- Xem ra thứ đồng nát sắt vụn kia thật sự có giá tốt như vậy sao?
Lưu Xuyên nói lời này thật sự có chút hương vị bực bội.
- Được rồi Lưu Manh, đừng càu nhàu, coi như anh em chúng ta đến đây kiếm chút kinh nghiệm.
Khi thấy tình huống như vậy thì Trang Duệ cũng cảm thấy mình mang đến ba trăm ngàn là không đáng.
Trang Duệ khẽ híp mắt, hắn đưa linh khí ra ngoài, khi linh khí vừa bùng ra khỏi mắt thì Tiểu Bạch Sư trong ngực giống như có cảm ứng, trong miệng phát ra những âm thanh gấu gấu, lại liều mạng bò lên vai của hắn.
Trang Duệ giữ lấy Tiểu Bạch Sư mà cảm thấy dở khóc dở cười, hai ngày qua hắn vì thí nghiệm linh khí tự khôi phục mà truyền không ít linh khí trước kia được coi là châu báu sang người nó, sau này mỗi lần sử dụng linh khí thì tiểu tử này đều có thể cảm ứng được.
Sau khi giải quyết phiền toái trong ngực thì Trang Duệ mới chú ý đến cây rụng tiền, khi linh khí tiếp xúc với cây rụng tiền thì trước mắt hắn chợt xuất hiện một cây rụng tiền trong suốt, sở dĩ nói là trong suốt vì phần thân lá cành cây đều biến mất, bây giờ hắn chỉ có thể thấy một cụm linh khí màu tím tạo nên hình thể của cây rụng tiền, đây chỉ là thứ mà hắn thấy được thôi.
Trên cây rụng tiền trong suốt có màu tím kia có rất nhiều chỗ mà linh khí không thể nào tiến vào được, Trang Duệ chú ý và phát hiện những phần tiếp giáp giữa cành cây với thân cây và đốt cây đều có thể vận chuyển linh khí. Hắn có chút suy tư, trong lòng thầm hiểu, có lẽ những điểm này về sau được tu bổ, chỉ là phương pháp quá cao siêu, khó nhìn ra từ bề ngoài.
Trang Duệ có kết luận này thì trong lòng có chút hưng phấn, có cặp mắt thế này thì hắn hoàn toàn có thể tìm ra được cổ vật, đây rõ ràng là có lợi mà vô hại, nhưng lúc này hắn cần phải giải quyết học thức tương quan về đồ cổ cái đã.
Nếu không thì dù mắt hắn có thể thấy được linh khí, nhưng hắn không hiểu nó là gì, không hiểu truyền thừa, không biết lai lịch, lại chẳng hiểu giá cả thị trường thì cũng toi công. Nói cách khác, hắn thấy nếu mình mua được một cổ vật với giá hai trăm ngàn, về nhà lại phát hiện nó chỉ có giá mười ngàn, rõ ràng là có hại ở phương diện kiến thức.
- Năm trăm tám chục ngàn, ông chủ Khương ra giá năm trăm tám chục ngàn, đây rõ ràng là giá tốt, tuy thể tích của cây rụng tiền hơi nhỏ nhưng lại được chế tác tinh xảo, chỉ hơn chứ không kém những cây lớn, nếu xét riêng trong nước thì sẽ khó kiếm được cây thứ hai. Ông chủ Lý, cơ hội khó có được đấy nhé.
Lãng Kiệt lúc này hô hào cả nửa ngày, cuống họng đã hơi khàn nhưng tinh thần rất phấn chấn, khi thấy ông chủ Lý bên kia có vẻ nhượng bộ thì nhanh chóng mở miệng đầu độc.
- Sáu trăm ngàn là giá cuối của tôi, thứ này là rất tốt nhưng có dấu vết tu bổ, tôi nhiều lắm chỉ có thể ra giá như vậy thôi.
Trang Duệ nghe được lời của ông chủ Lý mà đổ mồ hôi hột, hắn vốn cho rằng chỉ mình mình biết cây rụng tiền có dấu vết tu bổ nhưng bây giờ chợt phát hiện cao nhân trên đời này còn rất nhiều. Người đàn ông trung niên này, thậm chí những người ngồi đây cũng không phải đèn cạn dầu.
Sau khi nghe ông chủ Lý nói như vậy thì giám đốc Khương có chút do dự, vật này là do Takeuchi ủy thác lão mua, nói thật là giá này đã tương đối cao, lão nhìn thoáng qua Takeuchi rồi hô lên:
- Sáu trăm mười ngàn.
- Được, ông chủ Khương, sáu trăm mười ngàn, còn bằng hữu nào ra giá nữa không?
Lãng Kiệt thầm hài lòng với giá cả hiện tại, phải biết rằng một cây rụng tiền đặt vào trường hợp đấu giá chính quy thì giá cả cuối cùng cũng không hơn hai triệu, nguyên nhân chính là trên cây có vài phần lá không trọn vẹn, hắn tuy đã bỏ nhiều công phu tu sửa nhưng thật sự không thể nào gạt được ánh mắt người cao minh. Mà thứ này là vật phẩm táng theo chủ nhân, cũng không thể nào đặt ở trong những đợt đấu giá chính thức trong nước.
Còn Takeuchi mua về sưu tầm và mang ra đấu giá quốc tế thì sẽ không liên quan đến Lãng Kiệt, có lẽ những người này đi ra ngoài sẽ điện thoại báo cảnh sát cũng không biết được, dù sao thì Lưu Xuyên cũng thật sự có tâm tư như vậy.
- Được, nếu không ai ra giá, như vậy là sáu trăm mười ngàn, cây rụng tiền thời Hán này thuộc về sở hữu của...
- Bảy trăm ngàn, tôi ra giá bảy trăm ngàn...
Một âm thanh vang lên, mọi người đưa mắt nhìn, thì ra là ông chủ Mã, sau khi hô giá bảy trăm ngàn thì trong miệng vội vàng nhai phần cam mà người đẹp bóc sẵn, giống như vừa rồi không phải là hắn đã ra giá. Nhưng cũng không ai chú ý, trong cặp mắt ti hí của tên mập này thỉnh thoảng lộ ra cái nhìn khôn khéo và xảo trá.
- Bảy trăm ngàn, ông chủ Mã quả nhiên ra tay bất phàm, lần đầu tiên đã ra giá bảy trăm ngần, giám đốc Khương, vật này nếu đã bỏ qua thì không bao giờ tìm lại được.
Lãng Kiệt uống vào một hớp trà để nhuận giọng, hắn vốn tưởng rằng sáu trăm mười ngàn là xong, không ngờ tên mập kia lắm tiền nhiều của, xem ra lần này mình mời hắn là đúng.
Thật ra Lãng Kiệt mời ông chủ Mã cũng là ngẫu nhiên, tên mập này cùng tình nhân đến Lhasa du ngoạn, mà Lãng Kiệt lại từ trong miệng của một người bạn Sơn Tây để biết ông chủ này vài năm gần đây học đòi văn vẻ, thường xuyên tiến vào các cuộc đấu giá. Hắn thử gọi điện thoại cho đối phương, không ngờ thật sự đến đây, còn cho mình một niềm vui lớn vào lúc này.
Giám đốc Khương nói vài câu với Takeuchi ở bên cạnh, sau đó lắc đầu với Lãng Kiệt, tỏ ý mình bỏ qua không ra giá. Lãng Kiệt cũng không thất vọng, cây rụng tiền này hắn chỉ thầm định giá năm trăm ngàn, bây giơ tên mập lại đẩy giá lên bảy trăm, rõ ràng là hời lớn.
- Chúc mừng ông chủ Mã, thứ này mà bày trong nhà sẽ tài lộc đầy nhà, kính xin ông chủ Mã tiến lên giao dịch.
- Vài trăm ngàn mà thôi, nào phiền toái như vậy, Tiểu Triệu, lấy thứ kia về, đưa cho bọn họ bảy trăm ngàn.
Tên mập vẫn tiếp tục ăn uống, lại vung tay mất kiên nhẫn, để cho tên thanh niên ở phía sau tiến lên giao dịch với Lãng Kiệt.
- Được rồi, lúc này là vật phẩm thứ ba, là Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Dần Đường Bá Hổ, ai có hứng thú có thể lên xem xét, nhưng làm ơn đừng đụng tay vào.
Chuyện giao dịch xong cây rụng tiền sẽ có người phụ trách, Lãng Kiệt lúc này đưa ra vật phẩm thứ ba, thứ này chính là tác phẩm của Đường Bá Hổ từng làm cho bố của Dương Vĩ làm trò cười cho người trong nghề.
Vượt ngoài dự đoán của Trang Duệ, Lãng Kiệt vừa hô lên cũng không có ai tiến lên xem, tình huống có vẻ hơi nhạt.
- Này Lãng Kiệt, hôm nay cậu hết đưa ra áo choàng Sa Đồ bây giờ lại đến tranh của Đường Bá Hổ, cậu làm gì vậy? Được rồi, đổi sang vật phẩm kế tiếp đi.
Ông lão họ Tạ không mua được cây rụng tiền, rõ ràng tâm tình cũng không tốt, vì vậy mở miệng phá tan bầu không khí yên tĩnh trong trướng bồng.
- Khụ, khụ, ông chủ Tạ, vật phẩm sau thì chờ chút, nhưng bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ này của Đường Bá Hổ, tuy không phải là bút tích thực nhưng trình độ làm giả là rất tốt, đáng giá cho mọi người sưu tầm.
Lãng Kiệt ho khan hai tiếng rồi mở miệng giải thích, thật ra hắn cũng biết bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ này vừa là giả vừa không phải giả, chưa nói đến chuyện họa sĩ, chỉ cần nhìn cây trục và giấy cũng có thể biết được niên đại, có lẽ không phải là nhà Thanh thì cũng là thời kỳ dân quốc.
Bức tranh này lúc đó được đưa đến cùng cây rụng tiền, hai vật phẩm được bán cùng nhau, giá cả là hai chục ngàn đồng, bức tranh quy ra tiền là năm nghìn. Thứ này cũng không phải lấy được khi trộm mộ, có lẽ tên kia viếng thăm nhà nào đó rồi lấy được.
Trong mắt Lãng Kiệt thì bức tranh này chỉ có giá một ngàn, nhưng nếu đã là kẻ có tiền thì sẽ không ngại thu hàng, nếu lỡ may có một kẻ thích thú với nó, như vậy chẳng phải là buôn bán có lời lớn sao?
Sau khi nghe được lời của Lãng Kiệt thì ông lão họ Tạ và ông lão ở bên cạnh bán tín bán nghi đi về phía trước, bọn họ đeo bao tay trắng, khi người than niên mở bức tranh ra, cả hai dùng kính lúp xem xét, sau đó liên tục lắc đầu và đi về.
- Bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ có giá ba ngàn, mọi người may lên đây mà xem một chút, mỹ nhân cung nữ đồ, treo trong nhà sẽ rất đẹp. Có lẽ mọi người không biết, kỳ nhân Lý Đoan Đoan chính là một trong những tình nhân của Đường Bá Hổ, có thể nói là có căn cơ, truyền thừa tự động.
Khi thấy không ai có hứng thú với bức tranh này, Lãng Kiệt thầm cảm thấy quấn quýt, quyết định nâng giá. Đồng thời hắn cũng giải thích một chút về bức tranh, hy vọng ông chủ Mã có thể tiếp tục vung tay thu mua.
Nhưng tên mập kia giống như không nghe thấy lời nói của Lãng Kiệt, vẫn trêu chọc người đẹp ở bên cạnh, căn bản không tiếp lời.
- Tranh Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ là không giả, truyền thừa tự động cũng đúng, nhưng tranh này từ khi nhà Thanh diệt vong vẫn luôn được cất kỹ ở Tử Cấm Thành, sau này cũng không biết bị ai đưa sang Mãn Châu, bị người ta đưa ra nước ngoài, qua nhiều năm vẫn luôn không hiện thế, cũng trở thành một nghi án. Trong viện bảo tàng Nam Kinh có một bức tranh thế này, nghe nói cũng là hàng giả của hậu nhân, tranh luận rất lớn. Bức tranh này của Lãng Kiệt rõ ràng là gạt người.
Bên cạnh Trang Duệ chợt vang lên âm thanh của một người.
- Chú Lý, các người không xem, sao biết được là giả, lỡ may là thật thì sao?
Tên thanh niên mà người đàn ông trung niên họ Lý kia đưa đến lại mở miệng hỏi, Trang Duệ cũng có nghi vấn này, hắn không khỏi dựng lỗ tai lên nghe.
- Cái là mà là thật, nếu là thật thì có thể đưa đến đấu giá ở thủ đô hoặc Hongkong, cần gì phải mang ra ở chợ đen. Hơn nữa Lãng Kiệt kia nổi tiếng gian tà, nếu là thật hắn sẽ bán với giá ba ngàn sao? Sợ rằng gấp vài trăm lần như vậy cũng không bán. xem tại TruyenFull.vn
Ông chủ Lý kia dùng giọng khinh thường nói, nhưng trong lời nói lại rất tôn sùng ánh mắt của Lãng Kiệt.
Dù nói như vậy nhưng ông chủ Lý này vẫn đứng lên đi đến trước bàn nhìn một chút, nhưng vừa xem qua thì lắc đầu liên tục, sau đó đi về ngồi xuống ghế không nói một lời.
Lãng Kiệt đợi nửa ngày, khi thấy không có ai hứng thú với bức tranh này, hắn cũng không quan tâm. Hắn định lấy ra để gạt tên mập kia, nhưng bây giờ tất cả cũng không phát triển như dự định, hắn mở miệng nói:
- Nếu mọi người không có hứng thú với bức tranh này, chúng ta tiếp tục vật phẩm kế tiếp, vật phẩm đấu giá tiếp theo là...
- Chờ chú, ông chủ Lãng Kiệt, tôi thấy bức tranh này cũng không tệ, tôi lại muốn mua về treo trong phòng.
Lãng Kiệt còn chưa nói hết lời thì đã bị Trang Duệ lên tiếng cắt đứt, hắn cũng đứng lên, ôm Tiểu Bạch Sư đi về phía bàn vuông.
Đám người trong trướng bồng nghe được lời của Trang Duệ thì có kẻ tỏ ra trào phúng, có kẻ không quan tâm, có lẽ trong lòng bọn họ đều coi Trang Duệ và Lưu Xuyên là hai loại công tử ăn chơi trác táng.
- Tất cả đã nói là giả, cậu mua thứ đó về làm gì? Mua về chùi đít cũng không đáng.
Lưu Xuyên cũng không giữ Trang Duệ lại, trong miệng thầm nói, đám người trong trướng bồng nghe được như vậy thì càng có thêm cái nhìn sâu sắc về hai người Lưu Xuyên.
Trang Duệ lúc này đi đến bức Lý Đoan Đoan Đồ đặt ở bàn vuông, người ngoài thấy vẻ mặt hắn như thường, giống như muốn tiến lên xem xét. Dù sao thì vài ngàn đồng cũng không đáng là gì, người này muốn mua về treo trong nhà cũng không là vấn đề, nhưng khốn nổi lại làm trễ nãi thời gian, vì vậy vẻ mặt ai cũng không tốt.
Nhưng không ai nhìn ra vấn đề, Trang Duệ tuy có vẻ bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng bùng sóng dữ dội, quay cuồng không ngớt, nếu không phải gần đây hắn rất ổn định, sợ rằng vừa rồi đã thất thố làm người ta nhìn thấy manh mối.
Đáng lý ra Trang Duệ cũng không có hứng thú gì với bức tranh này, sau khi nghe được ông chủ Lý kia đánh giá thì cũng không có tâm tư dùng linh khí xem xét. Nhưng vật phẩm đồ cổ hắn phân biệt đầu tiên chính là tranh chữ, vì vậy mà trong lòng có hảo cảm, vừa rồi khi Linh khí chuẩn bị thu bức tranh thì hắn tùy ý dùng ánh mắt quét ngang.
Chỉ là nhìn qua một lần nhưng Trang Duệ thiếu chút nữa thì té ghế, vì trong bức họa kia có chứa một nguồn linh khí cực kỳ phong phú, nhiều hơn bất kỳ những vật phẩm khác mà hắn từng thấy. Thậm chí bản thảo của Vương Sĩ Trinh cũng không thể nào so sánh được.
Trang Duệ tuy không biết rõ ràng về những vật phẩm có tồn tại linh khí, nhưng sau khi trai qua quá trình hấp thu linh khí, đồng thời tìm hiểu rõ những vật phẩm đó là gì, hắn chợt phát hiện ra vấn đề, đó là số lượng linh khí có liên quan trực tiếp đến niên đại của vật phẩm, mà có vài loại linh khí có màu sắc khác nhau.
Vừa rồi linh khí của cây rụng tiền có màu tím, giống như màu linh khí trong mắt Trang Duệ, linh khí trong bản thảo của Vương Sĩ Trinh thì có màu vàng, còn bức tượng gỗ tử đàn lại có màu vàng sắc tím, sắc thái không tương đồng, nhưng đồ cổ trong tay hắn có quá ít, cũng khó thể nào dựa vào màu sắc để phân loại.
Lúc này Trang Duệ có thê thông qua linh khí để phán đoán bức tranh Đường Bá Hổ này rõ ràng là thật, tuy trong lòng hắn không hiểu rõ, nơi đây có nhiều chuyên gia sao không nhìn ra được, nhưng hắn tin vào hai mắt mình, vì vậy mới mở miệng muốn lên xem xét một chút.
Dù không quan tâm đến bức tranh này nhưng Lãng Kiệt có bản tính thương nhân, vẫn để cho thủ hạ mở bức tranh ra cho Trang Duệ xem xét. Chỉ là biểu hiện của Trang Duệ rất nghiệp dư, trong tay không có kính lúp, cũng không mang theo bao tay, nhưng hắn cũng không chạm vào bức tranh, vì thế Lãng Kiệt cũng không thể nó được gì.
- Tiểu tử, chẳng phải chỉ là vài ngàn thôi sao, nhìn cái gì vậy? Đừng rề rà nữa, thích thì mua về mà xem.
Ông chủ Tạ phía dưới dùng giọng mất kiên nhẫn thét lên với Trang Duệ, lúc này Trang Duệ cũng thật sự không nói gì hơn, Lưu Xuyên lại chợt nổi giận, hắn đứng lên nói:
- Ông lão kia, đừng cậy già lên mặt, tôi không sợ người ta nói mình không kính già yêu trẻ.
Lưu Xuyên vốn có tính cách không khác gì ông lão họ Tạ kia, hơn nữa hắn đã nhịn ông già kia từ khá lâu, vì vừa rồi vào trướng bồng đã bị đối phương liếc mắt, bây giờ nghe ông ta chĩa vào Trang Duệ, hắn tất nhiên sẽ bạo phát.
Lúc này ông chủ Tạ thấy Lưu Xuyên lỗ mãng cũng không dám nói tiếp, chỉ hừ một tiếng rồi thôi.
- Đại Xuyên, bớt nói vài lời, ông chủ Tạ nói rất đúng, chỉ vài ngàn mà thôi, không đáng. Ông chủ Lãng Kiệt, theo lời ông chủ Tạ, tôi mua bức tranh này, anh thu lại cho tôi.
Trang Duệ lúc này biểu hiện giống như bị ông chủ Tạ làm mất hết mặt mũi, căn bản cũng không nhìn kỹ thì nói ra quyết định muốn mua. Lãng Kiệt thấy tình hình vừa rồi cũng không quá quan tâm, hắn nhanh chóng gói kỹ bức tranh, còn tặng Trang Duệ một cái bọc da màu đen, đưa bức tranh cho Trang Duệ.
Chu Thụy lúc này cũng lấy ra ba ngàn đồng, hai bên đã giao hàng giao tiền, thanh toán xong. Toàn bộ quá trình Trang Duệ vẫn rất bình tĩnh, mãi đến khi quay về trên ghế thì hắn mới có chút kích động, nhưng lúc này đám người nơi đây đều chú ý đến vật phẩm đấu giá tiếp theo, không ai đi chú ý đến Trang Duệ.
- Mộc Đầu, thứ này là bức tranh vứt đi sao?
Lưu Xuyên và Trang Duệ quen biết nhau nhiều năm, vẻ mặt Trang Duệ biến đổi không thể nào thoát khỏi ánh mắt của hắn.
- Nói không chính xác, nhưng tôi cảm thấy bức tranh này là thật, dù sao cũng chỉ là ba ngàn đồng, mua cũng không có vấn đề.
Trang Duệ nói rất khẽ, chỉ có Lưu Xuyên và Chu Thụy ở bên cạnh là nghe được mà thôi.
Chu Thụy dù không hiểu gì về đồ cổ nhưng sau khi nghe Trang Duệ nói thì tên mặt lại có biểu hiện không cho là đúng, trong lòng hắn không thể nào tin được lời của Trang Duệ , với độ tuổi và kinh nghiệm của Trang Duệ, ánh mắt sao có thể vượt qua những con cáo già ở chỗ này?
Vừa rồi ai cũng cho rằng Trang Duệ còn chưa nhìn kỹ bức tranh, nhưng ai cũng không biết hắn có thể nhìn thấy những điểm huyền bí của bức tranh, cũng vì hiểu rõ nhiều người cho rằng nó là đồ giả nên Trang Duệ cũng không thể giải thích với Lưu Xuyên và Chu Thụy. Muốn cho bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ này ra ánh sáng thì hắn cần sự hỗ trợ của Tống Quân mới được.
- Vật phẩm đấu giá tiếp theo chính là một bộ kim khí mà Phiên Vương Minh triều thường sử dụng...
Lãng Kiệt lúc này vẫn tiếp tục duy trì đấu giá, nhưng tâm tư của Trang Duệ đã hoàn toàn đặt vào bức tranh trong tay, trong đầu nghĩ về tình hình lúc vừa rồi, lại hận không thể chấm dứt đấu giá quay về khách sạn dò xét một phen. Bây giờ bức tranh không được mở ra, hắn muốn xem cũng không quá rõ ràng.
Bức tranh Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ vẽ năm người.
Trung tâm của bức tranh là một thư sinh đội khăn văn sinh, râu hình chữ bát, vẻ mặt và dáng người ngồi biểu hiện khí độ và phong thái. Hai bên bàn học là hai tỳ nữ, một nàng mặc váy đỏ, một nàng váy trắng, sắc thái rõ ràng, có trình tự cảm giác.
Phía bên phải là một vị khách, tiểu thư này cầm trong tay một đóa mẫu đơn, tư thái văn nhã rung động lòng người, sau lưng cũng có thị nữ tùy tùng. Bốn nữ vây quanh một chủ nhân giống như sao quanh trăng, tô điểm địa vị quan trọng của chủ nhân, bối cảnh là bình phong sơn thủy, phía trên còn đề thơ.
Nếu nói một cách nghiêm khắc thì bức tranh trong tay Trang Duệ vẽ nhân vật với cử chỉ khô khan, đường cong không quá trôi chảy, hơn nữa giấy vụng về, chỉ là loại giấy thường mà thôi.
Giấy Sinh Tuyên gọi là giấy Sinh, được sử dụng ngay sau khi sản xuất, có đặc tính hút nước, thường dùng vẽ tranh chữ. Dùng giấy Sinh sẽ làm cho bút pháp rõ ràng, biến ảo rất tốt, từ thời Minh Thanh đến dân quốc là hơn năm trăm năm, những nhà thi họa phần lớn đều sử dụng giấy Sinh này.