Người đằng sau này giới thiệu, hóa ra đây là hai anh em ruột, người anh gọi là Trương Đại Ngưu, người em gọi là Trương Nhị Ngưu, hai người này đều là người Hà Nam, lần đầu đến Bắc Kinh, xuống tàu liền hỏi ở đâu có bán đồ cổ, được người ta chỉ đến Phan gia viên.

- Đại Ngưu, Nhị Ngưu, trước tiên các ngươi ăn chút gì đi đã.

Nói đơn giản mấy câu, Trang Duệ nhìn thấy hai an hem nhà này rất chất phác, mặc dù Đại Ngưu so với nông dân có chút ranh mãnh, nhưng so với người trong thành phố vẫn chất phác gấp bao nhiêu lần, hai anh em này làm cho Trang Duệ có cảm giác không tệ.

Hơn nữa ánh mắt của Nhị Ngưu kia, từ khi đi vào trong cửa hàng, chính là nhìn chằm chằm vào hai người làm thuê đang dùng cơm, thỉnh thoảng cổ họng nuốt nước bọt, yết hầu thỉnh thoảng nhấp nhô, nhìn thấy động tác này, Trang Duệ biết rõ hai người có lẽ còn chưa ăn cơm.

- Tốt, tốt, đồ vật ở Bắc Kinh này thật sự rất đắt, một chén cơm vài món thức ăn rau quả đã hai mươi khối tiền, đây không phải là điều dễ với người bên ngoài nha.

Sau khi Nhị Ngưu nghe thấy Trang Duệ nói, hai mắt lập tức sáng ngời, không chút khách khí đi đến chỗ hai người làm thuê ăn cơm.

Đại Ngưu vội vàng kéo em mình lại, nhìn về phía Trang Duệ nói:

- Ông chủ, việc này… việc này không tiện, nếu không, quay đầu lại thứ đồ vật này ta cho ngươi tính toán tiện nghi một chút.

Mặc dù Đại Ngưu so với người em của mình lí lẽ rõ ràng, nhưng là không nỡ phí tiền đi ra bên ngoài ăn cơm, trong túi quần hai anh em tổng cộng có khoảng 300 khối tiền, một bữa cơm ăn hết 40, sao còn không muốn phải về nhà à?

Trang Duệ cười khua tay, nói:

- Không có việc gì, các ngươi ăn trước đi, đợi lát nữa đồ ăn nguội sẽ không thể ăn, ăn xong chúng ta bàn lại.

Trang Duệ lấy hộp thức ăn từ trong khách sạn, số lượng có đủ, sáu người ăn đều vẫn còn thừa.

Nhưng hiển nhiên Trang Duệ đánh giá thấp hai an hem Nhị Ngưu, hai anh em vừa lên bàn, đã tiêu diệt hết thức ăn, dường như Nhị Ngưu còn chưa ăn no, bê lên một bát súp cuối cùng uống cho hết.

- Hai vị huynh đệ, xin lỗi, các ngươi còn chưa ăn no hả?

Đại Ngưu nhìn hai người làm thuê bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, có chút không có ý tứ.

- Không… Không có gì, ăn no rồi, no rồi.

Điều tối kỵ nhất trong đồ cổ là trông mặt mà bắt hình dong, mặc dù hai người làm thuê này chỉ ăn no bụng có ba phần, những cũng không có biểu hiện không thoải mái ra ngoài, dù nói thế nào thì hai người này cũng khách của cửa hàng.

Nhị Ngưu vỗ vỗ bụng, hắn đã lớn như vậy rồi mà còn chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy, vẫn còn có chút hơi ít, mặc dù Nhị Ngưu là người hồ đồ, những cũng biết có ơn sẽ báo, lập tức hạ giọng, nói với Đại Ngưu:

- Anh, ông chủ này không tệ, chi bằng chúng ta đưa một vật nhỏ nhất cho hắn đi?

Tuy nói là hạ giọng, nhưng giọng của Nhị Ngưu nói vẫn để cho mọi người trong cửa hàng nghe được, Trang Duệ không khỏi cười nói:

- Đại Ngưu, Nhị Ngưu, ăn no rồi thì đi lên đây, để cho ta xem những đồ vật của các ngươi.

Trang Duệ đi trước vào trong phòng đằng sau, khi đi đến cửa thì dừng lại, nói với Hầu Tử:

- Lại gọi thêm mấy phần đồ ăn đến, ta thấy tiểu Nhỏ cùng Tiểu Lý đều ăn chưa no.

Nhị Ngưu nghe còn có cơm ăn, lập tức con mắt trợn tròn lên, há hốc mồm nói:

- Ta… ta cũng chưa ăn no.

- Ngươi giữ ý một chút có được hay không hả? Lần sau ta không dẫn ngươi đi theo nữa.

Nhị Ngưu nói làm cho Đại Ngưu ở đằng sau đỏ bừng cả mặt, một cước đã vào mông đít Nhị Ngưu.

- Không có việc gì, không có việc gì, đến đều là khách, ăn bữa cơm không có quan trọng gì.

Trang Duệ đỡ Nhị Ngưu, chủ yếu là không để cái bao trong tay Nhị Ngưu bị ném lên mặt đất, vừa rồi hắn dùng linh khí liếc tìm kiếm, thế nhưng những vật trong bao này thật không đơn giản, linh khí trong mắt Trang Duệ phơi bày ra kim sắc nồng đậm.

Nhắc tới hai người này thật đúng là kẻ dở hơi, trong tay cầm vật quý báu như vậy, lại có thể tùy tiện như thế, trong cái bao kia có vài kiện đào tượng, nếu bị sứt mất một chút, giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.

Sau khi đi vào phòng, Trang Duệ để cho hai người ngồi xuống, nói: xem tại TruyenFull.vn

- Hai vị, trước tiên chúng ta không nhìn thấy đồ vật, ta muốn hỏi sự kiện trước.

- Bọn ta lại không biết ngươi, ngươi hỏi sự tình bọn ta thế nào biết rõ hả?

Nhị Ngưu đần độn có chút không hiểu, hết lần này tới lần khác còn thích cướp lời, một câu là thiếu chút nữa Trang Duệ quên muốn hỏi điều gì.

- Ông chủ, ngài đừng nóng giận, hắn là người đần độn, không biết nói chuyện.

Đại Ngưu đá một cước vào mông đít em trai, sau đó xin lỗi Trang Duệ, nói tiếp:

- Ông chủ, cho dù ngài có hỏi chuyện gì, chỉ cần chúng ta biết rõ, nhất định sẽ nói cho ngài biết.

- Ta… Ta…

Thật đúng là Trang Duệ bị người đần độn kia làm cho suýt chút nữa quên hỏi cái gì, vốn đang hoài nghi hai anh em này có phải là hội Song Hoàng hay không, hiện tại xem ra không phải là như vậy, ở bên trong đầu óc của Trương Nhị Ngưu là hiểu biết.

- Không hỏi hả? Vậy xem đồ vật đi.

Nhị Ngưu để bao ở trong tay lên trên mặt bàn, nói:

- Bọn ta là bán đồ vật, hỏi nhiều như vậy làm gì?

- Ngài thật là dám bán, ta cũng thật là dám mua rồi?

Trong lòng Trang Duệ cười khổ, một lúc sau nói:

- Nhị Ngưu, ta và anh ngươi bàn là được, ngươi đi ăn cơm đi, lập tức người đưa cơm sẽ tới.

Thật sự là Trang Duệ không nói cùng được với Trương Nhị Ngưu, có hắn ở bên cạnh ngắt lời, Trang Duệ cũng không hỏi được cái gì.

- Được, được, anh, ta đây đi ra ngoài nhá.

Trương Nhị Ngưu nghe có cơm ăn, hai mắt lập tức sáng lên, quay người chạy ra ngoài, trong lòng hắn, dù đồ vật bán được hay mất, đồ ăn ngon miệng vẫn là trên hết, cái này sẽ trị giá hơn.

Sau khi Nhị Ngưu rời khỏi đây, lúc này Trang Duệ mới nói ra ý kiến, nhìn về phía Đại Ngưu, hỏi:

- Đại Ngưu, ngươi có thể nói những vật này là từ đâu tới đây không?

- Ông chủ, ngài hỏi việc này hả?

Đại Ngưu nghe xong, nhếch miệng cười, nói:

- Cái này còn có thể từ đâu tới, đào từ trong lòng đất ra đấy, những vật này đều là do ta cùng Nhị Ngưu đào đấy, ngài yên tâm, tuyệt đối là tự chúng ta đào.

Trang Duệ nghe xong lời này, lập tức sửng sốt, căn bản là hắn đã chuẩn bị tâm lý nghe chuyện này, nhưng không ngờ rằng Đại Ngưu lại thẳng thắn thừa nhận là do trộm mộ đào được, thật ra làm Trang Duệ không nói được lời nào.

Trang Duệ suy nghĩ một chút, hỏi tiếp:

- Đại Ngưu, nhà các ngươi ở đâu?

- Bọn ta ở huyện Mạnh Tân, Hà Nam, địa phương chính là ở gần Lạc Dương, nhưng bọn ta là thôn ở trong núi, đây là lần đầu tiên đi xa như vậy.

Đại Ngưu không biết Trang Duệ hỏi những việc này làm gì? Nhưng ấn tượng của hắn đối với ông chủ này là rất tốt, có chuyện gì đều nói ra hết, ngay cả chuyện năm trước bố mẹ hắn sinh thêm một em bé cũng đều không có gạt.

Hiện tại Trang Duệ xem như biết rõ, hai anh em này không có vỏ bọc, cũng không phải là hội Song Hoàng, thật sự là nông dân huyện Mạnh Tân ở Hà Nam.

Đại Ngưu cũng có điểm không tồi, đã từng học 2 năm tiểu học, Nhị Ngưu thì ngay cả tên mình cũng không biết ghi, là mù chữ điển hình, vốn hai anh cùng ra ngoài làm công, chỉ là tính tình bướng bỉnh lại thẳng thắn quá, sau khi đánh chủ thầu, hai người lại đi về nhà trồng trọt.

Nhưng đầu năm nay trồng trọt không có tiền, thấy hàng xóm chung quanh đi trộm mộ, hai anh em cũng cùng đi, vận may của hai người cũng không tệ, đào một mộ lớn không có người động đậy, lấy ra không ít thứ tốt. Đừng trộm mộ người, đều là có nhà dưới, nhưng hai anh em này cũng không nhận ra, cầm đồ vật nhà người thân đi xem, người khác chỉ muốn cho mấy trăm khối tiền, cho nên hai anh em dứt khoát đi đến Bắc Kinh tìm người mua, cái này không. Hiện tại thì ngồi vào trước mặt Trang Duệ rồi.

Người khác ngay cả cha mẹ cũng đều nói cho biết, Trang Duệ còn cái gì có thể hỏi nữa hả? Lập tức nói:

- Đi, Đại Ngưu, mở bao ra, ta nhìn thử xem là vật gì.

- Vâng, thưa ngài. Vừa rồi đi vào một tiệm đồ cổ, vậy mà người ta lại nói là giả, nhưng còn có một cửa hàng hẹn chúng ta xế chiều gặp, nếu như ông chủ ngài nhìn trúng, những vật này sẽ bán cho ngài, so với lão nhân kia ngài phúc hậu hơn.

Đại Ngưu nghe Trang Duệ nói xong, cao hứng mở cái bao trên mặt bàn, hắn nói lời này cũng không phải là cố ý biểu lộ vậy tốt có người muốn đoạt lấy, mà là vì vừa đi một cửa hàng khác, ngay cả một ngụm nước cũng không có uống, cuối cùng xem vật của hắn, người trẻ tuổi này rõ ràng còn nói là làm bộ.

Tới đây Trang Duệ lại mời ăn uống, đãi ngộ hoàn toàn khác nhau, anh em nông dân thật sự là nhận được ân huệ của người khác. Như vậy tâm lý sẽ không thanh thản, dù sao cũng vẫn nghĩ làm thế nào để trả nợ.

- Cái này… Cái này.

Nhìn thấy đồ vật mà Đại Ngưu lấy từ trong bao ra ngoài, Trang Duệ sửng sốt, vừa rồi hắn chỉ dùng linh khí nhìn thoáng qua, bây giờ nhìn thực tế đồ vật, lập tức có chút rất bất ngờ.

Trước tiên Đại Ngưu lấy ra một giá cắm nến bằng thanh đồng cao khoảng 30cm. Cả mặt bên trên thanh đồng để che kín nến cũng không có dấu vết gỉ gì, hình dáng rất hoàn mỹ, một đầu là nữ tử, quỳ một chân xuống đất, hai tay giơ cao lên liên hoa tám múi khay, trong khay có một ít lỗ, liên tiếp kết nối lấy thân thể nữ tử, đây là chọc vào phóng bấc đèn địa phương.

Nhiên liệu bên trong giá cắm nến đã trải qua năm tháng dài dằng dặc, sớm đã bay hết, nhưng cái giá nến này chế tác tinh xảo, trong tang vật của đội trộm ở Dư thị đều không có thấy qua, đừng nói không, chỉ là một giá nến thanh đồng này, có thể còn được gọi là quốc bảo.

Nhưng điều để cho Trang Duệ rất là tiếc là, rốt cục thanh nến cũng không được trọn vẹn, căn bản hẳn là phải có giá đỡ cố định, nhưng bây giờ không thấy, rõ ràng là bị dùng sức vặn gãy.

Trang Duệ hỏi qua Đại Ngưu một chút, quả nhiên thanh giá nến này vốn là ở trên vách tường đường hành lang trong đại mộ, bị Nhị Ngưu nóng nòng dùng sức túm xuống.

Trang Duệ nhìn một chút, bên trên thanh đồng nến không có khắc bất cứ chữ gì, bên ngoài thân được thêu màu xanh rất mỏng, dường như mơ hồ hiện ra một tầng kim quang, cái này tại học thuật bên trên giảng gọi là hiện kim, thấy nhiều ở đồ cổ đào được tại Thiển Tây, Hà Nam cùng với Cam Túc.

Hiện kim thực sự không phải chỉ là đồ vật được chế tạo bởi thủy ngân hoặc là hoàng kim, mà là khí cụ bằng thanh đồng trong môi trường đặc biệt thổ nhưỡng, hình thành tầng đặc thù ô-xy hóa, trước đây cũng được gọi là "Phản kim" hoặc là "Phản đồng".

Loại hiện tượng này bình thường chỉ xuất hiện tại vật vừa mới chế tạo hoàn thành, còn chưa có sử dụng qua khí cụ thanh đồng người đất, hơn nữa phải ở chỗ hạn hán qua nhiều thế hệ, trong hoàn cảnh đất cát, mộ đạo còn cần kín, chưa lần nào bị trộm qua, lúc này mới có thể xuất hiện khí cụ thanh đồng hiện kim thượng hạng. Trong mắt một số ít chuyên gia lý luân, vật này giống như là giả, đoán chừng cửa hàng đồ cổ mà anh em Trương thị vừa mới đi, chuyên gia xem xét đồ cổ lý luận còn thiếu thực tế.

Không biết từ lúc nào Hầu Tử đã đi vào phòng, nhìn trong tay Trang Duệ cầm giá nên thanh đồng, nói:

- Trang ca, buổi sáng ta xem vật này, hẳn là từ trong đại mộ đi ra, chỉ là ta xem không chuẩn đây là cái mộ gì.

- Đây là vật khai quật sinh vũng hố, được bảo tồn vô cùng tốt, đồ vật có một ít vũng nước đọng giá trị sẽ cao hơn, xem hình dạng cùng tạo hình của giá nến này, là phong cách triều nhà Hán, dựa theo cách thức thi công mộ, ít nhất là vương hầu.

Theo như lời Trang Duệ, đồ vật ở vũng nước đọng, địa điểm khai quật phần lớn là ở Hồ Nam, Hồ Bắc cùng với vùng Chiết Giang, bình thường sắc thái biểu hiện sáng rõ, phần lớn mặt ngoài đều sáng loáng trong như gương, hoặc xanh trong suốt, giống như vừa mới được vớt ra từ trong nước.

Giải đáp cho Hầu Tử một hồi, Trang Duệ lại nhìn giá nến thanh đồng trên tay, còn có bốn cái, hình dáng đều như nhau, xem ra đường hành lang mộ táng kia không ngắn.

- Đại Ngưu, lúc ngươi vừa lấy ra thứ này, có phải trên mặt có màu sắc không hả?

Trang Duệ cầm một hình nộm bằng đồ gốm cao 20cm, hỏi Đại Ngưu.

Ánh mắt Đại Ngưu hết sức ngạc nhiên, liên tục gật đầu, nói:

- Đúng, làm sao ngài biết được? Ngài xem rất đúng, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra, khi lấy ra, tất cả đều không có mày sắc.

- Haizz, đáng tiếc, Đại Ngưu, các ngươi đào sạch sẽ các đồ vật trong mộ không còn gì hả?

Nhìn hình nộm bằng đồ gốm này, trong lòng Trang Duệ có cảm giác mệt mỏi không có sức, màu sắc men gốm của hình nộm, nếu như bảo dưỡng tốt, không hẳn là không thể giữ lại nguyên hình dạng, nhưng bây giờ cũng đã bị phá hư rồi.

- Ông chủ, hỏi cái này làm gì?

Đại Ngưu nghe Trang Duệ nói xong, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, Trang Duệ thấy bộ dạng của hắn, đã biết rõ trong mộ khẳng định còn có cái gì.

- Đại Ngưu, ngươi có biết hay không, đây là hành vi phạm pháp đó?

Trang Duệ thử thăm dò hỏi một câu.

Sau khi Đại Ngưu nghe Trang Duệ nói, chẳng hề để ý khua tay, nói:

- Phạm pháp cái gì? Chỗ chúng ta khắp nơi đều là phần mộ, ở quê nhà ít nhát cũng có vài trăm người đều đang đào, chính là dựa vào đào mộ, để kiếm tiền xây nhà, còn cưới vợ, dựa vào cái gì mà người khác có thể đào còn chúng ta thì không thể đào hả?

Hai anh em Đại Ngưu cũng thấy người khác đều đào mộ trong đêm, ban ngày thì ngủ ngon, thời gian qua rất là sảng khoái. Tình hình kinh tế dường như sẽ rất tốt, điều này làm cho hai anh em cảm thấy không được công bằng, liền lên núi tìm một phần mộ ẩn nấp tốt, đào ra những vật này.

- Kể cả là cục công an xem xét việc này?

Trang Duệ nghe xong mồ hôi chảy ròng ròng, một xã thì có vài trăm người trộm mộ cổ, vậy là một huyện hoặc một thành phố, sẽ có bao nhiêu người làm nghề này đây?

Phải biết rằng, khai quật khảo cổ là một việc rất đặc biệt, trong quá trình đào bới cần phải tỉ mỉ cẩn thận, chẳng những muốn bảo trì cổ mộ nguyên vẹn, mà ngay cả đường hành lang cũng không thể phá hư, bởi vì những cái thạch bích trên kia, thường thường đều có khắc họa tinh xảo.

Cho nên hiện trường khai quật cổ một, cũng phải do nhân viên chuyên nghiệp đến tiến hành, nhưng theo như lời Đại Ngưu nói, ở quê nhà khắp nơi đều có người đang đào bới cổ mộ. Trang Duệ không biết, sẽ có bao nhiêu mộ táng bị phá hư?

- Cục công an trông nom à, muốn đi vào chính là phạt tiền, trước mặt hai người hung dữ bọn ta đã bị phạt 5000 khối tiền, cho nên bọn ta mới cầm được đồ đến Bắc Kinh bán đó.

Theo lời nói của Đại Ngưu lại càng làm cho Trang Duệ im lặng, phá hư một giá trị cổ mộ, chỉ bị phạt 5000 khối tiền, như vậy người quản giáo, sẽ chủ làm cho người trộm mộ càng ngày càng nhiều, bầy không khí trộm mộ ngày càng ngang ngược hơn.

Trước kia chỉ là nghe nói phong trào trộm mộ ở Hà Nam, nhưng Trang Duệ không thể nào tưởng tượng được, trộm mộ lại có thể thành sản nghiệp, nông dân không trồng trọt, mà lại trộm mộ để sống.

Mà những nông dân trộm mộ này, đối với cổ mộ đã nguy hại, nhưng vẫn còn kém xa những kẻ trộm mộ chuyên nghiệp, thủ đoạn của bọn hắn còn kịch liệt hơn, thuốc nổ, búa, cái gì cũng dám dùng.

Bị những nông dân này đào qua mộ táng, giống như là bị châu chấu cướp sạch hoa màu, không có một ngọn cỏ, ngay cả cầm không được đồ vật nào, rất nhiều người sẽ cùng đập phá nát đi.

- Ông chủ, trong này còn mấy đồ vật nữa, ngài có muốn xem nữa hay không?

Đại Ngưu thấy Trang Duệ không nói câu nào, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn, hắn cũng biết trộm mộ là phạm pháp, nếu như bị bắt, ít nhất cũng bị phạt năm ba ngàn, nhà bọn họ cũng không nhiều tiền như vậy.

- Còn có? Xem, muốn xem.

Sau khi Trang Duệ nghe được Đại Ngưu nói, lập tức tỉnh táo lại, tục ngữ nói loan thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ, hiện tại đồ cổ như là đứng đầu, những lái buôn di vật văn hóa đều đem ánh hướng chằm chằm nhìn về nông thôn.

Mà những người dân quê này có điều kiện gặp may mắn, cộng thêm trình độ văn hóa phổ biến khá thấp, căn bản là không rõ hành vi trộm mộ của bọn hắn, đối với những vật quý di sản văn hóa lịch sự còn sót lại bị phá hư.

Nhưng Trang Duệ có chút khó hiểu, đối với nạn buôn bán trộm mộ di sản văn hóa, một mực đả kích rất lớn, vì sao mà có nhiều chỗ còn có thể hiển nhiên trộm cổ mộ như thế, chẳng lẽ chính phủ ở những địa phương đó đều bất tài sao?

Thật sự là Trang Duệ không biết, tại khu vực Hà Nam, nhất là địa phương xung quanh núi Đặng, một đại quân trộm mộ ở gần Mạnh Huyện, cũng không dưới năm nghìn người, tục ngữ nói pháp luật không trách nhiều người, chỉ bằng mấy công an biên chế, căn bản là không nắm được.

Hơn nữa ngay cả những nhân viên chính phủ trong nhà, nói không chừng cũng đều có trông cậy vào việc này để kiếm sống, nên cho dù có bắt được tội phạm đang hoạt động lúc đó, nhưng cũng chỉ là phạt ít tiền, nếu quả thật muốn phạt, đoán chừng ngày hôm sau ra chỗ nào đó có thể bị một nhóm ông cụ bà cụ vât đán bọn họ, chuyện này không phải là chưa gặp qua.

Những kẻ trộm mộ ở địa phương này, của cải đều thuộc về tầng thấp nhất, thời điểm lúc ban đầu, bọn hắn vất vả đào đồ vàng mã, vật phẩm hoàn chỉnh cũng chỉ có bán được mấy trăm khối, thậm chí hơn mười khối tiền cũng có thể bán đi.

Sau khi đồ cổ được phát triển hơn, những người này cũng cảm giác thấy mình bị chịu thiệt, dần dần để cả gia đình trộm mộ, trở thành hành động tập thể.

Mấy nhà có quan hệ không tệ, kết hợp cùng một chỗ, phân công rõ ràng, có người phụ trách trộm mộ, có người phụ trách trông chừng, đặc biệt phái người nằm vùng ở cửa ra vào thông hành, thấy cảnh sát đi ra ngoài cánh cửa, phải báo tin cho bên kia, việc này làm cho công tác của cảnh sát cũng khó hơn nhiều.

Cho dù có một số vụ án kinh động đến cấp cao, lực lượng bắt đầu được điều động đến, cũng để cho bọn họ biến mất một thời gian, sau khi lực lượng đi qua, đến tối lại tiếp tục trộm mộ, tổ chuyên án cũng không thể thường trú được ở nơi đó?

Cho nên những gia đình trộm mộ tập thể, thì không có cách nào cấm tiệt, còn nếu tiếp tục tồn tại, sẽ như con chuột dưới đất, trộm mộ sẽ phá đi một mộ táng cổ đại quý báu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play