Sầm thị trưởng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, dựa theo ý của hắn thì vấn đề này chỉ cần người của tỷ tỷ ở bên trong ra mặt là được. Thực không nghĩ tới chuyện này lại xoay chuyển đột ngột như vậy. Sự tình này cũng bắt đầu từ hắn ra, hiện giờ chính hắn lại phải đi đối diện với nó.

- Sầm thị trưởng, đội phòng chống bạo động đã tới. Sẵn sàng nhận lệnh.

Tiếu đội trưởng, chào Sầm thị trưởng đúng tư thế của một quân nhân, trong lòng hô hào chờ đợi lãnh đạo ra lệnh. Trong nội tâm hắn cũng suy nghĩ tới lời nói của cục trưởng trước khi hắn xuất phát, rốt cuộc là có ý tứ gì?

Tiếu đội trưởng là tâm phúc của Vương cục trưởng, nếu luận chức quan thì Sầm thị trưởng không thể nào so với cục trưởng một thị trấn được. Nhưng khi hành động, Tiếu đội trưởng vẫn phải tuyệt đối quán triệt nghe lệnh của thị trưởng.

- Các ngươi không nên đi vào, ở chỗ này chờ ta.

Sầm thị trưởng cảm giác được chuyện này có cái gì đó không đúng lắm. Cuộc điện thoại vừa rồi của Lỗ huyện trưởng làm cho hắn không hiểu. Sầm thị trưởng cũng không nghĩ đến chính địa phương mà mình mang vị khách Nhật Bản đến đàm phán lại là mấu chốt của vấn đề. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Sầm thị trưởng lại liên tưởng đến bộ dáng vội vàng rời đi vừa rồi của Lỗ huyện trưởng, trong nội tâm hắn lại càng thêm bất an. Nhìn đại đội trưởng đội phòng chống bạo lực, nói:

- Tiếu đội trưởng. Ở đây cũng không cần đến các ngươi. Ngươi có thể mang người về được rồi.

- Rõ!

Tiểu đội trưởng cũng không muốn dấn chân vào vũng bùn lầy này, vội vàng đáp ứng, rồi nhanh chóng dẫn người ra về.

Chỉ có điều không đợi những cảnh vệ đầy đủ võ trang này rời đi thì tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ đằng xa. Hai chiếc xe cảnh sát đi trước mở đường, chiếc xe được bảo vệ đằng sau có treo lá cờ của tỉnh ủy. Đoàn xe dừng lại trước cửa của nhà máy gốm sứ.

- Tiết thị trưởng...

Nhìn thấy người từ trong xe bước xuống, con mắt Sầm thị trưởng không khỏi ngây dại. Sầm thị trưởng không cho rằng Tiết thị trưởng đến đây là để cùng với mình tranh đoạt chiến tích một tỷ đô la.

Chỉ là Sầm thị trưởng không ngờ được rằng sau khi Tiết thị trưởng xuống xe lại đi về phía chiếc xe phía sau, tự thân mình mở cửa. Một người từ trong đó bước ra, vừa ngày vừa xuất hiện lại khiến cho Sầm thị trưởng toát mồ hôi hột.

Hạ chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, Sầm thị trưởng không có khả năng không biết. Đây là một người rất có quyền lực ở thành phố. Mỗi lần Tề bí thư xuất hiện ở trên truyền hình, đều có bóng dáng của Hạ chủ nhiệm ở phía sau. Có thể nói ở một mức độ nào đó Hạ chủ nhiệm giống như một vị quân sư cho Tề bí thư.

Tuy theo cấp bậc hành chính mà nói thì chắc vụ của Sầm thị trưởng và Hà chủ nhiệm không khác nhau là mấy. Thế nhưng Sầm thị trưởng biết rõ chính mình ngay cả thường ủy của thành phố còn không được bước vào thì làm sao có thể so sánh với Hạ chủ nhiệm được.

Sầm thị trưởng kiện định, vẻ mặt hớn hở nghênh đón:

- Tiết thị trưởng, Hạ chủ nhiệm. Hai vị sao lại tới chỗ này.

Hạ chủ nhiệm không thèm để ý tới Sầm thị trưởng, hắn đối với việc Sầm thị trưởng vươn tay ra làm như không thấy. Một mặt lại nhìn về phía Tiết thị trưởng hỏi:

- Nhà máy gốm sứ của Từ Quốc Thanh ở nơi này?

- Vâng! Đúng như vậy.

Tiết thị trưởng liếc mắt nhìn đội cảnh vệ được võ trang đầy đủ, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn kkhẽ nói với Sầm thị trưởng:

- Tiểu Cử, ngươi đang làm cái gì vậy? Rốt cuộc những cảnh vệ này làm sao lại có mặt ở đây...

Trên đường đi tới đây, Hạ chủ nhiệm cũng đã nói cho Tiết thị trưởng một chút sự tình. Nghệ nhân gốm sứ tên là Từ Quốc Thanh này được Tề bí thư coi trọng. Thế nhưng lúc này lại phát hiện ra việc cảnh vệ vây xét nhà máy. Việc này nếu như mà rơi vào tai Tề bí thư thì Tiết thị trưởng cũng nhận nhận một phần trách nhiệm.

- Tiết thị trưởng. Ta...ta cũng không có biện pháp nào khác. Sơn Mộc tiên sinh không thiỉnh mời được Từ tiên sinh đi Nhật Bản trao đổi về nghệ thuật gốm sứ, cho nên muốn rút khoản đầu tư một trăm triệu năm ngàn vạn đô la khỏi thành phố chúng ta...

Sầm thị trưởng có chút ủy khuất. Hắn sở dĩ làm như vậy không phải là vì thành phố sao, không phải vì sự phát triển kinh tế của tỉnh sao. Như thế nào lại phảm phải sai lầm lớn cơ chứ.

- Kiến thiết kinh tế thì cũng phải xem sét hoàn cảnh mới được. Hi sinh lợi ích của dân chúng là sai rồi. Sầm thị trưởng đừng có nghe lời xằng bậy của người khác mà làm liều. Nếu không thì không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Hạ chủ nhiện đem từng câu từng chữ trong ký thoại Tề thư rập khuôn nói ra. Sau khi nói xong thì đi vào bên trong nhà máy gốm sứ của Từ Quốc Thanh.

Hôm nay người tới thật sự quá nhiều. Vốn trước cửa nhà máy có một con chó săn, nhưng hôm nay nó thấy có nhiều người như vậy, đã thế người nào cũng đằng đằng sát khí, nên đã cụp đuôi trốn vào trong ổ rồi. Thành ra cuối cùng không có ai ngăn đón Hạ chủ nhiệm.

- Tiểu Sầm! Ý tứ của Hạ chủ nhiệm chính là ý tứ của ta. Chúng ta không thể nhìn đơn thuần dùng chỉ tiêu phát triển kinh tế để nhìn nhận một vấn đề. Dân sinh cũng vô cùng trọng yếu. Phá hư nó thì rất dễ, nhưng muốn xây dựng lại nó thì khó vô cùng.

Tiết thị trưởng liếc mắt nhìn Sơn Mộc ở trong xe, rồi lại quay ra nói với Sầm thị trưởng vài câu. Sau đó mới chạy đuổi theo Hạ chủ nhiệm vào trong xưởng.

- Đứng dậy! Rốt cuộc là như thế nào...?

Sầm thị trưởng thất thần đứng trước xe, bản thân hắn hiện giờ không biết phải làm gì. Mấy ngày hôm trước ở trong văn phòng của Tiết thị trưởng, Tiết thị trưởng còn muốn cho mình làm phụ tá trong việc kiến thiết kinh tế. Mới có hai ngày, vậy mà sự việc bây giờ đã khác

Đây chính là một trăm tiệu năm ngàn vạn đô la, khoản đầu tư này rất có lợi cho thành phố. Cho dù ở một thành phố lớn đi chăng nữa thì đây cũng là một khoản đầu tư rất xa xỉ. Như thế nào mà Tiết thị trưởng cùng với Hạ chủ nhiệm lại không muốn. Điều này chẳng phải quyền đầu tư của Sơn Mộc trực tiếp bị tước bỏ hay sao.

Điều này đối với Sầm thị trưởng không hề trọng yếu. Khoản đầu tư này có hay không, không quan trọng. Cái chính là chiến công của hắn vậy mà lại bay mất. Điều này khiến cho tâm trạng của hắn cảm thấy bất mãn. Nếu như không biết được nguyên nhân trong đó, chắc chắn tối nay Sầm thị trưởng sẽ không ngủ ngon giấc.

- Sầm tiên sinh! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta cảm giác quý phương đối với việc đầu tư lần này cũng không hề xem trọng a...

Sơn Mộc Đại Lang cũng nghe loáng thoáng được cuộc đối thoại vừa rồi. Bản thân hắn không tinh thông tiếng Trung Quốc, nhưng đối với phương thức biểu đạt của mấy vị quan chức kia hắn hoàn toàn có thể đoán được phần nào.

- Ta không biết, Sơn Mộc tiên sinh. Chúng ta cũng vào xem một chút đi...

Sầm thị trưởng còn muốn tranh thủ một chút. Việc này đối với việc phát triển kinh tế vô cùng có lợi. Đương nhiên sẽ phải tổn hại đến lợi ích của một số người, nhưng chỉ cần làm tốt công tác đền bù thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả?

Chỉ là Sầm thị trưởng cũng không biết trong ký thoại Tề thư có nói: Bảo vệ môi trường là một hạng mục vô cùng quan trọng, trong toàn tỉnh, các ngành nghề như làm giấy,...vân vân...chỉ cần là ngành nghề gây ô nhiễm môi trường thì đều phải ngừng mọi hoạt động kinh doanh lại.

Đương nhiên, Trang Duệ cũng không biết bởi vì một cuộc điện thoại của mình mà khiến cho trọng tâm kinh tế của một tỉnh phải điều chỉnh lại. Nếu như những nhà đầu tư kia biết rõ việc này là do Trang Duệ gây ra thì chỉ sợ nước miếng của bọn họ thôi cũng đủ để dìm chết hắn rồi.

- Từ tiên sinh, hầm lò Từ Châu là di sản văn hóa trọng yếu của Ký tỉnh chúng ta. Công nghệ gốm sứ của ngài có thể tu phục lại nghệ thuật gốm sứ từ xa xưa, điều này đối với sự nghiệp văn hóa của tỉnh có cống hiến rất lớn...

Hạ chủ nhiệm cũng là một người rất biết cách làm việc, chỉ thoáng một câu nói di sản văn hóa hầm lò Từ Châu cũng đã cấp cho Từ Quốc Thanh công đạo. Sự việc về sau có thể giải quyết một cách dễ dàng. Mà trong khi nói, ánh mắt của Hạ chủ nhiệm cũng nhìn về phía Bành Phi và Trang Duệ, không ngừng đánh giá hai người.

Dựa theo lời của Tề bí thư thì nên cư xử với người thanh niên tên Trang Duệ khách khí một chút. Thế nhưng trong gian phòng này lại có tới hai người trẻ tuổi. Hạ chủ nhiệm cũng không biết được ai mới là Trang Duệ?

- Hạ chủ nhiệm! Vừa rồi những người kia đến cũng không phải nói như vậy.

Từ Quốc Thanh bĩu môi phản bác, vừa vặn trông thấy Sầm thị trưởng cùng Sơn Mộc đi vào, lại nói tiếp:

- Vừa rồi có thể là có người muốn làm quân bán nước, muốn giao công nghệ điều chế của hầm lò Từ Châu cho người Nhật Bản.

Sầm thị trưởng vừa đi vào đã nghe thấy được câu này, khuôn mặt hắn không khỏi lập tức nghẹn khuất đỏ bừng bừng. Hắn thật không ngờ người này lại có thể nói ra những lời như vậy, khiến cho một chút thể diện của Sầm thị trưởng mất hết.

- Từ tiên sinh, ta không phải là muốn đoạt công nghệ phối chế của ta. Ta chỉ là hi vọng ngài có thể đi Nhật Bản, ta cũng có thể cung cấp cho ngài phòng thí nghiệm gốm sứ tiên tiến nhất thế giới. So với nhà xưởng này của ngài thì tốt hơn gấp trăm lần.

Sơn Mộc đi theo sát bên cạnh Sầm thị trưởng, hắn cũng nghe được những lời này của Từ Quốc Thanh. Thấy vậy hắn liền đứng lên phía trước thanh minh. Bất quá lời này nói ra lại khiến cho những người ở trong phòng phải nhíu mày.

- Sơn Mộc tiên sinh có ý tứ gì. Ngươi ám chỉ trong nước chúng ta không có điều kiện?

Trang Duệ mở miệng nói.

- Là như thế này, ta có thể chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Điều kiện phòng thí nghiệm ở quốc gia các ngươi còn kém xa chúng ta.

Sơn Mộc từ khi đến Trung Quốc tới nay chưa bao giờ phải cảm thấy khó chịu như bây giờ. Quan viên các nơi biết được hắn tới thì tranh nhau mời, không thể nói là khúm núm nịnh bợ nhưng vẫn không kém bao nhiêu. Bất quá vừa rồi, hai vị quan viên kia tựa hồ không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Điều này khiến cho Sơn Mộc cảm thấy tổn thường.

- Ah!

Trang Duệ nhíu mày, lại nói:

- Theo như ta được biết, Nhật Bản các ngươi nghiên cứu hầm lò Từ Châu đã được vài chục năm? Các ngươi đã có được phòng thí nghiệm tốt nhất thế giới, vì sao bây giờ vẫn không thể đưa ra chút thành quả nghiên cứu nào vậy? Là do nhân viên nghiên cứu quá ngu xuẩn hay là những lời Sơn Mộc tiên sinh vừa rồi không có thực đây..

- Ngu ngốc? Không được vũ nhục đế quốc Nhật Bản chúng ta...

Vốn thần sắc của Sơn Mộc vẫn tỏ ra cung kính từ nãy đến giờ, nhưng nghe được lời Trang Duệ thì trên mặt lập tức lộ ra bộ dáng hung tợn. Tưởng chừng như hắn có thể cùng với Trang Duệ dốc sức liều mạng.

- Không đúng sao? Chẳng nhẽ đất nước các ngươi vẫn còn theo chế độ quân phiệt. Đúng là đồ chó Nhật.

Trang Duệ mắng Sơn Mộc tới tấp, sau đó lại nhìn về phía Sầm thị trưởng:

- Ngươi tìm một thứ như vậy đến Trung Quốc đầu tư? Ngươi không sợ tổ tông các đời nhà ngươi sẽ bật nắp quan tài chui ra khỏi mộ mắng ngươi sao.

Sầm thị trưởng lần đầu tiên bị người khác mắng tới tấp như vậy, khóe miệng không khỏi giật giật. Sắc mặt tái mét như gam heo, thế nhưng hắn không thể nào phản bác lại được một câu nào. Hắn hận, hận ở đây không có một cái lỗ nào để cho hắn chui vào cho nó đỡ nhục.

- Ngu ngốc, ta cùng với ngươi quyết đầu.

Sơn Mộc nghe Trang Duệ vũ nhục bản thân mình, nổi giận đùng đùng, tiến về phía Trang Duệ. Chỉ là hắn còn chưa có đến gần thì Bành Phi đã ra tay ngăn trở. Tay phải nhẹ nhàng đặt lên xương sườn của Sơn Mộc ấn một cái. Một cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy lui Sơn Mộc về phía sau.

- Sơn Mộc tiên sinh, ta đói với việc quốc gia ngươi đến đầu tư tỏ ra vô cùng bất mãn. Những hiệp nghị ban đầu mà chúng ta đưa ra toàn bộ mất hết hiệu lực.

Sơn Mộc bị Bành Phi đánh cho một chưởng thì mới nhận rõ tình thế của bản thân lúc này. Nếu như thật sự muốn đánh thì sợ rằng Sầm thị trưởng cũng không giúp gì được mình. Sau khi bàn giao nhắn nhủ một câu, Sơn Mộc cũng không muốn ở lại chỗ này, trực tiếp đi ra ngoài.

- Chết tiệt! Đế quốc Nhật Bản cái con mẹ hắn. Nếu như để cho ông ngoại ta nhìn thấy cái bản mặt Nhật Bản của hắn, chắc chắn sẽ cầm đao chém cho hắn một nhát.

Sơn Mộc vừa đi, Trang Duệ vẫn còn chút tức giận bất bình. Bản thân hắn vốn ít nói những lời thô tục, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà phải mắng vài câu. Nếu như không nói ra, sợ ràng trong lòng hắn bứt rứt không yên.

Trang Duệ bỗng nhiên nghĩ đến một điều gì đó, hắn huých tay vào bên hông Vu Chính Quân, nhỏ giọng nói:

- Lão Vu! Tìm mấy người cho cái tên Nhật Bản kia lên bàn thờ cùng ông bà tổ tiên đi....

Dựa theo cách nghĩ của Diệp Trần, nếu như đánh tên thương nhân Nhật Bản này thì bên phía Nhật Bản cũng chỉ kháng nghị vài câu mà thôi. Mà chuyện này có bộ ngoại giao đi quản, bản thân hắn không cần phải lo.

- Không được! Như vậy không được...

Vu Chính Quân bị lời nói của Trang Duệ dọa đến nhảy dựng lên. Người bạn đến từ Bắc Kinh này xem ra rất điềm đạm nho nhã. Như thế nào lại đề xuất hành động điên rồ đến như vậy? Trực tiếp muốn mạng người.

Thanh âm Trang Duệ nói chuyện tuy nhỏ nhưng mà gian phòng cũng không lớn. Lời nói này của hắn, mọi người trong phòng đều nghe thấy. Sầm thị trưởng cũng hiểu được, người thanh niên họ Trang này cũng không phải hạng người lương thiện gì?

Dám ở trước mặt mấy quan viên chính phủ nói ra những lời này, không phải đại não từ nhỏ thiếu dinh dưỡng thì chính là bối cảnh rất thâm hậu. Không sợ người khác lộ ra bí mật. Nhìn bộ dáng của Trang Duệ , không giống với người bị mắc bệnh.

Bành Phi nghe thấy Trang Duệ vẫn còn không cam lòng về những gì đang xảy ra, hắn đến gần Trang Duệ, nhỏ giọng nói vào tai hắn:

- Trang ca, vừa rồi ta có nhìn động tay động chân với tên kia rồi. Hắn hiện tại đã bị nội thương. Khoảng chừng nửa tháng sau mà không phát hiện ra thì cái mạng của hắn coi như đi tong.

Một chiêu này của Bành Phi chính là đoạn mạch, học từ lão trung y. Nghe nói rất kỳ điệu. Kỳ thật việc này rất đơn giản, hắn nhỉ kín đáo đưa vào trong mạch máu của Sơn Mộc một cái kim nhỏ, khí huyết đi qua đó sẽ bị tắc nghẽn. Nếu như trong một thời gian ngắn không phát hiện ra thì chắc chắn sẽ chết. Thủ pháp này rất tàn độc, đây cũng là lần đầu tiên Bành Phỉ sử dụng thủ pháp này.

- Tốt! Đáng đời. Ha ha, Bành Phi, ngươi cũng sắp kết hôn rồi. Đến lúc đó ta sẽ mừng đại hồng bao, chúc các ngươi hạnh phục.

Trang Duệ nghe Bành Phi nói như vậy thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Một chút tâm tình bất bình của hắn cũng nhờ đó mà bay mất. Đồng thời hắn cũng cười rộ lên.

Thanh âm nói chuyện của Bành Phi so với Trang Duệ thì nhỏ hơn nhiều. Bọn người Hạ chủ nhiệm cũng không biết được vì sao Trang Duệ lại cười. Bất quá trong nội tâm bọn họ cũng suy đoán, người trẻ tuổi này thật to gan lớn mật. Hắn sẽ không làm gì tên Nhật Bản kia chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play