(*) xuất hồ ý liêu: thành ngữ TQ, có nghĩa là “một cách bất ngờ”.

Khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay lại SCI, tất cả những ai ra ngoài điều tra đều đã trở lại.

“Sao lại nhanh như vậy?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn đám tổ viên đang ủ ê.

Mã Hán nhún vai: “Ngoại trừ Trần Tiệp của khu đông tương đối hợp tác, mấy khu khác đều đang bận tranh đoạt vị trí đương gia, không một ai chịu phối hợp điều tra. Chạy xuôi chạy ngược cả ngày mà chưa tra được gì sếp ạ.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhận bản quy hoạch dưới lòng đất Tưởng Bình đưa, trải ra bàn họp, quan sát.

“Khu vực dưới lòng đất xem ra rất phức tạp.” Triển Chiêu cũng lại gần xem.

“Nơi mấy lão đại kia bị hại, xung quanh đều có đường ngầm.” Bạch Ngọc Đường nhìn một lúc lâu, sau đó dùng bút đỏ đánh dấu những nơi có án.

“Tiểu Bạch, cậu thấy hai vụ có liên quan?” Triển Chiêu hỏi, “Có thể trùng hợp chăng?”

Lúc này, Công Tôn đi vào: “Tôi đã kiểm tra dấu vân tay kia, không có ghi chép. Về những khẩu súng, đều là súng đồ chơi, hình như đã mua lâu rồi.”

Bạch Ngọc Đường lấy khẩu súng được bọc giấy ăn đưa cho Công Tôn: “Anh xem khẩu này đi.”

Công Tôn bỏ lớp giấy ra, ngạc nhiên nói: “Rất giống.”

“Từ cùng một nơi?” Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn cúi đầu nhìn chằm chằm khẩu súng một lát, gật đầu: “Hẳn là vậy, cùng một nơi.”

“Thật chứ? Sao anh biết?” Bạch Ngọc Đường nghe vậy, tinh thần tỉnh táo lên hẳn.

“Tôi tìm được chút véc-ni trên khẩu súng kia… Cái này cũng có.” Công Tôn ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu lấy cái này ở đâu vậy?”

“Nghe nói là một người nhặt được từ bãi rác.” Bạch Ngọc Đường tìm khu vực mình và Triển Chiêu vừa đi qua trên bản đồ, quả thật phát hiện có một bãi rác.

“Tôi xem lại kỹ hơn đã.” Công Tôn cầm khẩu súng mang đi.

Bạch Ngọc Đường lệnh Trương Long và Vương Triều tới bãi rác kia điều tra nghe ngóng, hỏi thăm những người chung quanh một chút xem có biết một người đàn ông để râu nào không.

“Để râu?” Triệu Hổ vẫn chưa hiểu, “Đội trưởng, anh có manh mối?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, sau đó bắt đầu kể lại chuyện đêm đó xem Tề Nhạc biểu diễn, về Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm cùng chuyện mới xảy ra, còn đưa tấm ảnh ọi người xem.

Tất cả đều há hốc mồm. Lát sau, Mã Hán hỏi: “Nếu nói như vậy, tối hôm ấy kẻ đó đi xem Tề Nhạc biểu diễn?”

“Chắc không đâu…” Triển Chiêu lắc đầu, “Khi chúng tôi đi vào sân vận động, hắn lại đi ra, cho nên hắn phải ở đấy trước lúc biểu diễn.”

“Nhân viên?” Mọi người đồng thời cùng nghĩ tới.

Sau đó, Mã Hán và Triệu Hổ đi dò hỏi bên làm công tác chuẩn buổi bị biểu diễn và người phụ trách sân vận động, xem có ai biết một người như miêu tả không. Chờ đến khi mọi người đi hết rồi, Bạch Ngọc Đường quay lại thấy Triển Chiêu đang nhìn bức ảnh đến ngây người.

“Sao vậy Miêu Nhi?”

“Ừm…” Triển Chiêu khẽ cau mày, lấy giấy bút trên bàn bắt chước chữ viết mặt sau tấm ảnh. Loay hoay một lúc, anh ngẩng lên nói: “Tiểu Bạch, chữ này là chữ trẻ con.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nghi hoặc, “Cậu khẳng định?”

Triển Chiêu gật đầu: “Tay người viết rất nhỏ, cánh tay cũng rất ngắn. Viết nhỏ thế này hẳn phải là một đứa trẻ. Hơn nữa nét bút quả là rất non.”

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, hai người bước vào, đi trước là Bao Chửng, sau ông là tổ trưởng tổ xã hội đen —– Lam Thành Lâm.

Triển Chiêu nháy mắt với Bạch Ngọc Đường —– Xem ra vụ này phải chuyển giao rồi.

Bạch Ngọc Đường nhăn mặt nhíu mày, không ý kiến.

Bao Chửng đi tới trước hai người, nói: “Mấy vụ về lão đại hắc bang bị giết, các cậu không cần điều tra nữa, chuyển giao cho tổ xã hội đen đi.”

Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Tính chất vụ án là sát nhân liên hoàn, không phải hắc bang đấu đá sống còn.”

Lam Thành Lâm mỉm cười: “Bạch đội trưởng, không phải có ý như vậy, nhưng căn cứ theo thông tin bên chúng tôi, những vụ án này không đơn giản là thế… Đương nhiên, chi tiết chứng cứ tôi phải giữ bí mật, tôi tới đây để lấy tài liệu thôi, xin các cậu nhanh chóng chuyển giao.”

Lam Thành Lâm chưa tới ba mươi, đứng đầu tổ xã hội đen nhiều năm, cũng được xem như một cảnh sát trẻ tiếng tăm lẫy lừng, vô cùng kiêu ngạo. Bạch Ngọc Đường trẻ tuổi hơn Lam Thành Lâm, nhưng lời lẽ và năng lực đều hơn anh ta, vì vậy anh ta không phục lắm, nói chuyện cũng không giữ khách khí.

Bạch Ngọc Đường không tranh cãi thêm, nhìn Bao Chửng một cái, thấy ông nhẹ nhàng gật đầu mới gọi Tưởng Bình đem tài liệu tới, chuyển giao cho Lam Thành Lâm.

Sau khi cầm được tài liệu, Lam Thành Lâm cáo từ rời đi.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn Bao Chửng, nhướn mi… biểu thị kháng nghị.

“Hai đứa trừng ta cũng vô dụng!” Bao Chửng lắc đầu thở dài: “Lần trước Taber chạy được, nhưng theo nguồn tin đáng tin cậy, hắn cũng chưa xuất cảnh. Mặt khác, nghe đâu Leonard cũng phái người qua, nơi nơi đều nhân cơ hội lớn, một lần nữa phân chia phạm vi thế lực…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không nói lời nào.

“Cầm!” Bao Chửng đưa một chi phiếu cho Bạch Ngọc Đường.

“Oa!” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn một chuỗi số không đằng sau, “Cục trưởng Bao? Đây là cái gì? Tiền trợ cấp a?”

“Linh tinh, ai bảo đưa cho cậu!” Bao Chửng trừng mắt với Bạch Ngọc Đường, quay sang nhìn Triển Chiêu: “Chuyện cô nhi viện, Lư Phương đã giúp cậu quyên tặng. Số tiền này cậu cầm lấy đi đưa cho họ đi, bây giờ đi luôn, đừng quan tâm tới vụ án nữa.”

Bao Chửng nói xong xoay người, còn không quên ngoảnh đầu lại cảnh cáo: “Lần này tổ xã hội đen với cảnh sát quốc tế liên hợp điều tra, các cậu nghìn vạn lần đừng gây thêm phiền toái cho tôi, nhất là cậu!” Vừa nói vừa hung tợn lườm Bạch Ngọc Đường, “Quản người của cậu cho tốt vào!”

Thấy Bao Chửng đã đi rồi, Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn Triển Chiêu, cả hai đều có phần chán nản.

“Chuyện này… Cũng không điều tra nữa sao?” Bạch Trì vẫn đứng nhìn bản đồ, buột hỏi một câu.

“Tra!” Triển Chiêu cười, “Vì sao không tra?!”

“Nhưng mà vừa rồi cục trưởng nói…” Bạch Trì phản ứng hơi chậm.

“Sếp già chỉ bảo không được điều tra vụ xã hội đen.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ đầu Bạch Trì, “Chúng ta hoàn toàn không điều tra à, chúng ta điều tra vụ Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm.” Nói rồi đưa chi phiếu cho Triển Chiêu, cầm chìa khóa xe trên bàn, “Đi Miêu Nhi, tới cô nhi viện đưa tiền trước… Tiện thể dạo loanh quanh xem có đầu mối gì không.”

Triển Chiêu hiểu ý, cầm theo tấm ảnh nhét vào túi, ra khỏi cửa thì quay đầu lại nói với Bạch Trì: “Bạch Trì, ghi tạc những sơ đồ phân bố này vào đầu! Nói không chừng sau này sẽ dùng.”

Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Tưởng Bình há mồm nhìn Bạch Trì: “Phải nhớ hết? Nhiều thế này sao nhớ được?”

“Thế ạ?” Bạch Trì đần mặt hỏi lại: “Nhưng em nhớ rồi.”

…………

Trên đường lái xe tới cô nhi viện, Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Tiểu Bạch, cậu đoán xem liệu chúng ta có biết cái Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm kia không?”

“Sao lại hỏi vậy?” Bạch Ngọc Đường nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi một cách tùy ý.

“Trùng hợp có chút khả nghi thôi.” Triển Chiêu khẽ gõ cằm: “Chung quy vẫn thấy có liên hệ gì đó bên trong, còn cả tấm ảnh này…”

Đang nói dở, Triển Chiêu chợt ngừng lại. Vì anh phát hiện Bạch Ngọc Đường cứ một mực nhìn gương chiếu hậu, “Tiểu Bạch, sao thế?”

“Xe đằng sau đi theo chúng ta.” Nói rồi, Bạch Ngọc Đường thay đổi một chút góc độ của gương để Triển Chiêu nhìn, “Có hai cái, luân phiên bám theo, mánh khóe có phần giống của cảnh sát.”

“Cậu lại muốn lái phi cơ hả?” Triển Chiêu vội vàng nắm chặt đai an toàn.

“A…” Bạch Ngọc Đường bật cười, “Lần này không bay, để bọn họ tới gần, tôi muốn xem là ai.”

Xe không nhanh không chậm chạy tới cổng cô nhi viện. Hai người xuống xe, đi vào.

Một lát sau, có một chiếc xe dừng cạnh xe của Bạch Ngọc Đường, cũng hai người xuống xe.

“Thấy sao, Spyker C8, giá thị trường là 400,000 USD, số lượng có hạn toàn thế giới, cảnh sát gì mà lại mua được thế?!” Một người liếc chiếc xe, bĩu môi nói với người còn lại.

“A… Nghe đâu anh ta còn có trực thăng, không biết thật hay giả.”

“Thật đấy, nhưng mà là trực thăng dân dụng không phải trực thăng chiến đấu.” Đằng sau hai người, đột nhiên vang lên một giọng nói.

Giật mình, cả hai quay phắt lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng sau mình, mà cả Triển Chiêu cũng xuất hiện ở cổng cô nhi viện.

“Hai vị có chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn hai người đang xấu hổ trước mặt.

“Không có gì… Chỉ là thấy xe đẹp nên mới nhìn một cái.” Một người vội nói: “Xin lỗi xin lỗi.” Nói xong muốn kéo người bên cạnh rời đi.

Bạch Ngọc Đường nghiêng người bước lên một bước chặn đường, nói với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, cậu thấy sao?”

Tiếng “Click click” truyền đến, hai người ngoảnh lại thấy Triển Chiêu đang cầm di động chụp lại cả hai.

“Trước chụp tấm ảnh lưu niệm cái.” Triển Chiêu mỉm cười, “Cảnh sát quốc tế chắc là lần đầu tới thành phố S, có cần chúng tôi dẫn đường đi dạo cho biết không?”

Hai người nghe Triển Chiêu nói xong, sắc mặt thật khó coi, câm nín.

“Mà cảnh sát quốc tế cũng quan tâm nhiều chuyện nhỉ.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười, “Hay phải nói, tôi là nghi phạm của các anh?”

“Tôi muốn biết người bố trí hành động của các anh là ai.” Triển Chiêu tiếp lời Bạch Ngọc Đường, “Nói cách khác, tôi muốn gặp đội trưởng của các anh!”

Hai người kia liếc nhau, bất đắc dĩ ra hiệu với một chiếc xe đang đỗ cách đó không xa.

Một chiếc xe đen có rèm che chậm rãi chạy lại. Cửa xe vừa mở, một người đàn ông trung niên có vóc người tương đối cường tráng bước xuống. Ông ta gật đầu với hai cảnh sát kia, hai cảnh sát nhanh chóng rời đi, để lại ông ta cùng Bạch Ngọc Đường Triển Chiêu mặt đối mặt.

Đôi bên cùng quan sát nhau, người nọ cười, mở lời: “Hạnh ngộ, tôi là cảnh sát quốc tế chịu trách nhiệm chung hành động hợp tác lần này, Âu Dương Xuân.” Nói rồi lấy thẻ cảnh sát ra.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua chiếc thẻ, thản nhiên nói: “Các anh hợp tác với tổ xã hội đen, thế nào lại rảnh rỗi theo dõi chúng tôi?”

“Xin đừng hiểu lầm… Bởi vì vụ án lần này cậu là người có liên quan, cho nên chúng tôi phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho các cậu.” Âu Dương Xuân mỉm cười giải thích.

Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mi nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu bật cười: “Anh có thể nói rõ hơn không? Ai muốn hại bọn tôi?”

Âu Dương Xuân gật đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Theo tôi được biết… Anh trai cậu, Bạch Cẩm Đường, có liên quan rất nhiều tới vụ án này, có thể sẽ ảnh hưởng tới nhiều người. Cho nên chúng tôi muốn phái lực lượng cảnh sát tới bảo vệ anh ta cũng như những người thân của anh ta.”

“Là thế nào?!” Bạch Ngọc Đường cũng là cảnh sát, hiểu ý định của Âu Dương Xuân, cái gọi là bảo vệ kỳ thực chính là giám thị.

Thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường không tốt, Âu Dương Xuân nở nụ cười, lòng thầm nhủ, không hổ anh em, tính tình thực giống nhau. “Chi tiết có liên quan đến cơ mật, tạm thời không thể tiết lộ…”

Còn chưa dứt lời, điện thoại của Bạch Ngọc Đường đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn thì là của Bạch Cẩm Đường.

Có phần khó hiểu tiếp máy, nghe tiếng cười khẽ của Bạch Cẩm Đường: “Ngọc Đường, có phải có người làm phiền chú?”

Bạch Ngọc Đường liếc Âu Dương Xuân, đáp: “Có.”

“A…” Bạch Cẩm Đường mỉm cười, cúi đầu hỏi hai cảnh sát đang bị song sinh đoạt khí giới bên xe, “Các người là người của Âu Dương Xuân?”

Hai cảnh sát không đáp, gật đầu.

“Ngọc Đường, bảo Âu Dương Xuân nghe máy.”

Bạch Ngọc Đường đưa điện thoại qua, Âu Dương Xuân tiếp lấy.

Trong điện thoại thoáng trầm mặc chốc lát rồi giọng nói của Bạch Cẩm Đường vang lên: “Tôi không liên quan đến chuyện này, anh muốn giúp đỡ cũng được, thế nhưng, nhớ đừng quấy rầy người nhà của tôi.”

… Âu Dương Xuân nghe xong, cũng trầm mặc chốc lát, đáp: “Tôi hiểu rồi.” Gác máy, trả lại cho Bạch Ngọc Đường: “Chúng tôi không có ý mang phiền phức đến cho cậu, xem ra là hiểu lầm rồi.” Nói xong, định bụng dẫn người rời đi.

“Sao anh lại thở phào nhẹ nhõm?” Triển Chiêu đột ngột hỏi.

Âu Dương Xuân đông cứng, quay lại cười: “Không phải đối địch với các cậu, đương nhiên tôi rất vui.” Nói xong, lên xe, dứt khoát rời đi.

“Đi thôi.” Triển Chiêu vỗ vỗ gương mặt nghiêm túc của Bạch Ngọc Đường, “Xem ra anh hai thực sự không liên quan đến việc này, nên yên tâm mới phải.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu vào cô nhi viện, đem tiền đưa cho viện trưởng. Viện trưởng rất nhiệt tình muốn dẫn hai người tham quan một chút. Bạch Ngọc Đường hào hứng bừng bừng theo sát viện trưởng đi ra, Triển Chiêu theo sau hai người. Lúc này, điện thoại rung lên một cái, có tin nhắn.

Triển Chiêu lấy ra xem, số lạ, mở tin nhắn, chỉ có vài chữ: “Có chuyện quan trọng cần bàn, tối nay sáu giờ tại quán cà phê đối diện nhà cậu, tới một mình.” Anh không hiểu, lại nhấn phím xuống, muốn xem có ký tên hay không… Quả nhiên, trên màn hình, một cái tên đập vào mắt, Triển Chiêu kinh ngạc không nói nên lời, người kí tên chính là —- Triệu Tước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play