Trang Duệ nghe xong biết là việc gì, lập tức có chút dở khóc dở cười, ai mà lắm mồm thế, đem chuyện này ra chọc lão gia tử? Nhưng lão gia tử đã không biết chuyện bố cục, vậy nhất định không phải là Miêu Phỉ Phỉ nói.

- Bất kể ta nghe ai nói, ta hỏi có việc này không? Nói cho ngươi biết, một hồi ta sẽ mượn trượng của Tống lão đánh ngươi!

Lão gia tử nói lời này cho Trang Duệ nghe, đó là Tống lão gia gia, cũng là người yêu thích đồ cổ, không biết ai nói vào lỗ tai của hắn, sau đó mới lọt vào tai ông ngoại.

Hiện tại Trang Duệ cũng biết rõ, chuyện mình cho rằng rất bí mật, căn bản là không chạy khỏi tai mách vạch rừng của cơ quan điều tra, đấu giá chưa chấm dứt bao lâu, đã lọt vào tai của lão gia tử.

Kỳ thật Trang Duệ không biết, sau chuyện lần trước hắn đi ra ngoài, Âu Dương Cương và Tống gia lão gia tử, luôn chú ý tới hắn, chuyện lớn như lần này, đương nhiên có người báo cáo cho lão nhân rồi.

- Ông ngoại, không có việc như vậy, ta bán đồ cho lũ Nhật Bản kia, đó là đồ giả, đừng nói hơn ức nhân dân tệ, ngay cả mười vạn cũng không tới, cái gì mà quốc bảo chứ!

Trang Duệ vội vàng giải thích với lão gia tử một phen, những lão gia hỏa này đều từ chiến trường chiu ra, đều tính tình nóng nảy, nói không chừng trong nhà của Tống lão gia tử có thể tìm được súng ngắn đấy, việc này nhất định phải nói rõ ràng.

- Ngươi nói thật?

Lão gia tử bán tín bán nghi.

Trang Duệ vỗ ngực nói:

- Ông ngoại, ta nào dám dối gạt ngài, ta nói là chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ có đồ vật được làm như thật thôi.

Trang Duệ cũng nói chuyện lập quỹ ngân sách cho lão gia tử nghe một lần, thần sắc lão nhân vốn nghiêm túc cũng hòa hoãn trở lại.

- Ân, vậy là tốt rồi, Duệ, ông ngoại tuổi đã lớn, không biết lúc nào sẽ đi gặp Mao chủ tịch, thời điểm còn có thể che chở cho các ngươi, có một số việc khó nói với ai a.

Cho nên các ngươi làm việc nhất định phải đường đường chính chính, chỉ cần đi được chính, sẽ không sợ ai nói khác.

Lời nói của lão nhân rất chậm, cuối cùng run run rẩy rẩy chống quải trượng đứng dậy, nói ra:

- Ngươi đi mau lên, ta và Tống lão đầu nói chuyện!

- Bên ngoài sao?

Nhìn thấy y tá từ từ vịn lão nhân đi vào sân nhỏ, đột nhiên Trang Duệ cảm thấy mũi cay cay, hiện tại hắn mới hiểu được, thì ra lão nhân vẫn luôn quan tâm tới hắn.

Sau khi rời khỏi Ngọc Tuyền Sơn, Trang Duệ lại đi tới nhà bảo tàng, sau khi nói chuyện mở quỹ ngân sách với Hoàng Phủ Vân một chút, lại hỏi chuyện trao đổi vật phẩm với bảo tàng cố cung, thẳng đến tối mới trở về nhà.

Thời gian kế tiếp, Trang Duệ càng thanh nhàn, mỗi ngày đi tới trường nghe giảng, về nhà chơi với hai con, nhìn thấy con của mình phát triển từng ngày, trong lòng Trang Duệ tràn ngập cảm giác hạnh phúc của người làm cha.

Thời điểm cuối tuần, Trang Duệ lại đi viện bảo tàng hoặc Tuyên Duệ Trai, hai tháng sau, quỹ ngân sách của bảo tàng Định Quang thành lập, hơn nữa đã giúp đỡ hơn ba trăm hài tử nghèo khó, thành lập mười hai lớp học hi vọng, đạt được xã hội nhất trí tán dương.

Những chuyện này đều là Hoàng Phủ Vân ra mặt, Trang Duệ một mực tàng hình phía sau màn, trừ một số ít người thân cận, có rất ít người biết rõ quỹ ngân sách này là của Trang Duệ.

- Cha... Cha ôm...

Phương Phương lay động cánh tay đi tới bên cạnh Trang Duệ, đôi bàn tay giơ lên, sau lưng còn có em gái của nó theo sau, hai gia hỏa vừa mới qua sinh nhật một tuổi, đã có thể hô lên "Cha cha, mụ mụ, nãi nãi, thúc thúc" còn nhiều từ nữa.

Không biết có phải là vì Trang Duệ thường xuyên dùng linh khí vuốt ve thân thể của chúng hai không, lũ tiểu tử này, cao hơn hài tử cùng tuổi không ít, nhất là làn da, đặc biệt tốt, giống như hai con búp bê.

Sau lưng hai gia hỏa, còn có hai con chó Ngao Tây Tạng đi theo, mặt khác Âu Dương Uyển đang dùng vẻ mặt khẩn trương nhìn theo chấu nội, sợ chúng ngã xuống.

- Đến đây, con yêu, thơm quá đi!

Trang Duệ một bả ôm lấy Phương Phương, đem mặt gom góp đi qua, cái tay còn lại đem con gái cũng ôm, nhìn phía sau khẩn trương tôn tử tôn nữ Âu Dương uyển nói ra:

- Mẹ, tuổi mẹ đã lớn, đừng đi theo đám tiểu tử này nữa, không phải có Kim Cương sao?

Âu Dương Uyển liếc mắt nhìn con mình, tức giận nói ra:

- Chẳng phải thời điểm ngươi còn nhỏ cũng thế sao, mẹ chạy còn ít à? Ân, nhưng Kim Cương đúng là hiểu chuyện, nó đang thay Bành Phi dán câu đối đấy!

Năm nay năm mới đến muộn, phải tới trung tuần tháng hai, trong nhà cấp bốn của Trang Duệ đã bố trí xong, sau đó dời cả nhà qua trang viên, hắn chuẩn bị đón năm mới trong trang viên vào năm nay.

- Ngao!

Đang nói Kim Cương, thì đại gia hỏa này chạy tới, nhìn thấy nó ăn mặc, Trang Duệ không khỏi cười lớn.

Cũng không biết là ai cắt may quần áo cho Kim Cương, không ngờ là một bộ quần áo đỏ chót, mà trên đó có không ít bông hoa, trên đầu còn có một cái mũ chụp xuống, nếu quay lưng lại, sẽ làm cho người ta tưởng rằng nó là người vạm vỡ đấy.

- Muốn... Kim Kim... Muốn Kim Kim...

Kim Cương đến, hai gia hỏa ở trong ngực Trang Duệ lập tức không an phận, đều giương tay và thân thể để cho Kim Cương ôm. Text được lấy tại Truyện FULL

- Ta nói, rốt cuộc ai là cha các ngươi đấy!

Trang Duệ cười khổ giao Phương Phương Viên Viên cho Kim Cương, hai gia hỏa đều cằm lông ở cổ của Kim Cương, không buông tay ra, Trang Duệ thấy thế trong lòng xuất hiện đố kỵ.

Hai con chó Ngao Tây Tạng vây quanh Kim Cương, dùng móng vuốt bắt lấy quần áo của Kim Cương, muốn bò lên trên, nhưng sự thật chứng minh, chó không có năng khiếu leo cây, vừa leo được một nửa đã té xuống, Trang Duệ nhìn thấy mà vui cười.

- Ự...c... Cạc cạc!

Kim Vũ cũng từ trên bầu trời bay xuống, nó dùng mỏ cọ lên mặt hai gia hỏa một cái, nếu như có người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa không nhẹ, nhưng gia đình Trang Duệ nhìn mãi thành thói quen.

Âu Dương Uyển con mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa cháu nội, trong miệng nói với Trang Duệ:

- Tiểu Duệ, Huyên Băng chừng nào trở về?

- Ngày mai sẽ trở về, mẹ à, mẹ hỏi mấy lần rồi đấy!

Tần Huyên Băng tháng trước đã bắt đầu công tác, phụ trách thiết kế xếp đặt châu báu cho Tần thị châu báu, đều làm ở trong nhà, nhưng mấy hôm trước đi tới Hồng Kông một chuyến, năm nay Tần gia chuẩn bị đến Bắc Kinh mừng năm mới.

- Đi đi, ta sẽ nhìn, ngươi đi giúp Lý tẩu đi, nhìn xem gian phòng thu thập xong chưa!

Thông gia sắp tới, đương nhiên Âu Dương Uyển phải có đầy đủ tôn trọng, bảo người chuẩn bị phòng ốc cho thông gia trước, mấy ngày nay đang bận rộn làm chuyện này.

Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Biết rõ, mẹ à, ngài yên tâm đi, phòng ở nhà mình còn tốt hơn cả phòng khách sạn năm sao đấy!

- Đúng rồi, Bành Phi đâu? Hắn đi ra ngoài hơn nửa tháng rồi đấy? Như thế nào còn không có gặp trở lại?

Thời điểm Trang Duệ muốn quay người rời đi, Âu Dương Uyển ở sau lưng hô lên.

- Mẹ, Bành Phi đi ra ngoài mấy ngày a!

Trang Duệ đang nói chuyện, điện thoại trong túi quần vang lên, lấy ra xem xét, Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Mẹ nhìn nè, điện thoại của con nuôi mẹ đấy, mỗi ngày đều có điện thoại gọi đến, còn lo gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play