Diêm Tuấn Vĩ xử lý Hoàng đế giả xong, vừa từ mật đạo ẩn đi vào Càn Thanh Cung đã thấy bả vai Chu Vũ Đế loang lổ máu đỏ, mày dựng đứng cả lên.
“Hoàng thượng đang làm cái gì thế?” Đang yên đang lành sao tự hại mình? Gã bước nhanh qua, cầm một cuốn vải trên bàn cùng thuốc trị thương băng bó cho hắn lần nữa.
“Tang Du hồi cung an toàn?” Chu Vũ Đế lấy chiếc khăn bên sạp, từ từ lau vết máu trên tay.
“Thần hộ tống Đức phi nương nương an toàn về Bích tiêu cung mới đến đây. Đầu óc nương nương không phải thông minh bình thường, nương nương đã đoán được lần ám sát này có thể là một tuồng kịch.” Diêm Tuấn Vĩ thở dài. Tầm nhìn Đức phi uyên thâm sâu rộng, sinh ra làm phụ nữ quả là lãng phí.
Chu Vũ Đế nhẹ nhàng cười, cơn đau trên vai dường như giảm đi rất nhiều. Đợi vết thương được băng bó xong, hắn đứng dậy khoác áo khoác, mở một ấn chốt trong tẩm điện, cùng Diêm Tuấn Vĩ vào mật thất.
Trong mật thất, Thường Hỉ bị trói gô ngồi trên ghế, trong miệng nhét vải cục, thấy Chu Vũ Đế ‘long hành hổ bộ’ bước vào, đầu tiên ánh mắt trừng trợn, sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm như vực sâu vạn trượng kia, biểu cảm phẫn nộ của y biến thành kinh hãi, tiếng ô ô thoát khỏi miệng đầy tuyệt vọng.
“Còn nhận ra trẫm?” Chu Vũ Đế ngồi đối diện y, tay khoác lên án kỷ, ngón trỏ dài gõ gõ lên mặt bàn từng nhịp.
Âm thanh này sắp khiến tim gan Thường Hỉ vỡ tung, mặt trắng bệch như giấy, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán. Diêm Tuấn Vĩ bước lên kéo giật cục vải trong miệng y xuống.
“Hoàng thượng, là nô tài bị quỷ mê tâm hồn, xin Hoàng thượng tha cho nô tài một mạng.” Thường Hỉ run giọng cầu xin tha thứ, người run lẩy bẩy như đang rây sàng cái gì đó.
Chu Vũ Đế trầm giọng cười, bình thản dựa vào lưng ghế, mắt lạnh nhìn Thường Hỉ quẫy rớt cả ghế, bò sấp trên sàn như một con chó kề chân mình.
“Hoàng thượng, nô tài bị ép buộc! Lương phi nương nương hạ độc nô tài, nô tài cũng vì bất đắc dĩ! Nô tài biết được rất nhiều bí mật của Thẩm thái sư với Lương phi nương nương, nô tài nói hết cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng xem xét tha cho cái mạng chó của nô tài.” Thường Hỉ nước mắt giàn giụa.
“Tha mạng chó của ngươi?” Chu Vũ Đế nghiền ngẫm những lời kia, dường như nghĩ đến điều gì đó, thốt nhiên bật cười, nhưng trong giọng cười không hề vui vẻ kia chỉ có băng giá buốt thấu, khiến Thường Hỉ càng lúc càng run.
“Nói xem, ngươi biết được cái gì?” Sau một lúc lâu hắn mới ngừng cười, đốt ngón tay lại gõ gõ mặt bàn.
“Lương phi hạ độc tất cả Hoàng tử, chắc chắn bọn họ không thể sống đến trưởng thành, không nguy hại đến con của ả ta, ả còn hạ tuyệt tử canh cho tất cả phi tần đã từng thị tẩm để họ không thể sinh con được. Còn nữa, trong Càn Thanh Cung này tám chín phần đều là người của ả, còn tai mắt ở cung khác nhiều không đếm xuể…” Thường Hỉ khai ‘đến nơi đến chốn’, sợ nói chậm cũng sẽ bị ban cho cái chết.
Hạ độc tất cả Hoàng tử cùng tần phi, đây là chuyện Chu Vũ Đế đã đoán trước, tâm trạng cũng không có quá nhiều thay đổi. Hắn hơi khép mắt, đợi Thường Hỉ nói đến vấn đề quan trọng nhất mới mở mắt ra nhìn y, “Ngươi đều biết tất cả tai mắt cùng những kẻ nằm vùng đó?”
“Nô tài biết tám phần hơn, còn lại vài người thì chỉ có Lương phi cùng đại cung nữ bên cạnh ả ta mới biết được.” Thường Hỉ vội vàng gật đầu, trên gương mặt tuyệt vọng lóe lên chút ao ước.
“Viết danh sách ra đi.” Chu Vũ Đế phất tay, ám vệ bên cạnh cởi dây thừng trói Thường Hỉ, đưa cho y một bộ giấy bút. Thường Hỉ run run rẩy rẩy cầm lấy, quỳ rạp trên đất vắt óc viết cho bằng hết.
Một tay Chu Vũ Đế chống thái dương, mặt không biểu cảm, ánh mắt rơi vào hư vô, không biết đang suy nghĩ điều gì. Lúc Thường Hỉ còn chưa viết xong, một ám vệ khác đã gõ cửa bước vào, mang theo xấp giấy mỏng dâng lên cho hắn. Đây là nội dung cung khai của y thị Vãn Thanh vừa bị bắt, không khác mấy so với cung thuật của Thường Hỉ, bên trong còn có thêm vài danh sách chằng chịt nào đó.
Chu Vũ Đế đọc kỹ tờ danh sách kia, giao cho Diêm Tuấn Vĩ bên cạnh. Diêm Tuấn Vĩ thầm đếm đếm mấy kẻ có tên, trong lòng nghẹn không nói nên lời. Vẫn nên thần không biết quỷ không hay thay đổi vị trí mới ổn, chứ cứ tình thế này mà sát tiến Hoàng cung, ngồi vào ngôi vị Hoàng đế trong khi kề cạnh có bao nhiêu tai họa, quả thật ngay cả ngủ cũng không dám nhắm mắt. Trong cung đã như thế thì tình hình triều đình nhất định cũng chẳng lạc quan.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng Thường Hỉ cũng viết xong, đưa xấp giấy cho ám vệ, ám vệ lại khom người trình đến trước mặt Chu Vũ Đế. Chu Vũ Đế cầm lấy, so sánh với danh sách của Vãn Thanh.
Thường Hỉ nơm nớp lo sợ mở miệng, “Hoàng thượng…”
“Thiếp gia quan.” Chu Vũ Đế phẩy tay, ngữ khí hoàn toàn lạnh nhạt. Thường Hỉ vừa nghe xong đã xụi lơ, dường như trọng họng nhét kín một quả cầu thiết nặng trịch, không thể phát ra âm thanh gì nữa.
Ám vệ tuân lệnh kéo y trói lên ghế tựa, dùng giấy thấm ướt dán lên mặt y từng tờ, từng tờ một. Ban đầu chân cẳng y còn giãy dụa kịch liệt, đến tờ giấy thứ năm sáu nào đó đã từ từ xuôi xuống, cuối cùng không phát ra tiếng động nào.
Chu Vũ Đế không đảo cả mắt qua nhìn, chỉ nhíu mày cẩn thận đối chiếu hai bản danh sách rồi đưa cho Diêm Tuấn Vĩ, trầm giọng ra lệnh, “Trước mắt rút những kẻ nằm vùng ở Càn Thanh Cung, Bích tiêu cung, Từ Ninh Cung, Thái y viện, nội vụ. Các cung khác từ từ xử lý sau.”
Diêm Tuấn Vĩ vâng mệnh, kiểm tra danh sách lần nữa mới cảm thán, “Mới chỉ có mấy tháng ngắn ngủi mà Lương phi đã thâu tóm Thái y viện cùng nội vụ trong lòng bàn tay, đúng là thủ đoạn cao siêu! Nhưng mà nói đi nói lại cũng không so được với Đức phi nương nương, chỉ có hai ba người trot lọt vào Bích tiêu cung làm nội gián, ấy mà lại chỉ làm loại phó dịch nô bộc làm việc nặng, không hổ là con gái Mạnh quốc công, một khi đã xuống tay thì quả thật siêu đẳng gấp bội!”
Chu Vũ Đế nhướng mày cười, hơi thở bạo ngược u ám quanh người đột nhiên tiêu tán trong nháy mắt.
Vừa kêu Đức phi nương nương đã trời quang mây tạnh, xem ra sau này phải tìm cơ hội gần gũi Mạnh Viêm Châu nhiều hơn mới được! Diêm Tuấn Vĩ xếp lại đống danh sách, âm thầm cân nhắc.
Đúng lúc này ngoài mật thất lại truyền tới tiếng gõ cửa lốc cốc, ám vệ đứng cạnh cửa mở ấn chốt, là Thường Hỉ vừa tắt thở lúc nãy, tay cầm phất trần, khom người hành lễ. Âm giọng the thé kia vừa cất lên, hoàn toàn giống hệt với giọng của Thường Hỉ thật, “Hoàng thượng, Lương phi mang theo chủ tử các cung đang quỳ bên ngoài Càn Thanh Cung cầu kiến, Thái hậu đã ngăn trở.”
Thẩm Tuệ Như không thể an tâm khi để Hoàng đế giả cận kề Thái hậu như vậy, y thị vội vàng uống một bát thuốc an thai xong đã mang đám phi tần đến ‘an ủi chia sẻ.’
“Đức phi tới rồi?” Chu Vũ Đế thốt nhiên đứng dậy, vì hành động quá đột ngột mà khiến chiếc ghế khắc hoa sau lưng đổ xuống, âm thanh ghế đổ chát chúa khiến cả Diêm Tuấn Vĩ cũng cau mày, vậy mà hắn làm như thể không cảm thấy gì.
“Hồi hoàng thượng, tất cả các phi tử thăm nhà đều đã hồi cung, đang quỳ bên ngoài điện.” Thường Hỉ giả eo éo hồi bẩm, diễn xuất không khác gì những thái giám thật.
“Mau đi ra nói cho Thái hậu để họ vào, nếu không Thẩm Tuệ Như sẽ nghi ngờ.” Chu Vũ Đế nhanh chóng kéo áo khoác lên, nằm trên long sàng, sửa sang vạt áo cẩn thận xong lại quay sang hỏi Diêm Tuấn Vĩ còn nấn ná ở lại, “Nhìn trẫm như thế nào?”
“Tuy sắc mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn tuấn tú đẹp đẽ như trước.” Diêm Tuấn Vĩ cố nhịn cười, có tiếng có miếng ứng đối.
Mặt Chu Vũ Đế đen thui, phất tay cho gã lui ra ngoài, sau đó dựa vào đầu giường, ánh mắt đăm đăm vào đại môn tẩm điện, tư thế nằm nhìn qua như thể cực kỳ thoải mái nhưng thực ra lại cứng đờ đờ. Chỉ mới vài ngày không thấy Tang Du hắn đã cảm thấy cuộc đời dài như kéo dài lê thê, mỗi một phút mỗi một giây đều dày vò.
Bên ngoài Càn Thanh Cung, Thái Hậu nghe tin, vừa tới đã lớn tiếng la mắng Thẩm Tuệ Như, “Lương phi đang làm cái gì? Hoàng thượng trọng thương vừa mới ngủ yên ngươi đã mang nhiều người như vậy đến quấy rầy, đây gọi là quan tâm tới Hoàng thượng sao?”
“Thần thiếp không dám, chỉ là không thấy Hoàng thượng bình yên vô sự thần thiếp không thể yên tâm được. Khẩn cầu Thái hậu cho người vào thông báo một tiếng, nếu như Hoàng thượng đồng ý, thần thiếp chỉ nhìn một lần rồi đi ngay, nếu như Hoàng thượng không muốn, thần thiếp lập tức rời đi.” Khóe mắt Thẩm Tuệ Như còn vương một giọt nước lấp lánh, một tay đỡ thắt lưng, một tay phủ trên cái bụng chưa kịp to, vừa nhìn đã thấy đau lòng hộ.
Mạnh Tang Du quỳ gối bên cạnh y thị âm thầm đánh giá Thái hậu, nhưng Thái hậu vẫn chỉ luôn như thế này, hoặc nghiêm khắc hoặc không có biểu cảm gì, thật sự chẳng thể nhìn ra manh mối nào.
“Trên người ngươi còn mang long tử, không thể tùy hứng như thế, mau đứng lên đi. Chờ Hoàng thượng tỉnh tất yếu sẽ triệu kiến các ngươi.” Tầm mắt Thái hậu dừng trên cái bụng hơi đầy của Thẩm Tuệ Như, ngữ khí lập tức ôn hòa, vẫy tay với Niệm Từ để cô ta đỡ Lương phi đứng dậy.
Thấy ánh mắt ôn hòa của Thái hậu, lòng Thẩm Tuệ Như đã trấn định, thuận thế đứng lên, đám phi tử còn lại vẫn quỳ trên mặt đất, Thái hậu chưa cho phép đứng ai có dám động đậy? Không ít người đã lia ánh mắt như dao găm qua bụng Thẩm Tuệ Như.
Mạnh Tang Du cũng không có hành động gì, tuy ánh mắt Thái hậu ôn hòa nhưng cùng lúc đó, cơ bắp trên mặt căng chặt, nếp nhăn nơi khóe miệng lúc ẩn lúc hiện, đây là biểu cảm đặc trưng khi bà cụ này cố nén giận. Xem ra Thái hậu đã biết được chân tướng, Hoàng đế bên trong chín phần là Chu Vũ Đế thật.
Nghĩ đến đây, nội tâm Mạnh Tang Du chợt yên ổn phần nào.
Đúng lúc này Thường Hỉ lại vội vàng đi ra, vung phất trần trong tay, khom người nói, “Thái hậu nương nương, các vị nương nương, Hoàng thượng mời vào.”
“Hoàng thượng đã tỉnh?” Thái hậu trầm giọng hỏi.
“Vâng.” Thường Hỉ làm một động tác mời.
“Vậy thì vào đi, đừng quá lâu.” Thái hậu nhíu mày dặn, dẫn tần phi bước vào bên trong.
Ngoại trừ Thái hậu, tất cả tần phi đều nhất tề quỳ xuống hành lễ với Chu Vũ Đế đang nằm trên long sàng.
“Đứng lên đi.” Chu Vũ Đế lạnh nhạt mở miệng, thoáng lướt qua gương mặt mỗi phi tần xong đã bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Tuệ Như. Có trời mới biết hắn đã sử dụng toàn bộ lực tự chủ của mình mới khống chế bản thân không dán mắt vào mặt Tang Du. Nhận thấy Tang Du đang đánh giá, hắn âm thầm siết chặt nắm tay, nhịp tim đập bắt đầu dồn lên thình thịch.
“Hoàng thượng, bây giờ ngài cảm thấy thế nào?” Thẩm Tuệ Như ngồi xuống mép long sàng, nắm lấy bàn tay hắn.
Trái tim hốt hoảng đập lập tức ngừng lại, Chu Vũ Đế nhếch môi, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay mịn màng kia, nhẹ nhàng nói, “Trẫm không sao, ái phi như thế nào? Có tổn thương đến con không? Trẫm đã biết chuyện huynh trường nàng, chắc chắn sẽ phái người bắt hung thủ tìm ra công lý! Ái phi đừng nghĩ nhiều!”
“Thiếp cùng con đều an toàn, Hoàng thượng…” Chân mày Thẩm Tuệ Như nhíu lại, từng giọt nước mắt lăn xuống, quả nhiên là ‘lê hoa đái vũ’, đẹp không sao tả xiết.
Ánh mắt Chu Vũ Đế âm u, vòng tay ôm y thị vào lòng vỗ về, không dám nhìn về phía Tang Du.
“Được rồi đừng khóc nữa, cứ tiếp tục như thế sẽ ảnh hưởng tới con. Hoàng thượng trọng thương cần phải nghỉ ngơi, đừng quấy rầy.” Thái hậu hợp thời cất giọng, cứu Chu Vũ Đế khỏi dầu sôi lửa bỏng.
Mục đích đã đạt được, Thẩm Tuệ Như vội vàng mang theo đám phi tần cáo lui. Trước khi đi Mạnh Tang Du lại liếc nhìn Chu Vũ Đế thêm lần nữa, khóe môi hơi nhếch lên. Kỹ thuật diễn cũng khá, chỉ là ánh mắt kia đừng khó dò như vậy thì coi như hoàn hảo.
Chu Vũ Đế cúi đầu, hai mắt gắng sức nhắm chặt, ép mình không nhìn qua.
Đợi tất cả sắp đi tới cửa, Thái hậu như vừa nhớ ra chuyện gì đó, cất lời nói, “Ngày mai Đức phi phụ trách chăm sóc cho Hoàng thượng, đến sớm một chút, đừng để trễ canh giờ.”
Mạnh Tang Du khựng lại một thoáng rồi lập tức quỳ gối vâng mệnh, thong dong cáo lui trong ánh mắt ghen ghét bắn tới từ đám tần phi.
Ngày mai? Còn bảy canh giờ nữa! Chu Vũ Đế nhíu mày tính tính, không yên lòng tiễn bước Thái hậu, ngẩn ra hồi lâu mới mở nắm ta nhìn mảnh giấy Thẩm Tuệ Như mới lặng lẽ đưa cho lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng như băng đá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT