Sau khi duy trì được trật tự, Quốc vương dẫn theo một nhóm đại thần đi tới, nhìn thức ăn bừa bãi dưới đất và trên đầu mọi người, hắn cũng không biết làm cái gì bây giờ. Đầu tiên là tức giận đùng đùng nói với mấy đại công tước: "Các ngươi ăn no rồi sinh sự sao? Ta ăn Tết cũng không được thanh tịnh!" Bọn người kia đều là mười hai đại lĩnh chủ phía Tây, bọn chúng mấy đời đều thủ ở mấy tỉnh đó, đối với mệnh lệnh của Quốc vương đều bỏ ngoài tai, còn không coi Quốc vương ra gì. Quốc vương đã sớm muốn thu thập bọn chúng mà vẫn không có cơ hội, hiện tại là cơ hội tốt liền không ngừng mắng to. Sau khi mắng chửi cho sướng miệng rồi liền tước đi không ít quyền lợi của bọn chúng. Các đại gia tộc của chúng ta và bọn chúng không cùng phái hệ, đều đứng ở phía Quốc vương, rất nhanh đem bọn chúng đuổi khỏi Vương đô, trở về nhà xem xét lại!

Sau khi đuổi mấy tên chướng mắt đi, tâm tình của Quốc vương cũng tốt hơn nhiều, lớn tiếng hỏi: "Long gia Tiểu Ngũ có ở đây không?"

"Thần đây!" Bần đạo rất kỳ quái, không có việc gì thì tìm ta làm chi?

"Tốt! Thật đúng là ngươi mà!" Quốc vương nói.

"Cái gì ạ?" Bần đạo giả ngu.

"Chuyện lần này chính là ngươi làm!" Quốc vương khẳng định.

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì ở đây có ngươi! Chỗ nào có ngươi mà xảy ra chuyện thì đều có liên quan đến ngươi, không! Phải nói là là chủ mưu của ngươi!"

"Oan uổng quá! Đây là do người có thành kiến!" Bần đạo nói sạo.

"Không đúng, đây là kinh nghiệm! Kinh nghiệm nhiều năm của ta! Trừ ngươi ra thì ai dám đem yến tiệc năm mới của ta làm thành cái dạng này?" Quốc vương cười tủm tỉm.

"Cái này! Thần làm sao biết! Rõ ràng là mọi người cùng làm, tại sao lại chỉ trách tội mình thần?"

"Bệ hạ! Người xem trên người hắn sạch sẽ như vậy, chắc không phải là hắn làm đâu?" Thời khắc mấu chốt vẫn là Vương hậu đứng ra nói giúp cho ta.

"Chẳng lẽ ta đã sai?" Quốc vương nhìn ta đang đứng một cách đáng thương nói.

"Bệ hạ! Ngài anh minh quá! Đúng là do tiểu tử này làm đó!" Thạch Nguyên Hùng Nhị khóc nói: "Hắn còn làm cho đứa con lớn nhất của thần bị thương nặng, bệ hạ phải làm chủ cho thần đó!"

"Ồ! Chuyện gì xảy ra vậy? Quốc vương hỏi ta.

"Là thế này, tọa kỵ của thần bị tiếng đánh nhau làm kinh hãi, đang chạy loạn xung quanh thì bị Thạch Nguyên Nhất Lang ra tay tập kích tọa kỵ của thần, bị con súc sinh này nổi điên đánh bị thương, thần cũng không có chạm vào người hắn một cái nào cả!"

"Nói bậy, hắn là một Hoàng Kim chiến sĩ thì làm sao bị một con cẩu hùng nổi điên đả thương được, rõ ràng là ngươi giở trò quỷ!" Thạch Nguyên Hùng Nhị không buông tha cho ta.

"Có thể là hắn quá khinh địch, hơn nữa khi nổi điên thì khí lực của gấu rất lớn, bị thương cũng là chuyện có thể!" Bần đạo phủi trách nhiệm nói: "Muốn trách cũng phải trách người đánh nhau, ai kêu bọn họ làm cho toạ kị của ta sợ hãi chứ?"

Đường chết mà bần đạo không chết, như vậy là được rồi, dù sao chuyện lớn như vậy cũng không che đậy được!

"Ai? Ai dám đánh nhau ở đây?" Quốc vương bị lời ngon tiếng ngọt của ta dời mục tiêu đi.

"Thần!" Thạch Nguyên Nhị Lang và Long Thanh Vân đi ra.

"Là các ngươi!" Quốc vương rất ngạc nhiên: "Hai ngươi là phó thống lĩnh Cận vệ quân, tại sao lại đánh nhau?"

Do quốc vương ép hỏi, bọn họ đành ấp a ấp úng nói ra nguyên nhân hậu quả.

Thì ra là vì tranh giành đàn bà. Nữ diễn viên chính là con gái của Quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn Lai Lệ - Khả Thụy Tư, nàng vốn coi trọng Thạch Nguyên Nhị Lang do hắn có bộ dạng đẹp trai hơn, bề ngoài của Long gia chúng ta không bì được với nhà bọn chúng. Nhưng mà sau khi ta và Thạch Nguyên Nhị Lang quyết đấu, bị đánh cho nằm trên giường nửa năm, làm hại Lai Lệ tiểu thư thua cược một số tiền lớn. Vừa uất ức hận hắn, hơn nữa nửa năm không gặp bị Đường ca của ta thừa dịp cô đơn mà nhảy vào. Sau khi Thạch Nguyên Nhị Lang khỏe lại vẫn không ra ngoài, hắn biết bản thân còn yếu nên dùng một năm này lao đầu vào tu luyện, đường ca của ta cũng tán tỉnh có hiệu quả nên khoảng cách hai người gần hơn. Hôm nay Thạch Nguyên Nhị Lang muốn mời Lai Lệ tiểu thư khiêu vũ lại bị đường ca ngăn cản, hai người bắt đầu phát sinh khẩu chiến. Đường ca ta vốn miệng lưỡi không được tốt nhưng hiện tại Thạch Nguyên Nhị Lang có nhược điểm. Đường ca nói một câu: "Ngay cả một hài tử vài tuổi cũng đánh không lại đúng là đồ ngu!" Đã hoàn toàn thắng ở trận đấu khẩu. Thẹn quá thành giận Thạch Nguyên Nhị Lang liền động thủ. Đường ca đấu khẩu thì chiếm tiện nghi nhưng động thủ thì còn kém người một chút, bị đánh thành mắt gấu mèo!

Nghe xong câu chuyện, Vương hậu trước tiên là nói: "Nói không lại người ta thì động thủ! Thật là dã man!"

"Bệ hạ, hắn đánh người trước là không đúng, nhưng Long gia cũng khinh người quá đáng!" Thạch Nguyên Hùng Nhị tức giận nói.

"Hắn bất quá chỉ nói thật mà thôi!" Vương hậu nói..

"Vậy tốt hơn bảo bọn họ quyết đấu công bình!" Thạch Nguyên Hùng Nhị lạnh lùng nói.

"Không cần!" Long Khiếu Vân, thúc thúc của ta, Quân đoàn trưởng Chu Tước quân đoàn nhìn đường ca nói: "Ngươi bị hắn đánh dưới tình hình công bằng?"

"Dạ!" Đường ca không tình nguyện gật gật đầu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thúc thúc ta tiến lên cho một cái bạt tai đánh hắn ngã xuống đất, mắng to: "Cái thứ hỗn trướng, trong khi luyện công thì ngươi làm cái gì chứ, bây giờ dọa người cho ta nữa hả? Quay về Chu Tước thành, nửa năm không cho ra khỏi cửa một bước, khi nào mạnh hơn thì hãy trở về, lúc nào trở về mới nhận lại chức, bằng không thì ngươi cứ chết già ở bên ngoài đi! Lập tức cút!"

Đường ca ôm mặt đi ra.

"Hôm nay ta nhận kém, quyết đấu để sau đi!" Nói xong thúc thúc cũng bỏ đi.

Tất cả mọi người đều không nghĩ sự tình lại như vậy! Cũng biết thúc thúc ta tính tình cương liệt, hôm nay coi như được kiến thức! Bất quá bần đạo cũng nhìn ra chẳng qua thúc thúc cũng là bất đắc dĩ, vạn nhất thực sự quyết đấu, đường ca của ta không chết cũng trọng thương, mà loại thực lực này đi quyết đấu thì tỷ lệ chết rất cao, thúc thúc ta cũng chỉ vì muốn bảo vệ mới làm như vậy!

Nhưng Thạch Nguyên Hùng Nhị thật với vả mới có được thế thượng phong, tất nhiên không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta!

"Ha ha! Thắng bại là chuyện thường của binh gia, cần gì phải vậy chứ? Nếu thất bại chẳng lẽ kêu hài tử đi tìm chết sao?"

Hừ! Cái thứ đáng ghét muốn chết, bần đạo không nhịn được cười khẩy nói: "So ra kém nhà các ngươi a! Bị đánh thua hai trận, nằm ở trên giường hơn nửa năm, còn có thời gian phong lưu khắp nơi, vì nữ nhân mà tranh giành đánh nhau, lợi hại đó!"

"Ngươi …! Tiểu tử thúi! Đừùng tưởng rằng có mấy quyển trục làm chỗ dựa thì có thể đánh khắp thiên hạ!" Thạch Nguyên Nhị Lang cả giận nói.

"Đánh khắp thiên hạ thì không dám nhận, còn đánh tên ngu ngốc như ngươi? Không cần dùng cũng được!"

"Được! Đây là ngươi nói nhé?" Thạch Nguyên Hùng Nhị cao hứng nói.

"Cái này! Là ... đúng thì thế nào?" Bần đạo muốn dẫn cá mắc câu, cố làm ra bộ dáng lo lắng.

"Hừ ! Nhà các ngươi chỉ biết khi dễ tiểu hài tử sao?" Vương hậu tiếp lời.

"Bệ hạ, hắn tuy nhỏ nhưng mà Long lão thái gia cũng đã nói là hắn đại biểu cho Long gia nói chuyện! Cho nên lời hắn vừa nói không thể xin lỗi là được, thần cần gọi người cùng hắn quyết đấu không dùng quyển trục!" Thạch Nguyên Hùng Nhị lạnh lùng nói.

"Còn muốn quyết đấu? Ngươi điên rồi sao? Đã đánh hai trận rồi mà!" Quốc vương bất mãn nói: "Cũng không thấy ngươi thắng?"

"Bệ hạ! Chúng thần quyết đấu mới có một lần mà?" Thạch Nguyên Hùng Nhị nói: "Uy Khắc Lạp ma đạo sư quyết đấu không có quan hệ gì đến nhà của chúng thần!"

"Được rồi ! Cho dù không có quan hệ!" Quốc vương bất đắc dĩ nói: "Lần này quyết đấu là ngươi muốn thật sao?"

"Xin bệ hạ thành toàn!"

"Vậy … Khiếu Thiên! Ngươi xem!"

"Quyết đấu thì quyết đấu! Ai sợ ai?" Phụ thân vừa mới tới cự lại: "Ta tiếp nhận có được không? Ta không cần quyển trục còn ngươi có thể sử dụng! Thế nào, làm một trận không?"

Người có chút đầu óc đều biết, Kiếm Thánh cơ bản không để pháp thuật dưới cấp bảy vào mắt, hắn căn bản cũng không cần dùng quyển trục, về phần độc đấu mà nói, Thạch Nguyên gia có một người có thể chống lại phụ thân, chính là thúc thúc của Thạch Nguyên Hùng Nhị, Kiếm Thánh Thạch Nguyên Tiểu Khuyển. Nhưng Thạch Nguyên Tiểu Khuyển trong một lần luận võ trong quân bị người đánh bại, phá mất hình tượng, hắn phát thề không báo được thù quyết không rời núi, hiện tại ẩn cư trong Thạch Nguyên gia, bí mật bồi dưỡng tổ chức tử sĩ của Thạch Nguyên gia là Hắc Long Hội. Cho nên hắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà cho dù hắn lộ ra cũng không chắc có thể thắng được, hắn là hy vọng cuối cùng của Thạch Nguyên gia nên không dễ dàng ra tay!

"Chuyện của hài tử ngươi lại trộn lẫn vào trong đó làm cái gì?" Thạch Nguyên Hùng Nhị nói: "Nếu các ngươi sợ thì bảo hài tử nhà ngươi bồi tội xin lỗi cho nhà ta! Phải có lễ phép!"

"Sao ngươi không đi chết đi, bảo lão tử xin lỗi? Không có cửa đâu!" Bần đạo thấy việc này thành kết cục đã định, không làm bộ nữa, mở miệng mắng to: "Nhà các ngươi chỉ là một lũ lang cẩu mà cũng đòi giáo huấn tiểu gia sao? Đúng là không biết sống chết!"

"Tiểu tử ngươi được lắm! Bệ hạ! Ngài thấy rồi đó! Hắn dám vũ nhục đại thần như vậy!" Thạch Nguyên Hùng Nhị phẫn nộ nói: "Thần nhất định phải giáo huấn hắn cho thật tốt!"

"Ai …! Đau đầu! Ngươi là một tiểu tử chuyên gây chuyện mà! Ngươi không phải vài ngày không tìm phiền toái cho ta thì ăn không ngon chứ!" Quốc vương nói với ta.

"Không có! Rõ ràng là hắn gây phiền toái!" Bần đạo không nhận trách nhiệm.

"Lúc này là ngươi tự tìm!" Quốc vương hung tợn nói: "Quyết đấu không cần quyển trục! Ngươi làm được không?"

"Nếu như đối thủ Thạch Nguyên Nhị Lang ngu ngốc này thì không phải là chuyện lớn!" Bần đạo tự tin nói: "Chỉ sợ hắn không có đến thôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play