Tên cảnh sát kia sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì ngây cả người, bình thường dân chúng thấy cảnh sát thì e sợ ba phần, tên này dám đánh người ở đồn công an, lại còn hào hùng điềm nhiên như không, xem ra cũng không phải người thường.

- Tôi không phải muốn thẩm vấn anh, vừa rồi anh ra tay với cảnh sát, bây giờ tôi sẽ ghi biên bản với anh.

Tên cảnh sát gọi là Ngô Minh không hiểu rõ đối phương là ai, vì vậy giọng điệu cũng hòa hoãn trở lại, chủ yếu là hắn thấy con chó đang nằm sấp bên chân Trang Duệ. Tuy hắn không biết đó là Ngao Tây Tạng, nhưng khí chất cao quý trên người Tiểu Bạch Sư cũng làm cho hắn cảm thấy đó là con chó không phải người thường có thể nuôi được.

- Đánh lén cảnh sát? Ai đánh lén cảnh sát? Con mắt nào của anh thấy tôi đánh lén cảnh sát? Là anh ta sao? Anh có chứng cứ gì cứ đưa ra đây, chờ chút, tôi nghe điện thoại...

Trang Duệ thấy tên cảnh sát kia có ý thiên vị thì cũng không còn khách khí, khi tên cảnh sát Ngô Minh định cho người bắt Trang Duệ thì đúng lúc điện thoại vang lên.

- Này, chú Lưu, sao bây giờ chú lại điện thoại đến, Đại Xuyên nói với chú vậy sao? Hừ, cậu ấy nói dối đấy, cháu đang ở đồn công an bên cạnh chợ đồ cổ, vừa rồi vài tên đội viên phòng vệ muốn đánh cháu, bây giờ lại có một tên cảnh sát muốn tiến ra thẩm vấn cháu. Chú Lưu, cảnh sát của các chú cũng quá kỳ cục rồi đấy.

Trang Duệ vốn cho rằng Tống Quân điện thoại đến nhưng sau khi nghe máy mới biết đó là bố của Lưu Xuyên, vì vậy mà không khỏi nói vài câu oán trách. Thật ra hắn cũng không trách gì cảnh sát, nếu đổi lại là một tên cảnh sát khác thấy đồng bạn của mình bị đánh ngã xuống đất thì cũng không khách khí với hắn.

- Hừ, con thỏ chết tiệt này, cậu ngứa da sao? Dám đánh cảnh sát, như vậy rõ ràng là không đúng, cậu chờ đấy, tôi vừa họp xong, cũng cách cậu không bao xa, tôi sẽ đến ngay.

Âm thanh của Lưu Phụ vang lên rất lớn, viên cảnh sát Ngô Minh ở bên cạnh nghe thấy vậy thì vẻ mặt không khỏi biến đổi, vì thế không khỏi kéo một tên phòng vệ sang hỏi nguyên nhân.

Từ nhỏ đến lớn Trang Duệ và Lưu Xuyên đã có vô số lần phá rối, mỗi lần như vậy đều có bố của Lưu Xuyên ra mặt, vì vậy lần này dù ra tay ở đồn công an thì Trang Duệ cũng không quá lo lắng. Nhưng hắn cũng có chút hối hận, nếu sớm biết như vậy sẽ không điện thoại cho Tống Quân, thiếu nợ nhân tình cũng không quá tốt, khi hắn đang định xem xét có gọi điện thoại cho Tống Quân hay không thì thấy ngoài cửa lớn có một chiếc xe cảnh sát phóng vào.

Từ trên chiếc xe cảnh sát màu xanh có ba người đi xuống, đi đầu là bố của Lưu Xuyên.

Lưu Phụ là một người cao lớn, mặc đồng phục cảnh sát rất căng, tuy đã gần sáu mươi nhưng đi lại rất uy vũ, trong khối cảnh sát có biệt hiệu là Lưu Đại Pháo.

- Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, có gan đấy nhỉ, chạy đến tận đồn công an để đánh nhau, mau nói rõ xem, có chuyện gì xảy ra?

Lưu Đại Pháo tiến ba bước về phía trước, sau đó vỗ lên gáy Trang Duệ rồi mới hỏi nguyên do. Hai người cảnh sát đi theo phía sau lúc này cũng đi đến, đám người bên cạnh chợt gọi tên là đội trưởng Vương, lúc này Trang Duệ mới biết chú Lưu đi cùng nhóm lãnh đạo của đồn công an đến đây.

Hôm nay Trang Duệ là người có lý, hắn cũng không sợ, hắn lập tức nói chuyện Hầu Tử bị người của đồn công an đưa đi, sau đó chính mình đến hỏi thăm thì lại bị tên phòng vệ bất lương kia ra tay đánh mắng, bất dắc dĩ mới phải ra tay hoàn thủ. Đám người bên cạnh muốn ngắt lời phản bác nhưng lại tìm không ra lời nào thật hơn, mà sự thật cũng chính là như vậy.

- Con bà nó, cho các người mặc vào bộ quần áo này để ức hiếp dân chúng bình thường sao?

Lưu Phụ nghe nói có chuyện như vậy thì lập tức nổi giận, khi thấy tên bị đánh ngồi trên ghế đã tỉnh lại thì tiến lên tức giận cho một đạp lên vết thương bị chó cắn, tên kia đau đến mức tiếp tục hôn mê.

Động tác của Lưu Phụ làm cho Trang Duệ hả giận, nhưng tên đồn trưởng ở bên cạnh lại không mấy vui vẻ, mọi người đều cùng một hệ thống, tuy anh là cục trưởng nhưng cũng không phải lãnh đạo trực tiếp phân công phân cục của đồn công an chúng tôi, nếu ra tay đánh người ở đây thì cũng có hơi quá. Nhưng hắn cũng hiểu những gì đã xảy ra, là người của mình không đúng, nhưng lúc này đối diện với quá nhiều người, vì vậy mà vẻ mặt có chút khó coi.

- Cục trưởng Lưu, hỏi rõ ràng rồi nói sau, nếu là người của chúng tôi không đúng thì nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, nhưng anh đánh người như vậy cũng không phù hợp...

Vị đồn trưởng Vương này cũng có gan khá lớn, nhưng đó cũng vì nguyên nhân Lưu Phụ không được phân công quản lý trực tiếp đồn công an này, đồng thời hắn cũng có quan hệ trong cục, cũng không quá kính sợ một người sắp về hưu như Lưu Phụ.

- Không thích hợp sao? Vậy thế nào mới thích hợp? Anh đưa đám đội viên tự vệ có phẩm chất thế này đến sao? Rõ ràng là làm cho hệ thống chúng ta thêm xấu hổ, tôi thấy bình thường anh công tác cũng có vấn đề.

Lưu Phụ không thích nghe những lời như vậy, vì thế mà trừng mắt lên, bắt đầu giáo huấn vị đồn trưởng Vương.

- Cục trưởng Lưu, chỗ này cũng không phải là phân cục của anh, bây giờ tôi sẽ phải thẩm vấn người tình nghi, nếu anh không có việc gì thì vào trong uống một ngụm trà nhé? Truyện được copy tại Truyện FULL

Đồn trưởng Vương rõ ràng không muốn nể mặt Lưu Phụ, khi Lưu Phụ đang tức giận chuẩn bị lên tiếng thì điện thoại trong túi quần đồn trưởng Vương chợt vang lên.

- Alo, là em...Em nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, lãnh đạo cứ yên tâm...

Trang Duệ thấy còn chưa nói chuyện điện thoại được vài câu thì vẻ mặt đồn trưởng Vương đã trở nên cực kỳ khó coi, lúc này là đầu tháng ba với khí trời mát lạnh nhưng hắn vẫn đổ mồ hôi hột.

Sau khi đặt điện thoại xuống thì vị đồn trưởng Vương lập tức tỏ ra mềm nhũn, hắn nói lời cầu khẩn với Lưu Phụ. Hai cha con Lưu Xuyên đều cùng một bản tính là thích mềm không thích cứng, hơn nữa bọn họ lại cùng một hệ thống, cũng không muốn làm khó đối phương, vì vậy mà Lưu Phụ lên tiếng mời đám người Lưu Xuyên vào phòng khách.

Hai mươi phút sau thì đồn trưởng Vương đi vào, mọi việc đã xong, thật ra rất đơn giản, giống như những gì Lý Binh đã suy đoán.

Có thể nói thanh đanh của Lưu Xuyên trước kia ở chợ đồ cổ là xách theo cờ lê đi đánh vỡ đầu Đại Hùng và Hầu Tử, vì vậy nên mới hai mươi tuổi đầu đã đứng vững gót chân ở trong chợ, tuy nhóm người trong chợ có bối cảnh rất phức tạp, tuổi tác cũng lớn hơn Lưu Xuyên nhưng không ai dám động vào hắn.

Nhưng gần đây Lưu Xuyên làm ăn buôn bán thích hòa khí sinh tài, hắn mua cửa hàng cũng không có vị trí tốt, ở sau cửa hàng nhà người ta, khi vừa mới khai trương thì khách hàng cũng ít. Nhưng hắn là người sảng khoái, thường mua thú cưng sẽ được tặng kèm thức ăn, vì vậy mà danh tiếng khá tốt, buôn bán cũng dần tốt lên.

Trong chợ là như vậy, nếu anh buôn bán tốt thì sẽ có người không tốt, nhưng Lưu Xuyên bình thường kết giao rộng, bạn bè nhiều, cũng có quan hệ không tệ với các vị lão gia trong chợ, vài năm qua những người làm cũng nghề cũng không dám qua mặt. Tất nhiên cũng khó tránh khỏi tình huống đám người kia chỉ cây dâu mắng cây hòe, mà Lưu Xuyên cũng không chấp.

Ông chủ quán thú cưng mà Lý Binh nhắc đến có họ Hác, năm nay vừa tròn ba mươi nhưng trước nay không làm những công tác đứng đắn, thường có quan hệ với giang hồ. Chị của tên này lấy một viên cảnh sát, năm ngoái được điều đến làm phó đồn trưởng đồn công an quản lý chợ đồ cổ, khi thấy cậu em vợ mình không chịu làm ăn đàng hoàng, người này quyết định thuê một cửa hàng trong chợ để em vợ tu tâm dưỡng tính.

Nhưng việc kinh doanh của ông chủ Hác kia thật sự không tốt, quá keo kiệt, khách muốn được tặng thức ăn cho thú cưng thì hắn cũng tính chi li nửa ngày mới cho. Người này mở hàng chưa được nửa năm, chưa nói kiếm được tiền lời, nguyên tiền thuê cửa hàng cũng đã mất bảy ngàn.

Khi thấy mình làm ăn không tốt thì ông chủ Hác quyết định xem xét nguyên nhân, thái độ phục vụ của hắn là không có vấn đề, sau khi suy xét qua lại, hắn chợt nhìn chằm chằm vào kinh doanh của Lưu Xuyên, lý do rất đơn giản, khách đều đến chỗ anh thì tôi sao có thể kinh doanh tốt cho được.

Vì vậy đầu năm thì ông chủ Hác mới sắp xếp vài bàn lớn trước của hàng của mình, nói là xúc tiến tiêu thụ, thực chất là chặn đường khách hàng. Nhưng không ngờ Đại Xuyên nổi giận trực tiếp xốc đổ những chiếc bàn kia,, hắn muốn dạy cho Lưu Xuyên một bài học, nhưng đối phương quá to cao và khỏe mạnh, thật sự không làm gì được.

Nhưng ông chủ Hác thật sự coi đó là tâm bệnh của mình, cũng không dám nói cho anh rể biết. Tuy hắn làm ăn khôgn tốt nhưng ngày thường cực kỳ phóng túng, mở tiệm nưa năm nhưng quan hệ không tồi với nhóm tự vệ của đồn công an, vài ngày trước khi uống rượu thì nói ra vấn đề, vì thế có người nghĩ ra một kế.

Nhóm tự vệ này cũng không phải là cảnh sát chính thức, ngày thường chỉ thu phí trị an để sinh sống, bọn họ rất nịnh bợ cậu em của phó đồn trưởng, nhưng bọn họ cũng là người ở nơi đây từ lâu, biết rõ bối cảnh của Lưu Xuyên, vì vậy không ai dám rớ vào, nhưng bày mưu tính kế chính là một trong những phương diện đám người này rất am hiểu.

Chợ đồ cổ khá lớn, tin tức Hầu Tử giúp việc cho Lưu Xuyên hầu như đã được khắp nơi biết chỉ trong hai tiếng đồng hồ. Hầu Tử thực hiện đúng chức trách của mình, sáng sớm chạy đến công viên tìm thị trường từ các cụ ông cụ bà, đến khi đi qua cửa hàng của ông chủ Hác thì không quên kéo về vài vị khách, điều này làm cho ông chủ Hác nổi giận, cũng tìm ra được biện pháp xử lý Lưu Xuyên.

Khi Hầu Tử bỏ đi thì ông chủ Hác điện thoại báo cho đồn công an, người tiếp nhận điện thoại chính là cảnh sát Ngô, là người quen của hắn. Khi đó hắn cũng không nói ra tên của Lưu Xuyên, chỉ nói có một tên côn đồ trộm cá, có giá trị vài chục ngàn. Cảnh sát Ngô tuy không tin vài chục ngàn theo lời của ông chủ Hác nhưng cũng vì nể mặt phó đồn trưởng mà cho người đến giải quyết, bắt Hầu Tử về đồn.

Khi Đại Hùng đến đồn công an lại bị vài tên tự vệ đuổi đi, ông chủ Hác muốn để cho Lưu Xuyên tự mình đến đồn công an bảo lãnh cho Hầu Tử, để cho người trong chợ biết cũng là kẻ làm ăn không sạch sẽ, đúng là điển hình của mưu kế tổn người lợi mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play