Sau khi đánh ngã Cái Thứ, bần đạo run lên Hỗn Thiên Lăng, hướng không trung phất một cái, biến nó giống như một Lưu tinh chùy dùng để ngược đãi. Nhưng không ngờ, vào lúc này Cái Thứ ở một bên khóc lóc gào thét thảm thiết, một bên thân hình biến nhỏ xuống, mang một bộ dáng đáng thương cầu xin ta tha thứ. Trạng thái này của Cái Thứ, dĩ nhiên lực phòng ngự lại giảm xuống rất nhiều, nếu ta một lần nữa thu thập hắn, khiến cho cơ gân đoạn cốt của hắn không gãy mới là lạ.

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn, ta làm sao mà xuống tay cho được? Không ngờ tên hỗn trướng này cũng học được cách làm nũng, chẳng qua, bộ dáng ngây thơ kia của hắn lại biểu đạt thật sự rất khôi hài, trực tiếp làm cho tất cả chúng ta đều cười nghiêng cười ngã. Bần đạo thì dở khóc dở cười buông hắn ra, sau đó mắng lớn: "Đừng có giả bộ chó chết nữa, mau mau đứng dậy cho ta"

"Ngao ô!" Vốn, tên gia hỏa này đã đứng dậy hoàn toàn, nhưng khi nghe ta muốn đánh tiếp, hắn lập tức kêu to lên một tiếng lại đổ ầm xuống đất không dậy nổi, nhưng mà cũng đã cải biến tư thế, chổng vó lên trời, phơi lên cái bụng là nơi phòng ngự yếu nhất cho ta, sau đó là kêu rên hừ hừ, ý là, ta có đánh chết đi nữa, hắn cũng không đứng dậy!

"Ha ha!" Thấy hắn vô lại như vậy, toàn bộ mọi người nhịn không được lại càng cười rộ lên, điều đó khiến cho bần đạo trực tiếp choáng váng, buồn bực nói: "Ta như thế nào lại đi thu dưỡng một tên luôn tranh chấp với chủ nhân như vậy chứ, ngươi có phải là Đại Địa Chi Hùng không hả? Ngươi, nếu không đúng dậy, từ nay về sau ta cải danh thành Đại Địa Chi Miêu đi"

"Gào… ô …ô!" Cái Thứ nghe xong, lăn lốc một cái như muốn đứng lên, nhất thời trong lòng ta hưng phấn, còn tưởng rằng đã có phương pháp. Nhưng cũng không ngờ tên gia hỏa này lại không ngừng lắc lắc đầu, tình cảnh của tên này như vậy không ngờ cam tâm tình nguyện trở thành Đại Địa Chi Miêu, cũng như tuyệt đối không đánh nhau cùng với ta, đúng là không nên thân, không tin được là trực tiếp làm ta tức chết.

"Ha ha!" Cái Thứ lại dẫn phát thêm một trận cười dữ dội khác, nhưng hắn lại không thèm quan tâm, còn dương dương tự đắc chạy đến làm nũng với Vong Ưu. Bần đạo vô cùng buồn bực, chỉ vào đầu Cái Thứ mắng to: "Ta mẹ nó lại bại bởi tay ngươi!"

"Ha ha" Mọi người lại cười rộ lên, Vong Ưu một bên vuốt đầu Cái Thứ, một bên nhìn ta khuyên: "Coi như bỏ qua đi ha, ngươi xác thực đã bại bởi tay hắn, hắn sở dĩ chọn ngươi chính là vì hắn biết ngươi, ở phương diện này ngươi đối với hắn là người cảm tình sâu sắc, có thể làm nũng. Nếu đổi lại là chúng ta, chẳng quản hắn có hình dạng nào, cái gì là làm nũng, chỉ sợ trực tiếp đánh hắn cho đến không biết trời Nam đất Bắc là gì!"

Bần đạo ngẫm nghĩ lại, thật đúng là sẽ có chuyện như vậy, liền cười khổ nói: "Tiểu tử này, sao lại không biết thực lực ta có bao nhiêu, chẳng qua kẻ dối trá này với chỉ số thông minh tuyệt đối được đề thăng không biết bao nhiêu lần, nhất thời không bắt bẻ được, ngay cả ta cũng bị mắc mưu hắn, thật sự là đáng giận a"

"Ha ha, ta xem chuyện này coi như kết thúc, hắn có tâm tư nhu thuận như vậy cũng coi như không dễ dàng gì, có đánh một trận cũng không nhất định có thể tăng lên cảnh giới. Trí tuệ hắn cao như vậy, nếu không cố ý truy tìm, ngược lại đột phá càng không dễ dàng!"

"Vậy ngươi nghĩ biện pháp giải quyết về vấn đề ma lực dao động của hắn đi, ta cũng không mong muốn đi đến chỗ nào đều mang theo cả, có thể kinh động đến tất cả bọn pháp sư siêu cấp" Bần đạo tùy tay vứt vấn đề khó giải quyết này sang Vong Ưu.

"Ai, ôi, hu hu!" Cái Thứ lúc này đang nhu thuận ôm vòng eo Vong Ưu không ngưng lay động, hiển nhiên là cầu xin Vong Ưu. Nhìn thấy biểu tình nhân tình hóa như vậy của hắn, bần đạo cũng ngẩn người, không nghĩ tới Cái Thứ lại có trí tuệ cao đến mức này, đã có thể so sánh với một nhân loại trưởng thành bình thường không kém bao nhiêu.

"Được rồi, ta sẽ làm cho ngươi một cái vòng cổ để mà đeo thôi" Vong Ưu cười cười đáp ứng. Sau đó, Vong Ưu từ trong không gian giới chỉ của nàng xuất ra một đống tài liệu luyện kim. Ngay đương trường chế tác cho Cái Thứ một cái vòng cổ bí mật đặc thù, lập tức ma lực dao động cường đại kia của Cái Thứ đã hoàn toàn không thấy nữa.

Tiếp theo, bần đạo tìm đến Tinh Linh Nữ Hoàng muốn có một vị Tinh Linh Vương hạ vị Lôi hệ, thỉnh nàng thay ta bảo hộ nhóm Địa Tinh tại Vong Linh Thành, một khi có người nào đó đối với Vong Linh Thành bất lợi, thỉnh nàng nhất định phải cho ta biết. Sau đó, chúng ta liền cáo từ Nữ Hoàng, thẳng tiến đến Thiên Không Chi Thành.

Trong Thiên Không Chi Thành, hình dáng hết thảy đều như cũ, nếu nói có cái gì đó bất đồng, thì phải là tất vả vết cắt bên trong thành toàn bộ đều biến mất không thấy, đây là một cái công năng khác của Thiên Không Chi Thành, chỉ cần có đủ ma lực quán nhập vào, tất cả những kiến trúc hư hao ở trong này đều có thể hoàn toàn khôi phụ như nguyên trạng.

Bởi trước kia Tháp Cát Khắc thân vương không dám tiêu hao nhiều ma lực, dù sao hắn là Ma tộc, bởi Ma tộc là địch nhân trên đại lục, chẳng ai biết có một ngày đẹp trời nào đó có hay không bị người ta tìm tới cửa, cho nên tự bản thân mình phải giữ gìn thực lực nhiều hơn một chút, chung quy so với một địa phương xinh đẹp nào đó muốn trọng yếu hơn nhiều. Chẳng qua hiện tại hắn đã trở thành bộ hạ của ta, ta tự nhiên là muốn ở trước mặt hắn biểu hiện tốt một chút, lúc đó mới không tiếc hao phí ma lực đem toàn bộ Thiên Không Chi Thành biến thành đổi mới hoàn toàn.

Nói nhiều thành ra vô nghĩa, sau khi chúng ta đã tới, lập tức mời Tháp Cát Khắc thân vương đem Thiên Không Chi Thành bay lên, tại trong một tiếng gầm rú cực lớn, tòa thành lũy vô địch này rơi xuống tại trong chiến tranh ở bốn ngàn năm trước, rốt cục cũng bay lên trời. Sau khi koàn toàn thoát ly sự trói buộc của đại địa, chúng ta mới kinh ngạc phát hiện Thiên Không Chi Thành lúc bay lên lại yên lặng như vậy, cơ hồ không có một tia chấn động nào.

Ngay khi nó bay thẳng lên không trung đạt độ cao một vạn năm ngàn thước mới bắt đầu bình ổn tiến hành bay đều, không khí nơi này loãng, nhiệt độ rét lạnh, đặc biệt gió thổi mạnh mang theo hơi lạnh thấu xương, nếu nhân loại bình thường đến được nơi đây, khẳng định chỉ có thể trốn vào bên trong tòa thành mà thôi, nhưng đối với chúng ta đều là cao thủ mà nói, căn bản là không ảnh hưởng gì. Chúng ta một bên thưởng thức phong cảnh ở bên dưới, một bên tham khảo về vấn đề lợi dụng đặc tính của Thiên Không Chi Thành này áp dụng vào trong chiến tranh.

Bất tri bất giác, chúng ta đã đi tới tạm thứ nhất của chúng ta, sào huyệt Tử Tinh Phong, Thiên Không Chi Thành chậm rãi hạ xuống cách mặt đất một khoảng trăm mét, sau đó chúng ta nhảy xuống. Lần này chúng ta cũng không tiếp tục khách khí, Vong Ưu dụng Thanh Ba pháp thuật đem đám ong mật này chấn cho choáng váng, lập tức ta cùng với Lệ Nhược Nhã, Cao Sâm bắt đầu đối với Phong Hoàng cùng với Phong Vương tiến hành bắt gọn. Đã không có binh lính quèn trợ giúp, những tên tham mưu tư lệnh này tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta.

Chẳng qua, chỉ một ngày thời gian, chúng ta đã thành công thu phục một con Phong Hoàng và ngàn con Phong Vương. Những con ong này tuy rằng đầu của chúng không lớn lắm, nhưng trí tuệ một chút cũng không thấp, chúng ta ra lệnh cho bọn chúng không tập kích lên những con ong có chứa mật. Sau đó mời Ái Liên Na tiến hành dò xét thử, quả nhiên nàng từ bên ngoài đi đến trước mặt tổ ong, cũng không bị công kích qua, thậm chí tại thời điểm nàng lấy mật, không một con ong nào để ý đến. Thực nghiệm đã thu được thành công.

Lập tức chúng ta đem những tổ ong như vỡ tổ này nhổ tận gốc, vận chuyển đến bên trong một cái binh doanh ở bên dưới Thiên Không Chi Thành. Có pháp sư quả nhiên rất thuận lợi, nhẹ nhàng xuất ra một cái Phiêu Phù thuật có thể đem những tổ ong lớn nhỏ bay lên khoảng không, sau đó Vong Ưu trực tiếp dụng một cái Không gian di động, đem những tổ ong này sắp đặt chúng nó cho tốt ở bên trong binh doanh, căn bản không cần phải đi thông đạo nhỏ hẹp, do đó tránh cho tổng thể tổ ong bị phá hư.

Bần đạo mệnh lệnh cho Phong Vương đem chính bộ hạ của mình đều được đưa vào trong binh doanh, cái gì cũng đừng quên, sau đó chúng ta bắt đầu bay lên với độ cao hơn một vạn thước, sau đó mới phóng xuất ra nhóm ong mật kia. Trời xanh của ta ơi. Thật không hỗ là ma thú cấp ba, cho dù tại trên cao hơn một vạn thước, không ngờ bọn họ vẫn có thân thủ linh hoạt cùng với tốc độ phi hành không giảm, dường như không có khác nhau gì nhiều, không khí lạnh lẽo cùng với gió thổi mạnh kia một chút cũng không để vào mắt.

Sớm đã nghe nói qua ma thú bởi vì trong cơ thể có thể tồn tại ma pháp nguyên tố, cho nên cường độ thân thể không giống như bình thường. Không nghĩ tới ngay cả Tử Tinh Phong cũng có thể biểu hiện ra phi thường như thế. Kể từ đó, cơ hồ chúng ta chẳng khác nào giải quyết được vấn đề này, ý tưởng của Âu Dương Nhược Lan hoàn toàn có thể thực hiện được, chỉ là chúng ta phải dựa vào một số lực lượng mới làm cho Tử Tinh Phong đưa đến bên trong Thiên Không Chi Thành, hiển nhiên không quá dám chắc được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cho nên chúng ta quyết định trước đi về tìm người tham gia. Trạm tiếp theo, chúng ta đi tới một chỗ cách tổng bộ Dực Nhân tộc một khoảng hơn trăm dặm. Bởi vì ta kêu Tháp Cát Khắc thân vương phóng xuất ra sương mù bảo hộ Thiên Không Chi Thành, che dấu tòa thành cự đại quá lộ liễu. Hơn nữa nó thật sự bay lên quá cao, lúc bình thường chim cũng không bay cao như vậy, chứ đừng nói đến người, cho nên thẳng đến không có người phát giác chúng ta đi tới.

Thiên Không Chi Thành tiếp tục chuyến bay trên trời, bần đạo một mình một người lặng lẽ đi tới tổng bộ Dực Nhân tộc. Kỳ thật, nơi này bất quá là một vách đá dựng đứng, muốn đi, tuyệt đối không đến được, chỉ có bay lên mới có thể đến được. Cho nên Dực Nhân tộc chọn nơi này làm nơi cơ ngụ. Nơi này thủ dễ khó công, Dực Nhân chưa bao giờ mời bất cứ một người nào tới nơi này làm khách.

Bởi vì Dực Nhân tộc sớm đã đầu nhập vào một trong dị tộc của ta, cho nên bị ta biết không ít chỗ, toàn tộc ở thời điểm trước kia đầu nhập ta cũng không đến ba mươi vạn người, hiện tại cũng đã có ba mươi bảy tám vạn người, hơn nữa hài tử chiếm tỷ lệ rất lớn. Bọn họ có thể có nhiều thực vật để nuôi sống hậu duệ, còn không cần lo lắng bị bắt đi làm nô lệ, cơ hồ toàn bộ vinh quang đó đều dính ta, cho nên bọn họ đối với ta vô cùng cảm kích.

Về lâu về dài, tuy rằng ta không có khả năng nhận biết bọn họ, nhưng là cơ hồ mỗi một người bọn hắn cũng gặp qua ta. Ta ngăn cản hành động bọn họ lộ ra, bảo bọn hắn mang ta đi gặp tộc trưởng – Thiên Không Loạn Vũ. Bần đạo cùng với tộc trưởng bọn họ gặp mặt nhau tại trong mật thất.

Thiên Không Loạn Vũ là một Dực Nhân rất cao lớn, thân cao hơn hai thước, bộ dáng uy mãnh cương nghị, vừa thấy ta lập tức thân thiết hỏi han: "Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Đây là địa phương Dực Nhân nên cứ việc nói ra!" Đây là lời nói không cần khách khí của Dực Nhân, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ bất chấp gian nguy không một lời chối từ!

Bần đạo mỉm cười, nói: "Nhìn ngươi khẩn trương như vậy, ngươi cho rằng thủ hạ của ta có thể phản loạn được sao?"

"Hắc hắc" Lập tức thần kinh khẩn trương của Thiên Không Loạn Vũ buông lỏng xuống, vội vàng cười nói: "Ngài với thân phận như vậy, đột nhiên một mình một người hiện ra tại nơi này của ta như vậy, ta quả thực nghĩ đã có chuyện gì xảy ra?"

"Không sai, có một số việc cần tìm ngươi" Bần đạo sắc mặt trầm xuống, cố ý nghiêm nghiêm túc nói: "Lập tức triệu tập toàn bộ trưởng lão đến đây họp đi, ta có cái tin tức trọng yếu muốn nói cho các ngươi biết"

"A!" Thiên Không Loạn Vũ thấy ta đột nhiên biến thành nghiêm túc như thế, ngay lập tức hoảng sợ lên, nhanh chóng nói: "Được, ta triệu tập tức thì" Nói xong, xoay người bước đi, một chút cũng không quay lại, dứt khoát rõ ràng.

Bất quá hơn mười phút đồng hồ sau, Dực Nhân tộc hiện giờ vẻn vẹn chỉ có bốn vị trưởng lão là tới được, tính thêm Thiên Không Loạn Vũ tổng cộng là năm người, đều mang vẻ mặt khẩn trưởng nhìn ta, lẳng lặng chờ tin tức của ta. Bần đạo nhìn thấy thực lực của những Dực Nhân là bất quá Hoàng Kim chiến sĩ đỉnh phong, trong lòng không khỏi cảm khái Dực Nhân đã bắt đầu xuống dốc, chẳng bao lâu nữa, trong mười đại trưởng lão của bọn họ, nhưng thật ra bọn chúng đều là Đại Ma Đạo Sư a!

"Ai!" Bần đạo thở dài một tiếng, nói: "Các ngươi thực lực quá kém đi, xuống dốc như thế, sợ là Dực Nhân không có khả năng phát triển"

Bọn họ một đám cũng đều cúi đầu thấp xuống, Thiên Không Loạn Vũ khổ sở nói: "Phương pháp tu luyện cho chúng ta cũng đã thất truyền được vài ngàn năm rồi, tuy rằng ngài tìm được vài thủ pháp tu luyện thích hợp cho bản thân, nhưng tính cũng không thích hợp lắm a!"

"Ha hả. Hiện tại đã có thích hợp rồi đây" Bần đạo vừa cười yêu mị nói vừa xuất ra Hoàng Kim thư lấy được từ Thiên Không Chi Thành đưa qua Thiên Không Loạn Vũ, nói: "Một phương pháp thích hợp nhất cho Dực Nhân tộc đây"

Thiên Không Loạn Vũ vội vàng tiếp nhận, chỉ mới lật qua được hai trang, các trưởng lão vây quanh bên người hắn lập tức biết đây là cái gì. Bùm một tiếng, năm người toàn bộ đều quỳ xuống mặt đất, lớn tiếng khóc rống lên: "Ông trời ơi, đây là Hoàng Kim Thư trong truyền thuyết của chúng ta a! Đại nhân, ân tình này của ngài, nhưng bảo chúng ta như thế nào báo đáp cho hết được a?"

"Mau đứng lên đi" Bần đạo nhanh nhạy nâng bọn hắn lên, cười nói: "Chỉ một quyển sách mà đã kích động như vậy, nếu ta cho các ngươi biết quyển sách này từ chỗ nào mà có được, còn không trực tiếp vui sướng mà chết?"

"Quyển sách này không phải tại bên trong Thiên Không Chi Thành sao? Chẳng lẻ đại nhân ngài…?" Thiên Không Loạn Vũ cùng với bốn vị trưởng lão đều trợn trừng con mắt như muốn rơi xuống đất.

"Hắc hắc, đúng vậy, chính là tìm được tại Thiên Không Chi Thành, có nghĩa là muốn đi xem không?" Bần đạo cả người cho đến nụ cười đều vô lại, nhưng … ta lại không dự đoán được nụ cười như thế của ta có lực sát thương cực lớn, năm vị quyền lực nhất Dực Nhân sau khi nghe xong lời của ta, hai ba lời cũng đều chưa nói, trực tiếp ngã xuống khóc rống lên, khóc lóc kia thật sự ủy khuất? Tuyệt đối là nước mắt kia tuôn ra như suối, một chút cũng không có giả dối.

Cũng khó trách được bọn hắn, từng là một dị tộc cường hãn nhất trên đại lục, một bộ tộc siêu cấp nhất mà dân cư ở thời kỳ cường thịnh nhất vượt qua một một trăm triệu người. Nhưng sau bốn ngàn năm lưu lạc cơ hồ lâm vào hoàn cảnh bi thảm diệt tộc, mà dưới tình hình thê thảm như vậy, đột nhiên bọn họ nhận được một cái tin tức hoàn toàn có thể chấn hưng. Như thế nào có thể không kích động đến cuồng si cho được?

Nhưng mà, vào lúc này, đại môn mật thất đã bị người ta đá văng, một đại đội vệ binh hùng dũng đi vào, nguyên lai bọn họ nghe thấy được thanh âm ở bên trong rất là quỷ dị, làm sao toàn bộ đều khóc lóc thương tâm như thế? Liền nghĩ ra chuyện gì đó, cho nên nhanh chóng hướng nơi này chạy tới, nhưng thật không ngờ một màn trước mắt sao lại như thế này. Hai vị trưởng lão đều ngã xuống đất trực tiếp hôn mê, không biết sống chết, còn ba vị cao tầng khác quỳ trên mặt đất không ngừng khóc lóc, chỉ có một mình ta đang ngồi trên ghế cười gian.

Vì thế, nhóm vệ binh này theo bản năng cho rằng ta đã động tay động chân đối với Dực Nhân trưởng lão, cho nên không hẹn mà cùng đưa tay nắm vũ khí chỉ về hướng ta. Nhưng không đợi nhóm vệ binh này nói chuyện, ba vị trưởng còn thanh tỉnh đột nhiên nhảy dựng lên, lập tức một cước lại một cước đá bay đám vệ binh kia ra bên ngoài, Thiên Không Loạn Vũ sau khi đá một tên vệ binh cuối cùng, giận dữ hét lên: "Không có mệnh lệnh của ta, ai còn dám tới đây, lão tử ta nhất định làm thịt hắn" Nói xong, đóng cửa lại thật mạnh cái rầm.

Lúc này, hai vị trưởng lão hôn mê cũng đã được người khác cứu tỉnh, năm người xúm lại bên người ta, cả đám đều nở nụ cười – vô cùng quyến rũ, Thiên Không Loạn Vũ là người đầu tiên mở miệng nói: "Đại nhân, lão già ta đây cũng sẽ không nói quanh co, ta liền nói thẳng đây, này … có thể hay không trả lại Thiên Không Chi Thành cho chúng ta? Chúng ta có nó, càng vì đại nhân mà chiến đấu a!"

"Trả lại cho đám người các ngươi cũng không phải chuyện lớn lao gì" Bần đạo nhún nhún vai nói.

"Ặc!" Năm vị lão nhân giống như hài tử nhảy dựng lên.

"Nhưng … !" Bần đạo nhíu mày nói: "Các ngươi có nghĩ tới không…?"

"Cái gì?" Thiên Khong Loạn Vũ mờ mịt hỏi.

"Thiên Không Chi Thành ít nhất phải mười lăm vạn Dực Nhân chiến sĩ mới có thể phát huy sức chiến đấu được" Bần đạo bất đắc dĩ nói: "Điểm quan trọng nhất là, không có năm vạn Dực Nhân pháp sư Phong hệ, căn bản đừng nghĩ đến thúc đẩy được nó. Các ngươi định làm cho Thiên Không Chi Thành vĩnh viễn nằm lại trên mặt đất sao?"

"Cái này?" Cả đám lập tức cúi thấp đầu, không còn vẻ hưng phấn như mới vừa rồi, đừng nói là năm vạn pháp sư, cho dù là năm nghìn, Dực Nhân tộc hiện tại cũng đều không có. Không có pháp sư Thiên Không Chi Thành không khác gì một đống sắt vụn.

"Đại nhân, ý của ngài là định xử trí nó như thế nào vậy?" Thiên Không Loạn Vũ sau một hồi lâu suy nghĩ, không thể không bắt đầu hỏi ý kiến của ta.

"Thiết kế của Thiên Không Chi Thành hoàn toàn là vì thỏa mãn nhu cầu chiến đấu của Dực Nhân, cho nên chỉ có Dực Nhân mới có thể phát huy được toàn bộ uy lực của nó, bất quá, một khi Dực Nhân chiến sĩ không đủ nhiều như vậy, ta cũng chỉ có hảo hảo bổ sung một nhóm bộ đội khác mà thôi" Bần đạo nói lời thấm thía: " Thiên Không Chi Thành có thể giao cho các ngươi quản lý, nhưng các ngươi cũng không thể bài xích những chiến sĩ bộ đội khác, mặt khác, tin tưởng rằng không lâu sau, sẽ có một trận đại chiến tranh kịch liệt, điều ta cần là các ngươi nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh tác chiến. Tùy thời chờ đợi sự điều khiển của ta, có thể không?"

Cả đám hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà đồng thời cùng gật gật đầu, nói: "Chúng ta nguyện ý tùy thời chịu sự điều khiển của đại nhân!"

"Tốt lắm, chẳng qua ta còn có một cái yêu cầu khác!" Bần đạo nghiêm túc nói: "Ta muốn toàn tộc các ngươi cũng dời đến Thiên Không Chi Thành, tiến hành bế quan huấn luyện, bất luận kẻ nào cũng không thể tùy ý rời đi, phòng ngừa để lộ tin tức ra ngoài. Các ngươi là vũ khí bí mật cuối cùng của ta, là một đòn tuyệt chiêu sát thủ trên chiến trường của, vô luận như thế nào cũng không thể làm bại lộ mục tiêu của ta được, hiểu chưa?"

"Hiểu được!" Năm người đồng thanh đáp ứng. Thiên Không Loạn Vũ đặc biệt bảo đảm, nói: "Có thể có được Thiên Không Chi Thành đã là giấc mộng của tất cả Dực Nhân tộc chúng ta, có muốn đuổi chúng ta cũng không đi, xin đại nhân yên tâm, nếu như để lộ tin tức trong lời nói, ta là người đầu tiên bồi cho ngài!"

"Cái này cũng không cần!" Bần đạo cười nói: "Hiện tại, ta nói cho các ngươi biết ta đã tuyển chọn hai bộ đội, một bộ đội là Tử Tinh Phong, một bộ đội khác là Huyễn Hầu! Để bù lại nhân số không đủ của các ngươi" Tiếp theo đó bần đạo nói ra kế hoạch của Âu Dương Nhược Lan, cùng với những kế hoạch tác chiến mà chúng ta đã định ra đều nói cho bọn họ nghe. Cả đám người bọn họ nghe xong mi phi sắc vũ, hiện giờ hận không thể bay đến bên trong thành nhìn nhìn một lần.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play