Thái y nhanh chóng đến, trên trán rịn một lớp mồ hôi. Vừa đi vào thiên điện, ông định quỳ xuống hành lễ lại bị Hoàng đế lạnh giọng quát, “Lúc nào rồi còn hành lễ? Lập tức xem bệnh Hoàng quý phi!”
Thái y tuân lệnh, bước nhanh đến phía trước bắt mạnh, thấy Hoàng đế đã cuốn ống tay áo quý phi lên, trên cổ tay còn đặt một chiếc khăn tay màu vàng sáng, thái độ cẩn thận che chở từng chút một.
Nhìn ra tình cảnh này, Thái y càng không dám lơ là, dùng mười hai phần tinh thần đối phó.
Chu Vũ Đế lui về một bên, khoanh chặt tay, đôi mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trắng bệch của Tang Du, như thể chỉ cần chớp mắt, nàng sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng…” Lương phi gọi vài tiếng cũng không thấy Hoàng thượng có phản ứng, đôi mắt lóe lên, to gan bước đến kéo ống tay áo của hắn.
“Chuyện gì?” Chu Vũ Đế đột nhiên phất tay áo, nhìn vị Lương phi ngã trên mặt đất, đáy mắt tăm tối bắt đầu bùng lên sát khí khiến Lương phi kinh hãi.
“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn hỏi điện tuyển nên giải quyết như thế nào bây giờ?” Lương phi cố gắng đứng dậy, vành mắt đỏ ửng. Vừa rồi Hoàng thượng thật đáng sợ, còn chưa chạm được vào ống tay áo ngài, biểu cảm tàn nhẫn như vậy như thể muốn giết mình. Chẳng lẽ ngay cả tư cách chạm vào ngài mình cũng không có hay sao?
“Đợi Hoàng quý phi tỉnh lại rồi nói, các ngươi lui đi!” Chu Vũ Đế đè giọng xuống, ngữ khí đã mất hết kiên nhẫn.
Đức phi là người đầu tiên thối lui, ở ngoài điện đứng chờ. Thấy Hiền phi, Lương phi, Thục phi đi ra, sắc mặt tái xanh, nàng nhìn thoáng châm chọc. Vì e ngại Hoàng thượng còn ở trong điện, ba người giận mà không dám nói gì.
“Nếu như muốn sống yên ổn qua ngày, ta khuyên các ngươi đừng đối đầu với Hoàng quý phi.” Nàng nhếch môi nói nhỏ.
Lưng ba người kia căng ra, vội vã bỏ đi, cũng không biết có nghe lọt tai mấy lời của nàng hay không. Đức phi lắc đầu thở dài, lẳng lặng đứng ở hành lang nhìn cung điện nguy nga xa xa.
“Sao nương nương lại phải nhắc nhở họ? Nếu như chúng chết thì chẳng phải là chuyện tốt hay sao?” Cung nữ tâm phúc của nàng bước lên, căm giận mở miệng.
“Bản cung cũng không muốn nhắc nhở, chỉ sợ các nàng làm điều ngu xuẩn liên lụy bản cung.” Đức phi xua tay.
Cung nữ kia yên lòng gật đầu hỏi tiếp, “Nương nương, chúng ta không đi sao?”
“Chờ Hoàng quý phi tỉnh lại đi, tuyển tú còn chưa diễn ra được một nửa, dù sao cũng phải chờ Hoàng thượng hoặc Hoàng quý phi quyết định.” Nàng ấn ấn thái dương, vẻ mặt mỏi mệt, rất nhớ nhung cuộc sống nhàn nhã yên tĩnh dạo trước. Nhưng vì được tấn vị, cuộc sống của di nương trong phủ cũng tốt lên không ít, đây coi như cũng bù đắp được phần nào.
Đúng lúc này, trong điện bỗng nhiên vang lên một tiếng cười sang sảng, giọng cười trầm vang vọng vui mừng khôn xiết, khiến cho cung nhân đứng ngoài điện nghe cũng không nhịn được mỉm cười.
Đức phi cùng cung nữ nhìn nhau, không hẹn mà lên tiếng, “Là Hoàng thượng!”
“Nếu Hoàng thượng vui vẻ như thế nhất định là Hoàng quý phi nương nương có tin mừng!” Đức phi đoán, ngữ khí vô cùng chắc chắn. Đây không phải là đứa con đầu tiên của Hoàng thượng, lại khiến Hoàng thượng mừng rỡ như thế. Bởi vậy mới thấy tình cảm của Hoàng thượng dành cho Hoàng quý phi sâu nặng đến mức nào. Như vậy cũng tốt, mình vốn không có tâm tư đi tranh giành phấn đấu gì, chỉ cần an ổn qua ngày là được.
﹡﹡﹡﹡
Trong chính điện Trữ Tú cung, Mạnh Thụy Châu thong thả bước ra, đứng chung một chỗ với các tú nữ trúng tuyển, biểu cảm trên mặt vô cùng lạnh nhạt, cảm xúc trong lòng lại xáo động không ngừng. Thấy nàng không hề có chút gì gọi là lo lắng cho Hoàng quý phi, các tú nữ âm thầm liếc mắt nhìn nhau.
Ba người Hiền phi vừa đi qua hành lang, thấy Mạnh Thụy Châu, rốt cuộc tà hỏa trong lòng đã có chỗ giải tỏa. Hiền phi vẫy tay, gọi một thái giám tới nói nhỏ vài câu, sau đó nhếch môi nhìn Mạnh Thụy Châu đứng đằng xa, đi vào chính điện.
Vì đứng quá xa, Mạnh Thụy Châu không nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của y thị, còn tưởng hai người vẫn làm đồng minh như cũ, cũng khẽ gật đầu chào.
Thái giám kia đi tới, giọng nói cao vút, “Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, công dung ngôn hạnh của Mạnh Thụy Châu còn khuyết thiếu, loại khỏi danh sách trúng tuyển!”
“Sao, sao có thể!” Mạnh Thụy Châu bần thần, thân thể lảo đảo như muốn ngã xuống, túm lấy thái giám kia to tiếng, “Công công, có phải ngươi nghe nhầm rồi hay không?”
“Hoàng thượng vẫn còn trên thiên điện cùng Hoàng quý phi nương nương, ái dám giả truyền thánh dụ ngay dưới mắt ngài? Nếu ngươi không tin thì tự đi hỏi.” Tuy biết người này là muội muội của Hoàng quý phi, nhưng ai cũng rõ quan hệ giữa hai người không mấy hòa hợp. Chính vì vậy thái giám này mới dám nhận mệnh Hiền phi đến truyền khẩu dụ.
Giả truyền thánh dụ là tội chết, một thái giám nho nhỏ sao dám làm chuyện tày đình này? Mạnh Thụy Châu không cần hỏi, thân thể lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất. Nàng nên biết sao mình có thể đấu lại được Mạnh Tang Du? Cho dù là vượt qua điện tuyển thì rốt cuộc cũng bị Mạnh Tang Du gạt bỏ đấy sao? Cuối cùng còn bị đeo danh ‘công dung ngôn hạnh khuyết thiếu’, sau khi rời khỏi cung rồi muốn gả cho người tử tế cũng khó! Lúc trước chính mình còn cười nhạo Ngu Nhã Ca ngu xuẩn, xoay người một cái mình cũng đi lên vết xe đổ của nàng ta. Mạnh Thụy Châu che mặt, trong lòng hối hận không thôi.
“Mạnh Nhị tiểu thư mau đứng lên đi. Quay về rửa mặt, thu dọn một chút là có thể về nhà.” Thường Quý đã được Hoàng quý phi nhắc nhở, không thể để Mạnh Thụy Châu làm mất mặt nhà họ Mạnh. Thấy nàng chật vật bối rối, bị chúng tú nữ làm trò cười giễu cợt, Thường Quý bước lên phía trước đỡ nàng.
Có Thường Quý lên tiếng, các tú nữ còn lại mới nhớ Mạnh Thụy Châu còn có vị đích tỷ độc bá hậu cung, trào phúng trên mặt lập tức biến mất.
Mạnh Thụy Châu hoàn hồn, vội vã chùi nước mặt trên mặt, thẳng lưng rời đi. Đợi khuất khỏi tầm mắt người đời, bước chân nàng lảo, trong lòng hốt hoảng, không biết nên đối mặt với phụ thân như thế nào. Mấy hôm trước phụ thân còn nhắc nàng, sau điện tuyển sẽ tìm một gia đình giàu có để nàng an ổn qua ngày, là do nàng không biết đủ, chữa lợn lành thành lợn què. Một khi phụ thân biết chuyện, nhất định người không lo lắng cho nàng nữa. Về phần đại nương, từ nhỏ có tổ mẫu làm chỗ dựa, nàng chưa bao giờ kính trọng đại nương, quan hệ có phần căng thẳng, sao đại nương có thể suy nghĩ đến việc hôn nhân đại sự của nàng?
Mạnh Thụy Châu càng nghĩ càng tuyệt vọng, trở về tẩm phòng liền ngồi phịch xuống giường không động đậy, tay chân lạnh ngắt.
﹡﹡﹡﹡
Trong chính điện Trữ Tú cung, Mạnh Tang Du từ từ tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy Chu Vũ Đế ghé tai vào bụng mình như đang cố nghe cái gì đó, một bàn tay luồn vào trong áo lót, nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng cô, rất nhột.
“Hoàng thượng đang làm gì vậy?” Mạnh Tang Du bật cười, vội bắt bàn tay lộn xộn của hắn. Người đàn ông này lúc nào cũng thích làm mấy động tác kỳ cục, cũng rất dính người, giống như đang nuôi một con chó lớn vậy.
“Tang Du, nàng tỉnh rồi!” Hắn vui mừng ngẩng đầu, đôi mắt tối như thể có mấy ngôi sao sáng lòe. Hắn ôm nàng vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cùng gò má nàng từng chút một nỉ non, “Nàng mang thai rồi biết không? Nửa tháng! Chúng ta có con!”
Mang thai? Làm sao có thể mang thai được? Như sét đánh ngang tai, trong nhất thời, Mạnh Tang Du ngây người ra.
Quá bất ngờ, đứa con này đến mà không được chờ mong! Cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cho dù một mình cũng có thể vui vẻ bình ổn cả cuộc đời, nhưng nếu có con…Trẻ con không phải là chó mèo, chỉ biết vâng theo lời chủ nhân. Khi trưởng thành sẽ có lập trường của riêng mình, thấy ngai vàng, thấy cung điện nguy nga giang sơn rộng lớn, ai có thể đảm bảo nó sẽ không bị quyền thế làm mơ mắt, dẫm chân bước vào con đường tranh đấu đẫm máu trong cung? Thắng làm vua thua làm giặc, thứ chờ đợi kẻ thua cuộc là vực sâu vạn trượng, con đường nào cũng tràn ngập cạm bẫy chông gai! Thật sự cô có thể chống đỡ chính mình, chống đỡ cho cả gia tộc họ Mạnh hay sao? Hay có lẽ cô đã nghĩ quá xa, có lẽ không đợi được ngày nào đó, đứa trẻ này đã chết non dưới mưu kế của kẻ khác. Cô có đủ khả năng bảo vệ nó bình an lớn lên hay không?
Còn có người đàn ông trước mắt này, mình lại mang thai ngay lúc nhà họ Mạnh đang như mặt trời ban trưa, hắn không có suy nghĩ gì ư? Không đúng, không phải mình luôn uống thuốc? Sao có thể có con được? Hay thuốc này đúng là thuốc điều dưỡng cơ thể, hắn đã tính trước đến việc có đứa con này? Hắn muốn làm gì?
Nghĩ đến đây, sợ hãi như cơn sóng thần đổ ập xuống trái tim Mạnh Tang Du, mà những lời hắn vừa nói ra càng khiến cô như rơi vào hầm băng.
“Tang Du, trẫm muốn phong nàng làm Hoàng hậu, phong con của chúng ta làm Thái tử!” Ngữ khí hắn vô cùng kích động, không ngừng hôn lên khuôn mặt cùng môi nàng.
Trong nháy mắt, nhớ tới những gì Thái hậu đã trải qua, rồi ‘Cửu long đoạt đích’ (cuộc tranh cướp ngôi vua của 9 hoàng tử) nhà Thanh, những vận mệnh bi thảm của từng Thái tử trong lịch sử, Mạnh Tang Du không thể khống chế mình run rẩy. Cô đẩy hắn ra, xoay người quỳ rạp xuống đất dập đầu, “Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Giọng nói của cô hoảng loạn, gương mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Nàng làm cái gì vậy? “Chu Vũ đế bị đẩy ra, nhất thời ngơ ngẩn, sau khi hoàn hồn mới vội vàng kéo nàng đứng dậy, lại bị nàng cứng rắn né tránh, sức lực kinh người.
“Xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Cô lại dập đầu, tóc tai tán loạn, chật vật không chịu nổi.
“Tang Du, nàng điên rồi sao?” Chu Vũ Đế cắn răng hỏi, dùng sức kềm cánh tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, ôm nàng ngồi lên đùi mình. Tâm tình hắn hỗn loạn, phản ứng của Tang Du hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Ta không điên!” Mạnh Tang Du quát lớn, máu trong người như bị đóng băng, trong lòng lại như thiêu cháy, đốt sạch lý trí của cô.
“Con còn nhỏ như vậy đã bị ngươi đẩy lên vị trí dưới một người trên vạn người, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Trên đầu sóng ngọn gió, ngươi biết nó sẽ gặp bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu cạm bẫy đang chờ sẵn hay không? Nếu sau khi thành niên nó bắt đầu mơ đến vị trí của ngươi, có phải ngươi sẽ không nể tình mà trừ khử nó? Nếu nó tài hoa hơn người thường, có phải ngươi sẽ dạy dỗ nó trở thành một trong những người kế vị? Ta có thể làm ván cầu, có thể thay ngươi quản lý cung vụ, chân tuyển cơ thiếp, có thể thuận theo mọi sắp xếp của ngươi, chỉ xin ngươi buông tha cho đứa trẻ này được không? Có được không?” Cô từ từ hạ giọng, càng nói càng cảm thấy bất lực.
Cô có thể nắm chắc cuộc sống của chính mình, nhưng lại không tin mình có thể gánh vác tương lai của một đứa trẻ, để nó khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên. Cả hai kiếp chưa bao giờ làm mẹ, và cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ làm mẹ, áp lực tâm lý quá lớn khiến cô không thể chịu đựng được. Huống hồ chi khi mang thai còn có thể bị người đàn ông bụng dạ khó lường tính kế. Cô cảm giác như mình sắp gục ngã.
Biểu cảm Chu Vũ Đế dữ tợn, bàn tay kềm lấy vai nàng càng lúc càng dùng sức, nghiến răng mở miệng, “Sao chúng ta có thể để người khác làm hại tới con! Ta làm nhiều việc như vậy, mà nàng chỉ có thể suy nghĩ đến thế sao? Hả? Nàng không hề cảm giác được ta đã thật lòng với nàng hay sao? Ta chỉ muốn móc tim nàng ra, xem nó có phải làm bằng đá hay không!”
“Thật lòng? Hậu cung giai lệ ba ngàn, cách ba năm tuyển tú một lần, ngươi có bao nhiêu ‘thật lòng’ cho người khác? Hôm nay ta là người trong lòng ngươi, đâu biết được ngày mai sẽ thay thành người nào? Nếu dồn hết tình cảm cho ngươi, dựa dẫm vào ngươi, cả đời chờ đợi, không biết lúc nào mình bị vất bỏ, ta không ngu như vậy!” Giọng cao lên, Mạnh Tang Du liều lĩnh nói hết những gì mà mình dồn nén bấy lâu.
Đám người Phùng ma ma bị dọa đến choáng váng, lưng Thường Hỉ thẳng tắp, nhanh chân dựa sát vào tường, cố gắng giảm nhỏ sự tồn tại của bản thân mình. Cung nhân bên ngoài nghe những lời đại nghịch bất đạo của Hoàng quý phi mà run run, bầu không khí trong điện yên tĩnh chết chóc, chỉ còn tiếng Đế vương thở dốc.
Lời vừa nói ra khỏi miệng Mạnh Tang Du đã hối hận, thấy biểu cảm trên mặt hắn càng ngày càng dữ tợn, cảm giác được bả vai như bị bóp nát, cô nhịn không được hô đau một tiếng, nước mắt chảy ra.
Thấy giọt nước mắt này, Chu Vũ Đế kịp thời tỉnh táo lại, nới lỏng tay ra. Đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của nàng, thấy nàng sợ hãi, hắn thê lương cười, đặt nàng lên giường, kéo chăn đắp cho cho nàng xong mới vội vã rời đi.
Mặc dù trong lòng cuồn cuộn cơn giận dữ ngập trời, muốn phá hủy toàn bộ cung điện, nhưng ở trước mặt Tang Du, hắn vẫn không thể khiến nàng bị tổn thương, chỉ có thể trốn tránh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT