Rất nhanh sau đó, một số xe cảnh sát đã đỗ trước tòa nhà khoa tâm lý của đại học C, Công Tôn vội vã ra khỏi xe. Cảnh sát bắt đầu kéo băng vàng phong tỏa khu vực thi thể, bảo vệ trường ra giải tán đám sinh viên đang tụ tập lại xem. Khu vực hiện trường thì làm việc trật tự, nhưng cả trường lại hỗn loạn.

Một học sinh như Lý Phi Phàm, nổi tiếng luôn đứng hạng nhất, thế mà trước mặt bao nhiêu người lại té lầu chết, vì thế mà trách nhiệm đều đổ về phía nhà trường. Hơn nữa theo kết quả khám nghiệm hiện trường, cảnh sát kết luận trường hợp chết này là do mưu sát, toàn bộ trường đều hoang mang lo sợ theo.

Nhà trường lập tức cho toàn trường nghỉ học một ngày, toàn lực phối hợp với cảnh sát điều tra.

Cảnh sát S.C.I. chia thành nhiều tổ đi điều tra, Vương Triều mang theo một số nhân viên kỹ thuật lên tầng thượng tiến hành kiếm mẫu vật; Trương Long cùng Từ Khánh đi hỏi chuyện các bạn học của Lý Phi Phàm; Mã Hán tới ký túc xá của Lý Phi Phàm, Công Tôn cùng Triểu Hổ ở lại hiện trường khám nghiệm tử thi và lấy lời khai những người chứng kiến.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu vào trong xe thùng chuyên làm việc của S.C.I., hai người mặt đối mặt ngồi xuống.

“Làm sao?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm túc ngồi đối diện.

“Không khá hơn chút nào à?”

“Không có việc gì đâu.” Triển Chiêu quay mặt đi, thì thầm một câu.

“Vậy Lý Phi Phàm và cậu có quan hệ gì?” Bạch Ngọc Đường mỉm cười hỏi.

“Cậu nói gì?!” Triển Chiêu đứng phắt lên một cái.

“Cậu đừng xù lông lên như thế được không?” Bạch Ngọc Đường vội vã vươn tay ấn Triển Chiêu ngồi lại xuống ghế, “Tôi chỉ hỏi cậu có biết gì nhiều về cậu ta không? Có ấn tượng đặc biệt gì không, với còn cậu ta đã cùng cậu nói chuyện về đề tài gì.”

Triển Chiêu nhíu mày lục lại trí nhớ: “Không có gì đặc biệt, tôi chỉ biết cậu ta học rất tốt, mỗi lần tôi có lớp cậu ta đều đến học, bình thường cũng có hỏi một ít vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Đều là liên quan đến mặt học tập, không có gì đặc biệt…”

“Vậy cậu có biết tấm hình này được chụp khi nào không?” Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại di động hỏi.

Triển Chiêu buồn rầu lắc đầu, “Một chút ấn tượng cũng không có.”

“Còn mấy chữ số 1, 3, 5 thì sao?”

Triển Chiêu thở dài, “Không biết.”

Bạch Ngọc Đường cũng thở dài, “Miêu Nhi này, cậu xem người chết cầm điện thoại di động nhảy lầu, trong đó còn có hình chụp cậu, trông như tự tử vậy.”

Triển Chiêu vừa nghe đã trợn tròn mắt “Chuột bạch! Giờ không phải là lúc nói đùa.”

“Ha hả…” Bạch Ngọc Đường giơ ngón tay vừa nhấn vừa vê trán Triển Chiêu, nói: “Tôi chỉ muốn cậu thả lỏng một chút thôi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”

Triển Chiêu nghe xong, liếc anh một cái rồi dựa người vào lưng ghế: “Lần này thật sự cả một chút manh mối cũng không có, nhưng mà… Tôi nghĩ, cậu ta muốn nói cho tôi biết gì đó…”

didididi…

Điện thoại của Bạch Ngọc Đường đột nhiên rung lên, bật máy ra là giọng của Mã Hán.

“Sếp, bọn em phát hiện vài thứ ở ký túc xá của Lý Phi Phàm, sếp mau đến mà xem.”

“Phát hiện cái gì?” Bạch Ngọc Đường nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Mã Hán.

“…Không nói rõ ràng được, sếp tới sẽ biết, đưa cả tiến sĩ Triển tới luôn.”

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lập tức phóng qua đấy.

Lý Phi Phàm ở trong khu ký túc xá phía Đông dành cho các nghiên cứu sinh của trường. Bởi vì thành tích học tập ưu tú, trường đặc biệt thưởng cho cậu ta một gian phòng tương đối sang trọng để ở. Đó là một tòa nhà tốt mới được xây cách đây không lâu, cơ sở vật chất được sắm đủ, cả thiết bị cũng thuộc loại tốt nhất. Lý Phi Phàm ở lầu ba, phòng thứ nhất ngay sườn Đông, phòng 301.

Đi vào phòng của cậu ta, cảm giác đầu tiên là cực kỳ sạch sẽ. Tuy đã có mấy người cảnh sát ở bên trong thu thập vật chứng, nhưng cửa sổ vẫn sáng sủa, sàn nhà không dính một hạt bụi, giá sách chỉnh tề, sạch sẽ y hệt như phòng trong khách sạn, làm cho ta cảm thấy đây không phải là phòng của một sinh viên nam còn trẻ ở một mình trong ký túc xá.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi vào phòng ngủ, thấy Mã Hán đang ngồi bên giường, trên giường bày hơn mười cuốn album ảnh rất dày.

Thấy hai người đến, Mã Hán đứng lên, trên tay còn có một một hộp giấy đẹp đẽ.

“Hai người nhìn những cái này trước đã.” Vừa nói anh vừa đưa mấy cuốn album cho Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu.

Hai người ngờ vực mở ra, vừa nhìn đã lập tức há hốc mồm: cả cuốn album chứa đầy hình chụp của Triển Chiêu. Mỗi tấm đều được đánh dấu ngày. Hầu như mỗi ngày đều có, hơn mười cuốn, mấy ngàn tấm hình chụp, thời gian đâu đó cũng khoảng một năm.

Bạch Ngọc Đường lật được vài trang thì đã đem toàn bộ ném đi, mắng một câu: “Mẹ nó, tâm lý biến thái.”

Triển Chiêu cũng hoảng sợ quay lại: “Cậu ta… Cậu ta theo dõi tôi?”

“Theo dõi cậu cũng được một năm đấy!” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ vỗ vai Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu cũng giỏi thật! Bị người theo dõi cả một năm cũng chưa bao giờ phát hiện sao?”

Triển Chiêu tức giận trừng mắt, Mã Hán đứng một bên cười nói: “Cũng không có gì lạ! Đây là được chụp từ nơi rất xa, người bình thường không thể phát hiện được.”

“Hả? Sao cậu biết?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi.

Mã Hán gãi đầu: “Trước đây lúc còn trong đội Phi hổ đã từng được huấn luyện qua. Mọi người xem mấy tấm hình này, cảnh vật rất mờ, đây là bằng chứng cho việc camera đang ở chế độ zoom cực đại sau khi chụp.” Anh lấy một tấm hình ra cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, “…Ít nhất… cách xa trên trăm mét, càng kỳ quái chính là tiểu tử này luôn chụp ở góc độ bắn súng.”

“Góc độ bắn súng?”

“Bởi vì khoảng cách rất xa, nếu là người thường sẽ không hiểu cách thay đổi góc độ chụp dù chỉ là một chút, vì thế phần lớn đều không thấy được cái lợi của sự tính toán khi chụp hình! Nhưng với bắn súng mà nói, thông qua việc thay đổi độ lớn của góc chụp, có thể tìm ra điểm bắn tốt nhất” Nói rồi tự chỉ vào trán mình “Ở đây có nghĩa là ngay giữa trung tâm.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn kỹ lại hình chụp, cả hai kinh ngạc phát hiện mỗi tấm đều có ít nhất một điểm bắn.

Bạch Ngọc Đường kinh hãi hỏi Mã Hán: “Tên này đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp?”

“Hắn chụp mấy tấm hình này không phải là để bắn, có lẽ là thói quen đã lâu khó bỏ. Em dám khẳng định tên này không phải hạng nghiệp dư.”

“Tốt lắm!” Bạch Ngọc Đường vỗ vai Mã Hán tán thưởng, “Đây là đầu mối quý giá! Cậu là chuyên gia, nên điều tra mặt này sẽ giao hết cho cậu.”

“Rõ!” Mã Hán có chút ngại ngùng ưng thuận trả lời, sau đó đem hộp giấy trên tay mở ra, “Còn cái này nữa!”

Triển Bạch hai người tiến lên nhìn, phát hiện đấy cũng là hình chụp, trong hình cũng có Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu không phải là trung tâm của tấm hình, thay vào đó là một chiếc xe hiệu Honda màu đen.

“Chiếc xe này?” Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Không sai, chính là nó!” Anh đăm chiêu nhìn vào đống hình một lúc, “Miêu Nhi, học trò của cậu chắc muốn nói cho cậu biết gì đó! Cậu ta muốn nói với cậu rằng cậu đang gặp nguy hiểm.”

……!……

Triển Chiêu cầm lấy đống hình, tấm nào cũng có dấu bút đỏ khoanh tròn chiếc xe, hiển nhiên là Lý Phi Phàm đang chụp hình theo dõi anh thì phát hiện ra sự tồn tại của chiếc xe.

Bạch Ngọc Đường đem đống hình bỏ vào trong hộp, nói: “Đem đống này về cho Tưởng Bình dùng thiết bị phân tích, xem có thể lần ra thêm manh mối không.”

“Khó trách cậu ta cứ căng thẳng nhìn chằm chằm cậu.” Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Cậu nhóc sợ cậu gặp nguy hiểm.”

“Cậu có biết vì sao cậu nhóc một mình lên tầng thượng không?” Triển Chiêu đột nhiên quay mặt về phía Bạch Ngọc Đường.

……

Bạch Ngọc Đường trầm mặc.

Triển Chiêu cười khổ nói: “Cậu nhóc chết thay cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play