Trang Duệ đang chìm trong cảm giác kinh hỉ, thì bỗng nhiên bả vai bị một người vỗ mạnh một cái, lập tức bị đánh thức.

- Làm gì vậy anh Trịnh? là tôi giật cả mình, tôi đang đánh giá cái pháp luân này.

Trang Duệ tức giận liếc mắt nhìn Trịnh Hoa một cái, nói tiếp:

- Dương cục trưởng, anh Trịnh, hai người có biết cái pháp luân này có lai lịch gì không?

- Không biết.

Trịnh Hoa và Dương Khải Văn đồng thời lắc đầu, mặc dù trong lúc ở cửa hàng, Trịnh Hoa cũng nghe Ban Thiền đề cập tới một chút chuyện tình của cái pháp luân, nhưng mà hắn vẫn không hiểu đó có ý nghĩa gì, những kinh phật này đối với hắn mà nói, cũng khó hiểu giống như thiên thư.

- Này, cậu nói nhanh lên một chút xem nào.

Trong lúc Trang Duệ đang sắp xếp lại ngôn ngữ thì bị Trịnh Hoa thúc giúc. Thành thật mà nói, thứ này có thể lọt vào pháp nhãn của ban thiền, khiến cho Dương Khải Văn và Trịnh Hoa đều rất tò mò.

Phải biết rằng bên trong cung điện Bố Lạp Đạt, không thiếu những món phật khí hay bảo bối? Vị chủ nhân của cung điện Bố Lạp Đạt kia lại có thể nói với Trang Duệ là mình muốn vật này, có thể thấy được giá trị của cái pháp luân này, cho dù có đặt ở trong cung điện Bố Lạp Đạt cũng là một kiện phật khí có cấp bậc rất cao.

- Hai người cũng không biết, tôi cũng không biết.

Trang Duệ mở hai tay ra vui đùa nói, trong lúc Trịnh Hoa chuẩn bị nhào tới cho hắn một trận thì cười nói:

- Thứ này hẳn là phật khí mà Liên Hoa đại sĩ đã sử dụng khi tiến vào Tây Tạng ở thế kỷ thứ tám.

Chứng kiến trên mặt hai người kia đều lộ ra vẻ mặt hoang mang, Trang Duệ giải thích nói:

- Liên Hoa đại sĩ là người của Ấn Độ cổ, chính là ở đất nước Afghanistan hiện nay, hắn là nhân vật truyền thừa quan trọng của phật giáo, là tổ sư khai sơn cho phật giáo ở nước ta, cũng là một trong những người tuyên truyền phật giáo vào Tây Tạng sớm nhất.

Liên Hoa đại sĩ còn được gọi với ba hóa thân trong truyền thuyết là A Di Đà Phật, Quan Âm Bồ Tát và Thích Ca Mâu Ni Phật, đây chính là sứ giả của phật tổ, cho nên giá trị của đồ vật mà hắn đã dùng đáng giá như thế nào, cũng không cần tôi phải nhiều lời chứ?

- Cái này, có thể so sánh với Xá Lợi của Phật tổ.

Dương Khải Văn và Trịnh Hoa nghe đến trợn mắt há mồm, sau một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói ra một câu như vậy.

- Thứ này cũng không thể so sánh với Xá Lợi của Phật Tổ được, nhưng mà so với những pháp khí bình thường của phật gia thì mạnh hơn rất nhiều. Cho dù nói không phải là thứ pháp khí được Liên Hoa đại sĩ sử dụng, nhưng cũng là pháp khí được một vị cao tăng gia trì, so với chuỗi Thiên Châu Thủ Liên của tôi thì còn đán giá hơn.

Trang Duệ vuốt vuốt cái Pháp Luân lại càng cảm thấy yêu thích không thôi. Chuỗi Thiên Châu mặc dù có thể có chỗ tốt đối với thân thể mình, nhưng mà tai hại cũng rất nhiều, không thể để cho người ngoài tiếp xúc tùy tiện, mỗi lần ở cùng với vợ hắn đều phải tháo nó sang một bên.

Tuy rằng đều là pháp khí của phật gia, nhưng mà bên trong chuỗi Thủ Liên, cũng không hình thành nguyện lực, so sánh với cái pháp luân này thì kém hơn rất nhiều.

Trịnh Hoa ngây người một lúc, sau khi phản ứng trở lại, vẻ mặt kích động nói với Trang Duệ:

- Cậu Trang, cậu nhất định phải bán thứ này cho tôi, giá cả tùy cậu lựa chọn.

Nghe được lời nói của Trịnh Hoa, Trang Duệ không chút do dự nói:

- Nghĩ cùng không cần nghĩ nữa, anh Trịnh, Huyên Băng cũng là người theo phật giáo, thứ này tôi muốn giữ lại cho nàng. Text được lấy tại Truyện FULL

- Tôi trả một triệu đô la Hồng Kông, thế nào?

Trịnh Hoa còn chưa từ bỏ ý định, nhưng khi đưa ra cái giá này, nhìn thấy bộ dáng Trang Duệ chẳng thèm để ý tới, không khỏi ủ rũ nói:

- Tiểu tử ngươi cũng không thiếu tiền, nhất định là sẽ không bán, nhưng mà chú em, nếu như ông nội của tôi biết cậu có thứ này, nhất đình người sẽ đến hỏi mua.

- Ban Thiền mở mồm đòi hỏi, Tôi cũng chưa nể tình, lãi gia tử nhà anh tôi cũng sẽ không để lại.

Trang Duệ lây điện thoại ra, gọi cho Hạ Song, bảo hắn chạy suốt đêm này tới Lạp Tát, mang cái pháp luân này trở về, thứ này Trang Duệ cũng không dám gửi chuyển phát nhanh, nếu như đánh mất nó, bản thân có khóc cũng chẳng ra nước mắt.

- Được, cậu thật tàn nhẫn.

Trịnh Hoa nhìn thấy hành động của Trang Duệ cũng cảm thấy mặt mày choáng váng, người bạn này của hắn thật ngoan độc, vì cái pháp luân này mà có thể bắt máy bay tư nhân đi đến đây, phải biết rằng máy bay tư nhân dùng một giờ, phí tổn cũng không nằm dưới mười vạn động.

Thái độ này của Trang Duệ cũng khiến cho Trịnh Hoa từ bỏ ý nghĩ mua lại cái pháp luân, vốn nghĩ trở về sẽ nói cho lão gia tử biết, hiện tại mình cũng tính toán trong lòng, nếu như lão gia tử biết được chuyện này, nhưng lại không thể lấy được thứ đó, còn không tức đến sinh bệnh sao?

Khi mấy người nói chuyện, thì cửa phòng lại bị mở ra, Bành Phi và một người phục vụ đẩu xe tiền vào, đây là người đưa bữa tối cho Trang Duệ.

- Trang Duệ, mười giờ sáng ngày mai, nghi thức xối nước của Ban Thiền sẽ bắt đầu, đến lúc đó tôi sẽ cho người tới đón các cậu.

Dương Khải Văn và Trịnh Hoa thấy thế, chỉ có thể cáo từ, bọn hắn cũng nhìn ra, thứ này rơi vào trong tay Trang Duệ, ai cũng đừng mong lấy được. Nói đến tiền, người ta căn bản không thiếu, nói đến tình cảm, ai có thể so sánh với tình cảm của Trang Duệ và vợ hắn đây?

Sau khi ăn cơm xong, Trang Duệ dẫn bạch sư đi dạo vài bước quanh biệt thự. Đây cũng là hành động của người mới đến cao nguyên, cũng là để cho bạch sư thích ứng. Trang Duệ nghe thấy bạch sư phát ra tiếng gầm, bên trong lộ ra ý tứ vui sướng.

- Bạch sư, ngươi có đồng ý ở lại Tây Tạng hay không?

Trang Duệ ngồi trên mặt cỏ ở trước biệt thự, lấy tay ôm cổ bạch sư, nhẹ giọng hỏi.

Nhìn thấy bộ dạng của bạch sư, Trang Duệ cũng có chút chần chờ, tuy rằng luyến tiếc, nhưng mà cũng có thể nhìn ra, sau khi bạch sư tới Tây Tạng thì trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

Chỗ cổ họng bạch sư phát ra một trận thanh âm trầm thấp, dùng sức lắc lắc cái đầu, bộ lông rậm rạp cọ vào mặt Trang Duệ khiến hắn cảm thấy ngưa ngứa.

- Được, vậy đi theo ta đi, nếu ta có thể sống được một trăm tuổi, nhất định cũng làm cho cậu sống được một trăm tuổi.

Trang Duệ cao hứng vỗ vỗ cái đầu bạch sư, dùng linh khí chải chuốt bộ lông màu trắng của nó, bạch sư thoải mái nhắm hai mắt lại, một người một cho ở dưới ánh trăng đều có vẻ rất hài hòa.

Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ nhân được điện thoại của Hạ Song, hắn và Đinh Hạo đã tới sân bay Lạp Tát.

- Lão Hạ, thứ này nhất định phải giao tận tay cho vợ tôi.

Trang Duệ lấy một chiếc xe từ khu quản lý, chạy thẳng đến sân bay cẩn thận đặt cái pháp luân vào trong một cái hộp giấy, đưa cho Hạ Song.

Ngày hôm qua hắn đã nói với Tần Huyên Băng qua điện thoại, nghe Trang Duệ tìm được một món phật khí mà Phật Tổ đã từng dùng qua, Tần Huyên Băng cũng rất cao hứng, nếu không phải nàng đang mang bầu, chỉ sợ cũng sẽ chạy ngay tới Tây Tạng.

- Trang tổng, ngài yên tâm đi, khi nào tôi tới Bắc Kinh sẽ mang cái này tới cho phu nhân.

Đi suốt đêm tới Lạp Tát, Hạ Song cũng không có cái gì bất mãn. Đại ngộ của Trang Duệ đối với bọn hắn rất tốt, nếu đổi lại làm ở hãng hàng không dân dụng, tiền lương có cao hay không thì chưa nói đến, mà hiện tại cũng không thể nhàn rỗi như vậy, phải biết rằng trong thời gian nửa năm này, bọn hắn chỉ phải bay không đầy một tháng.

- Ừ, Phiền toái cho mọi người rồi, có lẽ tôi sẽ không trở về sớm được, đến lúc đó sẽ lại gọi cho mọi người tới đón.

Trang Duệ nhìn đồng hồ trên tay một chút, bây giờ đã là chín giờ, bây giờ đi đến cung điện Bố Lập Tát là vừa kịp lúc tham gia nghi thức xối nước ban phúc của Ban Thiền.

Tuy rằng không phải là lần đầu tiên đi vào cung điện Bố Lạp Đạt nhưng mà Trang Duệ nhìn thấy cái quảng trường rộng rãi trước mắt, vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ. Đây là một bộ phận quan trong nhất của cung điện Bố Lạp Đạt, cũng là quảng trường có độ cao lớn nhất so với mặt nước biển trên thế giới.

Du khác trên quảng trường, người thì quỳ người thì lạy, cũng đều hình thành cảnh tưởng cực kỳ độc đáo.

- Trang tiên sinh, chúng ta đi vào thôi.

Trương Khoa Trường của cục quản lý tôn giáo đã chờ ở chỗ này, phía sau hắn còn có tiểu lạt ma Ba Tang mà Trang Duệ đã gặp ở Đại Chiêu Tự, hắn cũng là một thành viên tham gia vào lần tìm kiếm này, nên phải tới để được Ban Thiên chúc phúc.

- Đi thôi.

Trang Duệ gật gật đầu, dẫn bạch sư và Bành Phi theo, đi theo phía sau Trương Khoa Trường tiến vào cung điện Bố Lạp Đạt.

Khu kiến trúc này tiu rằng được làm sau Đại Chiêu Tự, nhưng mà lại có dánh khí lớn hơn cả Đại Chiêu Tự. Ở bên trong cung điện tràn ngập không khí túc mục, du khách cũng đi lại tới lui dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên du lịch.

Mà đám người Trang Duệ thì được một vị lạt ma trung niên dẫn dắt, trực tiếp đi về phía hậu điện của cung điện Bố Lạp Đạt, Trang Duệ cũng không biết mình đã đi qua bao nhiêu hành lang gấp khúc của cung điện, sau khi đi được hơn mười phút, sau khi đi hết đoạn hành lang gấp khúc như mê cung, vị lạt ma trung niên kia mới dừng bước.

Ở trước mặt đám nguời Trang Duệ là một căn phòng nhìn qua rất bình thường, thậm chí ở bên trong không hề có thứ gì hoa lệ cả.

- Đây là nơi ở của Ban thiền, cũng rất là không thoải mái.

Chỉ riêng việc ra vào, chỉ sợ cũng cần nửa canh giờ, nếu để Trang Duệ ở nơi này, như vậy khẳng định sẽ không chịu được, hơn nữa đi qua nhiều địa phương như vậy, Trang Duệ còn chưa phát hiện ra bất kỳ một cái TV nào, cuộc sống không hề có một chút giải trí.

Kỳ thật Trang Duệ cũng không biết được cuộc sống của vị Ban Thiền thứ mười một này thế nào. Vị Ban Thiền Nhĩ Đức Ni này trừ bỏ buổi sáng mỗi ngày phải học tập phật hiệu kinh văn, thì còn phải học tiếng Anh, hơn nữa buổi chiều, có thể vào trong tẩm cung học máy tính.

Thời gian từ lúc ăn cơm trưa cho tới bốn giờ chiều, là lúc Ban Thiền đại sư tự do hoạt động, trong đoạn thời gian này, phần lớn hắn đều dùng để học máy tính hoặc này đọc các loại sách, trong đó chính là các bộ sách về phật giáo, khoa phổ độc vật, tạp chí, hoặc là nhật báo.

Theo lời của phật giáo thì chuyển thế đầu thai cũng không thể kế thừa toàn bộ tri thức ở kiếp trước, cũng cần phải từng bước học tập và tích lũy, mới có thể chân chính trở thành Ban Thiền hoặc phật sống.

- Các vị xin dừng bước.

Sau khi đi vào trong phòng, Trang duệ bị hai vị lạt ma kia ngăn lại.

- Trang tiên sinh, mấy người các ngài đi vào trong đi, tôi chờ mọi người ở chỗ này.

Trương Khoa Trương không phải đến đây lần đâu tiên, nên biết quỷ củ, xoay người nói vài câu công đạo với Trang Duệ, bởi vì Bành Phi cũng tham gia vào đội ngũ tìm kiếm nên có thể đi theo.

Trang Duệ chỉ vào bạch sư nói với hai vị lạt ma chặn đường:

- Nó có thể đi vào không?

- Đương nhiên có thể, nó là hộ pháp của chúng tôi.

- Có thể đi vào là được rồi, đi thôi.

- Trang Duệ có chút không lễ phép cắt đứt lời nói của vị lạt ma kia, suốt ngày nói với mình những chuyện thần thú hộ pháp linh tinh gì đó, cho dù ngài có nói là là Khiếu Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần, thì trong mắt của ta nó vẫn là bạch sư.

Vị lạt ma kia hiển nhiên chưa có hàm dưỡng tu hành qua cao, nên từng mắt nhìn Trang Duệ một cái, sau đó mới đẩy cánh cửa dang khép hờ phía sau ra, nhường đường cho đám người Trang Duệ đi vào.

Đây là một căn phòng chừng bốn năm mươi mét vuông, ở trên bốn phía tường của căn phòng, đều treo đầy các loại tượng phật, ở bên cạnh cánh cửa thì có một cái giá, bên trên có rất nhiều loại kinh thư được xếp chỉnh tề.

Trong phòng ngoại trừ đám người Trang Duệ vừa mới tới ra, thì còn có vị Ban Thiền dang ngồi trên cái niệm cỏ rất dày ở trên giường và mấy người đang đứng. Hai vị lạt ma người hầu đứng ở hai bên trái phải của Ban Thiền, một người khác chính là Dương Khải Văn.

ở phía sau Ban Thiền có lộ ra một bức tượng Kim Cương, bức tượng cầm trong tay một thanh kim cương xử, tóc dựng ngược lên, hai mắt trợn lên, hình tượng thập phần hung ác.

- Đây không phải là muốn dọa người sao?

Nhìn thấy bức tượng kia, Trang Duệ nhỏ giọng nói thầm một câu, nhưng mà hắn cũng không biết chỗ ở của Ban Thiền cũng không phải là ở trong cung điện Bố Lạp Đạt, mà là ở Trát Thập Luân Bố Tự.

Trát Thập Luân Bố Tự nằm ở thành tây, do ba để tử Cái Đôn Châu chủ trì sáng lập, là một trong tứ đại tự của Tây Tạng, nơi đó là chỗ ở của các triều đại ban Thiền. mà hiện tại bản thân Trang Duệ đang ở bên trong cung điên Bố Lạp Đạt.

Chẳng qua bởi vì phật sống Ba Lạc Châu là một trong những người dạy dỗ Ban Thiền, nên hắn mới có thể tới đây tham gia nghi thức lần này, hơn nữa còn được tham gia vào nghi thức xối nước lên đầu để chúc phúc.

- Chúng ta lại gặp mặt lần nữa rồi.

Khiến cho Trang Duệ không nghĩ tới là, hắn vừa mới đi vào phòng, thì vị Ban Thiền thứ mười một Nhĩ Đức Ni đã chủ động tiếp đón hắn, dường như còn nháy mắt vài cái đối với hắn.

- Đúng, ngày hôm qua không biết là ngài, xin ngài không trách tội.

Hai tay Trang Duệ tạo thành hình chữ thập, cúi người thi lễ đối với vị đại phật sống của phật giáo này, hôm nay hắn mới xem như nhìn thấy rõ dàng dung mạo cua vị Ban Thiền trước mặt này.

Nhìn qua khuôn mặt của Nhĩ Đức Ni, thì không sai biệt lắm so với tuổi của hắn, trên mặt hơi có vẻ ngây ngô non nớt, bên môi có một đoạn râu tinh tế, trên người mặc một bộ quần áo lạt ma màu vàng sáng, trên đầu cũng đội một cái mũ Lạt ma.

- Ta cảm thấy lão sư hẳn là đã chuyển thế đầu thai về phương bắc, ngài là người có đại phật duyên hi vọng là ngài có thể tìm được lão sư chuyển thế đầu thai.

Nhĩ Đức Ni hôm nay phải chúc phúc cho không ít người, hắn cũng không nói thêm cái gì với Trang Duệ nữa, sau khi thuận miệng nói vài câu thì bảo Trang Duệ đi tới trước mặt.

- Không quỳ có được không?

Ở trước mặt vị Ban Thiền thứ mười một này, có đặt một cái bồ đoàn, chắc là dùng để cho các tín đồ cúi lạy.

Nhưng mà trước kia Trang Duệ quỳ trước mặt phật sống Ba Lạc Châu thì cũng không có chướng ngại tâm lý vị phật sống kia cũng khá lớn tuổi, nhưng mà bây giờ muốn hắn quỳ trước một nhi đồng mới mười lăm mười sáu tuổi, thật đúng là Trang Duệ không làm nổi.

- Vô lễ!

Hai người hầu lạt ma đứng ở hai bên nghe thấy lời nói của Trang Duệ thì nhất thời thần tình trở nên tức giận, đại phật sống tự mình thực hiện nghi thức chúc phúc xối nước lên đâu, đây chính là chuyện tình mà hàng nghìn hàng vạn tín đồ nằm mơ cũng muốn cười, vậy mà người này còn không muốn?

Vị Ban Thiền trẻ tuổi cũng không tức giận, khoát tay áo, cười nói:

- Ngài không quỳ với ta, ngài quỳ với phật.

- Tôi có thể giống như ngài hay không, ngồi ở trên bồ đoàn?

Trang Duệ vẫn có chút không cam lòng, hắn lớn như vậy, ngoại trừ quỳ trước cha mẹ và vị lão phật sống kia ra, thì ngay cả ông ngoại cũng chưa từng quỳ, thật là có chút mất mặt.

- Giống như tôi? Ha ha nếu như ngài có thể làm được, đương nhiên là có thể.

Ban Thiền nghe thấy vậy nở nụ cười, hắn kéo cao bộ y phục ở trên đùi một chút, lộ ra hai chân.

- Cái này thì có gì khó.

Trang Duệ bĩu môi, đi đến cái bồ đoàn ở trước giường, chân phải đặt lên chân trái ngồi xuống.

Đợi đến khi mông ngồi xuống bồ đoàng, Trang Duệ cũng vươn tay cầm chân phải đặt xuống dưới, chân trái đặt lên tên, giống như kết lại thành một cái nơ hình con bướm, hai lòng bàn chân hướng lên trời, dáng người thẳng thắn, động tác không khác gì so với tư thế độc nhất vô nhị của Ban Thiền đang ngồi trên giường.

Trang Duệ làm xong chiêu thức ấy, chẳng những khiến cho Dương Khải Văn đang đứng ở một bên cũng trợn mắt, mà hai người hầu lạt ma cũng không dám tin nhìn Trang Duệ, việc này không phải là người bình thường có thể làm được.

Làm như vậy gọi là "kết già ngã ngồi", là tuyến đường phải đi của phật gia, là một trong các pháp tọa của phật giáp. Có đủ các tính chất đại biểu, trừ bỏ những người tu luyện ra, thì có rất ít người có thể thực hiện tự nhiên giống như Trang Duệ.

Ban Thiền nhìn thấy Trang Duệ dễ dàng ngồi xuống như vậy, cũng có chút kinh ngạc, mở miệng hỏi:

- Ngài đã từng tu luyện yô-ga sao?

- Không có.

Trang Duệ lắc lắc đầu nói:

- Không phải ngài đã từng nói tôi có phật duyên sao? Chút chuyện nhỏ này mà còn không làm được thì còn gọi gì là phật duyên?

Điển hình đây là Trang Duệ được thể khoe khoang, hắn thuần túy là do thân thể nhiều lần được linh khí rèn luyện, nên các dây chằng có thể dãn ra, nên mói có thể ngồi được như thế. Nếu đổi lại là hơn một năm trước kia, đừng nói là kết già ngã ngồi, ngay cả kết được cái chân vào thôi cũng có thể làm khó chết hắn.

Ban Thiền lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa, vươn tay phải ra vuốt ve đỉnh đầu của Trang Duệ, trong miệng lẩm bẩm, bắt đầu chúc phúc cho hắn.

Qua hơn một phút đồng hồ, Ban Thiền đưa tay ra, tay trái tiếp nhận một cái khăn han đa trắng như tuyết từ người lạt ma bên cạnh, đeo vào cổ Trang Duệ.

Sau khi đại Ban Thiền chúc phúc xong, Trang Duệ đứng dậy đi sang một bên, kế tiếp chính là Bành Phi.

- Cứ như thế này đi ?

Bành Phi xưa này không sợ quỷ thần, không kính thiên địa, xưa nay to gan lớn mật, đi thẳng đến chỗ bồ đoàn, xếp chân bằng ngồi xuống, tư thế giống hệt như Trang Duệ lúc vừa rồi, khiến cho Trang Duệ thiếu chút nữa cười ra tiếng.

- A! đại Ban Thiền, hắn là đảng viên.

Liên tiếp hai người đều không nể mặt Ban Thiền, Dương Khải Văn có phần không nhịn được, vội vàng giải thích một câu. Về phần hồ sơ của Bành Phi thì hắn đã sớm đọc qua từ lâu rồi. Tìm kiếm linh đồng do phật sống Ba Lạc Châu chuyển thế đầu thi, là một việc vô cùng quan trọng, không phải ai muốn tham gia, là có thể tham gia.

Vị Ban Thiền trẻ tuổi nở nụ cười, nói:

- Không có việc gì, mọi người đều công bằng như nhau, hắn cũng chính là một người có phật duyên.

Nghe được lời nói của Ban Thiền, Trang Duệ thật sự là không nhịn được, quay mặt ra đằng sau cười thành tiếng, những người chết trên tay Bành Phi không biết là bao nhiêu người rồi, lại cũng có thể là người có phật duyên, đánh chết Trang Duệ cũng không tin.

- Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật, hơn nữa Kim Cương phật trong phật gia, cũng có Tham, Sân, Si. Đạo lý cũng là như vậy

Lòi nói của Ban Thiền khiến cho Trang Duệ và Bành Phi đều lặng đi một chút, đối với bối cảnh của Bành Phi, thì từ trước đến này chưa có ai nói với hắn như vị Ban Thiền này cả, có phải là vị này đã nhìn thấu tâm tư của hắn?

Bành Phi cũng thu hồi lòng khinh thị lại, chờ sau khi Ban Thiền chúc phúc cho hắn xong, thì đứng lên cung kính hành lễ với Ban Thiền.

Người thực hiện nghi thức tiếp theo chính là tiểu lạt ma Ba Tang, vóc người của hắn tiều tụy hơn đám người Trang Duệ nhiều, hắn cung kính cúi người thi lễ bới Ban Thiền, sau đó hai tay xếp thành hình chữ thập, quỳ gối xuống cái bồ đoàn tiếp nhận chúc phúc của Ban Thiền.

Chờ sau khi ba người được chúc phúc xong, Dương Khải Văn hướng tới chỗ Ban Thiền nói:

- Phật sống Trán Nhĩ Đức Ni, chúng tôi xin cáo từ trước, chúng tôi vẫn còn có chuyện phải làm.

Bởi vì sợ quá trình tìm kiếm linh đồng chuyển thế đầu thai, sẽ bị một số thế lực nước ngoài làm khó dễ, nên phải tiến hành trong tình huống cực kỳ bí mật. Danh sách đội ngũ tìm kiếm chỉ có một số rất ít người biết được, hơn nữa còn được an bài rất chặt chẽ và chu đáo.

Lần này tổng cộng có năm đội ngũ tìm kiếm, mỗi đỗi ngũ không quá ba đến năm người, bọn hắn sẽ đi đến các khu chăn nuôi ở Tây Tạng và khu chăn nuôi ở các vùng núi xung quanh, hoàn cảnh thập phần khắc nghiệt, cho nên trước đó nhất định phải làm thật tốt công tác chuẩn bị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play