Vì mất trí nhớ, ký ức tuổi thơ của Bạch Cẩm Đường rất ngắn ngủi và đơn thuần, chỉ nhớ một ít người. Nếu nói tới trẻ em thì cũng chỉ có Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Ngày anh được đưa ra khỏi phòng vô trùng, lần đầu tiên thấy Bạch Ngọc Đường đã có ấn tượng thực sâu sắc. Đứa trẻ ấy chỉ cao tới thắt lưng anh, đáng yêu vô cùng, còn rất thân thiết gọi anh là anh hai, anh cũng rất thích nó. Sau đó phát hiện Triển Chiêu hàng xóm ngày nào cũng sang, hai đứa nhỏ đi đâu cũng có đôi có cặp, đồng thanh gọi anh một tiếng “anh hai”, khiến Bạch Cẩm Đường càng thích thú. Khi anh rời nhà, hồi ức về hai đứa em luôn là hai đứa nhóc tròn vo, chẳng ngờ mấy năm sau trở về, em trai đã trưởng thành rất nhiều.

Mối quan hệ giữa Bạch Cẩm Đường và người trong họ không được tốt. Nói như Bao Chửng, người nhà họ Bạch là hổ, Bạch Cẩm Đường là sói, có mùi khác biệt, khiến trưởng bối Bạch gia phải e dè. Chỉ mình Bạch Ngọc Đường không như vậy. Bạch Ngọc Đường vẫn rất ngoan ngoãn gọi anh là anh hai, nói gì nghe nấy, thi thoảng còn xun xoe làm nũng, cho nên Bạch Cẩm Đường cưng em trai mình lắm.

Bạch Ngọc Đường học cấp hai, Bạch Cẩm Đường về thăm em, phát hiện Bạch Ngọc Đường thích tập võ, liền mời cho cậu mấy tay cao thủ tới dạy, dặn cậu tập tành thành thạo bao giờ cũng tốt, chẳng những có thể tự vệ mà còn có thể bảo vệ được người mình thích. Nửa năm sau, Bạch Ngọc Đường đã đánh ngã tất cả giáo viên, ngày kết thúc còn nói: “Anh hai, anh trả bao nhiêu mới mời được đấy? Người này có đánh được đâu, lấy lại tiền được không?”

Bạch Ngọc Đường học cấp ba lại đam mê bắn súng, Bạch Cẩm Đường quay về một chuyến, giới thiệu cho Bạch Ngọc Đường một bãi súng cực tốt, đưa cho cậu em mấy khẩu: “Đừng để ai biết, luyện nhuần nhuyễn luôn đi, sau này em cũng thích làm cảnh sát mà.” Bạch Ngọc Đường dùng được súng một cách thành thục, lại trả súng, nói rằng: “Anh hai, em phải ở ký túc rồi, để lại nhà không an toàn, các cụ mà biết thì bão nổi cái chắc.”

Bạch Ngọc Đường lên đại học, Bạch Cẩm Đường lại về, mua cho Bạch Ngọc Đường một chiếc xe, để cậu chàng lúc nào rảnh mà không muốn ở trong trường thì đưa Triển Chiêu đi loanh quanh thăm thú. Bạch Ngọc Đường dùng ba năm, phá hỏng cái xe, còn nói: “Anh hai, thứ này chậm chết đi được, em thích lái phi cơ ấy.” Thế là đi làm phi công.

Bạch Ngọc Đường trở về từ quân ngũ, quả nhiên không phản đối chuyện làm cảnh sát theo truyền thống nhà họ Bạch. Bạch Cẩm Đường mãi vẫn không thể hiểu, em trai anh cái gì cũng giỏi, dù là văn hay võ, nói gì làm gì đều tựa nhân trung long phượng (*), sao cứ phải làm cảnh sát? Vừa nguy hiểm lại vừa phiền phức, anh cũng không tin em trai mình thích trừ gian diệt bạo gì gì đó. Anh chỉ mong người em trai duy nhất sống thật vui vẻ hạnh phúc. Nhưng Bạch Ngọc Đường lại cứ thản nhiên, nói một câu: “Làm gì chả được ạ.” Đã vậy rồi thì anh cũng chỉ biết mua cho em trai một chiếc xe thể thao, phóng như bay, một chiếc xe thực sự có thể giúp Bạch Ngọc Đường đi lại, nhìn em trai bị kìm nén trong xe cảnh sát anh không nuốt trôi. Rồi sau Bạch Cẩm Đường mới phát hiện, Bạch Ngọc Đường không phải vì người nhà mà chấp nhận đày ải bản thân, cái chính là bởi —– Triển Chiêu.

(*) nhân trung long phượng: chỉ người anh hùng, tài giỏi xuất chúng.

Ngay từ nhỏ, Bạch Cẩm Đường đã biết, Bạch Ngọc Đường không đơn giản. Chỗ không đơn giản nhất chính là trong suốt quá trình trưởng thành của mình, Bạch Ngọc Đường sẽ không để ai biết bản thân đang nghĩ gì, nhưng tất nhiên, ngoại trừ Triển Chiêu.

Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu nhìn người đang đứng đối diện, người em trai đã cao ngang anh, đang nặng nề hỏi anh: “Bảo anh cũng là người của gia tộc Leonard là sao?”

Bạch Cẩm Đường bật cười. Con người không ai có thể che đậy tất cả bản tính của mình, Bạch Ngọc Đường cũng vậy thôi. Người nhà họ Bạch đều là hổ, nhưng đến thế hệ này, hai anh em họ đều là sói!

“Trước cứ còng hắn vào đã, giữ tên này thật mệt!” Bạch Cẩm Đường nhìn Kiệt Kiệt vẫn đang giãy dụa trong tay mình.

Bạch Ngọc Đường đứng im không nhúc nhích. Triển Chiêu đứng cạnh liền tóm lấy tay anh: “Cậu vội cái gì?”

Xoay sang nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thoáng bình tĩnh trở lại, nhưng cả người vẫn toát ra khí tức khiến người ta phải căng thẳng. Anh lấy còng tay bên hông, còng Kiệt Kiệt vào rồi gọi Mã Hán và Triệu Hổ tới đưa người đi.

Bạch Cẩm Đường nhìn Bạch Ngọc Đường trong chớp mắt đã tỉnh táo hơn, cũng không nói gì, lấy thêm điếu thuốc, ánh mắt tỏ ra hờ hững nhìn sang Triển Chiêu. Không ngoài dự liệu, Triển Chiêu đang quan sát Bạch Cẩm Đường, dường như đang thăm dò đáy lòng anh.

Với Triển Chiêu, ngay từ lần đầu gặp gỡ, Bạch Cẩm Đường đã cảm thấy quý mến một cách đặc biệt, ngoài gương mặt khả ái, tính nết nhu thuận, quan trọng hơn cả là Triển Chiêu một lòng một dạ hướng về Bạch Ngọc Đường, so với những vị cha chú Bạch gia còn nuông chiều Tiểu Bạch của anh hơn nhiều. Triển Chiêu cũng chính là vị thuốc an thần duy trì một Bạch Ngọc Đường thong dong bình tĩnh tự tin.

Bạch Cẩm Đường đã từng thắc mắc, với trí tuệ cùng học thức của Triển Chiêu, chàng trai ấy hoàn toàn có thể trở thành một vĩ nhân, vì sao lại muốn hoài phí năng lực tại một cục cảnh sát nho nhỏ? Triển Chiêu hoàn toàn có thể tìm một sân khấu lớn gấp bội cho bản thân. Khi Bạch Cẩm Đường hỏi, Triển Chiêu trả lời còn hóm hỉnh hơn cả Bạch Ngọc Đường — Người giỏi nhất không nhất định phải có một sân khấu riêng, đó là người đi tới đâu thì nơi ấy chính là sân khấu. Lần đầu tiên, Bạch Cẩm Đường phải dành vài phần kính trọng cho cậu thư sinh dịu ngoan này. Cậu ấy và Bạch Ngọc Đường giống hệt nhau ở một điểm, đó là đều chọn lựa mở rộng nhân tâm, như vậy thế giới sẽ bé nhỏ đi. Ở đâu cũng thế, có thể sinh sống và phát huy năng lực, điều quan trọng là bọn họ tràn trề tin tưởng cũng như tự tin, lạc quan và nhìn thấy nhau, vậy thôi đã thỏa mãn rồi, so ra trong mắt nhiều người thì thực sự là quá tuyệt vời.

Đợi Vương Triều Mã Hán lái xe bọc thép tới đưa Kiệt Kiệt đi, ba người mới đưa mắt nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường có chút căng thẳng, cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Đường, dường như đang sợ anh trai sẽ nói ra điều gì khó nghe. Bạch Cẩm Đường ngược lại, vô cùng cao hứng, bởi anh nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Bạch Ngọc Đường, chứ không phải là sự hoài nghi hay khó chịu. Em trai hay nói giỡn với Triển Chiêu, rằng anh là mafia, nhưng lại chưa từng nghi ngờ mình thực sự nhúng tay vào tội ác.

“Muốn hỏi gì?” Bạch Cẩm Đường dụi điếu thuốc, quyết định tiếp tục trêu Bạch Ngọc Đường, “Không cần vào phòng thẩm vấn chứ? Hỏi thế này là anh đây có quyền không trả lời.”

Quả nhiên, nét mặt Bạch Ngọc Đường càng lo lắng, còn chưa mở miệng đã nghe Triển Chiêu nói: “Anh hai sao khách sáo thế, không phải Tiểu Bạch có ý vậy đâu! Nếu anh không nói, cậu ta cũng hết cách ấy, phải không?”

Bạch Cẩm Đường lắc đầu. Nếu nói Bạch Ngọc Đường là thanh đao cứng, thì Triển Chiêu lại là một lưỡi đao mềm mỏng. Dù có múa lưỡi thế nào, công lý trong Triển Chiêu so với Bạch Ngọc Đường vẫn kém nhiều lắm. Triển Chiêu có lý luận và cách suy nghĩ riêng, cũng có cái công lý riêng, nói công việc của Triển Chiêu là biểu dương chính nghĩa, thà đổi thành nhìn thấu nhân tâm, mà giới hạn lớn nhất là bảo vệ Bạch Ngọc Đường mà thôi. Sắc mặt Triển Chiêu xấu đi không phải bởi vì Bạch Cẩm Đường có thể là kẻ xấu, mà chính là sợ anh có thể sẽ lừa Bạch Ngọc Đường.

“Mấy đứa không phải nghĩ phức tạp vậy.” Bạch Cẩm Đường lại rút thêm điếu thuốc, lập tức bị Bạch Ngọc Đường giật lấy.

Nhún vai, Bạch Cẩm Đường xoa xoa ấn đường, từ tốn mở miệng: “Cũng chẳng biết là dưới cái tình huống gì mà anh bước vào gia tộc Leonard.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giật mình liếc nhau, rồi nhìn Bạch Cẩm Đường, chờ anh tiếp tục.

“Chuyện này bắt đầu từ lúc anh vừa tới Ý.” Bạch Cẩm Đường tựa vào xe, “Hồi đó… đại khái khoảng mười tám mười chín, ngày đó anh đi làm công về, đến đầu phố thì thấy có đánh nhau, cả đám người vây đánh một người… Chính là Leonard mấy đứa vừa gặp.”

“Sau đó anh đi giúp?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Cẩm Đường nhướn mi: “Lúc đó Leonard còn rất trẻ, trông nhã nhặn thư sinh, mà từ xa tóc như màu đen, giống người Trung Quốc, anh thấy nhiều đánh ít, xen vào giúp.”

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường — Giống nhau chưa, cậu mà thấy đánh nhau thì nhất định cũng hùa vào bên ít.

Bạch Ngọc Đường thở dài, lại hỏi Bạch Cẩm Đường: “Vậy, sau đó thì sao?”

“Lúc đó anh không nghĩ nhiều, còn tưởng Leonard là một học sinh, trò chuyện thấy cũng hợp ý, kết giao bạn bè thôi.” Bạch Cẩm Đường theo thói quen, cầm cái bật lửa ngắm nghía, chiếc bật lửa này anh được một công ty con tặng, anh rất thích nó. Sau một hồi trầm mặc, Bạch Cẩm Đường tiếp tục: “Rồi anh với hắn, cùng song sinh tụ tập lại, bắt đầu buôn bán. Dù Leonard đã ở cùng hội nhưng bọn anh vẫn không biết thân phận của hắn.”

“Việc làm ăn ngày càng phát đạt, đột nhiên Leonard nói cha hắn muốn gặp anh.” Bạch Cẩm Đường vừa nói vừa lắc đầu, “Lúc gặp ở quán cà phê, anh tưởng cha hắn chỉ là một văn chức bình thường hay đại loại vậy… Ông ta nói gia tộc ông ta dòng dõi từ xưa, muốn nhận anh làm anh em ruột thịt với Leonard, còn bảo sẽ cho anh mang họ nước ngoài là Leonard.”

“Anh đồng ý?” Bạch Ngọc Đường mở to mắt.

“Không.” Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Anh từ chối khéo. Thoạt đầu thì không phải nghĩ, chỉ coi như nhà người ta có ý tốt, nhưng sau đó, sự việc trở nên kỳ quặc.”

“Kỳ quặc?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thanh.

“Công ty của anh không hiểu vì sao bị ngăn cản, làm ăn trắc trở. Rồi anh phát hiện có kẻ cố ý phá rối, mà phiền toái hơn, song sinh cũng bị cuốn vào. Các anh em khác cũng bị liên lụy.” Bạch Cẩm Đường thản nhiên kể, “Leonard lại tới tìm anh, lúc đó anh mới ý thức được chuyện không đơn giản, nhưng đã hết cách, muốn bảo vệ được các anh em, chỉ còn cách bước vào gia tộc hắn.”

Nói tới đây, Bạch Cẩm Đường ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Cả hai tất nhiên đã hiểu rõ, mãi một lúc Bạch Ngọc Đường mới hỏi tiếp: “Như vậy là hết?”

Bạch Cẩm Đường gật: “Hết rồi.”

“Vậy, vậy sự nghiệp ở Ý của anh, còn chuyện anh với gia tộc Leonard…” Bạch Ngọc Đường tựa hồ còn chút nghi hoặc.

Bạch Cẩm Đường cười khổ: “Anh làm ăn chính đáng, đơn giản là làm viện dưỡng lão cho gia tộc Leonard.”

“Có ý gì?” Lại đồng thanh.

“Hắc đạo hỗn độn, ở đến ngán rồi, mà cái nghề này không giống các nghề khác, không có phúc lợi cũng không có lương hưu, mệt mỏi cũng không thể dừng lại, chỉ biết ngồi chờ chết… Cho nên người làm việc cho anh, trước đây toàn là tay anh chị.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nghẹn lời, anh hai còn thuê mấy người này, thực là… Thảo nào cảnh sát quốc tế như Âu Dương Xuân thích “chăm sóc” anh như vậy, làm phúc cho cả thế giới mà.

“Mấy đứa biết đấy, rắn rút răng thì vẫn cứ là rắn.” Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ nói, “Từng dính vào hắc đạo, khó tránh nhiễm chút hơi, cho nên quả thật anh cũng mượn lực gia tộc Leonard để quản lý.”

“Vừa rồi hắn nói… Anh muốn biết gì?” Bạch Ngọc Đường nhiều nghi vấn, hỏi.

“Leonard và anh làm anh em cũng mười năm rồi. Trước kia anh hay đột nhiên ngất xỉu.” Bạch Cẩm Đường nói, “Anh có kể đại khái chuyện quá khứ cho bọn họ, hắn thấy thú vị, cuối cùng tuyên bố muốn tìm ra chân tướng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã vỡ nhẽ, thảo nào Bạch Cẩm Đường nói Leonard lấy anh làm cớ. Rõ ràng, gia tộc Leonard vô cùng hứng thú với chuyện Bạch Cẩm Đường trở nên “ưu tú” thế này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play