Công Tôn cầm lấy bản báo cáo khám nghiệm tử thi, bước vào phòng làm việc của SCI, chợt cảm thấy bầu không khí có chút quái lạ. Tất cả mọi người đều cúi gằm mặt, ai làm việc nấy, dường như không được tự nhiên, chẳng giống chút nào với kiểu nói chuyện cười đùa mọi khi. Công Tôn tiến vào, hỏi Triệu Hổ gần cửa, “Chuyện gì đấy?”

Triệu Hổ bĩu môi về phía Benjamin, anh ta ngồi cách đó không xa, lật lật mấy trang tạp chí.

Công Tôn nhìn anh ta một cái, Benjamin cũng ngẩng đầu… Nhìn nhau. Từ xưa đến nay, Công Tôn rất ghét quân phục của người nước ngoài, lập tức dời tầm mắt, không nhìn nữa.

“Kết quả kiểm nghiệm mớ xương cốt ấy sao rồi?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu từ trong phòng đi ra.

“Ừm.” Công Tôn gật đầu, “Rất kỳ quái.”

“Kỳ quái chỗ nào?” Mọi người nhìn anh.

“Trên bề mặt xương có dấu vết gặm cắn…” Công Tôn nói còn chưa dứt lời đã thấy mọi người hít một hơi khí lạnh.

Công Tôn khoát khoát tay, “Đừng suy tưởng, không phải bị người cắn đâu.”

“Phù…” Mọi người thở phào một hơi, “Thế bị cái gì cắn?”

“… Thuộc chi Chó, có lẽ là chó sói.” Công Tôn nhún vai, “Trường hợp thường gặp đối với những xác chết bị phơi thây nơi hoang dã.”

“Vậy còn vết thương chí mạng trên đầu thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn gật đầu, “Đây chính là điểm thú vị mà tôi đã bảo với các cậu.” Vừa nói vừa ngoắc tay với mọi người, ý bảo đi theo anh.

Tất cả di chuyển sang phòng pháp y, Benjamin cũng tò mò theo sau, thấy trên bàn giải phẫu đang bày những bộ hài cốt đã được sắp xếp chỉnh tề, hai bộ là của người, còn lại là động vật.

“Nhìn hai cái đầu lâu này.” Công Tôn cầm lấy một khúc xương nhọn đầu, “Hai vết thương đều bị gây ra bởi khúc xương này.”

Bạch Ngọc Đường tiếp lấy khúc xương nhọn quan sát, “Có người lấy nó đâm vào đầu người chết?”

Công Tôn gật đầu, “Đây là một phần xương đùi của con người, nhưng mà…” Công Tôn chỉ vào hai bộ xương hoàn chỉnh trên bàn, “Không phải là của hai nạn nhân kia.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, Triển Chiêu hỏi Công Tôn, “Họ đã chết bao lâu rồi?”

“Khoảng một năm.” Công Tôn đáp, “Một nam, một nữ, còn khá trẻ, độ chừng 25-30 tuổi, đều là người Châu Á.”

“Vậy còn mấy bộ xương động vật này ạ?” Triệu Hổ hỏi.

“Cũng vậy.” Công Tôn dứt lời, chỉ sang mấy cái đầu lâu động vật, “Các cậu nhìn xem, vết thương trên đầu đều giống nhau.”

Tất cả mọi người im lặng. Dường như Triển Chiêu rất có hứng thú với khúc xương đùi nhọn đầu, cứ nhìn nó mãi.

“Đây là nghi thức trừng phạt của TVA.” Đột nhiên, Benjamin lên tiếng.

Tất cả quay đầu lại nhìn, chờ anh ta tiếp tục nói.

“Biểu tượng của TVA là sói hoang.” Ben giới thiệu sơ ọi người, “Nghe nói Karula mang trong người dòng máu người Anh-điêng (*người da đỏ Bắc Mỹ*), cho nên đặc biệt sùng bái loài chó rừng. Vì vậy hắn nuôi rất nhiều sói, để nếu có kẻ phản bội hoặc nếu Karula bắt được kẻ tội đồ, họ sẽ bị quăng cho đám sói làm mồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn những cái sọ. Triển Chiêu đặt lại khúc xương lên bàn giải phẫu, “Dùng dùi bằng xương để đâm vào đầu người chính là tập tục mà người Anh-điêng tế thần sói, bởi vì chó rừng rất thích hút dịch não tuỷ, nhưng mà muốn cắn đầu lâu vỡ cũng rất phiền toái, cho nên người Anh-điêng mới giúp thần sói bổ vỡ xương sọ.”

“Ồ…” Mọi người gật gù, “Thì ra là vậy.”

Benjamin cười hơi gượng gạo, gật đầu với Triển Chiêu, “Kiến thức rất phong phú.”

Công Tôn nghe thấy thì kinh ngạc, liếc sang Lạc Thiên ở bên cạnh —— Ô hay, ngửi thấy mùi ghen nhỉ?

Lạc Thiên có chút bất đắc dĩ, cười cười, đưa mắt qua Bạch Ngọc Đường.

Công Tôn nhướn mi nhìn Triển Chiêu —— Tình địch?

Triển Chiêu khó chịu, liếc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường than thở, oan quá đi.

“Tóm lại… Vụ án này đã được phá rồi.” Bạch Trì đột nhiên lên tiếng, “Hai sát thủ của tổ chức ‘thử nước’, Karula sai chó sói để trừng phạt?”

Mọi người nhìn nhau, đúng là như thế.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhìn Triển Chiêu bên cạnh, vẫn còn điểm nào đó chưa thông.

Ai nấy trở lại phòng làm việc, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bị Bao Chửng gọi tới.

“Vụ án sao rồi?” Bao Chửng hỏi.

Bạch Ngọc Đường trình bày một lượt tất cả kết quả điều tra, Bao Chửng nhíu mày, “Hiện tại đừng vội tra xét chuyện của Karula, có lẽ hắn cũng sẽ không động thủ ở đây.”

“Cục trưởng Bao, làm sao chú biết?” Bạch Ngọc Đường tò mò, “Có nội tình ạ?”

“Nội cái gì mà tình?” Bao Chửng trừng mắt, “Nếu muốn điều tra vụ án này thì phải để tôi liên lạc với cảnh sát hình sự quốc tế đã. Trước mắt các cậu cứ điều tra những vụ khác đi.”

“Gần đây cũng đâu có vụ nào khác đâu.” Triển Chiêu lẩm bẩm.

“Không có án mạng không tốt sao?” Bao Chửng cười, “Nhân lúc không có án mạng thì tranh thủ nghỉ ngơi đi.” Dứt lời đuổi hai bạn nhỏ ra ngoài.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi văn phòng cục trưởng, trở về phòng họp SCI. Bạch Ngọc Đường hỏi, “Miêu Nhi, cậu có ý kiến gì với vụ án kia sao?”

Triển Chiêu thoáng cau mày, “… Nếu chỉ muốn ‘thử nước’, sao Karula lại đích thân đến, còn mang đến nhiều xương cốt như vậy, chẳng phải thừa thãi lắm sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Vừa rồi Công Tôn còn nói, hai người làm vật tế kia đều là người Châu Á.”

Triển Chiêu sờ cằm, “Ừ… Đúng là khả nghi.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía cửa SCI. Bất chợt, một cái bóng nhỏ lao ra, ôm chầm lấy Triển Chiêu, tay vòng lấy thắt lưng anh mà gọi: “Chú Triển!”

Cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc, Tiểu Lạc Dương?

“Dương Dương, con về rồi à?” Triển Chiêu xoa đầu Lạc Dương, “Trại hè vui không? Phơi nắng tới độ đen thui luôn rồi.”

“Vui ạ!” Có lẽ vì từ nhỏ sống trong giới xã hội đen nên Lạc Dương không có dịp tham gia những hoạt động tập thể, lần đầu tiên tham gia trại huấn luyện hè do trường học tổ chức, cậu nhóc vô cùng hào hứng, thậm chí còn làm quen được với rất nhiều bạn bè đồng trang lứa.

Bạch Ngọc Đường kéo Lạc Dương qua phía mình, “Nhóc con chết tiệt, thấy Miêu Nhi là nhảy cẫng lên, không thèm nhận chú mày hả!?”

Lạc Dương vội cười toe toét chạy qua, “Hi hi, chú Bạch.”

“Con có mua quà ọi người đây.” Lạc Dương lấy từ trong túi ra một mớ móc đeo điện thoại, toàn bộ đều làm từ gốm sứ. Dương Dương lục lục lọi lọi, lấy ra hai cái đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm lấy ngắm nghía, thấy của mình là một con chuột con màu trắng, trên bụng có một chữ “Đường”, còn của Triển Chiêu là một con mèo con, trên bụng có một chữ “Chiêu”.

“Các chú ai cũng có phần!” Lạc Dương vui vẻ, tíu tít phân phát cho từng người. Bạch Trì nhận được một con thỏ con cộng với một con rồng con, phía trên có một chữ “Trinh “. Dương Dương đưa cho Bạch Trì, “Tặng cho chú Trinh, lần trước chú ấy dạy em một trò ảo thuật, em biểu diễn cho các bạn xem, ngầu quá trời luôn.” Nói xong lại lấy ra một con sư tử con màu trắng, “Cái này là cho Lisbon.”

Công Tôn cũng tiến đến, “Có phần của chú không?”

“Có chứ ạ.” Dương Dương gật đầu, lấy ra một cặp đưa cho Công Tôn, một con cáo con phía trên có một chữ “Sách”, còn chiếc kia là một con cún phía trên có một chữ “Cẩm”.

“Phụt…” Bạch Ngọc Đường phì cười, hỏi Lạc Dương, “Con cún này là tặng cho anh hai chú hả?”

“Dạ.” Lạc Dương gật đầu, rồi lại lấy ra hai con gấu mèo con giống nhau như đúc, “Đây là tặng cho hai chú Đại Đinh Tiểu Đinh!”

Lạc Dương tuần tự phân phát quà, quả là ai cũng có phần, Triệu Hổ được tặng một con cọp con, Mã Hán được tặng một con ngựa con… Đều là những con vật nhỏ rất đáng yêu, cuối cùng còn dư lại một con gấu con màu đen thui.

“Cái này…” Mọi người nhịn cười, “… là cho cục trưởng Bao sao?”

Lạc Dương lại gật đầu, “Có dễ thương không ạ?”

Bao Chửng ở trong phòng làm việc, hắt hơi một cái thật to.

Mặc dù đấy chỉ là những món đồ rẻ tiền, nhưng hoàn toàn có thể thấy được dụng tâm của cậu bé, tưởng tượng đến hình ảnh Dương Dương ngồi xổm bên sập quà lưu niệm vỉa hè để lựa những chiếc móc đeo điện thoại sao cho phù hợp với từng người trong SCI —— Đúng là thuốc trị liệu!

Đang náo nhiệt thì điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên, vừa bắt máy tới nhìn, là Bạch Cẩm Đường gọi đến.

“A lô, anh hai?” Bạch Ngọc Đường vừa nghe vừa liếc Công Tôn, giống như đang hỏi —— Tại sao lại tìm tôi mà không tìm anh?

Công Tôn ném một cái nhìn khinh khỉnh rồi tiếp tục ngắm nghía con cún kia.

“A.” Bạch Ngọc Đường nghe mấy câu rồi hỏi Bạch Trì, “Trì Trì, thương tích của Triệu Trinh đã hồi phục lại chưa?”

Bạch Trì gật đầu, “Gần hồi phục hoàn toàn rồi ạ, bác sỹ bảo uống thêm ít thuốc, cách nửa tháng thì tái khám một lần, trên cơ bản là đã khỏi hẳn.”

“À… ” Bạch Ngọc Đường trả lời Bạch Cẩm Đường, “Hồi phục rồi ạ.”

“Vâng… Được ạ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi mọi người, “Tối nay mọi người đều rảnh đúng không?”

Tất cả đều gật đầu, hỏi thừa, đại ca Bạch gia đã có việc muốn tìm thì đương nhiên là phải rảnh rồi.

Bạch Ngọc Đường nói với Bạch Trì, “Em gọi Triệu Trinh đi cùng luôn đi.”

“Có chuyện gì vậy?” Triển Chiêu tò mò.

“Anh hai nói mới mở một nhà hàng, mời được một đầu bếp rất danh tiếng, gần đây lại bắt được một mớ cá Bahaba hảo hạng, mà lâu rồi mọi người không tụ tập cùng nhau, cho nên bảo chúng ta cùng đi.”

“Cá Bahaba*?” Triển Chiêu vừa nghe là mắt sáng rực lên.

Tương Bình cũng góp lời, “Loại cá này là thứ quý hiếm có thể gặp không thể cầu nha.”

(*Bahaba taipingensis là một loài cá thuộc họ Sciaenidae. Nó được tìm thấy ở Trung Quốc, Hong Kong, and Macau. Các môi trường sống tự nhiên của chúng là biển mở, vùng biển nông, lòng biển nước bán thủy triều, bờ đá, và cửa sông. Nó đang bị đe dọa do đánh bắt quá mức lớn và đã được liệt kê như là có nguy cơ tuyệt chủng và tuyệt chủng về thương mại. Việc đánh bắt cá được tăng cường do giá trị to lớn của bong bóng loài cá này. Trong một số thị trường, đặc biệt là thị trường Trung Quốc, bong bóng còn đắt hơn vàng cùng trọng lượng.

Một con cá Bahaba có thể có giá trị lên đến 473,000 USD/ một con =___=*)

“Vậy là mọi người đều đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi thì hỏi vậy thôi, chứ khẩu khí đã chắc như đinh đóng cột.

Ai nấy gật đầu lia lịa, mắt đều chuyển thành hình con cá.

Bạch Ngọc Đường trả lời điện thoại, “Vâng anh hai, mọi người đều đi.” Vừa nói vừa đếm sĩ số, đang đếm thì chợt nhìn thấy Benjamin đang ngồi cách đó không xa, hơi khựng lại… Bạch Ngọc Đường có chút khó xử, nên tính cả anh ta hay không đây?

Triển Chiêu đứng bên cạnh giúp Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ben, anh có đi hay không?”

Ben khẽ mỉm cười: “Là dịp gì vậy?”

Triển Chiêu đáp, “Anh hai của Ngọc Đường mời cơm.”

Benjamin còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Công Tôn tiếp lời: “Đúng vậy, người nhà với nhau đi ăn cơm thôi.”

Mọi người le lưỡi, Công Tôn thật không khách khí chút nào, rõ ràng là thiên vị cho người nhà, toàn tâm bao che cho Triển Chiêu.

Ben xem chừng cũng biết điều, gật đầu: “Người nhà các cậu liên hoan với nhau, tôi đi cũng không tiện. Bạch, vậy cậu tiện thể đưa tôi về khách sạn nhé?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, rồi nói với Bạch Cẩm Đường qua điện thoại, “Anh, bọn em tổng cộng mười hai người.”

Đầu dây bên kia, Bạch Cẩm Đường nói, “Được, bên anh có anh và cặp sinh đôi, tổng cộng mười lăm người, vừa đủ một bàn. À mà, bảo Triệu Trinh mang Lisbon theo, đãi nó một bữa thịt bò hảo hạng luôn.”

“Được ạ.” Bạch Ngọc Đường cười rồi cúp điện thoại, tinh thần toàn đội SCI vô cùng phấn chấn, lát nữa tan sở là có dịp ăn uống no say rồi.

Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ đeo tay, thấy không còn sớm nữa, liền nói với Ben, “Vậy chúng tôi đưa anh về khách sạn trước.”

Ben gật đầu, đứng dậy. Bạch Ngọc Đường quay sang Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu với Ben xuống dưới lầu chờ trước, tôi đi lấy xe.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu.

“Ờ…” Benjamin cười, “Bạch, không cần làm phiền tiến sỹ Triển, mình cậu đưa tôi về được rồi.”

Bạch Ngọc Đường đã rời khỏi phòng làm việc, không rõ có nghe được câu nói đó của Benjamin hay không.

Triển Chiêu đút hai tay vào túi, tiến về phía thang máy, “Chúng tôi còn vài việc cần làm nữa mà.”

Benjamin gật đầu, bất đắc dĩ theo Triển Chiêu vào thang máy.

“Em đi với ạ.” Bạch Trì cũng theo, “Anh, cho em quá giang đến chỗ Triệu Trinh với, em phải tới đó kêu ảnh, gần đây Trinh không được dùng điện thoại di động.”

“Điện thoại di động cũng không được dùng?” Triển Chiêu giật mình.

“Dạ.” Bạch Trì gật đầu, “Máy kiểm tra phổi của Trinh sẽ bị sóng di động làm ảnh hưởng tới kết quả đo.”

Triển Chiêu gật đầu.

Thang máy đi xuống, Benjamin đột nhiên mỉm cười: “Kiểu ở chung của các cậu rất thú vị.”

Triển Chiêu nhìn anh ta, “Thú vị như thế nào?”

Benjamin suy nghĩ một chút rồi đáp, “Ừm, giống như khi nãy anh pháp y kia nói, các cậu giống như người một nhà.”

Bạch Trì cười ngây ngô, “Đúng vậy, chúng tôi chính là người một nhà mà, đội trưởng Bạch và tiến sỹ Triển là ba mẹ nha.”

Benjamin nhìn chòng chọc vào nụ cười ngô nghê của Bạch Trì, sắc mặt khẽ biến đổi.

Triển Chiêu dở khóc dở cười, Benjamin chắc chắn là đang suy nghĩ quá nhiều. Không phải Bạch Trì giả bộ ngây ngô, mà là thật sự đơn thuần, chẳng qua… Càng đơn thuần thì càng làm người ta tổn thương hơn.

Ba người xuống dưới lầu, vừa lúc Bạch Ngọc Đường lái xe từ bãi đậu xe tới, đón hai người lên xe. Bạch Trì ngoan ngoãn lễ phép, mở cửa sau xe ra rồi lịch sự mời Benjamin vào, còn bổ sung, “Ben, anh vào trước đi.”

Triển Chiêu cũng có chút khó xử, đôi khi Tiểu Bạch Trì thật là đáng yêu không nói nên lời.

Xe khởi động, chạy về hướng khách sạn Benjamin đang ở. Dọc đường, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhau thảo luận về đề tài cá Bahaba, nói được hai câu thì lại cấu véo nhau; Bạch Trì cũng tựa tới lưng ghế của cả hai, trò chuyện với nhau rất thân thiết, thi thoảng cậu cũng quay sang tán gẫu với Benjamin mấy câu.

Rất nhanh sau đó, xe đã chạy tới cửa khách sạn.

Benjamin xuống xe, ba người trong xe chào tạm biệt anh ta. Benjamin như sực nhớ, “Đúng rồi Bạch, cho tôi số di động của cậu đi.”

Bạch Ngọc Đường đọc số của mình. Benjamin lấy điện thoại bấm lại rồi gọi sang, máy của Bạch Ngọc Đường lập tức vang lên. Ben nói, “Đây là số của tôi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng lấy điện thoại ra để thêm vào danh bạ. Benjamin tinh ý thấy, trên chiếc điện thoại màu trắng có gắn một móc đeo, chính là chiếc móc Lạc Dương vừa tặng, nhưng nó không phải là con chuột, mà là con mèo con tròn vo, trên bụng có một chữ “Chiêu”. Con mèo con trông vốn dĩ rất đáng yêu, giờ bỗng nhiên lại gây cảm giác giảo hoạt không nói nên lời.

Bạch Ngọc Đường đóng điện thoại di động lại, chào một tiếng rồi lái xe rời đi.

Ben đứng lặng dưới lầu. Trong một thoáng khi nãy, anh ta đã thấy hình nền của chiếc di động màu trắng … là ảnh chụp chung giữa Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Mất mát xoay người, chậm rãi đi vào khách sạn, Ben buồn bã mở cửa phòng nghỉ, chợt nghe bên trong thình lình có tiếng nói vang lên, “Thế nào, đi gặp người tình trong mộng của cậu sao?”

Ben ngẩng đầu, ai đó đang ngồi trên salon xem ti vi.

“Ông…” Ben kinh ngạc há hốc miệng, sau đó vội vàng đóng cửa lại, trợn mắt nhìn người nọ, “Ông điên à, lỡ để có kẻ biết tôi và ông quen nhau thì hai ta đều xong!”

Người đàn ông thản nhiên cười, “Tôi đã nhìn thấy người tình trong mộng của cậu tại phòng tắm, thật là … Nhưng hình như cậu ta đã có người yêu.”

Ben đổ rượu vào ly, cạn sạch một hơi, “Tôi biết từ mấy năm trước rồi.”

“Nhưng… cậu cũng đừng để ý loạn tình mê mà phá hư chuyện tốt của chúng ta.”

Ben thở dài, ”Tôi biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play