- Ơ, vậy cũng đúng. Cực cực khổ khổ đi lên liều mạng với bọn họ, chẳng thà ở dưới chân núi uống rượu ôm cây đợi thỏ. Trang ca, sách lược này của ngài thật tốt.
Sau khi Bành Phi nghe Trang Duệ nói xong, cẩn thận suy nghĩ, không khỏi vỗ chân trầm trồ khen ngợi. Ngược lại không phải hắn không thể tưởng tượng được chủ ý này, chỉ có điều có một thời gian không động đao động súng, cảm thấy trong lòng thật sự ngứa ngáy, căn bản sẽ không có suy nghĩ về phương diện này.
- Đây không phải là sách lược của tôi mà là chủ ý của trưởng phòng Ba Tang. Tôi chẳng qua là bắt chước lời người khác thôi...
Trang Duệ kín đáo nâng trưởng phòng Ba Tang lên. Sự thật đúng là như thế. Ba Tang để hai người bảo vệ ở đường rời khỏi núi, cũng cân nhắc đến nhân tố này. Trưởng phòng Công an huyện cũng không phải dễ làm.
- Trang ca, vậy cứ theo như lời ngài nói để xử lý...
Bành Phi đứng dậy, vừa cười vừa nói:
- Ha ha, tôi đi mua hai con dê, nướng xong cầm đến sơn khẩu ăn. Mẹ nó, phải khiến bọn khốn kia thèm chết mới được.
Nơi sơn khẩu bất luận ra hay vào, địa thế đều khá hẹp. Đám người Bành Phi muốn tấn công đi lên khó, mặt khác người muốn xuống cũng không dễ dàng. Cho nên chỉ cần bí mật chú ý, bảo vệ tốt sơn khẩu, đám người săn trộm trên núi muốn xuống dưới cũng không có biện pháp gì tốt.
Mặt trời chậm rãi lặn xuống phía tây. Hình bóng Đại Tuyết Sơn nằm ở phía tây, dần dần trở nên lạnh hơn. Gió núi gào thét, nhiệt độ không khí từ 7, 8 độ ban ngày đột nhiên giảm xuống dưới 0 độ.
Ở trên sườn núi, cách sơn thôn dưới chân núi, có một đống lửa trại. Bốn người vây quanh đống lửa trại còn lạnh đến mức run rẩy. Còn có một người trong đội ngũ chỉ khoác một cái áo quân phục duy nhất, đứng ở nơi trống trải quan sát tình hình dưới chân núi.
Bên cạnh lửa trại, một người đàn ông thấp bé khoảng ba mươi tuổi, trong lòng lo lắng, cẩn thận quan sát người đàn ông mặt sẹo bị băng bó quanh vai, nói:
- Đại ca, trời lạnh quá. Đại ca còn có cái gì ăn được nữa không?
- Con mẹ nó, cậu lúc nào cũng chỉ biết ăn, ăn. Muốn ăn tự kiếm lấy mà ăn.
Người có vóc dáng nhỏ hơn vừa nói xong, mặt người đàn ông mặt sẹo liền tối sầm lại, trở nên hung ác. Hắn đứng lên đạp một cước khiến người kia ngã xuống đất, thuận tay rút dây thắt lưng, hung hăng quất vào người có vóc dáng thấp bé kia.
- Đại ca, tha mạng, tha mạng. Cái này, cái này cũng không trách tôi được. Tôi nhìn thấy công an liền trở lại báo cáo. Tôi vì sao biết bọn họ chỉ có bốn năm người chứ...
Người có vóc dáng thấp nhỏ kêu những tiếng kêu thê lương lăn lộn một hồi. Trong núi, tiếng động truyền đi rất xa. May mắn đám người này đang ở khu vực tuyết đọng chưa bao trùm tới. Nếu không, nói không chừng sẽ khiến cho tuyết lở.
- Mẹ nó, không biết, không biết. Chính bởi vì cậu không biết, mới khiến các huynh đệ bị vây ở chỗ này. Lão tử đánh chết cậu...
Lời nói của người có vóc dáng thấp bé khiến người đàn ông cao lớn càng thêm tức giận. Hắn dùng sức, giơ cao thắt lưng liên tục quất xuống. Tuy rằng người có vóc dáng thấp nhỏ mặc dày, vẫn thấy đau lại càng thêm lăn lộn.
- Hồ tử ca, Thôi được rồi, đánh chết hắn cũng không có tác dụng. Chúng ta suy nghĩ nên làm thế nào để xuống núi thì tốt hơn.
Một người ngồi ở bên cạnh đống lửa nãy giờ không nhìn thấy giớ, giờ phút này mới bước ra ngoài căn ngăn. Nội chiến thì có ích lợi gì chứ? Chỉ uổng công khiến đám cảnh sát dưới chân núi kia chê cười các người.
Người đàn ông mặt sẹo họ hồ cũng đã đánh mệt, ném dây thắt lưng xuống, tức giận nói:,
- Xuống núi? Làm thế nào để xuống núi? Con mẹ nó, chỉ biết nói. Chẳng lẽ có thể bay qua vách núi này hay sao?
Người đàn ông mặt sẹo họ Hồ oán hận ngồi ở bên cạnh đống lửa, nhìn người đàn ông thấp bé nằm giả chết trên mặt đất. Hắn thật sự muốn giết chết gã. Nếu không phải vì gã, mọi người cũng sẽ không rơi vào bước đường cùng này.
Người đàn ông mặt sẹo này vốn là họ Hồ. Năm nay hắn bốn mươi bảy tuổi, là người Tứ Xuyên. Từ năm mười bảy, mười tám tuổi đã đi theo trưởng bối trong gia tộc đi săn trộm ở khu vực rộng như Tây Tạng, Tân Cương. Ở phía tây bắc có thể xem như là một người có danh tiếng lừng lẫy.
Người đàn ông mặt sẹo làm nghề trộm săn này đã hai ba mươi năm. Hắn đã có con đường riêng của mình để đưa một vài động vật quý hiếm được bảo vệ từ trong nước qua biên giới nước Nga để buôn bán với bên Âu Châu kiếm chác một món lời kếch sù.
Từ khỉ lông vàng ở vùng Tứ Xuyên đến con la hoang linh dương của vùng Tây Tạng. Còn có gấu chó, linh cẩu, nga hầu linh, tỳ linh, hoàng dê, bàn đơn là những động vật được các quốc gia bảo vệ. Người mặt sẹo không biết đã tự tay mổ bao nhiêu con.
Bởi vì ngoài danh tiếng, thủ hạ trong nhóm của người mặt sẹo cũng có đã bỏ mạng mấy chục người. Kỳ thật từ năm sáu năm trước, người đàn ông mặt sẹo đã rất ít khi tự mình đi săn trộm. Nhưng vào năm trước, có một phú hào Âu Châu khi du lịch ở Tây Tạng, đã thấy một con báo tuyết tuyệt đẹp, liền thông qua mấy lần liên lạc tìm được tới người đàn ông mặt sẹo, ra giá ba trăm ngàn đôla, muốn bộ lông hoàn chỉnh của con báo tuyết này.
Đây chính là một chuyện kinh doanh lớn. Sau khi người đàn ông mặt sẹo chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, dẫn theo năm người tới huyện Tả Cống. Chỉ có điều hắn không ngờ được hiện tại hắn vừa mới đến Tả Cống bắt đầu đi săn, đã bị cảnh sát theo dõi.
Người đàn ông mặt sẹo này đã đấu trí và dũng khí với đám cảnh sát suốt mấy chục năm, đương nhiên không có khả năng bị lật thuyền ở đây. Bởi vậy hắn lập một kế bỏ chạy ra ngoài, đi tới dưới chân Tuyết Sơn nơi phú hào Âu Châu phát hiện ra con báo tuyết.
Sau khi nghỉ ngơi một chút tại sơn thôn, đoàn người của người đàn ông mặt sẹo liền leo lên Tuyết Sơn. Nhưng sau ngày đầu tiên tìm kiếm, lại không thu hoạch được gì. Điều này nằm ngoài dự liệu của hắn. 300 nghìn đôla này không phải là chuyện dễ kiếm như vậy.
Nhưng ngay sau đó,, đội ngũ người đàn ông mặt sẹo bỗng nhiên phát hiện một con Kim Điểu đang tấn công bắt cừu a-ga. Con Kim Điêu kia có hình thể khổng lồ. Người mặt sẹo đã đi săn trộm suốt hai mươi, ba mươi năm cũng chưa từng trông thấy con nào như vậy.
Con Kim Điêu này xuất hiện, trong lúc nhất thời người đàn ông mặt sẹo quên luôn chuyện con báo tuyết, lập tức ra lệnh cho mọi người đi theo nó, chuẩn bị tìm cơ hội tốt nhất để bắn chết nó.
Phải biết rằng, Âu Châu thịnh hành săn thú. Có rất nhiều người sẽ biến con mồi của mình thành tiêu bản, để khoe khoang về thành quả của mình. Cũng có rất nhiều phú hào có sở thích sưu tầm tiêu bản động vật. Điều này khiến cho thị trường tiêu bản ở Âu Châu cực kỳ hưng thịnh.
Một vài tiêu bản của động vật quý hiếm xuất hiện trên thị trường, thường có thể bán ra với giá cắt cổ. Theo hiểu biết của người đàn ông mặt sẹo, Kim Điêu có hình thể lớn như vậy, nếu có thể bắn chết hoàn mỹ, làm thành một tiêu bản, khẳng định giá của nó còn cao hơn nhiều so với da của con báo tuyết kia. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Cái gọi là giết chết hoàn mỹ, chính là chỉ chỗ mặt ngoài của con mồi không thể lộ ra bất kỳ vết thương nào. Nói cách khác, bọn họ chỉ có thể bắn về phía bụng của Kim Điêu, mà không thể trực tiếp bắn nổ đầu. Nếu đầu con chim ưng đã mất, còn chế tạo tiêu bản cái rắm?
Chỉ có điều trong quá trình săn bắt lại không được thuận lợi như người đàn ông mặt sẹo đã tưởng tượng. Tính cảnh giác của con Kim Điêu kia cực cao. Sau khi nhìn thấy có người tới gần, nó lập tức từ bỏ con cừu a-ga, chuẩn bị bay thẳng lên trên không.
Ngay khi Kim Điêu chuẩn bị bay lên cao, một thủ hạ của người mặt sẹo đứng gần nó nhất đã nổ súng. Theo tiếng súng, một con Kim Điêu ngã xuống mặt đất.
Người thủ hạ của hắn tưởng rằng đã bắn chết con Kim Điêu kia, cao hứng chuẩn bị tiến lên xem xét con mồi, lại không ngờ được con Kim Điêu kia chợt bay vọt lên. Hai cánh vỗ mạnh, dùng móng vuốt sắc như dao găm, trực tiếp bấu vào thiên linh cái của người thủ hạ kia.
Cái này cũng chưa tính là gì. Người mặt sẹo vừa mới vừa đuổi tới gần vừa nâng họng súng lên, đã bị Kim Điêu nắm được vào bả vai. Cũng may móng vuốt nắm được bả vai hắn là bên chân bị thương. Nếu không bả vai của người đàn ông mặt sẹo này khẳng định đã bị phế bỏ.
Trong lúc nhất thời, đồng bọn bị giết, lão đại bị thương, khiến những người săn trộm khác có chút chân tay luống cuống. Điều này cũng đủ để Kim Điêu có cơ hội trốn chạy. Chờ tới lúc người đàn ông mặt sẹo kịp phản ứng, Kim Điêu đã hoàn toàn không còn thấy tăm hơi.
Kết quả này khiến người đàn ông mặt sẹo muốn khóc không nước mắt. Cả đời bắn chim ưng, linh lão lại bị chim ưng chạy thoát ngay trước mặt. Còn bị chết một huynh đệ. Đây quả thực chính là tiền mất tật mang.
Chỉ có điều trên Tuyết Sơn có địa hình hiểm ác, người đàn ông mặt sẹo chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, mai táng qua loa cho người đã chết kia. Sau đó, hắn dẫn theo mọi người xuống núi tạm thời nghỉ ngơi.
Nhưng bọn họ mới nghỉ ngơi còn chưa đến một ngày, chợt nghe được người có vóc dáng nhỏ con này hoang mang bối rối nói đại đội cảnh sát đã tới đầu thôn. Người đàn ông mặt sẹo có tật giật mình. Thậm chí còn chưa kịp thu thập mọi thứ, đã trực tiếp dẫn theo mấy người chạy trốn lên núi.
Sau khi lên núi, người đàn ông mặt sẹo mới phát hiện, hoá ra đối phương chỉ có bốn năm người. Hơn nữa trang bị súng ống cũng không bằng bọn họ. Nếu sớm biết như vậy, lúc ấy bọn họ liền lao ra khỏi thôn, chạy ra bên ngoài có phải tốt hơn không.
Chỉ có điều hiện tại trời cũng đã tối muộn, sơn khẩu bị người ta chặn lại. Nếu xuống đó chỉ có thể có một con đường chết. Điều này khiến trong lòng người đàn ông mặt sẹo kia kêu lên một tiếng uất nghẹn. Nếu không phải sợ bắt đầu nội chiến, hắn sớm bắn một phát giết chết người có vóc dáng nhỏ kia.
Theo thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống. Mà nhiệt độ trên núi chợt giảm xuống khoảng từ dưới 0 tới âm mười độ. Lúc này, củi do đàn người săn trộm nhặt được ở xung quanh đã bị đốt hết. Mắt thấy ngọn lửa cháy càng ngày càng nhỏ.
Ngoại trừ cảm giác rét lạnh ra, mọi người cũng đã là bảy tám giờ không ăn gì. Ngửi thấy mùi thịt nướng từ dưới chân núi bay tới, con mắt mấy người đều có chút đăm đăm, cố gắng nuốt nước miếng đang nhiệt tình tuôn ra.
Rốt cuộc, một người săn trộm không chịu nổi cái gió lạnh thấu xương và mùi thức ăn thơm lừng từ dưới chân núi phả tới, thử thăm dò nói:
- Hồ tử ca, cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ bị chết cóng mất. Hay là, chúng ta đi tự thú đi?
Người săn trộm vừa nói chuyện này khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi. Bởi vì khi còn trẻ tuổi đã săm hình con rồng trên hai cánh tay, nên có biệt hiệu là Nhị Long. Hắn có tài bắn súng cực chuẩn xác. Hắn ngồi trong xe Mercedes-Benz nổ súng bắn linh dương, thậm chí có thể bắn chính xác vào mắt con linh dương mà không tổn thương tới bộ da của nó...
Hôm trước, khi lên núi phát hiện Kim Điêu nếu không phải người đàn ông mặt sẹo bị Tiểu Kim nắm vào vai bị thương khiến mọi người hỗn loạn, hơn nữa đạn của hắn còn để trong xe tải, chỉ sợ Kim Điêu sớm bị hắn bắn hạ.
Thời gian Nhị Long theo người đàn ông mặt sẹo đã gần 10 năm. Hắn nói ra những lời như vậy, không phải bởi vì không chịu được khổ. Hắn từng đuổi theo một đoàn linh dương ba ngày ba đêm cũng không hề chợp mắt. Nhưng hiện tại hắn thật sự không chống đỡ được.
Cái đói trong bụng còn có thể chịu được, nhưng gió lạnh thấu xương kia, giống như những mũi dao nhọn, mỗi lần thổi qua như muốn cắt da cắt thịt trên người bọn họ. Cái áo bông trên người căn bản không chịu nổi cảm giác lạnh buốt tới tận xương cốt này.
Những người này đều có kinh nghiệm sống ở nơi hoang dã. Bọn họ biết, có thể cảm giác được đau, chứng tỏ còn có hi vọng sống sót. Nếu chẳng may ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được, đến lúc đó bọn họ có lẽ sẽ biến thành một bức tượng điêu khắc trên băng.
Cho nên người săn trộm này mới đưa ra đề nghị tự thú. Tuy rằng bọn họ đã săn bắt rất nhiều, nhưng chỉ cần kín miệng, cắn chết không nhận tội. Lần này chỉ là một lần săn trộm chưa thành. Nặng hơn chỉ là tội danh mang súng vào đây. Phỏng đoán cũng chỉ là thời gian ba năm, năm năm. Chung quy vẫn còn tốt hơn là cứ ở trên này đến khi bị chết vì lạnh?
Thấy người đàn ông mặt sẹo ngồi ở bên cạnh đống lửa không nói gì, Nhị Long lại mở miệng khuyên nhủ:
- Hồ tử ca, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta thật sự đều phải chết ở đây. Nếu ra ngoài chung quy vẫn còn có đường để sống chứ?
Cái gọi là đồ đệ bỏ mạng, đó là dưới tình huống đang không còn đường sống, mới có thể liều mạng mạng già. Kỳ thật không thích hợp với trường hợp này. Tuy rằng mấy người săn trộm này đều tự biết mình đã làm nhiều việc ác, nhưng trên tay không có mạng người, chỉ cần là lần này săn trộm chưa thành, sao có thể tính là tử tội được?
Người đàn ông mặt sẹo đang lặng lẽ không lên tiếng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nhị Long, hỏi:
- Nhị Long, cậu... theo tôi đã bao nhiêu năm?
Sau khi nghe người đàn ông mặt sẹo nói xong, trong lòng Nhị Long thầm tính toán một chút, nói:
- Hồ tử ca, từ năm 98 tôi đã đi theo đại ca. Đến bây giờ cũng đã mười ba mười bốn năm... Đúng vậy, mười ba, mười bốn năm. Số linh hương chết trong tay đại ca, không một nghìn con, cũng được tám trăm con?
Người đàn ông mặt sẹo nở nụ cười. Chỉ có điều dưới nụ cười đó, lại có vẻ âm u khác thường.,
Không nói tới những thứ khác, chỉ riêng những con linh dương, đã đủ bắn cậu chết mười lần. Tự thú? Đó là tự tìm cái chết!
Nhị Long có chút không phục, mở miệng kêu lên:
- Hồ tử ca, chuyện này chúng ta không nói, thì ai biết được? Đồng thời săn bắt động vật hoang dã, cũng không đến mức bị tử hình chứ?
Nhị Long cũng không phải kẻ ngốc. Ở trong nước, những kẻ săn bắt động vật hoang bị bắt đi bắt lại nhiều lần, không có nghe nói ai bị phán tử hình cả. Cho dù là người vừa mới lột da gấu mèo bị bắt, cũng được hoãn chấp hành tử hình. Trên cơ bản lệnh ra xong lại bị quăng đi đâu mất.
Nói đi thì phải có nói lại, muốn nói những người săn bắt động vật quý hiếm cấp quốc gia, trên tay đều dính đầy máu tươi. Không ai ngốc tới mức nói ra những chuyện trước kia. Người đàn ông mặt sẹo nói như vậy, khiến Nhị Long cảm thấy rất khó hiểu. Nói chuyện cũng không cung kính như trước nữa.
Đây cũng chính là một mặt đáng ghê tởm của nhân tính. Nếu như mọi khi, thái độ của Nhị Long đối với người đàn ông mặt sẹo thái, tuyệt đối cung kính còn hơn cả khi nhìn thấy cha đẻ của mình. Nhưng hiện tại ảnh hưởng tới sự sống chết của bản thân, Nhị Long đã bất chấp tất cả.
Không chỉ có hắn. Mấy người còn lại đang ngồi xung quanh đống lửa đều có vẻ mặt mong chờ nhìn người đàn ông mặt sẹo. Có thể sống sót, không ai nguyện ý chết.
Người đàn ông mặt sẹo bỗng nhiên trở nên thô bạo. Hắn đặt bàn tay phải không bị thương lên khẩu súng ở trước người hắn. Ánh mắt lạnh lẽo âm u nhìn đám người ngồi quanh đống lửa một lượt, sau đó nói:
- Được rồi, không nên nói những lời giảm nhí đó nữa. Một khi còn xem tôi là đại ca, cố sống qua hôm nay đi. Ngày mai vượt qua ngọn Tuyết Sơn này, chúng ta có thể đi vòng ra ngoài...
Thành thật mà nói, người đàn ông mặt sẹo mình cũng không tin bản thân mình có khả năng sống qua được hôm nay. Hiện tại đã là âm mười độ. Chỉ cần đống lửa này tàn, bọn họ cớ thể dựa vào mấy chiếc áo lông trên người sao? Phỏng đoán chờ tới khi trời sáng, một đám bọn họ đều trở thành những tảng băng điêu khắc.
Nhị Long nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo hành động bgư vâỵ, trong lòng không khỏi có sũy nghĩ khác, vội vàng nói:
- Tốt, Hồ tử ca, đại ca nói thế nào thì làm thế ấy, Các huynh đệ đều nghe theo đại ca...
Thời gian hắn đi theo người đàn ông mặt sẹo lâu nhất, biết thủ đoạn độc ác của người này. Một lời không hợp thật sự dám giết chết mình. Đồng thời Nhị Long cũng mơ hồ đoán ra nguyên nhân khiến người đàn ông mặt sẹo không chịu tự thú. Sợ rằng chính bởi vì trong tay hắn từng có mạng người.
Sau khi nói xong những lời như vậy, Nhị Long cúi đầu xuống. Chỉ có điều trong mắt hắn cũng chợt hiện lên chút khác lạ.
Đồng dạng, kinh sợ trước khẩu súng của người đàn ông mặt sẹo, mấy người còn lại cũng khó có thể không nghe theo lời phân phó của lão đại. Chỉ có điều chung quy trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, cũng chỉ có trời biết đất biết và bản thân bọn họ biết.
Theo nhiệt độ không khí giảm xuống, đống lửa bắt đầu xuất hiện những đốm tàn lửa. Đồng thời, đống lửa cũng càng ngày càng nhỏ. Củi ở bốn phía đều đã bị đốt sạch. Bọn họ lại không dám đi xa. Ở tại đây, dưới thời tiết này, nếu không giữ thể lực dồi dào, chỉ có thể khiến bọn họ nhanh chóng chết.
Khi mới bắt đầu, mấy người còn đi lại xung quanh đống lửa. Nhưng theo thời gian trôi qua, động tác của mấy người càng ngày càng chậm. Vẻ mặt cũng có chút cứng nhắc.
Các nhà khoa học từng đã làm nghiên cứu. Khi nhiệt độ không khí hạ xuống mức thấp nhất, suy nghĩ trong đầu mọi người sẽ trở nên trì độn. Tình hình trước mặt chính là như thế. Suy nghĩ của mấy người săn trộm dần trở nên trì độn, đã tác động tới động tác của bọn họ.
- Thơm, thật là thơm. Tôi cần thêm lửa. Anh Chu, phiền anh ra ngoài trông một chút..."
Dưới chân núi tuyết, đồng dạng cũng có một đống lửa. Chỉ có điều khác với trên núi chính là, đống lửa ở đây được đốt rất lớn. Trên đống lửa, hai con linh dương đã được nướng vàng. Mùi thơm lan tỏa đi rất xa, xộc vào mũi mọi người.
Kỳ thật Bành Phi không sợ đối phương đánh từ trên núi xuống. Bởi vì phía trước lối ra dưới chân núi, có một gò đất dài chừng bốn năm mươi thước. Nơi đó cũng không có chỗ nào có thể ẩn nấp, Nếu đối phương muốn xuống, chỉ có thể trở thành bia ngắm cho bọn họ bắn.
Trừ đám người Trang Duệ Bành Phi và Chu Thụy ra, trưởng phòng Ba Tang cũng trấn thủ ở đây. Hai gã cảnh sát ẩn náu ở phía sau một nham thạch, quan sát tình hình trên núi.
Mặc dù bên ngoài chiếc áo lông còn khoác chiếc áo da dê, Trang Duệ vẫn cảm thấy lạnh tới mức run rẩy. Hắn nhìn đống lửa trên sườn núi đã sắp tắt, không nhịn được mở miệng mắng:
- Mẹ nó, gần 12 giờ đêm rồi. Đám khôn kiếp này đều thuộc loài chim cánh cụt à? Không có người nào sợ lạnh hay sao?
Phải biết rằng, trên núi và dưới chân núi tuy rằng chỉ cách nhau có năm sáu trăm thước, nhưng nhiệt độ không khí ít nhất phải chênh lệch tới 10 độ. Trang Duệ nghĩ đám khốn kiếp đó thiếu quần áo ấm, thiếu lương thực làm sao chịu đựng được đến bây giờ ?
Sau khi điều tra phòng của mấy người kia, Trang Duệ cũng yên lòng. Từ thời gian bọn họ đi săn trộm đến các dấu hiện trong phòng, chứng tỏ bọn họ chưa gặp được báo tuyết. Điều này khiến cảm giác lo lắng vẫn đè nặng trong lòng Trang Duệ cuối cùng đã được để xuống.
- Ha ha, Trang ca, chúng ta uống rượu ăn thịt. Bọn họ ở trên đó uống gió Tây Bắc. Vụ làm ăn này có thể làm. Xem ai có thể kéo dài lâu hơn ai...
Sau khi nghe Nghe Trang Duệ nói xong, Bành Phi cười thành tiếng. Tiếng cười vang đi rất xa.
- Được rồi, tiểu tử cậu uống ít một chút, nghe trưởng phòng Ba Tang để đặt...
Trang Duệ căn dặn lBành Phi một câu. Sau khi nhét một miếng thịt vào miệng, hắn đứng dậy. Hắn muốn đi thay cho người cảnh sát đang đứng phía sau nham thạch kia. Người cảnh sát này đã lâu không hoạt động một chút. Hẳn là người đã bị đông cứng.
- cảnh sát Lạc Châu, đi uống chút rượu cho ấm bụng đi.
Trang Duệ đi đến phía sau nham thạch, vỗ vỗ vai người cảnh sát, quen tính phóng ra chút linh khí, hướng lên trên núi thoáng quan sát một chút. Bỗng nhiên hắn ngây ngẩn cả người.
- Này đang làm gì vậy? Khó thấy được mấy vị đại ca này đều có hứng thú vui vẻ như vậy, vì tranh đoạt người đàn ông mặt sẹo mà đánh nhau đến mức này?
Trang Duệ phát hiện ra hình ảnh trong linh khí lại là bốn người kia đang đứng. Còn người đàn ông mặt sẹo ttrên vai bị thương lại cùng nhau ngã xuống mặt đất với tư thế cực kỳ khó hiểu.
- Không bình thường. Chẳng lẽ bắt đầu nội chiến sao?
Hắn Thấy một người nhặt lấy khẩu súng của người đàn ông mặt sẹo, sau đó dùng dây lưng buộc chặt lại, rốt cục Trang Duệ đã hiểu được. Bên phía đối phương bắt đầu nội chiến.
Chỉ có điều, tuy Trang Duệ nhìn được hình ảnh, lại không nghe được tiếng bọn họ nói chuyện. Hắn không biết mấy tên khốn này nội chiến, đến tột cùng là có chủ ý gì.
Sau khi bốn người kia trói người đàn ông mặt sẹo lại, bọn họ đứng ở bên cạnh đống lửa thương lượng với nhau vài câu. Sau đó ba người quẳng người đàn ông mặt sẹo lại. Một người có vóc dáng gầy nhỏ, cầm đèn pin đi trước. Mục tiêu... chính là dưới chân núi.
- Cảnh sát Lạc Châu, gọi đám người Bành Phi qua đây. Tôi nhìn thấy người trên núi có động...
Nhìn thấy vậy, Trang Duệ sao có thể còn không rõ? Đây là do người trên núi không chịu đựng được nữa, muốn xuống núi để tự thú. Có lẽ là c người đàn ông mặt sẹo kia không đồng ý. Lúc này mới có chuyện nội chiến kia.
Sự thật đúng như Trang Duệ đã suy nghĩ. Dưới nhiệt độ không khí giảm xuống liên tục, tinh thần của người đàn ông mặt sẹo bị thương trở nên trì độn hơn. Toàn thân đều cảm giác buồn ngủ. Căn bản ngay cả súng cũng cầm không chắc.
Nhưng vào lúc này, bốn người trong lòng sớm đã có sự ăn ý, đồng thời nhào tới, trói người đàn ông mặt sẹo ở ngay tại chỗ. Tục ngữ nói chết đạo hữu không chết bần đạo. Người đàn ông mặt sẹo là thủ phạm chính. Bắt được hắn, tội của mọi người cũng đều có thể nhẹ hơn một chút.
Người có vóc dáng thấp bé bị hắn quất dây lưng vào người còn hung hăng đá người đàn ông mặt sẹo mấy đá. Những năm tháng sau này mọi người đều phải ăn cơm trong nhà nhà tù. Đồng thời nói không chừng đối phương còn phải bị ăn đạn. Hắn không sợ người đàn ông mặt sẹo này trả thù.
- Trang tiên sinh, vì sao tôi không thấy gì cả? Bọn họ thật sự xuống núi sao?
Lạc Châu vẫn nhìn chằm chằm vào trên núi. Ngoại trừ đống lửa kia sắp tắt ra, hắn căn bản không nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra ở trên núi.
Trang Duệ khẽ gật đầu, nói:
- Tôi có ánh mắt tốt, phỏng đoán chừng nữa giờ nữa bọn họ có thể xuống tới đây. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng đi...
- Được, tôi lập tức đi thông báo với trưởng phòng Ba Tang...
Nhìn thấy vẻ mặt Trang Duệ nghiêm túc, không giống như đang nói đùa với mình, Lạc Châu cũng trở nên nghiêm túc. Chậm rãi chạy tới chỗ mọi người đang đứng nướng thịt xung quanh đống lửa chỉ cách đó mấy chục thước.
Nghe Lạc Châu báo cáo, mấy người vốn đang đứng vây quanh đống lửa đều vội vàng chạy tới, cầm súng lên đạn, hết sức chăm chú nhìn vào sơn đạo.
Chừng hai mươi phút sau, trên núi, cách đó hơn một trăm thước, đã có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng, còn có tiếng người kêu lên:
- Chúng tôi tới tự thú, không cần nổ súng. Chúng ta xuống là để tự thú...
Tiếng nói khàn khàn vang vọng ở trong núi. Đám người Trang Duệ không khỏi phì cười. Kết quả này tất nhiên là tốt nhất. Nếu đối phương mang súng ngoan cố chống lại bên mình hoặc có tìm cách tấn công sơn khẩu, nói không chừng cũng sẽ khiến bên mình có người bị thương.
Người xuất hiện dưới ánh đèn chính là người có vóc dáng thấp nhỏ. Cổ áo anh ta có gài đèn pin. Hai tay cầm một khẩu súng tự động giơ ở trên đỉnh đầu, bước dần dần xuống chân núi.
Theo sát ở phía sau hắn, là ba nguòi còn lại kéo một người quẳng xuống đất. Mấy người Nhị Long đã sớm không còn khí lực để nâng người đàn ông mặt sẹo lên. Từ trên núi xuống, hết một nửa chặng đường là kéo hắn. Người đàn ông mặt sẹo vốn đã bị thương, giờ phút này cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng.
- Chính phủ, chúng tôi tự thú, chúng ta xuống chính là để tự thú...
Mấy người ra tới chỗ ánh sáng đều quẳng súng trong tay xuống mặt đất. Trưởng phòng Ba Tang ra lệnh một tiếng, mấy người cảnh sát lập tức vọt tới, còng hai tay mấy người ra đằng sau.
- Chính phủ, có thể cho chút nước uống, cho chút đồ ăn không? Chúng tôi đã hơn mười mấy giờ chưa ăn được một miếng nào...
Đám người Nhị Long dường như đã được giải thoát, căn bản là quên đi cảm giác đau đớn ở cánh tay, chỉ một mực nhiệt tình thỉnh cầu đồ ăn thức uống. Trưởng phòng Ba Tang khoát tay, nói:
- Dẫn bọn họ đến bên cạnh đống lửa. Đừng để bọn họ chết cóng. Ừ, còn nữa người này bị làm sao thế này? Lập tức tiến hành thẩm vấn...
- Chính phủ, chúng tôi xin khai. Chúng tôi xin khai. Hắn họ Hồ. Mọi người đều gọi hắn là Hồ tử ca. Hắn chính là người dẫn đầu chúng tôi tới đây...
Bởi vì người đàn ông mặt sẹo không phối hợp, mấy người biết tội lỗi lúc trước muốn trốn cũng không thoát. Nhưng về phần bản thân bọn họ không khai ra, phỏng đoán người đàn ông mặt sẹo cũng sẽ vì hành vi của bọn họ, dứt khoát tre đổ, cây đậu ngã. Cho nên bọn họ không đợi thẩm vấn liền khai hết toàn bộ.
- Hồ tử ca?
Sau khi Trưởng phòng Ba Tang nghe Nhị Long nói xong, bỗng nhiên biến sắc một chút. Động tác có chút lỗ mãng kéo người đàn ông mặt sẹo đang nằm trên mặt đất đến chỗ đống lửa, mượn ánh lửa nhìn mặt của người đàn ông mặt sẹo.
- Hồ Vinh Phát, thật sự là anh!
Trong giọng nói của Trưởng phòng Ba Tang, vừa vui mừng nhưng tdường như còn lộ ra một chút bi thương. Sau khi mấy người cảnh sát ở xung quanh nghe Ba Tang nói xong, trên mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Ba Tang hành động như vậy khiến Trang Duệ cảm thấy khó hiểu. Hắn giữ chặt Lạc Châu đang đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
- Cảnh sát Lạc Câu, cái này, đã xảy ra chuyện gì vậy ?
Vẻ mặt Lạc châu có chút kích động, chỉ vào người đàn ông mặt sẹo nằm trên mặt đất, nói:
- Trang tiên sinh, chúng tôi... Tên Hồ Vinh Phát này, chính là một trong những thủ phạm chính đã sát hại đồng chí Tác Nam Đạt Kiệt ở Khả Khả Tây Lý. Chúng tôi đã đuổi bắt hắn tròn 17 năm/ Không ngờ được, lại bắt được hắn ở chỗ này!
- Phiến Tử ở Khả Khả Tây Lý?
Trang Duệ hỏi.
- Đúng, đó chỉ là vai diễn. Người đó chính là Tác Nam Đạt Kiệt...
Lạc Châu gật đầu một cái thật mạnh, kể cho Trang Duệ nghe một câu chuyện vui buồn lẫn lộn.
Một ngày vào một năm nào đó. Tác Nam Đạt Kiệt 40 tuổi và 4 đội viên ở Khả Khả Tây Lý bắt được 20 tên săn trộm, thu được 7 chiếc xe ô tô và hơn 1800 tấm da linh dương.
Khi áp giải những tên côn đồ tới tới gần khu vực hồ Thái Dương, mấy tên côn đồ chợt quay lại tập kích. Tác Nam Đạt Kiệt vì muốn bảo vệ linh dương, dù không có mấy người vẫn kiên trì dùng súng chống lại 18 tên săn trộm, cho đến giọt máu cuối cùng.
Tác Nam Đạt Kiệt chết quỳ trên mặt đất, tay phải cầm súng, tay trái nắm cò, mắt trợn lên, vẫn không nhúc nhích. Anh giống như một pho tượngđ iêu khắc, không ai dám đi qua. Mặc dù đã chết, anh vẫn khiến bọn chúng sợ hãi.
Tác Nam Đạt Kiệt chết khiến cho du luận và các giới đều kinh ngạc. Năm 1995, chính phủ Trung Quốc phê chuẩn thành lập "khu bảo tồn thiên nhiên Khả Khả Tây Lý cấp tỉnh. Cũng vào năm 1997 đã trở thành " khu bảo tồn thiên nhiên Khả Khả Tây Lý cấp quốc gia.
Mặc dù đã qua 17 năm dòng giã, nhưng chuyện "Tác Nam Đạt Kiệt đã anh dũng hi sinh khi chiến đấu với phần tử săn trộm vẫn còn được mọi người tuyên dương. Cơ quan công an vẫn không ngừng truy bắt những kẻ tình nghi là tội phạm đã giết anh ta đang lẩn trốn ngoài vòng pháp luật.
Cho đến bây giờ, 18 tên côn đồ, đã có 15 người quy án. Chỉ còn có ba người đang lẩn trốn. Mà Hồ Vinh Phát, chính là một trong số ba người này, cũng là thủ phạm chính đã bắn chết Tác Nam Đạt Kiệt.
Bất kỳ ai cũng không thể ngờ được, tại một sơn thôn nhỏ này, bọn họ đã bắt được thủ phạm từ mười bảy năm trước. Điều này khiến đám người thoáng nhìn về phía trưởng phòng Ba Tang đang mỏi mệt, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
- Trưởng phòng Ba Tang, trước mắt cứ áp giải mấy người bọn họ trở về đã. Để Viện trưởng Lạp Ba Thứ Nhân khám xem thế nào. Nếu chẳng may hắn chết, vậy chẳng phải là đã tiện nghi cho hắn rồi sao?
Trang Duệ tranh thủ lúc đang nói chuyện, lặng lẽ rót chút linh khí vào trong cơ thể người đàn ông mặt sẹo. Hắn muốn người này sống để nhận lấy sự phán xét của pháp luật. Đối loại người cực ác như hắn, cuộc sống sau này có lẽ sống còn đau đớn hơn cả chết.
- Đúng, đúng, không thể không để hắn chết như thế được.
Sau khi nghe Trang Duệ nói xong, trưởng phòng Ba Tang mới phản ứng lại. Ông ta tự mình ra trận, đưa người đàn ông mặt sẹo người đã rũ ra về thôn trang.