- Này, chúng ta.

Lời nói của vị Lưu thư ký này không chỉ khiến cho Vu Chính Quân cảm thấy khó xử, mà Lý Đại Lực cũng có chút không biết làm thế nào.

Tuy rằng Lý tổng được xưng là hắc bạch lưỡng đạo làm ăn ở Thạch thị, nhưng mà hậu trường của hắn cũng chỉ là một vị phó cục trưởng mà thôi, so với vị ở trước mặt này còn kém vài cấp.

Đầu năm nay, ngươi có thể hung hăng càn quấy, chỉ cần còn có người ở trong chính phủ, vậy thì cũng không sợ người nắm được đuôi. Nói đi nói lại tuy rằng mông của Lý tổng cũng vô cùng sạch sẽ. Chỉ cần vị Sầm thị trưởng này há miệng một cái, kết cục của hắn chính là ăn cơm tù.

- Này cái gì? Nhanh đi đi, lãnh đạo còn muốn bàn công vụ với Từ tiên sinh.

Ngay từ đầu, Lưu thư ký hoàn toàn không hề đặt mấy người này vào mắt, vươn tay lên quơ quơ, động tác kia cũng không khác gì đuổi ruổi.

Lưu thư kí là người đã đi theo bên cạnh Sầm thị trưởng từ hồi hắn vẫn còn làm chủ nhiện của hội thương nghiệp, bình thường tiếp đãi đều là những thương nhân nổi tiếng trong và ngoài nước, tầm mắt cũng cực kỳ cao.

Mà từ sau khi trở thành thư kí của thị trưởng, lại càng nước lên thì thuyền lên, ngay cả một số lãnh đạo có thực quyền, thấy hắn cũng phải tiếp đãi như anh em. Còn ở những huyện như thế này, Lưu thư kí giống như là người đứng đầu, hoàn toàn không để ai vào mắt.

Lần này tới huyện Cao cũng không có báo cho lãnh đạo địa phương, Sầm thị trưởng chính là muốn cho Mộc Đại Lang thấy hình tượng lãnh đạo của mình, cho nên tự mình đến, không nghĩ tới Từ Quốc Thanh cứng mềm đều không chịu. Lãnh đạo tức giận, Lưu thư kí tự nhiên là không thể để cho Trang Duệ quá dễ chịu được.

- Chúng ta đi lúc này sao, lập tức liền đi… Nguồn tại http://Truyện FULL

Vu Chính Quân không biết làm thế nào, coi như mình và vị Sơn Mộc Đại Lang này trở mặt không chịu hợp tác, nhưng mà vị Lưu bí thư kia một tay cũng có thể bóp chết hắn, đấu như thế nào đây?

Lưu thư kí nghe thấy lời nói của Vu Chính Quân xong thì khinh miệt khoát tay ao, ánh mắt cũng không thèm nhìn qua. Hiện tại hắn đang nghĩ tới là làm thế nào mới có thể khiến cho Từ Quốc Thanh đáp ứng điều kiện của lãnh đạo đây, giải quyết được lo lắng của lãnh đạo, đây mới là một thư kí đủ tư cách.

Lão Vu, trước tiên anh cứ đi đi, Trang Duệ thì cứ ở lại, đợi lát nữa tôi còn có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngài, ngài cũng không thể đi.

Vu Chính Quân đang xem có nên đi hay không, Từ Quốc Thanh thì không sao, nhưng mà hắn rất để tâm đến Trang Duệ.

Từ Quốc Thanh si mê phỏng chế đồ gốm sứ cổ, những người tiếp xúc thường ngày, phần lớn đều là một ít nghệ sĩ hoặc là thợ thủ công, còn những chuyên gia giám định đồ mỹ nghệ, Trang Duệ vẫn là người thứ nhất, ít nhất là lần đầu tiên Từ Quốc Thanh tiếp xúc với người như vậy.

- Từ tiên sinh, Sầm thị trưởng còn có chuyện muốn bàn với ngài, người tạp vụ cũng đừng có lưu lại.

Trong lúc nói chuyện, Lưu thư kí bất âm bất dương liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, ý tứ biểu đạt rất rõ ràng, nếu thức thời thì nên cút đi, đừng làm chậm trễ lãnh đạo bàn chuyện.

- Ta và các ngươi mới không có gì để bàn, nói không đi chính là không đi, các ngươi yêu Nhật Bản vậy bản thân các ngươi có thể tự đi, có phiền hay không? Được rồi, các ngươi có thể đi được rồi.

Từ Quốc Thanh nghe thấy lời này của Lưu thư kí, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn là người thẳng tính, nói chuyện sẽ không quanh co lòng vòng, nghe thấy Lưu thư ký muốn đuổi Trang Duệ đi, nhất thời bùng nổ, trực tiếp hạ lệnh tiễn khách đối với đám người thị trưởng.

Tục ngữ nói không điên cuồng không phải ma, Từ Quốc Thanh chính là loại người như vậy, bàn chuyện đối nhân sử thế thuần túy chính là vô nghĩa, trong ba câu nói có thể lại chuyển qua chủ đề chế tạo gốm sứ.

Đừng nói là trước mặt những người này, chính là bà vợ kết hôn mười mấy năm của Từ Quốc Thanh, bị hắn hun đúc hiện tại cũng gần như trở thành chuyên gia đồ sứ chuyên nghiệp, trình độ kia tuyệt đối là không hề thua kém so với giám định sư gốm sứ cổ.

- Ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa xem.

Lưu thư kí nghe thấy lời nói của Từ Quốc Thanh, chợt đưa ngón tay lên móc móc cái lỗ tai, biểu hiện giống như không thể tin được, hắn không nghĩ tới Từ Quốc Thanh sẽ nói với mình như vậy.

Mặt mũi của Sầm thị trưởng không phải là mặt mũi của nhân dân sao?

- Ta nói rồi, các ngươi có thể đi, ta còn muốn chiêu đãi bạn bè, nơi này là xưởng của ta, không chào đón các ngươi.

Tính bướng bỉnh của Từ Quốc Thanh lại nổi lên, bất chấp Vu Chính Quân đang không ngừng nháy mắt ra hiệu với hắn, tiếp tục nói ra những lời còn khó nghe hơn lúc trước, lỗ tai của những người này có vấn đề hay sao?

Không cần phải nói rõ ràng mới có thể hiểu chứ?

Từ Quốc Thanh nào biết đâu rằng, vị này ở trên quan trường, bình thường nói chuyện được gọi là cực kỳ súc tích, những người nghe chuyện đều cực kì khó hiểu ý đồ của lãnh đạo, không phải là trình độ của lãnh đạo không đủ, mà là người bên dưới nếu không lĩnh hội đầy đủ ý tứ của lãnh đạo thì phải làm sao cho phù hợp, nếu không thì phải nghiền ngẫm kỹ ý đồ của lãnh đạo.

Đừng nói là Lưu bí thư, mà ngay cả Sầm thị trưởng cũng chưa từng thấy tên gia hỏa này thẳng thắn như Từ Quốc Thanh?

- Ta, ta nói ngươi không được, không được. Không được tiếp tục ở nơi này.

Lưu thư kí bị Từ Quốc Thanh làm cho tức đến đỏ cả mặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, đưa ngón tay chỉ vào mặt Từ Quốc Thanh, nhưng mà thời gian quá ngắn, Lưu thư kí cũng không tìm được từ ngữ gì có thể áp chế Từ Quốc Thanh, nghĩ hơn nửa ngày mới nói ra một câu không hề có lực uy hiếp gì cả.

Bị Lưu thư kí chỉ vào như vậy, cơn tức của Từ Quốc Thanh cũng nổi lên, người này bình thường thì không tức giận, nhưng mà nếu như tức lên rồi thì không phải là bình thường có thể cưỡng lại.

Từ Quốc Thanh gạt bàn tay của Lưu thư kí đang chỉ vào mặt hắn, tiến lên vài bước nắm lấy cổ áo của Lưu thư kí, nói:

- Đây là nhà của ta, ngươi lấy quyền gì không cho ta ở nhà?

Đừng thấy dáng người Từ Quốc Thanh gầy yếu mà nhần, bình thường những việc khuân vác vật liệu đất đá, nghiền nát thuốc màu đều là một mình hắn làm, mẹ nó chứ chính là lực tay không nhỏ, một cái nắm tay này nhất thời khiến cho Lưu thư kí cũng không thở được.

- Lão Từ, không được, không thể được, có chuyện gì thì từ từ nói, ngàn vạn lần không được động thủ, trước tiên thả người xuống đã.

- Lão Từ, không được, không thể được, có chuyện gì thì từ từ nói, ngàn vạn lần không được động thủ, trước tiên thả người xuống đã.

Vu chính quân nhìn thấy bên này chuẩn bị mở đại hội võ thuật, sợ tới mức nét mặt già nua trắng bệch, tuy rằng việc hôm nay không liên quan đến mình, nhưng mà ngộ nhỡ sau này Lưu thư kí đem chuyện này đổ lên người mình, vậy thì bản thân mình sẽ cực kỳ oan uổng rồi.

Chuyện này diễn ra khiến cho Bành Phi ở bên cạnh nhìn mà thỏa mãn, nhỏ giọng nói vào tai Trang Duệ:

- Anh Trang, ngài nói xem, vị đại sư này thật đúng là rất mạnh.

- Tiểu tử ngươi, đừng có châm trọc, chuyện này còn chưa biết kết thúc như thế nào đâu.

Trang Duệ liếc mắt nhìn Bành Phi một cái, vừa rồi hắn còn đang lo lắng, có nên đầu tư cho Từ Quốc Thanh một cái phòng thí nghiệm hay không? Không nghĩ mới có năm ba câu nói chưa dứt, lại có thể động thủ, hơn nữa người động thủ trước lại còn là người nhìn qua có vẻ hiền lành Từ Quốc Thanh kia.

Nhưng mà Trang duệ cũng không phải là Từ Quốc Thanh, tuy rằng hắn không hiểu biết nhiều lắm với quan truongf, nhưng mà Trang Duệ biết, vị này bị Từ Quốc Thanh làm mất hết mặt mũi, nhất định là sẽ có rất nhiều thủ đoạn để xử lý hắn. Căn bản là không cần Sầm thị trưởng phải động thủ, chính là Lưu thư kí, sau này cũng có thể khiến cho Từ Quốc Thanh khổ sở.

- Thu thập cái gì, không phải là mấy tên tiểu quan lại thôi sao, mẹ nó, khi nào trở về sẽ ném chúng nó về Nhật Bản đi.

Bành Phi bĩu môi, chẳng hề để ý nói, hắn vốn là người Bắc Kinh, người ở trong Hoàng Thành tự nhiên là khẩu khí lớn, nhân dân cả nước cũng đều biết. Hơn nữa Bành Phi đi theo Trang Duệ, nhãn giới cũng rộng không ít, tự nhiên là không để mấy người này vào trong mắt.

- Đừng vô nghĩa, cậu cho rằng cậu là Hoắc Nguyên Giáp sao?

Thành thật mà nói, đối với hai vị quan viên chính phủ trước mặt này, Trang Duệ không hề quan tâm. Hắn có thể vì thành tích của bản thân mình, mà có thể ngay cả tay nghề của tổ tiên truyền lại cũng muốn vứt đi, thật không ra cái gì.

Nhưng mà Trang Duệ cũng không có ý nhúng tay vào, hắn vốn là một người dân bình thường, muốn giải quyết những việc này nhất định phải nhờ mấy vị quan chức có thầm quyền. Tuy chỉ là một tên quan chức ở ngoại tỉnh nhưng sợ rằng để Âu Dương Quân đi nói chuyện cũng không tốt lắm.

Hiện tại trong lòng Trang Duệ cũng đã có chủ ý, nếu Từ Quốc Thanh thực sự ở lại không đi, bản thân hắn sẽ mời Từ Quốc Thanh tới Bắc Kinh, mua một đám ruộng đất ở nông thôn bên kia, xây cho hắn một cái phòng thí nghiệm. Dựa theo tính cách của Từ Quốc Thanh này, đảm bảo hắn cũng không phải là người thích theo đuổi lối sống hưởng thụ vật chất. Chỉ sợ chỉ cần để hắn nghịch bùn, anh bạn này ở chỗ nào cũng sẽ không để ý, Trang Duệ cũng muốn nhìn một chút, xem thực sự Từ Quốc Thanh có thể phỏng chế lại đồ sứ Từ Châu hay không?

Trong lúc Trang Duệ và Bành Phi ở bên cạnh thấp giọng nói chuyện, Từ Quốc Thanh được Vu Chính Quân khuyên nhủ đã buông lư thư kí ra, trải qua chuyện này, cũng không thể tiếp tục bàn bạc được nữa, Lưu thư kí chuẩn bị nói thêm gì đó, thì Sầm thị trưởng đã ra hiệu ngừng lại.

- Từ tiên sinh, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm gì đó. Sơn Mộc tiên sinh mời ngài đến Nhật Bản cũng là vì muốn trao đổi học thuật với ngài, nếu như ngài không muốn đi, chúng tôi cũng không tiếp tục quấy rầy ngài nữa.

Là thị trưởng của một thành phố, hắn có học thức hay không thì không biết, nhưng mà cách đối nhân xử thế thì Sầm thị trưởng vẫn phải có. Cũng không nói gì thêm nữa, người trước mặt này đừng nói là thị trưởng, sợ rằng ngay cả tỉnh trưởng đến đây hắn cũng không biết sợ hãi, chính mình tiếp tục chờ đợi, đó cũng là tự làm mình mất mặt.

Kỳ thật vừa rồi Sầm thị trưởng cũng có chút hối hận. Nếu như sớm biết thế này thì trước hết hắn cứ để cho lãnh đạo huyện Cao đến bàn chuyện. Như vậy cũng có thể tránh được một cuộc xung đột. Hiện tại sự việc mình đàm phán không thành, ngộ nhỡ lãnh đạo của huyện Cao bàn chuyện thành công, như vậy thì có phải là bản thân mình rất không có trình độ.

Nhưng mà càng nghĩ, Sầm thị trưởng cảm thấy được công tác kinh tế phải được đặt ở vị trí hàng đầu. Chỉ cần mình làm tốt việc của ngày hôm nay thôi là được. Mà người khác cũng chỉ biết đến mình với việc đã bỏ ra những một triệu đô la để đầu tư vào Thạch thị. Bọn họ cũng sẽ không để ý đến chuyện dây dưa nhỏ nhặt ở đây làm gì cho mệt.

Cho nên sau khi đi ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, nét mặt của Sầm thị trưởng liền âm trầm nói với Lưu thư kí.

- Tiểu Lưu, gọi điện thoại cho Lỗ huyện trưởng, bảo hắn đến chỗ của ta ngay.

Huyện trưởng của huyện Cao không có quan hệ nhiều đến chuyện này, những chuyện như vậy để cho Lưu thư kí đi thông báo là được. Nhưng mà Sầm thị trưởng vẫn cho dừng xe ở bên ngoài, hắn muốn xử lý hoàn toàn chuyện tình của ngày hôm nay cho dứt điểm, nếu không cũng sẽ mất hết mặt mũi trước Sơn Mộc. Bản thân hắn là một người trọng thể diện.

Lưu thư kí mở cửa xe cho Sầm thị trưởng xong thì chính mình đi gọi điện thoại, Sơn Mộc cũng leo lên ngồi cạnh Sầm thị trưởng, nhìn sắc mặt của Sầm thị trưởng, nói:

- Sầm tiên sinh, thái độ làm việc của ngài, tôi nhìn thấy cũng rất kinh nể, chuyện này liền nhờ ngài.

- Sơn Mộc tiên sinh, không cần phải nói như vậy, đây là góp một chút công sức vào việc trao đổi văn hóa Trung Nhật mà thôi cũng không có gì cả. Nhưng mà cá nhân Từ tiên sinh có chút mâu thuẫn cảm xúc, có lẽ phải chậm rãi thuyết phục.

Sầm thị trưởng thấy thái độ của Từ Quốc Thanh, hiện tại cũng không dám tiếp tục bảo đảm, dù nói thế nào thì Từ Quốc Thanh cũng không phải là quan chức mà phải nghe theo lệnh của hắn. Hắn cũng chỉ là một người dân bình thường, chính mình cũng không thể bắt hắn đi được? Sơn Mộc thấy Sầm thị trưởng liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Sầm tiên sinh, tôi có một chuyện nho nhỏ muốn nói.

- Ồ, mời nói.

- Là thế này, nếu Từ tiên sinh thật sự không muốn đến phòng làm việc ở Nhật Bản, như vậy chỉ cần có thể lấy được quy trình thao tác và phương pháp nung gốm từ trong tay hắn là được. Một triệu đô la như đã hưa hẹn, tôi vẫn sẽ thực hiện.

Sơn Mộc thấy thái độ của Từ Quốc Thanh, tâm tình của hắn cũng có chuyển biến, coi như mình có muốn bắt cóc hắn, thì người khác cũng không muốn, tự nhiên là không chịu ra sức làm việc.

Nếu như vậy mà nói, Sơn Mộc cảm thấy không bằng lấy phương pháp sản xuất đồ sứ mang về trong nước để cho chuyên gia gốm sứ nghiên cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play