Bởi vì hoành cảnh kỳ lạ, một ít sát thủ biển cả hung mãnh không tiến vào được đây, cho nên nơi này biến thành thiên đường của những con cá.
Đứng ở bên cạnh thủy đàm, có thể nhìn thấy đủ loại cá bơi tới bơi lui,có con dài hai gang tay, có con chỉ bằng đầu nhón tay.
Từ khi Trang Duệ vô tình phát hiện ra nơi này, thủy đàm này mất đi bình tĩnh, mỗi ngày Trang Duệ đều muốn tới đây luyện kỹ năng bơi lội, thử xem có thể bắt được con cá nào hay không, nhưng bạn thân giày vò trong nước vài ngày, bi thảm không bắt được con cá nào.
- Ca tới đây.
Thời điểm mỗi ngày đi bắt cá, là thời điểm Trang Duệ vui vẻ nhất, cho nên nhìn thấy chế tạo xong ngọn lao, Trang Duệ cũng nhịn không được nữa, lập tức đi tới đây một lần, bị kích động cầm lao xông vào trong thủy đàm.
Có vũ khí và không có vũ khí ý nghĩa rất khác nhau, lúc ban đầu mấy lần bị thất thủ, không biết là mèo mù vớ phải chuột chết hay không, Trang Duệ một lao vào trong nước, đã ném trúng con cá lớn màu bạc.
Trang Duệ cười vang vọng cả thủy đàm, mấy ngày nay hắn không có gặp được động vật nào trên bờ biển, lá gan của Trang Duệ cũng lớn hơn không ít, bằng không cũng không cao hứng đi thăm dò hòn đảo này.
- Phù phù!
Trang Duệ nhảy xuống thủy đàm, cầm ngọn lao, mà đầu nhọn đâm xuyên qua con cá, luống cuống tay chân bò lên bờ, hắn lập tức tụ tập củi và là khô tại đây.
- Két... Ken két...
Sau khi tiểu đao và đá va chạm với nhau, khi tia lửa rơi vào trong đống lá khô, lá cây lập tức bị tia lửa đốt cháy, Trang Duệ vội vàng gom góp qua miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Thổi hơi chỉ là kỹ xảo mà thôi, thổi hơi lớn, hoa lửa sẽ bị thổi tắt, nhưng thổi nhỏ, lại không đủ để đốt cháy lá khô, nhưng Trang Duệ lục lọi trong vài ngày, mới nắm giữ cái này kỹ xảo.
Đáng tiếc là, vật bất ly thân từ trước tới nay của Trang Duệ chính là cái kính lúp, không biết đã mất ở địa phương nào, bằng không chuyện nhóm lửa rất dễ dàng, trực tiếp dùng kính lúp tập trung ánh mặt trời là có thể.
Sau khi đốt lửa, Trang Duệ vội vàng đem con cá nặng bảy tám cân kia mổ bụng, sau khi ném nội tạng đi, tìm một nhánh cây cứng rắn, đặt trên đống lửa.
- Thơm, quá thơm a!
Nghe mùi thơm của cá nướng, nước miếng từ trong miệng của Tràn Duệ chảy xuống, hắn đã đi tới hải đảo này được một tuần, Trang Duệ cũng không nếm qua thực phẩm chín, lúc này nghe mùi cá nướng, thiếu chút nữa nước mặt của Trang Duệ đã chảy ra, đương nhiên, đây là nước mắt kích động.
- Hư... Hư hư...
Không đợi cá chín hoàn toàn, Trang Duệ bất chấp phỏng tay, kéo thịt con cá xuống cho vào trong miệng, cho dù cái miệng của Trang Duệ bị phỏng, nhưng nghe được hương vị từ cá nướng, hắn nhịn không được mà nhấm nháp.
Trang Duệ biết rõ nóng vội không ăn được đậu hủ nóng, rốt cục tĩnh tâm lại, sau khi nướng cho toàn thân con cá thành màu vàng óng ánh, lại để cho nguội một hồi, lúc này mới bắt đầu thưởng thức.
- Ăn ngon, ăn thật ngon a...
Hơn hai mươi năm an cá, lần đầu tiên hắn cảm thấy thịt cá ngon như vậy, so với những thứ tốt mà hắn vẫn ăn hàng ngày, thì thịt cá này ngon gấp trăm lần.
Hơn nữa con cá này thịt chất tinh tế tỉ mỉ, trừ xương của con cá ra, nếu bỏ xương đi, thịt của con cá này cũng nặng hai ba cân, lúc này đều nằm trong bụng của Trang Duệ.
Sau khi ăn gặm xong xương cá, Trang Duệ lưu lại, thứ này sau này còn có công dụng khác, hiện tại Trang Duệ là người nghèo hai bàn tay trắng, phải lợi dụng tất cả tài nguyên có được.
- Chắc có lẽ nên làm ra chút muối...
Sau khi ăn xong, Trang Duệ mới cảm giác được thiếu thiếu cái gì đó, mấy ngày hôm trước hắn một mực ăn hải sản và dừa, nhưng có thực phẩm chín, muối chính là gia vị không thể thiếu.
Muốn tạo ra muối ở bờ biển, là chuyện đơn giản nhất, chỉ cần ở gần khu rừng, đào một cái hố có diện tích lớn, dẫn nước mặn đi vào, lại lợi dụng ánh nắng thiêu đốt, phơi nắng một thời gian ngắn, sẽ có muối mà ăn.
Tuy đây không phải là muối i-ốt, nhưng dùng để ăn tuyệt đối không thành vấn đề, sau khi ăn cá xong, toàn thân Trang Duệ tỏoải mái, lập tức bắt đầu hành động. . Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hơn ba tiếng đồng hồ qua đi, bên cạnh rừng dừa chính là một khu đất trống có diện tích mười mét vuông, lại đào cát mềm ra, dẫn một ít nước biển tiến vào.
nhưng muốn làm ra muối, chỉ sợ cần thời gian ba tới năm ngày, nhìn thấy sắc trời đã tối, Trang Duệ ngồi ở dưới một gốc cây dừa to.
Ban đêm hai ngày này, Trang Duệ đều vượt qua ở trong rừng, bởi vì hắn bị lần thủy triều kia dọa sợ chết khiếp, quả thực chính là giết người không thấy máu a.
Bởi vì có cây lao, chậm trễ một ngày, sau khi dùng cơm buổi tối xong, Trang Duệ bắt đầu chuẩn bị trang bị thứ hai khi thăm dò rừng rậm vào ngày mai.
Muốn bước vào tòa hoang đảo này, Trang Duệ còn cần một đôi giày.
Nếu như hai chân trần trụi, đừng nói là tiến vào trong hòn đảo, chỉ cần từ bãi cát cho tới rừng cây, đã bị chân Trang Duệ dẫm lên nhiều lần, không có đôi giày, Trang Duệ cũng chỉ có thể đi dạo trên bờ cát.
- Răng rắc...
Trang Duệ dùng tiểu đao mở một lỗ trên quần jean, từ đầu gối xuống ống chân, đều bị rách nham nhở, sau đó từ trong những chỗ bị rách đó, rút ra mấy sợi dây nhỏ.
Thời điểm này chính là công dụng của xương cá, Trang Duệ tìm ra một căn xương cá cứng rắn nhất, sau đó tách xương ra, dùng mũi đao cẩn thận đâm thủng một lỗ nhỏ trên đó, coi như một cái kim thiêu giản dị.
- Con mụ nó, nghệ thuật chính là đến từ sinh hoạt hằng ngày a...
Nhìn tài may vá của mình, Trang Duệ cảm khái một câu, phải biết rằng, những học vấn này, hắn đều học được từ trong phim ảnh cả. (DG: nếu ai cũng học được như thế chắc thế giới này có quá nhiều thiên tài rồi)
- Rút lui thôi...
Âu Dương Lỗi nhìn Tạ tư lệnh khoát khoát tay, có chút không cam lòng nhìn về biển cả phía trước mặt, hắn không biết lúc trở về nên bàn giao như thế nào với lão gia tử, bàn giao thế nào đối với dì nhỏ và vợ của Trang Duệ.
Sau khi tìm kiếm suốt bảy ngày, phương viên một ngàn hải lý quanh vùng biển này, đều tiến hành thăm dò một lần, xuất động hơn ba ngàn lượt máy bay, cái khác không nói, riêng tiền tài hao tốn trong việc này, đã không cách nào đánh giá.
Trang Duệ giống như biến mất ở phiến hải vực này, tìm cách nào cũng không tìm ra manh mối, hắn vốn nên phiêu phù trên mặt biển mới đúng, nhưng lại không có chút tăm hơi nào.
Quân đội cũng không phải là nhà của Âu Dương Lỗi, mặc dù có tâm tiếp tục tìm kiếm, nhưng dưới áp lực đến từ cao tầng, làm cho Âu Dương Lỗi không thể không chấm dứt hành động tiếp tục tìm kiếm lần này.
- Thưa ngài, ta yêu cầu được lưu lại.
Bành Phi nghe Âu Dương Lỗi nói ra lời này, lập tức tức giận, hắn tin tưởng vững chắc Trang Duệ không có chết, chỉ cần tiếp tục tìm kiếm, nhất định có thể tìm được Trang Duệ.
Nhân viên đội bay lúc này đã được đưa về Bắc Kinh, chỉ có Bành Phi không muốn trở về, một mực ở lại tham gia hành đồng tìm kiếm.
- Lưu lại làm gì, ở chỗ này có thể bơi lội sao?
Âu Dương Lỗi tức giận liếc nhìn Bành Phi, áp lực trong lòng của hắn rất lớn, cho nên nói chuyện cũng không chút khách khí.
- Thưa ngài, thỉnh lưu một chiếc thuyền lại cho ta, ta nhất định sẽ tìm được Trang ca.
Bành Phi gần như cầu khẩn nhìn Âu Dương Lỗi, tìm không thấy Trang Duệ, Bành Phi cũng không còn thể diện để quay về Bắc Kinh, không có thể diện đối diện với Trang mẫu và Tần Huyên Băng.
- Hồ đồ, quay trở về trước rồi nói.
Âu Dương Lỗi vốn định răn dạy Bành Phi một trận, nhưng không cách nào mở miệng được, có chút mỏi mệt khoát khoát tay.
Dưới mệnh lệnh của Âu Dương Lỗi, hai hạm đội từ từ quay trở về điểm xuất phát ban đầu, mà các đội cứu viện đến từ các quốc gia khác, cũng nhao nhao phản hồi, vùng biển náo nhiệt trở nên quạnh quẽ.
Hai ngày sau đó, hạm đội đi ngang qua Hồng Kông nghỉ ngơi và hồi phục, mà Bành Phi ngồi ở trên thuyền, biến mất rất đột ngột, lúc này Âu Dương Lỗi cũng bất chấp Bành Phi, hắn đang suy nghĩ khi trở về Bắc Kinh, làm cách nào giải thích về việc Trang Duệ mất tích.
Mà vào hôm sau, tất cả báo chí Hồng Kông đều xuất hiện tin tức, một vị siêu cấp phú ở Hồng Kông đã tiêu tốn hàng trăm triệu đô la để mua một chiếc du thuyền xa hoa, bị trộm vào đêm hôm qua.
Theo điều tra, mà chiếc du thuyền này hiện tại cũng không ở vùng biển Hồng Kông, nói cách khác, sau khi bị trộm nó chạy suốt đem ra khỏi vùng biển Hồng Kông, tiến vào vùng biển quốc tế.
- Trang ca, ngươi ở nơi nào?
Bành Phi điều khiển chiếc du thuyền xa hoa này, hắn dùng tốc độ nhanh nhất, đi trở lại vùng biển kia, tiến vào khu vực máy bay của bọn họ gặp nạn.
Kỳ thật Bành Phi vốn không cần dùng thủ đoạn trộm du thuyền này, chỉ cần tìm Tần gia, nhất định có thể đạt được một chiếc thuyền tốt hơn, nhưng hiện tại Bành Phi có chút oán hận Tần Hạo Nhiên, nếu như không phải Tần Hạo Nhiên bảo Trang Duệ chạy đi một chuyến này, cũng không xảy ra các chuyện đằng sau nữa.
Nhưng Bành Phi không biết, giờ phút này Tần gia ở Hồng Kông, từ lâu loạn thành một bầy, Tần lão gia tử biết được tin tức Trang Duệ mất tích, nóng vội bị tăng xông nên phải nằm bệnh viện.
Mà Tần Hạo Nhiên cũng không có tâm tình để ý việc lam ăn, nội tâm hối hận không thôi, trực tiếp bay đi Bắc Kinh, nhưng hắn không dám nói chuyện này cho con gái nghe, thậm chí cũng không dám tiến vào nhà của Trang Duệ, chỉ vụng trộm nói lý cho bà thông gia và vợ mình.
Bởi như vậy, ngược lại đã giúp Âu Dương Lỗi một cái đại ân, hắn cũng không biết nên thông báo cho dì nhỏ chuyện này như thế nào.
Lúc ấy Âu Dương Uyển vừa nghe xong tin tức này, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngất ngay tại chỗ.
Sau khi tỉnh dậy, Âu Dương Uyển cũng không biết nên đối mặt như thế nào với Tần Huyên Băng, vừa thấy Tần Huyên Băng, nàng lại nghĩ ngay tới con trai, cuối cùng dứt khoát dùng chiêu chiếu cố tuổi già sức yếu, đi tới Ngọc Tuyền Sơn ở.
...
- Mẹ, Trang Duệ lúc nào trở về ạ? Con cảm thấy con cũng sắp sinh rồi, hắn cũng nên trở về làm ba ba chứ.
Ở trong căn nhà, Tần Huyên Băng hạnh phúc vuốt cái bụng của mình, hai tiểu gia hỏa càng ngày càng hoạt bát, mỗi ngày đều không ngừng đạp nàng, không một khắc nào yên tĩnh.
- Sinh ý ở Nam Phi xảy ra chút vấn đề, có khả năng ở lại thêm một thời gian ngắn, nếu không, ta còn không gọi Trang Duệ trở lại làm ba ba chứ?
Tuy trong lòng tất cả mọi người rất đau lòng, nhưng cũng không dám biểu lộ ra trước mặt, dù sao Tần Huyên Băng còn mang hài tử, mà cũng sắp tới lúc sịnh nở, vạn nhất xảy ra chuyện, người nào cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Phương Di nhìn con gái, nước mắt ở trong khóe mắt như sắp rơi xuống, liền vội vàng cúi đầu, cố nén không cho nước mắt chảy ra.
- Tính toán, có mẹ ở cùng, Trang Duệ cũng không ở bên cạnh, cha tuổi cũng lớn, cũng đừng chạy...
Tần Huyên Băng sắp làm mẹ, cũng hiểu được làm cha mẹ không dễ, lại có chồng lo giúp cho cha mình một ít công chuyện nhà, Tần Huyên Băng vẫn ủng hộ.
- Con à... Ách, mẹ đi xem nồi súp đã xong chưa...
Nước mắt của Phương Di tuôn ra, vội vàng đứng dậy, vội vàng đi vào phòng bếp, nàng sợ mình nói thêm điều gì nữa, sẽ đem chuyện Trang Duệ mất tích nói ra.
- Ực!
Kim Vũ từ trên cây nhảy xuống, nó có thể cảm giác được, trong bụng của Tần Huyên Băng đang thai nghén hai tiểu sinh mệnh, cho nên Kim Vũ không có chuyện gì sẽ ưa thích ở bên cạnh Tần Huyên Băng.
Hiện tại Kim Vũ, hình thể đã không khác gì cha mẹ của nó bao nhiều, đứng trên mặt đất cũng cao hơn một mét, một thân lông vũ màu vàng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có kim quang lấp lánh, vô cùng thần dị.
- Kim Vũ, ngươi nói Trang Duệ có phải làm cha không có chút trách nhiệm nào hay không? Con của mình cũng không trở về nhìn một cái, ngươi nói, chờ hắn trở lại, chúng ta nên phạt hắn thế nào?
Tần Huyên Băng gần đây rất ưa thích lầm bầm lầu bầu, cho dù biết Kim Vũ không biết nói chuyện, cũng thường xuyên nói vài câu với Kim Vũ.
- Cạc cạc...
Kim Vũ méo mó đầu, giống như nghe hiểu lời nói của Tần Huyên Băng, dùng cái mỏ cọ lên tay của Tần Huyên Băng vài cái, đột nhiên nhảy về phía trước hai bước, đôi cánh mở ra, bay đi.
- Ai, ai, Trang Duệ nói không cho ngươi bay loạn...
Tần Huyên Băng ở dưới mặt đất hô một câu, nhưng Kim Vũ không quay đầu trở lại, dùng sức kích động vỗ cánh, biến mất trong tầm mắt của Tần Huyên Băng.
Dùng xương cá làm kim, đem lỗ hở trên quần jean may lại, sau đó Trang Duệ tìm rất nhiều lá khô mềm mại đan lại, sau đó mang vào chân, dùng dây giày cột vào ống quần, chế thành một đôi giầy.
Đi vài bước, cảm giác dưới chân mềm mại, tuy nhiên không đẹp lắm, nhưng tóm lại so với chân trần đi trong rừng còn tốt hơn nhiều.
Sau khi làm tốt tất cả, Trang Duệ ôm cây lao, dựa vào gốc cây dừa và ngủ say.
Sáng sớm hôm sau hắn đứng dậy, Trang Duệ dùng hai gốc cây dừa làm tâm điểm, sau đó lại nhặt một cành khô và lá cây đặt lên bờ cát, sáng sớm sương mù lớn, những lá cây này rất ẩm ướt, phơi trên bờ cát tới trưa, buổi trưa có thể dùng.
Nhìn thấy rừng cây âm u và ngọn núi cao cao, Trang Duệ nắm chặc tay cây lao, khẽ cắn môi, đi vào chỗ sâu của rừng rậm.
Nhưng khu rừng rậm này còn lớn hơn trong tưởng tượng của Trang Duệ, sau khi đi hơn mười phút đồng hồ, hắn đã không thể nhìn thấy bên ngoài, trên mặt đất lá cây và cành khô dày hơn, dẫm lên có cảm giác mềm nhũn.
- Ân?
Sau khi qua nửa giờ, rốt cuộc Trang Duệ cũng đi ra khỏi rừng cây, phía trước xuất hiện một cái sườn núi, trên dốc núi có cây bụi thấp mọc um tùm, có một con sông chảy xuống, mà ở phía dưới sườn núi, tạo thành một cái thủy đàm có diện tích không lớn.
Làm cho Trang Duệ kinh ngạc không phải là thủy đàm, mà ở bên cạnh thủy đàm, có hơn mười con dê rừng đang uống nước, một màn này làm cho Trang Duệ cảm thấy kinh ngạc.
Trang Duệ tưởng tượng qua rất nhiều tràng cảnh, ngay cả trong núi sẽ xuất hiện khủng long, nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới, lại có thể nhìn thấy nhiều dê rừng như vậy.
Nếu không phải trong tay Trang Duệ còn lý trí, hắn đang ở đảo hoang, thậm chí Trang Duệ có cảm giác mình đang ở dưới chân núi Thánh Sơn của Tây Tạng.
- Chẳng lẽ có người sống ở chỗ này?
Trong đầu vừa xuất hiện suy nghĩ này, lại nhìn bộ dáng của dê rừng, hình như không giống như những con dê rừng hoang dã mà mình đã nhìn thấy trước kia?
- Có ai không? Có ai không... Có ai không... Có người...
Trang Duệ ức chế không nổi tâm tư cuồng hỉ, lớn tiếng hô to, tiếng la của hắn quanh quẩn núi rừng, cũng làm cho đám dê rừng kia hoảng sợ, nhanh chóng chui vào lùm cây, biến mất không thấy.
Theo tiếng la của Trang Duệ, trong núi có chim biển bay lên, nhưng sau đó an tĩnh trở lại, cũng không có người nào trả lời Trang Duệ, loại yên lặng này, giống như núi lớn, áp lên ngực Trang Duệ không thở nổi.
Tiếng la lớn như thế, giống như tiếng sấm nổ, nếu có người, nhất định sẽ bị kinh động, sau khi đứng đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, không khỏi thất vọng, bước chân có chút nặng nề đi tới bờ suối.
Có cây dừa tồn tại, Trang Duệ nhìn thấy nước ngọt, cũng không có bao nhiêu vui mừng, hiện tại hắn muốn, chính là làm thế nào để rời khỏi hòn đảo này, một lần nữa quay về nhà.
Thời gian trôi qua nhiều tuần, Trang Duệ không biết người nhà đã lo lắng thành bộ dạng gì nữa? Nhất là Tần Huyên Băng mang thai hài tử, sau khi nghe tin mình mất tích, có tổn thương tới thân thể hay không?
Mà đi tới hòn đảo hoang này, giống như là khu vực cấm của loài người, tuy cũng có sinh vật tôn tại, nhưng lại cô tịch giống như cả trời đất này chỉ còn lại Trang Duệ, cái loại cảm giác này thập phần khó chịu.
Mỗi ngày Trang Duệ cũng phát ra âm thanh to lớn một phen, mới có thể đem tâm tư phiền muộn này phát tiết ra ngoài.
Ngồi xổm bên thủy đàm uống một ngụm nước, rửa mặt một cái, Trang Duệ mới bắt đầu đi dọc theo sườn núi, Trang Duệ muốn bò lên đỉnh của ngọn núi này, nhìn xem chung quanh có hòn đảo nào khác hay không.
Ngẩn ngơ trên đảo hoang, làm sao Trang Duệ có thể chịu đựng được, nhưng thời gian dài trôi qua, Trang Duệ cảm giác mình sẽ điên, nếu như ở chung quanh có hòn đảo nào khác, Trang Duệ nhất định sẽ mạo hiểm đi tới.
Sau khi đi được vài tiếng, Trang Duệ bò lên dốc thoải, nhưng tình cảnh xuất hiện ở trước mặt, làm cho Trang Duệ không tự chủ được mà há to mồm, trên mặt tràn ngập thần sắc vui mừng.
Thôn xóm, ở trước mặt của Trang Duệ, thôn xóm này do gỗ dựng lại thành phòng.
Đúng vậy, xuất hiện ở trước mặt Trang Duệ, chính là một loạt căn nhà gỗ, có chừng hơn hai mươi gian nhà, nhưng sau khi Trang Duệ cẩn thận xem xét, trong nội tâm không khỏi lạnh lẽo.
Dù cho khoảng cách rất xa, nhưng Trang Duệ cũng có thể nhìn ra được, những căn nhà gỗ này đã sớm rách nát không chịu nổi, hắn đứng ở địa thế tương đối cao, có thể nhìn thấy rõ ràng, rất nhiều ngôi nhà không có mái nhà, khả năng có người, đoán chừng cũng không phải rất lớn.
- Có... Có ai không?
Trang Duệ nắm chặt cây lao trong tay, đi đến căn nhà gỗ gần hắn nhất, thăm dò hô lên một tiếng, âm thanh có chút run rẩy.
Tuy đã tiến vào thời đại văn minh, nhưng cũng không có nghĩa là trên đảo hoang không có thổ dân, còn bảo lưu phong tục ăn thịt người, thịt nướng mặc dù ăn tốt, nhưng nếu lấy thịt của mình nướng, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Tóm lại coi chừng không có sai lầm lớn, trong đầu của Trang Duệ suy nghĩ chỉ cần nhìn thấy người nào mặt mũi vẽ hoa văn như gà bới, hoặc con người này cởi chuồng, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Trang Duệ cũng không biết, tình huống của hắn bây giờ so với dân bản xứ trong các phim điện ảnh, cũng không có gì khác nhau, toàn thân trừ cái quần jean đã biến thành giày ra, cũng chỉ còn lại cái quần đùi tam giác.
Nhưng cái quần tam giác này cũng bị rách hai chỗ, chắc hẳn cũng không chèo chống được bao lâu.
Trong lòng Trang Duệ lúc này rất chờ mong và sợ hãi, càng nhiều hơn không biết nên làm gì, cho dù là thổ dân, tóm lại cũng phải lên tiếng trả lời a!
Nhưng sau khi Trang Duệ hô xong, cũng không có xuất hiện tình huống như trong phán đoán của hắn, Trang Duệ la lên, trừ chấn động bụi đất bám lên thành nhà gỗ rơi xuống ra, không có bất kỳ hồi âm nào.
Càng thêm khoa trương là, một căn nhà gỗ dưới tiếng la của Trang Duệ, ầm ầm sụp đổ, nắm chỏng trơ trên mặt đất.
- Không có người...
Trang Duệ đã có thể xác định, đây là một thôn trang bị vứt bỏ, tuy có hơi thất vọng, nhưng chuyện này cũng nói rõ, trên cái đảo hoang này, đã từng có nhân loại.