Điều này khiến cho Trang Duệ cực kỳ kinh ngạc, lại cảm thấy xấu hổ thật sâu.

-Yên tâm đi, nhất định ta sẽ chăm sóc cho nó khỏa mạnh, nhất định sẽ làm cho nó trở thành chúa tể bầu trời.

Hai tay của Trang Duệ gần như là đang run rẩy, nâng tiểu tử kia ở trong lòng bàn tay, lại dán cái má của mình lên thân thể mềm như nhung của con vật nhỏ kia. Hắn thực sự là yêu đến chết cái con chim non bé nhỏ như tinh linh này.

Cạc cạc.

Đôi mắt sắc bén của chim mẹ tràn đầy dịu dàng nhìn thoáng qua đứa con của mình, sau đó hai cánh chuyển động phóng thẳng lên cao cùng với con chim đực, bay thẳng về phía sào huyệt của mình, nơi đó còn có ba tiểu tử đang gào khóc đòi ăn.

- Bạch sư, ngươi không tức giận chứ?

Trở lại hàng ngũ người trong nhà, Trang Duệ vừa cười vừa giúp bạch sư chải chuốt bộ lông ở dưới cổ của nó, bạch sư thích nhất hành động này của hắn, mỗi khi như thế này, bạch sư cực kỳ thoải mái nằm úp xuống mặt đất vui đùa ầm ĩ với Trang Duệ.

Lần này cũng không ngoại lệ, bạch sư trung thành cũng không có vì vừa rồi Trang Duệ chữa trị cho kẻ thù của mình mà trở nên tực giận, nó lè lưỡi liếm lòng bàn tay của Trang Duệ một chút, ánh mắt tò mò đánh giá con chim non đang đứng ở trên vai Trang Duệ.

Trang Duệ cười, cầm con chin non đặt lên đầu của bạch sư, nói:

- À, đây là người anh em mới, ta cũng không biết tiểu gia hỏa này là giống nào nữa, nhưng mà các ngươi không được bắt nạt nó đấy.

Dương như tiểu tử kia cảm nhận thấy trong người đối phương có khí tức của cỗ linh khí làm cho mình thoải mái, cũng không hề sợ hãi bạch sư, mà ngược lại, dùng cái mỏ của mình nhẹ nhàng mổ lên đầu bạch sư, khiến cho bạch sư ngứa ngày lắc lắc đầu không ngừng.

- Đi thôi, trở về đỉnh núi nào.

Trang Duệ nhìn xuống đồng hồ, đã là hơn bốn giờ chiều, cho dù ngày mai không cần phải đến chữa thương cho chim mẹ thì hôm nay cũng không có cách nào trở về sơn thôn ở dưới chân núi, chỉ có thể ở trên đây thêm một ngày nữa.

- Tiểu Tuyết, đi bắt cái gì ăn về đây.

Bạch sư hôm này đã vất vả lập công lao lớn, lại còn bị thương, tự nhiên cần được hưởng ưu đãi, chuyện tình săn mồi cứ giao cho báo tuyết là được.

ở trên Đại Tuyết Sơn vào tháng tám, những động vật săn mồi như báo tuyết thì không bao giờ phải lo đến chuyện thức ăn. Tại chỗ sau bên trong tuyết sơn, cừu a-ga, thỏ hoang gần như là tùy ý có thể bắt được.

Trang Duệ cảm thấy có mấy tên này ở bên cạnh, cho dù chính mình không mang theo đồ ăn gì, cũng có thể sinh tồn được ở trên đỉnh tuyết sơn này. Đương nhiên trang phục chống rét vẫn phải có, bằng không mùa đông ở trên đỉnh Đại Tuyết Sơn, tuyết đối có thể biến Trang Duệ thành một bức tượng băng chỉ trong vài phút.

Báo tuyết không hổ là vua của tuyết sơn, tuy rằng không thể săn được động vật cỡ lớn như Ly Nguu, nhưng mà chỉ cần hơn một nữa giờ, nó liền ngậm một con dê núi nặng bảy tám chục cần, tha về nơi đóng quân lâm thời của Trang Duệ.

Trang Duệ dùng dao mổ bụng con dê núi ra, ném đống nội tạng bên trong cho báo tuyết, nó thích ăn những thứ này. Sau đó chặt hai cái chân sau đưa cho bạch sư và vợ của nó cùng ăn, cái chân sau nặng hơn hai mươi cân, cũng đủ cho chúng nó ăn no nê.

Cuối cùng Trang Duệ róc một miếng thịt ở trên lưng con dê núi, cắt thành từng miếng nhỏ giống như là con giun. Đây cũng không phải dành cho chính mà mà là để cho con chim non kia. Tiểu tử kia hưng phất há miêng thật to phát ra thanh âm chiêm chiếp, cái mỏ mổ một miếng, sau đó ngửa cái đầu lên, một miếng thịt đã được nuốt xuống bụng.

- Được rồi, thì ra động vật cũng thích ăn uống rượu chè.

Trang Duệ nhìn thấy tiểu tử kia liên tiếp ăn tới bảy tám miếng thịt, vội vàng thu đám thịt còn thừa lại, ngộ nhỡ tiểu tử kia ăn no quá mà chết, thì không phải là chết rất oan uổng sao.

Hầu hạ một đám tiểu tổ tông xong, lúc này Trang Duệ mới chậm rãi nhóm lửa, bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho chính mình, không ai thúc giục, Trang Duệ làm rất là nhàn nhã.

Trên đỉnh núi cực kỳ thoải mái, không có tranh đấu, không có mâu thuẫn, không có chuyện nhà, không có công việc là ăn, tâm linh của cả người giống như là được tuyết thủy thánh khiết của Đại Tuyết Sơn cọ rửa qua một lần vậy.

Những cái kia không có thì đều không sao. Nhưng mà không có nữ nhân, có lẽ đây chính là khiến cho người ta khó có thể chịu được, kể cả là Kim điêu hay là bạch sư cũng đều có đôi cả.

Trang Duệ đã hạ quyết tâm, nếu lần sau có cơ hội trở lại tuyết sơn, nhất định phải dẫn cả vợ theo, lấy bầu trời làm chăn, lấy tuyết làm giường, chắc chắn đó sẽ là một chuyện cực kỳ lãng mạn.

- À! quan trọng là cả hai đều phải không sợ lạnh.

- Tiểu Bành, không được, không thể tiếp tục đi lên nữa rồi, hôm này đã tối lắm rồi, phía trước có một vách đá rất dốc, ban ngày phải dùng dây thừng thì mới có thể leo lên được.

Trong lúc Trang Duệ đang thảnh thơi nướng thịt thì tổ tìm kiếm ở trên sườn núi cũng dừng bước. Mắt thấy mặt trời đã lặn xuống phía sau núi, nhiệt độ không khí cũng trở lên hạ thấp xuống, hướng dẫn viên du lịch Cách Trang cực kỳ quyết đoán yêu cầu dựng lại hạ trại tạm thời.

Lặn lội suốt thời gian hơn mười giờ, khoảng cách của hắn tới đỉnh núi vẫn còn một đoạn nữa, nhưng mà càng lên trên cao thì càng nguy hiểm, hơn nữa hôm nay ba người cũng là sức cùng lực kiệt, nhất định phải bổ sung thể lực thật tốt, ngày mai mới có thể có sức để đi lên đỉnh núi.

- Gia Thố đại ca, Cách Tang Đại ca, nếu không thì một mình tôi trèo lên xem xét một chút?

Đoạn đường này Bành Phi cũng chỉ nhìn thấy một chỗ lưu lại dấu vết nghỉ ngơi một đêm của Trang Duệ, còn lại thì không hề thấy được một chút tăm hơi nào của Trang Duệ và bạch sư cả, hắn cũng trở nên suốt rột, ở trên Đại Tuyết Sơn này, chỉ cần trượt chân một cái là đều có thể ngã chết người.

- Không được, ba người chúng ta cùng lên núi, muốn đi một mình, tuyệt đối là không thể được.

Sắc mặt của Gia Thố nghiêm túc cự tuyệt thỉnh cầu của Bành Phi, lúc trước cũng là bởi vì Trang Duệ đưa ra yêu cầu như thế mới khiến cho Trang Duệ và người của mình thất lạc, ngộ nhỡ Bành Phi lại tiếp tục thất lạc, vậy ai đi tìm ai đây?

- Tiểu Bành, tuy rằng thân thể của cậu rất tốt nhưng mà phía trước rất khó đi, hơn nữa bầu trời tối đen, tuyết thì trơn trượt. Nếu không muốn tai nạn chết người thì cứ nên nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai chúng ta trèo lên đỉnh cũng không muộn.

Cách Tang cũng đứng một bên khuyên giải Bành Phi vài câu, nhưng mà thành thật mà nói Cách Tang đối với tính chất vốn có của thân thể Bành Phi thì bội phục sát đất.

Vốn cho là thân thể của chính mình đã không tồi ròi, nhưng mà trong quá trình lên núi, toàn bộ đồ dùng đều do Bành Phi vác theo, so sánh với hắn, Cách Tang mới biết được bản thân của mình còn kém quá xa.

- Được rồi, nhất định ngày mai phải tìm được anh Trang.

Bành Phi cũng cảm giác được thể lực của mình đã sắp đạt đến cực hạn, bất đắc dĩ phải đồng ý. Đứng trước uy lực của thiên nhiên, hết thảy mọi thứ đều trở lên nhỏ bé, nhìn thấy khắp nơi đều phủ đầy tuyết trắng, lần đầu tiên trong lòng Bành Phi dâng lên một loại cảm giác vô lực.

So sánh với Trang Duệ đang ngồi trên đỉnh núi uống rượu Thanh Khoa thì đám người Bành Phi ở trên sườn núi thực sự là khổ không thể tả. Mọi người ăn mấy miếng thịt dê nấu chín nửa vời, rồi chui vào trong lều ngủ.

Két….cạc…cạc.

Ở trên đỉnh tuyết sơn yên tĩnh, Trang Duệ ngủ rất say, tận đến khi mặt trời chiếu từng tia sáng vào trong lều Trang Duệ mới bị đánh thức, kéo cái khóa của lều xuống, Trang Duệ bước ra khỏi lều trại.

- Ai đó, tại sao lại làm ầm ĩ sớm như vậy.

Mời vừa đi ra khỏi lều, Trang Duệ liền phát hiện bạch sư đang cầm đầu, giằng co với đôi chúa tể bâu trời, chính là hai con kim điêu hoang dã ngày hôm qua, nhưng mà Trang Duệ phát hiện, hình bên dưới của con kim điêu đực kia, dường như đang cắp theo một con mồi.

Ba!

Nhìn thấy Trang Duệ đi ra, con chim đực kia liền buông lỏng móng vuốt, hai con thỏ hoang béo tròn nặng bảy tám cân từ trên bầu trời rơi xuống, vừa lúc dừng ở trước mặt Trang Duệ, khiến cho đám tuyết ở xung quanh bắn lên tung tóe.

- Ha ha, là tặng cho bữa sáng rồi, cám ơn, xuống đây, xuống đây.

Trang Duệ đưa tay lau mặt một cái, coi như là rửa mặt sáng sớm, quay trở lại trong lều, Trang Duệ đặt con chim non vừa mới tỉnh ngủ lên bả vai, giơ tay lên múa may đối với vợ chồng con chim điêu đang bay lượn ở trên bầu trời.

Két…cạc…cạc!

Dường như vô cùng băn khoăn với mấy con mãnh thú ở phía dưới, hai con kim điêu kia chỉ xoay tròn ở trên bầu trời chứ không chịu đáp xuống, bọn hắn ở trên không thì có thể tùy ý tiến lùi, chứ nếu xuống mặt đất thì chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.

- Bạch sư, Đại Tiểu Tuyết, trước tiên các ngươi đi kiếm cái gì ăn đi.

Trang Duệ gọi mấy tên gia hỏa kia lại, sau đó lại mang theo con chim non kia chạy tới một chỗ xa xa, mãi đến khi cách chỗ lúc đầu khaongr hai trăm thước mới lại giơ hai tay lên với hai con chim điêu kia. Hai con này bay rất cao, đã vượt qua phạm vi sử dụng linh khí của Trang Duệ rồi.

Qua nhiên, khi không có sự uy hiếp của bạch sự, hai con kim điêu kêu lên một tiếng, giống như hai mũi tên nhọn lao thẳng xuống dưới.

Khi con chim đực chỉ còn cách Trang Duệ có bảy tám thước, thì đột nhiên xoay người một cái, hướng cái bụng lên trời, sau đó giơ đôi cánh ra, cả người lật lại, vô cùng tiêu sái đáp xuống mặt đất.

- Ta kháo, điều hâu xoay người sao?

Kim điêu biểu hiện ra khĩ xảo khiến cho Trang Duệ há hốc mồm đứng xem. Động tác vừa rồi của con chim cái kia, quả thực chính là vô cùng tiêu sái, nếu chụp được mà tung lên mạng, chỉ sợ những nhiếp ảnh gia của thế giới động vật, cũng phải xấu hổ đối với tiền lương mỗi tháng của chính mình.

- Để ta xem thương thế của người nào?

Con chim cái không có thanh tao như chồng của mình, thành thành thật thật bay tới bên người Trang Duệ, sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, thì vô cùng có linh tính mở cánh ra.

Vốn dĩ ở bên dưới cánh của nó mọc đầy lông chim, nhưng mà hiện tại đã trở nên trụi lủi, hơn nữa còn có một vết cào đã đã đóng vảy. Nhưng mà có thể tại vì vừa rồi đã dùng sức nên đã mơ hồ có tơ máu chảy ra. xem tại TruyenFull.vn

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, linh khí trong mắt Trang Duệ đã khôi phục được khá nhiều, lập tức cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp rót linh khí vào trong cơ thể con chim cái, không riêng gì cánh, mà cả cái chân dưới bị thương ngày hôm qua cũng được chữa trị một phen.

Chiêm chiếp…chiêm chiếp.

Dường như cảm giác được có linh khí lưu động ở trong không khí, con chim non ở trên vai Trang Duệ không nhịn được mà trực tiếp nhảy tới, ngăn chặn tầm mắt của Trang Duệ và con chim mẹ, hưởng thụ trộm những linh khí vỗn dĩ là để cho mẹ nó chữa thương.

- Ha ha, con vật nhỏ này.

Trang Duệ phát hiện, con chim non này và bạch sư trước đây đều rất giống nhau, cực kỳ có linh tính.

Có được hai năm tìm hiểu về linh khí, trải qua thời gian ở cùng bạch sư và người nhà, Trang Duệ phát hiện, bết kể là cơ thể người hay là động vật thì số lượng linh khí có thể chứa đựng được luôn là có hạn.

Động vật có thể tích càng nhỏ thì lại càng chứa được ít linh khí, giống như con chim điêu non này, căn bản là không tiêu hao bao nhiêu linh khí, linh khí dư thừa cũng sẽ không làm tổn thương thân thể của nó, nhưng mà sẽ tràn ra khỏi người con chim non này mà quay trở về trong mắt Trang Duệ.

Tên gia hỏa lớn như bạch sư, nếu tiếp tục chịu tổn thương, thì có thể hấp thu toàn bộ số linh khí ở trong mắt của Trang Duệ.

Còn con kim điêu ở trước mặt, Trang Duệ chỉ dùng một phần trăm linh khí trong mắt, liền có thể khiến cho toàn bộ miệng vết thương của nó khép lại, hơn nữa vết sẹo cũng đã trở lên mờ nhạt.

Sau khi không còn chuyện gì nữa, Trang Duệ liền dùng linh khí chải chuốt toàn bộ thân thể của vợ chồng con kim điêu này một lần, thanh trừ toàn bộ bệnh tật ở trong cơ thể hai con kim điêu này, trải qua quá trình được linh khí tẩy rửa, hai con kim điêu này càng lộ ra vẻ uy phong của mình.

- Tiểu tử kia, đi lên.

Sau khi trị thương cho con chim mẹ xong, cảm giác tội lỗi trong lòng Trang Duệ cũng đã giảm bớt đi rất nhiều, nhiệm vụ của lần đi lên tuyết sơn lần này, dường như tất cả đều đã hoàn thanh xong. Nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là chín giờ rồi, Trang Duệ hiện tại đang lo lắng xem mình có nên xuống núi hay không.

Thành thật mà nói, Trang Duệ thật là có chút không muốn rời Đại Tuyết Sơn, nơi này không khí trong lành, động vật đáng yêu, ngay cả những bụi cây thấp bé nở đầy hoa dại này ở trong mắt Trang Duệ đều vô cùng xinh đẹp.

Không biết vì sao mà khi nghĩ đến việc rời khỏi tuyết sơn, trong lòng Trang Duệ đột nhiên trở nên trống rỗng, dường như là có một cái gì đó rất quan trọng với mình sắp sửa bị mất đi.

Nhưng mà Trang Duệ hiểu được, chính mình không thuộc về tuyết sơn, hơn nữa thaant hể Tần Huyên Băng cũng làm cho hắn vướng bận, hôm nay là lúc rời đi.

Nhìn thấy một đôi móng vuốt của con chim non gắt gao nắm chặt trên bả vai của chính mình, trong mắt Trang Duệ hiện lên một tia dịu dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play