- Cốp...Cốp, cốp...

Búa đập vào tảng đá phát ra những âm thanh trong trẻo và truyền đi rất xa trong bóng đêm.

Nhưng Trang Duệ gõ vào vài cái nhưng uể oải phát hiện chẳng có vấn đề gì xảy ra, chỉ để lại vài vết hõm xuống nhưng không có gì khác. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tình cảnh này nếu để cho người biết về ngọc thạch thấy được thì sẽ cười rụng răng, chưa từng thấy người nào cầm búa lấy Phỉ Thúy từ trong đá ra ngoài. Vài tháng sau Trang Duệ mới biết hành vi của mình là ngu xuẩn và buồn cười như thế nào.

Tiểu Bạch Sư đi theo Trang Duệ ra khỏi nhà cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chủ nhân của mình, rõ ràng nó không hiểu vì sao ông chủ lại dùng búa đập món đồ chơi của mình.

Trang Duệ nhặt tảng đá lên và thật sự phát sầu, thứ này rõ ràng là vừa cứng vừa thối, hắn thật sự không còn cách nào khác, rõ ràng dùng búa là không hiệu quả. Lúc này hắn cũng không biết, trên đời này có rất nhiều loại máy phục vụ công tác lấy bảo thạch ra ngoài.

- Thôi, vài ngày nữa tìm cách khác lấy ra.

Trang Duệ gọi Tiểu Bạch Sư đến và đi đến cửa siêu thị mua vài gói thuốc rồi về nhà, ngày mai cũng không thiếu việc, buổi sáng cần theo Tống Quân đến bái phỏng vị đại sư cải trang, buổi chiều còn đi cùng Lưu Xuyên đến khu đất xây dựng Ngao viên, chỉ sợ tạm thời sẽ không có thời gian quan tâm đến tảng đá này.

Dù Trang Duệ phát hiện Phỉ Thúy trong hòn đá nhưng trong lòng hắn cũng không xem nó là gì. Từ những năm 2003 đến nay, nói đến kim cương thì ai cũng biết nó đáng giá, nhưng đối với Phỉ Thúy, chỉ có những người biết rõ hàng mới hiểu cực phẩm Phỉ Thúy rất có giá trị.

- Này, đừng làm rộn.

Trang Duệ đang ngủ say chợt cảm thấy mặt ướt sũng, hắn mở to mắt nhìn, Tiểu Bạch Sư đang ngồi ở đầu giường lè lưỡi liếm láp mình, đồng thời còn lấy móng vuốt kéo chăn mền. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã sáng, vì vậy xuống giường xem đồng hồ, đã sắp đến bảy giờ.

Từ sau khi nuôi Tiểu Bạch Sư thì cuộc sống của Trang Duệ rất có quy luật, mỗi sáng sớm phải dẫn nó chạy một vòng, vì nó rất hiểu chuyện nên không đái ỉa trong nhà, đều để đến sáng đi giải quyết ở bên ngoài. Sau đó Trang Duệ còn phải chuẩn bị điểm tâm cho nó, bình thường là ăn cháo dành cho chó, bên trong cho thêm vài miếng thịt, sau khi chiêu đãi nó thì hắn mới có thời gian đi làm vệ sinh và ăn sáng.

- Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi không có thực, thật xin lỗi...

Sau khi chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Bạch Sư xong, Trang Duệ ngồi xuống bàn ăn định làm chén cháo nhưng điện thoại vang lên, lỗ tai của Tiểu Bạch Sư dựng ngược lên, nó chạy vào phòng ngậm điện thoại chạy ra.

Trang Duệ vuốt ve đầu mượt như nhung của Tiểu Bạch Sư để tán dương, sau đó hắn lấy điện thoại ra xem, thì ra là Tống Quân điện thoại đến.

- Này, anh Tống, không phải đã nói là chín giờ sao?

- Nên đi sớm một chút, vị tiên sinh kia nói mười giờ còn phải gặp khách, nói chúng ta đến sớm, bây giờ tôi đang đi đường, cậu ở khu phố Trung Thư phải không? Cậu đi ra ngoài đường chờ, tôi sẽ đến.

Âm thanh của Tống Quân từ điện thoại truyền ra, Trang Duệ vội vàng nuốt bánh bao xuống bụng, sau đó chạy về phòng lấy bao da chứa bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ ra cầm trong tay, lại nói với Trang Mẫu một tiếng rồi đưa theo Tiểu Bạch Sư ra khỏi phòng.

- Đi thôi, lên xe.

Vừa đi ra ngoài đường thì một chiếc xe Mercedes-Benz chạy đến dừng trước người Trang Duệ, Tống Quân hạ cửa sổ xe xuống nói một câu với Trang Duệ.

Trang Duệ kéo cửa sau chiếc Mercedes-Benz cho Tiểu Bạch Sư đi lên, Trang Duệ ngồi xuống tay lái phụ, hắn quay đầu nhìn, ngồi phía sau là hai con Ngao, thì ra Tống Quân cũng đưa cả con Ngao lông vàng theo.

- Hì, cậu trông nom Tiểu Bạch Sư đi, rõ ràng là không có đạo lý.

Tống Quân nhìn qua kính chiếu hậu và thấy Tiểu Bạch Sư vừa lên xe thì ép con Ngao lông vàng sang một bên, trong miệng còn phát ra tiếng sủa "gấu, gấu" rất uy hiếp, vì vậy hắn bất mãn lên tiếng.

- Bạch Sư, ngồi xuống.

Trang Duệ hô lên một câu, Tiểu Bạch Sư nhào đến chỗ hắn, vì vậy hắn đành phải bất đắc dĩ ôm nó vào lòng.

- Đúng rồi cậu Trang, tôi nói với cậu một chút, ông lão kia họ Phương, là một nhân vật tân trang ở Dương Châu, quê ở Bành Thành, bây giờ xem như lá rụng về cội, về quê dưỡng lão. Ông lão này tính tình cổ quái, ông ta coi trọng bức tranh nào thì sẽ giúp người ta miễn phí tân trang, nhưng nếu không thuận mắt thì cậu ra giá bao nhiêu tiền cũng sẽ chẳng quan tâm. Có lẽ nể mặt tôi thì ông ấy sẽ giúp cậu, nhưng cậu cần phải chuẩn bị tâm lý, ông lão kia có nhiều thủ đoạn lắm.

Tống Quân vừa lái xe vừa nói rõ với Trang Duệ ở bên cạnh, tuy hắn còn chưa xem qua bức tranh trong tay của Trang Duệ, nhưng chỉ cần nhìn vào lời nói là biết không xem trọng.

- Không có gì, anh Tống, chỉ cần đổi trục của bức tranh này là được, tôi đưa theo ba chục ngàn, như vậy có lẽ là đủ rồi chứ?

Trang Duệ tỏ ra rất tùy ý, hắn thuận miệng đáp, nếu ông lão họ Phương kia thật sự là người trong nghề, như vậy sẽ nhìn ra vấn đề ngay.

- Tiểu tử cậu xem ra rất cam lòng, mua bức họa vài ngàn, bỏ ra ba chục ngàn để tân trang, không phải muốn qua tay bán hời đấy chứ?

Tống Quân vừa nói vừa chạy xe về phía Quy Sơn Hán Mộ ở ngoại ô, con đường này có nhiều cửa hàng vật liệu xây dựng, hắn thấy có vài cửa hàng đang cưa gỗ, tiếng ồn khá lớn.

- Nếu tân trang tốt thì tôi sẽ bán cho người khác, anh Tống cũng không nên cướp đoạt đấy.

Trang Duệ nhìn những chiếc cưa điện, trong đầu chợt nghĩ ra điều gì đó, vì vậy nói với Tống Quân.

"Đúng rồi, mình có thể mua động cơ loại nhỏ để cắt đá!"

Trang Duệ thầm mắng mình ngu ngốc, trước kia ở gần nhà cũ của hắn có một bãi đá, nơi đó chuyên gia điêu khắc những tác phẩm đá, hắn thường thấy những người thợ điêu khắc dùng động cơ cắt đá loại nhỏ để tiến hành xử lý làm nhẵn bề mặt đá. Hắn nghĩ rằng dùng nó để cắt cục đá kia sẽ không có vấn đề.

- Nếu là bút tích thật của Đường Bá Hổ thì tôi thật sự có hứng thú, tôi cho cậu biết, bức Lý Đoan Đoan Đồ đang ở trong bảo tàng ở Nam Kinh, cậu cứ giữ lại thứ này mà chơi đùa, treo lên khéo lại bị người ta chê cười.

Tống Quân nói rồi dừng xe lại, Trang Duệ biết đã đến nơi, hắn đẩy cửa xe ôm Tiểu Bạch Sư đi xuống.

- Trang Duệ, Tiểu Bạch Sư để lại trong xe, ông Phương nếu đồng ý tân trang tranh cho cậu thì sẽ cần yên tĩnh, hai tiểu tử này quá ồn.

Sau khi nghe được lời của Tống Quân thì Trang Duệ an ủi Tiểu Bạch Sư một lúc, sau đó đưa nó vào lại trong xe, cuối cùng cầm bức tranh của Đường Bá Hổ đi theo Tống Quân vào trong một khoảng sân.

Căn nhà của ông Phương có một con suối nhỏ, trước sân còn có một hàng liễu, khi đi vào bên trong thì Trang Duệ còn thấy hai luống rau, một ông lão tóc trắng đang cầm cuốc làm đất.

- Ông Phương, không ngờ ông vẫn còn khỏe mạnh như vậy.

Tống Quân thấy ông lão kia thì vội vàng tiến lên vài bước tiếp nhận cây cuốc trong tay.

- Tiểu tử thúi cậu bình thường không có việc sẽ chẳng bao giờ tìm đến, chờ khi tôi thấy được Tống lão ca, chắc chắn sẽ tố cáo cậu một lần mới được. Rồi, được rồi, đừng đứng đây giả vờ nữa.

Ông lão nhìn Tống Quân giả vờ cuốc đất mà đá đến, Tống Quân không dám trốn nên bị đá trúng mông. Hắn cũng đã hơn bốn mươi nhưng bị đá vào mông lại không xấu hổ, vẫn cười hì hì.

Trang Duệ lúc này mới thấy rõ diện mạo của ông lão trước mặt, mái tóc trắng như tuyết, gương mặt đỏ hồng, da mặt rất mịn, có thể dùng câu "dáng hạc mình đồng" để miêu tả, nhưng ông lão lại có cặp mắt bùng ra cảm giác tang thương.

- Ông nội của cậu gần đây có khỏe không?

Ông lão khẽ gật đầu với Trang Duệ rồi hỏi Tống Quân.

- Nhờ hồng phúc của ông mà ông nội cháu vẫn còn khỏe, khi dạy bảo bố cháu thì thường rất nhanh nhẹn. Đúng rồi, trước đó cháu về thủ đô, ông nội cháu muốn mời ông đến nhà chơi một thời gian.

- Không đi, chỗ này rất tốt, là nơi ông cha sinh sống, tôi đã rời xa nhà vài chục năm, xem như bây giờ có lòng thành quay về, bây giờ có một lỗ đất ở quê để vùi thân là tốt lắm rồi.

Ông lão cảm thán nói một câu, sau đó ánh mắt nhì về phía bao da trong tay Trang Duệ, lại hỏi:

- Tống lão ca lại đào được món bảo bối nào sao? Đi, vào trong nhà xem.

Ông lão đi rất vững, đi cửa rửa sạch tay rồi đưa theo hai người bọn họ vào phòng khách. Một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi giống như là bảo mẫu của ông cụ tiến lên dâng trà cho Tống Quân và Trang Duệ, sau đó lui ra ngoài.

- Lấy ra tôi xem một chút.

Ông lão cũng không có khó như lời Tống Quân, sau khi vào nhà lau khô hai tay thì sang khoái nhận lấy bao da trong tay Trang Duệ, kéo khóa lấy bức họa ra xem.

- Tiểu tử, giúp tôi mở bức tranh ra.

Ông lão coi Trang Duệ là người hầu của Tống Quân, vì vậy ném cho hắn một đôi bao tay trắng, tỏ ý đeo vào.

Trên bàn chữ nhật ở trong phòng khách, Trang Duệ và ông Phương mở tranh ra, chỉ là mới mở bức tranh ra được một nửa thì vẻ mặt ông lão chợt biến đổi.

- Này, con thỏ nhỏ chết tiệt kia, vật thế này mà cậu không biết xấu hổ lấy ra để tôi tân trang sao? Chẳng lẽ thấy tôi mỗi ngày nhàn rỗi nên đến đây vui đùa à?

Đợi đến khi bức họa được mở ra hết, ông Phương dùng giọng tức giận nói. Cả đời này lão đã xem qua nhiều bút tích thực của danh gia, ánh mắt tất nhiên sẽ bất phàm, chỉ cần nhìn qua bức tranh là biết ngay thật giả.

Tống Quân thấy ông Phương nổi giận thì vội vàng mở miệng:

- Ông Phương, ông đừng nóng, ngàn vạn lần đừng nóng, sao ông còn nóng hơn cả ông nội cháu vậy, ông nghe cháu giải thích cái đã.

- Giải thích, có gì hay mà giải thích? Ông nội của cậu sẽ không để cho cậu mang bức tranh này đến để cho tôi tân trang, có lẽ là ý của cậu phải không? Hừ, tiểu tử cậu cũng không thiếu tiền, không cần ép tôi tân trang đi lừa gạt người ta đấy chứ?

Ông Phương cũng không bớt giận, phải biết rằng trước nay bồi bổ và tân trang tranh chữ đều là hỗ trợ lẫn nhau, bình thường là "ba phần tranh bảy phần bồi", nếu như được một đại sư bồi bổ và tân trang, một bức tranh giả có thể đưa ra lừa gạt biết bao nhiêu người vừa vào nghề.

Phó Bảo Thạch tiên sinh là một vị họa sĩ nổi tiếng, ngày mùng 3 tháng 1 năm 1957 từng phát biểu trên Nhật Báo Nhân Dân về "Cái khó khi bồi bổ tranh": "Một tác phẩm nghệ thuật thường căn cứ vào hình ảnh để quyết định trình độ của họa sĩ, đó cũng là một bước quan trọng nhất của quá trình bồi bổ tranh ảnh", đủ thấy mức quan trọng của công tác bồi bổ tranh ảnh là thế nào.

Ông Phương là một trong những đại nhân vật trong nghành bồi bổ tân trang tranh trong nước, con cháu và học trò là rất nhiều, những bức tranh được lão vung tay đều có giá trị xa xỉ. Dù bức Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ này là giả, nếu được chính lão tân trang lại, chỉ cầm ra khỏi đây, sợ rằng có thể bán đi với giá hàng thật.

- Ông Phương, tranh này là của tiểu huynh đệ này, cậu ấy muốn trang hoàng lại để treo trong nhà mình, tuyệt đối không phải nhờ ngài để đầu cơ trục lợi. Ông xem, cây trục này đã quá cũ, không còn thích hợp để treo lên tường, cháu cảm thấy đó là việc nhỏ, chẳng qua chỉ là tiện tay đối với ông mà thôi, nếu ông không thích thì khỏi cần làm cũng được.

Tống Quân bị liên lụy đã sớm bực mình, đã thầm hối hận, nếu sớm biết như vậy thì tùy tiện tìm một người nào đó để tân tran, cần gì phải chọc giận ông cụ cho mệt.

- Cậu nói thật sao?

Ông Phương dùng ánh mắt chăm chú nhìn Tống Quân.

- Ông Phương, cháu nào có dám gạt ông? Chỉ cần một cú điện thoại của ông, chẳng phải ông nội sẽ chặt đứt chân cháu sao?

Sau khi nghe được lời của Tống Quân thì ông Phương mới đưa mắt đánh giá Trang Duệ, lão là người sống mãi thành tinh, tất nhiên có thể thấy Trang Duệ khong phải là loại người thích mánh lới lừa gạt, vì vậy trong lòng cũng không còn bao nhiêu tức giận.

- Tiểu tử, tôi bồi bổ tranh thường có giá rấ cao, cậu mua bức tranh này có bút phát thô, ý cảnh không có, còn không bằng đến tiệm sách mua một ấn phẩm về treo trong nhà, muốn tôi bồi bổ cũng không đáng.

Ông Phương nói như vậy rõ ràng là có ý muốn từ chối, một tác phẩm giả được ông bồi bổ, nếu truyền ra ngoài sẽ làm cho người ta chê cười.

- Ông Phương, cháu cũng biết tranh này là giả, nhưng đã mua cũng không muốn thiêu hủy như giấy lộn, vì vậy mới muốn thay đổi trục để treo trong nhà.

Trang Duệ tỏ ra rất tùy ý, hắn chỉ vào bức tranh kia rồi nói. Thật ra hắn rất sốt ruột, vốn hắn dự đoán rằng ông lão kia đồng ý bồi bổ thì trong quá trình đó sẽ biết bức tranh là thật hay giả.

Nhưng Trang Duệ không ngờ ông lão kia sau khi nhìn thoáng qua và nhận định thật giả thì thật sự không muốn ra tay, thậm chí cũng không nhìn lại bức tranh lần thứ hai. Những người như thế này vì quá chuyên nghiệp nên thường ỷ lại vào kiến thức của mình, nếu không phải bức tranh này giả tạo quá giả thì ông Phương sẽ còn xem qua công nghệ của nó, vì vậy có thể thấy người khi đó muốn biến thật thành giả đa làm cho bức tranh này không được ai quan tâm đến, có thể nói là hao tổn tâm cơ, tâm tư khổ sở.

- Sao?

Ông Phương chỉ lên tiếng từ chối cho ý kiến, nhưng sau khi nhìn theo ngón tay của Trang Duệ thấy cây trục thì lại tùy ý đánh giá:

- Cây trục tranh này lại thật sự là gỗ vụn, tài liệu quá kém, nhìn tranh thì giống như được tạo ra vào thời dân quốc, mới vài chục năm mà trục tranh đã mục, đúng là không quá rõ, một bức tranh thế này cũng có người bồi bổ sao? Ủa...

Ông Phương nói thì cặp mắt nửa híp chợt trợn tròn, trong miệng lại phát ra tiếng hô kinh ngạc, lão bước đến bên cạnh bàn, động tác nhanh nhẹn không giống như một ông lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play