Trong Ngự thư phòng lặng tĩnh như tờ, hai người ngồi song song nhau, xử lý sự vụ của mình, bầu không khí hài hòa ấm áp khó tả. Mạnh Tang Du đọc xong quyển sổ cuối cùng, buông bút nghỉ ngơi, cũng may hôm qua đã bị hắn vạch trần học thức, hôm nay tùy giá mới không cần che giấu gì. Không rõ tại sao, cô luôn cảm thấy người đàn ông này đã có mưu tính trước, đôi ngươi sâu không thấy đáy kia đã nhìn thấu suốt cô từ lâu.

Nghĩ đến đây, cô xoay người nhìn lại hắn. Hệt như những lần trước, hắn luôn luôn có thể nhận thấy ánh mắt cô, ngay lập tức ngước mắt lên mỉm cười. Dáng tươi cười trong sáng kia phối cùng ngũ quan tuấn tú vô song, tựa hồ đang phát sáng, hút lấy ánh nhìn người khác. Dù đã trải qua vô chừng sóng gió, tâm trí Mạnh Tang Du cũng không khỏi thoáng ngơ ngẩn một khắc.

Thấy hắn lại cúi đầu xuống tiếp tục xử lý tấu chương, Mạnh Tang Du như sực nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt lóe lên một giây, xích lại sát bên cạnh hắn, hơi thở thơm như lan, “Hoàng thượng, ngài có mệt không? Tạm dừng nghỉ ngơi một lát chứ ạ? Thần thiếp giúp ngài mát xa đầu thư giãn nhé?”

“Ừ, cũng được.” Chu Vũ Đế nhìn cô một cái thật sâu, đặt bút xuống kéo cô vào lòng.

Mạnh Tang Du đơ người tiến lại, cảm giác được vật thể đang biến cứng dưới mông, vội vã kéo sát tà áo, hai tay đặt trên thái dương Chu Vũ Đế, nhẹ nhàng xoa xoa theo chiều kim đồng hồ.

Hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm, đặt hàm dưới trên bờ vai cô, khẽ cắn một miếng ở vành tai trắng muốt, lại đưa lưỡi ra tỉ mỉ liếm láp. Thấy cô rùng mình như điện giật trong một chớp mắt, hắn cười thầm.

Mạnh Tang Du vừa như giận vừa như không trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục xoa xoa. Một khắc đồng hồ sau, thấy hắn lim dim hai mắt, hàng mày rậm giãn ra, vẻ mặt hết sức thỏa mãn, cô mới dịu dàng hỏi, “Hoàng thượng, thoải mái không ạ?”

“Rất thoải mái.” Hắn mở hai mắt, tựa tiếu phi tiếu, hôn lên đôi môi đầy đặn của cô, ung dung mở miệng, “Nói đi, định xin trẫm chuyện gì?” Không có việc, Tang Du chắc chắn sẽ không chủ động gần gũi hắn.

Mạnh Tang Du còn định dương đông kích tây từ từ dẫn dắt đề tài, câu văn từ ngữ vừa đắn đo suy nghĩ xong toàn bộ nghẹn hết trong bụng, sắc mặt đổi khác, cực kỳ xấu hổ. Quả nhiên cô đoán không sai, người đàn ông này đã sớm nhìn thấu suốt mình, chỉ là không biết hắn nhìn được bao nhiêu?

“Hoàng thượng, khi nào phụ thân sẽ trở về ạ?” Đã toạc thì cô cũng không cần giả bộ, buông đôi tay đang xoa xoa ấn ấn xuống, đi thẳng vào vấn đề.

“Giờ đã lên đường, bảy tám ngày sau sẽ đến kinh thành, vừa kịp lúc đón năm mới trong kinh.” Chu Vũ Đế cầm lấy tay cô vuốt ve, biết mười ngón chắc chắn nhức mỏi, thấy ánh mắt lấp lánh ẩn chứa mong mỏi của cô, dịu giọng nói: “Đợi Mạnh Quốc công trở về, trẫm cho hai cha con nàng gặp nhau.”

“Cám ơn hoàng thượng!” Đôi mắt phượng của Mạnh Tang Du cong thành hình trăng non, lấp lánh rực rỡ như sao sa khiến hơi thở hắn gấp gáp hẳn, nhịp tim rối beng. Mỗi lúc Tang Du lộ nét cười chân thực, hắn đều không có cách nào đề kháng.

“Vậy nàng tạ ơn trẫm thế nào?” Hắn khàn giọng hỏi.

“Thế này.” Cô ôm lấy gò má hắn, lấp kín đôi môi mỏng kia, dùng một nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn cướp lấy tâm hồn hắn. Cả hai kiếp, xuất thân của cô đều không phải tầm thường, trưởng thành trong sự giáo dục công phu nhất, chỉ cần cô muốn, sẽ có đủ cách khiến người bên cạnh mê muội. Trước kia không chủ động, không đáp lại, chẳng qua vì cảm thấy không cần mà thôi. Nhưng người đàn ông trước mắt này khiến cô hiểu không thấu, bất an trong tâm làm cô phải thay đổi tương ứng như vậy.

Chu Vũ Đế mở miệng, chào đón đầu lưỡi thơm mát đầy nhiệt tình của cô, bàn tay đặt sau đầu cô càng tăng thêm sức lực, nụ hôn càng sâu. Hai người chuyển đổi vài góc độ, say sưa trao đổi nước bọt trong miệng, Ngự thư phòng đầy tiếng môi lưỡi quấn quýt.

Tai Thường Hỉ đỏ đến sắp ứa máu, vung phất trần trong tay, đuổi hết cung nhân hầu hạ trong phòng ra ngoài. Nhìn lại, tay hoàng thượng đã đưa vào trong vạt áo Đức phi nương nương, không đi nữa sẽ muộn mất.

“Đừng, hoàng thượng! Giờ đang là ban ngày.” Chặn lại bàn tay đang thỏa sức làm càn của hắn, Mạnh Tang Du hổn hển nũng nịu.

Đáy mắt đỏ rực của Chu Vũ Đế bùng lên hai luồng dục hỏa, nghe thấy âm giọng hờn dỗi êm ái của cô, lửa dục chẳng những không được dập mà càng thêm hừng hực cháy.

“Bảo bối, nàng là đang cảm ơn hay là tra tấn trẫm? Hử?” Hắn siết chặt vòng eo cô, thân dưới chuyển động hướng lên, dùng vật thể cứng ngắc nóng hổi biểu thị bất mãn của mình.

“Vậy, chúng ta nói chuyện gì để phân tán sức chú ý, được không?” Mạnh Tang Du tựa vào bờ vai vững chãi của hắn, nhẹ nhàng thổi hơi vào tai. Bị hắn dụ dỗ quyến rũ suốt, cô cũng nên trả lại chứ?

Tai Chu Vũ Đế hơi động đậy, hắn hít sâu, khàn khàn hỏi: “Nói chuyện gì?”

“Nói chuyện tứ hôn cho ca ca thần thiếp, được không ạ?” Mạnh Tang Du nghiêng đầu, đôi ngươi đen trắng rõ ràng, sáng chói lung linh như bắt mất hồn người khác, khiến người khác không thể không tuân theo yêu cầu của cô, nguyện lòng dâng lên hết thảy những thứ tốt đẹp nhất trên đời.

Bé cưng cái gì cũng vì lợi! Chu Vũ Đế cười thầm, díp mắt hôn lên đôi môi hơi sưng đỏ, giọng khàn đặc, “Được, ở đây trẫm có một danh sách, nàng xem xem nhà ai sẽ thích hợp?”

Mạnh Tang Du nhíu mày, có đôi phần kinh ngạc, nhận lấy tờ danh sách tựa vào lòng hắn lật xem. Thông tin trên danh sách rất chi tiết, thậm chí còn có tranh vẽ màu sắc rực rỡ giống như đúc minh họa thêm, không khó thấy được mức độ hao tâm tổn trí của hắn trong chuyện này.

Vốn chỉ muốn một thánh chỉ tứ hôn, không ngờ lại thấy hắn để tâm nhiều đến vậy, Mạnh Tang Du ngửng mắt liếc nhanh hắn một cái, trong lòng phức tạp. Những người trong này, bất kể là gia thế hay tính tình đều cực kỳ thích hợp với ca ca, không phải là chọn đại cho xong. Nhưng chính vì như thế, cô mới càng thấy kỳ lạ. Ý đồ của người đàn ông này là gì? Là để làm yên lòng phụ thân, hay là thực coi trọng tài năng của ca ca? Hay là… những người con gái này có vấn đề?

“Vợ hiền chồng ít họa”, ngược lại thì tai vạ sẽ ập đến cả nhà. Nếu bất cẩn cưới phải một người không nên cưới làm chủ mẫu tương lai, Mạnh gia chắc chắn sẽ suy tàn.

Nghĩ đến đó, ánh mắt Mạnh Tang Du lạnh hẳn, lại bắt đầu lật lại xem từ đầu, không dám để lỡ mất một chữ.

Chu Vũ Đế thầm lặng quan sát phản ứng của cô, thấy cô khẽ nhíu mày, mắt ẩn chứa đề phòng, khóe môi vốn hơi cong lên lại bất giác mím thành một đường thẳng, biểu tình cực kỳ trầm trọng, không có một chút vui mừng như trong dự đoán của mình, trái tim nóng cháy hồ như bị tạt vào một gáo nước lạnh, nứt ra một vết thương đầm đìa máu chảy.

Tại sao Tang Du lại luôn dùng ánh mắt tiêu cực để phỏng đoán mục đích của trẫm? Trẫm cần gì phải dùng tiểu kế vụng về bậc này để tính kế với Mạnh gia? Bàn tay đặt trên hông Tang Du siết chặt thành quyền, tia u ám lan rộng nơi đáy mắt sâu thẳm của Chu Vũ Đế, lửa giận, hối hận cùng hoang mang đan xen. Nếu như… Nếu như có thể quay ngược thời gian lại ba năm trước thì tốt biết mấy? Hắn nhất định sẽ trân quý tất cả những điều bản thân đã từng có được.

Buông Tang Du ra, hắn ôm trán cười khổ, thản nhiên nói, “Nàng đến bên cạnh xem đi, trẫm muốn phê duyệt tấu chương.” Dù ôm Tang Du, hắn vẫn thấy lòng rỗng toác.

Cảm nhận được ngữ khí của hắn có phần u ám, Mạnh Tang Du vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bên, thỉnh thoảng quan sát hắn qua khóe mắt, nhưng Chu Vũ Đế không hề ngửng mặt nhìn lại nữa. Không biết có phải do bản thân nhìn nhầm hay không, cô thấy được trong hàng mày nhíu chặt cùng đôi ngươi tối ám của đối phương một một ít suy sụp. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là mình làm hắn không vui?

Mạnh Tang Du ngầm phỏng đoán, gấp danh sách lại đặt qua một bên, chờ đến lúc nào mẫu thân tiến cung sẽ nhờ bà phái người đi tra xét.

Thoáng thấy động tác của cô, trong trái tim Chu Vũ Đế đổ xuống một trận mưa axit đậm đặc, chua xót khôn cùng. Thôi, cứ để nàng tự thăm dò đi, qua tay trẫm, sao nàng có thể yên tâm được? Tình trạng trước mắt này đều là trẫm tự gây ra, không trách được ai khác! Nắm chặt ngự bút trong tay, hắn ép toàn bộ tâm trí bản thân quay về với chuyện chính vụ.

Hai người đều yên lặng, trong đại điện không một tiếng động, không khí ấm áp hài hòa ban đầu đã bị thay thế bởi sự lạnh lùng xa cách. Càng như thế này, hoang mang sợ hãi trong lòng Chu Vũ Đế lại càng đậm. Trừ khi có gì dính đến ích lợi, bằng không hắn không thể trông mong Tang Du chủ động gần gũi mình. Cô chẳng khác một cơn gió, dù khép năm ngón tay chặt đến thế nào cũng không thể nắm bắt được.

Trẫm nên làm gì với nàng bây giờ? Tâm phiền ý muộn buông ngự bút xuống, Chu Vũ Đế ngả vào lưng ghế, ấn ấn thái dương âm ỉ đau.

“Hôm nay đến đây là được rồi, về thôi.” Đặt tờ tấu chương đã phê xong qua một bên, mây đen trên trán hắn tản bớt, giọng nói trở lại ôn hòa như trước. Dù cảm xúc trong tâm có tiêu cực đến mức nào chăng nữa, hắn đều không thể trút lên người Tang Du.

“Vậy thần thiếp xin cáo lui.” Mạnh Tang Du để bút xuống, đứng lên định quỳ gối hành lễ. Cô có thể cảm nhận được cảm xúc lên xuống bất định của người đàn ông này, đi sớm là tốt nhất.

“Trẫm nói, trẫm và nàng cùng nhau về Bích tiêu cung.” Chu Vũ Đế nhíu mày, bước đến đan tay với cô. Tự đêm trước, hắn không chút muốn ở trong Kiền thanh điện trống trải lạnh lẽo một mình, hắn muốn trở lại với cuộc sống như A Bảo trước kia. Tang Du vốn lạnh lùng xa cách với hắn đến kịch liệt, nếu không trông giữ nàng chặt chẽ, trái tim sợ hãi của hắn sẽ hóa thành thú dữ cắn người.

Khoảnh khắc da thịt tiếp xúc, hắn thở phào thỏa ý, cảm xúc tiêu cực đều được nhiệt độ cơ thể ấm áp nơi bàn tay xoa dịu.

Mạnh Tang Du ngẩn người, lập tức trưng ra một nụ cười dịu ngọt, kéo kéo tay hắn: “Vậy chúng ta về thôi.” Hình như tinh thần hắn đã khởi sắc, nhìn dễ chịu hơn một chút. Trước khi phụ thân trở về suôn sẻ, cô cần sự sủng ái của hắn, đương nhiên sẽ không để hắn ra ngoài.

“Được.” Chu Vũ Đế cong môi mỉm cười, dắt cô bước từng bước hằn trên tuyết.

Buổi khuya, nội điện ấm áp như xuân, hắn đặt cô bên dưới, vừa điên cuồng chuyển động, vừa nắm lấy cằm cô, để đôi ngươi ngập nước của cô đối thẳng với ánh mắt thẳm sâu của mình, không lìa một khắc.

“Tang Du, trẫm yêu nàng…” Khép môi ở vành tai cô, hắn lần lượt dốc hết tình cảm thổ lộ ra lời, dù đáp lại chỉ có tiếng rên rỉ trầm bổng. Hắn biết, cô chắc chắn nghe thấy được, vì thân thể cô đã đờ ra trong một chớp mắt, nhưng lại rất nhanh ngập vào kích thích. Cô căn bản là không tin, cho nên một chữ cũng không để vào lòng.

Hắn cười khổ, nghiêng đầu cắn mạnh lên cánh môi đỏ thắm của cô, chiếm giữ càng thêm mãnh liệt để bù lấp khủng hoảng trong lòng. Chỉ khi được sự nóng ướt mềm mại của cô bao bọc, hắn mới có cảm giác cầm giữ được cô thực sự. Nếu có thể, hắn muốn móc trái tim mình ra đưa tới cho cô nhìn một cái, chỉ để khẩn cầu cô cho mình một cơ hội bắt đầu lại một lần nữa.

Khổ nhất thế gian, cầu bất đắc, hắn rốt cuộc đã cảm nhận được!

(Cầu bất đắc: Đạo Phật cho rằng tất cả các loài có tám loại khổ: sinh khổ – khổ do sinh, lão khổ – khổ do già, bệnh khổ – khổ do bệnh, tử khổ – khổ do chết, ái biệt ly khổ – khổ do xa lìa những gì ta thích, oán tăng hội khổ – khổ do nối kết với những gì ta không ưa thích, cầu bất đắc khổ – khổ do không được điều ta mong cầu, ngũ ấm xí thạnh khổ – khổ do hiện hữu năm ấm: sắc, thọ, tưởng, hành, thức.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play