Bỗng nhiên Trang Duệ thức tỉnh, bởi vì hắn nhìn thấy mặt trời, nhìn thấy ánh hào quang rực rõ nóng bức của mặt trời, từ trên mặt biển phản xạ lại.
Tiếp theo, Trang Duệ lại "Thấy", thấy những con dơi đang ở trong sơn động, thấy vô số con dơi đang bay loạn, làm cho người ta sợ hãi, nhưng mà, lần này linh khí của hắn lướt qua, hắn cũng không có cảm giác só lượng linh khí bị giảm bớt.
Thời điểm quay mặt nhìn lại, Trang Duệ "Trông thấy ", Kim Cương đang ở trong sơn động, tinh thần có chút hoảng hốt, hai tay của Kim Cương đều là máu tươi, đang ôm một tảng đá lớnkhông ngừng đụng mạnh vào trong lỗ thủng.
- Kim Cương, không nện nữa!
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Kim Cương, Trang Duệ đau lòng, chắc chắn là nó thấy bản thân mình không có đi ra khỏi hang động nên vội vã muốn tiến vào trong lòng núi.
Mà Kim Cương đang điên cuồng, đột nhiên dừng lại, hình như nó nghe thấy âm thanh của Trang Duệ, không khỏi nghi hoặc nhìn bốn phía.
Trong mật thất Trang Duệ cũng sửng sờ, khó mà tin được trong lòng mình nói thầm, Kim Cương có thể nghe thấy? Chẳng lẽ Kim Cương có thể nghe thấy âm thanh trong lòng của mình sao?
- Kim Cương, ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn thịt nướng không?
Trang Duệ thử nói thầm một câu, không nghĩ tới hắn lập tức "Thấy", thấy Kim Cương rất cao hứng, dùng nắm đấm nện vào ngực, nhưng trên mặt mang theo thần sắc ủy khuất.
- Bà mẹ nó, thật giỏi a?
Trang Duệ không nghĩ tới Kim Cương lại có thể nghe thấy thật sự, trong lòng lại nói thầm một câu.
Nhưng những lời này có chút thâm ảo, Kim Cương gãi gãi đầu, không rõ ràng nhìn bốn phía, nó có chút kỳ quái, tại sao lại nghe được âm thanh, mà không nhìn thấy Trang Duệ?
- Kim Cương, ngươi đi bắt dê rừng, khi ta đi ra chúng ta sẽ ăn thịt nướng.
Trang Duệ hưng phấn qua đi, cũng cảm thấy đói bụng, từ mặt trời ở bên ngoài mà phán đoán, chỉ sợ bản thân mình đã ngây ngốc ở đây suốt cả đêm a.
Nhưng Trang Duệ không có cảm giác mệt mỏi, toàn thân tràn ngập năng lượng, nếu như lúc này bảo Trang Duệ đấu vật với Kim Cương, đoán chừng Trang Duệ đồng học cũng không sợ hãi.
- Ngao ngao!
"Nghe" thấy lời này của Trang Duệ, Kim Cương hưng phấn nện lên ngực, sau đó cong tay tạo hình, đối với việc bàn tay chảy máu không thèm quan tâm.
- Đợi một chút, ta trị liệu cho ngươi.
Kim Cương không sợ đau, nhưng Trang Duệ thấy mà đau lòng, vội vàng xuất ra một đoàn linh khí, bao bọc lấy tay của Kim Cương, thời điểm linh khí màu tử sắc(màu tím) tràn vào tay của Kim Cương, thì miệng vết thương do đập vào vách đá, lập tức dùng mắt thường có thể thấy nó đang khép lại.
- Ồ?
Đột nhiên Trang Duệ phát hiện vấn đề, vừa rồi linh khí của mình tiếp xúc với thân thể của Kim Cương, nhưng vì sao không có rót vào thân thể nó?
Chẳng lẽ... Trang Duệ vội vàng thí nghiệm một chút, kết quả đã làm cho hắn cảm thấy vui mừng, trước kia linh khí rót vào trong thân thể của sinh vật thì sẽ bị hấp thu, hiện tại rõ ràng sinh ra cải biến.
Thời điểm Trang Duệ muốn cho linh khí rót vào trong thân thể, linh khí mới có thể rót vào, nếu không khi tiếp xúc với đối phương, cũng không sinh ra bất cứ cảm giác nào.
- Bà mẹ nó, chẳng lẽ muốn nhìn ai thì nhìn, muốn nhìn thế nào cũng được hay sao?
Bỗng nhiên trong lòng của Trang Duệ xuất hiện ý nghĩ xấu xa, cũng khó trách, bình thường Trang Duệ bởi vì đặc tính linh khí, căn bản không có xuất hiện chủ ý này, nhưng hiện tại... Đã có chút bất đồng.
Mà Trang Duệ có thể xác định, sau khi linh khí của mình tiếp xúc với đầu lâu, đã sinh ra cải biến, trừ màu sắc từ vàng kim óng ánh biến thành tử sắc, thì nó có được tác dụng tâm linh tương thông, mà phương diện khống chế, cũng trở nên linh hoạt.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, ca là người tốt... , ân, ngẫu nhiên nhìn một chút cũng không sao.
Trang Duệ nhìn thấy Kim Cương rời đi, ánh mắt ngưng tụ, nhìn ra bên ngoài sơn động, hắn muốn thử xem, sau khi linh khí biến thành tử sắc, khoảng cách dò xét, có trở nên xa hơn hay không.
Trước đó, phạm vi phóng xuất linh khí của Trang Duệ xa nhất là năm trăm mét, nhưng từ khi nhìn thấy phạm vi của Kim Cương trong sơn động, Trang Duệ đã biết rõ, phạm vi dò xét của linh khí, đã tăng lớn.
Vô hình linh khí xuyên thấu sơn thể, dần dần lan ra xa hơn, động của tổ tiên Kim Cương, lúc đến rừng cây, nhìn thấy sơn động của mình, thôn xóm đã biến thành phế tích không ngừng xẹt qua trong mắt của Trang Duệ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Rừng cây dừa, bãi cát làm muối và thủy đàm tương thông với biển cả, tất cả đều xuất hiện trong mắt của Trang Duệ, thời điểm tiến vào phạm vi ba bốn trăm mét dưới biển, rốt cuộc Trang Duệ cảm thấy không còn chút sức lực nào, ánh mắt có chút mơ hồ.
Nhưng ngay cả như vậy, trong lòng của Trang Duệ vui mừng như điên, phải biết rằng, từ trong vị trí của hắn, khoảng cách tới bờ biển là bảy tám km, hơn nữa hiện tại thân ở vị trí này, chỉ sợ phạm vi phóng xuất linh khí của mình, đã vượt qua mười km.
- Bảo bối a, đúng là bảo bối a, chắc có lẽ nó đúng là sản phẩm của người ngoài hành tinh chế tạo a.
Nhìn thấy đầu lâu thủy tinh, Trang Duệ có thể cảm giác được cái đồ chơi này vô cùng đáng yêu, thời điểm hắn tiếp tũ phóng linh khí vào, nhưng cảm giác trước kia không có xuất hiện, chỉ có thể phát hiện bên trong có một đoàn linh khí mờ mịt.
- Trước tiên rời khỏi nơi này đã.
Trang Duệ "Thấy" Kim Cương đang ôm một con dê rừng từ dưới núi đi lên, hắn cũng đình chỉ thí nghiệm linh khí, nhưng lúc nhìn phía đám bảo tàng trị giá mấy trăm triệu đô la ở trong mật thất này, Trang Duệ sửng sốt.
Bởi vì hắn không biết, bản thân mình nên làm cách nào mang đống đồ vật này ra ngoài, tiền sao? Thứ này vô dụng, mỏ neo vàng sao? Mình không làm nó động đậy được a, Trang Duệ đi tới xách nó lên một cái, thì phát hiện, Trang Duệ có thể dùng một tay xách nó lên, làm cho Trang Duệ cả kinh chính là, chẳng lẽ linh khí tiến hóa, tố chất thân thể cũng được tăng cường sao?
Nhưng khi có thể cầm nó, đương nhiên Trang Duệ muốn mang theo nó đi ra ngoài, vạn nhất sau này bản thân mình có thể rời khỏi hòn đảo, chỉ bằng vào mỏ neo vàng trong tay này, có thể oanh động toàn bộ giới khảo cổ học và các nhà thám hiểm trên thế giới này a.