Nếu thật sự Trang Duệ tốt nghiệp xong có thể trở thành nhà khảo cổ chuyên nghiệp thì cũng đâu có cần đi làm công tác nghiên cứu khảo cổ, chỉ sợ cho hắn đi làm thuê thì Hoàng Phủ Vân và Triệu Hàn Hiên, cũng sẽ không cho.
Kỳ thật nếu không phải chú Đức nói việc học tập những thứ này có thể trợ giúp cho hắn vững chắc được tri thức lý luận, thì Trang Duệ cũng sẽ có khuynh hướng làm nghiên cứu sinh tại chức, như vậy hắn cũng có thể chiếu cố một ít chuyện tình làm ăn.
Có lẽ mấy ngày nay quá chú ý đến việc mang những món bảo bối còn vướng mắc trong nhà đi ra ngoài, Trang Duệ đang muốn đi ra cửa thì bạch sư và tuyết ngao cũng cùng nhau nhảy lên, dường như là muốn đi ra ngoài để thay đổi không khí.
Nha Nha!
Một tiếng ưng minh nương theo tiếng cười vang dội, tiểu kim điêu cũng từ tiền viện bay tới, nhưng mà may mắn là tiểu tử kia đáp xuống trên người bạch sư, nên cũng không có tiếp tục làm hỏng mất bộ trang phục này của Trang Duệ.
- Tất cả đều trở về, Kim Vũ, dù thế nào thì hôm nay cũng không thể đi, thành thật ở nhà cho ta, bằng không những người ở trong công viên nhỏ đó, sớm muộn gì cũng sẽ nhổ sạch sẽ lông chim của ngươi.
Trang Duệ vỗ vỗ cái trán đe dọa tiểu kim điêu một phen, tiểu gia hỏa này dạy mãi mà không sửa được, lấy chuyện săn bắt chim người ta nuôi để làm trò vui, ở chỗ đậu Trang Duệ làm cho nó, thường xuyên sẽ phát hiện không ít lông chim đủ mọi loại màu sắc.
Nha
Tiểu kim điêu nghiêng nghiêng cái đầu, giống như là đứa trẻ không nghe lời vậy, trong miệng phát ra tiếng minh thanh khe khẽ, dùng móng vuốt trải chuốt bộ lông giúp bạch sư, bạch sư da dày lông dài cũng không phải sợ con vật nhỏ này cào nó.
- Anh Trang, ngài muốn đi ra ngoài? Như thế nào lại không gọi tôi một tiếng chứ?
Đang lúc Trang Duệ bị mấy tên tiểu tử này làm cho đau đầu, Bành Phi bê một cái chậu nhỏ chạy tới, vừa rồi hắn đang cho tiểu Kim Vũ ăn thì tiểu gia hỏa này đột nhiên chạy tới chỗ hậu viện, Bành Phi đoán hẳn là Trang Duệ đang muốn đi đâu rồi.
- Được, dừng lại, đều dừng lại cho ta.
Bạch sư, mang Tuyết Nhi về phòng của các ngươi đi, Kim Vũ, hôm nay dù thế nào cũng không cho phép đi theo, ách..Bành Phi, cậu trở về chăm vợ cậu đi, bản thân ta đây cũng là đi đến trườn, cũng không phải là đi đến rừng rậm Amazon để thám hiểm đâu?
Trang Duệ hơi tức giận, mình đi học mà mang theo cả đám này đi, chỉ sợ cả trường liền sẽ trở thành vườn bách thú, phỏng chừng chính mình nhât định cũng sẽ trở thành học sinh đầu tiên trong lịch sử trường Kinh Đại mang theo vật nuôi đến trường.
Bạch sư nhìn thấy Trang Duệ phát hỏa, liền sáng suốt lui về gian phòng của mình, còn một mình tiểu Kim Vũ ở lại muốn ăn lẻ một mình, nhãn cầu không ngừng xoay chuyển. Nhưng mà nó cũng chỉ có thể thành thành thật thật đi theo Bành Phi trở về tiền viện.
- Đi học cái gì chứ? Có bản lãnh như vậy không bằng ở nhà chăm vợ còn tốt hơn.
Bành Phi giảm thấp âm thanh xuống nói, nhẹ nhàng đi khỏi chỗ Trang Duệ, lời nói này của hắn khiến cho Trang Duệ đang mở cửa ga ra thiếu chút nữa lảo đảo. Đầu năm nay, vật đổi sao dời, đạo đức cũng trở nên bại hoại, bản thân mình muốn đến trường để học thêm tri thức lại có thể bị người trong nhà chê trách nhiều như vậy.
Sau khi đi vào trong ga ra, Trang Duệ suy nghĩ một chút, vẫn là mở chiếc Audi màu đen ra, chiếc xe này không quá phô trương, như vậy cũng sẽ không quá hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tuy rằng hiện tại Trang Duệ cũng là một người có tài sản, nhưng mà ở Kinh Đại mà nói, hắn cũng chỉ là một thành viên trong hàng trăm ngàn thí sinh mà thôi.
- Ai ya, nhiều người như vậy sao ?
Trang Duệ chạy xe đến cổng trường Kinh Đại thì không khỏi ngây ngẩn cả người, chưa nói đến từng chiếc xe buýt đang tiến vào trong bến xe, mà ngay cả đám ô tô nhỏ, cũng đã che chắn chật kín cả cổng trường Kinh Đại.
Một đám cha mẹ đầu đầy mồ hôi đang giúp con mình mang theo hành lý, hướng vào trong sân trường đi tới, miệng còn không ngừng ở một bên la hét cái gì đó.
- Những người này hắn là thí sinh.
Một đám người trên mặt đều hơi lộ ra tính trẻ con trên mặt, mang theo cảm giác ngơ ngẩn không hiểu gì hết cả, trong lòng của bọn họ, cha mẹ họ làm những việc này, đều là chuyện đương nhiên.
Trang Duệ nhìn thấy vậy thì lắc lắc cái đầu, thời gian năm đó hắn lên đại học thật đúng là cô đơn một mình, lưng còn đeo theo chăn đệm, trong tay thì xách theo một cái phích nước nóng, lúc ấy đã khiến cho không ít vị học sinh không ra gì cười nhạo vài câu, thiếu chút nữa hắn đã không chịu nổi.
Tích…Tích tích.
Nhìn thấy cảnh tượng tước mắt này, Trang Duệ không khỏi nhớ tới chuyện cũ nhập trường của mình, nhưng mà xe của hắn thì đang dừng ở vị trí không đúng, ở phía sau xe chợt vang lên tiếng còi, đánh thức Trang Duệ.
Hướng tới chỗ cửa trường học nhìn thoáng qua, Trang Duệ đã bỏ qua ý tưởng lái xe vào trong trường học. Bởi vì ở chỗ này đã có không ít chiếc xe Mercerdes- Benz, BMW đều bị chặn ở cửa, hiển nhiên là không có giấy thông hành của trường học thì không cho phép bất kỳ chiếc xe nào đi vào.
Trang Duệ lái xe đến phía trước gần một km mới tìm được vị trí đỗ xe, điều này làm cho hắn không biết phải nói sao cả, nếu sớm biết như vậy, còn không bằng nhờ người đưa tới.
Phải hơn mười phút sau, Trang Duệ mới từ từ tiêu sái đi về phía cổng trường Kinh Đại, ở phía trong cửa lớn, có hai dãy bàng thật dài, Trang Duệ biết đó là những học sinh tình nguyện ở đó để trở giúp cho những học sinh mới nhập trường, Trang Duệ học đại học năm thứ hai cũng phải làm những chuyện này.
Trường Kinh Đại mỗi năm thu nhận ba đến bốn ngàn học sinh nhập trường, mặt khác còn có hơn một ngàn thạc sĩ và tiến sĩ, thời gian báo danh chỉ có ba ngày, cho nên ngày khai giảng đầu tiên là nhiều người nhất, gần như ở trên mỗi một cái bàn đều có học sinh đang tham khảo ý kiến hoặc là bắt tay vào thủ tục đăng ký.
Trang Duệ ghi danh ngành khảo cổ chuyên nghiệp tuy rằng cũng khá vắng vẻ so với những chỗ khác, nhưng mà ở trước cái bàn chỗ này cũng đã sắp đầy một hàng dài, đây là những sinh viên của Kinh Đại đã tốt nghiệp, tiếp tục lưu lại học lên chuyên nghiệp. Tuy rằng đi ra ngoài đều có thể nhận được công việc không tệ, nhưng mà họ muốn chính mình sau này đi ra ngoài có thể trở thành ông chủ của đồng học.
Ở mỗi chỗ báo danh, những nữ học sinh có bộ dáng mĩ lệ luôn là những người được hoan nghênh nhất, mỗi khi có học sinh như vậy tiến lên làm thủ tục, những nam học sinh đang vì bận rộn mà không kiên nhẫn, lập tức sẽ trở lên kiên nhẫn dị thường, cái thanh âm ôn nhu kia khiến cho Trang Duệ nổi hết da gà trên người.
Trang Duệ cũng không nóng nảy, dù thế nào đi nữa hắn cũng không cần công việc, hoặc là trọ ở trường, sớm muộn một chút cũng đều được, cầm lá thư nhập học trong tay, Trang Duệ tìm đến một chỗ gần nhất với điểm báo danh của hệ khảo cổ, châm một điếu thuốc ngồi chờ đợi.
- Thưa thầy, xin hỏi đi đến chỗ quản lý học viện thì đi lối nào?
Còn chưa kịp hút xong điếu thuốc, bên tai Trang Duệ liền vang lên tiếng của một cô bé gái.
Giương mắt lên nhìn thì thấy phía trước có bốn năm cô bé đang đứng, tất cả đều cầm hành lý đơn giản, xem ra là đến tử một chỗ tỉnh lẻ nào đó, người nói chuyện chính là một cô bé ăn mặc rất mốt, hai hàng lô mi giả trong mắt nháy lên liên hồi khiến cho Trang Duệ có chút quáng mắt.
- Thầy giáo? Ta?
Trang Duệ lặng đi một chút, cúi đầu nhìn người mình đang mặc một cái áo sơ mi kẻ ô vuông và quần tây, còn có một đôi giầy da bóng loáng, quan trọng hơn là trong tay hắn có một điếu thuốc, như vậy muốn nói hắn là học sinh thật đúng là không ai tin tưởng.
Mặc dù những học sinh lớn thì có thể hút thuốc, nhưng mà một trường học lớn giống như Kinh Đại dù sao thì cũng sẽ cấp cho mọt ít học sinh mới đến một ít áp lực, thật đúng là không có học sinh nào mới tới mà dám ra chỗ chiêu sinh ngông nghênh hút thuốc, hơn nữa tuy rằng Trang Duệ không già, nhưng mà tuổi của hắn cũng không còn nhỏ nữa, nói hắn là một giảng viên cũng không sai.
- Được, gọi là thầy giáo, vậy thì là thầy giáo đi.
Trang Duệ hơi buồn bực một chút, cũng không giải thích, mà nâng tay gọi một tên học sinh cũ đứng cách xa mình khoảng hơn mười mét, hô lên:
- Vị nam sinh kia, đúng rồi, chính là gọi cậu, tới đây một chút.
- Thầy giáo, ngài gọi em?
Khoan hãy nói, diễn xuất này của Trang Duệ đã hù dọa vị nam trung niên kia, nhưng mà cách nói năng của nam học sinh này rõ ràng là không hề ngượng ngùng giống như học sinh mới.
Trang Duệ hơi gật đầu một chút, nói:
- Ừ, đưa mấy học sinh mới này tới chỗ quản lý học viện ký túc xá đi. nguồn TruyenFull.vn
- Dạ, được ạ, cảm ơn thầy giáo.
Vị nam học sinh kia vừa nghe thấy lời nói của Trang Duệ thì nhất thời mặt mày hớn hở, chỉ kém mỗi việc lấy được tiền trong túi Trang Duệ mà thôi, hắn đắc ý quay đầu nhìn thoáng qua mấy người bạn của mình ở phía sau, tung tăng dẫn theo mấy nữ học sinh đi về chỗ ký túc xá.
Trang Duệ dở khóc dở cười, tên học sinh này đang buồn phiền vì việc hệ khảo cổ chẳng có bao nhiêu nữ sinh tới báo danh, hắn đứng nhìn những học sinh tới báo danh của các hệ khác. Trang Duệ đã an bài cho hắn một chuyện tốt.
Học sinh tới báo danh hôm nay có nhiều lắm, mặc dù những học sinh này khá chuyên nghiệp nhưng cũng bận tới tối tăm mặt mày, Trang Duệ đứng dưới tàng cây một hòi, lại có bốn năm người nữa tiến đến hỏi đường, Trang Duệ nào có biết ký túc xá của Kinh Đại ở nơi nào, trực tiếp dùng quyền uy của thầy cô giáo, sai mấy tên học sinh ở bên cạnh dẫn đám học sinh mới này đi.
Lại qua hơn nửa canh giờ sau, Trang Duệ nhìn thấy những học sinh của hệ khảo cổ tới báo danh đã ít hơn hẳn, lúc này mới đi tới, đưa tờ thông báo nhập học trong tay giao cho người đăng ký.
- Ngài, ngài không phải là thầy giáo?
Trang Duệ đứng ở nơi này đã nửa ngày, tất cả những học sinh này đều nghĩ hắn là thầy cô giáo ở đây để quản lý, vừa rồi còn thấy hắn cho người dẫn đường cho các học sinh mới, bây giờ thấy Trang Trang Duệ đưa lá thư nhập học thì nhất thời trợn tròn mắt.
- Ta chưa từng nói mình là thầy giáo mà, làm sao vậy?
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười, ở trong giới đồ cổ, những người gọi hắn là thầy giáo có không ít, nhưng mà hắn không hề có một học sinh nào.
- Không, không có việc gì.
Người đệ tử kia thấy Trang Duệ là nghiên cứu sinh nhập học, biết người đối diện này là một lão già lọc lõi, lập tức nhanh nhẹn làm thủ tục nhập học.
- Thầy giáo kia vừa rồi đến đây làm gì?
Nam sinh dẫn mấy nữ học sinh đến ký túc ban đầu kia quay trở lại, vừa vặn nhìn thấy Trang Duệ rời đi.
- Thầy giáo cái rắm, là một nghiên cứu sinh thì đúng hơn.
Bên cạnh có người khinh thường nói.
- Ta kháo, chiêu này thật tốt, vừa rồi có nhiều mỹ nữ hỏi đường như vậy? Nếu ngày mai không vội ta cũng đứng ở chỗ kia giả làm thầy giáo.
Trang Duệ không biết, hắn chỉ đứng ở dưới tàng cây hút vài điếu thuốc, mà hôm sau ở dưới các bóng cây đều có rất nhiều học sinh miệng ngậm điếu thuốc, ra vẻ thành thục đứng ở đó. Đương nhiên chuyện này cũng không hay ho gì, cuối cùng những tên này đều được dạy bảo một trận.
- Dọa người à, lại có thể lạc đường?
Trang Duệ đứng ở trong sân trường Kinh Đại, vẻ mặt hết sức buồn bực, vốn cho rằng mình là một kẻ lõi đời, chỉ nhìn bảng hướng dẫn cũng có thể chạy tới chỗ nghiên cứu của khoa khảo cổ, không nghĩ tới chạy tới lui một hồi, lại có thể không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc.
Trong lúc đó Trang Duệ cũng đã hỏi một số học sinh, nhưng mà vừa mở mồm ra hỏi đường, những người khác cũng biết hắn không phải là thầy cô giáo, vì vậy cũng không chỉ đường rõ ràng, hơn nửa rất nhiều phòng học đều giống nhau nên khiến cho Trang Duệ trong ngày nhập học đầu tiên đã bị lạc ở trong sân trường Kinh Đại.
Kỳ thật cái này cũng không có gì cả, khuôn viên trường Kinh Đại chiếm diện tích hơn 6000 mẫu, phạm vi ba km vuông, có 234 cái sở nghiên cứu, 126 cái trung tâm nghiên cứu, trong đó có 5 cái là trung tâm nghiên cứu cấp quốc gia. Tất cả đều đã giống như một thành phố nhỏ, đừng nói là Trang Duệ mới tới, ngay cả nhiều vị thầy cô giáo cũng không nhớ rõ được đường đi ở bên trong trường.
Rơi vào đường cùng, Trang Duệ chỉ có thể gọi điện thoại cho giáo sư Mạnh để hỏi chỗ của hắn, sau đó nhờ hắn bảo một đệ tử tới đón mình.
- Ngài là Trang Duệ ?
Một giọng nữ nhân vang lên từ phía sau lưng Trang Duệ, quay đầu lại, hai mắt của hắn không khỏi tỏa sáng.
Đó là một nữ nhân khoảng chưng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, sở dĩ không nói là nữ sinh bởi vì dù cho là cách ăn mặc hay là ngoài hình thì nữ nhân này cũng hoàn toàn không có chút nào giống nữ sinh, dáng người ma quỷ có chỗ lồi chỗ lõm, cùng với khuôn mặt xinh đep đều cho thấy đối phương là một nữ nhân đã thành thục.
Nhất là đôi tất lụa mày đen và chiếc váy công sở ngắn đến trên đầu gối đã tràn ngập lực hấp dẫn, nếu cô nàng này là cô giáo, cam đoan ánh mắt của vô số học sinh phía dưới cũng đều sẽ chú ý gương mặt này.