Quần thần lại khẩn cầu Hoàng đế nhanh chóng lập Hậu, lúc lâm triều, Hoàng đế phất tay áo bỏ đi. Lần này lời đồn càng so với lúc trước càng thêm ồn ào, không tới một ngày đã truyền khắp kinh thành, muốn dìm xuống cũng không được. Dù sao cũng là ‘pháp bất trách chúng’.
(“pháp bất trách chúng” tức là nếu cả một đám đông cùng thực hiện một hành động, thì dù hành động đó có sai hay bất hợp pháp đi nữa luật pháp cũng không thể xử tội được)
Khâm thiên giám cũng trình báo kết quả xem quẻ cho Hoàng đế, chỉ duy hai chữ —— đại hung. Kết quả này công bố ra chẳng khác nào một gáo nước lạnh đổ thẳng vào chảo dầu sôi, toàn bộ triều đình và hậu cung đều xôn xao.
Tuy rằng Bích tiêu cung bị quản chế nghiêm ngặt nhưng vẫn bị ảnh hưởng đôi chút, có một số ít người bắt đầu hoảng sợ nghi ngờ, không yên lòng nổi.
“Nương nương, chúng ta chép ít kinh thư đi, như vậy vừa có thể tu thân dưỡng tính lại còn tiêu tai giảm ách, khỏi bị xúi quẩy trong cung dính vào người.” Phùng ma ma ôm một đống Kinh Phật bước vào.
“Trời giá lét đông lạnh, tay đều cứng cả lại, chép Kinh Phật cái gì?” Mạnh Tang Du cẩn thận tháo miếng băng quấn thành bánh chung quanh chân A Bảo, xem xét miệng vết thương như thế nào. A Bảo cũng rất dũng cảm, lúc tháo băng rất đau cũng không rên một tiếng, Mạnh Tang Du vừa lo vừa hôn hôn, sau đó còn ôm ôm, rồi không ngừng thổi thổi chỗ vết thương. Chủ tớ hai người chị hôn em một cái, em liếm chị một lần, chơi đùa vui quên trời đất.
“Hết sấm sét mùa đông rồi đến cây tùng cổ thụ chết héo, người ta bảo là do trong cung dính phải điềm xui, ai dính cũng không có gì hay ho! Nếu không thì vì sao Hoàng thượng có long khí bảo vệ cũng bị thương nặng chứ! Ai ai cũng lo mà sao mà chép, nương nương, người không chép cũng được, nô tì chép cho người, người lấy một cuốn đặt dưới gối đầu mà ngủ.” Phùng ma ma lấy quyển “Diệu pháp liên hoa kinh” trên cùng dâng lên trước mặt chủ tử.
Mạnh Tang Du bất đắc dĩ nhận lấy, lật đại mấy trang rồi nói, “Mọi người không cần phải sợ hãi như thế, cái gọi là sấm sét chỉ là do hai đám mây một nóng một lạnh va chạm vào nhau, sau đó phát ra những tia lửa, giống như kiểu hai thanh bảo kiếm chém nhau vậy. Sở dĩ mùa đông thường không có sấm sét bởi vì mây vào mùa đông rất lạnh, dung hòa lẫn nhau. Nhưng nếu thi thoảng thời tiết ấm áp vài ngày rồi đột ngột hạ nhiệt độ cũng sẽ sinh ra hiện tượng sấm chớp đùng đùng như thế. Chẳng phải mấy ngày hôm trước thời tiết nóng lên được một chút hay sao? Chuyện tối hôm qua là do những đám mây nóng chưa kịp tản đi đã có mây lạnh bất ngờ tới mà có, căn bản chẳng quan hệ gì với việc xúi quấy và quỷ thần cả.”
Chu Vũ Đế kinh ngạc ngửng đầu nhìn Mạnh Tang Du, câu chuyện kỳ lạ mới mẻ này khiến hắn say mê lúc nào không biết. Thì ra sấm sét chính là như vậy sao? Cẩn thận nghĩ lại quả thật vô cùng dễ tưởng tượng, vô cùng có lý! Trong đầu của nàng còn có bao nhiêu ý tưởng diệu kỳ nữa đây?
“Nương nương luôn hiểu biết sâu rộng!” Bích Thủy bỏ thêm than vào trong lồng sưởi, trêu chọc, “Nhưng nếu nương nương biết rồi mà sao còn sợ đến vầy chứ?”
Mạnh Tang Du nghẹn lại, ôm sát A Bảo trong lòng, đúng lý hợp tình trả lời, “Sợ là sợ, ta còn có cách nào nữa chứ? A Bảo cũng sợ chứ bộ, tối qua hãi tới mức run rẩy, ta ôm em ấy mới dám ngủ!”
Trẫm sợ hãi lúc nào? Trẫm phát run bao giờ? Nàng ỷ chuyện trẫm không nói được sao? Đầu Chu Vũ Đế chảy mấy vạch đen sì, nhìn đăm đăm vào đôi môi hồng nhạt hơi chu lên trước mặt, bỗng nhiên mỉm cười. Giờ phút này Tang Du mới có dáng dấp của một thiếu nữ mười bảy tuổi, trong vẻ đáng yêu mang theo cái gì đó ranh mãnh tinh nghịch, khiến hắn không thể dời mắt, trong trái tim tràn đầy vui mừng.
Thấy A Bảo đang chui vào lòng chủ tử gâu gâu hai tiếng, coi như phụ họa lời chủ tử nói, Ngân Thúy, Bích Thủy, Phùng ma ma đều bật cười. Hai người này càng lúc càng ăn ý.
Ngừng cười xong, Bích Thủy tò mò hỏi, “Vậy cây tùng cổ thụ ở Thái Hòa Điện chết héo là vì sao ạ? Nghe nói cây tùng kia rất linh, có thể biết trước được hưng vong thiên hạ.”
“Chuyện cây tùng kia càng đơn giản hơn, cái gì gọi là hiển linh, cảnh báo, phúc phận giáng xuống…tất cả đều do người ta cố tình huyễn hoặc mà thôi.” Mạnh Tang Du lơ đãng xua tay, khiến tất cả mọi người, kể cả A Bảo, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô.
“Cái cây kia đã sống hơn một ngàn năm, sống như vậy coi như là không ngắn, có ngày chết héo cũng là chuyện bình thường, chẳng qua bị người có ý đồ lợi dụng để làm chứng cứ rằng hoàng thất tiên triều khiến thần linh tức giận. Sau này Thái Tổ xưng đế, đổi chuyện đó trở thành họ Cổ lên ngôi vì thuận theo ý trời, dùng thánh thần khiến nó trở nên trang nghiêm hơn, lợi dụng cái cây này lần nữa. Chuyện sống lại chẳng qua là dùng bí pháp nào đó để kéo dài sinh mệnh của nó, sớm muộn gì cũng chết héo cả. Đương nhiên, chết héo đúng lúc này nhất định có người giở trò, chúng ta hiểu như thế là được rồi, đừng nói ra ngoài làm gì.” Mạnh Tang Du đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác im lặng.
Phục sinh cây tùng cổ thụ là bí mật bất truyền của họ Cổ, Thái Tổ đã dự đoán được nó không thể sống lâu, sau khi đăng cơ chôn một tấm bia đá ‘Trường tồn muôn đời’ ở rễ cây, chỉ chờ đến ngày cái cây kia chết héo sẽ đào lên xứng danh đế vị họ Cổ lần nữa. Nếu không phải kế thừa ngôi vị Hoàng đế, Chu Vũ Đế cũng không biết bí mật này.
Hắn nhìn Mạnh Tang Du một lúc lâu, đã quen rồi, hắn không vì sự thông minh nhanh nhạy của nàng mà giật mình nữa. Còn về phần Lý quý phi cùng Lý tướng, dịu dàng trong mắt thốt nhiên thối lui trước hơi lạnh xuyên thấm da thịt. Ngay cả vật tượng trưng cho Hoàng thất cũng dám động tới, mưu đồ họ Lý càng lúc càng lớn!
Đám người Phùng ma ma đều gật đầu vâng mệnh, trên mặt là biểu cảm ‘hóa ra là như thế này.’ Một lát sau, dường như Phùng ma ma sực nhớ ra điều gì đó, nhỏ giọng hỏi, “Nương nương, người nói thử xem, chuyện Hoàng thượng bị thương căn cốt có phải thật hay không?”
“Trong mười phần thì có tám – chín phần đúng!” Mạnh Tang Du bĩu môi, “Lúc Hoàng thượng trở về không phải liên tục triệu rất nhiều thần y vào cung hay sao? Mà đám thần y kia đều mất tích, nhất định là che đậy chuyện kia lại. Hai tháng liên tiếp Hoàng thượng chưa từng đặt chân vào hậu cung, ngay cả Lương phi yêu thương nhất cũng chưa chạm vào, có thể thấy được là ‘hữu tâm vô lực’ đó.” Dứt lời, khuôn mặt cô giãn ra, bật cười há há, biểu cảm rõ ràng là hả hê khi người khác gặp họa.
Không có hoàng tự, đời này Thẩm Tuệ Như đừng mơ bước lên ngôi Hậu, chuyện phục thù của Thẩm thái sư chỉ sợ khó có thể thực hiện. Mà mình cũng vừa biểu lộ lập trường với Lý quý phi, làm một phi tần không con cái không sủng ái, Lý quý phi sẽ chẳng coi mình là đối thủ. Thẩm Tuệ Như ứng phó Lý quý phi còn không nổi thì còn hơi sức đâu mà nhắm vào mình. Đây mới là chân lý Mạnh Tang Du dựa vào để có thể sống ở bất cứ đâu.
Chu Vũ Đế nghe xong mặt mày đen kịt, trong ngực hết hờn lại dỗi, nhưng nhìn vào đôi mắt phượng lấp lánh cùng khóe môi nhếch lên của nàng, mấy cơn giận kia trở thành hư không. Thôi được rồi, nàng thích cười thì cứ cười đi! Đợi trẫm về lại thân xác cũ, trẫm chắc chắn cho nàng biết rốt cuộc trẫm bất lực hay không! Xem ra trẫm cần nắm chắc thời gian đi tìm Tuấn Vĩ, tìm y hỏi dược là vô dụng, tìm một cao tăng đắc đạo việc chiêu hồn mới phải!
Chính điện Càn Thanh Cung, Hoàng đế giả ngồi sau Ngự bàn, cầm trong tay một quyển tấu chương, đọc nhanh rồi ném xuống, lấy một cuốn khác, lại vất đi, hàng mày rậm nhíu chặt lại, phiền não không để đâu cho hết.
“Lương phi nương nương cầu kiến!” Ngoài điện tryền tới giọng thông báo của thái giám, ánh mắt Hoàng đế giả sáng lên, lập tức vẫy tay nói, “Tuyên!”
Thường Hỉ dẫn Lương phi chậm rãi bước vào điện, vẫy vẫy phất trần trong tay để những kẻ dư thừa lui xuống.
Nhóm cung nhân nối đuôi nhau ra khỏi điện, từ đầu đến cuối đều gằm mặt xuống, không dám nhìn bất cứ chỗ nào. Gần đây tâm trạng Hoàng thượng không tốt, trong Càn Thanh Cung chẳng hiểu vì lý gì mà chết rất nhiều người, mà càng thân cận với Hoàng thượng thì chết càng sớm. Cả ngày bọn họ đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, hận không thể dài ánh mắt với lỗ tai ra thêm tấc nào.
Đám người đi xa, Thường Hỉ cũng chẳng hành lễ với Hoàng đế, lập tức đi đến cửa đại điện trông chừng. Đầu gối vừa mới định quỳ của Thẩm Tuệ Như đứng thẳng, vô cùng tự nhiên đi đến ghế chủ vị Hoàng đế vừa nhường ngồi xuống.
“Nô tài tham kiến Lương phi nương nương!” Hoàng đế giả tan hết khí thế cả người, cung kinh quỳ xuống hành lễ với cô ta.
“Đứng lên đi!” Thẩm Tuệ Như liếc mắt nhìn y một cái, trong mắt đầy những tia sáng phức tạp. Nhìn một con người phong thái ăn trên ngồi trước lúc xưa giờ đây lại khúm núm với mình, trong lòng cô cảm thấy không được tự nhiên, lại có loại xúc động thỏa mãn thầm kín không thể nói được. Rốt cuộc đã không cần dựa vào sự sủng ái của hắn mà sống, rốt cuộc không phải lo được lo mất, rốt cuộc đã không phải kiễng chân chờ đợi qua từng ngày dài…
“Hồi nương nương, tất cả tấu chương đề xuất việc lập Hậu đều ở đây, nô tài đã giữ lại toàn bộ.” Hoàng đế giả bị Thẩm Tuệ Như nhìn, trong lòng lo sợ, chỉ vào chồng tấu chương trên Ngự bàn nói lảng sang chuyện khác.
Ánh mắt Thẩm Tuệ Như dời về phía tấu chương, đôi mắt sâu thẳm dần trở nên lạnh buốt. Cô lơ đãng lật xem, ghim từng cái tên trong tấu chương vào trong lòng. Trong đại điện chợt im phăng phắc, một cây kim rơi cũng có thể nghe được, không khí nặng nề dằn kín chung quanh.
Hoàng đế giả vẫn quỳ gối một bên, không dám ngửng đầu.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Thẩm Tuệ Như từ từ mở miệng, phá vỡ bầu không khí nặng nề lúc nãy, “Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách!”
Hoàng đế giả hơi ngửng đầu lên, chắp tay nói, “Xin nương nương chỉ bảo thêm.”
“Đêm nay ngươi đi lâm hạnh Đức phi, chuyên sủng ả liên tục trong một tháng cho đến khi ả mang thai mới thôi!” Thẩm Tuệ Như nhếch môi, con ngươi sâu hoắm lóe ra tia sáng đen tối không thể hiểu được.
“Nương nương!?” Hoàng đế giả thốt nhiên ngửng đầu, không thể tin được mệnh lệnh này. Dâm loạn hậu cung? Đây chính là muốn mạng của hắn!
“Đức phi uống thuốc nhiều năm, cũng không dễ mang thai như vậy, ngươi chỉ cần tập trung lâm hạnh ả một tháng, sau đó âm thầm cho ả uống viên thuốc này để tạo dấu hiệu giả khi mang thai là được. Ả muốn diễn trò ‘nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’ ư? Bản cung càng muốn tha ả xuống nước! Có con, không muốn đấu cũng phải đấu! Mà bản cung có thể thuận thế lui ra sau màn, từ tốn tấn công nhân lực của Lý tướng, nuôi trồng thế lực họ Thẩm. Đợi cho đến khi ả ta phát hiện việc mang thai là giả, mặc xác ả phản ứng như thế nào bản cung đều có biện pháp quăng ả vào bụi rậm, để ả sống không bằng chết!” Dường như không phát hiện biểu cảm kinh hoảng của Hoàng đế giả, Thẩm Tuệ Như vẫn tiếp tục giao mệnh lệnh.
“Nương nương, nô tài không thể tuân mệnh!” Hoàng đế giả cắn răng, trên trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Tất nhiên ngươi phải làm, mà không muốn làm cũng phải làm. Ngươi cho rằng cổ độc Diêm Tuấn Vĩ cho ngươi uống đã giải sao?” Thẩm Tuệ Như nói đến đây, cố ý ngừng một lúc, nhìn gương mặt Hoàng đế giả trắng bệch như tờ giấy rồi mới tiếp tục mở miệng, “Trong giải dược bản cung đưa cho ngươi còn có một phần độc, mỗi tháng ngươi phải lấy giải dược từ tay bản cung mới có thể sống sót nổi. Hoàng thượng đã hôn mê gần ba tháng nay, bản cung hỏi qua thái y, cơ hội tỉnh lại trong tình huống như thế này vô cùng xa vời. Nếu ngươi hỗ trợ bản cung, chẳng những bản cung đảm bảo mạng sống cho ngươi, còn ban thưởng cả đời vinh hoa phú quý, sau này kế sách họ Thẩm được đền bù, bản cung thả ngươi cao chạy xa bay, ngươi nghĩ kỹ đi!”
Hô hấp Hoàng đế giả càng thêm dồn dập, mãi một lúc lâu sau mới khàn giọng đáp, “Nô tài nguyện vì nương nương làm việc.” Một chữ trong lời hứa hẹn của Lương phi y không hề tin, nhưng y cũng không thể không làm. Tuy rằng sớm muộn gì cũng chết, nhưng chết trễ một khắc cũng tốt!
“Tốt lắm, ngươi là một người thông minh, theo Thường Hỉ đến thiên điện đi, hắn sẽ nói cho ngươi biết vài sở thích của Đức phi, ngươi nghiền ngẫm cẩn thận, đừng để lộ dấu vết. Lâm hạnh Đức phi xong, nếu ngươi thích người nào trong cung thì chỉ cần gọi Thường Hỉ mang ngươi đi là được. Nếu để ý Lý quý phi, cũng có thể, nhưng đừng cho cô ta quá nhiều sủng ái!” Thẩm Tuệ Như phất tay, cho Hoàng đế giả lảo đảo lui bước.
Nhìn bóng lưng giống hệt Cổ Thiệu Trạch trước mắt, trong mắt cô ta lóe lên vài phần độc ác cùng khoái trá. Mạnh Tang Du, Lý Thục Tĩnh, nếu sau này bọn mi biết được mình từng giao thân thể cho một tên nô tài ti tiện, trong lòng cảm tưởng như thế nào đây?
“Nương nương, biện pháp như vậy cũng không kéo dài được. Không có hoàng tự, cho dù người đá Lý quý phi và Đức phi xuống, lúc bước lên ngôi Hậu cũng chẳng thể làm nên chuyện gì. Hoàng tự là nhân tố then chốt trong đại kế lần này của Thẩm thái sư để đối trắng thay đen, nương nương cần phải quyết định sớm.” Đại cung nữ Vãn Thanh nhịn không được lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Tuệ Như.
“Bản cung biết, nhưng để bản cung và một tên nô tài…Bản cung không làm được! Chẳng lẽ phụ thân không có biện pháp khác sao?” Nắm tay Thẩm Tuệ Như siết chặt đến trắng bệch.
“Giả mang thai, lại trộm đem một đứa trẻ con vào cung, chi phí nhân lực vật lực quá lớn, nhưng vấn đề là mười tháng trời khó tránh khỏi sơ hở. Lý tướng và Lý quý phi như hổ rình môi sát bên, nhất cử nhất động đều gầm ghè, chỉ lộ ra một chút sơ sót thôi sẽ khiến họ Thẩm rơi vào thế muôn kiếp muôn đời không ngóc đầu lên được. Kế sách Thái sư định ra vẫn là an toàn nhất, vì trăm năm nghiệp lớn tộc Thẩm, xin nương nương mau chóng bước qua khúc mắc còn trong lòng.” Vãn Thanh tận tình khuyên nhủ.
“Bản cung đã biết, chờ thêm một tháng đi! Mạnh Tang Du là một thanh kiếm tốt, bản cung dùng sáu năm rồi, vứt đi cũng thật đáng tiếc.” Sắc mặt Thẩm Tuệ Như hơi tái đi.
Sao Vãn Thanh có thể không biết Thẩm Tuệ Như đang trốn tránh, chỉ tiếp tục khuyên bảo thêm, “Nếu đợi một tháng nữa Hoàng thượng cũng sẽ không tỉnh, mà cho dù có tỉnh, biết được những hành động của người và Thẩm thái sư, hắn ta có thể tha thứ cho người không? Hay là người nghe theo Thẩm thái sư, nhanh chóng khiến hắn…” Vãn Thanh làm một động tác bóp chết.
Thẩm Tuệ Như đột ngột đứng dậy quăng cho cô ta một cái tát, biểu cảm dữ tợn, “Tiện tì! Lời này đừng bao giờ nhắc lại! Hoàng thượng đã hôn mê, để cho hắn tiếp tục hôn mê, không ai được phép chạm vào hắn dù chỉ một ngón tay! Nếu như làm trái mệnh lệnh bản cung, bản cung tru di cửu tộc! Nghe thấy rõ chưa?!”
Vãn Thanh bụm một bên má quỳ xuống, vâng dạ tuân mệnh. Tánh mạng cả nhà đều nằm trong tay Lương phi, cô không dám nói thêm lời nào nữa.
Trong mật đạo Kiền thanh điện, một ám vệ vừa ghé vào lỗ thông gió nghe xong đoạn đối thoại giữa hai người, vội vàng viết một tờ giấy, ‘Hoàng thượng tạm an toàn, còn có thể tiếp tục tìm kiếm y thánh; Lương phi dị động, mời Đại thống lĩnh khẩn cấp hồi cung quyết định’, thần không biết quỷ không hay để cho người khác mang ra khỏi cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT