốn hỏi đây?”

Triển Chiêu bật cười bước vào, “… Em nói xem, Mã Hán nghiêm nghị, chững chạc như vậy, làm thế nào mà lại có một cô em gái tinh quái, quỷ quyệt như thế này chứ?”

Mã Hân khẽ nhướn mi, “Điều đó là tất nhiên, nếu cả hai thật thà như nhau thì chẳng phải sẽ bị người ta ức hiếp sao?”

Triển Chiêu đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn, “Em đọc sách gì vậy?”

“Pháp y học.” Mã Hân giơ bìa sách cho Triển Chiêu xem.

“Em muốn học pháp y?” Triển Chiêu giật mình.

“Không phải muốn, mà là đã học.” Mã Hân thoáng vẻ đắc ý, “Cuối tuần này sẽ có kết quả kỳ thi, nói không chừng là chúng ta có thể làm đồng nghiệp đó ạ.”

“Hả?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Đồng nghiệp?”

Mã Hân gật đầu, “Cục cảnh sát của các anh muốn tuyển một thạc sĩ ngành pháp y, kỳ khảo hạch rất nghiêm ngặt, không chỉ đề thi viết mà cả phần thực hành cũng rất gắt gao, nghe nói người ra đề chính là đại pháp y Công Tôn Sách tiếng tăm lừng lẫy của SCI… Thầy ấy nhiều năm nay đều là người ra đề, năm nay em đã qua được phần thi viết, chỉ còn chờ kết quả phần thi thực hành giải phẫu thôi.”

Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới hai ngày gần đây, Công Tôn hớn hở kể với anh, mấy hôm trước tìm được một đệ tử, là một thiên tài đích thực, chuẩn bị đưa tới làm trợ thủ… Chẳng lẽ chính là Mã Hân?

“Sao không thấy anh trai em nhắc tới nhỉ?” Triển Chiêu thắc mắc.

Mã Hân nháy mắt với Triển Chiêu, “Em muốn chuẩn bị cho anh em một bất ngờ mà. Phải nói phần thi thực hành giải phẫu khó thật. Đề của thầy Công Tôn quá dã man, không chỉ kiểm tra kiến thức về y học mà còn cả dược vật học, rất nhiều rất nhiều lĩnh vực, từ những vấn đề thường thức đến mấy chuyện ly kỳ cổ quái, ngoài ra còn khảo nghiệm cả trí tưởng tượng… Em chỉ làm hết sức, không biết kết quả thế nào.”

“Nếu đã là pháp y tương lai thì để anh khảo thi em trước đi.” Triển Chiêu cười hỏi Mã Hân, “Vừa rồi chính em kiểm tra vết thương cho Ben đúng không?”

“Vâng.” Mã Hân gật đầu.

“Em hãy miêu tả sơ bộ trình trạng vết thương của anh ta cho anh nghe.” Triển Chiêu tìm một băng ghế ngồi xuống.

Mã Hân đặt quyển sách trong tay xuống, đi đóng cửa lại, thấp giọng đáp, “Vậy trước tiên cho em hỏi một chút, làm thế nào mà anh ta bị thương ạ? Nghe nói là lúc bắn nhau, bị đạn lạc gây nên thương tích?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Em quan sát tình trạng vết thương của anh ta thì thấy thế nào?”

“Vết thương của anh ta nằm ở mặt trong cánh tay, hơn nữa là ngay cạnh sườn.” Mã Hân nói, “Rất khó xác định anh ta có nói thật hay không.”

“Tại sao?” Triển Chiêu khiêm tốn thụ giáo.

“Ừm, giống như bình thường lúc bắn nhau, bản năng con người là tìm một lô cốt để ẩn nấp, che chắn. Nếu dùng súng tay phải thì sẽ tìm một lô cốt bên trái, nếu dùng súng tay trái thì sẽ tìm một lô cốt ở bên phải.”

“Đúng vậy.”

“Sau khi tìm được lô cốt thì sẽ đưa lưng về phía lô cốt rồi nổ súng. Như thế, nếu bị đạn bắn thì đa số trường hợp là thương tổn đến mặt ngoài của cánh tay. Nếu như phương vị chẳng may sai lệch, phải đối mặt chính diện với lô cốt thì xác suất phần thân bị trúng đạn là lớn hơn rất nhiều so với mặt trong của cánh tay… Nhưng mà kiểu xác suất này chỉ có thể dùng để cảnh sát tham khảo khi phá án, không thể làm bằng chứng tuyệt đối.”

Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên hỏi, “Nhưng mà nếu như là tự mình bắn mình thì nhất định mặt trong cánh tay sẽ bị thương đúng không?”

Mã Hân sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Đây không phải là phạm vi trách nhiệm của em.” Dứt lời cô cầm lấy cuốn sách của mình, quơ quơ, “Lời răn pháp y của thầy Công Tôn: Pháp y, có thể suy luận, nhưng không thể giả dụ.”

Triển Chiêu nói chuyện với Mã Hân một hồi, sau đó đút tay vào túi quần bước ra, vừa lúc bắt gặp đèn phòng giải phẫu bên cạnh phụt tắt, hai bác sỹ tiến ra, Triển Chiêu vội lại hỏi, “Anh ta thế nào ạ?”

Bác sỹ khe khẽ thở dài, lắc đầu. Cùng lúc, Bao Chửng và Ben cũng đi ra từ phòng cấp cứu. Triển Chiêu nhìn hai người, đột nhiên hỏi bác sỹ, “Trước khi chết anh ta có nói gì không ạ?”

Ben cùng Bao Chửng cũng nhìn chằm chằm bác sỹ kia, ông lắc đầu, “Không, cậu ta mê man suốt quá trình cấp cứu, không hề tỉnh tại. Chúng tôi đã dốc hết sức.” Nói xong rời đi.

Ben đưa mắt nhìn bác sỹ rời đi, quay đầu trở lại, thấy Triển Chiêu đang theo dõi tầm nhìn của bản thân một cách thâm ý, ánh mắt có lẽ cho biết: sự sáng tỏ.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường từ bên ngoài đi vào, gọi Triển Chiêu.

Triển Chiêu tới gần anh, Bạch Ngọc Đường nói với Bao Chửng và Ben, “Nhiệm vụ bảo vệ đã giao cho Ngải Hổ, tất cả những chuyện còn lại đều đã sắp xếp xong xuôi. Sáng mai, tôi sẽ cho họp SCI, chờ đoàn cảnh sát của Âu Dương Xuân tới, sau đó sẽ đến thẳng hiện trường khách sạn điều tra. Toàn bộ thi thể hiện giờ đang chở về phòng pháp y để bảo tồn, chờ người bên cảnh sát quốc tế đến, tôi đã gọi Công Tôn khám nghiệm tử thi.”

Bao Chửng gật đầu, năng lực làm việc của Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ cần hoài nghi, xếp đặt có thể nói là không một sơ hở.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Triển Chiêu gật đầu với Bao Chửng rồi lại nhìn Ben mà cười.

Ben cũng nhìn Triển Chiêu đầy phức tạp. Nụ cười đó, có một chút thấu hiểu, một chút giảo hoạt, một chút nhạo báng… Nhưng có một chút thật rõ ràng, Triển Chiêu cười lên trông vô cùng đẹp mắt, đẹp đến chói mắt…

~Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ra khỏi bệnh viện, chợt nhớ ra xe của cả SCI đã được Bạch Cẩm Đường cho người lái về bãi đỗ xe cục cảnh sát khi tối. Anh đành quay sang mượn xe của viên cảnh sát cạnh cửa, bảo rằng sau khi trở về cục sẽ trả lại. Mấy cảnh sát cấp bậc còn thấp được đội trưởng SCI mượn xe, ai mà chẳng lấy làm vinh hạnh lớn, đương nhiên lập tức dâng chùm chìa khóa.

Cùng Triển Chiêu bước lên xe, Bạch Ngọc Đường khởi động máy rồi hỏi, “Miêu Nhi, cười hiểm thế, phát hiện cái gì rồi?”

Triển Chiêu nhướn mi, “Ừm, chỉ là suy đoán thôi, không tính.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cậu nghi ngờ Ben à?”

Triển Chiêu hơi giật mình, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu cũng nghi ngờ anh ta?”

“Trong bảy người, sáu người chết, một người chỉ bị thương nhẹ, đương nhiên là khả nghi rồi.” Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa nói, “May mà lần này người đến hỗ trợ là Âu Dương, không thì đúng là phiền phức.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, lại nghe Bạch Ngọc Đường đột nhiên lên tiếng, “Đúng rồi, Miêu Nhi, kể cậu nghe một chuyện.”

“Chuyện gì?” Triển Chiêu ghé sát lại, “Có chi muốn khai báo hử?”

“À…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tôi khai, người tôi thích nhất là cậu.”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu sửng sốt trước câu nói của Bạch Ngọc Đường, nghiêng mặt nhìn anh, “Sao… sao lại đột nhiên nói vậy?”

“Đừng nói là hai chúng ta lưỡng tình tương duyệt, cho dù cả đời cậu có không thích tôi đi nữa… thì tôi vẫn thích cậu nhất. Không ai có thể chia cách chúng ta, bất luận kẻ đó yêu tôi hay yêu cậu, và bất kể hắn là ai đi nữa.” Bạch Ngọc Đường đáp thật dịu dàng.

Triển Chiêu cúi đầu, im lặng một hồi, đột nhiên hôn chụt một cái lên má của Bạch Ngọc Đường, sau đó… kề tai anh thì thầm “Ngoan, đây là phần thưởng của cậu.”

Tai Bạch Ngọc Đường nóng lên, nhìn thấy Triển Chiêu ở bên cạnh cười ngoác miệng tận mang tai, nhấn ga, “Miêu Nhi, lát về làm đi.”

“Đồ chuột chết, lái chậm lại!”

“Một phút xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, Miêu Nhi, lãng phí thì thiệt đáng hổ thẹn!”

“Cậu nói bậy bạ gì đó?”

“Về nhà làm!”

“Không được nói từ đó!”

~Bạch Cẩm Đường châm một điếu thuốc, cúi đầu nhìn người đang tựa vào ngực mình. Công Tôn đã ngủ say vì mệt mỏi, trên bờ vai điểm một vài dấu vết mập mờ mà mình vừa lưu lại. Có lẽ do tối nay Công Tôn uống chút rượu, hoặc vì nguyên nhân gì đó mà bỗng nhiên đặc biệt nhiệt tình. Vốn dĩ thấy ai đó ngày mai vẫn phải đi làm nên định một lần rồi tha, chẳng qua yêu tinh này quá đỗi mê hoặc lòng người… Vậy là không nhịn được mà thả phanh, mãi đến khi ai đó xin tha thì mới miễn cưỡng để người ta ngủ. Dẫu sao thì ăn bao nhiêu lần, kết quả vẫn là không no…

Bạch Cẩm Đường định hút hết điếu thuốc này sẽ ngủ, bất chợt điện thoại di động nằm trong bộ Âu phục cạnh giường rung lên.

Bạch Cẩm Đường khẽ cau mày, lúc này thì ai gọi tới chứ? Anh cầm lấy điện thoại, buông điếu thuốc xuống, “Alo?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó một tràng cười truyền đến, “Thanh âm thật gợi cảm, vừa mới làm tình sao?”

Bạch Cẩm Đường chau mày, cúp máy.

Điện thoại lại vang lên, anh cau mày nhấc máy, ngay cả “Alo” cũng lười nói, chờ đầu dây bên kia lên tiếng.

“Bây giờ ai đang nằm trong lòng cậu? Hay là cậu đang nằm trong lòng ai?” Giọng điệu vẫn tiếp tục bỡn cợt, không hề sợ chết.

Bạch Cẩm Đường dập tắt thuốc, nhả khói mà không đáp.

“Được rồi, không giỡn nữa.” Đầu dây bên kia thu lại tiếng cười cợt, “Tôi đang ở thành phố S.”

Bạch Cẩm Đường cau mày, “Vậy thì sao? Muốn tôi mời cơm?”

“Ha ha ha… Cẩm Đường, cậu thật là hài hước. Gần đây tôi gặp phải chút phiền toái, đại khái là có dính dáng đến hai đứa em trai quý hóa của cậu.” Người nọ tỉnh queo nói.

Ánh mắt Bạch Cẩm Đường trở nên sắc lạnh, còn chưa lên tiếng thì đã nghe đầu dây bên kia tiếp tục, “Đừng giận, tôi vẫn chưa nói xong. Chẳng qua là có tiếp xúc thôi, tôi sẽ không chọc vào hai cậu ấy.”

Bạch Cẩm Đường mở miệng nữa. Công Tôn đang nằm trong lòng anh đột nhiên khẽ rên một tiếng, rúc vào trong chăn. Bạch Cẩm Đường kéo chăn lên, đắp kín người Công Tôn.

“Ô là la? Đánh thức cục cưng của cậu rồi sao?” Đầu dây bên kia bật cười, “Đúng rồi, bộ dạng ẻm dài ngắn ra sao? Khi nào rảnh cho tôi gặp mặt đi.”

Bạch Cẩm Đường lấy điện thoại từ bên tai đặt sát vào khóe miệng, hạ giọng cực thấp nhưng cực âm hiểm, “Cậu mà dám tới gần người này trong vòng 100 mét, tôi sẽ cắt cái XX của cậu, nhét vào trong cái OO của cậu, sau đó ném xuống Thái Bình Dương cho cá ăn.” Dứt lời cúp máy, ném điện thoại di động qua một bên, xoay người ôm Công Tôn nằm xuống rồi đắp chăn ngủ.

~Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến cục cảnh sát. Sáng nay, người của SCI sáng nay vẫn còn chìm đắm trong dư âm bữa tiệc hôm qua, chợt thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tiến vào với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Đội trưởng?” Mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Câu vừa dứt miệng thì lại thấy Công Tôn một cước đá văng cửa phòng làm việc, hùng hổ xông tới hỏi, “CMN, sáu cỗ thi thể trong phòng pháp y là ở đâu ra? Ông đây ghét nhất lông vàng, nhất là lông vàng toàn thân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play