Cho nên đội ngũ tìm kiếm này của Tác Nam, cần phải thực hiện chế độ giữ bí mật nghiêm khắc, mà mấy đội ngũ còn lại kia chủ yếu là có tác dụng đánh lạc hướng tầm mắt của người ngoài.

Về phần tại sao lại dùng danh nghĩa cơ quan từ thiện là bởi vì ở mảnh đất cao nguyên Tây Tạng này có rất nhiều trường hợp bị bệnh tim bẩm sinh, cho nên có một cơ quan từ thiện từ trong nội địa đi tới cũng sẽ không khiến cho rất nhiều người chú ý.

- Trang tiên sinh, tôi là Châu Luân, là đại biểu huyện ủy của huyện này, hoan nghênh ngài đã tới nơi này của chúng tôi để giải quyết nỗi thống khổ cho những đứa trẻ này, ngày hôm qua các ngài đến quá muộn nên tôi không đến làm phiền.

Đám người Trang Duệ vừa mới xuống xe, chợt có một đám người từ trong bệnh viện đi tới, có thể là Gia Thố đã nói chuyện với vị Luân Châu này vài câu, người nọ liền tiến đến cầm lấy tau Trang Duệ, biểu hiện thập phần thân thiết.

Trang Duệ có chút kinh ngạc, liếc mắt đánh giá đối phương một cái, người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt màu đỏ hồng đặc trưng của người cao nguyên, hắn tuyệt đối là người địa phương sinh sống ở Tây Tạng, đôi mắt của hắn thập phần trong suốt.

- Vị này chính là Luân Châu huyện trưởng.

Tác Nam ở bên cạnh nhỏ giọng nói một câu vào bên tai Trang Duệ.

- Luân Châu huyện trưởng, đây chính là việc mà nhóm chúng ta phải làm.

Mặc dù không có kinh nghiệm trải qua những chuyện này, nhưng mà lời nói khách sáo thì Trang Duệ vẫn làm được, ấn tượng của hắn đối với vị huyện trưởng có vẻ mặt phong sương này rất tốt, nếu đối lại ở một nơi khác, đừng nói là huyện trưởng tự mình ra nghênh đón, nhiều nhất cũng chỉ có người của bộ vệ sinh ra mặt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Còn một chuyện nữa chính là, Trang Duệ đã thấy rất nhiều quan chức chính phủ, chủ yếu đều là những vị bụng phệ tai to mặt lớn, điều này khiến cho Trang Duệ cảm thấy những vị quan béo không có một vị nào là quan tốt.

- Vị này chính là viện trưởng Ba Lạp Thứ, lần này mọi người đi tới vùng núi, sẽ do hắn dẫn dắt đội ngũ công tác đi cùng với các ngài.

Luân Châu huyện trưởng quả nhiên là một người cực kỳ thiết thực, sau khi mọi người giới thiệu xong, thì liền giới thiệu những người bên cạnh với Trang Duệ.

Sau khi giới thiệu mọi người xong, Luân Chây huyện trưởng nói với Trang Duệ:

- Trang tiên sinh, sau bữa cơm tiếp khách buổi trưa hôm nay, buổi chiều chúng ta sẽ đi tới vùng núi.

- Cảm ơn ý tốt Luân Châu huyện trưởng nhưng mà chúng tôi tới nơi này chính là để xem bệnh cho những đứa trẻ không có điều kiện, đợi khi xong công việc nhất định chúng tôi sẽ uống vài chén với Luân Châu huyện trưởng.

Trong lòng Trang Duệ thở dài một hơi, chuyện ăn uống này, dù ở nơi nào cũng đều không thể tránh được, nhưng mà thứ nhất là Trang Duệ không thích tiếp xúc với quan chức, thứ hai là hắn thật ra là hàng giả, cho nên mới từ chối lời mời ăn trưa, yêu cầu lập tức xuất phát.

Khoan hãy nói, Trang Duệ bắt chước cách nói tiếng phổ thông Hồng Kông không khác gì so với Trịnh Hoa cả, ngay cả vị Luân Châu huyện trường và vị nhân viên của bệnh viên này cũng không hề nghi ngờ gì đối với thân phận của Trang Duệ cả, sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ thì sôi nổi bắt đầu chuẩn bị.

Nếu Trang Duệ đã khăng khăng muốn đi, sau khi ngây người một chút, Luân Châu huyện trưởng liền nói lời cáo từ.

- Chú em, không tệ.

Tác Nam đi đến bên người Trang Duệ lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, là người dẫn đầu trong lần tìm kiếm hỏi thăm lần này, hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với quan chức địa phương. Trước khi đến đây, hắn đã bí mật thương lượng trước rồi. Trang Duệ cười cười, chuyển tầm mắt tới bệnh viện bên kia, nhìn thấy hai cái xe cứu từ trong bệnh viên đi ra, ngoài ra còn có một chiếc xe nhỏ khác, hắn không khỏi kỳ quái hỏi:

- Tác Nam đại ca, bệnh viện đi nhiều xe như vậy à?

- Có rất nhiều thiết bị kiểm tra đo lường phải mang theo, đừng nhìn có nhiều xe mà nhầm, có khi sau này chúng ta sẽ phải mang đồ đi bộ. xe của chúng ta chính là xe việt dã, có nhiều chỗ cũng không thể đi vào được.

Tác Nam đã từng tham gia hoạt động tìm kiếm Ban Thiền thứ mười một chuyển thế đầu thai năm đó, nên quen thuộc đối với các khu dân cư của người Tạng Tộc. Những địa phương kia tuy rằng non xanh nước biếc, nhưng lại vô cùng nghèo khổ, nguyên nhân cũng là không có cách nào thì công quốc lộ, không thể tiến hành trao đổi với người ở bên ngoài.

Nghe xong lời giải thích của Tác Nam, trong lòng Trang Duệ không biết vì cái gì mà đột nhiên có điểm trầm trọng, bởi vì hắn nghĩ đến, trong lúc chính mình cưỡi máy bay tư nhân, đi xe limoisine, thì còn có rất nhiều người vẫn còn cần phải trở giúp.

Bệnh biện hiển nhiên là đã làm công tác chuẩn bị rất kỹ càng, xe chưa bệnh cùng với nhân viên rất nhanh đã chuẩn bị xong, ban đầu là hai chiếc xe, hiện tại đã biến thành một đoàn xe, chậm rãi chạy đi ra khỏi thị trấn.

Dựa theo ý tưởng của Tác Nam, tước tiên sẽ tìm kiếm ở những vùng núi xa xôi trước, thống kê số trẻ sơ sinh được sinh ra trong khoảng nửa năm trở lại đây, sau đó tiếp tục chậm rãi thống kê trẻ nhỏ ở các thị trấn xung quanh sau.

Bởi vì linh đồng chuyển thế đầu thai sớm nhất cũng phải đến lúc hai ba tuổi mới có thể mở ra linh trí, phân biệt được những người thân từ kiếp trước, hoặc là những vật mình đã dùng trong kiêp trước, nếu mà một tiểu tử vừa mới mở mắt ra liền có thể nói chuyện đồ vật này vật nọ, vậy chỉ sợ không phải là phật sống mà là yêu nghiệt.

Dựa theo thời gian phật sống viên tịch, cho dù là có chuyển thế đầu thai ngay sau đó thì bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ còn chưa dứt sữa, căn bản là không thể tiến hành tra xét xem có phải là linh đồng chuyển hế đầu thai hay không.

- Lạp Ba Thứ Nhân viện trưởng, trong huyện của chúng ta nửa năm nay, tổng cộng có bao nhiêu đứa trẻ được sinh ra?

Trang Duệ đặc biệt mời vị Ba Lạp Thứ Nhân lên chiếc xe việt dã của mình, từ khi hắn nghe được lời nói của Tác Nam xong, trong lòng có chút cảm xúc, muốn xem một chút xem chính mình thật sự có khả năng giúp đỡ những đứa trẻ bệnh tật ở địa phương này hay không.

- Số trẻ con được sinh ra trong năm nay xem như tương đối nhiều, tổng cộng có sáu trăm mười tám người, sáu tháng cuối năm có thể sẽ ít hơn một chút.

Ngoài ra những đứa trẻ ở vùng núi thật sự rất khó đến bệnh viện, những phụ nữ có thai không sai biệt lắm đều là được sinh ở những bệnh viện địa phương. Cho nên sau khi nghe được lời nói của Trang Duệ, hắn thuận miệng trả lời.

- Bao nhiêu, có…có sáu trăm người?

Trang Duệ đặt tay trên vô lăng, cái đầu đang lơ đãng bỗng nhúc nhích, một cái huyện, mới có nửa năm mà mới có sáu trăm người sinh con, điều này sao có thể?

Trang Duệ cảm giác có chút khó tin, không phải nói dân tộc thiểu số được phép sinh nhiều hơn hai đứa con sao?

- Ha ha, Trang tiên sinh, tổng cộng huyện chúng ta mới được bốn vạn người, ngoại trừ người già và thanh thiếu niên ra, thì những người ở độ tuổi kết hôn cũng không có bao nhiêu.

Lạp Ba Thứ Nhân cười giải thích với Trang Duệ, toàn bộ huyện Tả Cống đều ở độ cao đạt tới 3750 mét so với mặt nước biển, mà người bình thường khi lên tới độ cao 2700 mét so với mặt nước biển liền đã sinh ra phản ứng đau đầu, hết hơi, tức ngực kén ăn. Đây là những triệu chứng thường gặp.

Cho nên trừ bỏ những người địa phương ở đây từ trước, thì nơi này có rất ít người ngoại lại tới ở, nếu có thì cũng chỉ có thể định cơ ở cái thành nhỏ này, cho nên tỷ lệ sinh đẻ không thể so sánh với nội địa được, phải biết rằng một thị trấn ở nội địa dù cho có nhỏ đi nữa, cũng có mấy chục vạn người.

Còn một điều nữa là nhà của người nội địa chỉ có mấy chục mét vuông, còn ở đây thì đất đai hoàn toàn không phải là vấn đề, chỉ cần ngươi có tiền, thì muốn bao nhiêu đất cũng được dù có xây một tòa thành Tây Âu cũng không có vấn đề gì.

Trang Duệ nghe xong có chút không nói được gì, thượng đế thực là công bằng, hắn đưa cho Tây Tạng phong cảnh thiên nhiên thần bí xinh đẹp, nhưng cũng làm cho những người bình thường khó có thể thích ứng được với phản ứng ở cao nguyên, điều này khiến cho những người dân tộc cần cù, thủy chung không thể thoát nghèo và bệnh tật.

Sau khi đoàn xe chạy ra khỏi thị trấn, ở nơi này cũng không có quốc lộ, mấy chiếc xe đều là chạy ở trên đại thảo nguyên, bầu trời trong xanh, mây thì trắng tính, hơn nữa bên dưới còn mênh mông bát ngát cỏ xanh, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp.

Trạm thứ nhất của đám người Trang Duệ chính là thôn sơn bị vây bởi vùng núi Trà Ngõa Đa Cát Chí, dựa theo lời giới thiệu của Lạp Ba Thứ nhân thì cái thôn này chỉ có mấy chục gia đình, nhưng mà trong đầu năm nay lại có sáu đứa trẻ được sinh ra, là đối tượng của công tác khảo sát lần này.

Sau khi ô tô chạy được hơn hai giờ, đại thảo nguyên vốn bằng bẳng đã trở nên có chút nhấp nhô cuộn sóng, một đám gò núi nhỏ thường xuyên xuất hiện khiến cho tốc độ của đoàn xe phải hạ thấp xuống.

Mà ngọn tuyết sơn quanh năm được bao phủ bởi băng tuyết kia cũng dần trở nên rõ ràng hơn, Trang Duệ có thể nhìn thấy ở sườn núi có mây mù lượn lờ, ngọn núi hùng vĩ đồ sộ nhìn càng gần, con đường này càng trở nên khó đi.

Miến cưỡng đi tiếp được hơn nửa giờ, rốt cục ô tô cũng không thể đi được nữa, bởi vì phía trước là đường núi, ô tô không thể đi qua được, tất cả mọi người đều xuống xe, đám nhân viên của bệnh viện bắt đầu khuân vác đống trang thiết bị theo.

Lạp Ba Thứ Nhân chỉ vào ngọn núi lớn phía trước nói với Trang Duệ:

- Đi qua ngọn núi này, đi tiếp qua một cái khe sâu nữa, chính là thôn Cát Mã.

- Tiểu Trang, cậu hãy cầm lấy vật này, nếu cảm thấy có chút không thoải mái, thì bỏ một mảnh vào miệng.

Lạp Ba Thứ Nhân viện trưởng vừa chỉ huy mọi người vận chuyển dụng cụ, vừa đưa cho Trang Duệ một viên thuốc.

Hiện tại chỗ bọn hắn đang đứng đã vào khoảng 4200 mét so với mặt nước biển rồi, đối với những người sống ở chỗ này hàng năm mà nói thì không coi vào đâu, nhưng mà đối với những người mới tới Tây Tạng thì đây đã là độ cao có thể khiến cho tính mạng trở nên nguy hiểm.

- Tây Dương Tham Hàm Phiến?

Trang Duệ nhìn thoáng qua, không khỏi nở nụ cười khổ, noi:

- Lạp Ba Thứ Nhân viện trưởng, bình thường tôi rất chú trọng rè luyện thân thể, độ cao hiện tại đối với tôi cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng.

Không biết có phải là trong một năm này hắn thường xuyên sử dụng linh khí cải tạo thân thể hay không, mà lần này Trang Duệ đi vào Tây Tạng không hề có một chút phản ứng cao nguyên, cho dù vừa hoạt động vừa hút thuốc cũng không có gì khác so với nội địa. Nếu nói về thể chất, Trang Duệ tin tưởng, những người ở chỗ này không có một ai có sức chịu đựng dẻo dai hơn hắn.

- Cầm lấy, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.

Lạp Ba Thứ Nhân đã nhận được chỉ thị của viện trưởng là phải chiếu cố kỹ lưỡng cho đoàn người Trang Duệ. Cho nên chỉ riêng bình dưỡng khí bọn hắn cũng liền mang theo mười mấy bình, ngoài ra còn có bình dưỡng khí loại nhỏ.

Không riêng gì Tây Dương Tham Hàm Phiến, Lạp Ba Thứ Nhân còn đưa cho đám người Trang Duệ một đám thuốc con nhộng như Bách Phục Trữ, Nặc Địch Khang, Hồng Cảnh Thiên. Cũng chính là theo lời của hắn, mấy thứ này ở trên cao nguyên là để đề phòng hậu hoạn.

Ở mảnh đạt cao nguyên này, do phản ứng cao nguyên nên con người rất dễ phát sốt, rồi dẫn đến viên phổi cấp tính, phù não và nhiều biến chứng khác. Mà Những bệnh trạng này rất có thể khiến cho một người bình thường mất đi sinh mạng trong thời gian rất ngắn, cho dù là có tìm cách cứu chữa, cũng chẳng thấm vào đâu.

Mà có rất nhiều chiến sĩ bộ đội đóng quân ở trên cao nguyên ngày, sau khi giải ngũ, trên người đều bị nhiễm bệnh cao nguyên mãn tính. Có người thậm chí sẽ bị ảnh hưởng cả cuộc đời cho đến lúc già.

Tính cả Lạp Ba Thứ Nhân và bốn vị bác sĩ, hai vị phụ tá, cộng cả năm người Trang Duệ nữa là vừa đủ mười một người.

Mọi người đi dọc theo sơn đạo, bắt đầu cuộc hành trình vượt núi.

Ngọn núi bọn hắn cần leo qua này cũng không cao lắm, không bằng ngọn núi trước mặt kia. Tuy rằng còn cách rất xa nhưng bọn hắn đều có thể nhìn thấy tuyết đọng ở trên sườn núi.

Có thể do nguyên nhân ở trên cao nguyên, cho dù là mùa hè thì trên núi cũng không thấy được cái cây đại thụ nào cả, có rất ít cây cối cao hơn một mét, phần lớn đều là các lùm cây, cả tòa núi đều được bao phủ trong màu xanh um tươi tốt, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của đám người Trang Duệ vang lên từ trên sơn đạo.

- Bạch sư, chậm một chút.

Sau khi đến nơi đây, bạch sư giống như là được uống thuốc kích thích vào, chạy lăng xăng ở phía trước, thỉnh thoảng còn nhảy vào bụi cỏ hù dọa một con thỏ hoang hoặc là con hoẵng, rồi đùa vui truy đuổi nó một phen. Nó cũng không phải là muốn đi săn, chỉ là muốn cảm giác những thứ mới lạ mà thôi.

Tuy rằng ngọn núi này không cao lắm, nhưng đoàn ngươi cũng đã đi được hơn bốn giờ rồi, nhưng mà khiến cho Lạp Ba Thứ Nhân và đám người đi cùng giật mình chính là Trang Duệ lại leo lên đỉnh núi đầu tiên.

Hơn nữa sắc mặt của hắn đỏ hồng, không có một chút dấu hiệu phản ứng cao nguyên.

Phải biết rằng nơi này cũng đã khu vực sinh sống của thôn dân, độ cao khoảng 4800 mét, cho dù những người Tây Tạng sống ở đây từ nhỏ thì bước chân đi đường cũng có chút chậm lại, khi lên đến đỉnh núi cũng phải thở hồng hộc, mà hai vị nữ trợ lỹ thì còn phải dừng lại giữa đường nghỉ vài lần.

- Tiểu Trang, có phải là cậu thường xuyên tham gia các hoạt động leo núi hay không?

Lạp Ba Thứ Nhân dẫn mọi người lên đỉnh núi nghỉ ngơi mọt chút, sau đó chính mình ngồi xuống bên cạnh Trang Duệ, hắn nhìn thấy Trang Duệ còn rút bao thuốc lá trong túi ra chuẩn bị châm lửa, trong lòng liền gọi hắn là quái vật

Hiện tại Lạp Ba Thứ Nhân có thể xác nhận chính mình đưa thuốc cho Trang Duệ, thật là làm chuyện thừa.

- Không có, nhưng mà mỗi ngày tôi đều dẫn bạch sư đi bộ.

Lời nói của Trang Duệ khiến cho mọi người đều liếc mặt, trong lòng đều suy nghĩ, sau này mỗi khi mình ăn cơm xong, cũng phải đi bộ nhiều nhiều một chút mới được.

- Được rồi, mọi người ăn chút gì đi, bổ sung thêm sức lực, từ giờ đến lúc tới thôn Cát Mã còn phải leo núi mấy giờ mới được. dưới sự bố trí của Lạp Ba Thứ Nhân viện trưởng, mọi người đều sôi nổi xuất ra đồ ăn mang theo. Đi bộ ở cao nguyên đều có yêu cầu đối với thể lực rất cao. Chỉ có Trang Duệ và bạch sư đang do chuyển ở trên đỉnh núi.

- Đẹp quá.

Sau khi lên tới đỉnh núi, đỉnh Tuyết Sơn phía trước hiện ra đầy đủ trước mắt, nhìn về phía tòa núi cao vút trong mây ở phía trước, Trang Duệ không kìm lòng được mà thốt lên.

Dòng sông lớn ở trên ngọn núi cao kia đã hình thành một dòng sông băng mỹ lệ và đồ sộ. Những tảng băng ở phía sườn núi xa xa đã ngưng tụ lại thành những hình thù kỳ quái, có dài có tròn, giống như là dùng cự phủ để mài giũa vậy hình thành những bức tượng băng cao chót vót, rậm rạp um tùm.

Nhưng mà cảnh sắc như vậy, cũng chỉ có Trang Duệ đi thưởng thức, những người còn lại đều giữ im lặng nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, phía trước cũng không thiếu đoạn đường phải đi.

- Bạch sư, làm gì vậy?

Bạch sư vẫn đang bước đi chậm chạp ở trên đỉnh núi, bỗng nhiên chạy nhanh ra ngoài, động tác nhanh đến mức khiến cho mọi người chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng trắng phi vào trong bụi rậm gai góc. Không thể ngờ được cái hình thể to lớn kia lại có thể linh hoạt dị thường như vậy.

- Tiểu Trang, đừng đuổi theo, không được chạy theo.

Trang Duệ cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng đuổi theo, phía sau truyền đến thanh âm kêu là của Lap ba Thứ Nhân và mọi người. Nhưng mà Trang Duệ cũng chẳng quan tâm, không có gì quan trọng với hắn hơn bạch sư cả.

Ở địa phương cao hơn bốn ngàn mét này, không có ai dám chạy băng băng giống như Trang Duệ, ngay cả người được huấn luyện đặc thù giống như Bành Phi cũng không làm được. Cho nên ngắn ngủi hai phút sau, thân ảnh của Trang Duệ và bạch sư liền biến mất ở đỉnh núi.

- Mau, không cần nghỉ ngơi, chuẩn bị xuống núi. Tình huống xảy ra như vậy khiến cho Lạp Ba Thứ Nhân tức giận, hắn rất mong đợi Trang Duệ có thể quyên tặng một ít dụng cụ khám chữa bệnh cho bệnh viên. Ngộ nhỡ hắn xảy ra chuyện gì không may, vậy thì cái gì cũng không cần nghĩ nữa.

Tác Nam và Gia Thố cũng đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn cũng không nghĩ tới thể chất của Trang Duệ lại có thể tốt như vậy, cho tới lúc này vẫn còn sức để chạy băng băng như vậy.

Bành Phi sớm đã chạy theo phương hướng Trang Duệ biến mất mà đuổi theo, trong lòng cực kỳ khó chịu. Nếu không phải vì vết thương ở ngực còn chưa lành, chút phản ứng cao nguyên ấy thì có thể làm gì được hắn.

Đợi cho mọi người cảm thấy đã đi qua sườn núi bên kia, nhìn thấy một màn trước mắt không khỏi khiến cho mọi người sợ ngây người.

Có khoảng chừng năm sáu chục con dê rừng to lớn, đang liều mạng hướng tới chỗ chân núi chạy như bay, mà bạch sư bình thường có chút lười biếng thì giờ phút này giống như một con sư tử. Gắt gao truy đuổi ở phía sau con dê rừng. Con dê rừng tuy rằng rất linh hoạt đổi hướng, nhưng cũng chưa thể cắt đuôi bạch sư.

- Bạch sư, cố lên nha !

Trang Duệ đứng ở một chỗ cách mọi người không xa, đang hô lớn cổ vũ cho bạch sư. Đây chính là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy bạch sư săn mồi ở ngoài thiên nhiên. Bạch sư hung mãnh cường tráng truy đuổi ở phía sau con dê rừng khiến cho Trang Duệ hưng phấn không thôi, mạch máu trong người dường như cũng trở nên sôi trào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play