Sau khi vuốt ve bộ long của Bạch Sư, tiểu Hoạt Phật mở miệng nói ra:
- Ngươi nguyện ý lưu lại?
Sau khi vị Lạt Ma trong phòng nghe được lời này, còn tưởng rằng hắn ưa thích chó Ngao Tây Tạng, đều không đếm xỉa tới, phật tính của Hoạt Phật chưa mở ra, có chút ít tập tình của hài tử, cũng có thể hiểu được.
Nhưng vài câu phát âm tiếng Tạng này, lọt vào trong tai Trang Duệ, làm cho thân thể hắn chấn động mãnh liệt, bởi vì mấy năm trước, hắn đã từng nghe qua một câu như vậy.
Cũng giống như Trang Duệ, Bạch Sư giống như cũng nghe hiểu lời Phật Sống, có chút lay động đầu, từ trên mặt đất đứng dậy, chậm rãi thối lui đến sau lưng Trang Duệ.
Cho tới lúc này, tiểu Hoạt Phật mới chú ý tới Trang Duệ, nghiêng đầu nhìn, hướng Trang Duệ hỏi:
- Ngươi là bằng hữu của nó?
Thông qua phiên dịch của Lạt Ma bên cạnh, Trang Duệ gật đầu, nói ra:
- Đúng, ta là bằng hữu của Bạch Sư, ngài cũng đã từng hỏi qua, cần gì phải hỏi lại chứ?
Bạch Sư đi theo Trang Duệ thời gian dài nhất, đã từng cứu Trang Duệ khỏi chết, cho dù thế nào hắn cũng không lưu Bạch Sư lại, cho nên nói chuyện không cần khách khí.
- Ta đã hỏi qua sao?
Sau khi tiểu Hoạt Phật nghe phiên dịch của vị Lạt Ma kia, ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, sau đó tùy ý cười, nói ra:
- Đúng là có hỏi qua, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi là muốn hỏi, không ngờ là hỏi rồi!
- Ách, về sau Bạch Sư nguyện ý, ta nhất định sẽ đưa nó tới nơi này.
Nhìn thấy tiểu Hoạt Phật không dây dưa vấn đề này, Trang Duệ vội vàng đưa Cáp Đạt ra, tuy hắn đang đối mặt với một tiểu hài tử bốn năm tuổi, nhưng nhiều năm sau, đây chính là lãnh tụ tinh thần của cả Tây Tạng.
- Công cụ này là...
Thời điểm Trang Duệ kính hiến Cáp Đạt ra cho Hoạt Phật, hắn nói một câu, làm cho nụ cười của Trang Duệ cứng đờ, bởi vì Thiên Châu trên tay bị người ta nhận ra.
Nhưng đây là đồ của người khác, cho nên bị người ta lấy lại cũng không có gì, nhưng Trang Duệ cũng không thể ngờ tới là tiểu hài tử lại nhanh mắt như vậy, lại nói, trước khi đến hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Trang Duệ có chút không tình nguyện tháo Thiên Châu từ cổ tay xuống, nói ra:
- Đây là Hoạt Phật ban thưởng cho ta, hiện tại vật quy nguyên chủ a...
Sau khi thông qua Lạt Ma phiên dịch lời của Trang Duệ, tiểu Hoạt Phật khoát tay, nói ra:
- Ta không giống như người muốn nhận lại thứ đã tặng, ta chỉ đột nhiên hỏi mà thôi.
- Móa, ngươi thuận miệng nói ra, làm cho ta cả kinh, mới vừa rồi là Bạch Sư, bây giờ là Thiên Châu, không nên chơi chết người a!
Sau khi nghe được lời này của tiểu Hoạt Phật, Trang Duệ không khỏi phiền muộn, hắn là người trưởng thành hơn ba mươi tuổi, không nghĩ tới lại ở trước mặt hài tử bốn năm tuổi bó tay bó chân, nói ra sẽ bị Lưu Giang chê cười.
- Trang cư sĩ, Chu Tất Cổ không cố ý, hắn chỉ bị ký ức kiếp trước ảnh hưởng, Trang cư sĩ, ngươi cùng cũng nên giải thích nhiều với Chu Tất Cổ a.
Nhìn thấy thần sắc sầu muộn của Trang Duệ, Lạt Ma đứng bnee cạnh cười lên, mở miệng giải thích cho Trang Duệ.
Trong phật môn, có đốn ngộ, cải tà quy chính lập địa thành Phật cũng chính là đốn ngộ.
Đồng dạng, chuyển thế trong phật giáo, cũng thỉnh thoảng ảnh hưởng tới chí trí nhớ của Hoạt Phật vừa chuyển thế, một ít ký ước trước kia làm gián đoạn suy nghĩ, nhưng có những ký ức này không có nghĩa là Hoạt Phật có thể có được tri thức của kiếp trước.
Nhưng lại trí nhớ này, mới có lợi với Hoạt Phật, cho nên Lạt Ma mới giải thích cho Trang Duệ nghe và bảo hắn nói chuyện nhiều hơn với Hoạt Phật.
- Lời nói còn phải phiên dịch, có cái gì tốt mà nói chuyện với nhau?
Trang Duệ bĩu môi, trong nội tâm có chút không cho là đúng, nhưng những lời này không dám nói ra, lập tức gật đầu nhận lời.
Tiểu Hoạt Phật một lần nữa trở lại giường, nhìn Trang Duệ, đột nhiên lầm bầm lầu bầu, nói:
- Trước kia ta thường xuyên có giấc chiêm bao, mộng thấy một lão nhân, ngồi ở trên mặt ghế, ánh mắt của hắn có chút mệt mỏi, mệt mỏi còn kèm theo ý thức khiến người khác mệt mỏi theo, lúc nghỉ ngơi mới có một tia thích ý. Nhưng đột nhiên có một ngày, cái ghế lão nhân ngồi hoa thành đóa hoa sen, hắn ngồi ở hoa sen hướng về mặt của ta, khuôn mặt dần dần mơ hồ, thẳng cho tới khi hình dáng không rõ nữa. Ta nhớ là nhìn thấy một gương ăặt, kết quả cũng càng ngày không rõ ràng, càng về sau không có cái gì, phòng trống trơn, người nọ đã biến mất, chỉ có một mùi thơm nhàn nhạt truyền vào mũi ta, càng nghe thấy càng dễ ngửi, càng nghe càng muốn nghe, mỗi khối xương toàn thân giống như băng tan vào nước. Ta làm sao cũng cảm giác thoải mái, rất khó nói thành lời, đúng là bất khả tư nghị, bất tri bất giác ta đứng trên một con đường khúc khuỷu, triều đình của ta trước nhìn qua, phía trước là một tòa miếu.
Âm thanh của tiểu Hoạt Phật càng ngày càng thấp, cuối cùng là không nghe rõ, thân thể nho nhỏ ngã xuống giường ngủ say.
Mà Lạt Ma kia cầm giấy bút ghi chép lại, trên mặt tràn đầy thần sắc hưng phấn, chỉ có Trang Duệ là không hiểu gì, một câu hắn cũng không hiểu.
Sau khi ghi chép xong lời nói của Hoạt Phật, vị Lạt Ma kia nhìn về phía Trang Duệ, Trang Duệ vội vàng mang theo Bạch Sư, lặng lẽ lui ra khỏi phòng.
- Thượng sư, Chu Tất Cổ vừa nói gì?
- Chu Tất Cổ trình bày và phân tích lý lẽ chuyển thế, Trang cư sĩ, những lời này không được truyền đi.
Sau khi Lạt Ma kia suy nghĩ một lúc, nói lại lời của Hoạt Phật cho Trang Duệ nghe, hắn nhìn ra, Trang Duệ có thể dẫn dắt trí nhớ của Hoạt Phật, cũng là người có duyên với phật.
- Bà mẹ nó, đây không phải là giảng câu chuyện quỷ thần sao?
Sau khi nghe Lạt Ma nói xong, hồi tưởng lại lời của hài tử bốn năm tuổi vừa nói ra, Trang Duệ lập tức cảm giác da đầu có chút run lên, loại hiện tượng này đã vượt qua hiểu biết của hắn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Trang cư sĩ, có thời gian nhớ ghé Đại Chiêu Tự làm khách, ngươi là khách nhân tôn quý nhất của chúng ta!
trong lòng Lạt Ma này tràn đầy vui mừng, nhưng lúc này hắn muốn sửa sang lại lời Hoạt Phật vừa nói một chút, cho nên không tiếp chuyện với Trang Duệ nữa.
- Được, ta sẽ tới!
Trang Duệ nhận lời.
Sau đó xoay người rời đi, nhưng Trang Duệ quyết định, ngày sau không phải bất đắc dĩ, nhất định không tới Đại Chiêu Tự, nghe một hài tử bốn năm tuổi giảng giải kiếp trước kiếp này, đây là chuyện vô cùng quỷ dị.
Đại sư Lạt Ma kiếp trước là Thích Ca Mâu Ni là người có năng lực vô biên. Còn mình thì sao đây? Kiếp trước mình là ai? Là nữ ca sĩ trên sông Tần Hoài, hay là kẻ trộm thức ăn ngoài chợ Bắc Kinh?
Sau khi đi ra khỏi phòng Lạt Ma, vẻ mặt Trang Duệ nhất thời có chút hoảng hốt. Nếu mỗi người đều có tiền sinh kim thế, vậy mình thì sao? Đến tột cùng, kiếp trước mình chính là một nhân vật thế nào?
Trong sự hoảng hốt, Trang Duệ cảm giác hình ảnh trước mặt mình vừa thay đổi. Dường như hắn xuất hiện ở một nơi phía trên không. Bên tai hắn nghe được rõ ràng có tiếng pháo nổ. Phía dưới là một trận địa khói lửa chiến tranh mù mịt đã mấy ngày. Đây chính là một trận chiến với cảnh chém giét vô cùng khốc liệt.